Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ngựa đến chân núi, trăng sáng sao thưa...

Sau khi Tuấn Chung Quốc ôm Kim Thái Hanh tung người xuống ngựa, cũng giống như ban ngày, cõng cậu đi thẳng lên núi, động tác lần này còn nhanh hơn so với lúc trước, hơn nữa gần như không đi đường lớn.

Xem ra ban ngày Tuấn Chung Quốc đã nhớ đường núi này rồi, lúc này Thái Hanh không hiểu đã vòng vèo mấy lượt, đến khi dừng lại, hai người đã đến gần ngôi nhà lá của hòa thượng kia.

Đèn trong nhà lá đã tắt, cũng không có tiếng động nào, có thể hòa thượng kia đã đi ngủ rồi.

Thái Hanh nằm trên lưng Tuấn Chung Quốc, hỏi hắn: "Liệu có phải hắn ngủ rồi không?".

Tuấn Chung Quốc lắc đầu: "Không có ai ở nhà.".

"Sao ngươi biết?". Thái Hanh tò mò.

Tuấn Chung Quốc chỉ ống khóa trên cửa nhà lá.

Thái Hanh nhìn kỹ, khó hiểu: "Qúa nửa đêm rồi còn đi đâu nữa? Chẳng lẽ lên núi, vào miếu tìm lão hòa thượng rồi?".

Tuấn Chung Quốc cau mày, nhẹ nhàng "chậc" một tiếng: "Biết vậy tới sớm một chút.".

Thái Hanh không hiểu.

Tuấn Chung Quốc đặt nàng xuống, đi về phía nhà lá, Thái Hanh theo sát.

"Đệ còn nhớ xế chiều nay lúc rửa rau hắn đã rửa bao nhiêu không?". Tuấn Chung Quốc đến cửa nhà, đi vòng quanh xem có cửa sổ nào còn mở không.

"Ừm... có lẽ là một sọt tre, nhưng mà hình như trong đó vẫn còn một số loại rau của khác nữa.".

"Một người ăn thì có vẻ hơi nhiều nhỉ?".

"Cũng đúng.". Thái Hanh gật đầu một cái, lại thấy Tuấn Chung Quốc rút từ ống giầy ra một con dao ngắn, bắt đầu cạy cửa sổ.

Mặc dù thỉnh thoảng Thái Hanh cũng độc mồm độc miệng một chút, nhưng dù sao thì cũng là con nhà Tể tướng, từ nhỏ đã là một nam tử lễ nghĩa, con nhà đại gia, làm sao biết làm loại chuyện xấu như cậy hay đạp cửa nhà người ta thế này chứ, cho nên cậu vô thức kéo vạt áo Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc quay đầu lại nhìn cậu, tiện thể cảnh giác mà quét một vòng xung quanh, hắn còn tưởng là Thái Hanh nhìn thấy ai nữa chứ, nhưng xem xong lại chẳng thấy ai hết cho nên khó hiểu: "Sao vậy?".

Thái Hanh lo lắng: "Bị phát hiện thì làm sao?".

Tuấn Chung Quốc buồn cười: "Có giỏi thì hắn cứ báo quan bắt ta đi.".

Vừa nói vừa cạy tiếp.

Thái Hanh cũng có chút hưng phấn, Tuấn Chung Quốc dẫn cậu đi làm chuyện xấu đây này!

Chưa tới hai ba cái, Tuấn Chung Quốc đã cạy rơi cửa sổ rồi, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, người nhoáng lên cái đã nhảy vào phòng, đưa tay ra kéo Thái Hanh.

Vào trong phòng... trong phòng đen thui, đúng là không có ai ở nhà.

Tuấn Chung Quốc lấy ra mồi lửa, thổi sáng lên, nhờ ánh sáng mờ mờ mà nhìn bốn xung quanh một vòng, chỗ hai người vào vừa đúng lại là một phòng ngủ, rất đơn sơ, chỉ có một cái giường với một cái bàn, giống như chỗ ở của thư sinh vậy, trên bàn có bày văn phòng tứ bảo và một số sách.

Tuấn Chung Quốc thấy trên đó toàn chữ là chữ liền bảo Thái Hanh: "Xem viết cái gì một chút đi.".

"Ừ.". Thái Hanh cầm sách lên, Tuấn Chung Quốc soi lửa cho câu, cậu cũng xem thật nhanh.

"Một số là những tin đồn về đại ca gần đây.".

Thái Hanh liếc mắt nhìn, lại cau mày: "Rất nhiều thứ khác, thì ra những tin đồn hươu vượn mắng đại ca ta kia được truyền từ đây, rất nhiều!".

Thái Hanh lại lật tiếp, tìm được một xấp giấy: "Đã bị ngươi đoán trúng rồi!".

Tuấn Chung Quốc cúi đầu nhìn.

"Đây là những thứ chưa kịp phát tán ra bên ngoài.".

Thái Hanh cho Tuấn Chung Quốc xem:

"Viết là đại ca làm Tịnh Viễn phương trượng tức điên rồi, có lẽ bọn chúng cũng không ngờ được Tam hoàng tử lại phát tán di thư kia làm thay đổi càn khôn, nếu không thì quả thực đại ca sẽ chẳng thể nào trở mình được nữa.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái, bắt đầu tìm đồ trong phòng.
Thái Hanh lo lắng: "Nhỡ bị phát hiện thì làm sao?".

Tuấn Chung Quốc buồn cười: "Sợ cái gì, quạ cũng đâu phải chim tốt gì.".

Thái Hanh mím môi: "Không cho phép nói tục...".

Còn chưa dứt lời, Tuấn Chung Quốc đột nhiên thổi tắt mồi lửa, kéo Thái Hanh, nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài, vừa rơi khỏi cửa sổ đã nhanh chóng vọt ra sau tường.

Thái Hanh cảm thấy tim mình cũng đập thình thịch rồi, nhưng mà cũng không phải câuh lo lắng do sợ bị người ta phát hiện mà là vì tất cả quá trình liền mạch này Tuấn Chung Quốc đều ôm cậu làm cả.

Thái Hanh đỏ tai, mặt nóng bừng, cố gắng nín thở.

Chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng "cạch cạch".

Thái Hanh lặng lẽ thưởng thức một bên cằm lún phún râu của Tuấn Chung Quốc, lại thấy hắn cau mày mà "chậc" một tiếng.

Sau đó lại nghe thấy tiếng chó sủa.

Thái Hanh há to miệng – Có chó!

Lần này nếu như là người, hai người bọn họ có thể trốn đi mà không sợ bị phát hiện, nhưng mà nếu như lại có chó, vậy thì rất dễ bị phát hiện rồi,

hơn nữa cũng không biết đó là loại chó gì, nếu như là mấy con chó ngốc ngốc như Tuấn Tuấn vừa thấy người liền vẫy đuôi thì còn đỡ, ngộ nhỡ lại là loại chó dữ thấy người là cắn thì phiền phức.

Thái Hanh vẫn chưa nghĩ đến việc phải làm gì bây giờ thì Tuấn Chung Quốc đã đột nhiên kéo cậu nhanh chóng đi vào khu rừng ở phía sau, sau lưng lại truyền đến tiếng chó sủa "gâu gâu".

Tuấn Chung Quốc vừa vào đến rừng, hai tay đã đỡ lấy Thái Hanh, đặt cậu lên một trạc cây, bảo cậu rụt chân lại, còn mình thì không lên.

Thái Hanh ở trên cây nhìn về sơn đạo phía trước căn nhà lá xa xa, vị hòa thượng Minh Tịnh kia cầm theo cái đèn lồng đi về, có hai con chó mực cứ thế xông thẳng về phía rừng, sắp đến ngay trước mắt rồi.

Thái Hanh vội vàng kéo Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc xua tay với cậu, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, sau khi hai con chó mực kia vừa mới xông tới đã quay qua hướng Tuấn Chung Quốc mà gầm rú.

Tuấn Chung Quốc cau mày trợn mắt mà nhìn hai con chó một cái, thấp giọng nói: "Má nó chứ, sủa cái gì?".

Hai con chó lùi về sau mấy bước.

Tuấn Chung Quốc xua tay chặn lại.

Hai con chó chỉ ư ử mấy tiếng, cúp đuôi chạy mất.

Thái Hanh trợn tròn hai mắt – Chó mà cũng dọa chạy được!

Lúc này, bên ngoài rừng lại truyền đến tiếng của Minh Tịnh, còn mang theo tiếng thở dốc, rõ ràng là hắn đuổi theo hai con chó tới, thấy chó chạy quay về liền hỏi: "Hai chúng mày làm gì đấy?".

Tuấn Chung Quốc lật người lên cây, kéo lấy Thái Hanh nhảy lên một thân cây cao hơn, núp giữa tán cây rậm rạp.

Thái Hanh cũng không biết Tuấn Chung Quốc đi lên thế nào, chỉ nghe ... vụt một cái.

Có vẻ như Minh Tịnh cũng không can đảm cho lắm, chỉ dẫn theo chó nhìn vào rừng một chút, thấy không có ai thì dẫn chó về.

Nhốt cho vào chuồng xong Minh Tịnh cũng chưa vội đi về phía nhà lá mà vẫn còn đứng ngoài cửa nhà chờ đợi, còn có vẻ rất sốt ruột nữa.

Thái Hanh muốn đưa tay vén ra lá cây trước mắt để nhìn rõ ràng hơn, Tuấn Chung Quốc đã đưa tay vén ra trước giúp cậu rồi.

Thái Hanh nhìn Tuấn Chung Quốc một cái.

Tuấn Chung Quốc nhắc nhở cậu: "Cẩn thận có gai với cả sâu, đừng có sờ lung tung.".

Khóe miệng Thái Hanh cong lên, ai nói Tuấn Chung Quốc cẩu thả chứ, rất cẩn thận, lại biết chăm sóc người khác nữa mà.

Minh Tịnh lo lắng chờ ngoài cửa một lúc thì thấy từ xa có một người mặc áo trắng đi tới.

Tuấn Chung Quốc khẽ cau mày, Thái Hanh thì híp mắt muốn nhìn rõ xem đó là nam hay nữ, cách khá xa chỉ thấy người đó rất gầy, hành động giống nam nhưng lại mặc y phục của nữ.
"Sao lại muộn vậy?". Hình như Minh Tịnh không được vui lắm, hỏi người đó.

Người nọ bình tĩnh đi tới trước mặt hắn: "Gấp cái gì, mấy hôm nay Kim Nam Tuấn cũng không có ở trong thư quán.".

Nghe giọng nói thì rõ ràng đó là nam.

Thái Hanh cùng Tuấn Chung Quốc nhìn nhau một cái – Qủa nhiên là nhằm vào Kim Nam Tuấn mà!

"Còn quan tâm Kim Nam Tuấn làm gì nữa a!". Minh Tịnh gấp gáp đến độ giậm chân: "Chiều nay Kim Thái Hanh và Tuấn Chung Quốc đã tới đây rồi!".

"Cái gì?". Bạch y nhân hơi sững sờ: "Bọn họ tới làm gì? Ngươi đã nói gì với họ?".


"Ta không nói gì hết!". Minh Tịnh nói: "Họ lên núi cầu bùa thi cử, thấy miếu hoang tàn nên mới đến hỏi một chút.".

"Ngươi không để lộ đầu mối gì đấy chứ?". Bạch y nhân có vẻ rất cẩn thận.

"Đương nhiên không rồi, ta đâu có ngốc! Hơn nữa, Tuấn Chung Quốc kia chẳng qua chỉ là tên mãng phu mà thôi, hắn thì có thể phát hiện được gì chứ.".

Minh Tịnh không thèm để ý, vừa nói lại vừa nhịn không được mà bổ sung: "Dù sao thì ngoại hình Kim Thái Hanh kia trông thật xinh đẹp, động lòng, đáng tiếc là ban nãy Tuấn Chung Quốc đi cùng, nếu như chỉ có mình người thì tốt rồi...".

Bạch y nhân liếc hắn một cái.

Thái Hanh nghe xong liền nhíu chặt chân mày, quyệt miệng cảm thấy khó chịu.

Tuấn Chung Quốc nói bên tai cậu một câu: "Đừng nóng vội, chờ xong việc rồi gia sẽ bẻ rụng răng hắn xả giận cho đệ.".

Thái Hanh khôi phục lại, khóe miệng lại nhếch cao.

"Trên đầu chữ sắc là một chữ đao, tốt nhất là ngươi an phận thủ thường một chút, nếu như thất bại trong gang tấc, ta cũng không tha cho ngươi!". Bạch y nhân cảnh cáo.

Minh Tịnh đột nhiên ảo não, hình như cũng có chút kiêng dè bạch y nhân kia, nói lại: "Đương nhiên là ta sẽ không làm loạn rồi, chúng ta vất vả lắm mới có được cách khiến cho Kim Nam Tuấn thân bại danh liệt... thật là, không biết là ai đã ra cao chiêu làm loạn kế hoạch của chúng ta.".

Bạch y nhân cười nhạt: "Kế thứ nhất không thành ta sẽ có kế thứ hai, dù sao thì lần này, ta muốn Kim Nam Tuấn sẽ vĩnh viễn không trở mình được nữa.".

Thái Hanh cau mày, ngẩng mặt nhìn Tuấn Chung Quốc, như muốn hỏi – Ngươi đánh thắng được hai người đó không? Đánh được thì bắt bọn họ lại đi!

Tuấn Chung Quốc lắc đầu một cái, ý bảo câu đừng quá nóng vội.

"Nhưng mà lão hòa thượng kia có giao tình rất tốt với Kim Nam Tuấn, hắn có thể nghe lời chúng ta sao?".
Minh Tịnh có chút lo lắng.

"Hắn không thể không giúp!".

Bạch y nhân cười lạnh: "Mấy hòa thượng ở miếu Tử Ngọ của hắn đều đang nằm trong tay ta, nếu hắn dám làm loạn, ta sẽ làm thịt đám tiểu hòa thượng kia! Chỉ là...".

Vừa nói hắn vừa dặn dò Minh Tịnh: "Mấy ngày nay ngươi phải thông minh chút, ta có chút lo lắng Tuấn Chung Quốc sẽ làm xấu chuyện. Việc này không nên chậm trễ, sáng mai chúng ta liền hành động theo kế hoạch đã bàn bạc!".

"Sáng mai sao?". Minh Tịnh cau mày: "Ta vẫn chưa chép xong bản thảo nữa!".

"Vậy tối nay thức đêm làm xong!". Nói xong vung tay áo lên: "Kim Nam Tuấn có thể thoát được lần đầu, nhưng sẽ không chạy được lần thứ hai!".

Sau đó, hai người vào phòng châm đèn dầu, hình như đang ngồi cạnh bàn viết.

Tuấn Chung Quốc có chút khó hiểu, hỏi Thái Hanh: "Bản thảo trong bàn ban nãy có gì đặc biệt à?".

Thái Hanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có.".

Tuấn Chung Quốc trong lòng hiểu rõ: "Có lẽ là luôn mang theo bên người rồi.".

"Chúng ta làm gì bây giờ?". Thái Hanh rất lo lắng: "Bọn họ vẫn còn gian kế để đối phó đại ca ta nữa.".

"Chúng ta đi tìm người trước.". Tuấn Chung Quốc vừa nói vừa mang nàng nhẹ nhàng nhảy khỏi cây.

"Tìm ai vậy?".

"Đệ đoán xem.". Tuấn Chung Quốc còn thừa đục thả câu.

Thái Hanh đảo mắt một vòng: "Lão hòa thượng à?".

Tuấn Chung Quốc hơi cong môi: "Thông minh.".

Thái Hanh đắc ý.

Trước khi lên núi, hai người đã xuống núi, tìm được ngựa buộc trước núi.

Tuấn Chung Quốc lấy một ống trúc vẫn được cắm trên yên ngựa xuống, mở ra, rút ra một khối vải trắng, còn có cả một cành than.

Thái Hanh tò mò nhìn, Tuấn Chung Quốc mở mảnh vải ra, dùng cục than viết mất chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lại vẽ một hình tương tự như một bản đồ, cuộn lại, nhét vào ống trúc, thả về chỗ cũ, sau đó giơ tay vỗ lên trán hắc mã một cái, nói: "Đi tìm Hạo Thạc.".

Hắc mã xoay người... y như một làn khói chạy thẳng về hướng kinh thành.

Sau đó, Tuấn Chung Quốc lại chọn một con đường khác, mang theo Kim Thái Hanh lên thẳng ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi.

Miếu Tử Ngọ ban ngày đã tiêu điều, tối đến trông càng thê lương hơn nữa.

"Liệu lão hòa thượng có bị nhốt luôn rồi không?".

Thái Hanh thấy trong miếu trống trơn, liền hỏi Tuấn Chung Quốc: "Thì ra căn bản hắn không hề bị điên, vì các tiểu hòa thượng đã bị bắt rồi cho nên mới phải giả điên.".

Tuấn Chung Quốc cười nhạt, cũng không nói nhiều, suy nghĩ một chút bèn hỏi Thái Hanh: "Đại ca đệ có bạn bè nào họ cẩu không?"

Thái Hanh nhảu môi: "Làm gì có ai họ cẩu chứ... nhưng họ Cẩu thì lại có.". (1)

"Có à?".

Thái Hanh ngẩng đầu ngẫm nghĩ: "Cẩu... hình như có một bạn học, có họ Cẩu.".

Tuấn Chung Quốc lại hỏi: "Đệ nghĩ kỹ một chút.".

"Ta chưa từng gặp qua, đại ca rất ít khi giới thiệu bạn họ cho ta biết, lúc ăn cơm hắn thường kể cho ta nghe một số chuyện thú vị trên học trường, hình như có nói qua một câu Cẩu huynh, lúc đó ta còn cười hắn, bảo hắn lại đi xưng huynh gọi đệ với một con cún con.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái.

Lúc này đã có tiếng bước chân truyền đến.

Tuấn Chung Quốc mang Kim Thái Hanh trốn sau thân cây.

Chỉ lát sau thì thấy có một người đi từ phía sau chân núi đổ nát ra, đến bên sườn núi nhìn xuống sơn đạo, lại nhìn trăng sáng trên trời một chút, hình như đang tính thời gian, miệng thì lẩm bẩm: "Sao vẫn chưa tới? Chẳng lẽ không hiểu ý của ta sao...".

Thái Hanh cùng Tuấn Chung Quốc nhìn một cái đã nhận ra đó chính là hòa thượng điên điên khùng khùng ban chiều, Tịnh Viễn phương trượng.

Thái Hanh gật đầu với Tuấn Chung Quốc một cái – Qủa nhiên không bị điên.

Tuấn Chung Quốc thấy hòa thượng chờ đến nóng nảy bèn thình lình hỏi một câu: "Chờ người à?".

Tịnh Viễn bị dọa cho nhảy dựng một cái, quay đầu lại nhìn... thấy được từ sau thân cây, Tuấn Chung Quốc đi ra, bên cạnh còn có Kim Thái Hanh đi cùng.

Lão hòa thượng lập tức cười vui vẻ, giơ ngón tay cái rồi còn gật đầu với Tuấn Chung Quốc: "Tuấn tướng quân quả nhiên hệt như những gì Nam Tuấn nói, thông minh tuyệt đỉnh.".

Tuấn Chung Quốc lại có chút bất ngờ - Những lời này hẳn là Kim Nam Tuấn nói lúc uống say à? Hắn mà khen mình thông minh tuyệt đỉnh á?

Trong đầu Thái Hanh lại động một cái – Đại ca đánh giá Tuấn Chung Quốc cao như vậy sao, như vậy là đã qua cửa của đại ca rồi hả?

Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút, lập tức cười một tiếng: "Cũng đúng, thịt chó mà thiếu hẹ, chiêu này chỉ có Kim Nam Tuấn mới nghĩ ra được.".

Lão hòa thượng mừng rỡ, chạy đến chắp tay với Tuấn Chung Quốc: "Tuấn tướng quân, ngươi mau cứu đồ tử đồ tôn miếu Tử Ngọ của ta đi.".

Tuấn Chung Quốc cười khan gật đầu: "Đám tử tôn trọc trong miếu của ngươi bị nhốt ở đâu rồi?".

Lão hòa thượng buông tay: "Không biết.".

Tuấn Chung Quốc hiểu, hỏi: "Kim Nam Tuấn phải nhịn hai tên họ con rùa kia cũng là vì chuyện này à?".

"Còn có một chuyện nữa!". Lão hòa thượng giơ ra một ngón tay: "Nhưng mà cũng không tiện nói.".

Thái Hanh gấp gáp: "Thiếu chút là đại ca thân bại danh liệt rồi, còn có cái gì mà không thể nói nữa chứ?".

Tuấn Chung Quốc bĩu môi: "Hẳn là hắn đang tương kế tựu kế rồi.".

Thái Hanh nháy mắt mấy cái.

Lão hòa thượng lại giơ ngón tay cái với Tuấn Chung Quốc lần nữa: "Tuấn tướng quân thật là...".

"Được rồi, đừng có mà nịnh hót ta nữa.". Tuấn Chung Quốc chặn lão hòa thượng lại: "Các ngươi muốn ta giúp thế nào?".

Lão hòa thượng nghiêm túc: "Cần phải tìm ra con tin trong miếu, nếu bọn chúng còn có những con tin này, Kim Nam Tuấn không có cách nào hạ thủ được!".

Tuấn Chung Quốc cau mày: "Chẳng có chút đầu mối gì thì tìm thế nào.".

"Ta và Kim Nam Tuấn đã tìm mấy ngày rồi, vẫn không tìm được!".

Da mặt lão hòa thượng cũng rất dày: "Cho nên Kim Nam Tuấn bảo là để ngươi tìm.".

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc co giật.

Thái Hanh cũng nhăn mũi – Làm gì vậy chứ!

"Phương trượng, báo quan chẳng phải là được rồi sao?".

Thái Hanh hỏi: "Còn nữa, nếu như các ngươi đã biết là ai đang giở trò, việc gì phải giấu giấu diếm diếm để gian kế của bọn chúng suýt nữa thì thành công chứ.".

"Kim Nam Tuấn muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn luôn.". Tuấn Chung Quốc cười lạnh một tiếng: "Có nhược điểm thì cuối cùng vẫn sẽ là một mối họa, hôm nay có thể gặp thì ngày mai cũng có thể gặp, muốn diệt trừ mối họa này, phải nhổ cỏ tận rễ mới được.".

Lão hòa thượng gật đầu: "Anh hùng mới hiểu...".

Tuấn Chung Quốc phất tay chặn lại: "Miễn đi, ta cũng không phải loại người thích tính toán như hắn, có thể sử dụng ai là đem ra sử dụng.".

Lão hòa thượng lúng túng cười: "Bất đắc dĩ mà thôi.".

Tuấn Chung Quốc "ha ha" một tiếng: "Ngươi cũng chẳng phải chim tốt lành gì.".

Thái Hanh cũng không hiểu rõ rằng lắm Tuấn Chung Quốc muốn nói gì, nhưng mà nàng có thể hiểu được, Tuấn Chung Quốc không thoải mái.


Lão hòa thượng vái thật sâu: "Làm phiền tướng quân.".

Nói xong xoay người đi.

Tuấn Chung Quốc lắc đầu một cái, mang theo Thái Hanh xuống núi.

Thái Hanh thấy hắn chắp tay phía sau suy nghĩ mà không nói tiếng nào, bèn ngước mặt lén nhìn hắn.

Mãi cho đến khi xuống chân núi rồi, Thái Hanh không nhịn được hỏi: "Ngươi giận đại ca ta à?".

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu một chút, thở dài, thuận miệng nói một câu: "Nếu không phải nể mặt đệ, ta cũng không thèm quan tâm chuyện của hắn.".

Thái Hanh sửng sốt, sau đó ánh mắt sáng ngời – Vừa rồi Tuấn Chung Quốc nói gì vậy? Nếu không phải bởi vì cậu!

Lý trí của Thái Hanh tự động đổi từ "nể mặt đệ" sang "tất cả là vì đệ!"... vui vẻ là đúng rồi!

Thái Hanh còn đang vui vẻ, lại nghe thấy Tuấn Chung Quốc nhìn về phía rừng cây hỏi: "Tra được chưa?".

"Phốc" một cái, Trịnh Hạo Thạc nhô đầu ra, giơ ngón giữa với Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc giận đến nhe răng rồi, Trịnh Hạo Thạc lại bổ sung với hắn một câu: "Là cho Kim Nam Tuấn đấy, tên xấu xa đó!".

Sắc mặt Tuấn Chung Quốc cũng khôi phục lại, hừ hừ một tiếng: "Đã nói những tên đệ nhất đều phải có hai cái bàn chải.".

Hạo Thạc rút một phần bản thảo ra: "Nồi nào vung nấy, một cây củ cải một cái hố, một bồn cầu một cái mông, một...".

Tuấn Chung Quốc đạp hắn một cước: "Ngươi muốn nói cái gì?".

Trịnh Hạo Thạc nhảu môi: "Tam hoàng tử cũng rất xấu xa, sau này không được đắc tội hai người đó!".

Tuấn Chung Quốc nhìn trời, kéo Thái Hanh đầu óc vẫn còn đang mơ hồ đi: "Đi thôi, về ngủ, chuyện này đệ cũng không cần phải lo.".

Thái Hanh mờ mịt: "Không cần sao?".

Tuấn Chung Quốc gật đầu: "Tất cả đều nằm trong kế hoạch của đại ca đệ, đệ cứ yên tâm là được.".

"À.". Thái Hanh mơ hồ gật đầu.

Hạo Thạc mượn ngựa của Tuấn Chung Quốc đi làm việc.

Tuấn Chung Quốc mang Thái Hanh chậm rãi đi về, trên đường ngay cả một bóng ma cũng chẳng có, trăng lại rất sáng.

Đi một lúc thật lâu, Thái Hanh hỏi: "Các ngươi biết điều gì vậy? Ta nghe không hiểu.".

Tuấn Chung Quốc không trả lời mà lại hỏi: "Đại ca đệ chỉ có một tiểu đệ là đệ thôi, hay có còn anh em ruột thịt nào nữa không?".

Thái Hanh lắc đầu một cái: "Không còn.".

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái: "Cũng may.".

"May cái gì vậy?". Thái Hanh không hiểu.

"Nếu như hắn có anh em trai, vậy thì anh em trai của hắn sẽ rất thảm.". Tuấn Chung Quốc trả lời.

"Làm gì có, đại ca ta rất thương yêu ta.". Thái Hanh bất mãn, cho dù có là Tuấn Chung Quốc cũng không thể nói xấu đại ca được!

Tuấn Chung Quốc cười: "Tính cách của đệ thật khác đại ca đệ không ít nhỉ... nhưng mà cũng đúng, hắn có thể dùng tâm nhãn thay đệ, đệ có thể cứ thế mà ngây ngô sống qua ngày rồi."

Tuấn Chung Quốc nói câu này, quả nhiên đã khiến cho Thái Hanh đạp chân hắn một cái.

"Ngươi lúc thì nói hắn là một ca ca vĩ đại, lúc lại nói làm huynh đệ của hắn sẽ xui xẻo.". Thái Hanh không hiểu: "Có ý gì?".

"Làm tiểu đệ sao có thể giống với làm huynh đệ được.". Tuấn Chung Quốc chắp tay sau lưng: "Nhưng mà sau này đệ phu phải là người mưu trí một chút, nếu không sẽ bị hắn chơi chết.".

Thái Hanh cười đến hai mi mắt đều cong: "Vậy thì không cần lo lắng, rất mưu trí.".

"Sao?". Tuấn Chung Quốc nghe không hiểu, quay đầu lại nhìn cậu

Thái Hanh cười tươi đi nhanh về phía trước, trong lòng thầm nói – Đại ca còn khen hắn là "thông minh tuyệt đỉnh" mà! đệ phu tương lai gì đó...

Hai người cứ thế trở về Thư quán.

Thái Hanh ngu ngơ mộng đẹp, dù sao thì hình như Tuấn Chung Quốc đã cho cậu uống định tâm hoàn rồi, có vẻ như đại ca câuh đã sớm có chuẩn bị rồi, vậy cậu cũng không cần buồn lo nữa.

Tuấn Chung Quốc thì lại dựa vào ghế nằm trong sân ngắm sao mà suy nghĩ – Mười mấy tiểu hòa thượng, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, hơn nữa còn phải ăn uống phải đi ị nữa, giấu ở đâu thì ổn đây?

Đang suy nghĩ lại thấy Tuấn Tuấn đến trước mặt hắn vẫy đuôi.

Tuấn Chung Quốc nhìn nó chằm chằm một lúc, đột nhiên cười, đưa tay sờ lớp lông mềm mại trên lưng nó: "Thì ra là thế.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro