Chương 6 -1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 6_1
chương 6: cùng  nhau hủy diệt +18
Tuy rằng chính mình tự phát ra những “Lời nói hùng hồn” , nhưng thời khắc chân chính “Mang thương ra trận”, trong mắt Kỷ Huy vẫn lộ ra thần sắc do dự.
“A Huy, anh đừng miễn cưỡng.”Namnhân nằm dưới anh khẽ động thân thể tựa hồ muốn bỏ cuộc.
“Ít nói nhảm, mày phục vụ lão tử cho tốt!” Kỷ Huy đè cậu lại, kéo tụt quần lót màu trắng của cậu vứt sang bên cạnh, tình khí của cậu phơi bày ra trước mắt anh. Tuy thời đại học đã nhìn rõ nhau lúc trần truồng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nó khi vẫn còn đang nhỏ. Chưa cương lên, mà đã to vậy rồi, trong lòng anh chợt kinh hoàng.
Cố đè nén cảm giác thẹn, Kỷ Huy vươn tay cầm lấy dục vọng ấy mà cao thấp ma xát, cũng không biết do kĩ thuật của anh rất trúc trắc, hay là nguyên nhân gì khác, xoa nắn  nửa ngày, cũng chẳng thể làm nó đứng lên.
“A Huy, sau việc này, anh nhất định sẽ hối hận đích, hiện tại dừng lại còn kịp.”
Bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu, Kỷ Huy không thèm để tâm đến lý lẽ ấy, hung hăng trừng mắt nhìn khố hạ người kia mãi không thèm có động tĩnh, sau đó cắn răng một cái, sau cúi đầu, há miệng đem nó ngậm vào. . . . . . .
Cố Lưu Niên hít một hơi dài, nằm mơ cậu cũng không nghĩ đến, Kỷ Huy thế mà dùng miệng phục vụ mình! Trước kia đều là cậu vì anh phục vụ, anh tuy rằng không cự tuyệt, nhưng chưa từng chủ động. Đây là lần đầu tiên, anh chủ động dùng chính khoang miệng ấm áp của mình mà âu yếm dục vọng cho cậu. Loại khoái cảm mày không thể diễn tả được, Cố Lưu Niên chỉ cảm thấy trước mắt sao Kim văng khắp nơi, cả người đều giống như bị sét đánh trúng. Đây không chỉ có khoái cảm của thân thể, phần nhiều còn do ảnh hưởng tâm lý.
Kỷ Huy chưa bao giờ giúp người khác làm ***, kỹ thuật cực kém, răng nanh vài lần đụng tới điểm yếu ớt của cậu, đau đến mức Cố Lưu Niên thiếu chút nữa xìu xuống. Nhưng chỉ cần thấy anh vùi đầu vào nơi đó của mình, đôi môi màu cánh hoa mềm mại đang ngậm mút cái đó, tuy ngốc nghếch nhưng rất cẩn thận phun ra nuốt vào, kích thích thị giác mãnh liệt ấy cũng đủ để làm dục vọng cậu cứng như thép.
Bất tri bất giác, tính khi trong miệng càng lúc càng to càng nóng, trướng lớn đến mức không thể một ngụm mà nuốt trọn, Cái đó của cậu ta cương lên trong miệng mình, cảm giác này thật sự cực kỳ khủng bố. Kỷ Huy vừa sợ hãi lại vô cùng thẹn, toàn thân không khỏi phát run, hai má lại nóng bừng như lửa.
Mỗi lần mở miệng cao thấp phun ra nuốt vào, hai má anh liền cọ đến đám lông mao nồng đậm nơi khố hạ cậu, miệng mũi bất tri bất giác tràn ngập mùi xạ hương đàn ông nồng đậm độc hữu. Không chán ghét nhưng cũng không ưa thích, chính là thấy thẹn khó có thể hình dung, hận không thể đào một cái động ngầm mà cứ thế tiến vào. Những hình ảnh này nếu bị người khác thấy được sẽ kinh thế hãi tục đến mức nào!
Cảm thấy biểu tượng nam nhân đã đủ ngạnh , Kỷ Huy phun tính khí trong miệng ra, nước bọt nhiều quá dính lại kéo thành một sợi chỉ bạc. . . . . . Anh cúi người ngồi lên thắt lưng cậu, dường như sợ cậu sẽ nhanh chóng mềm nhũn, liền vội vàng cầm tính khí ấy nhét vào mông mình, Cố Lưu Niên vội vàng đè anh lại “A Huy, không cần xằng bậy, như vậy anh sẽ bị thương”  Dứt lời, liền muốn ngỏm dậy. . . . . . .
“Cậu muốn đi đâu?” Kỷ Huy ôm chặt lấy cậu không buông.
“Yên tâm, tôi không trốn, tôi chỉ muốn làm cho anh dễ chịu nhất.” Cậu lộ ra nụ cười khổ, ôn nhu sờ sờ đầu anh “Tôi vào phòng tắm lấy bình kem dưỡng da, không có bôi trơn mà mạnh mẽ xâm nhập, anh nhất định sẽ bị thương.”
Từ phòng tắm lấy ra lọ kem, Cố Lưu Niên bơm ra lòng bàn tay một lượng lớn, áp đảo anh lại trên giường, trở mình, nơi đó lại chậm rãi ngẩng lên. . . . . . Kỷ Huy lập tức toàn thân căng thẳng, nhưng cậu không lập tức hành động, chỉ là ôm anh vào ngực, tay phải không ngừng vuốt ve bờ lưng đơn bạc và phía sau mông anh, cũng tinh tế hôn bờ vai anh trần trụi. . . . . . . Nhiệt độ cơ thể Kỷ Huy trời sinh đã thấp, đến mùa đông toàn thân luôn lạnh lẽo, nhất là chân, trong khi cả người cậu tràn đầy nhiệt huyết, ép vào người cậu khiến anh ấm áp như được ôm vào trong ngực, cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng thoải mái, một loại vui sướng như đang say.
“Đau không?” Ngón tay dính kem dưỡng da thật cẩn thận sờ soạng rồi nhanh chóng thâm nhập. Lực đạo thật mềm nhẹ đầy thương tiếc làm khóe mắt Kỷ Huy càng thêm ướt át.
“Không đau.” Anh dùng lực lắc đầu.
“Thực xin lỗi, tôi không có dịch bôi trơn, tạm thời chỉ có thể sử dụng kem dưỡng, có thể không quá thoải mái, anh nhịn một chút a.”Namnhân ôn nhu hống  hắn đưa tay chỉ thật sâu tễ  đi vào. . . . . . Kỷ Huy quỳ ghé vào trên giường, cắn răng thừa nhận cảm giác dị vật xâm nhập trong cơ thể, một chút âm thanh đều không có.
Kem dưỡng da lạnh lạnh, ngay từ đầu đã rất không thích hợp, cậu tựa hồ cũng đã nhận ra, trước tiên gắng sức làm nóng, sau lại tinh tế vẽ loạn nơi tiếp xúc. Một ngón, hai ngón, rồi đến ba ngón… Từ từ mở rộng, đến khi thấy không còn nhiều khác biệt, mới rút ngón tay ra.Kỷ Huy không khỏi thở một hơi dài, nhưng ngay sau ấy cảm nhận được vòng lửa nóng mà nháy mắt ngừng thở. . . . . .
“Thả lỏng một chút. . . . . .” Cậu xoa nắn bờ mông rất co giãn của anh, dục vọng như lửa nóng lại như có như không cọ vào mông anh mềm mại, cả người Kỷ Huy không khỏi phát run. . . . . .
Tận lực chiếu cố khiến anh có thể thả lỏng thân thể, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh cùng một người đàn ông làm, vẻ hung hãn gây sự lúc đầu của anh đã không cánh mà bay mất tiêu rồi.
Anh hiện tại, ngoài việc túm lại tấm chăn đơn, cắn chặt răng, giống người sắp lên đoạn đầu đài, nơm nớp lo sợ ghé vào cạnh giường, căn bản không biết nên làm thế nào. Rõ ràng tính ra kinh nghiệm của anh phong phú hơn cậu, nhưng mà trường hợp này, anh hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải.
Trong khi người kia nghe nói cũng chưa từng cùng nam nhân khác, sao lại có vẻ trầm ổn chu đáo thế. Hồi tưởng lại quá khứ, lần đầu tiên họ cùng nhau, người đó cũng nghiễm nhiên mang dáng vẻ vô sự tự thông thế này, đáng giận thật, kẻ này chẳng lẽ là thiên phú?
“A Huy. . . . . .” Hơi thở của cậu nặng nề vang lên, sức nóng hừng hực phả vào phía sau anh, có vẻ chẳng thể nhẫn nại thêm được nữa. Vật đó tiếp xúc với mông anh, lưng đồng thời cảm giác được áp lực, nháy mắt liền thấy một thanh thép cứng nóng chậm rãi sáp nhập. . . . . .
Đầu ngón tay bấu chặt đã trở nên  trắng bệch, nhưng Kỷ Huy một chút âm thanh cũng không có. Có thể cảm thấy nam nhân lại thẳng tiến, một tấc một tấc. . . . . . Rất chậm, thực gian nan, cũng không dừng lại.
Bộ vị ẩm ướt yếu ớt chưa từng bị người khác xâm nhập. Nội bích non mềm dù cho có được bôi trơn vẫn không thể thích ứng cự vật của cậu, mà anh cảm nhận được một luồng nhiệt nóng dâng lên, như dòng điện lưu đánh thẳng vào não bộ thần kinh, ngũ quan không kìm hãm được méo mó, mặt nhăn lại thành đống.
Đây là cảm giác khi cùng nam nhân? Thời điểm bị vật cứng rắn của người ấy chậm rãi xuyên xỏ, Kỷ huy đồng thời như thấy thế giới của mình bị đục một lỗ.
“Đau không?”Namnhân nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai anh, âm thanh cực độ áp lực. Cố Lưu Niên không hề động, kiên nhẫn dừng lại trong cơ thể anh, chờ anh thích ứng. Nhưng cảm giác chặt chẽ nóng bỏng bao phủ thật làm cho người ta không thể chịu đựng được, Kỷ Huy thấy mình giống như đứng bên cạnh vách núi đen, hình như cảm giác sắp bị hỏng mất rồi.
“Thực xin lỗi. . . . . .” Bên tai nhẹ vang giọng nói ân hận, nghe mà khiến người kahcs đau lòng, đôi môi Kỷ Huy khẽ run rẩy, thở dốc: “Không cần giải thích. . . . . . Con mẹ nó. . . . . . làm mau mau đi . . . . .”
Namnhân phát ra tiếng than nhẹ, vươn tay nắm tính khí của anh đang mềm nhũn, từ từ vuốt ve âu yếm, nó bắt đầu hơi co rúm lại. . . . . .
Nói thật ra thật sự rất đau, nhưng không phải là không thể chịu được. Không phải cảm giác đau đớn như bị xé tan thành hai mảnh như anh nghĩ, mà là một nỗi đau rất đặc thù. Nếu cứ giữ bất động bên trong cơ thể anh, cảm giác cũng không tồi, nhưng chỉ cần cậu hơi động, vô luận là tiến phía trước hay rút ra sau, lục phủ ngũ tạng đếu như bị lệch chỗ. Nước mắt bất tri bất giác chảy ra, không phải nước mắt hối hận, mà là thẹn, là kinh hãi.  . . . . . Đủ loại tình tự phức tạp không ngừng tấn công anh, đại não chẳng thể chịu được sự hỗn loạn ấy, khiến anh không thể khống chế nổi bản thân rồi.
Namnhân mỗi lần tiến về phía trước một chút, bờ ngực trần lại tiếp xúc phía sau lưng anh, bao phủ anh bởi một làn nhiệt nóng kinh người, như ngọn lửa ngập trời thổi đến. Tất cả như bị thiêu đốt, rồi bị phủ lên bởi một tầng mỏng màu hồng nhạt, giống như rơi vào khung cảnh trong mơ xa xôi mà diễm lệ. . . . . .
Một tay âu yếm tính khí anh, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve nhũ tiêm nho nhỏ. Chỉ chốc lát sau, nhũ tiêm liền sưng lên mà thẳng đứng, có điểm đau, nhưng cũng mang theo kích thích rất nhỏ. Kỷ Huy cắn chặt môi dưới, thủy chung không thể thả lỏng, cả người căng như sợi dây đàn. Mỗi động tác dù nhỏ của cậu đều làm cơ thể anh cứng ngắc, nội bích do thế càng kẹp chặt. . . . . . . Bên tai lập tức truyền đến tiếng than nhẹ tràn ngập dục vọng, anh lúc này mới lấy lại tinh thần, tự thả lỏng mình. Nhưng vừa buông lỏng lại kích thích vật trong nội bích càng thêm trướng đại. . . . . .
Đôi mắt Cố Lưu Niên thâm trầm, thẳng thắt lưng, đỡ lấy mông anh hơi rút ra một chút. Nhiệt lượng trong cơ thể anh lập tức dâng cao, chặt chẽ bóp lấy cậu, khoái cảm mãnh liệt làm da đầu như run lên. Sau đó, cậu có ý thay đổi tư thế, nhạ nhàng xoay anh, khiến hay người mặt đối mặt. . . . . .
“Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .” Kỷ Huy một mực yên lặng không hé răng theo cậu đùa nghịch, giờ lần đầu tiên giãy dụa. Từ phía sau sẽ chẳng nhìn thấy đối phương, nhưng hiện tại đối mặt, bảo anh làm sao nhìn thẳng vào mắt cậu?
“Đừng sợ, A Huy, tôi sẽ không thương tổn anh.”Namnhân thấp giọng an ủi, tách hai chân anh ra, hơi mở rộng nơi đó rồi thẳng lưng xuyên tới. Kỷ Huy im bặt, cả người căng lên, cổ hơi ngửa ra sau, tư thế này tuy sinh ra cảm giác đau đớn bất đồng mới nhưng lại kích thích, hoàn toàn bao phủ anh….
Thẳng thắn mà nói, hai cơ thể cấu tạo tương tự nhau, tiến hành việc này là thập phần gian nan. Nhất là phải làm thụ, có thể tính như một loại khổ hình, ngoại trừ đâu đớn còn thấy thẹn. Kỷ Huy từ đầu đến cuối đều không phát ra âm thanh gì, nhiều nhất cũng chỉ là tiếng kêu rên nhịn đau.
Vốn coi đây chính là cơ hội hoàn trả lại món nợ ân tình, nỗi đau đớn ấy có là gì, ngược lại anh muốn mượn dị vật đang tiến sâu vào thân thể mình kia, mang lại  niềm đau càng sâu sắc càng tốt. Cứ làm anh đau đi, thêm một chút một chút nữa! Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối, chỉ duy nhất giờ phút này, cả đời sau cũng sẽ không lặp lại!
Pháo hoa còn chưa bắn lên không trung đã lụi tàn, bụi gai trên đường làm bước đi càng gian nan. Tiếc nuối nhiều lắm, yêu hận cũng nhiều lắm, mà đã quá khó khăn để quên đi vết thương lòng, quên đi chán ghét và vứt bỏ, anh chẳng thể hiểu rõ tình cảm phức tạp trong lòng mình dành với người ấy nữa rồi, hết thảy hãy hóa thành từng làn từng làn khói bụi đi, đã không thể tự tha thứ, cũng chẳng thể tan vỡ, cứ như vậy thê lương và ôn nhu… . . .
“Đừng khóc, anh khỏe không?”Namnhân không ngừng vuốt hai má anh, đôi mắt đã bị nước mắt rửa sạch, trên nét mặt cậu tràn ngập thương tiếc. Anh rõ ràng muốn tự khống chế, nhưng tuyến lệ đã chống lại lệnh của đại não, cứ thế phát tiết không thể ngừng. . . . . . .
Kỷ Huy chưa bao giờ biết, trong cơ thể mình lại có nhiều nước đến vậy! Anh nào phải kẻ yếu đuối, cho dù mẹ anh có nhục mạ hay đánh đòn hiểm, cho dù bị tước đoạt quyền đến trường, bị vặn vẹo theo ý muốn của phụ mẫu, anh đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng, chẳng rơi đến một giọt lệ.
Trong trí nhớ, hình như chỉ có lần đầu tiên bị mẹ đánh, anh đã ở trong vòng tay của cậu mà khóc lóc một lần, Từ đó về sau, anh sẽ chẳng vì bản thân không thể thay đổi được chuyện gì mà khóc cả. Nhưng hiện tại, tất cả nước mắt ẩn nhẫn đều trong giây phút này, nằm trong lòng cậu mà phát tiết hết thảy, anh căn bản không còn khống chế được chất lỏng trong suốt ấy nữa.
“Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Tiếng cậu  khàn khàn giải thích không ngừng quanh quẩn bên tai. Không muốn lại nghe thêm ba chữ ấy, Kỷ Huy vươn tay ôm cổ cậu kéo lại phía mình, chủ động chặn đôi môi đối phương.
Một khắc đầu lưỡi giao triền, trong lòng cả hai đều như bị bỏng. Mặc dù từng có quan hệ rất thân mật, nhưng số lần hôn môi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cậu từng mặc kệ anh phản đồi, cường hôn anh một lần, rồi bị anh nghiêm khắc cự tuyệt, suýt chút nữa thành hai người xa lạ. Đây là lần đầu tiên, anh cam tâm tình nguyện, chủ động hôn cậu.
Đầu lưỡi ẩm ướt lập tức điên cuồng giao triền,ma sát thật mạnh, không ngừng chiếm lấy nước bọt đối phương, cũng bị đối phương quấn lấy thật sâu, dùng sức mút vào . . . . . . Nụ hôn sâu vội vàng mà đói khát làm anh hít thở không thông. Đầu lưỡi như hòa tan trong khoang miệng nóng rực của cậu. Một tia đau đớn, mang theo cảm giác tê dại, còn có hương vị của nước mắt.
Không biết đã hôn bao lâu, Kỷ Huy chỉ cảm thấy mình biến thành một chiếc lông chim bay nhè nhẹ trong không trung rồi rơi xuống lò luyện nỏng bỏng.  . . . . Đến thời điểm nụ hôn chấm dứt, anh mắt anh đã loạn, hai má tái nhợt nổi lên sắc hồng, đôi mắt long lanh lệ, nước bọt bất tri bất giác chảy dọc xuống khóe môi.. . . . . .
Cậu vươn lưỡi liếm khô nước bọt, đồng thời đong đưa phần eo, mở rộng nơi đó,  dứt khoát thâm nhập đến điểm sâu nhất của mật huyệt, cũng không ngừng ma sát đỉnh chóp của anh. Kỷ Huy như con mèo con nức nở, chẳng rõ là thống khổ hay sung sướng. Hai tay vô thức mà ghì chặt cổ cậu, hai chân cũng vì thứ nóng rực đang tung hoành trong cơ thể mình mà kìm lòng không được kẹp chặt phần eo cường tráng của cậu.
“A Huy. . . . . .” Cậu kêu tên anh, rồi mút cổ anh thật mạnh, lại dùng răng nanh không ngừng cắn cắn, lưu lại một dấu ấn ký. Kỷ Huy ngửa chiếc cổ thon dài về phía sau, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài rơi xuống gối…. Cảm thấy thẹn và cuồng loạn, thống khổ lại đi kèm kích thích nói chẳng lên lời. Anh giống kẻ trở về từ cõi chết, bám chặt lấy bả vai cậu như ngọn tháp duy nhấ chống đỡ thế giới của anh.
Nằm dưới cơ thể rắn chắc hữu lực ấy, anh còn ngửi thấy một mùi hương dễ chịu. Bị gắt gao bao phủ bới thân hình cao lớn, chẳng có một chỗ trốn, một không gian để tránh né, nhưng anh lại thấy thật an tâm. Kỷ Huy cả người xụi lơ, tì trán nóng rực lên hõm vai cậu, giống như con mèo nhỏ chẳng có nhà để về, cứ nương theo vận động đối phương mà từ mũi tràn ra một phần thanh âm rên rỉ yếu ớt. . . . . . .
Tình ái mãnh liệt quá, anh kiệt quệ cả rồi!
Giống như chẳng thể thay thế được, không biết cậu có hiểu tâm tư anh không khi động tác tuy rất ôn nhu lại làm anh rơi lệ, mà trong mỗi lần anh co chặt lại, giống như có một luồng nhiệt nhấn chìm chính anh, đều làm anh chẳng thể ngừng nước mắt, cứ thế thành dòng thành dòng rơi trên vai cậu….
Kỷ Huy kìm lòng không nổi thút thít khóc, biết rõ như vậy thực mất mặt, nhưng chẳng cách nào kiềm lại được. Có lẽ chỉ cần là đàn ông, đều có ham muốn tình dục hơi tàn bạo dù là nhỏ nhất, dục vọng cực đại do thế chẳng những không biến mất, lại có phần cứng hơn. Nước mắt anh rơi chẳng làm cậu dừng lại được, ngược lại động tác càng nhanh hơn. Cậu một tay ôm thắt lưng anh, một tay nâng đùi phải anh lên, không gian tràn ngập tiếng thở dốc, nơi hai cánh tay trắng nõn phát ra những tiếng dâm mỹ. ….  .
Ngọn lửa hừng hực say mê mạnh mẽ lan tỏa. Nội bích mềm mại làm cậu chẳng thể kiên nhẫn thêm được nữa mà đem cự vật chặt chẽ chôn sâu trong cơ thể anh. Đau đớn và mê loạn lại như một loại ma túy từng chút xâm chiếm đại não anh. Kỷ Huy như chẳng chịu nổi nữa, ngón tay bấu chặt lấy lưng cậu. Cắn nhanh khớp hàm, vách tường bên trong không ngừn bị ma sát rồi lại chậm rãi đi ra, không gian trước mặt đã biến thành màu đen, sinh ra thứ ảo giác hôn mê. . . .
“A Huy. . . . . .” Tiếng gọi ngọt ngào mà chua xót, trái tim chấn động theo âm thanh trầm thấp, Kỷ Huy hơi mở to mắt, hai người bốn mắt mạnh mẽ giao nhau. . . . . .
Linh hồn có thâm sâu bao nhiêu? Khi cả hai đều trần trụi, trong nháy mắt linh hồn chạm đến nhau, Kỷ Huy khổ sở chẳng thể hô hấp!
Namnhân phát ra tiếng rên trầm thấp, thu mạnh cánh tay, đem chính mình hoàn toàn xuyên vào trong mật huyệt anh, tốc độ không thể khống chế được nữa, giống như  ngựa hoang đứt dây cương…..
Không muốn tổn thương anh, nhưng trong một khắc xuyên qua cơ thể ấy, cậu đã thương tổn anh sâu sắc rồi! Lý trí nói cậu phải rời ra, tình cảm vô luận lại chẳng thể buông tay. Dừng lại trên ánh mắt yếu ớt của anh, cậu chẳng khống chế bản thân nổi nữa rồi, điên cuồng tấn công cơ thể xụi lơ ấy, khoái cảm mỗi lần thân thể giao hợp ra vào đều khắc thật sâu.  . . . . .
Nháy mắt đạt đến cao trào. Rất nhanh, vách tương yếu ớt như chạm vào lửa nóng mà rung động, càng lúc càng mãnh liệt, Kỷ Huy mở to hai mắt, chưa kịp phát ra âm thanh gì, nam nhân đã rên nhẹ , một cỗ nhiệt nóng bỏng rót vào trong anh….. . . . . .
“A. . . . . .” Cảm giác lần đầu tiên có nam nhân trong cơ thể mình đạt đến cao trào làm anh hồn phi phách tán, nhày mắt linh hồn như bay đến thiên đường, rồi lập tức rơi tùm xuống địa ngục.
Không biết có phải hay không lần đầu tiên của cậu lâu đến kinh ngạc. Kích thước to lớn ấy chặt chẽ nằm giữa hai chân anh, cậu một chút lại một chút kích thích, liên tiếp không ngừng nghỉ phóng thích nhiệt tình của mình, một hồi sau mới đem toàn bộ nóng bỏng rót vào cơ thể anh.
Mà mỗi lần cậu phóng, Kỷ huy đều run rẩy đến kinh ngạc, vô thức phát ra những lời vô nghĩa. Đến lúc này đây, thế giới của anh đã hoàn toàn vỡ tung tóe, chỉ còn là cát bụi.
Không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc kịch liệt mới chậm rãi hồi phục.
Unknown vào lúc 23:04
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro