Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh ngồi trên ghế sa lông, lòng thấp thỏm, bất an.

Túi đồ cậu mua ở siêu thị sáng nay còn để trên bàn trà, bên cạnh cậu là Điền Chính Quốc, đối diện cậu chính là mẹ của anh.

Hệt như bất ngờ bị cảnh sát bắt về thẩm tra, Kim Thái Hanh hoang mang không biết sẽ bị hỏi gì dù đã đoán được tội lỗi mình phạm phải.

Nói chung là giờ phút này, đầu óc cậu vô cùng trống rỗng.

Tuy nhiên, Kim Thái Hanh là người biết giữ hình ảnh của bản thân, hành xử cũng rất ôn hòa lịch thiệp.

Dù trong lòng đang cực kỳ đang căng thẳng, vẻ mặt cậu vẫn rất tự nhiên, còn tỏ vẻ cô cứ hỏi đi, cô hỏi gì con sẽ trả lời hết.

Trên bàn có dụng cụ pha trà, nhưng có lẽ sáng sớm chẳng ai muốn uống trà nên Điền Chính Quốc không định động tay. Tất nhiên là Kim Thái Hanh cũng chẳng tự tiện chạm vào nó.

Người phụ nữ vẫn luôn vui vẻ nói cười ở trên đường khi nãy, giờ lại trở nên thật nghiêm túc.

Bà nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh trước, nhưng có lẽ vì ngại nên chẳng nhìn lâu, chỉ vài giây đã lập tức chuyển rời tầm mắt.

Nhưng với con trai mình thì khác. Sau khi quan sát Kim Thái Hanh, bà nhìn thẳng về phía Điền Chính Quốc, ánh mắt dịu dàng pha một chút nghiêm khắc chẳng hề che giấu.

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cũng phải run lên vì sợ hãi.

Ở bên này, Điền Chính Quốc có vẻ không hề e dè, anh ngồi ngay ngắn, thản nhiên đón nhận ánh mắt của mẹ mình.

Kim Thái Hanh không rõ đây là phương pháp giáo dục tiên tiến gì, chẳng lẽ phải dùng ánh mắt giết chết đối phương trước hả?

Không biết qua bao lâu, khi Kim Thái Hanh bắt đầu thấy khó xử, mẹ Điền rốt cuộc lên tiếng hỏi: "Đăng ký kết hôn khi nào?"

Điền Chính Quốc đáp: "Thứ hai tuần trước."

Mẹ Điền lại hỏi: "Vì sao không nói cho mẹ biết?"

Điền Chính Quốc: "Vì ngay hôm sau con phải đi công tác, con định lúc về sẽ nói cho mẹ."

Có vẻ như mẹ Điền không thể bắt bẻ được lí do này, thoáng im lặng một chốc

Trận đầu tiên xem ra là Điền Chính Quốc thắng.

Mẹ Điền ngừng một chút, sau đó lại nhanh chóng gia nhập chiến trường: "Hôn nhân là trò đùa hay sao?"

Điền Chính Quốc: "Không phải."

Mẹ Điền: "Vậy vì sao con lại tùy tiện kết hôn như thế?"

Điền Chính Quốc: "Con đã cân nhắc tròn một tháng."

Mẹ Điền lại ngừng một chút, dường như đang nghĩ xem cân nhắc một tháng là ngắn hay dài.

Trận thứ hai, có vẻ như Điền Chính Quốc lại thắng.

Mẹ Điền tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được vấn đề mình băn khoăn: "Các con quen nhau bao lâu? Vì sao từ trước tới giờ con chưa hề nhắc về cậu ấy với mẹ?"

Vấn đề được đặt ra, Kim Thái Hanh nghe thôi đã thấy tim run bần bật.

Sự thật là bản thân cậu cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này không đủ minh bạch, mà câu hỏi của mẹ Điền hiển nhiên có thể lôi ra chứng cứ hai người bọn họ bừa bãi lung tung.

"Một tháng trước có gặp mặt, nhưng vì không thân thiết lắm nên không kể mẹ nghe."

Điền Chính Quốc nói thật, giọng điệu vô cùng hợp lý, Kim Thái Hanh nghe xong âm thầm khâm phục.

Lời này của anh hệt như đang nói: sao hả, chúng con không quen thân đấy, nhưng chúng con đã thực sự kết hôn rồi.

"Không thân thiết?" Mẹ Điền nắm chắc trọng điểm: "Không thân con còn kết hôn với cậu ấy làm gì?"

Trước đó, Kim Thái Hanh đã rất muốn hỏi câu này và đương nhiên là cậu đã hỏi. Mà hiện giờ, Điền Chính Quốc cũng dùng chính đáp án cho cậu khi ấy, sửa đổi một chút rồi đáp lại mẹ Điền.

Điền Chính Quốc: "Con đã tìm hiểu thông tin về em ấy, cảm thấy em ấy rất thích hợp, mà mẹ cũng biết đấy, năm nay con có kế hoạch kết hôn."

Biểu cảm trên mặt mẹ Điền, Kim Thái Hanh rất hiểu. Lúc ấy cậu cũng y như vậy, nghe rất khó hiểu nhưng lại cực kỳ hợp lý, chẳng biết nên phản bác như thế nào.

Đúng vậy, không biết là trận thứ mấy nhưng Điền Chính Quốc... lại thắng.

Vì đáp án này, mẹ Điền thậm chí đã bắt đầu đồng tình với Kim Thái Hanh. Bà cau mày, nhỏ giọng khuyên bảo: "Sao có thể nói như vậy, chắc chắn cũng phải hơi thích rồi đi."

Tiếc là Điền Chính Quốc chẳng biết nể tình, nhưng vì Kim Thái Hanh đang ở đây, anh liền quanh co đáp: "Là vì thích hợp."

Nhìn như anh đã chừa mặt mũi cho Kim Thái Hanh, nhưng ngụ ý thì ai cũng hiểu được: Thích, không hề có.

Kim Thái Hanh đan tay vào nhau, rất muốn nói chen vào.

Cậu thật đáng thương, rõ ràng bị cuốn vào trận chiến này nhưng lại chẳng thể nói chuyện, cuối cùng bại dưới tay Điền Chính Quốc.

Hừ. Cô à, con cũng chẳng thích con trai cô! Con cũng chỉ cảm thấy anh ta thích hợp thôi!

Hình như mẹ Điền đã nhận ra càng nói thêm thì càng bung bét, nên bà dứt khoát bỏ qua vấn đề này.

Ngay sau đó, ánh mắt bà nhìn Kim Thái Hanh liền trở nên hết sức dịu dàng, rồi quay sang như đùa như trách Điền Chính Quốc: "Cái thằng bé này!"

Kim Thái Hanh cảm thấy tính cách của Điền Chính Quốc tuyệt đối không giống mẹ. Mẹ Điền là một người cởi mở, hoạt ngôn lại giàu cảm xúc, mà Điền Chính Quốc thì trái ngược hoàn toàn.

Từ khi quen biết tới nay, hình như Kim Thái Hanh chỉ thấy được hai trạng thái của anh: một là không cảm xúc, hai là khách sáo cười.

Cách nói chuyện của người này cũng lạnh như băng, không khác gì đang bàn công chuyện. Có lẽ Điền Chính Quốc giống ba nhỉ? Hoặc cũng có thể là chẳng giống ai.

Ai bảo tính cách của con nhất định phải giống ba mẹ chứ.

Bên này Kim Thái Hanh đang âm thầm suy đoán, bên kia mẹ Điền đã chuyển mục tiêu sang phía cậu rồi. Một câu "chào con" của bà khiến cậu giật mình, hoàn hồn trong nháy mắt.

Kim Thái Hanh: "Con chào cô."

Vì vừa đi chung với Kim Thái Hanh một đoạn đường, mẹ Điền cảm thấy không đến mức quá xa lạ. Bà cười cười: "Cô còn chưa hỏi tên con đâu."

Kim Thái Hanh nói: "Con họ Kim tên Thái Hanh"

Mẹ Điền "ừ" một tiếng, nở nụ cười: "Tên không tồi."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Con cảm ơn."

Đột nhiên có quan hệ gia đình, cách nói chuyện của hai người cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Sau khi dời mặt trận lên người Kim Thái Hanh, mẹ Điền liền không hỏi han Điền Chính Quốc nữa. Kim Thái Hanh quay đầu nhìn anh, quả nhiên anh đã dựa người vào lưng ghế, đọc tin tức trên máy tính bảng, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Cậu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chờ đợi đợt khiêu chiến tiếp theo.

Mẹ Điền hỏi: "Nhà con ở đâu? Có phải trong thành phố này không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Vâng, ở ngay huyện Hoành ạ."

Mẹ Điền tiếp tục: "Con bao nhiêu tuổi? Đang làm công việc gì?"

Kim Thái Hanh: "Con năm nay 26, làm thiết kế ạ.

Mẹ Điền: "Con làm ở đâu?"

Kim Thái Hanh: "Gần trung tâm ạ, con có một phòng làm việc ở đó."

Mẹ Điền ồ một tiếng: "Con tự mở văn phòng à?"

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Mẹ Điền gật đầu: "Tốt lắm."

Kim Thái Hanh mỉm cười.

Mẹ Điền không hỏi quá sâu, vì thường xuyên đi xem mắt cho nên Kim Thái Hanh đều đã trả lời qua mấy vấn đề tương tự.

Đó chính là lý do khiến cậu cảm thấy áp lực hiện giờ không còn lớn như ban đầu nữa. Nhưng cậu biết chắc chắn mẹ Điền không chỉ có những nghi vấn này đâu.

Quả nhiên, sau khi cả hai nghỉ ngơi lấy sức giữa trận, mẹ Điền liền xông lên tiếp: "Chính Quốc nói vì thấy con thích hợp nên mới kết hôn cùng con, thế con nghĩ sao?"

Kim Thái Hanh cảm thấy hình như Điền Chính Quốc hơi ngẩng đầu lên một chút. Cậu suy nghĩ, cuối cùng cũng trả lời tương tự anh: "Con cũng thấy anh ấy rất thích hợp."

Mẹ Điền không chịu bỏ qua: "Hợp như thế nào?"

"Điều kiện của ngài Điền rất tốt, mọi mặt đều tốt. Con đã tìm hiểu về anh ấy, cảm thấy anh ấy rất được.

Ngài Điền chọn con, muốn kết hôn với con, đấy là vinh hạnh của con. Có thể kết hôn với anh ấy, con cũng vui lắm."

Kim Thái Hanh phát hiện, hình như Điền Chính Quốc vừa cúi đầu thấp xuống một chút.

Sau khi nghe cậu nói vậy, mẹ Điền lại nở nụ cười.

Các bà các mẹ đều giống nhau, nghe người khác khen con trai mình, đầu tiên là phủ nhận một chút, xong lại chê thêm một, hai câu.

Mẹ Điền cũng không ngoại lệ, nghe Kim Thái Hanh khen xong, bà liền tặc lưỡi:

"Tốt chỗ nào, lạnh lùng như cục đá, khó giao lưu lại tham công tiếc việc, mỗi lần cô tới tìm nó, nếu không phải đang tăng ca thì cũng là đi công tác.

Cô và ba nó đều không phải người như vậy, chẳng biết là nó giống ai."

Kim Thái Hanh gật đầu, nở nụ cười. Thì ra đúng là Điền Chính Quốc chẳng giống ai.

"Thật ra anh ấy nghiêm túc với tất cả mọi thứ chứ chẳng riêng gì công việc đâu ạ."

Kim Thái Hanh cảm thấy đối phó với phụ huynh thì chỉ cần khen là được:

"Tuy chúng con quen biết không lâu, nhưng con cũng hiểu được ít nhiều, anh ấy không khó giao lưu như cô nói đâu"

Cậu bắt đầu nói hươu nói vượn: "Ở chung với anh ấy rất thoải mái, con thích lắm."

Ở nơi khóe mắt, Kim Thái Hanh thoáng thấy Điền Chính Quốc lại ngẩng đầu lên, hơn nữa còn trực tiếp quay về phía cậu.

Ngừng một chút, cậu nhận ra... hình như mình chém hơi mạnh rồi.

Nhưng mẹ Điền không hề phát hiện, ngược lại còn rất vui vẻ khi nghe Kim Thái Hanh nói những lời này.

Bà bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện với Kim Thái Hanh khi vô tình gặp cậu vào sáng nay, cậu nói muốn làm bữa sáng cho Điền Chính Quốc.

Sáng sớm tinh mơ đã ra ngoài đi siêu thị, xem ra đúng là chung sống thuận hòa, hơn nữa, Kim Thái Hanh hình như rất để ý đến con mình.

"Các con thấy tốt là được rồi, Chính Quốc từ nhỏ đã lập dị, gần như không có bạn bè, chỉ thích tự chơi một mình, hôn nhân của nó vẫn luôn là chuyện khiến cô chú phải lo lắng,"

Mẹ Điền cười rộ lên: "Nhưng giờ thì tốt rồi, tốt rồi."

Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy không dám nhận mình là người biết cách lấy lòng các bậc phụ huynh, nhưng vì mẹ Kimcó nhiều bạn nên từ nhỏ cậu đã lớn lên giữa một đống cô dì, cũng thường xuyên phải đối phó với vô số câu hỏi của bọn họ.

Mẹ Kimthường dạy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, dặn cậu phải nói năng lễ độ với cô dì chú bác, cho nên trước mặt người lớn, cậu luôn là đứa trẻ ngoan dễ được yêu thương.

Cháo mẹ Điền nấu đã xong từ lâu, giờ lại không còn gì để nói nên bà bỏ lại một câu "cô vào bếp đã" rồi đứng dậy rời đi.

Ngay sau đó, Kim Thái Hanh vẫn luôn nắm chặt hai đầu gối cũng thở phào nhẹ nhõm.

Điền Chính Quốc đặt máy tính bảng xuống, quay đầu nhìn cậu.

Kim Thái Hanh cảm nhận được ánh mắt của đối phương, cũng quay đầu sang. Không đợi Điền Chính Quốc mở miệng, cậu đã lên tiếng giải thích trước: "Ngại quá, vừa rồi tôi hơi cuống, nói năng hơi lung tung."

Có vẻ Điền Chính Quốc không để ý lắm, còn cười: "Không sao, mẹ tôi cũng rất thích em."

Kim Thái Hanh hơi khựng lại, dùng sức tóm chặt hai đầu gối.

Không xong, Điền Chính Quốc nói... cũng... cũng thích.

Mẹ Điền múc cháo xong, gọi hai cậu con ra, Kim Thái Hanh dạ một tiếng rồi chờ Điền Chính Quốc cùng đi.

Động tác của Điền Chính Quốc không nhanh cũng không chậm, thu dọn xong đồ đạc anh mới đứng lên. Kim Thái Hanh theo phía sau anh, cùng tới phòng ăn.

Cháo đã được bưng lên bàn, mẹ Điền đứng cạnh sắp thìa đũa. Kim Thái Hanh chạy tới giúp bà, lại chờ mẹ Điền an vị cậu mới ngồi xuống.

Mẹ Điền cầm thìa, bỗng nhớ ra một chuyện, "à" một tiếng rồi bảo: "Kim Thái Hanh này, các con đã kết hôn rồi, vậy thì hai nhà chúng ta thu xếp gặp mặt ăn một bữa cơm đi, ba mẹ con có bận không?"

Kim Thái Hanh im lặng một chút. Cậu biết mà, kiểu gì cũng gặp phải vấn đề này. Liếm liếm môi, cậu nói: "Thưa cô, nhà con là gia đình đơn thân, chỉ có hai mẹ con thôi ạ.

Mẹ Điền ngẩn người.

Kim Thái Hanh thoáng cúi đầu, không biết Điền Chính Quốc đã hiểu được bao nhiêu về mình. Anh có biết hoàn cảnh gia đình cậu đặc biệt không, có biết ba cậu...

Nhưng đột nhiên, Điền Chính Quốc vẫn luôn đứng ngoài cuộc lại bất ngờ mở miệng: "Con sẽ sắp xếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro