Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tiêu Mị theo Đỗ Mặc đi vào cửa ải Bắc Ly thì mặt trời đã chuyển sang trưa.
Cửa ải Bắc Ly cách thành Thương Tỏa khoảng một trăm dặm, cát vàng đầy trời, không một bóng người qua lại. Ngày thường ở cửa ải đều có bão cát lớn mà giữa trưa thì bão càng mạnh, lúc này ngoại trừ hai người lính trên tường thành đang kéo màn bạt da bò xuống thì không còn nhìn thấy bất kỳ dấu chân nào nữa.
Tiêu Mị ngước mắt nhìn xa xăm về phía Tây, dù không thể nhìn rõ thành Thương Tỏa nhưng vẫn có thể trông thấy núi Nhung Sơn trong trung tâm thành cao vút tận mây.
Khi hoàng đế lệnh cho Tiêu Mị tới thành Thương Tỏa, thật ra Tiêu Mị cũng rất bất ngờ.
Quê hương của y ở cổ thành Nhu Lam nhưng nghe nói phụ thân là tù binh từ Diêu Khê quốc bị bắt làm quân nô. Cho nên dù mưu lược của y cao tới đâu cũng không thể vào triều làm quan, chỉ có thể đi theo bên cạnh hoàng đế, làm một Ẩn Vu cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời.
Thật ra y vẫn không hiểu lắm, bệ hạ luôn nuông chiều Lâm Trục Lưu, sao đột nhiên lại để một kẻ không có chức tước như y đến hầu hạ một người được tôn thờ như thần trong lòng người dân Đoan Nguyệt.
Chẳng lẽ Lâm Trục Lưu muốn làm phản, bệ hạ phái y đến khuyên nàng đầu hàng? Hoặc là do nàng thật sự đã quá lớn tuổi, đến mức khiến bệ hạ phải tùy tiện tóm một người làm tướng công cho nàng? Y cứ mải miết suy nghĩ, một hàng bốn người chẳng mấy chốc đã tới thành Thương Tỏa.
"Tội thành Thương Tỏa, Băng Thiên Viêm Địa." Đây chính là khái niệm của những binh sĩ trong thành Thương Tỏa trải qua tôi luyện bao nhiêu năm nhận xét, nơi này đào tạo những người lính có nghị lực nhất, chế ra binh khí sắc bén nhất và cũng là nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất.
Mỗi năm lại có một lượng lớn binh lính được đưa tới thành Thương Tỏa để rèn luyện, đều mang theo sự tôn kính ngưỡng mộ mà đến, rồi lúc ra về thì tràn đầy sự cảm tạ. Cho nên trong mắt con dân nước Đoan Nguyệt, thành Thương Tỏa là nơi lạnh thấu xương, là nơi tàn khốc cũng là chốn thần thánh không thể xâm phạm.
Theo lẽ đó, trong lòng Tiêu Mị cũng tràn đầy kính trọng đối với thành Thương Tỏa, không dám coi thường. Nhưng khi năm người bọn họ đến gần cửa thành Thương Tỏa thì những gì họ nhìn thấy lại không giống như lời người ta truyền tụng.
Cánh cổng thành Thương Tỏa cao lớn nặng nề, năm tháng qua đi và bão cát đã khiến tường thành bị mài phẳng nhưng vẫn kiên cố.
Trên cổng thành vốn trang trọng nghiêm túc nay chật ních nữ nhân đang xem trò vui, một đám người ồn ào, ầm ĩ nói cười.
Nhìn thấy người đi đầu đội ngũ là tân khoa Trạng nguyên Lưu Ngọc, những cô gái trên tường thành đều vô cùng hào hứng, nhưng chờ đến khi áp tải Tiêu Mị xuất hiện thì tiếng thét càng thêm chói tai khiến cửa thành như chấn động.
Thưở thiếu thời Tiêu Mị đã nổi danh là mỹ nhân Nhu Lam, mà sau này được rèn luyện ở bên cạnh hoàng thượng thì càng lộ rõ tư chất như rồng như phượng.
Khí chất trầm ổn, tư thế tao nhã, chỉ một cái liếc mắt đã khiến trái tim phụ nữ đập loạn, vì thế khi y đi qua cửa thành thì những cánh hoa lan được các cô gái dùng để biểu đạt tình cảm ném ra nhiều không kể xiết. Sau khi vào thành thì lại càng có nhiều cô gái đuổi theo đội kỵ mã hồi lâu mới chịu rời đi.
"Những cô gái thành Thương Tỏa thật khí phách hào hùng. Có thể nói chuyến đi lần này của Tiêu phó tướng rất thú vị, diễm phúc không tả hết được."
Sau khi vào tới nơi đóng quân, mọi người tung mình xuống ngựa, Bảng nhãn Tống Năng chưa từng trông thấy cảnh tượng như vậy bao giờ nên tấm tắc khen.
Tân khoa Võ Trạng nguyên Lưu Ngọc bật cười hai tiếng: "Tống huynh, có điều huynh không biết, người trong lòng Tiêu phó tướng lại không phải là phụ nữ. Bị bệ hạ ép gả làm vợ một người phụ nữ, chắc hẳn Tiêu phó tướng không tình nguyện phải không? Hay là, bị đàn ông luyện tập qua nhiều rồi, muốn thay đổi khẩu vị chăng?"
Giọng của Lưu Ngọc rất to, lời nói cũng đáng khinh, đám tướng sĩ Ung Đồng đứng bên cạnh y đều đè nén tiếng cười thô bỉ.
Vị Trạng nguyên Lưu này là con trai của Lưu Đại Tề quản lý Binh bộ, ngày thường dựa oai cha diễu võ dương oai quen rồi, đương nhiên sẽ không coi một Ẩn Vu như Tiêu Mị ra gì.
Tiêu Mị nhìn y, cúi đầu cởi bình rượu đeo bên hông xuống uống hai ngụm, sau đó một tiếng trống vang lên, y đập bình rượu vào đầu Lưu Ngọc.
"Ngươi! Ngươi phải biết rằng cha ta là người quản lý Binh bộ, chỉ cần nói một câu là có thể lấy mạng một Ẩn Vu như ngươi!" Lưu Ngọc ôm đầu, cả giận mắng.
"Ta biết." Tiêu Mị lấy ngón tay lau miệng. "Cho nên để biểu lộ lòng kính trọng cha ngươi, ta mới dùng bình rượu tốt nhất để đập ngươi."
"Ẩn Vu khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!"
Lưu Ngọc rút bội kiếm bên hông, đâm về phía cổ Tiêu Mị, không ngờ giữa đường bị chặn lại, mũi kiếm không thể nhúc nhích.
"Tên khốn nào dám chặn kiếm của lão tử?" Lưu Ngọc tức giận mắng.
Quay đầu lại, y trông thấy một võ tướng dáng người cao lớn, chỉ dùng hai ngón tay thon dài kẹp chặt mũi kiếm của y. Cổ tay người nọ vừa chuyển, kiếm trong tay liền gãy làm đôi, sau đó giơ chân đạp ngã Lưu Ngọc xuống đất.
"Ồ, ngươi cũng không tệ lắm, hiếm khi có binh lính nào gặp lão tử còn dám mắng chửi người!" Võ tướng kia bước lên hai bước, giẫm vào bả vai Lưu Ngọc.
"Ngươi là ai! Dám xen vào chuyện của ta hả?" Thân thể Lưu Ngọc bị giữ chặt, nhưng vẫn còn mạnh miệng.
Võ tướng kia dùng toàn lực, bàn chân đè nghiến Lưu Ngọc dưới đất: "Chờ đến khi ngươi có thể đánh chết lão tử, lão tử sẽ nói cho ngươi biết! Còn bây giờ, nếu còn nghe thấy ngươi nói thêm một lời thô tục nào nữa, lão tử sẽ nhổ sạch răng của ngươi!"
"Lê soái!" Đỗ Mặc im lặng nãy giờ thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới hành lễ với võ tướng kia, đám tướng sĩ đến từ Ung Đồng cũng ngoan ngoãn hành lễ. Bấy giờ bốn người mới kia mới để ý trên người y có bốn tua cờ màu đỏ, người nọ là thống lĩnh Hồng quân, con trai của Trấn Bắc vương – Lê Vệ.
"Đây là các tướng sĩ mới tới năm nay đấy à? Ai là Nhu Lam Tiêu Mị?" Lê Vệ liếc mắt nhìn mấy người lạ mặt.
"Mạt tướng là Nhu Lam Tiêu Mị." Tiêu Mị chắp tay hành lễ nói.
"Dám vào doanh trại của Lâm Trục Lưu, không tồi, không tồi!" Lê Vệ cười hềnh hệch nhìn Tiêu Mị, vỗ vai y hai cái rồi nói: "Nghe ông cụ nhà ta nói ngươi đánh nhau rất giỏi, hôm nay ta còn phải lên núi Nhung Sơn, lần sau sẽ ra sàn đấu thử thân pháp của ngươi một phen."
Tiễn bước Lê Vệ xong, Lưu Ngọc mới từ dưới đất chật vật đứng dậy. Mọi người tiếp tục đi sâu vào trong thành, mới phát hiện bão cát ở đây nhỏ hơn ngoài thành rất nhiều, có lẽ do mặt phía bắc có núi Bất Quy là lá cờ bão cát vững chắc.
Đám người Tiêu Mị theo Đỗ Mặc đi về phía bắc, vòng qua núi Nhung Sơn trong thành rồi đi xuyên qua một cánh đồng rộng lớn mới tới doanh trại quân đội thành Thương Tỏa.
Doanh trại quân đội trong thành Thương Tỏa được chia làm năm đội quân, phân biệt bằng màu sắc: bạch (trắng), hồng (đỏ), lam (xanh da trời), lục (xanh lá cây), tử (tím). Đợi mọi người đi đến chỗ Bạch doanh thì Đỗ Mặc lên tiếng: "Mời ba vị đại nhân tự về doanh trại của mình. Tiêu phó tướng, mời ngài theo ta tới doanh trại của Đại tướng quân."
Giữa trưa, trong doanh trại cũng không có nhiều tướng sĩ đi lại. Tiêu Mị và Đỗ Mặc đi qua Bạch doanh, nhanh chóng thu hút vô số ánh nhìn.
Lúc đầu y cũng không để ý, đàn ông mà, bị nhìn vài cái cũng chẳng mất cọng lông nào. Nhưng một lát sau, cảm nhận những ánh mắt chiếu vào mình càng lúc càng quái dị, nếu tiếp tục bị nhìn như thế chỉ sợ lông trên người y rụng sạch mất.
Cũng may Đỗ Mặc đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã tới doanh trại của đại tướng quân. Y đứng ngoài nói vọng vào: "Quân tọa, ta đã đưa Tiêu phó tướng tới."
"Mời y vào." Trong trướng truyền ra tiếng trả lời trầm thấp.
Khi Tiêu Mị đi vào quân trướng, Đại tướng quân Tần Ly đang lau cây Ngân Thương bảo bối, thấy y đi vào cũng chỉ gật đầu: "Tiêu phó tướng, cứ ngồi tự nhiên."
Tần Ly là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, nhìn qua có vẻ uy nghiêm chính trực nhưng bản chất thì lại giống hệt Lâm Trục Lưu vừa bạo lực vừa mặt dày.
Y không thích quản quân lính và xen vào những chuyện không liên quan tới mình, những binh lính tới thành Thương Tỏa rèn luyện đều tự động tìm đến các vị tướng khác học hỏi, không liên quan gì tới y, lần này gọi Tiêu Mị tới đây coi như là ngoại lệ. Bệ hạ chịu nhường thân tín bên cạnh mình đi hầu hạ đầu lĩnh thổ phỉ như Lâm Trục Lưu, chuyện này rất thú vị! Người này đương nhiên rất đặc biệt, nhất định phải gặp qua một lần.
Song, khi nhìn thấy Tiêu Mị, Tần Ly cảm thấy rất bất ngờ. Y vốn tưởng Phong Lăng Vận sẽ đưa người đến cho Lâm Trục Lưu chà đạp sẽ là một 'nàng dâu' hay còn gọi là tiểu tướng công, trong lúc Lâm Trục Lưu ra ngoài đánh giặc thì y sẽ ở nhà giặt giũ nấu cơm, chăm sóc con cái. Loại đàn ông này ở thành Thương Tỏa rất khó tìm nhưng ở Ung Đồng hay Nhu Lam thì lại dễ hơn nhiều.
Không ngờ Tiêu Mị dáng vẻ như một văn nhân, nhưng lại rất anh tuấn, nhìn dáng vẻ y còn khí phách hơn cả Đại tướng quân. Người đàn ông như thế này mà có thể để cho Lâm Trục Lưu chà đạp sao? Là ai chà đạp ai?
Sắc mặt Tần Ly biến đổi liên tục, rốt cuộc nói: "Khụ, Tiêu phó tướng, ý bệ hạ thế nào hẳn ngươi đã hiểu, ta cũng không cần nói nhiều nữa. Tuy Lâm Trục Lưu có hung hãn hơn so với những cô gái bình thường, nhưng thực ra đa số những lời đồn đều được phóng đại quá mức. Thật ra cô ấy cũng có cái gọi là 'lòng quan tâm' mà người bình thường không dễ nhận ra... Hơn nữa... Ừm...."
"Hơn nữa" một lúc lâu rồi mà y vẫn không tìm ra được lý do nào chính đáng. Nói thật, trong lòng y, Lâm Trục Lưu vừa lười vừa tham ăn, lại còn hay bạo lực không biết lý lẽ, tiêu tiền như nước, thường xuyên khiến y tức giận muốn hộc máu, thật sự không có điểm gì tốt! Bảo y nói nàng tốt ở điểm nào, thà chém y một đao còn hơn.
Nhưng rõ ràng Tiêu Mị lại không cho là vậy, dường như y cũng phát hiện ra Tần Ly khó xử, gật đầu mỉm cười nói: "Lâm tướng quân là kỳ nữ hiếm có trên thế gian, có thể đi theo nàng là vinh dự của mạt tướng."
Lông mày Tần Ly giật giật, y ra sức kìm nén cảm giác muốn nhổ ra, sau đó tỉ mỉ quan sát Tiêu Mị.
Người này đã từng trải qua nhiều thử thách phong ba bão táp, đủ mạnh mẽ và kiên nhẫn. Dáng người y cao to rắn chắc, mặt mày sắc nét, thanh mảnh, đôi mắt sâu thẳm lại khiến người ta an tâm, ngón tay thon dài có vết sẹo nhỏ do kiếm lưu lại trong quá trình luyện võ.
Một người như vậy chắc y có thể thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt ở thành Thương Tỏa, cũng có thể khoan dung với tính nết hung dữ của Lâm Trục Lưu. Tuy nhiên, một người đàn ông đẹp trai, nội tâm thâm trầm lại phải kết duyên với thổ phỉ Lâm Trục Lưu kia thì đúng là quá thiệt thòi. Nếu Lâm Trục Lưu không thích, y nhất định phải cướp về làm tướng công cho em gái y mới được.
Tần Ly đang suy nghĩ mông lung thì một chiếc rìu Quỷ Diện Lão Nha cắt qua rèm trướng, xoay tròn trên không trung mấy vòng rồi mạnh mẽ cắm phập vào bàn nghị sự.
"Tần Ly, ngươi mau lăn ra đây cho ta!"
Kèm theo một tiếng hét lớn đầy tức giận, một bóng người cao lớn xông vào trong trướng của Tần đại tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro