Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, theo thói quen Tuấn Chung Quốc vẫn dậy sớm, ra sân luyện công như thường, sau khi đổ mồ hôi đầy người thì chạy đến dòng sông sau núi bơi một vòng

Tinh thần sáng láng rồi mới phất tay áo trở về, vừa mới vào đến cửa đã thấy trong sân viện có mấy người.

Lúc này trong sân, tính từ bên trái sang gồm năm người, lần lượt là Trịnh Hạo Thạc, Kim Thái Hanh, Hồ Khai, Nguyên Bảo Bảo và Phác Tự Tuấn, cả đám đang ngước mặt nhìn trời.

Tuấn Chung Quốc đi tới, khoanh tay đứng bên cạnh Trịnh Hạo Thạc, cũng ngước mặt nhìn theo...

Thấy trên một nóc nhà ở góc viện có một con cú, đôi mắt to xanh biếc của nó nhìn chằm chằm mọi người bên dưới.

Tuấn Chung Quốc ngoáy tai, hỏi Trịnh Hạo Thạc: "Nó là người nhà của ai trong số các ngươi vậy?".

Mọi người cùng nhau cúi đầu, liếc hắn một cái.

Lúc này con cú kia kêu mấy tiếng "g-rù, g-rù", vỗ cánh bay đi.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng "ai" một tiếng.

Tuấn Chung Quốc rất tò mò, hỏi: "Làm gì mà than ngắn thở dài như vậy?".

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu nhìn Tuấn Chung Quốc: "Ngươi không biết à?".

"Biết cái gì?". Tuấn Chung Quốc khó hiểu.

"Cú đậu đầu nhà chính là điềm xấu!". Trịnh Hạo Thạc nghiêm túc nói.

Tuấn Chung Quốc toét miệng: "Chuyện này thì có gì mà biết với chả không? Chẳng phải chỉ là một con chim thôi à.".

"Chậc chậc.".

Trịnh Hạo Thạc cầm bút viết soàn soạt: "Xem ra cần phải cẩn thận điểu nhân rồi!".

Nói xong cũng đi làm việc của mình.

Phác Tự Tuấn liếc Tuấn Chung Quốc một cái, hỏi: "Nghe nói lát nữa người của Côn Sơn quán sẽ tới à?".

Tuấn Chung Quốc ngớ người, suýt nữa thì quên tiệt cái này rồi, bèn gật đầu: "Ừ.".

"Ngươi có chuẩn bị gì chưa?".

Hồ Khai hỏi: "Người của Côn Sơn quán cũng không dễ đối phó.".

"Khó đối phó đến đâu?". Tuấn Chung Quốc còn có vẻ khá hăng hái nữa.

"Nghe nói đều xuất thân từ mã tặc, đã lấy mạng không ít quan ti, sau đó triều đình thanh trừ phiến loạn nên hắn mới mang đám tiểu đệ chuyển sang thành lập thư quán!".

Cha Hồ Khai là Yến vương, trông coi chuyện quân cho nên cũng biết không ít chuyện về phương diện này: "Tên này lợi dụng danh hiệu thư quán để đi thâu tóm thư quán của người khác khắp nơi.".

Tuấn Chung Quốc nghe xong, nhìn Phác Tự Tuấn và Hồ Khai một chút.

Hai người bản năng nhìn sang bên cạnh.

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc nhếch lên, xoay người định vào phòng.

Kim Thái Hanh cảm thấy không khí này có chút kỳ quái, định hỏi Tuấn Chung Quốc có ăn điểm tâm không, nhưng lúc này Phác Tự Tuấn lại nói trước: "Thái Hanh à, lát nữa nhóm các đệ lánh tạm nơi khác một chút đi.".

Thái Hanh sửng sốt: "Tại sao?".

"À, những tên kia đều là kẻ thô tục!".

Hồ Khai cười nói: "Nhóm các đệ người nào người nấy đều mỏng manh như vậy, đến nhà ta xem kịch với nương ta đi.".

Thái Hanh còn muốn ở lại thử xem lát nữa có thể giúp gì cho Tuấn Chung Quốc không đây, xem kịch có gì hay chứ, đương nhiên cậu không chịu đi rồi, bèn nói: "Không sao, các ngươi đều ở đây cả, sợ gì chứ.".

Phác Tự Tuấn thấy Thái Hanh nói xong thì chạy khỏi viện, đi làm việc của mình, bèn trợn mắt nhìn Hồ Khai một cái: "Ngươi không biết tìm cớ nào tốt hơn sao?".

Hồ Khai cũng chỉ biết phất tay.

Hai người ở bên ngoài còn đang nhỏ giọng cãi nhau, vừa quay đầu lại đã thấy Tuấn Chung Quốc khoanh tay tựa vào cửa phòng nhìn hai người họ rồi.

"Khụ khụ.". Phác Tự Tuấn ho khan một tiếng, ý bảo Hồ Khai chớ có ồn ào nữa.

Hồ Khai nhìn Tuấn Chung Quốc một cái, nói: "Một mình ngươi có ổn không? Hay là ta mượn ít quân lính của phụ vương tới nhé?".

Tuấn Chung Quốc quan sát trên dưới hắn một lượt, cảm thấy buồn cười: "Quân binh của cha ngươi có bằng ta không?".

***

Hồ Khai cũng kịp hiểu – Đúng vậy, Tuấn Chung Quốc là Đại tướng quân, dưới tay có mấy chục vạn binh mã mà.

"Nhưng nếu ta muốn động binh mã thì cũng phải hỏi qua Hoàng thượng một cái.".

Tuấn Chung Quốc nói xong thì thấy mặt Phác Tự Tuấn biến sắc, trong lòng cũng hiểu...

Hắn đến ngồi trên một băng ghế đá, đưa tay ra ngoắc hai người: "Tới đây tới đây!".

Phác Tự Tuấn cùng Hồ Khai nhìn nhau một cái, có vẻ do dự.

"Vậy ta đến Hoàng cung hỏi thử Hoàng thượng xem ta có thể động binh không vậy.".

Tuấn Chung Quốc làm vẻ muốn đứng dậy.

"Ai, từ từ đã!". Phác Tự Tuấn nhanh chóng đưa tay cản lại, có vẻ rất lúng túng.

Tuấn Chung Quốc hí mắt chỉ chỉ hai người: "Ta đã nói chỉ có một cái thư quán Côn Sơn cỏn con sao lại dám đến Hiểu Phong quán gây sự mà, xem ra là hai ngươi đã rước họa hả?".

Phác Tự Tuấn và Hồ Khai đều im lặng, dáng vẻ đưa đám.

Tuấn Chung Quốc bĩu môi, thầm mắng hai tên tiểu tử thối này chắc là đã gây ra chuyện xấu gì rồi, chắc là sợ Hoàng thượng và Hoàng hậu biết đây mà.

"Này, Tuấn tướng quân.". Hồ Khai thấy lúc này cần phải nhờ Tuấn Chung Quốc giúp một tay nên cũng không tiện chống đối với hắn nữa.

Nhưng mà Tuấn Chung Quốc vừa nghe một câu "Tuấn tướng quân" của hắn là đã dựng cả tóc gáy, cười khan hỏi: "Hai ngươi gậy họa gì?".

Hồ Khai nhìn Phác Tự Tuấn một chút, Lục hoàng tử ngoắt mặt nhìn sang bên, bày tỏ - Ngươi nói đi.

"Lần trước chúng ta đi đánh bạc, thua người của thư quán Côn Sơn.".

Hồ Khai dợm lời: "Đầu tiên cũng chỉ thua một khoản nhỏ thôi, năm trăm lượng.".

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật, thầm rủa, thiên lôi mau đến đánh chết hai tên nhị thế tổ này đi, năm trăm lượng mà còn là một khoản nhỏ nữa!

"Nhưng hình như đám người kia biết được thân phận của chúng ta, hợp lại lừa gạt.". Họ Khai giận dữ.

Tuấn Chung Quốc có thể không hiểu những chuyện khác nhưng nhắc đến các chiêu bài bạc lọc lừa, hắn lại rất thạo, chắc hai tên công tử ca nhi này đã gặp phải phường lừa gạt rồi, bèn hỏi:

"Có phải các ngươi vào sòng bạc trước, sau khi thua rồi mới phát hiện túi tiền của mình bị mất, lúc đó có người lại ứng trước tiền cho các ngươi mượn, hẹn ba ngày sau tới trả tiền nhưng mà cần phải trả gấp bội, đúng không?".

Hồ Khai và Phác Tự Tuấn nhìn nhau một cái, đều không hiểu mà nhìn Tuấn Chung Quốc, hỏi: "Sao ngươi biết?".

"Chỉ có hai tên ngu ngốc các ngươi mới không biết mình bị lừa.".

Tuấn Chung Quốc lắc đầu: "Ngày thứ ba các ngươi đi trả tiền, có phải người ta nói các ngươi phải trả gấp hai mươi lần không?".

Phác Tự Tuấn và Hồ Khai đều cau mày, đúng vậy, hôm sau bọn họ đi trả tiền lại, đối phương lại nói số tiền này không phải mượn của sòng bạc mà là mượn của người Côn Sơn, cũng chính là viện trưởng của thư quán Côn Sơn cho bọn hắn mượn.

Bọn họ đến trả tiền, đã nói rõ vay năm trăm lượng, sau ba ngày gấp đôi là một ngàn lượng, nhưng mà đối phương lại nói không phải gấp đôi mà là gấp ba, là do bọn họ nghe nhầm mà thôi, lại còn nói là mỗi ngày đều gấp ba, lãi mẹ đẻ lãi con.

Điều này cũng có nghĩa là, ngày đầu tiên gấp ba lần là một ngàn năm trăm lượng, ngày thứ hai gấp sáu lần là ba ngàn lượng, ngày thứ ba gấp chín lần là bốn ngàn năm trăm lượng, tổng cộng là chín ngàn lượng.

Tuấn Chung Quốc lắc đầu một cái, sờ cằm: "Xem ra Côn Sơn kia chính là sào huyệt rồi, cộng thêm khoản năm trăm lượng trước đó các ngươi bị trộm mất, trước sau đã tổn thất vừa đúng một vạn lượng rồi, cực nhọc nhỉ.".

"Bây giờ thì không chỉ là một vạn lượng nữa rồi.". Hồ Khai lại lầm bầm.

Tuấn Chung Quốc buồn bực: "Hôm đó hai ngươi vẫn chưa trả tiền à?".

"Điên à, một vạn lượng đó!". Phác Tự Tuấn cau mày: "Một ngàn này còn phải mượn của Cát Phạm nữa.".

Tuấn Chung Quốc thấy thú vị: "Không lý nào, hai ngươi một người là Hoàng tử, một là Tiểu vương gia mà ngay cả một ngàn lượng cũng không lấy ra được à?".

Phác Tự Tuấn lầm bầm:

"Mỗi tháng ta chỉ có mấy chục lượng thôi, những khoản tiêu xài khác đều do trong cung cấp, tháng nào Hoàng nương ta cũng kiểm tra sổ sách hết, ta chỉ cần tiêu hơi tốn một chút là sẽ bị đánh đòn, còn phải chép hai mươi lần "Đế vương chí" nữa.

Nếu để Hoàng nương ta biết ta đi đánh bạc, chắc chắn sẽ chặt đứt chân ta.".

"Đúng vậy.".

Hồ Khai cũng nói leo: "Hôm đó đúng lúc gặp phải một thầy bói nói rõ ràng là đặt ở ví trí Tây Bắc nhất định sẽ thắng, hai chúng ta rõ ràng thử ba lần đều thắng cả, nhưng đến lần thứ tư mang cả gia tài ra đặt thì lại thua...".

Tuấn Chung Quốc nghe xong, co giật khóe miệng mà lắc đầu: "Điều đó rõ ràng chứng tỏ chúng cùng một phe lừa gạt rồi, trên trái hai người các ngươi đều viết rành rành ba chữ "thiếu tâm nhãn" kìa.".

Phác Tự Tuấn mặt đỏ đến tận mang tai, Hồ Khai cũng lúng túng.

"Chờ chút...". Tuấn Chung Quốc sờ cằm, hình như nghĩ tới gì đó: "Các ngươi có nói chuyện này cho Kim Nam Tuấn chưa?".

Phác Tự Tuấn cùng Hồ Khai nhìn nhau một cái, cũng gật đầu: "Kim phu tử nói hắn sẽ nghĩ cách giúp chúng ta giải quyết, bảo chúng ta mấy ngày nay đều phải nghe lời ngươi.".

Tuấn Chung Quốc giận đến nổ mũi, đứng lên chỉ ngoài cửa: "Tiểu tử đang nghe lén ngoài cửa kia, đi vào cho ta!".

Tuấn Chung Quốc nói một câu khiến cả Hồ Khai và Phác Tự Tuấn đều sửng sốt, đứng phắt lên nhìn ra cửa.

Liền thấy Kim Thái Hanh đang lấp ló bên ngoài thò đầu vào, le lưỡi – Bị phát hiện rồi!

"Kim Nam Tuấn đâu?".

Tuấn Chung Quốc hỏi cậu, trong lòng mắng giỏi cho tên Kim Nam Tuấn a, dám coi lão tử như tên ngốc mà sai bảo à.

Thái Hanh nháy mắt mấy cái, nói:

"Tối hôm qua ca ca đã ra ngoài rồi, nói tối nay mới về được, còn nói chẳng phải hôm nay Hiểu Phong Quán có người tới thăm mà,

bái thiếp của người ta ngươi cũng xem rồi, bảo tất cả chúng ta đều phải nghe ngươi, ngươi nói gì nghe nấy là được.".

Tuấn Chung Quốc lục khắp người một lượt, lôi ra được phần bái thiếp kia, mở ra nhìn kỹ lại –

Mặc dù văn hắn không hay, chữ viết không đẹp, nhưng mà cũng biết không ít chữ, hơn nữa, mặc dù chữ viết của đám người Côn Sơn kia cũng rất có vẻ phượng múa rồng bay nhưng văn phong thì cũng thường thôi, viết cũng chẳng khác nói thẳng là mấy –

Trên thiệp có viết, học sinh của Thư quán Hiểu Phong nợ bọn họ bốn mươi tám vạn năm nghìn một trăm bảy mươi sáu lượng bạc, ngày mai họ muốn đến đòi tiền, bảo Kim Nam Tuấn chuẩn bị bạc đầy đủ, nếu không bọn họ sẽ phá hủy thư quán

Này được! Tuấn Chung Quốc buồn thối ruột mà, Kim Nam Tuấn cũng thật lắm mưu mô, sao hôm qua mình không xem kỹ cái thiệp này chút chứ!

Đúng lúc này, Trịnh Hạo Thạc lại cầm một cái thiệp thật lớn thích điên chạy từ ngoài vào: "Lão Tuấn, thích quán tới rồi.".

Tuấn Chung Quốc chau mày – Không phải chứ, lão tử còn chưa ăn điểm tâm nữa mà!

"Làm sao đây?". Hồ Khai gấp gáp: "Không kịp gọi người nữa rồi.".

"Gọi cái rắm ấy, hai ngươi rất thích làm lớn chuyện hả?". Tuấn Chung Quốc liếc hai người một cái.

Phác Tự Tuấn cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện có phải tình địch hay không nữa rồi, kéo Tuấn Chung Quốc:

"Này, chuyện này tuyệt đối không thể lan truyền ra, nếu để Hoàng nương ta biết ta đánh bạc lại còn nợ người ta nhiều tiền như vậy, người đánh ta một trận là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ đâu lại giận đến bệnh thì không được.".

Tuấn Chung Quốc nhìn hắn một chút, nhướng mày: "Ngươi cũng hiếu thuận gớm.".

Khóe miệng Phác Tự Tuấn co giật: "Nói nhảm.".

Tuấn Chung Quốc khoanh tay, suy nghĩ một chút: "Được rồi, có điều hai ngươi lát nữa có thể sẽ phải nghe lời ta.".

Phác Tự Tuấn và Hồ Khai nhìn nhau một cái, đều gật đầu.

Tuấn Chung Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Người trong thư quán đâu?".

Kim Thái Hanh nói: "Cát Phạm cùng Thạch Minh Lượng cùng với Bảo Bảo và Hạ Mẫn đã ở Hải Đường Trai ôn bài rồi, hôm nay Thạc Trấn ca cùng Chí Mẫn cũng xin nghỉ.".
Tuấn Chung Quốc nhìn Phác Tự Tuấn một cái: "Một ca ca và một đệ đệ của ngươi đang giúp ngươi vào cung làm thám tử, còn tiện thể ngăn chặn phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi hả?".

Vẻ mặt Phác Tự Tuấn càng thêm khó coi hơn: "Biết rồi còn nói.".

Tuấn Chung Quốc cũng chẳng thèm để ý đến hắn, nhấc chân đạp Trịnh Hạo Thạc vẫn đang lật Tuấn viết lia lịa bên cạnh: "Này, đi giữ cửa giúp ta một chút, lát nữa khi người vào rồi thì khóa cửa lại, đừng để chạy mất.".

"À.". Trịnh Hạo Thạc ôm một xấp bản thảo thật dài nhanh chóng đi làm chân sai vặt cho Tuấn Chung Quốc.

Phác Tự Tuấn cau mày nhìn Tuấn Chung Quốc: "Đóng cửa sao? Ngươi định làm gì?".

"Làm gì à?". Tuấn Chung Quốc lấy một thanh đao từ trên giá đao bên cạnh, nói câu: "Giết người diệt khẩu!".

Mọi người giật mình, lùi về sau mấy bước.

Tuấn Chung Quốc nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng bước chân bèn phất cổ tay ra hiệu cho ba người còn đang ngây ngẩn đứng trước mặt mình, ý nói – Đến Hải Đường Trai đi.

Phác Tự Tuấn và Hồ Khai bèn mang theo Kim Thái Hanh rời đi.

Thái Hanh đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Tuấn Chung Quốc – Một mình ngươi có được không?

Tuấn Chung Quốc giơ một ngón tay, lắc qua lắc lại cho cậu nhìn, ý như muốn nói – Chuyện nhỏ!

Thái Hanh gật đầu một cái, cùng Phác Tự Tuấn và Hồ Khai chạy vào Hải Đường Trai.

Mới mới ngồi ổn định đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người réo: "Kim Nam Tuấn đâu? Kêu Kim Nam Tuấn ra đây!".

Phác Tự Tuấn và Hồ Khai nhìn nhau một cái – Tiếng kêu này chính là giọng của tên Côn Sơn lừa gạt bọn họ hôm đó.

"Sao vậy?".

Nguyên Bảo Bảo và Hạ Mẫn ngồi ở hàng trước không hiểu chuyện gì, nhìn ra ngoài xem.

Thạch Minh Lượng cùng Cát Phạm cũng cùng nhóm với bọn Phác Tự Tuấn và Hồ Khai nên đương nhiên là biết xảy ra chuyện gì rồi, cũng hơi lo lắng.

Cát Phạm nhỏ giọng nói với Phác Tự Tuấn: "Hay là ta trả giúp ngươi số bạc này nhé? Đỡ phải chuyện bé xé ra to.".

Thạch Minh Lượng dù gì cũng là người thông minh, lắc đầu: "Không thể trả bạc được, số lượng không nhỏ chút nào, hơn nữa giấy không thể gói được lửa, nếu như để chuyện này truyền ra ngoài còn ảnh hưởng đến tiền đồ của Tự Tuấn sau này nữa.".

"Nhưng mà thực sự có thể dựa vào Tuấn Chung Quốc sao?".

Hồ Khai có chút lo lắng: "Hắn cứ điên điên khùng khùng như thế.".

Thạch Minh Lượng nhíu mày một cái: "Hắn dù có điên thì Kim phu tử cũng không điên, nếu phu tử đã giao chuyện này cho hắn giải quyết, chắc là sẽ có biện pháp thôi.".

Bốn người đang bàn tán xì xào, đột nhiên Kim Thái Hanh lại ở sau lưng họ chen vào một câu:

"Bốn người các ngươi giỏi nhỉ, người ta có nợ các ngươi cái gì sao? Tự mình gây ra rắc rối lớn đến vậy, đã không biết hối cải, lại còn phải nhờ người khác giúp các ngươi giải quyết một tay.

Tuấn Chung Quốc chẳng quen biết gì các ngươi, lúc ở trên thuyền các ngươi còn hợp lại đùa bỡn người ta,

thế nhưng bây giờ người ta vẫn đồng ý giúp một tay mà các ngươi còn nói xấu sau lưng người ta nữa, không làm được anh hùng thì thôi đi, sao lại đi học cái kiểu đàn bà con gái ba hoa hớt lẻo, thật quá quắt!".

Bốn người bị Kim Thái Hanh mắng cho đỏ bừng cả mặt, lúng túng quay đầu lại.

Phác Tự Tuấn đã sớm nghe Kim Thái Hanh nổi tiếng là miệng sắc như dao, nhưng vì từ trước tới nay đều thấy cậu nho nhã lễ độ lại ít nói, mỗi lần gặp người khác đều mỉm cười thật tươi, vô cùng đáng yêu,

cho nên mới nghĩ người bên ngoài đồn đại lung tung mà thôi, lúc này xem ra, quả nhiên là danh bất hư truyền! Đúng là miệng sắc như dao thật!

Kim Thái Hanh mắng bốn người xong thì thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, bèn dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Phác Tự Tuấn xán tới: "Thái Hanh...".

Thái Hanh trợn mắt lườm hắn một cái: "Ngồi xuống đi, bớt lời chút!".

Cả đời này, đây là lần đầu tiên Phác Tự Tuấn bị một người ghét bỏ thế này, ngồi lại xuống nhưng trong đầu không hề buồn bã mà càng thấy thích Kim Thái Hanh hơn,

cảm thấy cậu tốt hơn đám oanh oanh yến yến liễu yếu đào tơ lại ngoan thuận kia nhiều! Là ứng cử viên có một không hai cho vị trí nam hậu!

Mọi người ở bên này đang mỗi ngươi ôm một tâm sự riêng mà lo lắng, bỗng nhiên lại nghe thấy từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm: "Á!".

Tiếng hét thực thảm quá.

***

Mọi người giật mình, nhưng mà lại có thể nhận ra đó không phải là tiếng của Tuấn Chung Quốc.

"Ai mà lại hét thảm như thế?". Mặt mũi Nguyên Bảo Bảo cũng trắng bệch.

Hồ Khai kéo áo Phác Tự Tuấn: "Tên mọi rợ kia...".

Nói đến đây lại thấy một cái liếc mắt của Kim Thái Hanh phóng tới, nhanh chóng đổi lại: "Tuấn tướng quân... sẽ không thật sự đại khai sát giới đấy chứ?".

Phác Tự Tuấn cũng gấp gáp mà, đã nợ tiền người ta, lại thêm cái tội đánh bạc, ngộ nhỡ lát nữa lại thêm cả án mạng nữa, vậy được sao?

Sau đó lại tiếp tục nghe thấy mấy tiếng "Á á..." thay nhau vang lên nữa, lại còn có cả tiếng đổ vỡ gì đó nữa, từng trận từng trận hò hét vang lên.


Mọi người xoay mặt nhìn nhau, đều vọt tới cửa chính của Hải Đường Trai, cũng không dám đi ra ngoài, Tuấn Chung Quốc đã bảo bọn họ chờ ở trong Hải Đường Trai rồi.

Đáng lúc gấp chết lại thấy Trịnh Hạo Thạc vừa lắc đầu vừa che mắt chạy vào, miệng còn chậc chậc chậc: "Qúa thảm, không dám nhìn nữa rồi!".

Thái Hanh nhanh chóng níu hắn lại: "Sao rồi?".

"Sao rồi á?". Trịnh Hạo Thạc nhăn nhúm cả mặt: "Tàn sát bốn phương chứ sao!".

Mắt Phác Tự Tuấn trợn to đùng, Hồ Khai cùng Thạch Minh Lượng cũng chạy đến cửa viện bên cạnh xem, nhìn xong cũng sững sờ.

Bên cạnh bàn đá ở viện ngay sát vách có cả đống người quây quanh, người quay lưng về phía bọn họ chính là Tuấn Chung Quốc,

lại thấy hắn đạp một chân lên mặt ghế đá, hai ống tay áo vén cao, trong tay cầm một cái chén, hỏi: "Đã nghĩ xong chưa? Mở ra a! Mua rồi thì mau đặt tiền, mua đại hay mua tiểu!".

***

Chúng sinh núp phía sau cửa đã vô thức lau mồ hôi trên trán – Đánh bạc à?!

"Tứ ngũ lục đại!". Tuấn Chung Quốc vui quá à, đưa tay chỉ đám học sinh đang gào thét thảm thiết của Côn Sơn Quán ở đối diện, nói: "Uống rượu!".

Đám người kia cũng có vẻ rất khoái trá, tu ừng ực hết cả rượu luôn, còn đập vò rượu một cái, chơi tiếp, xem ra có vẻ rất tận hứng.

Phác Tự Tuấn dở khóc dở cười, Hồ Khai cũng giậm chân: "Chuyện gì vậy chứ?".

Kim Thái Hanh nhìn vò rượu dưới đất một cái, cau mày suy nghĩ một chút, bèn vẫy tay với mọi người, nói: "Chúng ta ôn bài tiếp đi.".

"Hả?". Mọi người đều giật mình: "Lúc này mà còn ôn bài á?".

Thái Hanh gật đầu một cái: "Ừ, Tuấn Chung Quốc rất thông minh, nhất định có thể giải quyết ổn thỏa thôi, đi học nào.".

Trịnh Hạo Thạc khẽ mỉm cười, nha đầu này đúng là không hổ danh muội muội của Kim Nam Tuấn, rất khôn ngoan.

Đám học sinh vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn trở về Hải Đường Trai tiếp tục ôn bài.

Trong lúc đó, Phác Tự Tuấn đã mấy lần bò dậy mò đến cửa xem một chút, ban đầu mới chỉ có một nửa người ngã xuống,

về sau đã ngả hơn phân nửa, đến lúc trời lặn thì tất cả những người đánh bạc với Tuấn Chung Quốc ở trong sân đều ngã hết cả rồi... vò rượu rỗng chất thành núi nhỏ trên sân.

Tuấn Chung Quốc vỗ tay một cái, khoanh tay dùng mũi chân đá mấy tên đã say như chết nằm trên mặt đất, xác định bọn họ đã bất tỉnh nhân sự cả rồi.

Nguyên Bảo Bảo tò mò, chạy ra liếc nhìn, kêu "Á" một tiếng rồi cứ thế che mắt chạy.

Bởi vì đám quỷ say rượu nằm trên mặt đất đều trần trùng trục, chỉ còn mỗi cái khố mà thôi.

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại, ngoắc ngón tay gọi Phác Tự Tuấn.

Phác Tự Tuấn nhắm mắt đi qua, lại thấy Tuấn Chung Quốc đưa cho hắn một tờ giấy: "Này, giấy nợ của ngươi.".

Phác Tự Tuấn nhận lấy tờ giấy, vừa liếc cái đã kinh ngạc mà nhìn Tuấn Chung Quốc: "Sao ngươi lại đòi về được?".

"Gậy ông đập lưng ông thôi!".

Tuấn Chung Quốc toét miệng cười: "Ta nói thẳng với bọn chúng Kim Nam Tuấn đi kiếm tiền rồi, bảo ta đón bọn họ, dù sao thì ai cũng nhàn rỗi,

hay là đánh bạc chút chơi đi... Bọn chúng thua ta đến táng gia bại sản luôn, kể cả cái khố kia cũng là ta cho bọn chúng mượn ráo, bốn mươi vạn lượng này đương nhiên ta cũng thu về rồi.".

Phác Tự Tuấn trợn tròn mắt nhìn hắn: "Ngươi là thần bài chuyển thế à? Một mình mà lại có thể thắng được nhiều người như thế sao?".

Tuấn Chung Quốc bĩu môi: "Lúc ông đánh bạc thì bọn chúng còn mặc tã mà.".

"Ý ngươi là lúc ngươi mặc tã đã biết đánh bạc rồi á?". Phác Tự Tuấn vẻ mặt ngây ngô.

Tuấn Chung Quốc bĩu môi, cũng lười quan tâm đến hắn, xoay người đi: "Lão tử chết đói rồi, đi ăn tô mì đã.".

Trong lòng Phác Tự Tuấn cũng giật mình một cái – Sáng nay Tuấn Chung Quốc cũng chưa ăn sáng, đánh bạc một mạch đến tận bây giờ...

Phác Tự Tuấn cảm thấy rất có lỗi, đưa tay gãi đầu: "Ta mời ngươi ăn cơm nhá?".

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại nhìn hắn một cái, lúc này lại có mùi mì thịt bò thơm phức truyền đến.

Tuấn Chung Quốc ngẩng mặt: "A! Đói!".

Bụng bọn Phác Tự Tuấn cũng réo ầm ĩ – Thật ra thì tất cả mọi người đều chưa ăn gì hết.

Lại thấy Kim Thái Hanh mang theo mấy gia nô cùng nha hoàn đang bưng một nồi mỳ thịt bò to đùng nóng hổi đến.

Mọi người đều hạnh phúc, cầm đũa gõ bát không ngừng kêu dọn cơm thôi, dáng vẻ thục nữ công tử gì đó đều biến sạch.

***

Lúc ăn mì, Phác Tự Tuấn nhân lúc mọi người không chú ý liền xé giấy nợ, cũng yên lòng hơn.

Lúc này, Tuấn Chung Quốc bưng bát đến ngồi cạnh hắn, hỏi hắn: "Này, sớm muộn gì đám người kia cũng sẽ tỉnh, ngươi có thể đòi được giấy nợ về nhưng khó mà đảm bảo bọn chúng sẽ không lan truyền ra ngoài.".

Phác Tự Tuấn ăn cũng chẳng thấy ngon nữa, nhìn Tuấn Chung Quốc: "Ngươi có biện pháp gì không?".

"Há, có tiến bộ nhỉ, không biết phải hỏi người khác, nhưng mà thái độ hơi kém một chút, cần phải lấy lễ đối đãi hiền tài chứ.".

Tuấn Chung Quốc húp mỳ sùm sụp: "Giải quyết dứt khoát chứ sao, làm thịt hết.".

"Vậy sao được?". Phác Tự Tuấn giật mình.

"Tương lai ngươi có thể làm vua của vạn người, vô độc bất trượng phu, giết có mấy người thôi mà ngươi sợ cái gì chứ, ngộ nhỡ sau này đánh giặc còn chết nhiều người hơn thì sao đây, một buổi công thành cũng có thể để lại vạn cốt khô.". Tuấn Chung Quốc nhai thịt bò mà chậm rì rì nói.

"Không được!". Phác Tự Tuấn sưng mặt lên.

"A, vậy chẳng còn cách nào khác, cứ để bọn chúng lan truyền ra ngoài đi.".

Phác Tự Tuấn cau mày.

"Suy nghĩ chút đi.". Tuấn Chung Quốc cười xấu xa: "Người không vì mình trời tru đất diệt đó!".

Phác Tự Tuấn nhìn hắn một lúc thật lâu, lắc đầu: "Sẽ có biện pháp, dù sao cũng không được giết.".

Tuấn Chung Quốc nghe xong, cười, lại húp sùm sụp hết chỗ mỳ trong bát, đặt bát mỳ xuống, chỉ vào bát mỳ của Phác Tự Tuấn: "Nhanh ăn hết đi, ăn xong sẽ có biện pháp.".

"Ngươi thật sự có biện pháp sao?". Phác Tự Tuấn sửng sốt.

Tuấn Chung Quốc cười lạnh: "Ngươi thật sự cho rằng chó mèo nào cũng có thể làm Đại tướng quân hả? Hôm nay sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt chút!".

Nói xong liền đứng lên, híp mắt cười với Kim Thái Hanh bên cạnh nồi mỳ: "Thêm một bát nữa!".

Kim Thái Hanh nhanh chóng múc mỳ cho Tuấn Chung Quốc, tất cả mọi người đều phát hiện thịt bò trong bát của Tuấn Chung Quốc còn nhiều hơn cả mỳ nữa,

lại cúi đầu nhìn mấy miếng thịt bò nát vụn đến đáng thương trong bát của mình, tập thể nhịn không được mà bĩu môi – Thái Hanh thật thiên vị.

Ăn uống no say rồi, Phác Tự Tuấn thấy Tuấn Chung Quốc bảo bọn gia nô kéo bốn chiếc xe đẩy bản rộng tới thì không hiểu lắm: "Làm gì đây?".

Tuấn Chung Quốc chỉ đóng vò rượu rỗng bể nát trên đất kia, nói: "Chuyển hết lên xe đi.".

Phác Tự Tuấn sửng sốt, nhìn bốn xung quanh xem: "Bảo ta chuyển á?".

"Không phải chẳng lẽ bảo ta à?". Tuấn Chung Quốc đạp cho hắn một đạp: "Đi mau!".

Phác Tự Tuấn xoa cái chân bị đạp đến đau, chạy đi chuyển vò rượu.

Tuấn Chung Quốc chỉ ba vị huynh đệ của Phác Tự Tuấn kia: "Cùng đi.".

Không cần Tuấn Chung Quốc nói, thật ra thì ba người họ cũng đã cởi áo khoác ngoài chạy đi hỗ trợ rồi.

Tuấn Chung Quốc tựa vào ghế dài mà ngáp.

Kim Thái Hanh cho hắn một chùm nho đã được rửa sạch.

Tuấn Chung Quốc nhìn nàng một chút, thấy nàng vẫn từ tốn mỉm cười như trước, rất tò mò hỏi: "Đệ biết theo ta sẽ làm gì à?".

Kim Thái Hanh gật đầu.

Tuấn Chung Quốc cầm nho cười: "Thông minh.".

Trịnh Hạo Thạc cũng ló đầu tư bên cạnh ra, đưa tay cầm quả nho, còn tiện thể chen miệng vào nói: "Lão Tuấn à, muốn tán tỉnh con nhà người ta thì cần phải nói là 'thông minh tinh khiết', chỉ nói mỗi thông minh thôi thì không có thành ý chút nào cả.".

Tuấn Chung Quốc bỗng có ý muốn nhổ cho hắn cả mặt đầy hạt nho luôn.

Chờ đến khi trời tối hẳn, bốn đại thiếu gia kia đã lưng đau eo mỏi rồi mới có thể mang hết đống vò rượu chất lên xe, cùng nhau nhìn Tuấn Chung Quốc: "Tiếp theo thì thế nào?".

Tuấn Chung Quốc giơ tay lên, nhìn trời mà vỗ một cái.

Chỉ nháy mắt cái từ bên ngoài sân tường bên kia đã có đến hai ba mươi người áo đen nhảy vào, quỳ hai hàng bên chân hắn: "Tướng quân.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái, phất tay chặn lại: "Làm như đã bảo.".

Đám người áo đen đều gật đầu, nói tiếng "Vâng" rồi đứng lên, một số thì khiêng đám học sinh của Côn Sơn Quán nhảy ra bên ngoài, một số người khác thì dùng một tấm vải đen che chiếc xe chở đầy vò rượu rỗng lại, đẩy xe ra từ cửa sau.

Tuấn Chung Quốc đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đến trả lễ cho Côn Sơn Quán nào.".

Phác Tự Tuấn xoa cánh tay, bất mãn mà lầm bầm: "Rõ ràng có nhiều ngươi ở đây như bậy, sao phải bắt chúng ta khuân đồ chứ...".

Còn chưa nói hết, lại thấy khuôn mặt dỡ tợn của Tuấn Chung Quốc thò ra trước mắt, dùng đầu ngón tay đẩy trán hắn một cái: "Cái miệng ngươi con mẹ nó sạch sẽ chút, người ta bán mạng cho ngươi, ngươi còn coi người ta như kẻ hầu người hạ của mình, vậy thì cả đời này ngươi cũng đừng mong trở thành Hoàng đế tốt được.".

Phác Tự Tuấn sửng sốt.

"Là nam nhân thì nên rộng lượng chút.".

Tuấn Chung Quốc lạnh mắt nhìn hắn: "Ngoại trừ kẻ địch ra còn cần có thêm một số huynh đệ nữa, chỉ có kẻ hầu là không cần có thêm mà thôi.".

Nói xong cứ thế chắp tay sau lưng bỏ đi.

Phác Tự Tuấn sững sờ tại chỗ.

Ở phía sau, Kim Thái Hanh ôm ngực nhìn Tuấn Chung Quốc, cả Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo ở phía sau nữa cũng gật đầu tán thưởng.

Hồ Khai vỗ Phác Tự Tuấn: "Này, đừng để tâm, cũng đâu phải ngày đầu hắn nói năng linh tinh đâu.".

Nói xong, bốn huynh đệ nhìn nhau một cái – Có phải nói năng linh tinh không, trong lòng mọi người đều hiểu hết mà.

Trịnh Hạo Thạc lại chẳng biết từ đâu mà nhô ra, chọc chọc Phác Tự Tuấn, cười nói: "Học hỏi cho tốt nhé, đây gọi là khí chất của đại trượng phu, có đi học chưa chắc đã học được đâu.".

Nói xong hớn hở mà chạy ra ngoài.

Bọn Phác Tự Tuấn đi theo Tuấn Chung Quốc rời khỏi Thư quán Hiểu Phong, để lại mấy người Kim Thái Hanh cùng một đám nha hoàn cùng nhau quét dọn sạch sẽ sân viện, lúc này, Kim Nam Tuấn cũng đi từ bên ngoài vào, trong tay còn xách theo một vò rượu nữa.

Thấy được tình cảnh trong sân, Kim Nam Tuấn khẽ mỉm cười, đi thẳng vào trong.

Thái Hanh làu bàu một câu: "Chuyện gì cũng giao cho học sinh, chẳng biết làm phu tử kiểu gì nữa.".

Kim Nam Tuấn sửng sốt một cái, bật cười – Ai dà, Tuấn Chung Quốc thật có bản lĩnh nhỉ, tiểu đệ còn bất mãn thay hắn nữa, ngay cả đại ca cũng bị hạ bệ rồi.

Đi đến bên cạnh Thái Hanh, khẽ mỉm cười một cái: "Buổi học hôm nay được không?".

Thái Hanh sửng sốt, ngẩng mặt lên nhìn: "Buổi học gì?".

"Hôm nay ca ca có việc bận nên mới để Tuấn Chung Quốc dạy thay một buổi về kỹ năng sống mà.".

Kim Nam Tuấn cười nhạt, cười đến độ bọn nha hoàn cùng hạ nhân ở sau lưng cũng phải chóng cả mặt.

Rồi chậm rãi mở miệng nói tiếp: "Cái gọi là nghe được một lời nói của bậc quân tử còn hơn cả mười năm đèn Tuấn, không đơn giản chút nào.".

Nói xong cười đến nhẹ nhàng chắp tay sau lưng tiếp tục đi vào trong.

Thái Hanh đưa tay giành lấy bầu rượu của hắn: "Cái này để dành cho Tuấn Chung Quốc, không cho ca uống.".

Nói xong cũng cầm chổi chạy mất.

Kim Nam Tuấn nhìn hai tay trống trơn, nhíu chặt chân mày thật đẹp mà than thở - Khuỷu tay cũng hướng cả ra ngoài mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro