Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi chuyện của Kim Nam Tuấn bị truyền đi, cả hoàng thành đều rơi vào trạng thái điên loạn, không hề thuyên giảm.

Hơn nữa, chỉ sau một đêm đã lòi ra vô số ngưu quỷ xà thần, hàng loạt các loại danh kỹ đều hô trước gọi sau nói mình từng có thời gian yêu đương với Kim Nam Tuấn, lại còn xuất hiện thêm vô số các nhân chứng khác nữa,

Trịnh Hạo Thạc đã thống kê giúp Kim Nam Tuấn rồi, có đến gần một trăm người ám chỉ mình từng có quan hệ mập mờ với Kim Nam Tuấn, đủ loại biên soạn khiến cho Tuấn Chung Quốc đọc xong thiếu chút thì cười đến tắt thở luôn.

Tất cả mọi người ở thư quán đều khẩn trương hẳn lên, thế mà ngược lại, Kim Nam Tuấn lại rất nhàn nhã, vẫn tư do tự tại như thường, tận hưởng cái cảm giác được ngàn vạn người mắng chửi này.

Sáng sớm hôm nay, Tuấn Chung Quốc vừa mới luyện công ăn mỳ xong, lại thấy có một thị vệ Hoàng thành chạy vào: "Tuấn tướng quân, Hoàng thượng mời ngài vào cung.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái, chờ thị về đi rồi liền ngoắc tay về phía một góc.

Quả nhiên chẳng biết Trịnh Hạo Thạc từ đâu chui phốc cái ra: "Sao?".

"Lúc này lại gọi ta vào cung à?". Tuấn Chung Quốc khoanh tay, hỏi Hạo Thạc: "Chuyện gì?".

"Ta đoán tám phần là có liên quan đến chuyện đồn đại của Kim Nam Tuấn kia rồi."

Trịnh Hạo Thạc nói: "Có thể Hoàng thượng bảo ngươi đừng tác hợp Kim Nam Tuấn cho Tam hoàng tử nữa.".

Tuấn Chung Quốc nhướng mày: "Vậy sao... vậy thì chẳng phải ta sẽ không cần ở đây đọc sách nữa rồi?".

Trịnh Hạo Thạc nhẹ nhàng gõ bút: "Có lẽ.".

Có thể do chuyện này tới đột ngột quá nên Tuấn Chung Quốc cũng không biết mình nên vui hay buồn, mấy ngày nay ở Thư quán cũng không tệ lắm, nhất là bát mỳ thịt bò buổi sáng của Kim Thái Hanh quả thực rất ngon, không được ăn nữa thì tiếc lắm.

Phất tay áo lắc lư ra ngoài, Tuấn Chung Quốc đi vào cung.

Hắn vừa mới đi thì Trịnh Hạo Thạc liền thấy Kim Thái Hanh chạy vào: "Tuấn Chung Quốc đi rồi à?".

"Ừ.". Trịnh Hạo Thạc chậc chậc mấy tiếng.

"Hạo Thạc phu tử.".

Lúc này Kim Thạc Trấn đi từ cửa sau tới, đến bên cạnh Trịnh Hạo Thạc: "Thạc Trấn có một số việc muốn nhờ Hạo Thạc phu tử giúp một tay.".

Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng hoàn lễ: "Tam hoàng tử xin cứ sai bảo là được.".

Thạc Trấn giao cho Hạo Thạc ba bản thảo, nhỏ giọng nói: "Phân làm ba ngày để truyền ra ngoài, ta viết rõ rồi đó.".

Trịnh Hạo Thạc mở bản thảo ra nhìn một chút, hơi bất ngờ: "Cái này...".

Kim Thạc Trấncười nhẹ một tiếng: "Ngài cứ làm theo là được.".

Mặc dù những lời này nói nghe rất dịu dàng nhưng mà thật có khí phách của hoàng tử, Trịnh Hạo Thạc âm thầm nhướng mày – Qủa nhiên chính thống a!

Kim Thái Hanh tò mò, Kim Thạc Trấn đưa cái gì cho Trịnh Hạo Thạc vậy, nhưng mà Trịnh Hạo Thạc đã đi ra ngoài làm việc rồi.

có chút không yên lòng, đến cạnh bàn ngồi xuống.

Kim Thạc Trấnbèn đi đến ngồi cạnh nàng: "Sao vậy? Lo Tuấn tướng quân đi rồi không về hả?".

Thái Hanh giật mình.

Mấy hôm nay quả thực là cậu có chút phiền muộn, một mặt là buồn lo chuyện của đại ca cậu, nhưng dù sao cậu cũng là đệ đệ ruột của Kim Nam Tuấn, đại ca cậu có nhân phẩm thế nào cậu là người biết rõ nhất, mấy câu người ngoài đồn đại hay mắng mỏ, cậu cũng chẳng thèm để ý qua.

Điều thực sự khiến cậu lo lắng chính là, việc Tuấn Chung Quốc đi hay ở...

Thái Hanh biết việc Tuấn Chung Quốc ở đây chính là vì giúp Hoàng thượng thăm dò mấy chuyện nhàn tản cùng tác hợp cho Thạc Trấn và đại ca cậu. Bây giờ danh tiếng của đại ca cậu bị tổn hại như vậy, hoàng gia rất chú trọng danh dự, có thể sẽ không muốn kết thân nữa... cho nên, có thể Tuấn Chung Quốc cũng sẽ rút về quân doanh.

Điều khiến cho Kim Thái Hanh giật mình chính là, mấy ngày nay gần như toàn bộ mọi người đều nghĩ cậu đang lo lắng chuyện của Kim Nam Tuấn, chỉ có duy nhất Kim Thạc Trấnl à có thể nhận ra cậu lo lắng về Tuấn Chung Quốc.

Thái Hanh có chút lúng túng: "Không có, lo lắng cho đại ca đệ thôi.".

Thạc Trấn cười, vỗ nhẹ lưng nàng: "Không lo, sẽ nhanh ổn thôi.".

Thái Hanh không hiểu: "Ổn ạ?".

Kim Thạc Trấn đứng lên: "Đệ không thấy chuyện này kỳ quái sao? Chuyện của Hiểu Phong vừa mới đồn đại ra ngoài là chuyện về nữ quỷ liền lắng xuống.".

Thái Hanh ngẩn người: "Nữ quỷ...".

"Mọi chuyện bắt đầu từ nữ quỷ.".

Kim Thạc Trấn cười lạnh: "Nhưng nữ quỷ lại gợi ra chuyện cũ của đại ca đệ, nhưng mà chẳng ai quan tâm chuyện nữ quỷ có phải là hồn ma của Diêu Tích Hi hay không,

cũng không có ai tìm hiểu xem cái chết của Diêu Tích Hi có thật sự có liên quan đến Nam Tuấn hay không, mà lại đi đồn đại chuyện nhân phẩm của Nam Tuấn tệ hại, như vậy không cảm thấy kỳ lạ sao?".

Thái Hanh nghe xong cau mày: "Thạc Trấn ca ca, ca cảm thấy chuyện lần này là do có người cố ý tạo ra, vì muốn hủy hoại danh tiếng của ca ca sao?".

Kim Thạc Trấn gật đầu: "Cởi chuông cần đến người thắt chuông, hạ thủ từ chỗ Diêu Tích Hi là tốt nhất.".

"Hạ thủ thế nào?'.

Thạc Trấn đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu Thái Hanh: "Loại chuyện phức tạp thế này đệ không cần suy nghĩ làm gì, cứ để ta giải quyết là được rồi, về phần Tuấn Chung Quốc, đệ cứ yên tâm, hắn không đi được đâu.".

Nói xong rồi rời khỏi viện, trở về phòng mình.

Mặc dù Kim Thái Hanh chẳng hiểu mô tê gì nhưng Kim Thạc Trấn cũng không phải đèn cạn dầu, điều này cậu hiểu rõ nhất, Tam hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp tốt dể giúp đỡ đại ca cậu đi.

Tuấn Chung Quốc đứng trên kim điện nhìn Hoàng đế đang chống cằm than thở đằng sau Long án, bèn hỏi: "Hoàng thượng, buồn hả?".

"Tuấn ái khanh à!".
Hoàng đế vừa lắc đầu vừa phất tay: "Ài!".

Nghe Hoàng thượng lại thở dài, Tuấn Chung Quốc bèn hỏi: "Có phải có thay đổi về chuyện nằm vùng không? Hay là có thay đổi về chuyện của Tam hoàng tử và Thất hoàng tử?".

"Chính là...". Hoàng thượng kéo dài giọng một cái, cuối cùng vỗ bàn một cái: "Chính là không có thay đổi a!".

Tuấn Chung Quốc sửng sốt: "Không có à?".

"Ban đầu ta cũng nghĩ Kim Nam Tuấn làm ra chuyện như vậy, Thạc Trấn cùng Chí Mẫn dù không cùng buông tay thì ít nhất cũng có một đứa buông tay đi?

Ai ngờ cả hai đứa vẫn cứ chung tình với Kim Nam Tuấn, Trẫm chỉ muốn bảo ngươi đi điều tra một chút xem chỗ Kim Nam Tuấn đã xảy ra chuyện gì,

còn nữa này, xem ra ngươi sẽ phải ở lại Thư quán lâu hơn chút nữa đấy.".

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật – Má nó chứ, gọi lão tử đến để chỉnh à? Chuyện này có gì tốt!

"Đúng rồi!".

Hoàng thượng đột nhiên nói: "Còn có chuyện này, liên quan đến Tự Tuấn và Kim Thái Hanh.".

Tuấn Chung Quốc cau mày – Chẳng lẽ Hoàng đế còn muốn hắn tác hợp cho Đường Tự Tuấn cùng Kim Thái Hanh sao?

Trong lòng Tuấn Chung Quốc vừa nghĩ đến chuyện này thì đã không đợi Hoàng thượng mở miệng, cướp lời nói trước: "Trong lòng Kim Thái Hanh có người thích rồi, không có cảm giác gì với Lục hoàng tử, ép buộc không tốt đâu.".

Hoàng thượng ngẩn người, sờ cằm nhìn Tuấn Chung Quốc: "Vậy à? Điều kiện của Hoàng nhi ta tốt như vậy, sau này còn có thể kế thừa ngai vị Hoàng đế nữa, vậy mà Kim Thái Hanh cũng không chịu sao?".

"Nam tử này rất quật cường, cưỡng chế không được.".

"Nếu ta chỉ...".

"Có chém đầu cũng không có tác dụng."
. Tuấn Chung Quốc lạnh nhạt lắc đầu.

"Tốt!".

Ngoài dự liệu của Tuấn Chung Quốc, Hoàng thượng lại vỗ tay một cái: "Tuấn ái khanh lại lần nữa giúp Trẫm giải quyết một chuyện phiền lòng rồi, người đâu, trọng trọng thưởng!".

Tuấn Chung Quốc trừng mắt nhìn, thầm nói sao lại trọng trọng thưởng?

"Ái khanh, ngươi phải giúp Trẫm canh thật chặt đó, ngoại trừ việc tác hợp Thạc Trấn cùng Kim Nam Tuấn ra thì còn một chuyện quan trọng nữa, chính là tuyệt đối, tuyệt đối không được để cho Tự Tuấn và Kim Thái Hanh đến với nhau!".

Tuấn Chung Quốc giật mình – Tình huống này là sao?


Nhưng mà có một số chuyện là thần tử thì cũng không nên hỏi, Tuấn Chung Quốc cũng cảm thấy chuyện này càng dễ, mặc kệ là do Hoàng đế không thích nha đầu Kim Thái Hanh này cũng được,

hoặc do bất cứ nguyên nhân nào cũng tốt, tóm lại, hắn thấy tên ngốc Đường Tự Tuấn kia căn bản không xứng với Kim Thái Hanh, không phải tác hợp là chuyện tốt nhất!

Rời khỏi Hoàng cung, Tuấn Chung Quốc ôm theo một hòm vàng ban thưởng mà lắc đầu, xem ra bổng lộc của mình đều cất ở Hoàng cung thì phải?

Mà cũng lạ thật, mỗi lần đụng phải Hoàng đế đều đương nhiên được "Trọng trọng thưởng!".

Đến phố Đông Hoa, lại thấy toàn bộ người dân đều ở ngoài ráo, trong tửu lâu, khách điếm, quán trà, người người tụ tập, có người đang phát bản thảo,

có người kể chuyện hắng hái đến độ nước bọt văng vãi khắp nơi, hăng hái cứ như được cùng thượng cấp uống rượu vậy, đỏ mặt tía tai.

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật liên hồi, tình cảnh này xem ra cũng ngang với "chuyện" của Kim Nam Tuấn lần trước, lại xảy ra chuyện gì rồi à?

Tuấn Chung Quốc cảm thấy, để tránh cho mình bắt đầu sinh ra thói quen hóng hớt thì tốt nhất là mình nên tránh xa đám dân chúng hoàng thành chỉ e thiên hạ không đại loạn này chút đi.

Vốn định nhanh chóng trở về thư quán, nhưng mà cũng không thể tránh được việc phải đi ngang qua đám người kia,

bỗng lại nghe thấy có tiếng nữ nhân khóc lớn, hơn nữa còn không phải là một người khóc mà là một đám cùng nhau khóc.

"Thì ra là vì nguyên nhân này mà Kim phu tử mới có thể .... A, trước đây ta còn mắng hắn nữa!".

"Đáng mặt nam nhân a!".

"Thật đau lòng nha!".

"Kim phu tử, chúng ta trách lầm ngươi rồi!".

Tuấn Chung Quốc ngẩn người, chân mày cũng hơi nhướng cao – Tình huống này là gì?

Bất giác dừng bước, Tuấn Chung Quốc kiên nhẫn nghe.

"Chúng ta đã đổ oan cho Kim phu tử rồi!".

"Đúng vậy, nam nhân tốt như vậy tìm đâu được chứ.".

Tuấn Chung Quốc đã muốn nhấc chân đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra, may mà vẫn nhịn được... hít sâu một hơi, nhanh chóng trở về Thư quán Hiểu Phong.

Nhưng mà lúc này ngoài cửa Thư quán Hiểu Phong đã đầy ắp người rồi, từng đám từng đám đều kêu gào ngoài cửa: "Kim phu tử, chúng ta thề chết sẽ theo ngươi...".

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật, nhìn kiểu này xem ra dù Kim Nam Tuấn có phát động một trận binh biến để đoạt vị cũng không có vấn đề gì nhỉ, đám người này làm sao vậy?

Khó khăn lắm mới có thể rẽ đoàn người để đi vào trong, Tuấn Chung Quốc kéo Kim Thái Hanh đang kiễng chân cạnh cửa mà nhìn ngó ra bên ngoài.

Thái Hanh đang đứng ngoài cửa, kiễng chân nhìn ra bên ngoài nhưng không phải để xem đám người náo nhiệt ngoài kia mà là ngó Tuấn Chung Quốc.

Mặc dù Kim Thạc Trấn đã cho nàng ăn định tâm hoàn rồi nhưng mà không nhìn thấy Tuấn Chung Quốc trở về thì nàng vẫn không yên tâm.

Vừa nhìn thấy Tuấn Chung Quốc khó khăn lắm mới rẽ được đoàn người chạy về tới nơi, Thái Hanh mới yên tâm hơn chút, nhưng lại thấy Tuấn Chung Quốc cứ thế xông thẳng về phía mình, sau đó còn kéo mình chạy sang một góc, tâm Kim Thái Hanh lại "phốc" cái bay lên rồi.

"Làm gì vậy?". Thái Hanh nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm nghị cố bình tĩnh mặc dù trong lòng vẫn lo lắng không nguôi.

"Đám người kia làm gì vậy?". Tuấn Chung Quốc chỉ đám nam tử, tiểu thư kích động ngoài cửa.

"Á...". Nhất thời phải mất một lúc lâu Kim Thái Hanh cũng không biết phải nói rõ ràng thế nào, bèn cứ thế rút một cuộn giấy từ trong ống áo ra, cho Tuấn Chung Quốc xem: "Ngươi xem đi.".

Tuấn Chung Quốc nhận lấy, mở ra xem, không hiểu: "Gì?".


"Là do lão bản nương của Lục Di Lâu truyền ra sáng nay, nghe nói nàng vẫn luôn cất giữ, là di thư của Diêu Tích Hi.".

Tuấn Chung Quốc cau mày: "Còn có di thư nữa? Sớm không mang ra muộn không mang ra sao lại mang ra đúng lúc này?".

Thái Hanh nheo mắt, hơi mỉm cười: "Ngươi đọc trước đã.".

Tuấn Chung Quốc vừa mới nhìn thấy chữ đầy cả một trang liền cau mày, trả lại cho Kim Thái Hanh, nói: "Đọc nghe chút đi.".

Thái Hanh bắt đầu đọc cho Tuấn Chung Quốc nghe.

Tuấn Chung Quốc khoanh tay nghe xong rồi, nội dung của di thư đại khái nói thế này...

Diêu Tích Hi là đồng hương của Kim Nam Tuấn, khi còn nhỏ đã từng gặp nhau mấy lần, vốn dĩ gia cảnh của Diêu Tích Hi cũng rất khá, nhưng sau gia đình sa sút nên mới phải lưu lạc phong trần.

Sau khi Kim Nam Tuấn đến Hoàng thành thi đỗ Trạng nguyên, tình cờ gặp lại Diêu Tích Hi trên đường, lúc ấy hắn cũng không biết Diêu Tích Hi đã là danh kỹ, chỉ thấy tinh thần bạn cũ của mình có vẻ mệt mỏi, liền hỏi nàng có cần giúp gì không.

Diêu Tích Hi vốn đã rất ngưỡng mộ Kim Nam Tuấn, một mình nàng ở nơi đất khách quê người đã chịu biết bao khổ cực, nàng liền đem tất cả những chuyện mình đã trải qua nói với Kim Nam Tuấn,

hơn nữa, Diêu Tích Hi còn nói cho Kim Nam Tuấn biết, nàng gặp phải một tên phụ tình, tinh thần vô cùng sa sút.

Kim Nam Tuấn thương tình cho cảnh ngộ của Diêu Tích Hi cho nên rất quan tâm nàng, biết từ nhỏ nàng thích thi họa cho nên thường xuyên tặng thư họa đến giúp nàng giải khuây.

Cứ duy trì như vậy sau hơn mười tháng, Diêu Tích Hi mắc bệnh lao rất nặng, đại phu chẩn đoán e rằng nàng chẳng thể sống lâu được,

lúc đó lại không ai dám gặp nàng, chỉ có Kim Nam Tuấn trước sau như một vẫn kiên trì mỗi khi rảnh rỗi đến ngồi với nàng một chút, để nàng bớt cảm thấy thê lương.

Trước khi lâm chung Diêu Tích Hi còn có một di nguyện, tổ tiên nàng vô cùng trong sạch, hơn nữa phụ huynh còn là danh sĩ,

bản thân mình lại lưu lạc phong trần, nếu lộ ra sẽ làm nhục gia tiên cho nên đã cầu xin Kim Nam Tuấn giúp nàng giữ bí mật chuyện cuộc đời mình.

Trên di thư còn viết, Kim Nam Tuấn là người chính trực dịu dàng, chịu gặp Diêu Tích Hi tất cả chỉ vì thương cảm cho cảnh ngộ của bạn cũ cùng với tình đồng hương, giữa hai người chẳng có chút tư tình nào hết.

Nhưng mà lúc đó đã có không ít lời qua tiếng lại, thậm chí còn kinh động đến cả Kim lão thừa tướng. Nhưng trước sau như một, Kim Nam Tuấn vẫn giữ trọn lời hứa, chưa từng nói một câu không tốt nào về Diêu Tích Hi.

Phong thư này được Diêu Tích Hi viết một ngày trước khi nàng nhảy lầu, nàng tự nhận số mạng mình không tốt, tính tình cô độc lại đắc tội nhiều người, hơn nữa còn gặp phải vô số những kẻ bạc tình cho nên đã phải vì tình mà khổ sở,

cả đời này chỉ có một tri kỷ như Kim Nam Tuấn, sợ rằng khi mình chết rồi sẽ có người lợi dụng chuyện xưa làm tổn hại đến danh dự Kim Nam Tuấn cho nên mới lưu lại phong thư này làm di chứng.

Tuấn Chung Quốc nghe Kim Thái Hanh đọc xong mà im lặng hồi lâu, hỏi Kim Thái Hanh: "Cái này là ai viết vậy?".

Kim Thái Hanh cười một tiếng: "Diêu Tích Hi mà.".

Tuấn Chung Quốc lắc đầu: "Ta không tin.".

Thái Hanh kinh ngạc: "Sao lại không tin?".

Tuấn Chung Quốc hơi nhún vai: "Cảm giác không giống.".

Thái Hanh cười: "Vậy ngươi đoán là từ đâu đến?".

Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút:

"Hẳn không phải Kim Nam Tuấn viết, bốn con thỏ chết bầm đó không có rảnh rỗi đến vậy, lúc này Hạ Mẫn có khi vẫn còn đang tức giận lo lâu,

Nguyên Bảo Bảo thì ngu ngu ngơ ngơ, cho nên chỉ còn lại Tam hoàng tử và Thất hoàng tử mà thôi... nghe giọng điệu cũng biết người này tỉ mỉ cẩn thận, hẳn là Tam hoàng tử đi.".

Thái Hanh vỗ tay một cái: "Đặc sắc lắm.".

Tuấn Chung Quốc cầm lấy tờ giấy được viết tay truyền khắp toàn thành kia, hỏi: "Đại ca của đệ xem qua chưa?".

Thái Hanh lắc đầu: "Không biết, ta không dám đi hỏi huynh ấy.".

"Ừ.". Tuấn Chung Quốc sờ cằm, suy nghĩ một chút, lại: "Chiêu tiếp theo thì sao?".

Thái Hanh sửng sốt: "Chiêu tiếp theo gì?".

Tuấn Chung Quốc bĩu môi:

"Hạo Thạc từng nói, vị Tam hoàng tử này mà có thù với ai là sẽ phải trả cả vốn lẫn lời, lần này rõ ràng có người muốn chỉnh tiểu tử Kim Nam Tuấn, không lý nào nàng lại không giúp hắn xả giận, nhất định còn có chiêu sau nữa.".

"Đúng là vẫn còn hai phần bản thảo ngày mai và ngày kia mới truyền ra.".

Thái Hanh nhìn chằm chằm Tuấn Chung Quốc một lúc lâu: "Ngoại trừ viết chữ làm văn ra thì ngươi cũng thật thông minh đấy!".

Tuấn Chung Quốc ôm quyền lắc lắc: "Qúa khen quá khen.".

"Vậy ngươi cũng tin tưởng đại ca ta chưa từng qua lại với Diêu Tích Hi chứ?". Thái Hanh ngẩng mặt hỏi.

"Quan trọng lắm sao?". Tuấn Chung Quốc hỏi ngược lại.

"Vậy nếu như thực sự có qua lại...".

"Thế thì sao?".

Tuấn Chung Quốc trả di thư lại cho Kim Thái Hanh, xoay người về viện của mình: "Dù sao thì chuyện này cũng được giải quyết rồi mà.".

Thái Hanh bước nhỏ theo sau, thử thăm dò hỏi: "Thạc Trấn ca ca rất thông minh lại giỏi giang nữa, đúng không?".

Tuấn Chung Quốc nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến.

"Ngươi cũng rất thông minh, có thể nghĩ đến đi.".

Tuấn Chung Quốc đi chậm lại, thấy tiểu tử này cứ ấp a ấp úng như muốn nói lại thôi, liền cười hỏi: "Đệ muốn nói gì?".

"Ừm, Thạc Trấn ca ca thông minh lại giỏi giang, rất được yêu thích.".

Tuấn Chung Quốc gãi đầu: "À, đệ muốn hỏi liệu ca ca đệ có vì việc y giúp chuyện này mà có hảo cảm với y ta không hả?".

Thái Hanh miễn cưỡng gật đầu một cái, cười khan: "Đúng vậy.".

"Hẳn là sẽ không.". Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút: "Nếu là ta ta cũng không thích.".

"Tại sao chứ?". Thái Hanh đột nhiên hăng hái hơn một chút: "Vừa thông minh vừa xinh đẹp mà không tốt sao?".

Tuấn Chung Quốc thờ ơ cười: "Đệ cảm thấy ca ca đệ ngốc hơn Kim Thạc Trấn sao?".

Thái Hanh nhíu mày: "Đương nhiên không.".

"Y có thể nghĩ ra được cách sao đại ca đệ lại không nghĩ ra được, nếu hắn không làm đương nhiên là có lý do của hắn.".

Tuấn Chung Quốc ngáp một cái: "Thật ra thì, nói cho cùng giữa nam nữ với nhau vẫn luôn tồn tại một số chuyện như vậy, nếu như Kim Nam Tuấn không ngại người ta biết hoặc hiểu lầm hắn từng thích một danh kỹ, vậy cô gái thích hắn cần gì phải quan tâm việc người khác có hiểu lầm hay biết việc hắn có từng thích một danh kỹ hay không?".

Thái Hanh nghe Tuấn Chung Quốc hai lần mở mang đầu óc, nháy mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới tấm tắc: "Đột nhiên ngươi cũng có chiều sâu nhỉ!".

Tuấn Chung Quốc dở khóc dở cười.

"Vậy ngươi thấy nữ nhân hơi ngốc một chút và nữ nhân thông minh một chút, loại nào đáng yêu hơn.". Thái Hanh hỏi tiếp, có vẻ rất tò mò.

Tuấn Chung Quốc cũng thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chuyện này à, thông minh ngây ngốc nghếch đều không phải là điều quan trọng nhất.".

"Vậy cái gì mới là quan trọng nhất?".

Thái Hanh nhảu môi: "Ngươi đừng nói là gương mặt hay dáng người đó.".

"Thứ đó cũng chẳng khác thông minh hay ngốc nghếch là bao, cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.".

"Vậy chuyện quan trọng nhất là gì?".
Thái Hanh tò mò.

Tuấn Chung Quốc phất tay: "Duyên phận đi.".

"Ngươi tin duyên phận sao?". Thái Hanh kinh ngạc.

Tuấn Chung Quốc vào phòng, uống trà tán gẫu với Kim Thái Hanh: "Duyên phận ở đây không phải là mấy cái thí thoại kiểu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.".

"Đó mà là thí thoại á?".

"Chậc.". Tuấn Chung Quốc đưa tay chỉ Thái Hanh: "Ví dụ như, nửa mặt bên trái của nàng đẹp hơn nửa mặt bên phải.".

Thái Hanh che mặt – Hai bên không giống nhau à?

"Đã nói là ví dụ rồi!".

Tuấn Chung Quốc chỉ má trái của đệ: "Nếu có duyên, lần đầu gặp gỡ đã nhìn thấy má trái của đệ, sẽ cảm thấy rất ưa nhìn nên thích, nếu như không có duyên, lần đầu gặp đã nhìn thấy má phải nàng, thấy không vừa mắt nên không thích.".

Thái Hanh nháy mắt mấy cái.

"Người chứ đâu phải trứng gà mà chỗ nào cũng tròn lông lóc giống hệt nhau chứ.".

Tuấn Chung Quốc uống trà:

"Tất cả mọi người đều nhìn thấy Diêu Tích Hi là một danh kỹ, tính cách xấu, nhân phẩm kém... nhưng mà đại ca đệ có lẽ là vừa nhìn đã thấy được chỗ vừa mắt của nàng, có thể là nàng hiếu thuận, có thể là nàng dịu dàng tỉ mỉ hoặc cũng có thể là tâm địa nàng tốt...

nói tóm lại là có một mặt nào đó hợp mắt đại ca đệ, cho nên yêu thích cũng chẳng có gì lạ, cần gì phải có tranh chấp làm gì, dù sao thì người cũng chết rồi, người chết có thể được lưu lại trong lòng dù sao vẫn tốt hơn người đã bị lãng quên.".

Thái Hanh suy nghĩ một chút, nhìn Tuấn Chung Quốc chằm chằm.

"Nhìn cái gì?".

"Chi tiết!".


Tuấn Chung Quốc cùng nàng nhìn nhau một lúc, đột nhiên chỉ tay: "Có gỉ mắt kìa!".

Một bình trà bay thẳng vào mặt.

Sau khi Tuấn Chung Quốc né bình trà liền chạy đi tìm Trịnh Hạo Thạc hỏi chuyện, một mình Thái Hanh rầu rĩ ngồi tại hoa viên, ôm Tuấn Tuấn vuốt lông cho nó: "Tên ngốc, tên man di, tên đần độn khùng đó cũng thật thông minh nhỉ.".

Vừa nói cậu vừa rút ra chiếc gương soi mặt mình – Hai bên thật sự khác nhau à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro