Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại thư quán, Thái Hanh chạy đi tìm đại ca mình nhưng mà Kim Nam Tuấn lại bị Hoàng thượng triệu vào cung rồi,

nghe nói là Hoàng hậu có mấy cuốn kinh phật, cả hoàng thành này có khi chỉ mình Kim Nam Tuấn đọc là hiểu được mà thôi, cho nên Hoàng hậu mời hắn vào cung giúp bà dịch kinh văn, phải ba ngày nữa mới về.

Thái Hanh không tìm được đại ca mình thì càng gấp gáp hơn, lại chạy về tìm Tuấn Chung Quốc, liền thấy trong sân... Tuấn Chung Quốc đang nói chuyện với Trịnh Hạo Thạc.

Thái Hanh chạy đến chỗ hai người thì nghe thấy hình như hai người đang nói chuyện về phương trượng Tịnh Viễn.

"Lai lịch của hòa thượng kia trong sạch chứ?". Tuấn Chung Quốc khoanh tay hỏi.

"Qủa đúng là cao tăng đắc đạo.". Hạo Thạc bắt đầu nhớ lại: "Kỳ quái, trước đây không lâu vẫn còn tốt mà.".

"Ngươi biết?".

"Đương nhiên, người trong hoàng thành ta phải biết đến chín phần.".


Hạo Thạc nói xong, chẳng bất ngờ gì khi khóe miệng Tuấn Chung Quốc lại bắt đầu co giật: "Con mẹ nó, đầu ngươi có vấn đề rồi!".

Hạo Thạc liếc hắn một cái, có điều hình như hắn cũng đã quen rồi, nói tiếp: "Hòa thượng Tịnh Viễn kia tâm địa vô cùng tốt, bình thường người đến miếu Tử Ngọ dâng hương cũng rất vượng...".

"Chờ một chút.". Tuấn Chung Quốc chặn lời hắn lại: "Ngươi chắc chắn người đến miếu Tử Ngọ dâng hương rất nhiều sao?".

"Đúng vậy.".

Không đợi Hạo Thạc nói tiếp, Thái Hanh đã chạy vào nói: "Trừ người tới dâng hương ra thì còn có không ít người đến nhờ phương trượng giảng thiền nữa.".

"Lạ ở chỗ này.".

Tuấn Chung Quốc tò mò: "Với trình độ hóng hớt của dân chúng hoàng thành này, chẳng có lý nào mà chuyện lớn như vậy, lâu như vậy rồi mà không có ai lan truyền chứ!".

"Cũng đúng!".

Hạo Thạc cảm thấy rất có lý: "Hòa thượng ăn thịt phá miếu, chuyện này nhất định sẽ rất thu hút người khác, huống hồ đó lại là một vị cao tăng trong lòng dân chúng như hòa thượng Tịnh Viễn nữa.".

"Hắn rất được lòng người à?". Tuấn Chung Quốc đến cạnh bàn ngồi xuống, mở nắp bình trà xem bên trong có trà hay không.

"Đúng vậy.".

Trình Hạo Thạc gật đầu, sau đó "vụt" cái chạy ra ngoài, chỉ lát sau đã cầm một cuốn sách mà "vút" cái trở về:

"Ban đầu hòa thượng Tịnh Viễn làm quan, cần mẫn liêm chính thương yêu dân chúng, làm việc rất hiệu quả, cũng được coi là tiền đồ vô lượng.

Nhưng mà sau đó hắn lại đột nhiên gặp nạn lớn, hình như lúc trên đường hồi hương thăm người thân thì gặp phải lũ lớn, khiến cho ái thê và con nhỏ đều qua đời.

Từ đó về sau hắn đi tu làm hòa thượng, tính cách cũng thay đổi, vô cùng hòa nhã vui vẻ.

Hắn rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, trong miếu Tử Ngọ còn có không ít những người gặp cảnh khốn cùng nữa.

Tóm lại là mấy chục năm liền lão hòa thượng này đều làm quá nhiều việc thiện đến độ có nói cũng không hết, cho nên từ khắp mọi nơi, mọi người đều rất yêu quý hắn.".

Thái Hanh ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút, vẻ mặt đột nhiên như hiểu ra gì đó, không nặng không nhẹ mà "ha" một tiếng.

Thái Hanh và Trình Hạo Thạc đều cùng nhau nhìn hắn – Ha cái gì?

Tuấn Chung Quốc vắt chân sờ cằm, dáng vẻ cực kỳ lưu manh: "Lý do khiến cho đến giờ mà chuyện này vẫn chưa bị truyền ra ngoài chỉ có một mà thôi.".

Thái Hanh và Trình Hạo Thạc nhìn nhau một cái, ngoan ngoãn đến ngồi cạnh bàn, xem hắn có cao kiến gì.

"Chính là kiếp nạn này của miếu Tử Ngọ mới xảy ra chưa đến ba ngày mà thôi!".

Tuấn Chung Quốc nhướng mày một cái: "Vì mấy ngày nay chuyện của Kim Nam Tuấn quá vang dội cho nên mới không truyền đến.".

"Nhưng mà hòa thượng ở sườn núi kia nói là chuyện xảy ra khá lâu rồi mà.". Thái Hanh không hiểu.


"Ta cũng nghĩ nếu chuyện đã xảy ra lâu vậy thì không thể không có người biết chuyện này được.".

Trình Hạo Thạc gật đầu một cái: "Giải thích tốt nhất cho chuyện này chính là hòa thượng kia nói dối.".

Thái Hanh ngẩng cằm: "Sao hắn phải nói dối...".

"Tiểu hòa thượng đó dù có trọc đầu nhưng cũng không thể cho đó là hòa thượng thật.". Tuấn Chung Quốc nói.

Thái Hanh kinh ngạc: "Sao ngươi biết?".

"Nhìn rất rõ mà.". Tuấn Chung Quốc hững hờ trả lời.

"Nói thấy rõ là sao?". Thái Hanh nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

"Chậc.".

Tuấn Chung Quốc cảm thấy chuyện này có vẻ khó mà giải thích, ngắc ngứ hồi lâu mới nói: "Chính là... cách hòa thượng nhìn người khác sẽ không giống với người bình thường, có hiểu không? Đặc biệt là lúc nhìn nam thanh nữ tú.".

Thái Hanh vẫn tiếp tục không hiểu: "Không giống nhau thế nào?".

Tuấn Chung Quốc sờ mũi, có vẻ rất khó mở lời.

Thái Hanh thấy hắn không nói thì càng tò mò hơn: "Có chuyện gì vậy?".

"Ài, Thái Hanh đệ đệ.".

Trình Hạo Thạc chống cằm híp mắt cười, giải thích giúp Tuấn Chung Quốc:

"Nam nhân nhìn nữ nhân dĩ nhiên là phải khác hòa thượng nhìn nữ nhân rồi, bình thường mỗi khi nam nhân nhìn thấy mỹ nữ cho dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ có phản ứng.

Mà hòa thượng thì lục căn thanh tịnh, nhìn thấy nữ nhân cũng sẽ không có phản ứng gì, cho dù thấy nữ nhân rất đẹp thì cũng không mặt đỏ tim đập... đương nhiên, cho dù lục căn vẫn chưa thanh tịnh thì vẫn sẽ có chút cố kỵ đi.".

Thái Hanh nháy mắt mấy cái: "Vậy rốt cuộc thì sao?".

Tuấn Chung Quốc nhìn trời: "Bình thường đệ thông minh lắm mà, sao lại đột nhiên ngây ngốc thế hả? Lúc hòa thượng kia nhìn thấy đệ, cả mặt hắn đều hiện ra ý tứ rất rõ – Oa, người đẹp nha! Vậy đệ nói hắn có phải là hòa thượng thật hay không?".

Thái Hanh chống cằm, hình như thực sự rất vui mà lầm bầm: "Ha? Người đẹp à...".

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu dễ tiếp thu như thế, cũng có chút buồn cười: "Chẳng phải là người đẹp sao.".

Nói xong đứng lên, nói là đi tìm chút đồ ăn, ăn no để buổi tối còn có sức lên núi điều tra xem rốt cuộc đám đầu trọc kia muốn giở trò quỷ gì, cứ thế, hắn như một làn khói biến mất vô tung.

Chờ đến khi Tuấn Chung Quốc đi rồi, Trình Hạo Thạc vẫn thấy Thái Hanh chống má híp mắt cười còn rạng rỡ hơn cả hoa mai nở đầy sân kia nữa.

"Này, tiểu đệ.". Hạo Thạc quơ bút trước mắt cậu: "Ý tứ, ý tứ chút!".

Cuối cùng Thái Hanh cũng hồi phục tinh thần lại, ngồi ngay ngắn lại, tiện thể còn ho khan một tiếng, nhìn xung quanh một chút mới nhận ra Tuấn Chung Quốc biến mất rồi, cau mày hỏi: "Người đâu rồi?".

"Đi ăn cơm rồi.".

Thái Hanh cau mày, sơ ý cái đã để hắn chạy mất: "Vẫn chưa nói rõ mà, hòa thượng kia có vấn đề gì, đó là ai chứ? Việc gì phải giả làm hòa thượng lừa gạt chúng ta.".

"Ừ, ta có thể đoán được lão Tuấn băn khoăn điều gì.".

Trình Hạo Thạc nói: "Hắn nhìn người rất chuẩn, nhất là nhận biết người xấu người tốt, nếu hắn đã cảm thấy hòa thượng kia có vấn đề thì nhất định sẽ có vấn đề. Mặt khác, ta còn khá lo lắng một chuyện khác.".

"Cái gì vậy?". Thái Hanh thấy dáng vẻ của Hạo Thạc rất nghiêm túc thì có chút lo lắng mơ hồ.

Hạo Thạc cười: "Đệ thử nghĩ một chút mà xem, chuyện lần này có liên quan đến đại ca đệ, nếu như không phải là Tam hoàng tử ra kỳ chiêu để hóa giải chuyện của đại ca đệ thì đây có lẽ chính là đòn thứ hai người ta chuẩn bị để giáng xuống đại ca đệ rồi, cái tội góp phần vào việc là hại Tịnh Viễn sư phụ đức cao vọng trọng lại có lòng từ bi đến bị điên ấy...".

Đôi hàng lông mày của Thái Hanh nhíu chặt, quả nhiên là lại có quan hệ tới đại ca của cậu! Có phải đại ca của cậu đã đắc tội ai nên mới bị người ta báo thù như vậy?

Hơn nữa, Thái Hanh hiểu rõ Kim Nam Tuấn, mặc dù bình thường đại ca cậu có vẻ rất lễ độ nhã nhặn, nhưng cũng không phải là người chịu thiệt, lần này huynh ấy... hình như biết rõ nguồn cơ nhưng lại không muốn nói toạc ra, vì sao vậy

Tuấn Chung Quốc ăn uống no say rồi, còn cầm theo chút đồ ăn khuya từ tửu lâu về, cách xa đã nhìn thấy ở trên bậc thềm ngoài cửa thư quán Hiểu Phong, Kim Thái Hanh mặc bộ y phụ màu đen, hai tay chống cằm mà ngẩn người ngồi đó.

Tuấn Chung Quốc lắc đầu một cái, nửa đêm rồi mà tiểu tử này còn mặc một thân đen thui ngồi ngoài cửa, không sợ sẽ hù dọa người khác à.

Đi tới gần, quan sát cẩn thận một cái, Tuấn Chung Quốc nhếch mày – Kim Thái Hanh mặc màu đen có vẻ trưởng thành hơn so với những bộ y phục khác một chút, cũng mang đến chút hương vị của nam tử


Nhưng mà hắn đã đi đến trước mặt rồi mà tiểu tử kia vẫn còn đang ngẩn người.

Tuấn Chung Quốc chắp tay sau lưng, khom lưng xuống nhìn cậu.

Thái Hanh vẫn hai mắt đăm đăm như cũ.

Tuấn Chung Quốc cũng chẳng biết cậu đã ăn cơm chưa nhưng vẫn lấy một chiếc bánh bao còn nóng hổi từ đống đồ ăn khuya mới mua về kia lắc lắc trước mắt cậu.

Thái Hanh đưa tay, tóm lấy bánh bao gặm.

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu chằm chằm, lại thấy cậu vừa ngẩn người vừa gặm bánh bao.

"Này!".

Nhịn không được hắn gọi cậu một tiếng, Thái Hanh bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tuấn Chung Quốc: "Ngươi về rồi à?".

Tuấn Chung Quốc dở khóc dở cười: "Chưa về thì ai cho đệ bánh bao ăn vậy?".

Thái Hanh nháy mắt mấy cái, nhìn bánh bao trong tay một chút, hình như cũng khó hiểu – Ăn lúc nào vậy.

"Đệ làm gì ở đây thế?". Tuấn Chung Quốc xoay người ngồi xuống cạnh cậu.

"Chờ ngươi mà.". Thái Hanh ăn hết bánh bao rồi, lấy một cái khăn tay lau miệng: "Đã nói buổi tối sẽ lên núi mà.".

"Đệ nhất định phải đi à?".

Tuấn Chung Quốc hỏi lại lần nữa: "Ban đêm trong núi có thể có sâu, rắn, chuột đó, biết đâu còn có mãnh thú nữa, cũng không đảm bảo không nhảy ra mấy tên tiểu quỷ nữa đâu.".

Thái Hanh liếc hắn một cái: "Sợ gì, con mãnh thú đó có thể đánh thắng được ngươi à? Hạo Thạc phu tử nói ma quỷ gì cũng phải sợ ngươi hết! Ngươi đừng có bỏ rơi ta là được...".

Thái Hanh nói xong, hình như Tuấn Chung Quốc lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi cậu: "Đúng rồi, trước đây ta có nghe nói, trong thư quán Hiểu Phong cũng từng có quỷ đúng không?".

Thái Hanh ngẩn người, vỗ tay một cái: "Đúng vậy! Ngươi nhắc tới ta cũng nhớ ra rồi, là một nữ quỷ váy trắng!".

"Đệ từng gặp chưa?". Tuấn Chung Quốc hỏi.

Thái Hanh lắc đầu một cái: "Có người nhìn thấy nhưng chủ yếu vẫn chỉ nghe nói thôi.".

Tuấn Chung Quốc im lặng.

Thái Hanh nhìn sắc trời một chút, nói: "Đã đến lúc rồi, không phải chúng ta nên đi sao?".

"Chờ một chút.". Tuấn Chung Quốc nhìn đôi giày thêu hoa trên chân nàng một chút: "Đệ vẫn còn có thể đi được à?".

Đúng là Thái Hanh cảm thấy hơi mệt, nhưng mà phần thì lo lắng cho đại ca cậu phần thì lại tò mò quá.

Đang nói chuyện lại nghe thấy có tiếng vó ngựa đang đến gần.

Rất nhanh sau đó, một con tuấn mã màu đen nhánh chạy tới, yên cương đầy đủ, hàm thiếc và móng đều được chế tạo bằng bạc nguyên chất, một con ngựa đen!

Ngựa rất cao lớn, không có lấy một cọng lông khác màu, vô cùng đẹp.

Lần đầu tiên Thái Hanh nhìn thấy một chú ngựa lớn như vậy, kinh ngạc đưa tay định sờ cổ ngựa.

"Cẩn thận nó cắn đệ đó.". Tuấn Chung Quốc đột nhiên nói.

Thái Hanh bị dọa sợ đến rụt tay lại, nghi ngờ mà nhìn Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc phóng người lên ngựa, đưa tay cho cậu: "Ngồi trước hay sau?".

Thái Hanh suy nghĩ một chút, muốn ngồi nhưng còn ngại, quay mặt đi: "Không thèm cưỡi cùng ngựa với ngươi.".
"Vậy mang cho đệ một con nhé?".

Thái Hanh bĩu môi: "Không biết cưỡi.".

Tuấn Chung Quốc giật khóe miệng: "Vậy ta đi một mình nhé?".

Thái Hanh vội giữ lấy ống tay áo hắn, suy nghĩ một chút: "Ngồi sau đi...".

Tuấn Chung Quốc cảm thấy cũng đúng, dù sao thì người ta cũng là đại nam tử mà, tuy ngồi trước sẽ an toàn hơn chút, ngồi phía sau cẩn thận lát nữa đừng có ngã ngựa.

Đưa tay cho Kim Thái Hanh.

Thái Hanh cẩn thận đưa tay, cách ống áo mà đặt tay mình vào tay Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc nhìn bàn tay mịn màng thon gọn giấu trong ống áo lụa đen, cố gắng cầm thật nhẹ nhàng, chờ khi chân cậu đã đặt vững vàng trong bàn đạp rồi mới từ tốn giơ tay kéo một cái.

Thân hình Thái Hanh cứ thế bay lên, chờ đến khi hiểu rõ thì cậu đã ngồi trên lưng ngựa rồi.

Tuấn Chung Quốc cảm thấy không được thoải mái lắm, quay đầu lại nhìn cậu, cau mày: "Thái Hanh, đệ cứ ngồi như vậy cẩn thận lát nữa ngã chết!".

Thái Hanh nghiêng người một bên ngồi ở lưng ngựa phía sau, cũng cảm thấy không được thoải mái, chỉ có thể cau mày.

"Hay là đệ thay bộ y phục đi.". Tuấn Chung Quốc đề nghị.

"Không thèm.". Thái Hanh thề phải bảo vệ quyền được bộ y phục mới này


Tuấn Chung Quốc bất lực: "Hay là đệ chuyển ra ngồi trước mặt ta đi? Như vậy có thể ngồi thoải mái.".

Thái Hanh suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.

Tuấn Chung Quốc xoay người lại đỡ lấy, mang Thái Hanh đến phía trước, giúp cậu ngồi nghiêng ổn định.

Thái Hanh cảm thấy thoải mái hơn, chỉ là vừa chạm vào ngực Tuấn Chung Quốc, Thái Hanh há miệng, trong lòng không ngừng gào thét – Nha! Gần quá làm sao đây!

Tuấn Chung Quốc thấy cậu còn ý tứ, bèn nói: "Lát nữa có gió lớn, nếu đệ thấy choáng thì cứ dựa vào tay ta.".

"Ừ.". Thái Hanh gật đầu một cái, trong lòng thầm nói – Dựa vào ngực có được không nhỉ? Không được, cần phải ý tứ!

Tuấn Chung Quốc rút một chiếc áo choàng màu đen từ bọc y phục bên cạnh yên ngựa ra, giũ một cái rồi đưa cho Thái Hanh.

Thái Hanh nhìn áo choàng trên đỉnh đầu mình, đưa hai tay cầm lấy, hé nửa mặt ra ngửa lên nhìn Tuấn Chung Quốc.

"Gió lớn.". Tuấn Chung Quốc nói rồi bĩu môi với cậu: "Đừng để bị thổi méo miệng.".

Vừa dứt lời, Thái Hanh lập tức dùng áo choàng quấn quanh mặt, che miệng lại, có áo choàng ngăn cản bên ngoài cậu cũng được tự nhiên hơn, dù có dựa vào chỗ nào, có đụng vào đâu cũng không còn ngại ngùng như vậy nữa.

Tuấn Chung Quốc thấy cậu đã ngồi yên ổn rồi bèn rung dây cương một cái, giật... ngựa đi! Hắc mã chẳng khác nào một mũi tên, chạy như bay thẳng đến núi Đông.

Thái Hanh từ thu mình trong áo choàng, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay đang giữ dây cương của Tuấn Chung Quốc.

Rời khỏi phố phường đến đường lớn, gần như không còn một bóng người, đêm lặng như nước, ngoại trừ tiếng gió đêm thổi lá kêu xào xạc ra thì cũng chỉ còn tiếng vó ngựa mà thôi.

"Ngươi đoán.". Thái Hanh đột nhiên phá vỡ tĩnh lặng, hỏi Tuấn Chung Quốc: "Đại ca ta liệu có biết người hại hắn là ai không?".

Tuấn Chung Quốc im lặng, im lặng đến khi Thái Hanh gần như cho rằng hắn không nghe thấy mình hỏi rồi, thì hắn lại đột nhiên mở miệng nói: "Hẳn là biết.".

"Tại sao huynh ấy lại không nói?".

"Hắn đương nhiên có lý do của mình
.".

"Ta có chút lo lắng.".
Thái Hanh buồn lo.

"Sợ cái gì?". Tuấn Chung Quốc hỏi ngược lại.

Thái Hanh ngẩng mặt lên: "Đại ca ta thông minh như thế, tại sao phải nhẫn nhịn?".

Tuấn Chung Quốc cười nhạt: "Cho dù bị thiệt cũng không giải thích mới là nam nhân thực sự, vừa bị chút thiệt thòi đã oang oang kêu thì còn chẳng bằng đám đàn bà.".
"Ngươi tin tưởng đại ca ta à?". Thái Hanh hỏi.

"Ta chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy.".

Tuấn Chung Quốc không sao cả trả lời:

"Hơn nữa, làm đệ nhất thiên hạ cũng chẳng dễ dàng gì, nếu như Kim Nam Tuấn có thể làm đến tận bây giờ, đương nhiên là hắn phải có bản lĩnh của mình, cần gì ta lo lắng nữa?

Bình tĩnh mà nói, cho dù hắn có bị vạn người chửi rủa, tiếng xấu vạn năm như lão tử đi nữa thì cũng chưa chắc là sẽ không thể sống tốt được.".

Thái Hanh cười, đôi hàng lông mi cong lên: "Ngươi làm sao có thể bị tiếng xấu truyền vạn năm chứ, muốn có thể truyền được tiếng xấu vạn năm cũng cực khó khăn, còn khó hơn cả việc lưu danh thiên cổ nữa!".

"Đúng vậy!". Tuấn Chung Quốc đồng ý gật đầu: "Từ xưa có đại gian mới có đại tài mà.".

Thái Hanh cảm thấy Tuấn Chung Quốc đâu có thô kệch chứ?

Rất biết lý lẽ mà, hơn nữa tâm địa lại rộng rãi, kể cả để phụ thân nói chuyện với hắn, chắc là cũng sẽ thích hắn nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro