Như hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không biết bản thân vì sao lại khuỵnh gối, cũng chẳng rõ một đời vinh hoa lúc này liệu có đáng chăng?
Sủng thiếp diệt thê... Nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, ta bỗng nhớ lại bóng hình thiếu nữ năm đó: như bông hoa đào rực rỡ trong gió xuân, sớm đến sớm tàn. Lưu lại nhân gian khúc đưa hồn chiến sĩ da diết nhất, thê lương mà cũng bi tráng đến cùng cực...
Nữ tướng sĩ quật cường trên lưng ngựa, tay phất cờ nguyện tuẫn quốc sa trường năm đó... chói mắt cực kì. Ta luôn nhớ rõ hình ảnh chiến bào nàng nhuộm đỏ máu tươi, tựa như thiêu chính mình trong ngọn lửc rực cháy ấy. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm bùng lên vẻ kiên định tận xương tủy, nàng như thanh gươm bén nhọn nhuốm một màu anh dũng, lòng tận trung ngấm vào máu thịt đã định sẵn thà gãy không cong...
Hình ảnh xinh đẹp nhất của nàng, dáng vẻ mà ta từng thề sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ đó. Thế nhưng giờ, nực cười thay thế sự vô thường. Chết một vạn lần cũng không ngờ được kẻ hủy hoại linh hồn ấy lại là ta...

Khúc hát ngân vang giữa trời xuân năm ấy_ còi hú vang vọng khắp chiến trường đến đinh tai nhức óc khi nào. Nàng dịu dàng tựa dưới gốc đào già, lặng lẽ bồi ta một vò Lê Hoa tửu với nữ nhân tắm máu trên yên ngựa, quyết tuyệt cùng ta một trận tử sinh: Rốt cuộc đâu là hư đâu là thực, những kí ức mờ ảo cứ chồng chéo lên nhau, khắc vào tim ta một hình hài chẳng rõ... Nàng, rốt cuộc là ai?
Là nữ nhân ta lưu hoài trong nỗi nhớ hay tử sĩ sớm bỏ mạng ngoài sa trường, là chính thê ta lạnh nhạt chán ghét hay thanh gươm ngang ngạnh năm đó, một kiếm rũ bỏ tình thù?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro