Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bản "di thư" chẳng biết là đồ giả hay đồ thật của Tam hoàng tử đã rất có hiệu quả trong việc ngăn chặn cơn sóng dữ, sự ủng hộ dành cho Kim Nam Tuấn chỉ có tăng chứ không giảm so với trước đây...

Hơn nữa còn có rất nhiều người cảm thấy có lỗi với hắn, có một số thì đồng cảm với hắn, số người thấy hắn là người trọng tình trọng nghĩa lại càng nhiều hơn...

Tóm lại là là "làn sóng Hiểu Phong" cứ thế quét qua toàn thành rồi lan ra cả nước.

Trong đó người vô cùng áy náy phải kể đến Hạ Mẫn, nghe nói đã trốn trong phòng khóc đến sưng cả mắt lên rồi, Nguyên Bảo Bảo phải khuyên mất cả buổi.

Trịnh Hạo Thạc thống kê số lượng ủng hộ Kim Nam Tuấn một chút cũng phải sợ hết cả hồn, ngoại trừ số lượng tăng lên như cũ ra thì số lượng nam nữ vốn cực mất cân bằng cũng dần trở nên cân bằng,

ngay cả phái nam từ khắp nơi cũng tìm đến ủng hộ hắn, lý do lớn nhất vẫn là – Trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa như thế còn có thể danh chính ngôn thuận mà đến kỹ viện rồi...

Nhưng mà đúng như Tuấn Chung Quốc dự đoán trước, chuyện này sẽ không đơn giản là chỉ trở lại bình thường thôi đâu, phản kích của Tam hoàng tử đã bắt đầu rất nhanh.

Ngày thứ hai, những suy đoán về vị nhân tình cũ của Diêu Tích Hi kia lại càng ồn ào huyên náo hơn, rất nhiều người đều ám chỉ đó là một viên quan lớn trong triều hoặc là một vị thương gia giàu có nào đó.

Thông qua nhiều phương thức, Trịnh Hạo Thạc đã thăm dò được một danh sách khá tỉ mỉ về những đối tượng có giao tình thân thiết với Diêu Tích Hi, thế nhưng chọn mãi cũng không thấy ai khả nghi.

Chiều hôm đó, gia đinh của Thư quán mang khá nhiều nho từ hậu viên tới, Thái Hanh chọn một chùm bưng đến tìm Tuấn Chung Quốc.

Trong viện của Tuấn Chung Quốc, chỉ có mình Hạo Thạc ngồi cạnh bàn đá, trên bàn bày một đống giấy thật dày, hắn thì đang gãi đầu cắn bút, nhìn có vẻ rất khó khăn.

Thái Hanh nhìn xung quanh một chút, Tuấn Chung Quốc không có ở đây.

Hơi mím môi, Thái Hanh bất mãn – Lại đến quân doanh nữa à?

Hắn yêu quân doanh thế làm gì, cũng đâu phải đánh giặc hay thao luyện gì đâu.

Đến bên cạnh Trịnh Hạo Thạc, Thái Hanh hỏi: "Hạo Thạc phu tử, ăn nho không?".

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu nhìn cậu một chút: "Ngồi lát đi, Lão Tuấn đi mua rượu và đồ nhắm, sẽ về ngay thôi.".

Khóe miệng Thái Hanh lập tức cong lên, ngồi xuống, vừa ăn nho vừa xem Hạo Thạc chỉnh lại bản thảo, hỏi: "Đây là cái gì vậy?".

"Ta đang tìm người thần bí kia.".

Trịnh Hạo Thạc gãi đầu: "Diêu Tích Hi này giao du cũng rộng thật.".

"Ngươi cảm thấy người hại đại ca ta chính là tình nhân cũ của Diêu Tích Hi à?". Thái Hanh hỏi: "Nhưng mà tại sao hắn làm sớm hơn hay muộn hơn mà cứ nhất thiết phải là lúc này chứ? Còn nữa, cả nữ nhân giả quỷ dọa người kia nữa.".

"Ài.".

Hạo Thạc cắn bút lắc đầu: "Ngươi nghĩ mà xem, xuất hiện tình nhân cũ là bởi bức di thư kia, nếu vậy nhỡ như phong di thư kia là giả thì chẳng phải cũng không có tình nhân cũ nào sao?".

Thái Hanh nháy mắt mấy cái: "Vậy ngươi còn tìm làm gì?".

Vẻ mặt Hạo Thạc cao thâm khó lường: "Bởi vì có ngươi muốn xem mà!".

Thái Hanh quay đầu lại: "Sao?".

"Bây giờ dân chúng toàn thành ai mà chẳng muốn tìm cái tên phụ tình trời đánh đó, đương nhiên là phải tìm được một người rồi, nếu không còn gì để hóng hớt nữa chứ?".

Vừa nói Hạo Thạc vừa chỉa hai ngón tay chỉ đám mây trên trời, vừa vẽ vòng vừa xoay đầu: "Tinh túy của tin đồn chính là, bất kể là chuyện thật hay giả, là giả hay thật, chỉ cần có một chút tin tức đều cần phải không ngừng khuếch tán nó ra... loạn cào cào thì càng tốt.".

Thái Hanh nhìn vẻ mặt có chút đê tiện của Trịnh Hạo Thạc cùng với hai ngón tay đang chỉ trời của hắn, không nhịn được hỏi: "Vậy nếu cuối cùng vẫn không điều tra ra được thì sao?".

"Cũng chẳng sao.". Hạo Thạc phất tay, rất cẩu thả tắc trách mà phán: "Tin đồn thì cần quái gì đến kết quả? Quan trọng chính là quá trình thôi!".

Thái Hanh nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên đứng lên, đưa tay kéo lấy hai ngón tay đang chỉ lên trời của hắn, tách sang hai bên một chút, biến thành chữ "nhị".

Xong rồi Thái Hanh tiếp tục ngồi xuống ăn nho.

Lúc này, Tuấn Chung Quốc cũng mang hai bình rượu ngon và đồ ăn về rồi, đi từ bên ngoài vào đã liếc nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đưa hai ngón tay chỉa lên trời, còn tách thành hình chữ "nhị", gật đầu nói: "Cuối cùng ngươi cũng biết mình khùng rồi à?".

Hạo Thạc rút tay về, thu dọn bản thảo: "Không thèm nói chuyện với loại kém hiểu biết các ngươi, ta đi phát bản thảo.".

Nói xong liền ôm xấp giấy thích điên chạy mất.

Tuấn Chung Quốc đến cạnh bàn ngồi xuống, vừa nhìn thấy có nho liền ngắt một quả ăn: "Không ngọt lắm, năm nay mưa nhiều quá.".

Thái Hanh gật đầu: "Đúng vậy, mang đi cất rượu tốt hơn.".

Tuấn Chung Quốc cả thấy rất tốt, cầm đồ ăn đi ra cửa.

"Ngươi đi đâu vậy?". Thái Hanh hỏi.

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại nhìn nàng một chút: "Chẳng phải chiều nay được nghỉ sao?".

"Đúng vậy.". Thái Hanh nheo mắt gật đầu.

"Ta đến quân doanh tìm các huynh đệ của mình uống rượu, có khi còn đi săn nữa, tối sẽ về.". Tuấn Chung Quốc cũng cảm thấy là lạ, việc gì phải báo cáo với tiểu tử này việc mình đi đâu chứ?

"Nói như vậy là không có làm chính sự nào khác đúng không?". Thái Hanh có vẻ rất hài lòng, cười vui vẻ


Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật – Uống rượu săn thú, hình như đúng là không phải chuyện đứng đắn thì phải...

Nhưng mà hắn đã đứng đắn gần nửa tháng rồi, không đọc sách thì lại viết chữ, thỉnh thoảng làm chuyện không đứng đắn một lần chắc cũng không quá đáng nhỉ?

"Vậy à, ngươi đi làm chút chuyện với ta đi.". Thái Hanh chắp tay sau lưng, lắc lư đi ra ngoài viện: "Ta đi thay bộ y phục, chúng ta gặp ngoài cửa nhé.".

Tuấn Chung Quốc vừa nghe đã nản cả lòng, mất toi buổi chiều tươi đẹp rảnh rỗi của hắn rồi.

"Đi đâu vậy?". Tuấn Chung Quốc đi ra ngoài.

Thái Hanh khẽ mỉm cười: "Miếu Tử Ngọ ở núi Đông.".

Tuấn Chung Quốc bĩu môi: "Đến miếu làm gì? Đi ban ngày xui xẻo chết.".

Thái Hanh liếc hắn một cái: "Nói nhăng cuội gì đó, miếu Tử Ngọ hương khói rất tốt, ta muốn đến miếu Tử Ngọ cầu phúc với cả cầu bùa thi cử.".

"Bùa thi cử sao?".

Tuấn Chung Quốc khoanh tay: "Thư quán có người tham gia kỳ thi mùa thu sao?".

"Có chứ, Thạch Minh Lượng đó.".

Thái Hanh gật đầu: "Lần Thu thử này đối với hắn rất quan trọng, chỉ cần có thể lọt vào tam giáp là sang năm có thể tham gia thi điện rồi, đại ca nói hắn là một trong số những người có khả năng đậu Trạng nguyên sang năm đó.".

"Há.". Tuấn Chung Quốc kinh ngạc: "Tên ngốc kia trâu thế à?".

"Ừ, mọi người đều nói hắn là Đệ nhất tài tử Giang Nam, nhưng mà cần phải thi đỗ Trạng Nguyên mới có thể vang danh thiên hạ mà.".

Thái Hanh nói cũng nghiêm túc: "Nếu như sang năm thực sự có thể đỗ cao, như vậy hắn sẽ là Trạng nguyên đầu tiên của thư quán chúng ta đấy!".

Tuấn Chung Quốc gật đầu: "Vậy à... chuyện đi xin thẻ như vậy, đệ đi được rồi, việc gì phải kéo ta theo?".

"Ngươi phải đi.". Thái Hanh chẳng thèm nói lý, chỉ đưa tay chỉ ngoài cửa: "Đến cửa chờ ta.".

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật, thương lượng với nàng: "Đệ đi cùng người khác được không? Ta thấy bọn Phác Tự Tuấn và Hồ Khai rảnh đến béo ị ra rồi kìa...".

Còn chưa dứt lời đã thấy vẻ mặt Thái Hanh xị xuống, liếc nhìn hắn.


Tuấn Chung Quốc trốn sang một bên, tránh khỏi tầm mắt đầy sát khí của Thái Hanh.

"Gần miếu Tử Ngọ dạo này có cướp, không thái bình.".

Thái Hanh khoanh tay: "Nếu không cứ để ta đi một mình.".

"Vậy dễ lắm."

Tuấn Chung Quốc lập tức nói tiếp: "Ta bảo mấy phó tướng phái đến một đội nhân mã cho đệ, cứ thế dẫn người lên núi tiêu diệt đám sơn tặc kia luôn!".

Nói xong rồi nhưng lại không thấy Thái Hanh đáp lại.

Tuấn Chung Quốc cúi đầu nhìn sắc mặt Thái Hanh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã phẳng lì cả rồi, miệng trũng xuống... môi mím chặt, liếc mắt nhìn mình, mà ánh mắt thì chẳng khác nào dao sắc.

Tuấn Chung Quốc lại không sợ chết mà nhỏ giọng hỏi: "Ta đi chuẩn bị nhân mã nhé?".

Thái Hanh đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay giật lấy cổ áo Tuấn Chung Quốc: "Ngươi có đi hay không?".

"Đi...". Tuấn Chung Quốc rất không có tiền đồ mà gật đầu, sáng suốt quyết định không chống cự vẫn tốt hơn.

Khóe miệng đang mím chặt của Thái Hanh nháy mắt cái đã cong lên, buông cổ áo hắn ra, vỗ vỗ vạt áo nhăn nhúm trước ngực hắn: "Ừ, lát nữa sẽ lên đường.".

Nói xong liền lắc lư đi thay y phục.

Tuấn Chung Quốc sờ cổ áo mình, hơi buồn bực... lão tử là Đại tướng quân mà lại bị một tiểu tử giật cổ áo, cũng may là ở đây không có quân binh nào nhìn thấy.

"Ài...". Lắc đầu, lật tay cầm rượu và đồ ăn, Tuấn Chung Quốc cúi đầu ủ rũ ra ngoài,

người ta làm tướng quân, hắn cũng là tướng quân, vậy mà người ta được đi đánh giặc còn hắn phải đi đọc sách,

người ta chinh chiến sa trường, hắn lại phải đến miếu Tử Ngọ, người ta bảo vệ quốc gia, hắn lại phải ở đây chịu đựng một tiểu tử, cứ nghĩ tới là thấy xót xa cả lòng!

Đợi khoảng thời gian nửa tuần trà đã nghe thấy có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, quay đầu lại nhìn, thấy Kim Thái Hanh thay một chiếc áo choàng xinh xắn chạy ra ngoài rồi.

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật, hôm nay tiểu tử này quả thực ăn mặc rất đẹp, nhưng mà...

"Này, không phải miếu Tử Ngọ ở trên núi sao?". Tuấn Chung Quốc quan sát trên dưới nàng một lượt: "Đệ mặc như vậy đi leo núi à?".

"Sao lại không được?". Thái Hanh vui vẻ chạy xuống khỏi bậc thang, ngoắc tay với Tuấn Chung Quốc vẫn đang đứng ngoài cửa,

Tuấn Chung Quốc còn chưa nhấc chân thì Tuấn Tuấn ở sau lưng hắn đã ngoe nguẩy cái đuôi đi theo ra ngoài rồi.

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc lại co giật.

Thái Hanh thấy hắn vẫn chưa động đậy, lại đưa tay ra ngoắc hắn, bộ dạng y như ngoắc tay gọi Tuấn Tuấn vậy.

Tuấn Chung Quốc thở dài, theo sau.

Lần xuất môn này Kim Thái Hanh vui vẻ hơn lần trước nhiều, cũng không còn ai chế nhạo nữa.

Hai người đi cả một đường cũng nghe được không ít tin đồn, quả nhiên, lúc này dân chúng toàn thành đều đang suy đoán xem kẻ bạc tình kia là ai.

Thái Hanh hỏi Tuấn Chung Quốc: "Ngươi cảm thấy cứ như vậy có thể tìm được người hại đại ca ta không?'.

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu một chút, lầm bầm: "Chiêu này là giả mà thôi, chiêu thực sự phải chờ đến ngày mai.".

Thái Hanh nghiêng đầu: "Giả á?",

Tuấn Chung Quốc khoanh tay:

"Đệ nghĩ mà xem, người có quan hệ tới việc phụ tình Diêu Tích Hi, lại không dám ra mặt thừa nhận, như vậy rất có thể là người có thân phận địa vị,

mà những người như vậy có trốn còn chẳng kịp, sao có thể tự mình nhảy ra hại Kim Nam Tuấn được? Người này có thể chỉ có thù oán với Kim Nam Tuấn mà thôi, nhưng cũng có thể có quan hệ với Diêu Tích Hi nữa.".

"Vậy ngày mai sẽ có chiêu gì?". Thái Hanh tò mò.

"Chiêu hôm nay chỉ là đào hố để dụ người tới mà thôi, chiêu ngày mai có thể là dẫn xà xuất động.".

Tuấn Chung Quốc đi rất thoải mái, vò rượu cũng được nhét vào hộp đồ ăn rồi, tiện tay còn cầm cả bọc y phục nhỏ và cái giỏ luôn, cầm hết tất cả bằng một tay, một tay khác thì sờ mó hàng hóa được bày trên các quầy hàng ven đường.

Thái Hanh nhìn những thư sinh tay chân mảnh khảnh, thậm chí có cầm một cái ống bút cũng phải dùng đến hai tay trên phố Đông Hoa,

lại nhìn Tuấn Chung Quốc một tay có thể mang được nhiều đồ như vậy... nheo mắt lại, thật khỏe mạnh!

Tuấn Chung Quốc thấy mắt miệng tiểu tử này đột nhiên mím lại như mèo con cả rồi, cảm thấy buồn cười, có vẻ tinh thần không tệ lắm nhỉ.

Hai người ra khỏi phố Đông Hoa, đi về hướng Đông, đi thẳng đến gần một làng nhỏ cạnh núi Đông.

Phía đông hoàng thành có rất nhiều làng nhỏ, xây dựng dọc theo núi Đông, mỗi nhà khoảng hai, ba phòng, còn lại cả vùng rộng lớn đều là ruộng lúa, cũng có nhiều ao cá, xung quanh ao cá được trồng hàng rào tre chỉnh tề và những cây đậu khấu tím,

một con đường đất nhỏ, vừa đủ cho hai người đi ngang hàng, Tuấn Tuấn có vẻ đã quen đường nên chạy ở phía trước, có thể nhìn ra là đã từng đến đây đến mấy lần rồi.

"Thư quán mới mở năm đầu mà trước kia nàng cũng đi nhiều rồi sao?". Tuấn Chung Quốc tò mò hỏi Thái Hanh.

Thái Hanh không thể không bội phục Tuấn Chung Quốc quan sát thật tỉ mỉ, con người cũng khá tinh tế, không hề thô kệch chút nào: "Trước kia ta thường đi xin xăm cho đại ca.".

"Không phải đại ca đệ thi một cái đã đỗ Trạng Nguyên rồi sao?". Tuấn Chung Quốc không hiểu: "Còn lại phải tới nhiều lần nữa?".

"Làm gì có!".
Thái Hanh lắc đầu: "Ca ca thi đến mấy năm đấy!".

"Á?". Tuấn Chung Quốc kinh ngạc.

"Dĩ nhiên, một lần thi điện, trước đó là thi tại gia hương, sau đó các cuộc thi Xuân, Thu nữa, cũng không thể thống kê hết, tóm lại là thi rất nhiều lần.".

"Cha đệ không phải là Kim thừa tướng sao, với thân phận của Kim Nam Tuấn hoàn toàn có thể trực tiếp tham gia thi Điện mà, cần gì phải làm việc thừa thế?". Tuấn Chung Quốc không hiểu.

"Đại ca không thích dựa hơi gia tộc.".

Thái Hanh nói: "Người khác phải thi thế nào hắn sẽ thi thế ấy, nếu có thể đứng đầu tất cả các hạng mục thì không ai có thể nói gì được.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu – Qủa nhiên phù hợp tích cách của Kim Nam Tuấn.

"Bùa thi cử thì ở miếu nào chả có.".

Tuấn Chung Quốc càng hiếu kỳ hơn nữa: "Mặc dù hương khói ở miếu Tử Ngọ này rất vượng, nhưng chủ yếu vẫn là cầu xin mưa thuận gió hòa, người đọc sách chẳng phải nên đến hai ngôi miếu lớn là miếu Khổng Tử hoặc ngôi miếu có hương khói nhiều nhất toàn thành kia sao?".

"Chuyện này ta cũng không rõ.". Thái Hanh cũng nghiêm túc nói: "Đại ca nói chỉ có bùa của miếu Tử Ngọ mới linh nghiệm thôi.".

Tuấn Chung Quốc cau mày, Kim Nam Tuấn này, cứ thần thần bí bí, không biết lúc nào hắn giở trò quỷ gì nữa.

Cuối cùng cũng đi qua cánh đồng thật lớn, đến chân núi Đông.

Tuấn Chung Quốc ngẩng mặt lên nhìn, gần như hắn chẳng biết mình đến núi Đông thế nào, đừng nói chứ, cái đống đất này cũng thật là cao, đường lên núi cũng hẹp nữa.

Kim Thái Hanh nhấc cao y phục để lộ ra hai chiếc giày trắng tinh, nhảy loi choi lên núi, chẳng khác nào một chú thỏ.
Tuấn Chung Quốc ở phía sau suýt nữa bật cười, hỏi tiểu tử kia: "Này, đệ định cứ nhảy như thế lên núi à?".

Thái Hanh đứng trên bậc thang thứ ba, quy đầu lại mới có thể cao bằng Tuấn Chung Quốc, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao?".

"Ta nói, đệ định nhảy như vậy thì phải mất bao lâu?".

Thái Hanh ngẩng mặt lên nghĩ một chút: "Khoảng một hai canh giờ thôi.".

Tuấn Chung Quốc tròn mắt: "Lên một ngọn núi mất đến một hai canh giờ á? Hay là tìm mấy người khiêng kiệu mang đệ lên đi.".

Thái Hanh còn chưa nói đã thấy Tuấn Chung Quốc chỉ về con đường đất phía sau lưng cậu: "Cái áo kia của đệ đó, lên núi sẽ bị dính đầy đất cho xem.".

Thái Hanh bĩu môi, cúi đầu nhìn y phục mình: "Cái này rất đắt!".

Tuấn Chung Quốc nhảy một bước vọt lên trước cậu một bậc thang, hơi khom lưng, tiện tay bắt lấy Tuấn Tuấn đang muốn chạy lên núi.

"Làm gì chứ?". Thái Hanh khó hiểu.

"Ta cõng đệ lên là được.".

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại nhìn cậu: "Chỉ một lát là tới thôi, đi kiểu đó của đệ đến nơi có khi trời tối mất rồi.".

Thái Hanh đứng sau lưng Tuấn Chung Quốc, khóe miệng đã sớm cong lên, nhưng vẫn rất bình tĩnh, ngoắt mặt nói: "Không thèm, bớt nhân cơ hội chiếm tiện nghi đi.".

Tuấn Chung Quốc há to miệng, quay đầu lại nhìn cậu: "Ta cõng đệ là để đệ ôm ta, ta mới thiệt hơn một chút chứ...".

Thái Hanh ghé lại gần một chút xíu: "Ta nặng đó!".

Tuấn Chung Quốc nhìn trời: "đệ có nặng bằng con heo nái sắp sinh ở quân doanh không?".

Thái Hanh đạp vào bả chân hắn một cái: "Nói lung tung gì đó!".

"Nhanh lên chút đi.". Tuấn Chung Quốc giục: "Còn nháo nữa trời tối bây giờ.".

Thái Hanh mỉm cười, vịn vào vai hắn nhảy phốc một cái lên, ôm lấy cổ Tuấn Chung Quốc, cúi đầu nhìn thấy một tay hắn đang cầm đồ ăn, tay kia lại ôm Tuấn Tuấn, bèn đưa tay: "Đưa đồ cho ta.".

Tuấn Chung Quốc đưa hộp đồ ăn cùng cái giỏ cho Thái Hanh.

Thái Hanh cầm chặt hai tay, Tuấn Chung Quốc lật tay ra sau giữ lấy cậu, tung người một cái... nhảy lên trên núi.

Thái Hanh bất giác ôm chặt, lúc này cậu cũng chẳng còn rảnh rỗi để mà quan tâm chuyện ăn đậu hũ với chẳng chiếm tiện nghi nữa rồi, nhanh quá! Không ôm chặt sẽ ngã xuống mất.

Có thể nói là Tuấn Chung Quốc chạy như điên một đường lên núi, chưa tới nửa canh giờ hai chân đã chạm đất, đặt Tuấn Tuấn xuống, quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, không hề thở dốc chút nào: "Đến rồi.".

Mặt Thái Hanh lúc này cũng đã sợ đến xanh mét rồi, ôm thật chặt lấy Tuấn Chung Quốc, cả đường chạy như điên khiến cho ruột gan cậu cũng nhộn nhạo không nói, còn lo chẳng may ngã xuống sẽ chết mất.

Ngẩng đầu lên đã thấy Tuấn Chung Quốc đang quay đầu lại nhìn mình, trong mắt hắn còn lóe lên sự ranh mãnh nữa.

Thái Hanh cũng biết người này cố tình làm chuyện xấu đây mà, nhanh chóng phủi lại y phục, lấy một chiếc gương ra vuốt lại tóc.

Tuấn Chung Quốc quay đầu liếc mắt nhìn về phía ngôi miếu đằng xa, hơi ngẩn người.

Thái Hanh đang đang chải tóc lại nghe thấy Tuấn Chung Quốc nghi hoặc hỏi cậu: "Đây chính là miếu Tử Ngọ sao?".

"Đúng vậy, ngươi chưa từng đến miếu Tử Ngọ à?.". Thái Hanh cất gương, cầm giỏ chuẩn bị vào miếu bái phật.

"Đúng là ta chưa từng tới... Nhưng mà trước giờ ta chưa từng nghe nói rằng miếu Tử Ngọ là ngôi miếu hoang a.".

Tuấn Chung Quốc nói câu này khiến Thái Hanh sửng sốt.

Thái Hanh ngẩng đầu lên, nhìn về hướng miếu Tử Ngọ đằng xa... vừa nhìn đã ngây dại.

Chỉ thấy ngôi miếu Tử Ngọ đáng lẽ phải khói hương nghi ngút nay lại trở nên tiêu điều đổ nát không tưởng tượng nổi, ngay cả cửa miếu cũng sụp,

trên tường còn có màu xám đen như từng bị hỏa thiêu, tường đã sụp gần một nửa còn bị bám bụi rất nhiều, cây cối trong miếu cũng đổ ngả đổ nghiêng.

Ngôi miếu Tử Ngọ mà Thái Hanh rất quen thuộc trước kia lại càng giống với ngôi miêu đổ nát nơi núi rừng hoang vắng hơn.

"A?". Thái Hanh kinh ngạc há to miệng: "Sao lại như vậy?".

Cậu định chạy lên phía trước xem thì lại bị Tuấn Chung Quốc kéo cánh tay lại, lôi về phía sau.

Nhìn lại Tuấn Tuấn đứng trước bọn họ lúc này đã nhe răng uốn lưng, khẩn trương nhìn chằm chằm về phía cửa chính đen ngòm của ngôi miếu đổ nát kia, cứ như bên trong đó có quái vật gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro