Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vừa mới chạm đến thanh kiếm Phác Tự Tuấn đưa cho hắn, đã thấy kiếm này rất nhẹ, liếc mắt ngó qua một cái cũng ngầm hiểu –

Thanh này vốn không phải kiếm thật, chỉ là một thanh kiếm mô phỏng dùng để trang trí mà thôi. Nói cách khác, chuôi kiếm và vỏ kiếm dính liền nhau.

Nói cách khác nữa thì dù Điền Chính Quốc có dùng hết sức lực bình sinh của mình ra đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể bẻ gãy thanh kiếm mà thôi, chẳng có cách nào rút kiếm ra được cả, vì bên trong căn bản làm quái có thanh kiếm nào.

Con thuyền này cách bờ rất xa, người trên bờ vốn dĩ cũng không thể nhìn thấy có gì bất ổn, chỉ biết rằng Điền Chính Quốc không rút kiếm ra được... nếu chuyện mày mà đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ rất bẽ mặt sao?!

Điền Chính Quốc cầm thanh kiếm vẫn còn nằm nguyên trong vỏ cứ thế chơi đùa mấy vòng, xoay đến độ mọi người lóa hết cả mắt rồi mới vung tay lên ném trả cho Phác Tự Tuấn,

bĩu môi phán một câu: "Thanh kiếm mẻ gì mà nhẹ thế, mang thanh nào đó nặng đến đây, kiếm này chỉ dành cho đám đàn bà con gái, không phù hợp với nam nhân.".

Điền Chính Quốc nói câu này, giọng cũng rất lớn, nhiều người trên bờ nghe thấy cũng cười, bọn nha hoàn càng cười thoải mái hơn –

Đúng là bảo kiếm này nhìn có hơi lòe loẹt chút.

Phác Tự Tuấn không ngờ Điền Chính Quốc lại có chiêu này, cũng không để ý mà tiếp lấy kiếm, thanh kiếm vừa chạm vào ngực,

Điền Chính Quốc còn ngầm tăng thêm chút lực... Lần này coi như xong, Phác Tự Tuấn cứ thế ngửa người ngã thẳng ra sau, rất mất mặt mà lùi lại phía sau ngồi.

Vì phía sau đều là bàn trà thấp, hơn nữa Điền Chính Quốc không dùng nhiều sức lắm cho nên Lục hoàng tử cũng không đến nỗi ngã chổng vó lên trời, chỉ bị ngã ngồi phịch cái xuống đất, nhưng cũng rất bẽ mặt rồi.

Điền Chính Quốc nhìn bốn xung quanh một chút, hỏi: "Có ai có thanh đao nào nặng chút không vậy? Kiếm không vừa tay.".

Hỏi xong, mọi người đều xoay mặt nhìn nhau, cả thuyền này đều là văn nhân, tay trói gà còn không chặt nữa là, cũng chỉ có mình Lục hoàng tử mang theo một thanh kiếm mà thôi, làm gì còn ai mang nữa chứ?

Lục hoàng tử được Hồ Khai đỡ dậy, còn đang tức tối thì đã thấy Điền Chính Quốc tìm đao, liền lầm bầm một câu: "Đao đao đao, ngươi thì chỉ thích hợp với loại đao chặt thịt mà thôi.".

Đúng lúc thế, Điền Chính Quốc lại nghe thấy câu này, hắn đột nhiên phấn chấn hẳn lên, hỏi mấy nha đầu đang tụ tập trong góc: "Trù phòng có dao phay không? Tốt nhất là loại mà trù phó vẫn dùng để chặt xương ấy.".

Đám nha hoàn nhìn nhau một cái, nha hoàn vừa mới là hắt nước trà vào tay áo Điền Chính Quốc ban nãy liền chạy vào trong trù phòng, chỉ lát sau đã mang đến cho Điền Chính Quốc một con dao phay to tướng tới.

Điền Chính Quốc đưa tay cầm lấy, nhìn trái nhìn phải một chút, tiện tay cầm một mảnh vải trắng mà lau lau vụn thịt còn dính trên dao đi.

Dao này ngày nào trù phòng cũng dùng nên dính một tầng mỡ lợn, bề ngoài bóng loáng, phản chiếu dưới ánh mặt trời càng khiến người ta phải lóa mắt.

Đoàn người tụ tập trên bờ im lặng trong chốc lát, sau đó lại lớn tiếng cười vang.

Bọn Phác Tự Tuấn cười đến gập bụng –

Cái tên Điền Chính Quốc này, chẳng dễ dàng gì mới tránh thoát được một kiếp, ai ngờ lại tự mình bêu xấu mặt mình, lại múa võ dao phay, mà dùng dao phay thì có thể múa được loại võ gì chứ? Qúa hoang đường...

Điền Chính Quốc cân nhắc trọng lượng con dao một chút, giật giật cổ tay... con dao phay chuyển động vun vút loạn xạ trên tay hắn, nhìn thật kinh tâm động phách.

"Này!". Hồ Khai không nhịn được nhắc nhở hắn: "Ngươi cẩn thận chút đó, đừng có để nó bay ra ngoài làm người khác bị thương.".

"Đúng vậy!". Một thư sinh tư văn như Thạch Minh Lượng, nhìn thấy con dao phay cứ bay qua bay lại trước mắt, chân cũng cảm thấy mềm nhũn rồi.

"Không phải sợ, không văng trúng ngươi được đâu.". Điền Chính Quốc vừa nói đột nhiên lại buông tay một cái, hô lên: "Ai da.".

Vừa dứt tiếng hô, con dao phay kia cứ thế phi thẳng đến phía bàn bọn Thạch Minh Lượng, khiến bốn người đều kinh hãi ngã ngồi về phía sau...

nhưng mà dao kia vừa đến phía trước bọn họ đã xoay một vòng, bay về trên tay Điền Chính Quốc, tiếp tục xoay vòng, vang lên những tiếng vun vút.

Điền Chính Quốc cười nhạt, nhếch một bên mép hỏi bốn người: "Sao vậy? Sợ à? Hay là đổi chỗ với các cô nương đi, bên đó có vẻ khá an toàn.".

Đám người Phác Tự Tuấn đỏ cả mặt, khá nhiều "các cô nương" vây xem xung quanh, bao gồm cả hoàng tử và vương phi đang ngồi trong khoang thuyền xem náo nhiệt,

cùng với các cung nữ trốn ở các góc xung quanh đang nhìn trộm bên này, đều không nhịn được mà bật cười.

Kim Thái Hanh thì vô thức nhìn Lệ quý phi một chút.

Theo lý thì Phác Tự Tuấn chính là cháu của bà, bà cực kỳ thương yêu hắn, Điền Chính Quốc lại dạy dỗ hắn như thế, liệu có khiến bà tức giận không đây?

Nhưng mà vừa mới nhìn sang lại thấy Lệ quý phi chẳng có vẻ mất hứng gì cả, cũng không cười giống mọi người mà lại gật đầu một cái, bộ dáng như đang nghiến răng mà nói –

Nên làm như vậy!

Kim Thái Hanh có chút bất ngờ, bèn hỏi Trịnh Hạo Thạc đang rất chuyên tâm ghi chép bên cạnh: "Hạo Thạc phu tử, liệu quý phi nương nương có giận Điền Chính Quốc không?".

Trịnh Hạo Thạc còn chẳng thèm ngẩng đầu lấy một cái, chỉ phất tay áo nói: "Đương nhiên là không.".

"Tại sao vậy?". Thái Hanh nhỏ giọng nói: "Lục hoàng tử có vẻ cực bẽ mặt mà... chẳng lẽ lại không phải là cháu ruột của bà sao?".


Trịnh Hạo Thạc khẽ mỉm cười: "Bởi vì là cháu ruột cho nên mới muốn hắn càng phải bẽ mặt hơn, để có thể sửa đổi được cái tính cách cao ngạo đó.".

Thái Hanh có chút bất ngờ.

Trịnh Hạo Thạc lại vui vẻ:

"Đệ cho rằng nữ nhân trong hậu cung chỉ biết tranh sủng mà chuyên làm chuyện xấu à?

Muốn làm chuyện xấu để tranh sủng cũng còn phải xem tình huống, quan trọng nhất chính là có thể bồi dưỡng được một minh quân hay không, những vị nương nương ở hậu cung đều hiểu rất rõ, chỉ có nhi tử hơn người mới có lợi hơn bất cứ thứ gì khác.

May mà Phác Tự Tuấn còn chưa rơi vào tay Hoàng hậu nương nương đó, nếu không, chỉ vì chuyện hắn khiêu khích Điền Chính Quốc hôm nay thôi đã đủ để lãnh một trăm gậy đét mông rồi.".

Thái Hanh kinh ngạc: "Phác Tự Tuấn làm chuyện tệ hại thế à?".

Trịnh Hạo Thạc lắc đầu, quả nhiên không có nhiều người có thể hiểu được chuyện này lắm, bèn giải thích cho Thái Hanh một chút.

"Đánh những một trăm gậy, ác như vậy sao.".

Thái Hanh mơ hồ tự lắc đầu, mặc dù Phác Tự Tuấn cũng rất đáng ghét nhưng mà trừng phạt như vậy thì có chút nghiêm khắc quá rồi,

quả nhiên nếu yêu quý sinh mạng của mình thì phải tránh xa hậu cung ra!

"Thật ra thì Phác Tự Tuấn cũng không phải loại hư hỏng, chỉ là tính cách có chút trẻ con nhỏ mọn lại thích cậy mạnh háo thắng mà thôi.".

Trịnh Hạo Thạc "chậc" một tiếng:

"Lão Điền có thân phận gì chứ?

Là Mãnh tướng đệ nhất Hoàng triều, trong tay nắm binh quyền quan trọng, dù không có chiến tranh nhưng đâu thể chắc chắn rằng ngày nào đó sẽ không có bạo loạn gì.

Mấy vị Hoàng tử khác chẳng phải cũng luôn tìm cơ hội làm thân với hắn sao, mà Phác Tự Tuấn này lại không biết nắm chắc cơ hội ngàn năm có một này, chỉ vì chút ghen tuông vớ vẩn mà đi đối đầu với hắn,

nếu ta mà là Lệ phi, ta cũng sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ cho biết, để cho hắn hiểu được cái gì là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.".

Lúc này, Điền Chính Quốc đã chơi với đao phay chán rồi, nhìn sang Nguyên Bảo Bảo đang yếu ớt đánh đàn bên kia.

Nguyên Bảo Bảo thấy Điền Chính Quốc phi dao phay loạn xạ đã bị dọa đến mặt mũi trắng bệch từ sớm rồi, vội vã nói mình đã đàn xong rồi trốn ngay vào khoang thuyền.

Điền Chính Quốc liếc qua... chẳng phải nói là đánh đàn múa kiếm à? Lúc này chẳng có ma nào đánh đàn, mà kiếm cũng bị đổi thành dao phay rồi, phải làm sao đây?

"Hay là cứ để ta đàn đi.". Lúc này Tam hoàng tử Kim Thạc Trấn đi ra.

Điền Chính Quốc nhìn nàng một chút, trong đầu lại lóe lên một cái – C

hẳng lẽ đây chính là phản kích mà người ta vẫn nói đó à?

Sau đó lại nhìn trời một chút, chắc chắn là do mình ở cùng với Trịnh Hạo Thạc và Kim Thái Hanh lâu quá, cho nên mới thành ra hóng hớt thế này...

Tam hoàng tử đến ngồi bên cây đàn, nói: "Đàn cho Điền tướng quân, đương nhiên không thể đàn loại nhạc tiểu kiều nước chảy lơ thơ được, phải đàn loại nhạc mang đậm khí phái của chốn đại mạc khói lửa cô tịch mới được, đúng không?".

Điền Chính Quốc gật đầu một cái, lại còn liếc sang Kim Nam Tuấn đang vừa uống rượu thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ sông lại vừa tiếp tục tạo hình khiến các thiếu nữ hai bên bờ sông ngây ngất...

hắn có chút không hiểu được, Tam hoàng tử thật sự chung tình với Kim Nam Tuấn như vậy sao? Nhìn có vẻ không giống lắm thì phải.

Nhưng mà lúc Điền Chính Quốc vẫn còn ngẩn người thì Kim Thạc Trấn đã bắt đầu gảy đàn rồi.

Tiếng đàn cất lên, Điền Chính Quốc hơi ngẩn người một chút –

Á? Khác với tiếng "tang tang khi" chẳng khác nào ngàn vạn con muỗi vo ve ban nãy à nha, tiếng đàn lần này lại thực sự có thể nghe được một cảm giác thê lương.

Điền Chính Quốc vô thức mà nhìn Kim Thạc Trấn một cái, thầm than, Kim Thạc Trấn này không đơn giản chút nào, là một nam tử nhưng cũng rất có khí chất hào sảng.

Tiếng đàn rất thích hợp cho nên cũng không có gì khó, Điền Chính Quốc vung tay múa đao, tùy tiện đánh một bài, giống như lúc luyện tập bình thường mà thôi.

Điền Chính Quốc múa đao đương nhiên là khác với mấy bài múa kiếm kiểu thiêu hoa của mấy công tử ca nhi kia rồi, đao đao đều mang theo nội kình, lúc nào cũng có thể lấy mạng người như chơi.

Trong nhất thời, trên thuyền chỉ còn lại những động tác mãnh liệt –

Ở mũi thuyền, theo từng động tác đánh về hai phía của Điền Chính Quốc, những dải lụa trắng tung bay theo gió, khiến cho cả con người Điền Chính Quốc cứ như hòa vào cùng gió vậy, một loại đao pháp tràn ngập khí thế!

Lúc này, căn bản thì mọi người cũng chẳng còn chú ý đến trong tay Điền Chính Quốc cầm loại đao gì nữa, chỉ cảm thấy được trong tiếng đàn thê lương ấy, thân pháp của Điền Chính Quốc lại dũng mãnh phi thường, khiến cho dân chúng đã quen với cảnh Hoàng thành thái bình thịnh thế,

cả ngày nhàm chán lúc này lại sinh ra một loại cảm giác muốn vì nước mà cố sức chinh chiến sa trường, vô cùng mãnh liệt, dĩ nhiên, sự mãnh liệt ấy cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Tiếng đàn vừa dứt thì Điền Chính Quốc cũng thu đao lại, giơ tay trả dao lại cho tiểu nha hoàn vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn.

Nha hoàn nhận lại dao, vẫn ngu ngơ đứng bên cạnh, ánh mắt chẳng cách nào dời khỏi Điền Chính Quốc được, Kim Nam Tuấn là ai? Không nhớ!

Điền Chính Quốc không hụt hơi, không thở suyễn, chậm rãi quay đầu giơ ngón cái với Tam hoàng tử, khen ngợi: "Tam hoàng tử thật khí phái.".

Kim Thạc Trấn khẽ mỉm cười: "Tướng quân quá khen.".
Lúc này có không ít người trên bờ lại bắt đầu thảo luận.

"Thất hoàng tử đúng là rất đẹp, quyến rũ động lòng người, cũng tốt tính... nhưng mà, so với Tam hoàng tử thì...".


"Vẫn kém một bậc a, kiểu như một người là tiểu muội muội còn một người là nữ nhân chân chính vậy!".


"Đúng vậy mà, ta đổi sang ủng hộ Tam hoàng tử thì hơn!".

"Đúng thế đúng thế!".

Điền Chính Quốc nhướng cao mày – Qủa nhiên là phản kích thành công, mà còn chẳng cần phô trương nữa, lợi hại thật.

Trở về chỗ ngồi, Điền Chính Quốc bưng chén trà nhấp một ngụm, lại thấy cả người Kim Thái Hanh ở bên cạnh cứ vặn vẹo, nhăn mũi ngậm miệng mím môi, dáng vẻ này ngoại trừ hai chữ "khó chịu" ra thì chẳng có từ nào có thể mô tả tốt hơn nữa, vì vậy hắn bèn hỏi thử một câu:

"Đệ sao thế? Mặt nhăn như vậy, buồn tiểu à? Nhanh chóng đi giải quyết đi, nhịn lâu không tốt... Ai da!".

Điền Chính Quốc còn chưa nói xong, Trịnh Hạo Thạc ở sau lưng đã nhấc chân đạp hắn một cước: "Nói lung tung gì đó!".

Điền Chính Quốc vốn không hề phòng bị, hơn nữa hắn còn đang quan sát vẻ mặt của Kim Thái Hanh, nha đầu này nhăn mặt đến khó chịu luôn.

Cũng chẳng biết Hạo Thạc vô tình hay cố ý mà đá một cước này từ sau lưng Điền Chính Quốc đến,

Điền Chính Quốc chẳng tránh được đi đâu cũng không bị đạp đau, điều rắc rối nhất chính là, cơ thể mất đi trọng tâm mà cứ thế nhào về phía trước, đúng lúc đè lên Kim Thái Hanh, không lệch phân nào.

Kim Thái Hanh cũng giật mình.

Vốn dĩ trước đó cậu xem Điền Chính Quốc múa đao cũng đã ngây ngẩn cả người, chờ khi hắn muá đao xong, nàng ngơ ngác vỗ tay.

Nhưng mà lúc này lại nghe thấy trên bờ có chút xôn xao.

Thái Hanh quay đầu lại xem một chút thì thấy có rất nhiền người nghển cổ nhìn hắn đến xuất thần.

Chẳng cần bàn tới những nam nhân vốn rất hiếu chiến cũng đã bị cái khí chất bá đạo của Điền Chính Quốc chế phục, còn có rất nhiều cô nương cũng đang che miệng khen: "Điền Chính Quốc thật nam tính a!".

Kim Thái Hanh hơi lo lắng, lúc này không biết có bao nhiêu cô nương lớn bé trong hoàng thành đều đã coi trọng Điền Chính Quốc rồi...

Kim Thái Hanh cũng là cô nương chân chất, cậu đang ngẩn người suy nghĩ, lại nghe thấy Điền Chính Quốc đang nói hươi nói vượn cái gì chẳng rõ, rồi lại thấy có một lực nào đó áp tới rồi.

Chờ đến khi hiểu rõ chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được cái mặt của Điền Chính Quốc, đôi mắt chim ưng nha, sống mũi cao và cái cằm hẹp kia nha... tất cả đều rất hợp khẩu vị của Kim Thái Hanh nhá! Qúa đẹp trai.

Lệ quý phi vừa định tán dương Điền Chính Quốc mấy câu, đột nhiên lại xảy ra một màn này.

Nếu Trịnh Hạo Thạc đã cố ý làm chuyện xấu thì đương nhiên sẽ không để người ta bắt bài được rồi, hắn đá cước vừa rồi rất bí mật, thế nhưng Điền Chính Quốc cũng phải cắn răng ăn đủ.

Chuyện này xảy ra bất ngờ, hơn nữa còn là chuyện ngoài dự liệu của mọi người, kể cả trên thuyền và trên bờ, ai cũng đều ngây ngẩn cả người.

Sau một lúc lâu im lặng, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn một chút, đôi mắt Kim Thái Hanh trước mặt mình cũng nháy nháy liên hồi, cũng đang nhìn hắn mà chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Điền Chính Quốc khá vạm vỡ, Kim Thái Hanh thì nhỏ bé hơn nhiều, y như cái chăn đen, che hết cả người

Thấy đám đông xung quanh đang choáng váng im lặng, Điền Chính Quốc đột nhiên hiểu ra vấn đề, quay đầu lại lườm Trịnh Hạo Thạc: "Ngươi...".

Trịnh Hạo Thạc không đợi hắn há miệng đã kêu lên: "Ái da Điền Chính Quốc, ngươi muốn chết à, dám khinh bạc Thái Hanh như thế!".

Không biết Trịnh Hạo Thạc có dồn lực từ huyệt đan điền tới tận đỉnh huyệt thiên linh hay không mà tiếng kêu này lại vang thế, truyền đến mấy dặm cũng nên.

Điền Chính Quốc trợn mắt há mồm mà nhìn Trịnh Hạo Thạc – Con mẹ nó, ngươi hãm hại ta à?

Trịnh Hạo Thạc thì lại nháy mắt lia lịa với hắn – Nhịn chút đi mà, vì muốn tốt cho ngươi mà thôi!

Điền Chính Quốc đầu óc thì mờ mịt, bụng dạ thì nghi ngờ, Trịnh Hạo Thạc này lại giở trò quỷ gì vậy? Sao lại ra chiêu này?

Mà sau tiếng hống này của Trịnh Hạo Thạc, trên bờ cũng oanh động hẳn lên, mọi người nháy mắt cái đã nổ tung.
"Điền Chính Quốc là tên lưu manh mà, trước mặt nhiều người như vậy mà hắn...".

"Không biết xấu hổ à, mất công vừa rồi ta còn hơi thích hắn một tẹo!".

"Đúng vậy, lại đi khinh bạc Thái Hanh cô nương.".

"Thái Hanh cô nương, táng hắn mấy cái bạt tai đi!".

"Đúng vậy, không được tha cho hắn.".

"Đánh mạnh vào nha!".

Kim Thái Hanh thì vẫn còn ngây ngốc đây.

Lúc này lại thấy Phác Tự Tuấn đã lao tới đạp về phía Điền Chính Quốc một cước: "Điền Chính Quốc, tên khốn này!".

Điền Chính Quốc vốn dĩ đã có thể tránh thoát, nhưng hình như hắn lại nghĩ đến cái gì đó nên hơi do dự một chút, vì vậy đã bị Phác Tự Tuấn đạp vào bả vai.

Công phu của Điền Chính Quốc vốn dĩ rất giỏi, thân thể cũng tráng kiện, một cái đạp này đương nhiên là không hề hấn gì rồi, chỉ có điều trên nền áo đen của hắn lại xuất hiện một dấu chân màu xám, thật chướng mắt.

Thái Hanh giật mình, vội vã ngăn Phác Tự Tuấn còn muốn xấn tới nữa: "Hắn cũng không cố ý!".

Phác Tự Tuấn đâu thèm quan tâm những chuyện này, đạp luôn cước thứ hai, nhưng mà vẫn chưa đạp trúng Điền Chính Quốc thì đã bị người ta đỡ chân đẩy ra rồi.

Phác Tự Tuấn lùi lại phía sau mấy bước thì lại thấy Trịnh Hạo Thạc vẫn còn cầm bút đứng sau lưng Điền Chính Quốc, đang phẩy bụi đất trên tay đi, mỉm cười nhắc nhở hắn: "Lục hoàng tử, cẩn thận chứ.".

Thái Hanh nhanh chóng khuyên Phác Tự Tuấn: "Hắn giẫm phải vạt áo nên mới ngã đấy!".

"Đúng vậy, đúng vậy.". Trịnh Hạo Thạc cũng gật đầu, tiếp tục vận khí từ đan điền lên mà nói: "Không cẩn thận mà thôi, thì ra là hiểu lầm!".

Phác Tự Tuấn nhìn lại Điền Chính Quốc thì thấy hắn chẳng có vẻ hưng phấn gì, đang ngồi bên cạnh bàn trà uống rượu, nhìn bộ dáng này cứ như lúc nãy chẳng có chuyện gì xảy ra hết vậy, không biết nên nói hắn mặt dày hay là chậm hiểu nữa.

Người có thể bình tĩnh uống rượu giống như Điền Chính Quốc lúc này còn có Kim Nam Tuấn vẫn giữ nguyên tạo hình từ nãy.

"Tự Tuấn!".

Lúc này Lệ phi lên tiếng, rất nghiêm khắc: "Không được vô lễ, còn không mau xin lỗi Điền tướng quân!".

Vẻ mặt Phác Tự Tuấn rất không phục, nhưng mà nếu như Lệ quý phi đã bảo thì hắn cũng không còn cách nào khác là chấp quyền với Điền Chính Quốc rồi giận hừ hừ trở về chỗ ngồi của mình.

Lúc này Kim Thái Hanh cũng đã bò dậy rồi, vẫn ngồi xuống như cũ, còn nhìn trộm Điền Chính Quốc nữa, tiếng mắng của những người vây xem xung quanh càng lúc càng khó nghe hơn, bàn tán ầm ĩ.

"Chậc chậc, sao Thái Hanh lại cản Lục hoàng tử đánh tên lưu manh đó chứ?".

"Đúng vậy, cứ để thế sao? Qúa lời cho tên khốn kia rồi!".

"Chắc không phải Kim Thái Hanh thực sự coi trọng tên đó đấy chứ?".

Thái Hanh càng nghe càng giận, hung dữ trợn mặt lườm Trịnh Hạo Thạc sau lưng Điền Chính Quốc một cái – Tại ngươi hết!

Ngược lại, vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc lúc này lại chẳng thay đổi chút nào, hình như hắn cũng chờ hiệu quả phản ứng này thì phải.

Điền Chính Quốc cũng có chút không hiểu mà nhìn Trịnh Hạo Thạc một cái – tên tiểu tử nhà ngươi giở trò quỷ gì đấy?

Trịnh Hạo Thạc nhìn vẻ mặt khó chịu của Kim Thái Hanh, nhưng mà có vẻ như không phải giận Điền Chính Quốc mà là giận mình thì phải, trong đầu cũng "lóe" lên một cái, hiểu rõ.

Trịnh Hạo Thạc dùng một tay nâng cằm, trong lòng hiểu rõ, Kim Thái Hanh vốn là con nhím tinh đầu thai, người đè lên đệ ấy hôm nay nếu đổi thành một nam nhân khác, có khi đã bị ngay lập tức bị đao chém tới rồi cũng nên.

Vừa rồi Điền Chính Quốc đụng trúng nàng, nàng ta lại không hề trở mặt, còn giận người khác vu oan cho hắn, xem ra cũng cần phải điều tra một chút rồi xem năm đó lúc cô nương này ngã sông, Điền Chính Quốc có ở gần nơi đó hay không.


Kim Thái Hanh lòng đầy tâm sự mà nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cũng phát hiện nàng nhìn mình, nhướng mày một cái: "Sao nào? Giận thì cứ đánh mấy cái đi, ta cũng đâu có cố ý.".

"Ta biết ngươi không cố ý.". Thái Hanh hơi ngượng ngùng một chút: "Còn hại ngươi bị hiểu lầm là dâm tặc nữa.".

Điền Chính Quốc cười, lầm bầm: "Ta đúng là đã dâm rồi mà.".

"Hả?". Kim Thái Hanh nghe không rõ.

"Không có gì.". Điền Chính Quốc cười tươi rói, nhìn ngực Thái Hanh: "Cái kia của đệ còn không lớn bằng của ta, hai ta chưa biết là ai dâm ai đâu, đúng không? Hòa nhau.".

Thái Hanh ngẩn người, cái gì mà cái kia của nàng cái kia của ta... vừa nhìn xuống theo tầm mắt của Điền Chính Quốc, cậu mới hiểu được.

Nháy mắt một cái, gương mặt Kim Thái Hanh đỏ bừng cả lên, Điền Chính Quốc lại còn cười hả hê nữa.

"Điền Chính Quốc, tên khốn này!". Thái Hanh cầm dao phay trên tay nha hoàn vẫn còn sững sờ đứng bên cạnh, chém thẳng về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cười nhạt, vậy mà nụ cười này lại có thể khiến cho Kim Thái Hanh sửng sốt, khi nhìn thấy mình chém vào khoảng không thì đã thấy Điền Chính Quốc nhảy một cái khỏi thuyền, đạp trên mặt nước hai ba cái đã nhảy lên bờ rồi.

Hắn vừa lên tới nơi, đám người đã nhanh chóng tản ra, nhìn thấy hắn là sợ hãi y như nhìn thấy quái vật dâm tặc ấy.

Điền Chính Quốc càng cảm thấy đường rộng rãi hơn, khoanh tay bỏ đi, vẫn cứ ngang ngược như thường.

Thái Hanh cầm dao phay ngây ngô đứng ở mép thuyền.

Lúc này, người trên bờ tiếp tục bàn tán.

"Nhìn đi, ta đã nói Thái Hanh thiếu gia không thể không trở mặt mà!".

"Đúng vậy, ban nãy ta còn tưởng Thái Hanh thiếu gia có ý với tên mọi rợ đó chứ.".

"Chứ sao, lúc bắt đầu cũng không giống giận quá như vậy mà.".

"Chắc là con cái đại gia được dạy dỗ đàng hoàng đi.".

"Nhưng mà tên mọi rợ đó quá đáng quá rồi!".

***

Thái Hanh cầm dao phay ngồi lại, đưa tay nhéo cánh tay Trịnh Hạo Thạc một cái thật đau.

"Ái!". Trịnh Hạo Thạc đau đến tê dại, nhưng cuối cùng vẫn dán tới hỏi nàng: "Chẳng lẽ, người cứu cô năm đó là...".

Thái Hanh liếc mắt một cái phang luôn dao qua, Trịnh Hạo Thạc lập tức cảm thấy từng luồng đao quang dày đặc lạnh lẽo xẹt qua ngay dưới mũi mình, lại còn thoang thoảng mùi mỡ lợn, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, lùi sang một bên.

Nhưng mà, nhìn cảnh Thái Hanh quay đầu lại, có vẻ cô đơn mà nhìn về phía Điền Chính Quốc đang đi xa, trên mặt tràn ngập muộn phiền, trong lòng Trịnh Hạo Thạc đã hiểu –

Ái chà, lão Điền à lão Điền, cuối cùng cũng nở được một đóa hoa đào cực lớn rồi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro