Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngước mắt nhìn trời, vẫn chưa thấy cố hương!
Đội quân hộ tống Thù công chúa trở về đế đô hành quân trên sa mạc phương Bắc rộng lớn này đã hơn một tháng.
Đoàn quân tổng cộng có hơn mười người và một con ngựa. Mặc dù mọi người đều mang mặt nạ nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được vẻ mỏi mệt khó che giấu; người trên lưng ngựa mặc một bộ áo giáp sắt, áo choàng dày cộm che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ thấy vài sợi tóc màu nắng tùy ý rơi trước ngực.
Khi trời chuyển sang trưa, gió ở sa mạc mang theo cái lạnh thấu xương thổi tung cát vàng, mịt mù cả bầu trời tạo ra những âm thanh khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.
"Tiêu Mị, chúng ta còn cách biên giới Đoan Nguyệt bao xa nữa?" Diệp Thất Liễn dẫn đầu đoàn quân cả người phủ đầy cát bụi hỏi.
Tiêu Mị không tình nguyện nắm lấy dây cương dắt con ngựa đỏ thẫm đi về phía trước, y ngẩng đầu nhìn về phía đông nam: "Chỉ cần đi qua thâm cốc kia là tới."
Người trên lưng ngựa nghe vậy lập tức chấn động, bộ ngực nhô cao lên vì quá phấn khích, người đó kéo áo choàng xuống nhìn về hướng Tiêu Mị vừa chỉ. Ngay khi áo choàng vừa được cởi ra, trong đội ngũ lập tức vang lên những tiếng hít thở nặng nề.
Đó là một gương mặt còn trẻ, tuy chỉ có ánh trăng nhưng người ta vẫn có thể nhìn rõ làn da trắng, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài màu vàng của nắng khiến người ta nghi ngờ đây không phải công chúa của đế đô Ung Đồng mà chính là yêu nữ chuyên câu hồn đoạt phách mọi người ở cổ thành Nhu Lam.
"Đám cẩu nô tài! Trên mặt bản điện hạ có bản đồ của Ẩn Vũ sao? Các ngươi an phận mà nhìn về phía trước cho ta!" Thù công chúa tiện tay rút ra một cây roi quất vào binh lính Ẩn Vu ở gần nhất, lúc này mọi người mới hoảng sợ cúi đầu xuống.
Tiêu Mị ở một bên kéo dây cương khiến con ngựa đỏ thẫm cách xa các binh lính Ẩn Vũ một chút, một bên hòa hoãn khuyên ngăn Thù công chúa: "Thù điện hạ, sắp có bão cát rất lớn, xin người chỉnh lại áo choàng."
"Chỉ cần ngươi cho ta thấy gương mặt thật của ngươi, ta sẽ lập tức mặc lại áo choàng." Thù công chúa cúi người xuống, ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mị khẽ chớp, áo choàng lại trượt xuống vài tấc, càng lộ ra thêm nhiều lọn tóc xoăn màu vàng.
"..." Tiêu Mị mang mặt nạ màu bạc chợt bật cười. Âm thanh trầm thấp thuần hậu vang ra bị mặt nạ cản lại mang một nét quyến rũ khiến người khác khó cưỡng. Y cố tình giật dây cương khiến con ngựa bỗng dưng ghì xuống, Thù công chúa bỗng lảo đảo mất đà, thiếu chút nữa sẽ bị ngã từ trên lưng ngựa xuống.
"Tiêu Mị ngươi..." Thù công chúa giận dữ, giơ roi lên định quất người. Lúc này chợt truyền đến tiếng gió rít, Tiêu Mị vội vàng đẩy nàng ngã khỏi lưng ngựa, ngay lúc đó liền có ba mũi tên xé gió bay vụt qua đỉnh đầu con ngựa đỏ thẫm.
"Chúng ta bị tập kích rồi!" Diệp Thất Liễn hét lên, y rút thanh kiếm bên hông ra đứng phía trước đội ngũ.
Từ hướng mũi tên phát ra có thể xác định được nó được bắn ở phía đông nam. Nhìn về phía đó chỉ thấy một lá cờ màu cam rực rỡ tung bay trong gió, một đám binh sĩ Đột Khâu chợt tiếp cận đội ngũ hộ tống công chúa chỉ trong chớp mắt.
"Tiêu Mị! Bảo vệ công chúa cẩn thận!" Diệp Thất Liễn hét lên, sau đó mang theo binh lính Ẩn Vũ xông vào giữa trận thế của địch, toàn bộ đội ngũ lúc này vô cùng rối loạn.
Binh sĩ Đột Khâu đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, người dẫn đầu lại là danh tướng Kiều Tất Tín khiến cho mười mấy tên Ẩn Vũ đều không chịu nổi một đòn. Mắt thấy Kiều Tất Tín đã giết sạch mọi người xung quanh công chúa, sau đó giơ lên trường thương chém xuống mặt nàng ta, bỗng nhiên có một tiếng hét to, tên Ẩn Vũ lúc nãy bị công chúa quất roi đã xông lên đứng chắn trước mặt nàng.
Một khắc trước nàng còn nhục nhã y, một khắc sau y lại chết vì nàng, trái tim Tiêu Mị thắt lại, y nhặt một cây chiến kích nhiễm đầy máu tươi dưới đất lên ngăn chặn lại trường thương trong tay Kiều Tất Tín.
"Ngươi là Ẩn Vũ Ngân Tọa Tiêu Mị sao? Cũng không tệ lắm!" Kiều Tất Tín nhìn Tiêu Mị cười, lại càng tấn công mãnh liệt hơn trước.
Kim – Dũng, Ngân – Mưu, Tiêu Mị là Ẩn Vũ Ngân Tọa lấy mưu trí là sở trường của mình, mặc dù y đã tập võ từ bé nhưng vẫn không thể nào chống lại được người thân là võ tướng nhiều năm như Kiều Tất Tín. Hơn nữa y lại không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, bôn ba ròng rã suốt một tháng trời, lúc này Tiêu Mị chỉ như nỏ mạnh hết đà, không thể so sánh với Kiều Tất Tín khí thế bức người.
Trường thương trong tay Kiều Tất Tín di chuyển liên tục, ánh nắng chiếu vào lưỡi thương phản xạ lại ánh sáng khiến Tiêu Mị gần như không thể mở mắt. Diệp Thất Liễn và những Ẩn Vũ còn sót lại đang cố gắng che chở công chúa nên không thể giúp hắn được chút nào.
Thấy trường thương của Kiều Tất Tín chuẩn bị chém thẳng vào mặt Tiêu Mị thì ở phía bắc bỗng truyền tới tiếng gió vù vù, những trận mưa tên mang theo khí thế mạnh mẽ chuẩn xác găm vào ngực binh sĩ Đột Khâu.
"Khốn kiếp, đó là Lâm Trục Lưu!" Kiều Tất Tín quay người lại, khuôn mặt vặn vẹo chỉ vào một khoảng cát vàng bay đầy trời ở phương bắc.
Binh sĩ Đột Khâu vừa nghe thấy cái tên này chẳng khác gì sét đánh ngang tai, trong lúc nhất thời không biết phải ứng phó thế nào cả.
"Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau xông lên!" Kiều Tất Tín hét lớn, lúc này binh sĩ Đột Khâu mới tỉnh lại, cầm vũ khí xông về phía có người đang đi tới.
Đó chỉ là một đội ngũ gồm năm người nhưng lại có thể tàn sát hàng trăm binh sĩ Đột Khâu, tạo ra một trận gió tanh mưa máu.
Toàn bộ năm người đều mặc chiến giáp màu bạc, sau lưng là áo choàng màu tím, cưỡi trên lưng con tuấn mã đen như mực, trên tay cầm vũ khí chỉ cần nhìn vào đã biết sẽ rất nặng. Tuy vậy nhưng mỗi cử động đều rất linh hoạt, chỉ trong chốc lát toàn bộ chiến trường chìm trong biển máu. Giữa biển máu ấy sáng lên một thân ảnh nổi bật, tràn ngập sát khí, thanh Trảm Mã Đao màu bạc được người đó cầm lướt đi như bay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Người nọ phá vòng vây đi tới trước mặt hắn, tay phải giữ lấy dây cương ngựa, tay trái thu Trảm Mã Đao ra sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhưng sắc bén như ngọc nhìn về phía hắn giống như ánh sao sáng trên bầu trời.
Người nọ dễ dàng chém đầu hai tên binh sĩ Đột Khâu, sau đó kéo hắn lên ngồi trên ngựa của mình..
"Ngồi cho vững vào!" Người nọ mở miệng, là giọng của một nữ nhân.
Lúc này Tiêu Mị mới phát hiện ra thân hình người đó gầy hơn nam tử rất nhiều, vũ khí cầm trong tay cũng tinh tế hơn những người khác một chút.
Một nữ nhân, lại cưỡi trên lưng chiến mã màu đen, còn mang theo hắn thoát khỏi vòng vây hàng trăm binh sĩ Đột Khâu, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều vô cùng hiên ngang lẫm liệt. Trong lòng Tiêu Mị chợt dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Mắt thấy Kiều Tất Tín cầm trường thương chém xuống người Tiêu Mị, nữ nhân này liền dùng Trảm Mã Đao ngăn lại. Nàng linh hoạt dùng vũ khí chặn lại mọi đường tấn công xảo diệu của Kiều Tất Tín, khiến y luống cuống làm rơi trường thương xuống đất.
"Lâm Trục Lưu!" Kiều Tất Tín tức giận đến mức lông mày cũng dựng ngược nhưng Lâm Trục Lưu vẫn tiếp tục đưa lưỡi đao lướt ngang qua chóp mũi. Y vất vả thoát khỏi công kích, giục ngựa thoát khỏi vòng chiến, những binh lính Đột Khâu khác thấy chủ soái bỏ chạy lập tức đồng loạt buông vũ khí, người chạy trốn, kẻ đầu hàng, tuyệt đối không có ai dám tiếp tục chiến đấu.
Đợi sau khi đám binh lính Đột Khâu chạy tán loạn thì năm người cưỡi tuấn mã màu đen mới tụ lại một chỗ, một người tới cõng công chúa xuống ngựa sau đó nói với Lâm Trục Lưu: "Đầu nhi, vận khí của Kiều Tất Tín thật đúng là quá đen đủi, từ trước tới nay chúng ta chưa hề đi qua con đường này."
"Có ai bị thương không?" Lâm Trục Lưu hỏi ba người còn lại.
Ba người kia đều lắc đầu, sau đó lắc mình nhảy xuống ngựa...
"Đầu nhi, vì sao ngươi không quan tâm đến ta chút nào vậy!" Hàn Tiểu Tứ ngửa đầu lên nhìn Lâm Trục Lưu, "Lão tử bị lũ chó Phong Mộ cắn mất một miếng thịt rồi!"
Lâm Trục Lưu cũng nhảy xuống ngựa lưng, vừa mới đứng vững liền thấy một con chim ưng đậu trên đầu vai của nàng, một con khác đậu trên yên ngựa. Nàng liếc nhìn Thù công chúa đang tựa vào vai Tiểu Tứ, cắm Trảm Mã Đao xuống đất, vừa lau đi vết máu trên y phục vừa hỏi: "Nha đầu, ngươi là công chúa Đoan Nguyệt phải không?
"To... To gan! Chẳng lẽ không biết phải làm gì khi nhìn thấy bản điện hạ sao?" Ánh mắt Thù công chúa tuy hoảng loạn ánh mắt kinh sợ nhưng vẫn cố gắng duy trì tôn nghiêm hoàng tộc của mình.
"Ha ha!" Hàn Tiểu Tứ cười ra tiếng, sau đó quẳng công chúa từ trên lưng xuống dưới đất.
Lâm Trục Lưu nheo mắt, cả người đầy máu bước tới bên cạnh tiểu công chúa, dùng vỏ đao nhuốm đầy máu nâng cằm nàng ta lên sau đó lắc đầu: "Nha đầu, ta thật sự không biết phải làm gì khi nhìn thấy ngươi cả!"
"Ngươi... Ngươi phải nói: Điện... Điện hạ, mạt tướng sợ hãi."
Lâm Trục Lưu thu lại vỏ đao, kéo dây cương của Nam Phong sau đó tung mình ngồi trên lưng ngựa cười tủm tỉm: "Điện hạ, mạt tướng chinh chiến sa trường đã rất nhiều năm rồi, vẫn chưa biết được như thế nào là sợ hãi."
Thù công chúa ra sức lùi về phía sau cho tới khi lưng chạm vào đầu gối Tiêu Mị, giống như vừa tìm được chỗ thẳng đến lưng đụng tới Tiêu Mị đầu gối, cả người mới giống tìm được rồi dựa dựa an toàn.
Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị cả người đầy máu, lại nhìn những Ẩn Vũ đã chết, nhíu mày nói: "Các ngươi theo ta về thành Thương Tỏa trước, sau đó ta sẽ phía người hộ tống tới cửa ải Bắc Ly. Ta tên là Lâm Trục Lưu, Lâm ghép lại từ hai chữ Mộc, Trục Lưu trong "Tùy ba trục lưu" nghĩa là nước chảy bèo trôi."
Ngày hôm ấy, bóng người nói ra những lời này xinh đẹp đến chói mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro