Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh cảm thấy rất áy náy, cậu quyết định hôm sau sẽ nấu bữa sáng cho Điền Chính Quốc.

Không biết buổi sáng Điền Chính Quốc thường thức dậy vào lúc mấy giờ, Kim Thái Hanh đặt báo thức sáu rưỡi, hẳn là không quá muộn, cậu chỉ để báo thức rung, không để tiếng.

Có lẽ do nghĩ quá nhiều về việc này, buổi sáng, khi di động mới chỉ vừa rung, Kim Thái Hanh đã ngay lập tức tỉnh dậy.

Tắt báo thức, cậu xốc chăn xuống giường, đi dép, cẩn thận quay sang nhìn Điền Chính Quốc đang say ngủ rồi mới nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó âm thầm ra khỏi phòng ngủ.

Tủ lạnh nhà Điền Chính Quốc không có chút thức ăn nào, chỉ chứa toàn nước với rượu, ngoài ra còn mấy thứ đồ ăn có thể để được lâu, Kim Thái Hanh nhìn một lượt rồi đành phải đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh nhanh chóng tìm thấy siêu thị riêng trong khu nhà theo hướng dẫn, cậu sợ Điền Chính Quốc dậy sớm nên động tác rất nhanh gọn.

Nhớ cái hôm Điền Chính Quốc dẫn cậu tới cửa hàng bán đồ ăn sáng, Kim Thái Hanh nghĩ nếu cậu làm bữa sáng kiểu Tây chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Cậu mua bánh mì, thêm chân giò hun khói, trứng gà, cuối cùng còn lấy thêm loại sữa bột mình thường uống.

Sợ mất thời gian, Kim Thái Hanh không đi dạo xung quanh. Sau khi ra khỏi siêu thị, cậu liền nhanh chân quay về nhà.

Sáng sớm, trên đường không có nhiều người, Kim Thái Hanh vô tình gặp lại bác gái cùng mua trứng gà khi nãy. B

ởi vì khi chọn trứng, hai người đã nói chuyện với nhau vài câu, giờ gặp lại tự nhiên cảm thấy thân thiết hơn nhiều.

Bác gái cười với Kim Thái Hanh: "Lại gặp nhau rồi nhỉ chàng trai."

Kim Thái Hanh lễ phép: "Vâng ạ."

Bà hỏi: "Con đang chuẩn bị làm bữa sáng sao?"

Kim Thái Hanh: "Vâng ạ."

"Dạo này hiếm thấy mấy người trẻ tuổi ra ngoài từ sớm để chuẩn bữa sáng lắm."

"Vậy ạ." Kim Thái Hanh cười khổ, bình thường cậu cũng hay ngủ nướng lắm.

Bác gái tiếp tục trò chuyện: "Cô thấy con mua có vẻ nhiều, con ăn một mình hay ăn cùng người khác thế?"

Kim Thái Hanh: "Đây là cho hai người ạ, chắc sẽ thừa nhưng con sẽ cất vào tủ lạnh dùng cho lần sau."

Bác gái gật đầu: "Vậy tốt rồi."

Kim Thái Hanh hỏi bà: "Cô cũng mua đồ làm bữa sáng cho gia đình ạ?"

Bà cười: "Cô định nấu cháo cho con trai cô, hôm qua nó vừa đi công tác về. Cô có hỏi trợ lý của nó, trợ lý bảo mấy hôm đi công tác nó không ăn được mấy."

Bác gái thở dài, vừa trách móc vừa cưng chiều: "Dạ dày nó không tốt, ăn uống cũng kén chọn, thế nên sáng nay cô qua nấu chút cháo dưỡng dạ dày cho nó ăn."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Cô không ở cùng với con trai cô ạ?"

Bác gái lắc đầu: "Cô không ở đây. Sau khi tốt nghiệp, con trai cô đã ra ở riêng. Ây da, mấy người trẻ tuổi các con đều như vậy, không hiểu sao lại không thích sống cùng người nhà, cứ muốn ở một mình bên ngoài."

Kim Thái Hanh lắc đầu cười an ủi: "Không phải đâu cô, con trai cô chắc hẳn rất yêu gia đình, ở bên ngoài có lẽ là để tiện di chuyển thôi ạ."

Bác gái được chọc cười: "Nói cũng đúng, nhà cô xa, cách công ty nó cả dòng sông, ở đây lại gần hơn."

Kim Thái Hanh gật đầu tiếp lời: "Con trai chắc cũng rất yêu cô."

Bác gái càng vui vẻ hơn: "Con cứ nói quá. Con về đâu, có vẻ chúng ta cùng đường đó."

Để đi cạnh bác gái, Kim Thái Hanh đã cố ý đi chậm hơn. Giờ nghe bà hỏi như vậy, cậu mới nhìn theo hướng về nhà rồi nhận ra, cậu chỉ biết hướng đi chứ cũng không rõ nhà Điền Chính Quốc là căn nào

Khu đô thị này có cả biệt thự và nhà ở thương mại, chia thành hai khu vực riêng biệt, Kim Thái Hanh đành chỉ về một hướng.

Kim Thái Hanh: "Ở bên kia ạ."

Bác gái hơi kinh ngạc rồi vui vẻ nói: "Con trai cô cũng ở bên đó."

Tiện đường rồi lại tiện đường, dù sao hai người cũng không có điểm gì chung, cuối cùng, Kim Thái Hanh không biết nên nói gì cho phải.

Đến một ngã rẽ, cậu đang định tìm cớ rời đi, đột nhiên nghe bác gái hỏi: "Con có đối tượng chưa?"

Kim Thái Hanh suýt buột miệng nói không theo thói quen, nhưng lời đến bên miệng liền ngưng lại, đổi thành: "Có rồi ạ."

Bác gái cảm thán, có vẻ rất thất vọng: "Cô còn đang thấy hai ta rất có duyên, định giới thiệu con cho con cô nữa."

Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Cám ơn cô nhiều, nhưng con không cần đâu ạ."

Nhà Điền Chính Quốc đã ở phía trước, nhưng thần kỳ thay, đường hai người đi vẫn giống hệt nhau.

Lúc này, Kim Thái Hanh mới nhận ra sự tình cờ của bọn họ có phần quá trùng hợp.

"Hôm qua con trai cô vừa trở về."

"Đi công tác mấy ngày."

Đầu Kim Thái Hanh nổ "đùng" một tiếng, đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật

Không, không thể nào?

Thế này... Quá trùng hợp rồi

Suy nghĩ lớn mật ấy đã được kiểm chứng khi bác gái dừng lại trước cửa nhà Điền Chính Quốc.

"Đây là nhà con trai cô." Bà nói với Kim Thái Hanh: "Con có rảnh thì qua chơi nhé."

Nói rồi, bà vẫy tay với Kim Thái Hanh, cậu đành nâng tay lên vẫy lại, sau đó cứ thế nhìn bà mở cổng sắt, đi vào trong rồi nhập mật khẩu.

Kim Thái Hanh đứng sững sờ ở cổng, không biết nên làm gì cho phải.

Bác gái vừa nói con trai mình sống một mình bên ngoài.

Còn định giới thiệu cậu cho Điền Chính Quốc.

Điều này chứng tỏ Điền Chính Quốc chưa nói chuyện bọn họ đã đăng ký kết hôn cho người nhà

Kim Thái Hanh liếm môi, cậu cảm thấy bây giờ mình đi vào thì không ổn cho lắm.

Đã hơn bảy giờ đi, chờ bác gái đóng cửa, Kim Thái Hanh lập tức lấy di động ra, gọi cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc còn chưa tỉnh, điện thoại kêu một lúc lâu, anh mới trả lời.

Giọng anh khàn khàn đầy vẻ nghi hoặc: "Kim Thái Hanh?"

Kim Thái Hanh: "Vâng, là tôi."

Chắc đã nhận ra Kim Thái Hanh không ở bên cạnh mình, còn phải gọi điện thoại, Điền Chính Quốc liền hỏi: "Em đang ở đâu?"

Kim Thái Hanh: "Ở ngoài cửa."

Cậu không vòng vo với Điền Chính Quốc mà nói thẳng: "Chuyện là thế này, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi vô tình gặp mẹ anh. Hiện giờ mẹ anh đã vào trong nhà, còn tôi đang đứng ngoài cửa. Tôi có thể vào không?"

Kim Thái Hanh nói liền một hơi, ý tứ rõ ràng mạch lạc, Điền Chính Quốc chắc chắn có thể hiểu.

Nhưng Điền Chính Quốc chính là Điền Chính Quốc, nghe thấy sự sốt ruột trong giọng nói của Kim Thái Hanh, anh cũng không vòng vo nhiều lời.

Kiểu như hỏi Kim Thái Hanh sao em lại gặp mẹ tôi, hai người nói chuyện gì, sao em lại ở bên ngoài, hay những câu hỏi thừa thãi tự bản thân anh cũng có thể ngẫm ra được.

Anh nói thẳng: "Có thể."

Hỏi cái gì, trả lời cái đó.

Kim Thái Hanh cúp điện thoại, đi vào nhà. Nhưng vì danh phận của cậu chưa rõ ràng, vừa nãy lại trò chuyện với bác gái một lúc lâu, Kim Thái Hanh đành khẽ khàng mở cửa rồi lại khẽ khàng đi vào

Mẹ Điền Chính Quốc đã đi vào phòng bếp, bên trong vang lên những âm thanh nhẹ nhàng. Kim Thái Hanh ghé đầu ngó vào rồi lại nhanh chóng rụt ra.

Mấy phút sau, có tiếng động vang lên trên tầng hai, cuối cùng Điền Chính Quốc đã đi xuống.

Kim Thái Hanh cầm túi đồ đứng trong phòng khách, không biết nên làm gì hay nói gì tiếp theo, chỉ biết chờ anh sắp xếp.

Cậu nhìn Điền Chính Quốc chầm chậm đi từ trên tầng xuống, có vẻ như anh không thức dậy một cách tự nhiên nên bước chân có hơi nặng nề.

Kim Thái Hanh bước đến gần, chờ khi chỉ còn cách Điền Chính Quốc ba bậc cầu thang, cậu nói nhỏ: "Mẹ anh đang ở trong phòng bếp."

Điền Chính Quốc không hề nao núng: "Ừ."

Giọng Kim Thái Hanh càng nhỏ hơn: "Tôi phải làm gì đây?"

Điền Chính Quốc đã đi xuống hẳn, anh nghi ngờ nhìn Kim Thái Hanh: "Sao em lại phải làm gì?"

Kim Thái Hanh đáp: "Mẹ anh không biết anh đã kết hôn."

Điền Chính Quốc gật đầu, có vẻ như không hề để ý, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn túi đồ trên tay Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn theo ánh mắt anh, sau đó giơ cái túi trong tay lên: "Tôi mua ở siêu thị trong khu, sau đó gặp được mẹ anh, cô nói sang nấu cháo cho anh ăn sáng."

Kim Thái Hanh vốn đang rất sốt ruột, nhưng thấy Điền Chính Quốc không hề vội vàng hay lo lắng gì, cậu cũng bình tĩnh lại.

Điền Chính Quốc không hề tỏ thái độ sẽ gạt người trong nhà, không cho cậu ra mắt hay để cậu trực tiếp gặp mặt gia đình. Anh như một khán giả đứng xem, chẳng chút khẩn trương.

"Thỉnh thoảng mẹ cũng hay sang nấu cơm cho tôi." Điền Chính Quốc vừa nói vừa hỏi cậu: "Em dậy sớm thế làm gì?"

Kim Thái Hanh: "Làm bữa sáng."

Điền Chính Quốc tò mò: "Em có thói quen làm bữa sáng sao?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không."

Điền Chính Quốc càng tò mò: "Thế sao hôm nay lại dậy làm?"

Kim Thái Hanh cười rộ lên: "Tôi định làm cho anh ăn, bánh mì chân giò hun khói với trứng gà, được không?"

Điền Chính Quốc đột nhiên im lặng, anh liếc nhìn túi đồ trên tay Kim Thái Hanh, đáp: "Được, cảm ơn em."

Kim Thái Hanh không quá coi trọng chuyện làm bữa sáng nên cũng không để tâm tới sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt Điền Chính Quốc, cậu còn mải chú ý đến bác gái trong phòng bếp.

Cậu lắc đầu, đặt đồ trên tay xuống: "Được cũng không xong, mẹ anh đang ở trong bếp."

Tâm trạng Điền Chính Quốc không tệ: "Lần sau đi, còn nhiều cơ hội."

Kim Thái Hanh vẫn cứ nhìn về phía phòng bếp: "Được."

Lần đầu tiên ra mắt người lớn, lại bất ngờ không kịp chuẩn bị gì, hơn nữa còn chưa xác định được danh phận của mình, Kim Thái Hanh chỉ biết đi theo Điền Chính Quốc, anh đi đâu, cậu liền theo đó.

Nhìn Điền Chính Quốc tưới hoa, nhìn Điền Chính Quốc cho cá ăn, nhìn Điền Chính Quốc bật radio...

Đợi đến khi Điền Chính Quốc quay lại phòng khách một lần nữa, cậu nghe anh hỏi: "Học được chưa?"

Kim Thái Hanh ngẩn người: "Sao cơ?"

Điền Chính Quốc vẫy vẫy tay: "Tôi hay đi công tác, cây cối trong nhà cần chăm sóc, cá cũng cần cho ăn, việc em phải làm không nhiều lắm, chỉ thế thôi."

Anh nghĩ rồi nói tiếp: "Lát nữa tôi sẽ đưa em một tờ danh sách."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Được."

"Trong nhà có người giúp việc, mỗi tuần sẽ đến dọn dẹp một lần vào chiều Chủ Nhật. Nếu tôi không có ở nhà, cô ấy sẽ hoãn lại vài hôm, giờ có em rồi, khi không có tôi ở đây, em rảnh thì để ý một chút."

Kim Thái Hanh: "Được."

Đột nhiên nghe anh nói về chuyện dọn dẹp nhà cửa, lại bằng giọng điệu tự nhiên nhe vậy, Kim Thái Hanh bỗng thấy thư thái như cảm nhận được hương vị của gia đình.

Cậu chợt nhớ ra: "Hôm nay là Chủ Nhật mà nhỉ."

Điền Chính Quốc: "Ừ, hôm nay tôi ở nhà."

Kim Thái Hanh nghi ngờ: "Anh không cần đến công ty sao?"

Điền Chính Quốc: "Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi."

Kim Thái Hanh nghĩ ngợi rồi tươi cười, giọng điệu thân thiết: "Thế hôm nay tôi cũng ở nhà nghỉ ngơi một chút."

Điền Chính Quốc nghe vậy liền quay đầu nhìn cậu: "Em không cần làm việc sao?"

Kim Thái Hanh: "Công việc có thể từ từ một chút."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Vậy sao em lại muốn ở nhà? Trong nhà chỉ cần một người là đủ rồi."

Kim Thái Hanh: "..."

Ok.

Cậu lại hiểu lầm rồi tự ảo tưởng ra bầu không khí gia đình ngọt ngào rồi.

Cậu cứ tưởng Điền Chính Quốc ở nhà, cậu cũng ở nhà thì anh sẽ vui vẻ, sẽ cảm thấy thân thiết với cậu hơn

Chỉ là do cậu nghĩ nhiều thôi

Quấy rầy rồi!

Đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động. Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng quay sang, liền thấy mẹ anh đang đi tới.

Thấy trong nhà có hai người khiến bà hơi kinh ngạc, lại nhận ra người kia chính là chàng trai vừa gặp bên ngoài, bà càng ngạc nhiên hơn.

"Là con?" Dù nghi ngờ, bà vẫn tươi cười khách khí như cũ: "Sao con lại ở đây?"

Kim Thái Hanh không biết nên nói gì

Điền Chính Quốc giúp cậu

Anh đứng lên, trực tiếp nói thẳng:"Mẹ, con kết hôn rồi."

Kim Thái Hanh sửng sốt, không dám thở mạnh.

Mẹ Điền Chính Quốc không kịp phản ứng, mạch não như bị chặt đứt, hỏi theo quán tính: "Kết hôn? Kết hôn với ai?"

Điền Chính Quốc chỉ vào Kim Thái Hanh: "Em ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro