Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm tối, bốn huynh đệ bọn Phác Tự Tuấn và Hồ Khai đều theo Tuấn Chung Quốc đi đến thư quán Côn Sơn, đèn bên trong thư quán đã được đốt lên, nhưng không gian lại yên tĩnh.

Năm người vào đến cửa thì có vẻ những người áo đen kia đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cùng nhau tới hành lễ với Tuấn Chung Quốc: "Tướng quân, đã chuẩn bị xong xuôi.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái, những người áo đen kia đi ra ngoài chờ.

Hồ Khai thành thật tò mò mà hỏi Tuấn Chung Quốc: "Những người này là ai vậy?".

"Cao thủ trong quân.". Tuấn Chung Quốc trả lời lấy lệ một câu, chắp tay sau lưng dạo quanh sân một vòng, có vẻ rất hài lòng.

Đám người bọn Phác Tự Tuấn nhìn nhau, không hiểu Tuấn Chung Quốc làm như vậy là có dụng ý gì.

Nhìn bốn phía xung quanh lần nữa, thấy trên mặt đất bốn phía xung quanh là những vò rượu bể nát, còn có cả bạc rơi tán loạn khắp nơi, xới bạc trên bàn vẫn còn lưu lại.

Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu nhìn trăng sáng, hình như tính toán thời gian một chút, lúc này, bên ngoài lại có người áo đen chạy vào bẩm báo: "Tướng quân, mang người tới rồi.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái.

Chỉ lát sau, lại thấy có một đám người bên ngoài đi vào.

Bọn Phác Tự Tuấn lùi về phía sau một chút, nhìn đám người cầm trên tay một xấp giấy thật dày, cũng không hiểu mô tê gì ráo.

Tuấn Chung Quốc cầm lấy một tờ giấy xem một chút, hỏi một ông lão râu bạc dẫn đầu: "Xem rõ rồi chứ?".

"Rất rõ!". Ông lão kia gật đầu một cái.

Hồ Khai cảm thấy người này hơi quen mắt.

Thạch Minh Lượng nhắc nhở: "Đó là Diệp Chí Thành, Diệp Phu tử, là viện trưởng của Chí Thành Quán, chẳng phải lần trước do Chí Thành Quán nợ tiền Côn Sơn phái nên mới bị buộc phải đóng cửa đó sao.".

"Đó là Vương phu tử!". Cát Phạm cũng nhận ra một người, chỉ cho bọn Hồ Khai, nói: "Thư quán nhà hắn hình như cũng bị Côn Sơn Quán hại.".

Tuấn Chung Quốc cầm một xấp giấy đầy chữ giao cho thủ hạ của mình.

Thủ hạ kia cầm một hộp mực điểm chỉ, mang theo xấp giấy đến bên cạnh đám người Côn Sơn kia, cầm tay của chúng điểm chỉ lên trên giấy.

Phác Tự Tuấn hiếu kỳ, cũng chạy tới cầm lấy một tờ giấy đã được điểm chỉ lên xem một chút – thì ra đó là giấy nợ, trên đó có viết là Côn Sơn nợ các Thư quán kia bao nhiêu tiền.

Chờ đến khi ấn tay điểm chỉ hết toàn bộ số giấy nợ ấy, Tuấn Chung Quốc lại bảo một thủ hạ của mình đi xem Tri phủ đã tới chưa.

Thủ hạ kia quay về bẩm báo.

Tuấn Chung Quốc gật đầu, chỉ mấy tên say nằm trên mặt đất: "Đánh thức bọn chúng, trói chặt lại, bịt cả miệng lại luôn!".

"Tuân mệnh!".

Thuộc hạ nhanh chóng trói chặt đám người say kia lại, sau đó dùng nước hắt cho bọn chúng tỉnh lại.

Lúc này, bên ngoài viện cũng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có vẻ như người của nha môn cũng đã đến rồi.

Phác Tự Tuấn hơi lo lắng, Tuấn Chung Quốc lại liếc hắn một cái: "Ngươi sợ cái gì, ngươi là Hoàng tử, ở đây còn có ai lớn hơn ngươi hả?".

Phác Tự Tuấn mấp máy miệng, biết thì biết thế, nhưng mà lúc này lại có tật giật mình mà...

"Ngươi có biết năm xưa Gia Cát Lượng thực hiện Không thành kế (1) thế nào không?". Tuấn Chung Quốc hỏi Phác Tự Tuấn.

Phác Tự Tuấn nháy mắt mấy cái, không kịp phản ứng.

"Chính là chống đỡ đến cùng a!". Tuấn Chung Quốc có chút hận rèn sắt không thành thép mà liếc hắn cùng với ba tên huynh đệ thường ngày vốn rất khôn ngoan xảo quyệt nhưng hôm nay lại trở thành những tên ngu si dốt nát của hắn nữa: "Giữ thể diện biết không? Uy nghiêm chút!".

Bốn người nhìn nhau một cái, cũng ưỡn ngực.

"Khí phách thêm chút nữa!". Tuấn Chung Quốc nhìn mà lo lắng.

Phác Tự Tuấn hít sâu một hơi, ưỡn cong ngực, nhìn Tuấn Chung Quốc: "Như vậy đã được chưa?".

Tuấn Chung Quốc gật đầu, ý như muốn nói – Vậy còn tạm được.

Bốn huynh đệ cũng không biết chuyện tiếp theo thế nào, nhưng mà Tri phủ đại nhân đã nhanh chóng vội vã chạy vào.

Thấy tình hình trong sân hỗn độn, tìm hết một vòng rồi nhìn Tuấn Chung Quốc.

Dù sao thì cấp bậc quan cũng khác nhau, quan nhỏ như Tri phủ nhanh chóng chạy đến hành lễ,

Ở đây có một Hoàng tử, một Tiểu vương gia lại còn có cả một Đại tướng quân, người nào cũng lớn hơn hắn gấp mấy lần, Tri phủ chỉ biết lau mồ hôi không ngừng.

"Trị phủ đại nhân.".

Tuấn Chung Quốc khoanh tay chỉ đám thầy trò Côn Sơn Quán đã bị trói chặt lại còn bị nhét vải chặn miệng nằm trên mặt đất, nói:

"Chuyện là thế này, đoàn rượu cống phẩm của Tây Vực đang trên đường tiến cống vào Triều thì nửa đường lại bị người ta cướp đi mất, mấy thuộc hạ của ta điều tra được người của Côn Sơn Quán có hiềm nghi, cho nên ta mới dẫn người đến kiểm tra một chút, ngươi xem...".

Vừa nói, Tuấn Chung Quốc vừa chỉ vò rượu trên đất.

Mấy nha dịch đi tới, nhặt lên hai vò rượu bị vỡ nát, nhanh chóng đưa đến cho Tri phủ xem, chỉ thấy ngoài vò có in một chữ "Cống" thì bị dọa đến hít vào khí lạnh,

chỉ thẳng vào mấy thầy trò Côn Sơn Quán vừa mới tỉnh rượu còn đang lắc đầu cho tỉnh táo, quát: "Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi, ngay cả cống phẩm mà cũng dám cướp!".

Có ngỗ tác đến kiểm tra, toàn thân những người đó đều có mùi rượu nho Tây Vực, lập tức trở về bẩm báo: "Đại nhân, bọn họ đã uống rượu cống rồi!".

"Không chỉ vậy đâu!".

Tuấn Chung Quốc phất tay, chỉ những lão phu tử đang cầm giấy nợ, nói với Tri phủ: "Bọn người này không chỉ cướp công phẩm, còn vay bạc của những thư viện đó mà cũng không chịu trả nữa.".

"Có chuyện này sao?". Tri phủ giật mình...

Mặc dù hắn không biết rõ đầu đuôi, nhưng mà mấy thư quán này sụp đổ thế nào, toàn bộ dân chúng Hoàng thành đều rõ cả.

Có thể làm được chức Tri phủ ở Hoàng thành, đương nhiên là cần có một chút thông minh, vừa nhìn qua cục diện này đương nhiên là hắn phải liên tục gật đầu rồi,

Tuấn Chung Quốc nói sao thì chính là như vậy, dù sao thì chuyện Côn Sơn Quán này làm ác cũng đã có từ lâu, hôm nay bọn chúng rơi vào tay Tuấn Chung Quốc cũng là đáng đời cả thôi, cho dù không chết cũng bị lột da cho xem.

Tri phủ hạ lệnh cho nha dịch tìm kiếm ngân khố trong Côn Sơn Quán, sau khi tìm được thì trả bạc cho những vị phu tử này, tất cả đều y theo giấy nợ mà làm.

Không ngờ bọn nha dịch lại tìm được một ngân khố được chôn dưới đất trong quán, bên trong có đến vạn lượng vàng bạc, vô số châu báu, còn có một số thứ đã được báo là mất trộm nữa.

Thì ra bình thường bọn người này ngoại trừ cướp bóc lừa gạt, còn ăn trộm nữa, lần này thì hay rồi, nhân tang đều bắt được cả.

Tuấn Chung Quốc chậc chậc mấy tiếng, nói: "Ái dà, bọn này đúng là tội ác không tha. Miệng mồm còn không sạch, thích nói năng lung tung nữa...".

"Tuấn tướng quân yên tâm!".

Tri phủ đại nhân chắp tay liên tục đảm bảo với Tuấn Chung Quốc:

"Đám côn đồ này nhất định phải nghiêm trị, hạ quan lập tức bắt chúng về quy án, tuyệt đối sẽ không để cho chúng nói năng lung tung làm hại thiên lý nữa.".

Tuấn Chung Quốc khẽ mỉm cười, quan sát trên dưới Tri phủ kia mấy lần: "Tri phủ đại nhân có hồng quang chiếu rọi, tiền đồ vô lượng a.".

Tri phủ hạnh phúc vô cùng, liên tục chắp tay: "Nhờ vào những lời tốt đẹp của Tuấn tướng quân.".

Phác Tự Tuấn cuối cùng cũng hiểu rõ Tuấn Chung Quốc dùng biện pháp gì rồi, cũng không khỏi bội phục hắn suy nghĩ chu đáo... ban đầu còn nghĩ hắn chỉ là một tên thô kệch, không ngờ lại hiểu chút đạo làm quan nữa.

Nghĩ đến đây, Phác Tự Tuấn cảm thấy hẳn là mình cũng nên cảm tạ vị Tri phủ đã giúp một tay này chút đi,

vừa mới thả lỏng vòm ngực đang ưỡn cao của mình một cái đã thấy Tuấn Chung Quốc trợn mắt trừng hắn, liền hoảng sợ mà nhanh chóng tiếp tục ưỡn ngực, tiếp tục giữ thể diện.

Tri phủ đại nhân đã sớm nhìn thấy Phác Tự Tuấn bên cạnh rồi, thấy hắn chẳng nói tiếng nào, có vẻ chuyện chẳng liên quan gì đến hắn cho nên càng hiếu kỳ hơn.

Theo lý mà nói, nếu như cần đến Tuấn Chung Quốc ra mặt giải quyết... vậy hẳn là phải liên quan đến chuyện lớn.

Lại còn cần cả vị Hoàng tử này theo đến nữa, nhưng chuyện cũng có vẻ không liên quan đến Hoàng tử... chẳng lẽ là liên quan đến Hoàng thượng sao? Là chuyện do Hoàng thượng sai làm à?

Tri phủ thấy mấy học sinh của Côn Sơn quán kia vẫn một mực lắc đầu, miệng còn bị bịt kín, liền đoán rằng chắc chắn bọn họ biết bí mật gì đó của Hoàng gia.
Âm thầm méo miệng, Tri phủ kia căn dặn thuộc hạ phải nhốt riêng mấy người của Côn Sơn quán này, nhất định không được để bọn chúng nói, cũng tuyệt đối không được nghe bọn chúng nói gì.

Phác Tự Tuấn nhìn Tuấn Chung Quốc một cái, không hiểu trong lòng có cảm giác gì nữa...

Tuấn Chung Quốc này chẳng phải chỉ là một võ quan, một tên não phẳng thôi sao? Thường ngày hắn đều ngu ngốc như vậy, sao lại đột nhiên lợi hại đến thế?

Tuấn Chung Quốc thấy giải quyết xong chuyện rồi bèn xoay người ra cửa.

Đám người Phác Tự Tuấn thấy xung quanh cũng chẳng có chuyện gì cho nên cũng đi theo.

Cả đường xuống núi, bốn huynh đệ đều đi sau Tuấn Chung Quốc, mắt qua mày lại nói chuyện với nhau.

Cát Phạm chỉ Tuấn Chung Quốc đi phía trước, hỏi Phác Tự Tuấn: "Muốn nói tiếng cảm ơn với hắn không?".

Mặt Phác Tự Tuấn cũng xị thành cái bánh bao luôn rồi... về chuyện này, Kim Thái Hanh nói rất đúng,

Tuấn Chung Quốc vốn chẳng quen thân gì với mình, trước đó mình còn liên tục nhằm vào hắn, lần này hắn chịu ra mặt giúp một tay, nhưng mà chuyện mất mặt thế làm sao mở miệng đây?!

Cứ do dự cả một đường, cuối cùng cũng về tới Thư quán.

Tuấn Chung Quốc chạy như bay về phòng ngủ của mình, đã qua giờ ngủ của hắn rồi, hắn muốn nhanh chóng đi ngủ ngay.

Bọn Phác Tự Tuấn cùng đến cửa viện của hắn, Tuấn Chung Quốc quay đầu lại thấy bọn họ vẫn còn ở đó liền phất tay chặn lại: "Đi ngủ đi, chuyện xong rồi mà.".

Nói xong rồi chạy luôn đi ngủ.

Mọi người nhìn nhau, không cách nào khác là lùi ra ngoài, ai về nhà nấy

Vào đến phòng, Phác Tự Tuấn lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được.

Còn đang phiền thối ruột, chợt hắn lại nghe thấy mấy tiếng gõ cửa nhẹ "cốc cốc".

Phác Tự Tuấn ngồi dậy, chạy ra ngoài mở cửa, lại thấy một người áo đen quỳ trước cửa phòng hắn: "Lục hoàng tử, Hoàng hậu triệu kiến.".

Phác Tự Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, vô thức mà sờ cái mông của mình, thầm nghĩ trong lòng –

Xong rồi, nhất định là nương mình đã biết chuyện, hôm nay cái mông của mình có trốn cũng không thoát được đâu.



Vẻ mặt đưa đám mà đi theo thị vệ kia vào cung, không ngoài dự liệu, đến thẳng từ đường.

Trong từ đường thanh tĩnh có một pho tượng Bồ Tát và mấy bài vị, một nệm quỳ một mõ gỗ.

Hoàng nương của hắn thì mặc một thân thường phục, quỳ gối trên nệm, tay cầm tràng hạt, vừa nhẹ nhàng gõ mõ... cực kỳ giống một vị từ mẫu đang cầu phúc cho con cái trong gia đình bình dân.

Nhưng mà Phác Tự Tuấn trong lòng hiểu rất rõ, nương hắn ấy mà, không phải từ mẫu gì đâu!

Nơm nớp lo sợ đi vào, Phác Tự Tuấn quỳ gối sau lưng nương hắn, thỉnh an với bà.

Nhưng hình như Hoàng hậu nương nương không nghe thấy, vẫn gõ mõ cốc cốc, Phác Tự Tuấn chỉ còn cách quỳ gối phía sau, không dám nhúc nhích chờ...

Một lần chờ này, chờ tới suýt soát một canh giờ, lại không dám động đậy, quỳ đến độ hai đầu gối tê rần, không còn cách nào khác ngoài nghiêng phải ngả trái, cuối cùng... tiếng gõ mõ của nương hắn rốt cuộc cũng dừng lại.

Phác Tự Tuấn nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, nghiêm túc quỳ.

Lại thấy Hoàng hậu nương nương đặt dùi gõ mõ và tràng hạt xuống, từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn Phác Tự Tuấn.

Phác Tự Tuấn cúi đầu không dám động.

Hoàng hậu nhìn hắn thật lâu, mở miệng nói: "Năm gậy.".

Đầu Phác Tự Tuấn đã bắt đầu cảm thấy ong ong cả rồi...

Gậy mà nương hắn đùng để đánh hắn chính là gậy đồng, chỉ cần hắn làm sai chuyện gì thì bà cũng đều đánh hắn.

Gậy đồng này to bằng cổ tay, bên ngoài bằng đồng còn bên trong thì rỗng, nhưng lại được đổ đầy cát, một gậy này đánh xuống sẽ trầy da tróc thịt.

Trước kia lần nhiều nhất thì nương hắn cũng chỉ đánh hắn ba gậy mà thôi, lần này lại tới năm gậy liền.

Mắt Phác Tự Tuấn cũng đã ươn ướt rồi, lần trước hắn đã từng gặp mẫu thân của Cát Phạm, dịu dàng tâm lý,

trước giờ chưa từng quan tâm sau này Cát Phạm có thành đại nghiệp gì không, chỉ quan tâm xem sức khỏe hắn có tốt hay, có đói không, có cởi mở hay không, có buồn bã hay không...

nhưng mà nương hắn thì khác, bình thường nếu không niệm kinh thì cũng là khiển trách hắn, nếu không thì sẽ đánh hắn, không hề tươi cười.

"Hôm nay đáng lẽ ta nên đánh chết ngươi rồi.".

Giọng nói của Hoàng hậu còn lạnh hơn cả sắc mặt của bà nữa: "Nhưng coi như ngươi vẫn còn có điểm làm đúng, cho nên mới tha mạng cho ngươi.".

Phác Tự Tuấn cảm thấy có một luồng uất khí dâng lên, trả treo một câu: "Người cứ đánh chết con đi, dù sao con sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.".

Phác Tự Tuấn cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Hoàng nương hắn, chắc là bây giờ bà đang vô cùng giận dữ!

Hoàng hậu không lên tiếng, bốn phía bỗng yên tĩnh lại.

Lúc này lại nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng chạy đến, vừa tới cửa liền hành lễ:

"Khởi tấu nương nương, Hoàng thượng nói nửa đêm gặp ác mộng, mơ thấy Lục hoàng tử đang cuộn mình cho nên không thể ngủ tiếp, người nói mời Lục hoàng tử qua đó.".

Trong lòng Phác Tự Tuấn thầm niệm – A di đà phật! Phụ hoàng còn linh hơn cả Phật tổ nữa a!

Hoàng hậu biết hôm nay không đánh đòn được rồi, trừng mắt liếc Phác Tự Tuấn một cái, nói với tiểu thái giám: "Ta bảo nó thay bộ y phục rồi lập tức đến ngay.".

Tiểu thái giám bèn chờ ngoài cửa viện.

Hoàng hậu nhìn Phác Tự Tuấn một cái: "Đứng lên.".

Phác Tự Tuấn đứng lên nhìn nương mình.

"Ngươi biết vì sao ta muốn đánh ngươi chứ?".

Trong lòng Phác Tự Tuấn biết không thể lừa gạt nương mình điều gì, liền nói: "Vì con đánh bạc.".

"Không phải.".

Phác Tự Tuấn ngẩn người, hỏi lại: "Bởi vì con bị người ta lừa sao?".


Hoàng hậu cũng lắc đầu: "Không phải.".

Phác Tự Tuấn gãi đầu: "Con...".

"Ngươi thực sự không biết ngươi mắc lỗi ở đâu?". Hoàng hậu hỏi.

Phác Tự Tuấn lắc đầu một cái, thấy nương mình lại trừng nữa liền nhanh chóng gật đầu, không được quanh co.

"Ngươi có biết tại sao Tuấn Chung Quốc lại giúp ngươi không?".

Phác Tự Tuấn trong lòng thầm nói làm sao con biết chứ, nhưng mà lại không thể nói thẳng như vậy cho nên chỉ nói: "Hắn muốn giữ thể diện cho Hoàng gia phải không ạ?".

Hoàng hậu cười lạnh, lắc đầu.

"Vậy... hắn là người tốt sao?". Phác Tự Tuấn lắp bắp, sắc mặt nương hắn thật khó coi nha.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Phác Tự Tuấn hồi lâu: "Hắn giúp ngươi là vì ngươi không chịu giết người.".

Phác Tự Tuấn sửng sốt, nhớ ngay đến đoạn đối thoại lúc trước nhưng đồng thời hắn cũng toát cả mồ hôi lạnh –

Nương hắn biết, rốt cuộc thì Hoàng hậu đã phái bao nhiêu người giám thị bên cạnh hắn chứ?

Tưởng tượng ra liền thấy buồn bực, nếu như có nhiều người ở bên cạnh giám thị như vậy sao thấy hắn bị lừa mà không ra giúp một chút chứ?

"Tuấn Chung Quốc là người không cách nào thần phục được, không thể dùng tiền mua được, không dùng võ uy hiếp được, nếu hắn không tình nguyện thì không một ai có thể bức bách được hắn, người như vậy một khi đã trung thành với ngươi, sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội.".

Hoàng hậu vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: "Ngươi suốt ngày ở chung với đám hồ bằng cẩu hữu kia, nhân tài thực sự thì ở ngay trước mắt nhưng lại không biết lấy lòng, sau này ngươi làm sao trở thành đế vương được?".

Phác Tự Tuấn nghe những lời này cảm thấy rất khó chịu, lầm bầm: "Ai nói bạn bè của con là hồ bằng cẩu hữu chứ, bọn họ rất có nghĩa khí...".

Còn chưa dứt lời một tiếng "bốp" đã vang lên, Hoàng hậu đã giáng hắn một cái tát thật đau.

Phác Tự Tuấn trong lòng cảm thấy uất ức mà bụm mặt, nhưng mà hắn vẫn cãi lại: "Con không nghĩ Tuấn Chung Quốc sẽ nghĩa khí hơn bọn Hồ Khai.".

"Bốp.". Lại thêm một cái tát nữa.

Hai bên má Phác Tự Tuấn đau rát, che miệng không nói.

Hoàng hậu nương nương trợn trừng mắt: "Đừng có mang chim sẻ ví với thiên nga, ngươi nhớ kỹ cho ta, từ giờ về sau không được phép gây hấn với Tuấn Chung Quốc!".

Phác Tự Tuấn trong lòng trăm lần không phục, thầm nói con mới là con ruột của người, Tuấn Chung Quốc thì là ai chứ? Lại còn vì hắn mà bạt tai con trai mình hai cái nữa!

Bị Hoàng hậu nương nương đuổi khỏi từ đường, Phác Tự Tuấn uất ức đầy bụng, lắc lư đi tới gần tẩm cung của Hoàng thượng.

Còn cách cửa khá xa đã thấy tẩm cung vẫn còn sáng đèn.

Phác Tự Tuấn khẽ thở dài, không biết là Phụ hoàng hắn còn đang làm gì đây, nghiên cứu họa thư hay kỳ phổ đây...

dù sao thì người có thể làm rất nhiều việc, còn có rất nhiều nương nương với con cái nữa.

Cố gắng giấu đi vẻ mặt không vui, đi vào tẩm cung.

Trong tẩm cung, Hoàng thượng đang khoác một chiếc áo choàng, ngồi cạnh bàn xem một chiết tử, thấy hắn vào thì liếc một cái rồi "chậc chậc": "Cuối cùng vẫn bị nương ngươi đánh à?".

Phác Tự Tuấn đến ngồi xuống cạnh bàn, bĩu môi.

"Cũng may là ca ngươi bảo ta đi cứu ngươi.".

Phác Tự Tuấn kinh ngạc ngẩng đầu: "Thạc Trấn ca nói cho người biết ạ?".

"Nó không nói cho ta biết gì cả, chẳng qua trước khi nó đi có nói tối nay có khi ngươi sẽ bị ăn đòn, hơn nữa còn bị đánh đau, bảo ta nhớ phái người đi cứu ngươi."

Hoàng thượng cười như không cười, đưa tay chọc má Phác Tự Tuấn, đau đến độ hắn phải nhe răng.

"Lúc này may nhờ Thạc Trấn ca nhanh trí.". Phác Tự Tuấn buồn bã.

Hoàng thượng thấy hắn rầu rĩ bèn hỏi: "Nương ngươi đã mắng gì ngươi?".

Phác Tự Tuấn bĩu môi, không muốn nhắc tớ nữa.

"Đám đàn bà con gái kiến thức nông cạn mà thôi, đừng có để ý.".

Hoàng thượng phất tay nói ra câu nói khiến người ta phải bất ngờ.

Phác Tự Tuấn hơi sững sờ, ngẩng đầu: "Phụ hoàng cảm thấy con không nên lấy lòng Tuấn Chung Quốc sao?".

Hoàng thường cười: "Câu nói kia của nương ngươi vốn dĩ đã mâu thuẫn rồi, nói gì mà Tuấn Chung Quốc không có cách nào mua chuộc được, sao lại lúc nào cũng bảo ngươi đi mua chuộc Tuấn Chung Quốc chứ?".

Phác Tự Tuấn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng vậy!".

"Đói không?". Hoàng thượng hỏi hắn.

"Có ạ.". Bụng Phác Tự Tuấn đã kêu rột rột từ sớm rồi.

"Này.". Hoàng thượng nhẹ nhàng gõ một bát canh trên bàn, nói: "Ăn khuya.".

Phác Tự Tuấn lập tức cười, đưa tay tới ôm lấy, vừa mở ra nhìn hương thơm đã lan tỏa bốn phía, là canh chim bồ câu. Đang định ăn thì lại nghe thấy Hoàng thượng nói:

"Nếu sau này ngươi cách xa ba vị huynh đệ kia của mình một chút, sẽ cho ngươi bát canh này.".

Phác Tự Tuấn ngẩn người, cau mày nhìn Hoàng thượng: "Phụ hoàng, mấy huynh đệ của con vô cùng tốt mà.".

"Một đứa dẫn ngươi đi đánh bạc, một đứa tiêu tiền bừa bãi, một đứa lại làm bài thi giúp ngươi, thế mà ngươi lại nói là bạn tốt à?". Hoàng thượng nhướng mày.

Phác Tự Tuấn há miệng, cuối cùng cũng giận dỗi đặt bát canh xuống: "Vậy con không ăn nữa.".

Hoàng thượng thấy phản ứng của hắn như vậy, cười nhạt, cầm bát canh của hắn tự mình ăn: "Không ăn thật chứ?".

"Không ăn!". Phác Tự Tuấn giận dỗi bỏ sang bên cạnh ngồi.

Hoàng thượng cười cười, gật đầu với tiểu thái giám bên cạnh một cái.

Trong chốc lát tiểu thái giám mang đến một hộp đồ ăn, đặt xuống trước mặt Phác Tự Tuấn, mở ra, bên trong toàn là những món hắn thích ăn.

Phác Tự Tuấn kinh ngạc quay đầu lại nhìn cha hắn.

Lại thấy Hoàng thượng đã ăn no rồi vuốt bụng đứng lên: "Mau ăn đi, ăn xong rồi ta bảo người đưa ngươi về Thư quán.". Nói xong cứ thế hớn hở bỏ đi tìm Lệ phi.

***

Sáng sớm hôm sau Phác Tự Tuấn vừa rời khỏi phòng đi ra ngoài chuẩn bị đi ăn điểm tâm thì thấy bọn Hồ Khai vẻ mặt vô cùng lo lắng chạy đến tìm hắn.

"Sao thế?".

"Sáng nay bên ngoài truyền tin.". Thạch Minh Lượng nhét cho Phác Tự Tuấn một tờ giấy.

Vừa mở ra nhìn, Phác Tự Tuấn liền cau mày.

Chỉ thấy tin tức nóng hổi nhất trong Hoàng thành hôm nay có hai cái.

Tin thứ nhất là: Tuấn Chung Quốc thật hết nói nổi, lại còn dẫn người đến thư quán đánh bạc, còn chọc cho Kim Nam Tuấn giận đến độ bỏ đi một ngày không trở về Thư quán.

Chuyện thứ hai chính là: Đám người Tuấn Chung Quốc dẫn về chính là người của Thư quán Côn Sơn, sau bị Lục hoàng tử đuổi đi hết,

Lục hoàng tử còn giúp những Thư quán bị thư quán Côn Sơn gài bẫy trước đây đòi lại tiền tài của mình, sai Tri phủ gông cổ toàn bộ đám người giả dạng thư sinh để làm chuyện xấu kia lại nữa.

"Tên nào viết vậy, đúng là ăn ốc nói mà!". Phác Tự Tuấn cau mày.

"Trịnh Hạo Thạc là huynh đệ của Tuấn Chung Quốc, vậy mà chuyện hôm qua lại không hề được nhắc đến chút nào trong bản thảo của hắn, chắc là do những người chỉ biết nửa vời viết ra.".

Hồ Khai cũng cau mày: "Tuấn Chung Quốc lại vô duyên vô cớ mắc oan, lúc này ngoại trừ danh hiệu dâm tặc, mọi rợ, hắn lại thêm một cái côn đồ đánh bạc nữa rồi.".

Phác Tự Tuấn bắt đầu lo lắng – Vậy phải là sao?

Còn đang gãi đầu thì Hồ Khai liền hỏi Phác Tự Tuấn: "Tự Tuấn này, sao mặt ngươi lại sưng vậy?".

Mọi người nhìn kỹ mới phát hiện mặt Phác Tự Tuấn không chỉ sưng lên mà trên mặt còn hiện ra hai dấu tay rất rõ nữa.

"Ái chà!". Cát Phạm đưa tay chọc hắn: "Tối qua ngươi bị nữ quỷ đánh à?".

"Ta phi, ngươi mới là nữ quỷ ấy, là Hoàng nương ta!". Phác Tự Tuấn ôm mặt.

Còn đang nói chuyện thì lại thấy từ ngoài cửa viện, Tuấn Chung Quốc hình như mới đi cưỡi ngựa về, mồ hôi đầy mặt, vừa lau vừa đi về phía phòng mình, chắc là đi thay y phục.

"Tuấn...".

Lướt qua chỗ bốn người, Tuấn Chung Quốc lại nghe thấy Phác Tự Tuấn hắng giọng phát ra một tiếng "Tuấn", quay đầu lại giật mình: "Oá, tối qua ngươi bị nữ quỷ đánh à?".

Phác Tự Tuấn giận đến nổ mũi, lại không tiện nói gì đó.

Tuấn Chung Quốc thấy bốn người này cứ là lạ, thầm nói chắc không phải là đám tiểu tử này lại gây họa gì đấy chứ, tốt nhất là cách xa bọn chúng một chút, cho nên nhanh chóng xoay người chạy luôn.

Cát Phạm là người duy nhất trong bốn người không có thù oán với Tuấn Chung Quốc, tính khí cũng tốt nhất,

biết ba người khác khó mà mở miệng cho nên mới cầm tời giấy ghi lời đồn đại bên ngoài kia chạy đến ngăn Tuấn Chung Quốc lại, đưa cho hắn: "Chuyện này, Tuấn tướng quân, lần này là do chúng ta hại ngươi bị mắc oan.".

Tuấn Chung Quốc cầm lấy liếc mắt xe, cũng không thèm nhìn kỹ, bĩu môi một cái: "Toàn chữ!".

Cát Phạm nhìn trời: "Bọn họ nói xấu ngươi...".

Tuấn Chung Quốc lại quyệt miệng một cái, vứt bản thảo kia đi, nói chữ "rác rưởi" rồi tiếp tục quay người về phòng,

nhanh chóng rửa mặt thay y phục, rồi chạy đến trù phòng, cách thật xa cũng có thể nghe được tiếng réo của hắn: "Lão tử chết đói rồi, muốn ăn một tô mỳ thịt bò nhiều hành!".

Mọi người trố mắt nhìn nhau một cái, Hồ Khai nhỏ giọng nói: "Chắc là hắn không thèm để ý đâu?".

Phác Tự Tuấn suy nghĩ một chút: "Có lẽ...".

"Ài, bỏ đi, cũng đâu phải lần đầu hắn bị như vậy.". Thạch Minh Lượng an ủi mọi người.

Đúng lúc này lại thấy KimThái Hanh đi từ ngoài cửa vào, bưng một hộp đồ ăn trong tay.

Mọi người vội vàng im lặng.

"Ăn điểm tâm chưa?".

Thái Hanh mỉm cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Đại ca mua bánh bao gạch cua, ăn mấy cái chứ?".

Hôm nay Thái Hanh có vẻ rất hăng hái, lúc cười lên nhìn thật hút hồn, một đôi mắt long lanh lấp lánh khiến bốn người cũng có chút ngất ngây, dáng vẻ ngoan thuận đưa tay nhận bánh bao.

***

Lúc lên lớp buổi sáng Kim Nam Tuấn nhìn thấy bốn chỗ ngồi trống không, có chút khó hiểu hỏi: "Bốn người bọn Lục Hoàng tử đâu?".

Nguyên Bảo Bảo nói: "Vừa nãy ta ở trong sân, nhìn thấy bọn họ đang ôm bụng chạy đến cầu tiêu rồi!".

"Vậy sao?".

Kim Nam Tuấn theo bản năng mà nhìn tiểu đệ nhà mình một chút, quả nhiên nó đang ngồi phía sau mà hí mắt đây này.

Đợi thêm lúc nữa, thấy người không trở lại, Kim Nam Tuấn bất lực thở dài: "Không đợi nữa, chúng ta học bài trước.".

Tuấn Chung Quốc ngáp một cái, lại nghe thấy Kim Thái Hanh ở sau lưng mình âm thầm nói một câu: "Cứ chờ đó, nhất định sẽ kéo dài một ngày một đêm, đồ hại người!".

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ sao giọng nói của tiểu tử này âm trầm thế chứ.

Quay đầu lại thì chỉ thấy Kim Thái Hanh đang chống cằm, đang mỉm cười nhìn hắn...

Thái Hanh vốn đang thưởng thức bờ vai rộng và tấm lưng vững chãi cùng cái eo nhỏ của Tuấn Chung Quốc đây này...

thấy hắn quay đầu lại lập tức nheo mắt lại – Sườn mặt nha! Khuôn mặt góc cạnh chỗ nào cũng nam tính hết, mũi cao thật thần khí quá!

Tuấn Chung Quốc yên lặng quay đầu lại, vẻ mặt tiểu tử này cứ như trúng số đào hoa vậy, không biết sáng nay đã ăn phải cái gì rồi nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro