Khác đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, thứ bảy.

Bởi vì dạo này Đỗ Hà bận rộn đề án tốt nghiệp suốt, tần suất em vào thành phố Hồ Chí Minh làm việc cũng ít hẳn đi khiến tâm hồn thiếu nữ đang yêu đương của Lương Thùy Linh cũng héo tàn đi. Không nhìn thấy được em, mọi thứ đối với Lương Thùy Linh đều nhạt nhòa, tạm bợ.

Vậy nên, hôm nay, trong lúc chán chường một mình không có ai để nói chuyện, Lương Thùy Linh ngồi thẩn thờ uống rượu trong quán bar để giết thời gian rảnh rỗi.

Đang lúc đầu óc gửi gắm đâu đó đến nơi phương xa. Bỗng Lương Thùy Linh giật mình vì cái đánh lên vai. Nghiêng đầu nhìn người gây ra chuyện lại thấy ba đứa bạn thân mình đứng xếp hàng ngang nhìn mình.

Lương Thùy Linh buồn bực, mở miệng hỏi: "Gì đây?"

"Tụi tao phải hỏi mày mới đúng, rồi mắc gì nhắn tin bảo đang ở bar một mình"

Cả ba lần lượt ngồi vào bàn.

"Ủa, thì Vy hỏi mọi người đang làm gì."

Kiều Loan ngồi kế bên tặc lưỡi, Lương Linh vô tri đến mức thế là cùng. Chẳng lẽ mình biết bạn buồn lại không đến an ủi bạn. Con nhỏ này, mày phải nghĩ được đến vậy chứ.

Tiểu Vy vắt vai cô nói nhỏ: "Tao nói mày nghe, con gái đi bar một mình là có chuyện buồn. Nên cứ tâm sự đi, tụi tao ở đây nghe mày"

Lương Thùy Linh không nói gì, chỉ đưa ly rượu lên nhấp một ngụm rồi bỏ xuống. Ngọc Thảo ngồi kế bên híp mắt nhìn cô, dường như đoán được điều gì đó.

"Mày thất tình đúng không?"

Lương Thùy Linh dao động suýt sặc, tia dao động trong ánh mắt khiến Ngọc Thảo nhận biết ngay. Xời, ba cái chuyện yêu đương rồi thất tình lúc yêu đơn phương chị Phương Anh, cô bị hoài, sao không biết được cơ chứ.

"Có tình yêu để thất tình cũng mừng"

Lương Thùy Linh rầu rĩ nói. Phủ nhận lời của Ngọc Thảo.

"Sao hong có" - Ngọc Thảo nói: "Đỗ Hà đồ đó nói đi"

Lúc này, Kiều Loan đang uống rượu ngồi kế bên cũng mém tí là sặc. Câu nói của Ngọc Thảo như đánh thẳng vào định kiến của cô về Lương Thùy Linh. Xin lỗi nhé, trước giờ cô nghĩ Lương Thùy Linh thẳng cơ nên có hơi bất ngờ.

Lương Thùy Linh im lặng, nhắc đến Đỗ Hà, cô không biết lấy gì để trả treo với bạn mình cả. Dường như tâm trí của cô đang nghĩ về em thì lấy đâu ra thời gian để đôi co. Trong đầu Lương Thùy Linh bỗng chốc hiện lên hình ảnh một Đỗ Hà cặm cụi chăm chỉ học tập khi trời vào khuya.

Không biết hôm nay em ấy đã ngủ chưa nhỉ? Liệu hôm qua em ấy có ngủ đủ giấc hay không? Có chăm sóc sức khỏe của mình hay không?

Cô biết, em ấy không phải là kiểu người yếu đuối hay than vãn. Có thể bên ngoài em là một cô gái mỏng manh và dễ bị tổn thương. Nhưng nội lực của em không phải là nhỏ. Phải biết rằng, một cô gái mười chín tuổi một mình đứng đầu sóng chỉ trích của dư luận, đơn độc trưởng thành thì đủ sức để chứng tỏ được Đỗ Hà rất mạnh mẽ.

"Sao? Hong nói là thừa nhận rồi nha bà" - Ngọc Thảo nở nụ cười nhìn thấu hồng trần đối với Lương Thùy Linh.

"Nhưng mà..." - Lương Thùy Linh phiên bản rượu chè, không nghĩ lại rụt rè như vậy: ".... Là đơn phương thôi."

Tình cảm giữa hai người con gái với nhau, liệu em có chấp nhận? Chắc chắn là một con số không tròn trĩnh. Nếu nói cô hèn nhát không dám bày tỏ cũng đúng. Bởi cô rất sợ, sợ rằng sau lời tường tỏ với em, mối quan hệ giữa hai người sẽ đứt. Thà chôn sâu tình cảm, làm chị em tốt để được ở bên cạnh em còn hơn. Sau này mà không gặp được em, chắc cô sẽ chết mất.

"Ối giời" - Ngọc Thảo phất tay: "Đơn phương thì mình phải bày tỏ thôi. Lỡ đâu em ấy cũng thích mày thì sao"

Lương Thùy Linh rầu rĩ lắc đầu: "Không đâu, Hà thẳng lắm"

"Mày yên lặng đi. Tao chỉ cách cưa ẻm cho mày"

Và cứ thế, bốn cái đầu chụm lại, bàn bạc về kế hoạch cưa đổ crush cho Lương Thùy Linh với điều kiện của nhân vật chính đó là: bày trò sao mà để Đỗ Hà khó xử hay tránh mặt cô là ba đứa bạn này tới số.

Ngọc Thảo, Tiểu Vy, Kiều Loan: Trời ơi, làm ơn mắc oán.

.....

Hôm nay Đỗ Hà có một buổi chụp hình trong dự án bộ ba hoa hậu Việt Nam 2020 do công ty Sen Vàng tổ chức, là chụp chung với chị Dung trước thềm kết thúc khép lại nhiệm kì.

Mọi thứ đều được Đỗ Hà làm chuyên nghiệp không sót một tí nào. Em cứ như vậy, tâm trạng có phần vui vẻ và mong chờ mà chuyên tâm vào công việc việc từ sáng đến chiều. Không biết là có phải là chuẩn bị gặp được Lương Thùy Linh sau một tháng không gặp nhau nên em mới vui như vậy hay không nữa. Em thừa nhận, em rất nhớ Lương Thùy Linh.

Sau buổi chụp thì Ngọc Thảo có rủ cả nhóm đi cà phê tám chuyện. Cốt yếu cũng chỉ là đang muốn thực hiện kế hoạch đã được đề ra hôm nọ. Trước khi đi, Lương Thùy Linh có gọi điện hỏi em khi nào xong việc để chị tiện đường đón. Trong vô thức, bởi sự nhớ nhung một tháng qua mà Đỗ Hà không chân chừ bảo với chị rằng em đi ra quán cà phê với các chị, lúc nào về em sẽ gọi chị. Nhưng nói rồi mới nghĩ lại có cái gì đó sai sai, chị ấy bảo tiện đường đón cơ mà nhỉ?

"Vậy thôi chị ơi, có gì để em tự về cũng được ý ạ."

Nhưng Lương Thùy Linh vẫn một mực khăng khăng đòi chở em về, rốt cuộc em cũng phải nhân nhượng với sự cứng đầu của người chị này.

Ngọc Thảo ngồi bên cạnh Đỗ Hà trong quán cà phê nhìn em. Coi bộ hai cái người này không khác gì mấy cặp yêu nhau hết á, chỉ có một điều khác biệt đó là hai người này lấy danh nghĩa chị chị em em để chăm sóc nhau thôi.

Đỗ Hà tắt máy, nhấp một ngụm món uống yêu thích của em, nghe Ngọc Thảo hỏi: "Nè chị hỏi cái, em thấy Lương Linh thế nào?"

Ừm, sao tự dưng chị hỏi kì thế nhỉ? Có điều, hỏi về Lương Thùy Linh có phần làm em chột dạ không biết trả lời như thế nào. Giờ chả nhẽ lại thẳng thắng nói, chị Linh đương nhiên là con người hoàn hảo rồi? Như thế thì lộ liễu quá, không được đâu.

"Em thấy chị ấy rất tốt bụng"

Ngọc Thảo đang tò mò mong ngóng câu trả lời tiếp theo của Đỗ Hà thì sau vài giây không còn thấy động tĩnh gì đâu hết, chỉ còn nghe tiếng ống hút 'rột, rột, rột' của người yêu cô bên cạnh đang vừa nhìn điện thoại vừa uống thôi.

"Hết rồi?"

Chị mà còn hỏi nữa là em thừa nhận em yêu Lương Thùy Linh luôn đó. Đỗ Hà bất lực trong lòng. Cuối cùng, bỏ qua tất cả cảm xúc vốn không nên có về người chị đáng kính - Lương Thùy Linh thì Đỗ Hà gật đầu: "Vâng ạ, chỉ có thế thôi"

Ủa sao kì vậy ta? Con bé này bộ chỉ nghĩ về bạn cô đơn giản như thế thôi hả? Ngay cả bé út Phương Nhi còn đổ lên đổ xuống Lương Thùy Linh vì độ xinh đẹp và tài giỏi của nhỏ đó mà. Hay là con bé không có tình cảm với Lương Thùy Linh thật nhỉ? Không đúng, nếu quan sát kĩ gương mặt của Đỗ Hà mỗi khi nhắc đến Lương Thùy Linh sẽ thấy rõ, em ấy chắc chắn có gì đó với Lương Thùy Linh. Không phải kiểu chị em hay bạn bè đâu, là kiểu yêu đương thông thường ý.

Ngọc Thảo nghiêng đầu cười nhẹ: "Phải không đó? Sao chị cảm thấy như em có tình cảm với nó vậy"

"Không có đâu chị, em với chị Linh là chị em thân thiết với nhau mà" - Đỗ Hà cười cười lắc đầu: "Nếu chị nói thích theo kiểu nam nữ kia thì làm sao có được. Đều là con gái với nhau...."

Để một mình em yêu đơn phương chị ấy được rồi. Không nên kéo chị ấy vào chuyện tình cảm vô vọng này. Hai người con gái, vốn dĩ không phải điều gì đó quá kì lạ nhưng để thừa nhận thì không phải là chuyện dễ dàng. Cách tốt nhất để làm mọi sự hết hy vọng, đó là phải để tình thế trở nên vô vọng.

'Đều là con gái với nhau'

Lương Thùy Linh vừa nhấc chân đi vào quán, tâm trạng vui vẻ bỗng chốc trở nên chết lặng sau câu nói của Đỗ Hà. Một cú tát thẳng vào mặt cô nhắc nhở về hiện thực xã hội tàn khốc này. Vậy những gì cô mơ mộng về chuyện tình này đều là hư ảo hết phải không? Tự cô thêu dệt, tự cô xây lâu đài trên cát?

Ngọc Thảo giật mình khi phát hiện Lương Thùy Linh đứng phía sau lưng Đỗ Hà, cách chỗ ngồi của em chỉ một mét, đủ để nghe rõ toàn bộ câu chuyện. Cô chưa kịp làm gì, Lương Thùy Linh đã cười cười, đưa tay ra hiệu, đừng nói gì cả. Rồi sau đó xoay người đi ra khỏi quán.

Hôm nay đã quá đủ sự thất vọng đối với cô rồi....

Ngọc Thảo nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lương Thùy Linh. Cô nhanh trí hiểu ra rằng, tận cùng của sự thất vọng là như thế nào.

Lương Thùy Linh đang ở trong trạng thái tột cùng của điểm thất vọng....

Chiều hôm đó, Lương Thùy Linh không về nhà, lái xe chạy vòng vòng thành phố trong vô thức. Khuôn mặt sắc bén trong bóng tối hắc chiếu sáng khiến con người này lạnh lỡ này lại càng lạnh lẽo hơn. Nhưng cô đang tức giận cái gì? Tư cách gì mà tức giận đây?

Còn về phía Đỗ Hà, chiều hôm đó em có nhắn tin cho chị nhưng hình như chị bận việc không có thời gian xem tin nhắn của em. Đỗ Hà không về ngay mà vẫn nán lại đợi chị đến đón. Trong lòng em vẫn luôn mong ngóng người chị của mình sẽ xuất hiện. Nói thật, em nhớ chị quá. Nhưng đổi lại sự trông chờ của em, bảy giờ tối chị vẫn chưa xuất hiện, tin nhắn em gửi chị vẫn chưa xem.

"Chị có cần em thêm nước lọc cho chị không ạ?"

Một bạn nhân viên lịch sự hỏi Đỗ Hà khi nhìn thức uống của em đã hết sạch.

"À, không cần đâu. Cảm ơn em." - Đỗ Hà đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa tiệm, vẫn không có dấu hiệu. Cho nên em mang túi đứng dậy, toan bắt xe để về nhà chị.

Có lẽ chị ấy bận thật.

Đêm hôm đó Lương Thùy Linh không trở về nhà, cô tìm một góc nhỏ trong công viên mà cả hai thường xuyên đi dạo để suy nghĩ một vài điều.

Con người vì sao lại đơn thuần chỉ có tình cảm đặc biệt với một người?

Nói cho cùng, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hà, Lương Thùy Linh lại dung túng cho bản thân mình rung động trước cô gái này?

Cô đã sớm biết, tình cảm này là ngang trái, đi ngược lại luân thường đạo lí của xã hội.

Cô cũng sớm đã biết, nếu không muốn người mình yêu chịu đau khổ thì không thế cố chấp ép buộc người mình yêu theo mong muốn của mình được. Suy cho cùng, cưỡng cầu tình cảm là điều không nên. Nhưng tại sao cô lại luôn luôn tham lam như thế? Tham lam tình cảm của Đỗ Hà như thế.

Một Lương Thùy Linh yêu không xong, rút lui cũng không được, thử hỏi cô phải làm như thế nào mới đúng đây?

Đến rạng sáng, Lương Thùy Linh mới lái xe rời khỏi đó. Cô không có ý định sẽ về nhà bởi cô biết mình chắc chắn sẽ gặp mặt em. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc cả hai chạm mặt nhau, đợi cô lấy lại sự yên ổn một chút trong lòng đã. Nếu không, khi đứng trước em, cô nghĩ mình sẽ nói ra lời tường tỏ của mình lúc nào không hay mất.

Trong bối cảnh Lương Thùy Linh không muốn em suy nghĩ lung tung về sự bất thường của mình. Lương Thùy Linh đã nghĩ đến sự chuộc lỗi cho sự thất hẹn ngày hôm qua.

Vậy là, cô lại trở về làm một người chị đang quý của em.

Ngày hôm đó, Lương Thùy Linh ngồi trong văn phòng công ty đã gọi cho thư ký của mình vào. Giao cho cậu vài việc cá nhân.

"Vậy đến năm giờ chiều em quay lại công ty đón chị nhé?"

Thư ký kiêm trợ lý Khang hỏi Lương Thùy Linh.

Lương Thùy Linh đang tập trung nhìn bảng báo cáo, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu, cô mở miệng nói: "Không cần đâu. Cậu làm xong việc chị giao thì tan làm đi, chị tự lái xe về nhà cũng được"

Sáng hôm ấy, mười giờ tại tòa nhà Sen Vàng, Đỗ Hà đang rất chuyên nghiệp tập trung vào công việc. Nhìn không ra bộ dáng bất thường. Chỉ có bản thân em mới biết, chính mình hôm nay thực sự rất buồn. Hôm qua Đỗ Hà chờ Lương Thùy Linh cả đêm nhưng chị ấy không có về nhà. Tuy nhiên, công việc vẫn là công việc, không thể để cảm xúc lấn lướt được.

Cuộc họp với công ty vừa xong, Đỗ Hà mở cửa đi ra nhưng khi vừa đi qua Ngọc Thảo, chị đã kéo tay em lại hỏi chuyện. Một chuyện mà em cũng đang rất thắc mắc.

"Đêm qua em gặp nhỏ Linh chưa?"

"Hình như chị ấy bận công việc hay gì đó nên không có về nhà. Sao vậy ạ?"

Ngọc Thảo ngẫm nghĩ một chút rồi cũng thôi. Chuyện tình cảm của hai đứa này sao thấy ngang trái thế không biết.

Đang lúc định mở miệng hỏi em chuyện khác thì nghe tiếng Phương Nhi gọi Đỗ Hà. Cả hai cũng không nói gì với nhau nữa, quay người lại nhìn con bé đang bê một hộp quà trên tay đi về hướng của hai người.

Nhìn Phương Nhi cứ hớn ha hớn hở mà Đỗ Hà không nhịn được trêu chọc: "Người yêu tặng quà hả? Sao vui thế?"

Phương Nhi lắc đầu, đưa hộp quà cho Đỗ Hà: "Cái này đâu phải của em, chị Linh bảo em đưa cái này cho chị mà."

"Cho chị?" - Đỗ Hà nhướn mày bất ngờ, bất đắc dĩ đỡ hộp quà từ Phương Nhi.

"Đúng rồi ạ, thư ký chị ấy đưa đến trước cổng công ty rồi nhắn với em là chị Linh muốn đưa cái này cho chị Hà"

"Ỏ" - Ngọc Thảo nở nụ cười chế giễu: "Nhỏ Lương Linh này, sao tặng quà cho mỗi em thế. Còn tụi này nữa thì sao?"

"...."

Đỗ Hà nghẹn ngào không biết trả lời chị thế nào.

Đỗ Hà đặt hộp quà xuống bàn gần đó, em đưa tay mở nắp hộp quà. Bên trong là một con gấu bông.

Đỗ Hà: ???

Đưa hai tay nhấc con gấu bông ra khỏi hộp quà, bên dưới đấy hộp có một tờ giấy note nhỏ.

Đỗ Hà đặt con gấu sang một bên, em vội vàng cầm tờ giấy lên xem, nhìn kỹ, bút tích xinh đẹp này chính là Lương Thùy Linh viết cho em.

Dòng chữ được viết gọn gàng, sạch đẹp: Hôm qua thất hứa không đón em. Chị xin lỗi!

Phương Nhi đứng kế bên cũng nhìn thấy được dòng chữ đó khiến lòng ngưỡng mộ của con bé đối với Lương Thùy Linh đã nâng lên mức độ cao nhất trong lịch sử đu idol: "Oa! Chị Linh hoàn mỹ như vậy, ngay cả lời xin lỗi cũng lãng mạn như thế, đúng là idol lòng em"

Đỗ Hà nghe con bé nói vậy cũng chỉ biết bật cười. Không nghĩ đến Lương Thùy Linh lại để tâm đến chuyện ngày hôm qua như thế.

Ngọc Thảo đứng bên cạnh Đỗ Hà từ nãy giờ vẫn yên lặng quan sát em. Sao hai cái đứa này cứ mập mờ hoài thế không biết. Cô dám cá chắc, trên đời này không có trường hợp chị em nào mà chị tặng quà hối lỗi vì chuyện nhỏ nhặt mà mắt em lại sáng trưng như thế hết á. Rõ ràng là có gì đó với nhau!

Đỗ Hà ôm con gấu bông tìm chỗ vắng vẻ của công ty, em vội vàng gọi điện thoại cho Lương Thùy Linh.

"Hôm nay chị có về nhà không?" - Lời xin lỗi của chị, với Đỗ Hà thế là đủ rồi.

Lương Thùy Linh: "Hả?"

"Em nhận được rồi" - Em thông báo với chị, ngụ ý câu nói.

Lương Thùy Linh cười đáp: "À, hôm nay chị phải về chứ. Tối nay chị có món ngon muốn nấu em ăn thử"

Đỗ Hà bật cười khúc khích như một đứa trẻ: "Em rất mong chờ đó"

Lương Thùy Linh bên kia lặng lẽ nghe tiếng cười hồn nhiên của em. Chị cúi đầu. Rốt cuộc vẫn là không nỡ giận em. Nhìn em thoải mái và trở nên vui vẻ bên cạnh cô như vậy, Lương Thùy Linh không đành đẩy em ra xa đâu. Nếu em không có tình cảm với cô cũng chẳng sao, sau này cô vẫn sẽ dung túng cho em, bảo vệ em và che chở cho em. Lương Thùy Linh không muốn chính mình giống như dư luận ngoài kia, chỉ biết chỉ trích em. Cô yêu em và cô sẵn sàng vì em mà đánh đổi. Chỉ mong có thể đổi lại một Đỗ Hà không thương tổn khi ở bên cạnh cô mà thôi.

Cô nghe Đỗ Hà nói với mình: "Chị làm việc đi. Tạm biệt bé Hạt Tiêu nhá"

"Ừ, tạm biệt bé Đậu"

Người ta thường nói, sau này muốn buông ta một người thì nhất định phải rời đi, tránh đừng gặp mặt người ấy. Có như thế thì sẽ không đau lòng, không đây dứt nữa. Lương Thùy Linh nghĩ, cô sẽ không buông tay, cả đời này, dù trời đất ngã nghiêng, người duy nhất cô đặt trọn sự tốt đẹp của mình lên cũng sẽ chỉ có một mình Đỗ Hà mà thôi.

*

Buổi chiều, Lương Thùy Linh hôm nay về sớm hơn mọi khi, trước khi rời khỏi phòng làm việc, thư ký Khang có nói với cô, muốn lái xe chở cô về nhà. Nhưng Lương Thùy Linh chỉ lắc đầu nói.

"Không cần đâu, chị qua đón Hà rồi còn ghé mua bánh cho em ấy nữa. Hôm nay em vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi"

Thật ra Lương Thùy Linh rất quý tấm lòng quan tâm của cậu, cô rất trân trọng điều đó. Nhưng hôm nay cô muốn tự mình lái xe qua công ty đón em đi mua lựa bánh luôn. Mọi thứ về em ấy, cô vẫn muốn chính mình tự tay làm vẫn tốt hơn.

Hai người có tạt ngang qua siêu thị mua một ít đồ để chuẩn bị buổi tối. Rồi sau đó mới đi mua bánh cho em, vừa nãy Đỗ Hà có nói với cô là em thèm bánh ngọt.

Lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư, Lương Thùy Linh thong thả cầm vô lăng, đưa mắt nhìn dòng người tan làm tấp nập, suy nghĩ một chút. Thoáng cái suy nghĩ đã thay đổi, cô hơi cong môi, tiệm bánh cũ vẫn ngon hơn, chiếc xe không thẳng tiến đến tiệm bánh mà Phương Anh giới thiệu như trước kia mà quẹo sang trái đi thẳng một đường rồi dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt quen thuộc của cô.

Lương Thùy Linh bảo em cứ ngồi trên xe đi, để cô qua một mình cũng được rồi thuận tay đóng sầm cửa lại, nhàn nhã đi qua đường bên kia, tiến thẳng vào cửa tiệm bánh.

Vị quản lí cửa hàng trang điểm hết sức cẩn thận vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bước tới lập tức cười rạng rỡ đứng lên nghênh đón, hồ hởi bắt chuyện.

"Thì ra là Lương Thùy Linh... Em thực sự đã lâu lắm rồi không tới đấy. Vẫn muốn loại bánh ngọt như trước đây sao?"

Lương Thùy Linh ưu nhã nở nụ cười: "Không cần đâu anh. Lần này em đổi khẩu vị. Sau này chắc cũng vậy"

Người quản lí bất ngờ, hỏi cô: "Anh thấy em vẫn thích khẩu vị cũ mà nhỉ?"

Lương Thùy Linh cười, nhìn xa xăm nghiền ngẫm nói với anh: "Có một người để mình đổi khẩu vị cũng đáng mà anh"

Người quản lí không nói gì, anh hiểu câu nói đó hàm ý cái gì.

Lương Thùy Linh rút điện thoại nhắn tin một chút, sau đó dừng lại trước tủ kính bày bán bánh ngọt, ngón tay thon dài chậm rãi một đướng lướt qua từng món đồ bên trong, ánh mắt cũng theo đầu ngón tay mà di chuyển, cuối cùng dừng lại trước một chiếc strawberry mousse.

"Lấy em cái bánh này anh nhá"

Người quản lý vội vàng sai người đi gói bánh lại cho cô. Lương Thùy Linh đứng nói chuyện với anh chủ tiệm một lát đến khi bánh được gói xong thì cầm lấy chiếc hộp nhỏ được nhân viên phục mang tới.

Quẹt thẻ trả tiền xong, Lương Thùy Linh cười khẽ, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói cũng khiến người khác không thể hoài nghi. Cô nói một câu tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Mua bánh ngọt xong cô vừa đi vừa chăm chú nhắn tin trong group hội bạn thân, không để ý xung quanh mà đi qua đường. Thật ra, thói quen xem điện thoại giữa lúc đi đường đã bị người thân nhắc nhở rất nhiều lần. Cô cũng có sửa nhưng chứng nào tật nấy cuối cùng cũng quay lại.

Chỉ là, không nghĩ hậu quả của thói quen này lại đến sớm như vậy....

Trước khi ngất đi, Lương Thùy Linh chỉ mơ hồ nghe được tiếng 'két' rõ to cùng tiếng khóc lớn của em. Sau đó cô cũng chẳng còn nhớ gì cả, cứ như vậy mất đi nhận thức.

Sinh mệnh mong manh như vậy.

Lương Thùy Linh sớm đã biết, sinh mạng là hư vô, kiếp người dễ tàn như bóng nến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro