CHƯƠNG 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất tức tối, Trần Diệp Chi ra cửa hàng mua một thùng bia, lúc đó người bán hàng nhìn cô kinh ngạc:
- Cô mua nhiều bia thế làm gì?
Trần Diệp Chi lớn tiếng:
- Não anh có vấn đề hay sao? Tôi mua bia đương nhiên là để uống.
- Bao nhiêu người ?
- Tôi.
- Một mình uống hết ?
- Đúng thế.
- Cô gái, nhìn còn trẻ như vậy, đừng sa vào rựợu bia, uống nhiều như thế, khi say rồi có thể bị người ta lợi dụng đó.
- Tôi đang buồn, cần giải tỏa, tôi muốn uống, không đến lượt anh quản.
- Nhưng người xấu...
- Thế này nhé, gặp người xấu chỉ là có thể, còn tôi say rồi chắc chắn sẽ không còn buồn nữa. Giữa chắc chắn và có thể, tại sao tôi không chọn cái có lợi hơn ?
- Nhưng là...
- Chú em, có bán hay không để chị đi nơi khác ?
Anh chàng bán hàng mặt xanh mét vội đưa ra tờ hoá đơn. Trả tiền xong cô 1 tay ôm thùng bia, 1 tay cầm túi xách nghênh ngang đi, hình tượng ngoan ngoãn hiền lành khi làm việc trong văn phòng cũng không còn. Người kia toát mồ hôi hột, mới sáng ra đã gặp phải khách hàng dữ tợn, thật xui xẻo.
Trần Diệp Chi ra công viên, ngồi xuống ghế đá, bắt đầu uống bia.
Lon thứ nhất, cô tỉnh táo.
Lon thứ 2, cô tỉnh táo.
Lon thứ 3, vẫn chưa thể say.
Trần Diệp Chi có cơ thể rất lạ, dù uống nhiều bao nhiêu chăng nữa thì vẫn tỉnh như sáo, chỉ có trở nên hung hăng và lắm mồm hơn thôi.
Vứt vỏ lon thứ tư xuống đất,cô bắt đầu ch-ửi :
- Thằng già chó chết, tao XX con ****** (đại loại là fu*k), tao đánh thằng cha mày, tao đấm ông nội mày, tao đập cụ mày, tao tát chết tổ tiên nhà mày...

Dân tình xung quanh đang chuẩn bị gạch ném.

Thật sự, thật sự rất cáu...
Cứ như thế 3 năm cố gắng chăm chỉ, giả làm thục nữ để lấy lòng cấp trên và đồng nghiệp, 3 năm dùng hết trí tuệ làm việc nay tan thành mây khói, lương cao cũng theo đó mà đi. Cũng may là cô vốn lo xa, tiền nhà 2 năm tới đã thanh toán từ trước, sẽ không phải lo việc chỗ ở. Tiền ăn uống sinh hoạt cũng không thành vấn đề, tài khoản ngân hàng vẫn còn rất nhiều, vì Trần Diệp Chi vốn là một tiểu thuyết gia nổi tiếng trên mạng, tiểu thuyết đã xuất bản đem lại không ít tiền, do đó tháng ngày tiếp theo cô chỉ cần ở trong nhà viết sách, thật thoải mái dễ chịu.

Nhưng là bị đuổi việc với lý do ch-ửi giám đốc, người ngoài cuộc không biết chuyện chẳng phải sẽ nói cô là đàn bà đanh đá sao ?
Thôi được, đúng là cô thật sự đanh đá....

- Cô ơi, cho tôi ngồi với - Một giọng nam trầm dễ nghe vang lên bên tai.
Trần Diệp Chi ngẩng đầu lên, đơ mất 10 giây.
Trai đẹp, rất đẹp, dáng cao lớn, da ngăm đen khỏe mạnh, mũi thẳng, mắt sáng, môi mỏng, đúng là hình mẫu lí tưởng của cô.
Trai đẹp để làm gì? Đương nhiên là ngắm rồi, khà khà.
Cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn cô nhìn....
Trần Diệp Chi chỉ thiếu tiết mục chảy nước miếng.

- Cô này, mặt tôi dính mực sao? - Lăng Đồng cười cười.
Cái người háo sắc kia bấy giờ mới lắp bắp:
- Cái ..cái..cái gì ?
- Cái ghế mày một mình cô chiếm rồi, tôi hỏi là tôi có thể ngồi cùng không ?
- Được, được, được, tốt, rất tốt, không vấn đề gì... - Trần Diệp Chi gật đầu lia lịa.
Ý cười của Lăng Đồng càng đậm :
- Bia này ...?
- Tôi, tôi dọn ngay.
Nói xong bê cả thùng ném xuống đất, còn lấy tay phủi phủi mặt ghế cho sạch, tươi tỉnh:
- Mời ngồi, mời ngồi.
- Cảm ơn.
Sau khi yên vị, anh giở laptop ra, vừa thành thục xử lí công việc, vừa hỏi Trần Diệp Chi :
- Sao cô uống nhiều vậy ?
Mất mặt, quá mất mặt, lại đi uống bia, văng tục trước anh ta, thế này làm sao tạo được ấn tượng tốt đây, cô muốn độn thổ, muốn cắt lưỡi mình đi :
- Tôi gặp chuyện buồn cho nên ra đây để giải quyết.
- Chuyện gì, cho tôi biết được chứ ? 
- Là thế này, tôi bị giám đốc cấp trên trêu ghẹo tại văn phòng, nhưng ông ta chưa chạm đến thì tôi đã ch-ửi cho rồi, sau đó tôi bị đuổi việc. Thế đấy.
Lăng Đồng nhướng mày :
- Là ch-ửi giống như vừa rồi ?
Trần Diệp Chi gãi gãi tai, đỏ mặt :
- Ách, có hơn 1 tí.
- Cô rất thú vị - Lăng Đồng gãi gãi cằm, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
- Hử ?
- Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi .
Trần Diệp Chi khều khều tay người bên cạnh, hỏi :
- Trong giờ làm việc, anh ra đây làm gì ?
Lăng Đồng rời mắt khỏi màn hình, chỉ tay sang bên đường :
- Cháu gái tôi học ở trường mầm non đằng kia, lát nữa tan học sẽ ra đây, tôi đón con bé về.
- Ồ - Cô gật gù - Anh không phải đi làm ?
- Nhân viên cửa hàng của tôi có thể tự lo được.
Trần Diệp Chi mắt sáng rỡ :
- Anh là ông chủ ?
- Đúng thế.
Quá tốt, đẹp trai, nhiều tiền dại gì không tán, hê hê.
Cô mặt dày hất hàm :
- Anh có bạn gái chưa ? 
Lăng Đồng nhìn cô một lúc, sau đó từ tốn :
- Chưa có, nhưng tôi thích một người, không biết ý cô ấy như thế nào, tôi vẫn đang đợi. 
THÔI XONG. ĐƠN PHƯƠNG.
Cô choáng.
Chết tiệt, cả đời mới gặp hàng tốt thế này mà lại là hoa đã có chủ. Đen, quá đen.
Cô hậm hực mở thêm một lon, tiếp tục uống. Bên cạnh lại vang lên tiếng nói :
- Chị ơi, uống bia có hại.
Giọng của trẻ con.
Trần Diệp Chi cúi xuống nhìn.
Bé gái khoảng 4, 5 tuổi, da trắng bóc, tóc ngắn chấm vai, mắt to, mũi bé, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh .
Đáng yêu quá đi.
Nhưng nó lại vừa nói gì ?
- Chị ơi, cậu nói bia không tốt, có thể gây nên bệnh viêm dạ dày, bệnh về tim mạch và xơ gan. Người say hành xử không đúng mực, đánh người, ch-ửi tục, đi đứng loạng choạng, rất xấu.
*** ? 
Đứa-bé-mẫu-giáo-đang-nói-với-cô-tác-hại-của-bia.
Trần Diệp Chi quay sang người đàn ông kia :
- Là anh nói vậy ?
Lăng Đồng cố nín cười :
- Phải, tôi dạy Doãn Doãn như thế.
Cô nhăn mặt quay sang đứa bé :
- Em à, bia không xấu như vậy đâu, đừng nghe lời cậu em .
Doãn Doãn nhìn cô nghi hoặc :
- Nhưng cậu lúc nào cũng đúng.
- Vậy chị nói cho em nghe, bia có tác dụng giải trừ nỗi buồn, điển hình là chị đang có chuyện đau lòng, bây giờ uống bia vào đã hết buồn rồi, tâm trạng rất thoải mái. Ngoài ra nó còn giúp con người ta trở nên mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn.
- Có đúng không ?
- Đương nhiên, chị đã từng trải qua rồi.
Doãn Doãn với lấy lon bia :
- Vậy em cũng muốn uống.
Trần Diệp Chi vội can ngăn :
- Không được.
- Vì sao ?
- Vì...vì nó không tốt với trẻ em.
- Ai uống cũng như nhau, cậu bảo thế.
- Nhưng mà...
- Vừa nãy rõ ràng chị nói nó tốt, bây giờ lại thành có hại là thế nào ?
- ....

Ai đến giết cô đi. Ngần này tuổi rồi còn thua trẻ con.
Lăng Đồng không chịu nổi nữa, cười lớn thành tiếng. Lát sau, anh gập máy lại, vẫy tay :
- Doãn Doãn, không trêu chị nữa, ra đây, chúng ta đi về thôi, kẻo mẹ con mong.
Hai người đang định đi thì bỗng có tên thanh niên mặt mũi bặm trợn, hơi thở nồng nặc mùi rượu tiến đến gần vỗ vai Trần Diệp Chi :
- Cô em ? Đi chơi với anh chứ . Anh sẽ bao hết, hêhêhê.
Nói rồi định sờ soạng cô.
Trần Diệp Chi nổi điên.
Lăng Đồng vẫn chưa kịp phản ứng, cô đã cầm túi xách,nện túi bụi vào gã say, vừa đánh vừa ch-ửi :
- Thằng khốn kia, hôm nay chán sống rồi phải không, dám trêu bà đây ? Mày là cái thá gì chứ, bà nói cho mày biết cái thứ nát rượu lại còn giở trò sàm sỡ con gái giữa ban ngày ban mặt thế này,bà kinh tởm. Trêu bà này, này, này, này, này...
Mỗi lần "này" là một lần lên gối . 
Nạn nhân chỉ biết xin tha mạng.
Lăng Đồng cùng Doãn Doãn trợn tròn mắt nhìn, miệng thốt ra tiếng kinh ngạc :
- Wow !
Đánh đến đau tay, Trần Diệp Chi phủi tay, phủi mông bước đi, còn tên kia lê lết chạy trối chết, có lẽ cả đời này cũng chẳng dám tái phạm thêm lần nữa.
Sau đây là đoạn đối thoại ngắn của hai nhân chứng :
- Cậu, cậu, con thích chị ấy.
- Được, được, cậu sẽ bắt chị về cho con chơi.
- Tốt, chúng ta ngoắc tay.
- ...
- Về nhà ăn trưa thôi, Doãn Doãn, cậu đói rồi.
- Dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro