Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã là tài tử giai nhân thì việc ngồi thuyền du hồ là một phần lẳng lơ...

À không phải, một phần phong lưu không thể thiếu của cuộc sống.

Là một người thô lỗ chẳng may bị kéo lẫn với đám tài tử giai nhân một lần, Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy con thuyền hoa đính đầy lụa trắng phất phơ trong gió nhẹ kia là lại có cảm giác bất tường (1) như nhìn thấy ba thước lụa trắng lơ lửng giữa nhà.

"Không lên thuyền có được không?". Điền Chính Quốc đứng dưới gốc cây dương liễu trên bờ sông, hỏi Kim Thái Hanh.

Trước khi ra ngoài Kim Thái Hanh đã thay một chiếc áo ngẫu sắc trắng xanh thanh lịch, và tay áo đều được thêu hoa tinh tế.

Mặc dù Điền Chính Quốc chẳng biết gì về mấy thứ y phục này, nhưng hắn cũng có thể nhận thấy bộ áo này nhất định sẽ rất đắt.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm y phục của mình, trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, lúc nói câu: "Không được!" cũng trở lên êm tai hơn.

Là một nam nhân, nhìn thấy người khác cẩn thận chỉn chu trang phục thì cũng cần có nghĩa vụ khen mấy câu, đây mới gọi là biết cách làm người.

Điền Chính Quốc rất thức thời nịnh bợ tiểu phu tử của mình: "Bộ áo đẹp quá.".

Quả nhiên khóe miệng Kim Thái Hanh càng cong thêm mấy lần.

"Vậy ta đi được chưa?".

"Không được!".

"Chiếu trâm cài đầu này cũng rất đẹp.".

Khóe miệng Thái Hanh càng cong hơn.

"Ta đi trước nhé!".

"Không cho phép.".

"Cả người đều đẹp!".

"Ta đi được không...".

"Không được!".


Điền Chính Quốc bất lực khoanh tay nhìn trời, bầu trời hôm nay ngay cả một áng mây đỏ cũng không có luôn, xanh đến ngứa mắt.

Thuyền hoa thoắt cái đã đến trước mặt hai người.

Thuyền hoa Hoàng gia đương nhiên phải khác so với bình thường, vô cùng khí phái chưa nói, cả con thuyền không biết được làm từ loại gỗ gì mà toàn thân trắng muốt, lại còn có cả màn trắng, khắc hoa trắng, khăn lụa trắng, đủ loại đều trắng...

Điền Chính Quốc cảm thấy mắt sắp lóa cả rồi, rất rầu rĩ bị Kim Thái Hanh đẩy lên trên thuyền.

Sau khi Điền Chính Quốc lên thuyền thì tìm ngay một chỗ vắng người, chuẩn bị đánh một giấc.

Vừa mới ngồi xuống đã bị người ta chọc lưng.

Quay đầu lại, Điền Chính Quốc cau mày – thấy được Trịnh Hạo Thạc đang một tay cầm sách, tay còn lại cầm bút lông mà đứng sau lưng hắn:

"Lão Điền, quả nhiên ngươi cũng lên thuyền rồi, hôm nay nhất định sẽ có kịch hay xem đấy!".

"Kịch hay gì?".
Điền Chính Quốc ngáp một cái.

"Hôm nay cả Lệ Qúy phi và Vương Qúy phi đều tới cả, Tam hoàng tử, Thất hoàng tử, Hạ Mẫn, Nguyên Bảo Bảo cũng đều tề tụ, 2 nam tử 4 nữ nhân đó! Tận 6 người!".

Trịnh Hạo Thạc mắt sáng bừng: "Cứ nơi nào có nữ nhân thì chẳng phải nơi ấy có chuyện phiếm để bàn sao? Có điều, hôm nay lại không chỉ có nữ nhân có chuyện buôn thôi đâu, phía nam nhân cũng rất náo nhiệt đấy!".

Điền Chính Quốc cau mày: "Nam thì chẳng phải chỉ có mình Kim Nam Tuấn thôi sao?".

"Không chỉ có vậy, còn có ngươi cùng đám người Lục Hoàng tử nữa!".

Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa vỗ vai hắn: "Ngươi nhớ phải biểu hiện cho tốt đó!".

"Đúng vậy.".

Hai người còn đang nói chuyện thì lại nghe thấy có người nói sau lưng, vừa quay đầu lại đã thấy Kim Thái Hanh ngồi xổm phía sau họ, hai tay ôm đầu gối nói chuyện với Điền Chính Quốc cùng Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc hỏi: "Thái Hanh, lát nữa có chuyện gì cần lưu ý không?".

"Chậc..." Hạo Thạc vừa lắc đầu vừa cảm khái: "Minh tranh ám đấu.".


"Còn một việc nữa.".

Thái Hanh nheo mắt:

"Gần đây Hoàng thành đang bầu chọn lại danh sách mỹ nhân, Thạc Trấn ca ba năm liền đều giành danh hiệu Đệ nhất, nhưng mà năm nay Chí Mẫn có vẻ khá mạnh, có nhiều hy vọng sẽ đoạt đệ nhất.".

Hạo Thạc lập tức đứng lên, vịn tay vào thành thuyền nhìn bốn xung quanh liền phát hiện ra, người trên bờ hôm nay hình như nhiều gấp đôi thường ngày, những tiểu lâu có thể ngắm mặt hồ đều chật ních người rồi.

"Ta đã nghĩ sao lại nhiều người thế rồi mà.". Hạo Thạc hiểu.

"Nghe nói hôm nay Thạc Trấn ca sẽ đánh đàn, Chí Mẫn thì sẽ vẽ tranh gì đó... Chậc!".

"Chậc!". Hạo Thạc cùng Kim Thái Hanh đều nhìn vào bên trong, vẻ mặt rất háo hức.

Điền Chính Quốc ở giữa hai người phải xoay qua xoay lại liên tục, được một lúc thì mỏi cổ quá, phải đưa tay xoa...

Đúng lúc này, có người từ phía đuôi thuyền đi tới: "Điền tướng quân.".

Điền Chính Quốc quay đầu lại, liếc mắt thấy là một lão thái giám râu tóc bạc phơ,

hắn đương nhiên biết, đây chính là Thủ lĩnh thái giám được Hoàng đế tín nhiệm nhất, Nguyễn công công.

Nguyễn công công đến mời Điền Chính Quốc: "Điền Tướng quân, nương nương triệu kiến ngài.".

Điền Chính Quốc đứng lên, Hạo Thạc bên cạnh hắn nắm chặt tay: "Biểu hiện tốt đó!".

Điền Chính Quốc vừa định đạp hắn xuống sông thì quay đầu lại, Kim Thái Hanh cũng nắm chặt tay với hắn: "Biểu hiện tốt đó!".

Điền Chính Quốc á khẩu...

Vén đến mười mấy, có khi là hai mươi cái rèm lụa trắng xong rồi thì lại ngửi thấy mùi hương phấn xộc thẳng vào mũi.

Điền Chính Quốc lại không tiện bịt mũi, nhịn để không hắt hơi đến là khổ.

Phía sau rèm lụa là một căn phòng nho nhỏ, trong đó có hai vị mỹ nhân, chính là Lệ Qúy phi cùng Vương Qúy phi, đương nhiên còn phải cộng thêm cả đống cung nữ thái giám thị hầu.

Điền Chính Quốc hành lễ với hai người, hai người không ngừng chạy tới đỡ hắn dậy, miệng càng ngọt xớt, có vẻ rất gần gũi hiền lành.

"Điền Tướng quân mau mau miễn lễ.".

"Thật phiền Điền Tướng quân phải phí tâm để ý mấy đứa nhỏ kia rồi.".

"Tướng quân mau ngồi.".

"Tướng quân dùng trà.".

***

Điền Chính Quốc cố giữ vững nụ cười trên môi ngồi xuống, trong lòng lại không ngớt rủa thầm

– Mẹ nó chứ, đứa nhỏ cái rắm ấy, mười mấy hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn là đứa nhỏ à?

Đương kim Hoàng thượng cũng không có nhiều phi tử lắm, Hoàng hậu nương nương đã lớn tuổi, một lòng hướng Phật, thường ở lại Phật đường trong Hậu cung, ngày ngày tụng kinh, cầu xin Bồ Tát phù hộ sinh linh gì đó, có vẻ khá bận rộn.

Trong số mấy vị phi tử còn lại, người được sủng ái nhất chính là hai vị này.

Lệ phi cùng Vương phi là hai vị phi tử tính cách hoàn toàn khác biệt nhau.

Lệ phi là người trẻ nhất, cũng xinh đẹp nhất trong số các phi tử, khá được sủng ái.

Vương phi là người thông minh uyên bác nhất, danh tiếng cũng tốt nhất trong các phi tử, cũng rất được sủng ái.

Hai người này, một đoan trang cao quý, một thanh thoát yêu kiều, nhưng giống nhau ở chỗ chính là quan hệ tốt đến không thể tốt hơn,

mở miệng là tỷ tỷ, ngậm miệng là muội muội, có vẻ như còn hận không thể mặc chung một cái quần... À không, cái váy!

Lúc này thị nữ bên mình của Lệ phi đi vào, nói trà đã chuẩn bị xong.

Lệ phi gật đầu, bảo người gọi mấy đứa nhỏ kia vào uống trà.

Điền Chính Quốc lại âm thầm giật khóe miệng – Lại bọn nhỏ....

Chỉ lát sau đã thấy có tiếng cười đùa bay vào.


"Hoàng nương.". Phác Chí Mẫn nhào vào trước tiên, ôm lấy cổ Lệ phi.

Lệ phi vờ sầm mặt, vỗ mông nàng: "Trang nhã lịch thiệp đâu rồi?".

Chí Mẫn xoa cái eo nhỏ nhắn của mình, bĩu môi, Vương phi bên cạnh vội vàng ôm lấy xoa cho nàng, còn trừng Lệ phi: "Muội sao lại mắng nó, nó không phải là con trai ruột của muội sao?".

Điền Chính Quốc cảm thấy răng sắp rụng cả rồi, mấy nương nương này không thể nói chuyện bình thường được à? Chẳng khác nào diễn kịch.

Lệ phi liếc Phác Chí Mẫn một cái: "Học hành thế nào rồi? Có gây phiền phức cho các ca ca con không đó?".

"Đương nhiên không rồi."
. Phác Chí Mẫn lầm bầm.

Lúc này, Kim Thạc Trấn cũng đi từ ngoài vào, vẫn cứ trang nhã như cũ.

"Thạc Trấn, mau tới đây."

Vẻ mặt nghiêm túc của Lệ phi đã bay mất tiêu, nháy mắt cái đã đổi sang khuôn mặt tươi cười hiền hậu tuyệt đẹp, đưa tay kéo Kim Thạc Trấn qua,

mở miệng là tâm can, ngậm miệng thành bảo bối, nhìn qua cảnh này, không khéo người ngoài còn nghĩ Kim Thạc Trấn mới là con ruột của nàng, Phác Chí Mẫn chỉ là đồ nhặt được thôi.

Kim Thạc Trấn cũng rất nhu thuận ngồi bên Lệ phi, hỏi thăm sức khỏe của nàng, hỏi thắt lưng nàng còn đau nữa không,

bệnh phong thấp ở chân đã khỏi hẳn chưa, mấy ngày trước bị phong hàn như vậy, nàng đưa thuốc bổ qua có hữu hiệu không?

Điền Chính Quốc cảm thấy hậu cung này đúng là sến đến trời long đất lở, hắn có thể ra ngoài hít thở được không? Hay là cho hắn nhảy sông cũng được luôn đó.

Còn đang nhấp nhỏm không yên thì trà cũng được dâng lên rồi, Điền Chính Quốc nhìn nước trà vàng tươi trong chén, định cầm lên uống.

Nhưng mà, còn chưa đụng vào cái chén thì Kim Thái Hanh đã ngồi xuống cạnh hắn, còn trợn mắt trừng hắn một cái.

Điền Chính Quốc cứng tay giữa không trung – Gì nữa?

Kim Thái Hanh cầm chén trà của mình lên, ngón tay ở tư thế Lan Hoa Chỉ (2) nâng cái đĩa dưới chén, ý bảo Điền Chính Quốc làm theo mình.

Khóe miệng Điền Chính Quốc giật giật giật – Lan Hoa Chỉ cái gì? Cứ chặt phứt ngón cái đi cho xong.

"Thái Hanh, Kim Phu tử đâu rồi?".

Lệ phi đột nhiên hỏi Thái Hanh: "Tại sao không thấy hắn vào đây vậy? Đây là trà Phổ Nhị thượng đẳng ở Vân Nam gửi tới, đặc biệt nấu cho hắn đó.".

"Dạ, Đại ca gần đây hơi bị ho khan một chút cho nên nói sẽ không vào.".

Kim Thái Hanh vừa nói xong lại nghe thấy Điền Chính Quốc bên cạnh bắt đầu ho khan.

Thái Hanh liếc xéo hắn một cái, Điền Chính Quốc hắng giọng: "Gần đây họng ta cũng không ổn lắm, ra ngoài hóng gió chút đã.".

Nói xong lủi ngay ra ngoài.

Thái Hanh bực mình, vừa mới lơ là chút đã trốn mất rồi!

Khó khăn lắm mới thoát được chốn rèm thưa kia, Điền Chính Quốc ra ngoài boong thuyền hóng gió, lại thấy bọn Phác Tự Tuấn tập trung ồn ào bên mũi thuyền rồi.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Điền Chính Quốc là – Đánh bạc à?

Nhưng vừa nhìn lại thì lại chẳng có tâm trạng nào nữa, thì ra đánh cờ.

Trên cầu cách đó không xa, một đám cô nương đang ngắm mà, mấy vị tài tử này đương nhiên phải càng tỏ ra xuân phong đắc ý rồi, quá phong tao


Điền Chính Quốc đi đến đuôi thuyền lại thấy Kim Nam Tuấn "nghe đồn" bị ho khan đang tựa vào thành thuyền mà uống rượu một mình,

khung cảnh liền biến thành công tử áo trắng nâng chén ngọc trắng, dựa vào con thuyền hoa trắng toát càng khiến các cô nương trên bờ điên loạn, liên tục phất khăn gọi: "Kim phu tử...".

Có lẽ là do tiếng thét vang lên hơi đứt quãng lại không được tập trung cho lắm, nếu không sao Điền Chính Quốc lại nghe thành "Râu bạc a~" chứ.

Lúc này rất nhiều người trên bờ cũng nhìn thấy hắn, bắt đầu chỉ trỏ.

"Nhìn kìa, là Điền Chính Quốc đó.".

"Ái chà, nhìn qua cũng biết là ngoại tộc rồi.".

"Thật khí phách, dáng cao quá.".

"Nhìn dữ quá.".


"Mau nhìn xem, dưới ánh mặt trời tóc hắn tỏa huyết quang phải không?".

Điền Chính Quốc mới nghe đã phiền, ngẩng đầu nhìn đám người trên bờ một cái.

Ánh mắt đằng đằng sát khí, trừng một cái đã đốn gục cả mảng lớn rồi.

"Đáng sợ quá!".

"Là chó điên đó!".

"Cẩn thận hắn đến đánh bây giờ, nghe nói võ công hắn khá tốt.".

"Điền Tướng quân.".

Hắn còn đang rất buồn bực thì lại nghe thấy có người gọi hắn.

Vừa quay đầu lại đã thấy Kim Thạc Trấn bưng ly trà điệp đứng sau lưng hắn rồi.

"Trà này nhuận phế.". Kim Thạc Trấn đưa trà cho Điền Chính Quốc, mỉm cười nói: "Thái Hanh không có ở đây, uống thế nào cũng được.".

Điền Chính Quốc hơi lúng túng, nhận chén trà, Kim Thạc Trấn xoay người lại.

Vừa nhận chén trà xong, Điền Chính Quốc quay đầu lại đã thấy đám nam tử trên bờ đang đằng đằng sát khí nhìn mình.

Uống ngụm trà, Điền Chính Quốc le lưỡi... Hơi khó uống, mùi khó chịu.

Xoay người tìm rượu súc miệng, đi đến đuôi thuyền thì thấy Trịnh Hạo Thạc đang bộn bề công việc cách cái nơi mà Kim Nam Tuấn đang tạo hình không xa.

"Này." Điền Chính Quốc đi qua ngồi xuống: "Có rượu không?".

Hạo Thạc cắn bút lắc đầu, bỗng sau lưng vang lên tiếng "vút" xé gió, Hạo Thạc cúi đầu xuống... Điền Chính Quốc đưa tay đón lấy, Kim Nam Tuấn ném cho hắn bầu rượu.

Trên bờ đê xa xa, hàng loạt tiếng ồn lại vang lên, chắc là không ít cô nương vô tội đã hôn mê mất rồi.

Điền Chính Quốc uống một ngụm rượu, mùi vị cũng không tệ lắm, dù sao thì cũng ngon hơn trà Phổ nhị nhiều.

"Ngươi cũng không vào đó à. Viết cái gì vậy?". Điền Chính Quốc tò mò liếc bản thảo của Hạo Thạc.

"Ta đang thống kê xếp hạng.". Trịnh Hạo Thạc rất nghiêm túc: "Vừa rồi ta đã đi thống kê một lượt rồi, gần đây, số người ủng hộ Phác Chí Mẫn gia tăng đột biến!".

Điền Chính Quốc có vẻ chán ghét: "Ngươi đang ở trên thuyền thì đi dạo một vòng bên ngoài thế quái nào được?".

Trịnh Hạo Thạc cười thần bí: "Bí mật!".

Điền Chính Quốc tìm một chỗ thoải mái ngồi uống rượu, Trịnh Hạo Thạc tiến tới nói nhỏ: "Sao rồi? Mấy nữ nhân trong đó có đấu đá không?".

"Đấu cái gì?". Điền Chính Quốc: "Tốt lắm mà.".

"Chậc.". Trịnh Hạo Thạc hí mắt: "Bề ngoài đương nhiên là vậy rồi, nếu bề ngoài lại không tốt tì đã sớm bị đầy vào lãnh cung rồi.".

"Lại nhắc tới..." Điền Chính Quốc cảm thấy mấy cái ánh mắt oán độc kia hình như vẫn đang dõi theo mình này, hỏi: "Vừa rồi Tam hoàng tử đến đưa cho ta chén trà, sao hắn lại không đưa cho Kim Nam Tuấn nhỉ?".

Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng ngẩng đầu, rất có thâm ý mà "À" một tiếng.

Lúc này, Thái Hanh đi ra, trên tay cầm một đĩa đầy điểm tâm.

Tới bên cạnh bàn đại ca nàng.

Hai người nói mấy câu gì đó, hình như Kim Nam Tuấn có vẻ không khỏe lắm, chưa ăn cơm cho nên Thái Hanh bảo hắn ăn chút điểm tâm đi, đừng có uống rượu mãi thế.

"Thái Hanh.".

Trịnh Hạo Thạc nhỏ giọng gọi Kim Thái Hanh.

Thái Hanh đi tới.

"Trà này...". Trịnh Hạo Thạc chỉ chén trà bên cạnh Điền Chính Quốc: "Ai bảo Tam hoàng tử đưa ra đấy?".

Thái Hanh cười nhạt: "Là thế này...".

Thì ra, Điền Chính Quốc vừa đi, Lệ phi liền nói trà sắp lạnh đến nơi rồi, bảo Phác Chí Mẫn mang ra cho Điền Chính Quốc,

nhưng Phác Chí Mẫn nhăn nhó không chịu, nói cậu không quen với Điền Tướng quân, hơn nữa hắn có vẻ rất dữ cho nên cậu không dám nói chuyện với hắn.

Lệ phi bắt đầu trách mắng Chí Mẫn, nghiêm khắc đến nỗi Thất hoàng tử phải rưng rưng nước mắt.

Vì vậy Kim Thạc Trấn mới đứng dậy cầm chung trà nói: "Để con đi cho.".

"Ha hả." Trịnh Hạo Thạc viết lia lịa: "Lệ phi ra tay trước à!".


"Ra tay gì?". Điền Chính Quốc không hiểu rõ.

Còn đang nói chuyện thì một con bồ câu trắng béo núc ních đã sà xuống thuyền, kêu mấy tiếng với Trịnh Hạo Thạc.

Hạo Thạc rút bức thư buộc ở chân bồ câu ra, vừa mở ra nhìn, lắc đầu: "Qủa nhiên.".

"Qủa nhiên gì?". Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đều cùng ghé vào xem.

"Trước đây có tin đồn ngươi vào thư quán Hiểu Phong là để giúp Kim Thạc Trấn, bây giờ Kim Thạc Trấn lại đối xử với ngươi tốt như vậy, người ta đã tin là thật rồi, lúc này tất cả mọi người đều thương cảm cho Phác Chí Mẫn.". Hạo Thạc vo tờ giấy thành đạt bắn đi.

Lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng ồn ào, mọi người ngẩng mặt nhìn, thì ra Kim Nam Tuấn đổi tư thế để ăn chút điểm tâm...

Sau đó, Trịnh Hạo Thạc lại viết một bức thứ khác nhét vào ống trúc ở chân bồ câu rồi tung bồ câu lên trời.

Bồ câu vừa mới bay đi, từ dưới nước đã có một người áo đen nổi lên, đưa cho Trịnh Hạo Thạc một xấp giấy thật dày, được bọc kỹ trong giấy chống thấm.

Trịnh Hạo Thạc vừa nhìn, nói: "Ái chà."

Hạo Thạc cùng Kim Thái Hanh nghiên cứu một lúc, kết luận: "Số người ủng hộ Chí Mẫn giành vương miện đệ nhất mỹ nhân toàn thành năm nay đã tăng một bậc.".

Điền Chính Quốc cảm thấy đầu đau quá, xem ra trong tay Hạo Thạc có đến cả một đoàn quân bát quái.

Chính lúc này, Nguyên Bảo Bảo đi ra: "Thái Hanh, Thái Hanh, sắp đến lúc đánh đàn rồi, mọi người gọi các ngươi qua.".

"À, được!". Thái Hanh vội vàng đứng lên, vừa chạy ra đã không quên quay đầu lại nói với ba tên nam nhân đang làm việc riêng kia: "Lên nghe đàn đã.".

Ba người đành phải đứng lên đi theo.

Trịnh Hạo Thạc nhỏ giọng nhắc nhở Điền Chính Quốc: "Nhìn kỹ, Tam hoàng tử sắp sửa phản kích rồi.".

Điền Chính Quốc buồn bực: "Phản kích gì?".

"Chậc.". Trịnh Hạo Thạc lắc đầu: "Không biết Hoàng thượng phái ngưới tới giúp người hay là cản đường người ta nữa, Tam hoàng tử cũng không phải là người chịu thua thiệt đâu.".

Điền Chính Quốc khoanh tay, nhìn Kim Nam Tuấn vẫn vân đạm kinh phong, ung dung nhàn nhã, mê đảo đám thiếu nữ trên bờ mà đi về phía trước kia một chút, cảm thấy rất khó hiểu:

"Đám cô nương kia bị làm sao vậy? Nếu thích thì cứ trực tiếp thổ lộ cùng Kim Nam Tuấn chẳng phải là được rồi sao? Việc gì phải đấu tới đấu lui chứ, hắn cũng đâu có quan tâm?".

"Xí." Trịnh Hạo Thạc khinh bỉ nhìn Điền Chính Quốc: "Vậy mới nói, ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được chuyện nữ nhân tranh đấu này đâu.".

Điền Chính Quốc sửng sốt, bỗng "tạch" một tiếng vang lên, một đống phân chim rơi trên vai hắn...

Tóm lấy con chim đưa thư vừa mới rơi xuống, Điền Chính Quốc gầm thét: "Ông hầm sống ngươi."

Trên bờ lại bắt đầu xôn xao.

"Thật đáng sợ!".

"Tên mọi rợ mà!".


***

Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng cướp lại con chim, vuốt lông cho con bồ câu đang run rẩy: "Đừng để ý tên thô kệch đó!".

Điền Chính Quốc kéo rèm trắng trên thuyền lau vai soàn soạt – Thật xui xẻo!

Trịnh Hạo Thạc rút bức thư trên chân bồ câu ra xem một chút, vỗ vai Điền Chính Quốc: "Chúc mừng ngươi!".

"Chúc mừng cái gì?".

"Đạt danh hiệu Nam nhân đáng ghét nhất!" Trịnh Hạo Thạc chậc thêm mấy tiếng:

"Gấp đôi số phiếu của tên đứng thứ hai, cái này mới là thực lực.".

Khóe miệng Điền Chính Quốc giật mạnh, tò mò: "Tên đứng thứ hai là ai?".

Trịnh Hạo Thạc xem tờ giấy, nói: "Là tên Vương Ma Tử chuyên trêu chọc Ni cô.".

Điền Chính Quốc im lặng một lúc, đột nhiên kéo Trịnh Hạo Thạc muốn ném xuống sông.

Trịnh Hạo Thạc liều mạng bám chặt lan can: "Ngươi làm gì đó?".

"Ném chết ngươi." Điền Chính Quốc túm hắn muốn ném xuống sông: "Để lão tử thống khoái một chút.".

Trên bờ, các cô nương đồng loạt thét lên.

"Nhìn kìa, tên mọi rợ kia lại muốn giết người!".

"Thật thô lỗ, thật đáng ghét!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro