CHƯƠNG 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Diệp Chi đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đã thấy các ông tám, bà tám đang bàn luận sôi nổi. Cô vừa xuất hiện, mọi người hào hứng:

- Trưởng phòng , em biết chuyện gì chưa?

Trần Diệp Chi tiến đến bàn, hỏi :

- Em đi công tác 1 tuần, đã trở thành kẻ lạc hậu rồi sao? Có gì mới vậy ?

- Là thế này - Đồng nghiệp Hạ cướp lời - Bộ phận hành chính của chúng ta vừa thay đổi Giám đốc.

- Vậy sao? Cũng tốt, Giám đốc cũ quá nghiêm khắc, anh ấy đi rồi, mình cũng được thoải mái hơn.

- Không tốt chút nào, người mới này tuy không nghiêm, cũng không hay ch-ửi bới, nhưng rất háo sắc, là mối lo ngại của tất cả đám đàn bà con gái quanh đây.

- Háo sắc?

- Phải, Phương Di ở phòng bên cạnh, hôm qua bị lão già đó để ý gọi lên phòng giám đốc ,sau đó bị"mời" đi khách sạn.

- Rồi sao?

Đồng nghiệp Ngô bi thương đáp :

- Còn sao được nữa, phải đồng ý, nếu không cô ấy nhất định sẽ không được yên thân, có khi còn bị trục xuất khỏi công ty.

- Hắn dám ?

- Đúng thế, em đi vài ngày chắc chưa biết, lão đó là em họ Tổng giám đốc, ai đắc tội với lão, là động vào sếp lớn, chuyện thật không nhỏ đâu.

Trần Diệp Chi nhướng mày : 

- Lợi dụng quan hệ? Tên khốn, hắn ta trông như thế nào?

Mọi người lộ rõ vẻ khinh bỉ :

- Ngoài nhiều tiền ra, mọi thứ đều không chấp nhận được, vừa già vừa xấu, đầu hói, lùn tịt, suốt ngày ru rú trong phòng, nghe nói lão chẳng bao giờ làm việc nghiêm túc, mọi việc đều giao tất cho nhân viên cấp dưới, còn bản thân thì ngồi hưởng thành quả.

- Trưởng phòng Trần, nhất định phải chú ý, em đường đường là hoa khôi của phòng chúng ta, lão chắc chắn sẽ để ý em đầu tiên, lần này thực thảm.

Cô ngồi xuống ghế, chỉ nói nhẹ :

- Được rồi, mọi người tập trung làm việc của mình đi, Hạ Văn, bản báo cáo của anh trong ngày phải hoàn thành xong đấy.

- Rõ.

Vừa lôi trong ngăn bàn ra giấy tờ cần giải quyết, cô vừa lẩm bẩm :

" Bắt nạt ta? Nằm mơ!" .

Được nửa tiếng, từ cửa tiến đến một người đàn ông gầy gò, đeo kính, anh ta nói lớn :

- Ai là Trần Diệp Chi? Giám đốc mời lên văn phòng có việc .

Nói xong, quay người đi thẳng.

Đồng nghiệp Cao ngạc nhiên:

- Không ngờ lại nhanh như vậy.

Mọi người nhìn Trần Diệp Chi với vẻ thông cảm cùng chia buồn :

- Xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều, trưởng phòng cố giữ gìn tính mạng đó.

Hạ Văn bừng bừng tức giận: 

- Tên biến thái đó dám động đến người cô ấy ,chúng ta sẽ băm vằm lão ra, phải không ?

- Đúng đúng, chắc chắn là thế - Tất cả nhao nhao lên.

Buông tập tài liệu xuống, cô mỉm cười :

- Chớ lo lắng vội, chắc không có việc gì đâu, em đi một lát rồi quay lại .

- Bảo trọng.

- Bình an trở về.

- Quyết không nhân nhượng với kẻ địch...

Đám đồng nghiệp còn chưa nói xong, thân ảnh nhỏ bé đã biến mất sau cánh cửa...

Phòng giám đốc Tôn Bắc cách phòng làm việc không xa, vì thế chưa mất nửa phút, Trần Diệp Chi đã đẩy cửa bước vào. Đúng theo mô tả, lão giám đốc phì nộn, mắt híp, môi dày, toàn thân nung núc thịt, cô thầm khinh bỉ người ngồi sau bàn kia có phải là lợn hóa thân hay không.

- Mời ngồi - Đầu lợn hướng cô cất giọng the thé.

Khẽ nhíu mày,cô hỏi thẳng:

- Không biết giám đốc gọi tôi đến có chuyện gì?

Tôn Bắc cao giọng:

- Cô Trần, dù gì thì tôi cũng mới nhậm chức, có một số vấn đề của bộ phận này vẫn chưa hiểu hết, vì thế...

- Xin ông cứ nói - Trần Diệp Chi mất kiên nhẫn.

- Vì thế ...- Lão cười đểu giả - Cô là người đứng đầu tổ kế toán, hay là tối nay chúng ta gặp mặt bàn chuyện công việc?

- Công việc? 

- Đúng vậy. Một vài ngày nữa, tôi còn có thể nói với cấp trên tăng lương cho cô.

Cô tỏ vẻ không hiểu:

- Tôi vừa được thăng chức tháng trước, lương cũng nhiều lên không ít, vì lí do gì cùng ông gặp mặt lại có thể được thêm tiền?

Tôn Bắc híp mắt:

- Thế này nhé, ngoài bàn việc công ty, chúng ta còn làm việc khác nữa.

- Việc gì?

- Cô có bạn trai chưa, nếu chưa thì chi bằng... 

Nói chưa dứt câu, bàn tay của lão giơ về phía trước, có ý chạm vào ngực cô.

Đến lúc này, Trần Diệp Chi thật sự tức giận, cô gạt phăng tay lão ra, tiện tay kia lấy cốc cà phê trước mặt hất thẳng vào mặt lão, hung hăng hét :

- Mẹ kiếp, muốn dụ con gái nhà lành lên giường? Tôi nói cho ông biết, sống 25 năm trời, mặt dày vô sỉ các loại, tôi đều đã gặp qua, nhưng giữa ban ngày ban mặt, ngay tại nơi làm việc, bị tên đầu heo óc chó như ông giở trò bỉ ổi như bây giờ thì mới là lần đầu. Tiền bẩn thỉu của ông to lắm sao? Chức vụ giám đốc thì to lắm sao? Tôi phỉ nhổ. Ông chỉ là đồ con hoang, đồ tạp chủng,****** đực,đồ gà què, đồ bò chột, đồ vịt lạch bạch,****** sữa, đồ mèo hoang, đồ trâu điên, đồ háo sắc, đồ ăn mày, đồ ăn xin, đồ cặn bã...

Vừa đúng 5 phút, cô ch-ửi hết hơi thở hổn hển,còn nạn nhân kia trợn tròn mắt sợ hãi.

Sau đó cô dùng hết sức vả vào má trái Tôn Bắc một cái thật đau :

- Cái tát này là đánh thay cho Phương Di đáng thương.

Cô tiếp tục vả nốt má phải của lão :

- Cái tát này tôi đánh thay người vợ tội nghiệp của ông.

Đánh sướng tay, cô quay người định bỏ đi, lúc ấy Tôn Bắc mới hoàn hồn, run lẩy bẩy, mặt tái xanh :

- Cô, cô, cô...dám...dám đánh tôi?

Trần Diệp Chi hất hàm:

- Đúng thế, thì sao?

- Tôi sẽ kiện.

- Giám đốc, ông là con lợn sao? Quấy rối người ta còn đòi đi kiện, thật hài hước. À, phải rồi, cuộc nói chuyện này tôi cũng đã ghi âm lại, ông chắc không muốn vợ cùng con cái nghe được chứ? 

- Tôi...đuổi việc cô, cút...cút ngay cho tôi.

- Tốt - Nhếch mép cười, Trần Diệp Chi hùng dũng đi ra ngoài.

Xung quanh phòng giám đốc thực là một cảnh hoành tráng. hầu như tất cả nhân viên ở khu vực này đều ghé tai vào vách tường nghe ngóng động tĩnh bên trong với vẻ mặt thoả mãn. Thấy Trần Diệp Chi bước ra, mọi người đều nhìn cô khâm phục, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên tán dương.

Cô không nói gì, chỉ giơ tay vẫy vẫy, cười chói lọi như ngôi sao ca nhạc đang bước trên thảm đỏ, đi được một quãng, cô hướng về phòng giám đốc , lấy tay chặn cổ họng, làm vẻ đang nôn dữ dội, tất cả cùng cười ồ lên, còn có người nói lớn:

- Đúng đúng, rất buồn nôn, hahahahahahaha.

Cô tiếp tục vẫy tay, đi về phòng làm việc. Một lát sau, đám người hiếu kì cũng lục đục kéo đi.

Trong khi Trần Diệp Chi thu dọn đồ đạc, đồng nghiệp Lý cười ha hả:

- Ch-ửi hay lắm, đánh hay lắm, không thể ngờ ngày thường em hiền lành như vậy mà cũng có lúc hóa thành sư tử .

- Tốt nhất là đánh chết lão đi, nhất định 2 cái tát đó rất đau, hết giờ làm việc phải đi xem dấu tay trên mặt lão mới được - Đồng nghiệp Cao tiếp lời.

Trần Diệp Chi cười khì:

- Em định đánh thêm nhưng đau tay quá nên thôi. Hừ, mặt lợn đó chắc tu luyện thành tinh rồi cũng nên, lớp mỡ trên má thật dày, thật cứng.

Hạ Văn buồn rầu :

- Trưởng phòng, em phải đi thật sao?

Cô dừng việc đang làm, trên mặt thoáng vẻ bi thương :

- Vâng, đành phải thế thôi, ở lại chắc chắn Tôn Bắc sẽ hành hạ em, hơn nữa, lão cũng đã đuổi việc em rồi.

Cao Linh, mới vào công ty được 4 tháng, vốn rất hâm mộ năng lực của Trần Diệp Chi, nay thấy thần tượng của mình gặp khó khăn, cô khóc thút thít :

- Chị Diệp Chi, chị nỡ lòng nào bỏ chúng em đi, đừng mà, đừng mà, hức, hức. Vắng chị, mọi người phải làm sao đây, hức, hức.

- Linh ngoan, em còn có rất nhiều người trong phòng có thể học tập, anh Cao Tùng làm việc ở đây hơn 6 năm, dày dạn kinh nghiệm. Anh Đỗ cũng có tác phong rất chuyên nghiệp, em hãy học hỏi anh ấy. 

Trần Diệp Chi thu dọn xong, tiến ra cửa, tiếc nuối nói :

- 3 năm qua, rất cảm ơn tất cả mọi người quan tâm chiếu cố, nhưng nay xảy ra chuyện, em cũng không hề muốn. Thành phố này nhỏ bé, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau, bảo trọng. 

Nói xong, cô mở cửa bước đi, tiến ra sảnh lớn, vài người chứng kiến chuyện khi nãy cười thân thiện sau đó chào tạm biệt cô. Trần Diệp Chi hiên ngang bước ra ngoài.

o0o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro