Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài miếu Tử Ngọ, Tuấn Chung Quốc dùng mũi chân cọ cọ Tuấn Tuấn đang muốn thể hiện mình ở phía trước: "Này, tránh ra chút.".

Tuấn Tuấn quay đầu lại nhìn hắn một cái, vọt sang bên cạnh.

Tuấn Chung Quốc muốn vào trong ngôi miêu đổ kiểm tra một chút, Thái Hanh lại kéo ngay hắn lại: "Ngươi định làm gì?".

"Vào miếu bái thần.". Tuấn Chung Quốc nhướng mày.

"Hình như bên trong đó có cái gì.". Thái Hanh nghi ngờ.

"Sợ gì, cho dù có một con gấu thì ta cũng sẽ làm thịt nó rồi làm cho đệ cái áo khoác.". Nói xong cứ thế nghênh ngang đi lên trước.

Thái Hanh theo sát phía sau hắn, trái tim nhỏ bé cũng đang hò hét, đẹp trai khí phách gấp triệu lần a!

Đi tới cửa miếu, không nghe thấy có tiếng gấu kêu hay tiếng mãnh thú nào, thế nhưng lại có thể ngửi được mùi thơm.

Thái Hanh thấy Tuấn Tuấn núp kín phía sau mình, đầu còn cọ chân mình thì cũng lo lắng nhìn vào trong miếu.

Tuấn Chung Quốc ngẩng mặt lên ngửi ngửi, đột nhiên vỗ tay một cái: "A!".

Thái Hanh bị hắn dọa đến run rẩy một cái, Tuấn Tuấn thì xoay người bỏ chạy.

Thái Hanh kéo cái đuôi Tuấn Tuấn lại, quay đầu hỏi Tuấn Chung Quốc: "Ngươi a cái gì chứ, bị ngươi dọa chết rồi.".

Tuấn Chung Quốc cười: "Bên trong đó đang nấu thịt chó.".

Thái Hanh nháy mắt mấy cái, lập tức ngồi xuống ôm lấy Tuấn Tuấn, liếc mắt nhìn Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc dở khóc dở cười: "Muốn ăn cũng không ăn chó cảnh đâu, cả người toàn xương làm gì có thịt.".

Nói xong rồi vào miếu.

Trong miếu không có ai, cả tòa miếu cứ như đã từng trải qua nạn hồng thủy hoặc là bị cướp nên bị san bằng vậy,

bên trong ngoại trừ bụi bẩn tích dày và bàn ghế cùng tượng phật đổ nghiêng đổ ngả ra thì chỉ có một đống lửa giữa miếu, trên đống lửa có treo một cái nồi, bên trong nồi đang nấu thứ gì đó sôi sùng sục, hương thơm toát ra từ cái nồi này.

Tuấn Chung Quốc mở nắp nồi ra ngửi một cái, lập tức đi đến bên cạnh Kim Thái Hanh: "Thêm chút hẹ nữa là có được một món thịt chó thượng hạng rồi, chúng ta chia thế nào đây?".

"Biến!". Thái Hanh lườm hắn: "Ta không ăn thịt chó, ngươi cũng không được ăn.".

"Nấu xong rồi mà, không ăn rất phí.".

Tuấn Chung Quốc tìm đũa, Thái Hanh kéo hắn: "Đồ không rõ ràng mà ngươi cũng dám ăn à, ngươi cẩn thận trúng độc chết đó.".

Còn đang nói chuyện thì đột nhiên từ sau miêu lại truyền đến tiếng khóc, nghe cứ như tiếng than thở của một nam nhân.

Thái Hanh giật mình nhảy dựng, ôm chầm lấy cánh tay Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc thấy thú vị quá, thì ra tiểu tử này nhát gan thế, bình thường ở thư quán ngông nghênh như gì ấy.

Kéo theo Thái Hanh có chết cũng không chịu buông tay mình ra vượt qua những tượng phật ngả nghiêng, đi ra phía sau phật đường... lại thấy có một căn phòng đổ nát.

Có một lão hoà thượng quần áo lam lũ, mặt mày hôi hám đang ngồi trên đất mà khóc, nhìn rất đau lòng.

Thái Hanh nhìn kỹ một chút, kinh ngạc hô lên: "Tịnh Viễn phương trượng?!".

Tuấn Chung Quốc nghe xong cũng cảm thấy mới mẻ - Hòa thượng điên này mà là Phương trượng à?

Thái Hanh nhanh chóng chạy đến đỡ hòa thượng kia dậy: "Phương trượng?".

Lão hòa thượng vẫn đang khóc, quay đầu lại nhìn Thái Hanh một cái, lại đột nhiên cười, khuôn mặt bẩn thỉu, đưa tay định bóp cổ Thái Hanh.

Tuấn Chung Quốc kéo Kim Thái Hanh sang bên cạnh, ngăn hòa thượng kia lại.

Hòa thượng vừa khóc vừa cười, lại cầm thứ gì đó ném hết lên người Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc vỗ tay áo, thấy trên đó toàn là hẹ xanh lét.

Nhìn những lá hẹ thái nhỏ trên người mình, Tuấn Chung Quốc và Kim Thái Hanh nhìn nhau một cái – Chẳng lẽ nồi thịt chó kia là do lão hòa thượng này nấu sao?

Lão hòa thượng phát điên xong rồi liền bỏ chạy đến phía trước phật đường, Thái Hanh cùng Tuấn Chung Quốc cũng đi ra, lại nhìn thấy lão hòa thượng ngồi bên cạnh nồi, cầm bát bắt đầu ăn thịt chó, lại còn lấy một hồ lô rượu bên hông ra uống, mùi rượu rất nồng.

Tuấn Chung Quốc nhướng mày, có vẻ rất tán thưởng: "Hòa thượng này rất biết hưởng thụ nhỉ, Thiêu Đao Tử này đúng là rất hợp với thịt chó, nhưng mà cứ ăn như vậy liệu có bị thượng hỏa không?".

Thái Hanh tức giận, đẩy hắn một cái: "Ngươi tỉnh lại đi, đây là phương trượng Tịnh Viễn, là chủ trì của miếu Tử Ngọ, cao tăng đắc đạo đó!".

Tuấn Chung Quốc chỉ hòa thượng đang ăn thịt chó đầy miệng: "Đây mà là cao tăng á? Là hòa thượng rượu thịt thì có?".

Thái Hanh đau lòng, miếu Tử Ngọ này đã hoang tàn đổ nát đến không chịu nổi, cứ như là đã gặp phải kiếp nạn gì đó rồi, lão hòa thượng Tịnh Viễn phương trượng ôn hòa thông tuệ, lúc nào cũng hòa nhã với mọi người nữa, trước đây mỗi lần đến miếu Tử Ngọ, Thái Hanh đều đánh cờ nói chuyện với hắn nữa.

Lão hòa thượng này kiến thức uyên bác, tinh thông phật pháp, mỗi lần Thái Hanh nói chuyện với hắn đều ngộ ra rất nhiều điều cho nên rất kính trọng, lúc này cậu không thể nghĩ được tại sao một cao tăng như vậy lại lưu lạc thành một vị hòa thượng điên thế này, còn rượu thịt nữa.

Thái Hanh còn muốn đến hỏi phương trượng Tịnh Viễn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hòa thượng kia ăn xong thịt rượu rồi liền bỏ đến góc phật đường, gối đầu lên một cái đệm quỳ mà ngủ rồi.

Thái Hanh gọi mãi hắn cũng không tỉnh, ủ rũ cúi đầu đi về, lại thấy Tuấn Chung Quốc đang đứng bên cạnh cái nồi kia, đang ăn thịt uống rượu.

Thái Hanh vô cùng tức giận, đến đẩy mạnh hắn một cái.

Tuấn Chung Quốc bị cậu đẩy cũng không giận, ngẩng đầu nhìn cậu: "Lão hòa thượng này bị điên rồi, đệ có xả giận vào ta cũng không ích gì đâu, đi thôi, đến chỗ khác cầu bùa thi cử đi.".

"Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, ngươi nghĩ hay là chúng ta đi báo quan được không?". Thái Hanh nghiêm túc hỏi.

"Ta không phải là quan à.". Tuấn Chung Quốc chỉ mũi mình: "Hơn nữa, đệ báo quan rồi thì sao? Hòa thượng ăn thịt cũng không có phạm pháp mà.".

Nói xong bèn đứng lên, kéo Thái Hanh: "Đi thôi, đệ xem trời cũng sắp tối rồi.".

Thái Hanh nhìn bên ngoài miếu một chút, quả nhiên thấy mấy đen giăng đầy trời, nhưng mà cậu cũng không yên tâm về lão hòa thượng lắm, nói: "Mang hắn về mời đại phu kiểm tra một chút đi?".

"Hắn đã điên đến vậy rồi phải làm thế nào để mang về?".

Tuấn Chung Quốc kéo Thái Hanh: "Hắn như vậy chẳng phải rất tự tại sao? Ăn thịt dù sao cũng tốt hơn là gặm vỏ cây có đúng không.". Nói xong cứ thế kéo Thái Hanh rời đi.

Trước khi ra đến cửa miếu, Tuấn Chung Quốc quay đầu liếc nhìn lão hòa thượng đang nghiêng đầu ngủ sau trong góc, lão hòa thượng cũng... mở mắt nhìn hắn một cái.

So với khi đi hăng hái, khi về Thái Hanh lại rầu rĩ vô cùng.

Tuấn Chung Quốc đi cùng cậu xuống núi... đi một lúc, Thái Hanh ngẩng đầu lên, phát hiện ra không phải bọn họ đang đi trên đường xuống núi mà là chẳng biết đã đi vào trong khu rừng quanh núi từ lúc nào rồi.

Thái Hanh hỏi Tuấn Chung Quốc: "Đi đâu vậy?".

Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút: "Đi dạo xung quanh chút đi.".

"Đi dạo một chút à?". Thái Hanh nheo mắt lại: "Ngươi cũng rảnh rỗi nhỉ, ban nãy còn nói trời sắp tối rồi mà.".

"Trời tối mới tốt chứ.". Tuấn Chung Quốc mặt dày cười: "Nơi núi rừng hoang dã, 2 người nam nhân nam tử rất thú vị đấy!".

Thái Hanh nhấc chân lên, định đạp lên bắp chân Tuấn Chung Quốc một dấu giày đen kịt luôn.

"Đùa thôi mà, sao phải cau mày thế.". Tuấn Chung Quốc vỗ ống quần, nhìn thấy phía trước có một ngôi nhà đang lên khói, chỉ: "Trời sắp mưa rồi, qua đó tránh đi.".

Đang nói thì đã có giọt mưa xuyên qua kẽ lá đỉnh đầu rớt xuống, rơi trên mặt họ rồi.

Thái Hanh bỗng hiểu ra: "À, ta hiểu rồi, ngươi muốn tìm người dân quanh đây hỏi thăm xem họ có biết gì về biến cố trên núi không!".

Tuấn Chung Quốc không nói, chỉ cười.

"Biện pháp rất tốt!". Thái Hanh lập tức chạy về phía ngôi nhà phía trước.

Tuấn Chung Quốc nhìn cây cối hai bên đường một chút, hình như hơi để ý, nhưng mà vẫn dẫn theo Tuấn Tuấn đuổi theo Kim Thái Hanh ở phía trước.

Sâu trong rừng rậm chỉ có một ngôi nhà có vẻ đơn sơ.

Khói bếp tỏa ra từ ống khói trong ngôi nhà nhỏ này, Thái Hanh đinh lên gõ cửa trước, lại nghe thấy có tiếng "cạch", cửa phòng được mở ra, một hòa thường bưng theo bồn gỗ chuẩn bị ra ngoài, liếc mắt thấy Tuấn Chung Quốc và Thái Hanh thì sửng sốt.

Tuấn Chung Quốc vừa nhìn thấy cái đầu tròn lông lốc thì bĩu môi – Lại là một tên đầu trọc.

Thái Hanh quan sát hòa thượng kia, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mày trắng trẻo nhã nhặn, không biết tại sao hắn lại ở trong núi sâu một mình.

"Thái Hanh thí chủ?". Tiểu hòa thượng thấy Thái Hanh thì gọi một tiếng.

"Ngươi biết ta sao?".

"Thái Hanh thí chủ, ta là Minh Tịnh đây.". Tiểu hòa thượng vui vẻ: "Thí chủ thường xuyên đến miếu xin bùa thi cử mà, ta nhớ rõ!".

"À...". Mặc dù Thái Hanh cũng không nghĩ ra mình đã từng gặp hòa thượng này chưa, nhưng nghe hắn nói vậy thì chắc hắn là hòa thượng ở miếu Tử Ngọ, vậy thì tốt, có thể hỏi xem có chuyện gì rồi.

"Tiểu sư phụ...". Thái Hanh vừa định mở miệng thì Tuấn Chung Quốc đã chen miệng nói: "Đi vào hãy nói, trời mưa rồi.".

Minh Tịnh vội vàng lùi vào trong nhường đường cho hai người: "Hai vị thí chủ, mời vào.".

Vào phòng quan sát xung quanh một chút thì thấy đây chỉ là một gian phòng bình thường, bài trí cũng khá đơn giản, cách sắp xếp phòng ốc gần giống với thiền đường.

Tuấn Chung Quốc không ngồi xuống, chỉ đứng đó đánh giá xung quanh, sau đó đến đứng bên cửa sổ mà quan sát trên núi.

Thái Hanh đón lấy tách trà Minh Tịnh đưa tới, không đợi hai người hỏi, Minh Tịnh đã nói: "Thái Hanh thí chủ, có phải lại lên núi cầu bùa thi cử không?".

"Đúng vậy.". Thái Hanh hỏi ngay nghi vấn trong lòng mình: "Tại sao miếu Tử Ngọ lại thành như vậy?".

Tiểu hòa thượng thở dài: "Ác linh ám ảnh, âm hồn không thể tiêu tán...".

Thái Hanh sửng sốt, Tuấn Chung Quốc cũng quay đầu lại nhìn hắn: "Ác linh sao?".

"Hai vị có thể không biết.". Minh Tịnh ngồi bên cạnh bàn, nhỏ giọng kể:

"Mấy tháng trước, lúc nửa đêm chúng ta thường thấy trong miếu có một bóng người màu trắng, là một nữ nhân mặc áo trắng.

Lúc đó trong miếu lòng người hoang mang, phương trượng còn mắng chúng ta, ngài nói phật môn là nơi trọng địa, sao có thể có ma quỷ được, bảo chúng ta đừng có suy nghĩ vớ vẩn.".

Thái Hanh nghiêm túc lắng nghe, cũng không hiểu được – Trong miếu mà cũng có quỷ à?

"Nhưng mà có một hôm, nửa đêm ta cùng phương trượng đi ngang qua viện có đụng phải một nữ quỷ áo trắng, ta bị dọa sợ đến ngồi phịch xuống đất.". Minh Tịnh nói đến chuyện đêm đó vẫn còn sợ hãi không nguôi.

"Hôm sau, phương trượng phái người đưa thư cho Kim thí chủ...".

"Kim thí chủ nào?". Thái Hanh hỏi.

"Chính là Kim Nam Tuấn của Thư quán Nam Tuấn, Kim thí chủ.".

Thái Hanh kinh ngạc: "Đại ca ta sao?".

Minh Tịnh nhìn Thái Hanh một chút, hình như định nói gì đó nhưng lại thôi.

"Sau đó thì sao?". Thái Hanh hỏi: "Vì sao phương trượng lại bị điên?".

Minh Tịnh ngập ngừng một lát, nói: "Hôm đó, Kim thí chủ có tới miếu một chuyến, ở trong phòng nói chuyện với phương trượng khoảng một canh giờ, sau khi Kim thí chủ đi rồi, đêm đó phương trượng lại đột nhiên bị điên.".

"Cái gì?". Thái Hanh há to miệng: "Phương trượng nói chuyện gì với đại ca ta mà sau đó lại điên?".

"Ta không biết, nhưng cũng chưa chắc đã có liên quan đến Kim thí chủ đâu, ta cảm thấy có thể là đã bị nữ quỷ áo trắng kia ám rồi.".

Minh Tịnh nói: "Kể từ hôm đó, trong miếu của chúng ta cũng không còn thấy nữ quỷ áo trắng nữa. Nhưng mà phương trượng càng điên khùng hơn, hắn cứ gặp ai là đánh người đó, còn ăn thịt uống rượu, đốt miếu đập tượng phật nữa...

các sư huynh đệ của ta đa số đã chạy mất, chẳng bao lâu thì miếu cũng bị giải tán. Ta không còn cách nào khác bèn ở trên núi, nhưng vì vẫn không yên tâm về phương trượng cho nên mới ở đây, hàng ngày đến nhìn xem hắn có ổn hay không.".

Thái Hanh gật đầu, nghe như vậy cũng cảm thấy hòa thượng này vẫn còn chút lương tâm, nhưng mà trong đầu cũng vô cùng nghi hoặc –

Đại ca có liên quan đến chuyện này không? Nhưng vì sao hôm qua cậu có nói với Kim Nam Tuấn là hôm nay sẽ đến miếu Tử Ngọ xin bùa thi cử thì hắn lại không nói gì, rõ ràng là vẫn không biết miếu Tử Ngọ đã xảy ra chuyện rồi.

Trong lòng Thái Hanh cảm thấy lo lắng, bèn hỏi tiểu hòa thượng xem có dù hay không, tiểu hòa thượng tìm được một cây dù đã rách nát, Thái Hanh che dù, kéo Tuấn Chung Quốc chạy xuống núi.

Tuấn Chung Quốc cũng chẳng thèm che dù, về tắm một cái là ổn, nhưng mà Thái Hanh thì lại có vẻ vội vàng xuống núi, chiếc áo đẹp như vậy mà lại bị dính đầy nước bẩn với bùn đất, hắn nhìn thấy cũng phải cau mày.

"Đệ đi chậm một chút, cẩn thận gã xuống núi bây giờ...".

Tuấn Chung Quốc vừa mới nói xong, quả thật đã thấy Kim Thái Hanh trượt chân một cái.

"Á!". Tuấn Chung Quốc vội vàng chạy lên đỡ lấy, Thái Hanh bị giật mình sợ hãi cũng làm rơi cả dù. Tuấn Chung Quốc dùng tay áo che mưa cho cậu, cau mày: "Đệ vội cái gì.".


Thái Hanh giữ tay áo Tuấn Chung Quốc chắn ở trên đầu, nói: "Đi về hỏi xem đại ca đã nói gì cùng phương trượng a!".

Tuấn Chung Quốc cười khan một tiếng, vừa kéo tay cậu lên đỉnh đầu để cậu tự mình che mưa trên trán vừa tiến lên mấy bước nhặt lên chiếc dù để che mưa cho cậu.

Thái Hanh ngẩng mặt nhìn Tuấn Chung Quốc, thấy hắn hình như có gì muốn nói.

Tuấn Chung Quốc nhìn về phía sau, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, tóm lại là sau khi hồi phục tinh thần lại thì nhét dù vào tay Thái Hanh, cõng cậu xuống núi trước.

Tuấn Tuấn vẫn luôn đi theo phía sau hai người, cũng quay đầu nhìn lại phía sau một chút.

Chờ cho đến khi xuống đến chân núi, đi trên đường làng nhỏ hẹp trờ về, Thái Hanh che dù gác đầu trên vai Tuấn Chung Quốc, hỏi hắn: "Có phải có chuyện gì không ổn không?".

Tuấn Chung Quốc từ tốn đi về phía trước, nói: "Ban nãy đã bảo đệ ăn một miếng thịt chó mà đệ lại không ăn.".

Thái Hanh giật tóc hắn.

Tuấn Chung Quốc cắn răng, chẳng biết là do bị kéo tóc đau quá hay là đang nhịn cười nữa, tiện thể còn bổ sung một câu: "Mùi vị thịt chó đó rất ngon!".

Thái Hanh trừng hắn: "Ngươi còn muốn ăn nữa, ta ghét nhất là người ta ăn thịt chó! Sau này không cho phép ăn.".

Tuấn Chung Quốc cười khan mà gật đầu: "Được, được.".

"Tiếp đó thì sao, nói chuyện nghiêm chỉnh đi.". Thái Hanh hỏi.

"Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà.". Tuấn Chung Quốc trả lời cực kỳ khí khái: "Thịt con chó kia cực kỳ ngon!".

Thái Hanh nheo mắt nhìn hắn.

Tuấn Chung Quốc đặt cậu xuống, đưa tay ấn bên trái trán của cậu, nói: "Ngốc.".

Thái Hanh xoa trán mình mà nhìn Tuấn Chung Quốc, không hiểu gì ráo.

"Đệ còn nói hắn bị điên, người điên lại có được thủ nghệ giỏi như vậy, nấu được một nồi thịt chó thơm ngon đến thế à?."

Tuấn Chung Quốc bĩu môi: "Lại còn nhớ phải cho thêm xạ hương vào nồi thịt chó nữa, hòa thượng điên á? Có mà là trù tử điên thì có.".

Thái Hanh che trán ngẩn người, một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi cảm thấy đại hòa thượng đó giả điên à? Tại sao phải giả điên lại còn phá giới nữa?".

"Thật ra thì ban nãy trên núi còn có những người khác nữa.".Vẻ mặt Tuấn Chung Quốc khó giấu được dáng vẻ cẩu thả lại xen chút tinh ranh.

"Ai vậy?".

Thái Hanh cau mày: "Tiểu hòa thượng có nhắc đến nữ quỷ áo trắng, trùng hợp thế sao? Người hãm hại đại ca ta cũng là một nữ quỷ áo trắng, lần này còn có liên quan đến đại ca ta... liệu hai chuyện này có quan hệ tới nhau không?".

"Về thư quán trước đã.". Tuấn Chung Quốc phất tay một cái: "Tối nay ta lại tới xem lần nữa.".

"Ta cũng đi!". Thái Hanh hăng hái.

"Đệ đi làm gì?".

Tuấn Chung Quốc toét miệng: "Nam tử còn muốn theo nam nhân nửa đêm lên núi sao?".

"Lên núi ban ngày với lên núi giữa đêm có gì khác nhau hả?!". Thái Hanh không chịu yếu thế.

"Á...". Tuấn Chung Quốc ngẩng mặt ngẫm nghĩ.

"Lại nói tới, chuyện này còn có liên quan đến danh dự và an toàn của đại ca ta, ai biết có người muốn hại hắn hay không!".

Thái Hanh giật tay áo Tuấn Chung Quốc kéo thẳng về thư quán: "Vừa đúng lúc, ta có một bộ y phục màu đen còn mới, vẫn chưa có dịp nào dùng đây!".

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc méo xẹo, tiểu tử này chẳng quan tâm đến chuyện gì hết, chỉ chú ý mỗi chuyện y phục mình mặc có đẹp hay không mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro