Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu biết căn bản của Điền Chính Quốc về đánh đàn chính là nó chẳng khác đánh bông là mấy, một dây đàn là đánh bông, chín dây đàn chẳng phải là chín người cùng nhau đánh bông à?

Ngoại trừ ầm ĩ ra thì có cái gì hay?

Hắn chẳng có chút hiểu biết nào về âm luật, rất không cam tâm tình nguyện mà ngồi ở mũi thuyền chờ nghe đàn.

Quy củ đánh đàn cũng thật lắm thứ, Điền Chính Quốc oán thán, đám tài tử giai nhân chính là người cái gì cũng không thích chỉ thích mỗi phiền toái mà thôi.

Lệ quý phi sai Nguyễn công công cầm một tờ cầm phổ đến, đen thui lui, nhưng mà là đồ dùng của Hoàng gia mà, lại thêm chút mánh khóe mà gán cho cái mỹ danh là kỳ trân tiến cống của nước nào đó, cho dù có là gỗ mục thì cũng có thể bán được ối tiền.

Điền Chính Quốc ngáp một cái, nhìn Trịnh Hạo Thạc đang tận lực hòa làm một với cảnh vật xung quanh mà vùi đầu nghiên cứu cái gì đó.

"Ngươi lại xem cái gì đấy?". Điền Chính Quốc tò mò dán tới nhìn ké.

"Tỷ số a." Trịnh Hạo Thạc nhỏ giọng.

"Lại cược xem cuối cùng Kim Nam Tuấn sẽ chọn ai à?".

"Xí, ngươi cho rằng cả Hoàng thành này chỉ có mình Kim Nam Tuấn mới là nhân vật phong lưu thôi à? Không sai, danh tiếng của hắn thật sự vang dội, nhưng vẫn còn có người khác nữa mà!".

Trịnh Hạo Thạc cho Điền Chính Quốc xem qua mấy cái tin đồn được bàn luận khá sôi nổi của ngày hôm nay.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn một cái, tin thứ nhất, Vương viên ngoại chia tay với tình nhân bé nhỏ của mình.

Tin thứ hai, gần đây Trương tài tử quan hệ rất tốt với thiên kim tiểu thư nhà Lưu viên ngoại.

Tin thứ ba, Trần viên ngoại cưới thiếp thứ bảy, còn nhỏ hơn hắn tới ba mươi tuổi nữa.

Tin thứ tư, Chu tài chủ bỏ chính thất của mình, chính thất muốn ôm con nhỏ nhảy sông tự vẫn, khiến cả thành đều biết Chu tài chủ phải lòng một con hồ ly tinh nhỏ hơn mình đến hai mươi tuổi...

Điền Chính Quốc dụi mắt, tin nào cũng ghi chép thật tỉ mỉ a...

Trịnh Hạo Thạc còn rất nghiêm túc mà thống kê một chút: "Này, ngươi đoán xem, chính thất của Tần quận vương đấu với hoa khôi, ai sẽ chiếm thượng phong nhỉ?".

Khóe miệng Điền Chính Quốc co giật: "Thật sự có nhiều người quan tâm những chuyện kiểu này thế à?".

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt: "Hả?".

"Ta nói là, ai tranh cao thấp với ai, ai với ai có quan hệ ngày càng tốt, mấy cái chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi tầm thường thế này mà con mẹ nó còn có lắm kẻ lại quan tâm thế sao?".

Điền Chính Quốc khoanh tay, cảm thấy khó mà tin được.

"Ta đã tìm người đi thống kê qua rồi, thật ra thì cũng không có nhiều người quan tâm lắm.".

Trịnh Hạo Thạc cười đưa số liệu cho Điền Chính Quốc xem:

"Cả Hoàng thành này, người biết Vương viên ngoại còn chưa đến một phần, biết tình nhân bé nhỏ của Vương viên ngoại kia cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Thơ từ của Trương tài tử kia chẳng có bài nào được lan truyền ra ngoài, thiên kim tiểu thư nhà Lưu viên ngoại trông như thế nào cũng chẳng ai biết.

Trần viên ngoại có bảy thê thiếp, sáu người trước đó chết hết cũng chẳng ai quan tâm, chính thất của Chu tài chủ muốn nhảy sống tự vẫn, mọi người ai cũng mắng chửi hồ ly tinh kia, nhưng mà hình như chẳng có ai biết hồ ly tinh kia có diện mạo thế nào...

vị hoa khôi kia càng vui hơn, hôm qua mới được bầu làm hoa khôi, hôm trước đó vẫn còn làm nữ tiểu nhị ở Bách Hoa Lầu đó.".

"Vậy ngươi viết ra làm cái gì?". Điền Chính Quốc không hiểu nổi.

"Không quan tâm không có nghĩa là không ai muốn xem mà!".

Trịnh Hạo Thạc nháy mắt mấy cái: "Vẫn có người xem.".

"Tại sao?". Điền Chính Quốc thấy chẳng cách nào hiểu nổi: "Bị điên à?".

"Vì tất cả mọi người đều rảnh rỗi mà.". Trịnh Hạo Thạc híp mắt nghiêm túc nói: "Vì là chuyện chẳng có liên quan gì đến mình nên mới lấy ra tiêu khiển chứ.".

Điền Chính Quốc cau mày lắc đầu, lúc này lại nghe thấy trên bờ có tiếng xôn xao.

Quay đầu lại nhìn một chút, quả nhiên, là Kim Nam Tuấn đến gảy đàn rồi.

"Chẳng phải nói là Tam hoàng tử sẽ gảy à? Sao lại đổi sang Kim Nam Tuấn vậy?"
. Điền Chính Quốc khó hiểu.

"Đây gọi là chỉnh âm, chỉ có người có kỹ thuật cao mới có thể làm!".

Ở bên cạnh, Kim Thái Hanh bưng một đĩa lê đã gọt sạch vỏ, được cắt thành miếng ngồi xuống, vừa nghe được câu hỏi của Điền Chính Quốc liền giúp trả lời.

Điền Chính Quốc nhướng mày một cái: "Thì ra là già mồm!".

Thái Hanh giận: "Hiệu cầm, là thử âm của đàn, đần chết!".

Điền Chính Quốc bĩu môi, đưa tay cầm cái tăm xiên lê ăn.

Thái Hanh đẩy đĩa lê đến trước mặt hắn.

Điền Chính Quốc cảm thấy lê này không tệ chút nào, liền hỏi Thái Hanh: "Nhóc không ăn à? Ngọt lắm.".

"Không ăn.". Thái Hanh tránh sang một bên.

Điền Chính Quốc thầm nói tiểu tử này sao cứ thần thần bí bí thế chứ, không ăn mang ra đây làm cái gì?

"Này.". Điền Chính Quốc dùng cùi chỏ chạm Trịnh Hạo Thạc một cái: "Ăn lê không?".

Trịnh Hạo Thạc liếc một cái: "Không ăn.".

Điền Chính Quốc thầm nói ngươi cũng không ăn à?

Lại nghe Trịnh Hạo Thạc nhàn nhạt nói một câu: "Không được chia lê ăn.".

"Khụ khụ...". Điền Chính Quốc xém chút thì nuốt luôn cả cây tăm trúc.

Kim Thái Hanh chạy lên phía trước lấy vải thiều, động tác cực nhanh nhẹn.

"Tang...". Kim Nam Tuấn bắt đầu thử âm, mọi người xung quanh hắn cũng kích động hẳn lên.

Điền Chính Quốc ngoáy tai: "Qủa nhiên bắt đầu 'tang' rồi, không biết còn 'tang' đến khi nào nữa, trời nhanh lặn chút đê, nếu không làm trận mưa như trút nước cũng được ráo!".

Lỗ tai Trịnh Hạo Thạc ở bên cạnh cũng dựng đứng lên: "Trời mưa tốt!".

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Ngươi cũng thiếu kiên nhẫn à?".

"Không phải.". Hạo Thạc cười có chút vô lại: "Chuyện xảy ra lúc trời mưa có thể dự đoán được mà, cái gọi là mưa to xối đất (2) chính là sẽ có cực nhiều chuyện để hóng hớt luôn.".

Điền Chính Quốc trầm mặc mất một lúc lâu, chỉ mũi hắn: "Hèn hạ hay không hèn hạ!".

Trịnh Hạo Thạc gặm nửa trái táo rồi gật đầu: "Hèn hạ!".

Kim Nam Tuấn "tang" một lúc thật lâu, còn thắt chặt lại dây đàn gì đó, có vẻ bận rộn.

Một đoàn lớn các cô nương trên bờ đã ngất xỉu cả rồi, Điền Chính Quốc cũng chẳng hiểu bọn họ ngất cái gì chứ, đột quỵ à?

Bên này, Kim Thái Hanh ăn xong mười mấy quả vải, trên bàn có một đống vỏ vải,

Điền Chính Quốc nhịn không được bảo nàng: "Một quả vải nóng bằng ba cây đuốc, nhóc ăn như vậy không sợ sáng mai sẽ đau họng à?".

Kim Thái Hanh liếc hắn một cái, nhưng mà cũng không ăn nữa, lấy một cái khăn lau tay.

Phác Tự Tuấn ngồi cách đó không xa, cau mày mà đem một khay vải trước mặt mình tới cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn vải kia.

Phác Tự Tuấn cười nói: "Không sao, đệ thích thì ăn nhiều một chút, lát nữa ta sẽ bảo ngự y đưa đến cho nàng chút dược hạ hỏa.".

Thái Hanh có chút ngượng ngùng, nhưng mà lại không tiện từ chối, bèn nhận lấy vải đặt ở phía trước.

Phác Tự Tuấn còn thuận tiện liếc Điền Chính Quốc một cái.

Điền Chính Quốc nhận được ánh mắt chẳng hiểu nó có ý nghĩa là gì vậy, có chút dở khóc dở cười – Phác Tự Tuấn này ngây thơ ghê.

Tại nơi xa hơn một chút, mấy nha hoàn đang vây xem cũng bắt đầu nhỏ giọng tám với nhau.

"Lục hoàng tử thật chu đáo nha.".


"Đúng vậy ạ, thật tỉ mỉ.".

"Điền Chính Quốc quá thô lỗ rồi.".

"Đúng thế, còn nói con gái người ta ăn nhiều nữa chứ.".

Điền Chính Quốc liếc các nha hoàn kia một chút, thầm nghĩ đám nha đầu này có bệnh à?

Ăn bớt mấy quả vải và ăn thêm mấy quả vải rồi phải uống dược, rốt cuộc thì cái nào mới bình thường chút hử?

Ở phía trước hình như Kim Nam Tuấn đã thử đàn xong rồi, liền ưu nhã đứng lên.

Tiếp theo sẽ là Tam hoàng tử Kim Thạc Trấn gảy đàn, Kim Nam Tuấn đi tới bên cạnh tìm chỗ ngồi xuống, Phác Chí Mẫn ở bên cạnh cầm vải hỏi hắn có muốn ăn hay không.

Kim Nam Tuấn nhẹ nhàng phất tay áo một cái, ý muốn nói cổ họng mình không được thoải mái nên không ăn, hắn còn không quên dặn dò Phác Chí Mẫn: "Ăn ít một chút, cẩn thận thượng hỏa.".

Chí Mẫn mỉm cười gật đầu, làn da vốn đã hồng hào hôm nay lại càng giống như được giáng mây chiếu phản, càng thêm yêu mến
Đám nha hoàn bên cạnh lại không ngừng hâm mộ: "Bạch phu tử thật tỉ mỉ a!".

"Đúng vậy, chu đáo quá!".

"Không được ăn nhiều vải đâu, sẽ thượng hỏa đó.".

***

Điền Chính Quốc cố gắng đè lại khóe miệng méo xệch của mình, nhìn Trịnh Hạo Thạc đang viết nhoay nhoáy bên cạnh mình.

Lúc chấm bút lông vào mực Trịnh Hạo Thạc đã đưa tay vỗ vai Điền Chính Quốc mà an ủi: "Được rồi, nữ nhân nói cái gì thì là chính là cái đó, sẽ không bao giờ thèm nói đạo lý với ngươi đâu!".

Điền Chính Quốc bĩu môi, lầm bầm một câu: "Hoàn toàn vô lý, lão tử cứ độc thân có vẻ khôn ngoan hơn.".

Đúng lúc hắn nói lời này lại bị một nha hoàn đến dâng trà nghe được, vậy là tốt rồi...

Chỉ trong chốc lát, khắp thành đều bàn tán – Điền Chính Quốc nói phần lớn nữ nhân đều vô lý, hắn thà độc thân còn hơn.

"Ai muốn gả cho hắn chứ, tự mình đa tình!".

"Đúng vậy!".

"Loại nam nhân hẹp hòi thế này đáng ghét nhất!".

"Chính hắn mới là kẻ hoàn toàn vô lý á!".

...

Trên thuyền, Điền Chính Quốc chống cằm nghe Tam hoàng tử đánh bông... Không phải, là đánh đàn... nghe đến độ hắn cũng mơ màng buồn ngủ, mí mắt cứ đánh nhau đôm đốp.

Cuối cùng, Tam hoàng tử cũng đàn xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, Điền Chính Quốc giật đầu một cái, cũng tỉnh lại, cố sức nháy mắt mấy cái để mắt tỉnh táo lại, cũng vỗ tay theo.

Thấy nước trà trong chén cũng lạnh cả rồi, Điền Chính Quốc gọi nha hoàn đổi chén khác.

Một nha hoàn chạy tới giúp hắn đổi trà, chẳng biết từ khi nào trên mặt đất lại có một vũng nước nhỏ, nha hoàn kia không để ý,

đạp chân lên đó bị trượt một cái, khó khăn lắm mới đứng vững lại được nhưng nước trà lại hắt hết lên tay áo Điền Chính Quốc.


Nha hoàn mặt mũi trắng bệch.

Điền Chính Quốc vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn đâu, hắn mơ mơ màng màng nhận lấy tách trà mà uống một ngụm, cảm thấy trà vẫn chưa đủ đặc, chẳng tỉnh ngủ chút nào nên trả cái chén lại cho nha hoàn, nói nhỏ: "Cho thêm nhiều lá trà vào, mang chén thật đặc tới đây.".

"Vâng...". Nha hoàn nhìn thấy Điền Chính Quốc có vẻ chẳng chú ý mấy tới cái ống tay áo dính nước nên cẩn thận bưng chén trà đi.

Chờ đến khi nàng đổi một chén trà thật đặc mang lên, lại nhìn thấy Kim Thái Hanh đang đưa khăn tay cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chẳng hiểu mô tê gì ráo, tiểu tử này đưa khăn tay cho mình làm gì, đồ của ai vậy, sao lại có mùi nước hoa chứ?

Kim Thái Hanh chỉ nước dính trên ống tay áo hắn.

Điền Chính Quốc cúi đầu liếc mắt nhìn, thuật tay đưa sang lau lên y phục của Trịnh Hạo Thạc đang cặm cụi hí hoáy ghi chép.

Trịnh Hạo Thạc vẫn cứ hồn nhiên chẳng biết gì.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, phát hiện ra nha hoàn kia đã bưng trà lên rồi, đứng ở cách đó không xa, đang trợn mắt há miệng.

Biết được mình vừa làm chuyện xấu đã bị người ta phát hiện rồi, Điền Chính Quốc hơi lúng túng mà gãi đầu.

Nha hoàn kia bưng trà đi tới.

Điền Chính Quốc nhận trà nhấp một ngụm, đắng đến độ khiến hắn phải nhăn cả mày.

Nha hoàn trong lòng âm thầm kinh hoảng – Có phải cho nhiều trà quá không?

Ai ngờ Điền Chính Quốc mới nhấp hai ngụm xong, vừa buông chén xuống đã liếc thấy trên đất có một vũng nước nhỏ, lại thuận tay túm lấy y phục Trịnh Hạo Thạc mà lau sàn nhà.

Hình như Trịnh Hạo Thạc cũng cảm nhận được y phục mình động đậy, ngẩng đầu xem.

Điền Chính Quốc nhìn trời ngắm mây, giả như ta đây chẳng làm gì hết.

Nha hoàn kia cũng bị chọc cho buồn cười, nhịn không được mà cười ra.

Lúc này Hạ Mẫn cũng đã lên gảy đàn rồi, lại bắt đầu tang tang khi khi nữa...

Điền Chính Quốc đỡ trán, vừa ngáp vừa hỏi Kim Thái Hanh đang rất nghiêm túc nghe đàn bên cạnh: "Đánh bao lâu nữa a...".

Thái Hanh lườm hắn một cái: "Nghi lễ dạy ngươi trước đây đâu rồi? Không được phép ngủ!".

Điền Chính Quốc chống cằm, cố gắng lên tinh thần.

Thái Hanh nhìn tiểu nha hoàn vẫn còn đang ngây ngô mà nhìn Điền Chính Quốc ở phía sau, nói: "Lấy chén trà nữa tới đi.".

Nha hoàn còn chưa có đi, Điền Chính Quốc đã nói: "Trà không có tác dụng đâu, có hạc đỉnh hồng không... Ái.".

Còn chưa dứt lời, Thái Hanh đã véo hắn một cái thật đau.

Điền Chính Quốc cũng tỉnh lại, ngồi ngay ngắn, cảm thấy xương cốt toàn thân cũng chẳng thoải mái chút nào, sao trời vẫn chưa tối chứ.

Một lát sau, Trịnh Hạo Thạc đem bản thảo đến mép thuyền giao cho thủ hạ của mình.

Vừa tới chỗ rẽ vắng người đã nghe thấy tiếng mấy tiểu nha hoàn đang nói chuyện, một trong số đó chính là nha hoàn vừa mới dâng trà cho Điền Chính Quốc ban nãy.

"Các ngươi có cảm thấy không, ngoại hình Điền Chính Quốc thật ra cũng không tệ nhỉ?".

"Ừ...".

"Thật ra cũng được, lại cao lớn nữa.".

"Mũi hắn thật thẳng a, mắt cũng đẹp nữa.".

"Nhưng mà con người hơi thô lỗ a.".

"Phải không, ban nãy ta hắt cả trà lên người hắn vậy mà hắn cũng không có nói gì.".

"Thật à?".

"Đúng vậy, còn dùng y phục của Hạo Thạc đại nhân lau sàn nhà nữa, đáng yêu quá đi.".

Hạo Thạc lắc đầu cười, quay về hai bước lại đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm, đưa tay kéo vạt áo sau lên xem, trên y phục trắng như tuyết của hắn lại dính một bãi bẩn kinh.

Hạo Thạc giận nha, quay về chỗ ngồi của mình, vừa định vỗ cả nghiên mực lên mặt Điền Chính Quốc thì không ngờ Điền Chính Quốc lại rất tò mò mà hỏi hắn: "Chẳng phải ngươi nói Tam hoàng tử sẽ phản kích sao?".

Trịnh Hạo Thạc ngẩn người.

Điền Chính Quốc chỉ mấy cô nương kia, bây giờ là lúc Nguyên Bảo Bảo gảy đàn, Kim Thạc Trấn ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe đàn, thỉnh thoảng còn bóc vải ăn, không hề liếc về phía Kim Nam Tuấn cái nào.

Kim Thái Hanh mỉm cười hỏi hắn: "Thì ra ngươi cũng có lúc muốn buôn chuyện nhỉ.".

Điền Chính Quốc sửng sốt, bắt đầu tử kiểm điểm lại – Qủa nhiên là gần mực thì đen mà, lão tử cũng bắt đầu hư hỏng mất rồi!

"Đã nói nữ nhân sẽ không trực tiếp đấu đá trên thai đài rồi!"

Trịnh Hạo Thạc chép miệng nói với Điền Chính Quốc: "Chỉ có nam nhân mới tranh nhau trên lôi đài mà thôi!".

Điền Chính Quốc sửng sốt, nghe không hiểu lắm.

Lúc này lại nghe thấy Phác Tự Tuấn ở bên kia đột nhiên hỏi: "Điền tướng quân, nghe nói võ nghệ của ngươi rất cao cường phải không?".

Điền Chính Quốc quay đầu lại, thấy Phác Tự Tuấnđang cầm một thanh bảo kiếm rất đẹp: "Hay là ngươi múa bài kiếm để cho chúng ta được đại khai nhãn giới chút, thế nào?".

Điền Chính Quốc nháy mắt mấy cái.

Cả đám người khá đông bên kia đều cho rằng đây là ý kiến hay.

Lệ phi lại không tán thành: "Tinh Trị, đừng có nháo loạn vô lý, Sách tướng quân là đại tướng, chiêu thức dùng để giết địch trên chiến trường sao có thể giống với mấy chiêu quyền cước chẳng khác thêu hoa là bao của các ngươi được?!".

Điền Chính Quốc lại thấy coi trọng Lệ phi một chút, đây mới là lời do người nói chứ, đừng nhìn nàng chỉ là một nữ nhân, rất hiểu biết.

Phác Tự Tuấn lại không nghĩ thế: "Võ công trong thiên hạ cần dung hội quán thông (3), đâu có lý nào biết viết chữ to lại chẳng thể viết nổi chữ nhỏ chứ, cần đắc tâm ứng thủ mới đúng (4).".

"Đúng vậy.".

Hồ Khai cũng hùa vào: "Hay là cứ để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt, có được không a?".

"Được ~" Điền Chính Quốc đáp dài một tiếng, nói xong thì đứng lên, coi như có thể giãn gân cốt chút rồi...

Trịnh Hạo Thạc nhìn vẻ mặt Điền Chính Quốc một chút – Hình như hắn có kế hoạch gì đó.

Sau khi Điền Chính Quốc đứng dậy, nhìn xung quanh trái phải đều là mấy cái thư án, lối đi bé tẹo, hắn cũng lười đi vòng, nhấc chân dễ dàng từ thư án bên này nhảy qua.

"Cho ngươi mượn kiếm.". Phác Tự Tuấn vung tay ném bảo kiếm của mình cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đưa tay đón kiếm, xoay cổ tay một cái, kiếm tuệ màu trắng vẽ ra một vòng cung đầy đặn, kết hợp với chuyển động của cổ tay vẽ ra ba cái vòng tròn...

Trên bờ lại hơi xôn xao một chút.

Không thể phủ nhận động tác này của Điền Chính Quốc – Hơi đẹp trai!

Nhưng mà, thanh kiếm này vừa mới được quay trên không một vòng thì Điền Chính Quốc đã phát hiện có gì đó bất ổn rồi,

liếc nhìn bên cạnh một cái thì lại thấy vẻ mặt bọn Phác Tự Tuấn cùng Hồ Khai cười như không cười, lại có chút hả hê,

mí mắt Điền Chính Quốc cũng nhướng cao một chút, thầm chửi – Mẹ nó chứ, thì ra là muốn chơi lão tử đây mà, ta đã nghĩ sao tự dưng tốt thế, lại còn cho mượn kiếm nữa!

Cười hử? Lát nữa sẽ khiến các ngươi muốn khóc cũng không xong!

Trịnh Hạo Thạc nhìn đến kích động, vung tay viết lia lịa: "Lão Điền lộ bản tính rồi, lúc này có trò hay để xem rồi a!".

Còn đang viết lại thấy Kim Thái Hanh cầm bút lông chấm mực đỏ, gạch bay cả một đoạn bản thảo mà Hạo Thạc vừa mới viết xong, lầm bầm: "Không được viết đoạn này.".

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt, nhìn qua thì thấy là đoạn mà mấy nha hoàn kia khen Điền Chính Quốc.

Hạo Thạc ngẩn người, nhìn Thái Hanh.

Thái Hanh quay ngoắt mặt: "Cần gì viết tốt thế, khiêm tốn chút!"


Trịnh Hạo Thạc sờ cằm – Ái dà! Có vẻ chua nhỉ, tình huống này là sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro