Chương 5 Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 5_3
Đã yêu rất sâu, cũng chẳng thoát ra được. Nếu không thể cùng ở một chỗ thì làm sao đây? Nếu không có người này thì mình nên làm gì giờ? Chính mình còn có thể yêu người khác sao?
Không thể tưởng tượng cậu và Kỷ Huy sẽ xa cách, càng không thể tưởng tượng cuộc sống không có Kỷ Huy! Nhưng lại không thể tưởng tượng, cậu hiện tại, bất lực trơ mắt nhìn thấy Kỷ Huy rời đi, cùng với một  người khác bước đi về phía trước có thể không lại là một lối thoát cho chính mình?
Sự thật đã rõ ràng như vậy, mặc cho  những khát vọng ngày trước, mặc dục vọng mãnh liệt muốn cùng chung sống, cậu phải từng chút từng chút một tự khuất phục, dồn nén, thu lại..
Con người sao có thể thắng thiên? Tuy rằng rất thống khổ, nhưng cậu có thể nhẫn nại, cậu phải nhẫn nại. Yêu một người chính là hy vọng người đó hạnh phúc, hy vọng người đó vui vẻ. Không hơn.
“Cuộc sống trước kia của tôi, vẫn lấy anh làm trung tâm, cả ngày mọi ý nghĩ đều là về anh. Hiện tại anh có cuộc sống của chính mình, như vậy tôi cũng nên học tập vì chính mình mà sống. Mặc dù có điểm trống rỗng, nhưng tôi có khả năng thích ứng cao, nói không chừng còn có thể tốt hơn nữa. . . . . . Ha hả. . . . . .”
Cố Lưu Niên nói nhỏ cùng cười khẽ, làm cho trước mắt Kỷ Huy một mảnh mơ hồ. . . . . .
Người thanh niên vĩ đại xuất sắc ấy, từ khi còn bé đã yêu thương chú vịt xấu xí là anh, dù cho có làm cậu thương tâm đến đâu, cậu vẫn không oán hận mà bên anh.
Cậu nói nỗi bất hạnh của cậu chính là đem lòng yêu một nam nhân, cậu nói cậu từng nghĩ muốn bên anh đến sông cạn đá mòn; cậu nói cậu lấy anh làm trung tâm cuộc sống, cậu biết rõ anh sẽ cùng người phụ nữ khác kết hôn, vẫn miễn cưỡng cười vui, trấn an anh….Anh, thế mà anh lại bức cậu đến mức này. Chẳng thể tha thứ cho những u ám tối tăm ấy, nhưng cậu vẫn như trước đây, một lòng yêu anh!
“Sao anh  lại khóc?” Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, biểu tình của người ấy có điểm hoang mang.
Vài giây sau, có một đôi bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa mặt anh. . . . . . đầu ngón tay thô ráp lại mang theo hơi ấm quen thuộc, một lần lại một lần, ôn nhu vuốt ve khóe mắt ẩm ướt của anh, Kỷ Huy nói không nên lời, chỉ dùng sức lắc đầu. . . . . .
“Anh đừng khóc a, tôi nói điều gì không nên sao?” Người ấy chân tay luống cuống nhìn anh.
“Tôi không khóc, chính là trong mắt có hạt cát!” Kỷ Huy lên tiếng trả lời.
“Phải không. . . . . .” rõ ràng là nói dối, nhưng người ấy cũng chẳng vạch trần  anh.
Đầu ngón tay nhẹ run lên, cảm giác bàn tay ấy sắp rời đi, Kỷ Huy nhịn không được khàn giọng nói: “Cậu….con mẹ nó vì cái gì đối tốt với tôi như vậy?”
Người ấy nhìn anh, trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài nói: “Anh vẫn là mối bận tâm sâu nhất trong lòng tôi.”
Một câu nhẹ nhàng, lại như đem cả người anh đánh cho tan tác! Trong nháy mắt lòng anh như chia năm xẻ bảy, rồi vỡ tan thành từng mảnh vụn sáng lấp lánh. . . . . .
“Đi theo tôi!” Kỷ Huy rốt cuộc không thể chịu đựng được, một phen kéo tay Cố Lưu Niên, vội vàng hướng về phía trước. . . . . .
“A Huy, anh làm sao vậy, anh muốn làm gì?” Cố Lưu Niên hoảng sợ.
Kỷ Huy mắt điếc tai ngơ, đem cậu kéo vào phòng ngủ, sau đó một tay đấy cậu ngã trên giường lớn mềm mại, rồi chính mình cũng nằm đè lên.  . . . . . động tác liền mạch linh hoạt, vô cùng linh hoạt, không đợi Cố Lưu Niên kịp phản ứng, Kỷ Huy đã cưỡi lên lưng cậu, con ngươi hồng đỏ, hung hăng tháo từng nút áo sơmi trắng trên người cậu. . . . . .
“Này, anh làm gì, anh điên rồi?” Cố Lưu Niên vội vàng bắt lấy tay đối phương, dở khóc dở cười.
“Tôi không điên.” Kỷ Huy cắn răng lạnh lùng nói, hai tay lung tung cởi bỏ dây lưng cậu đang đeo, một phen rút ra, sau đó tiếp tục kéo quần cậu. . . . . .
“A Huy, anh bình tĩnh một chút!” Cố Lưu Niên lớn tiếng quát anh.
“Tôi rất bình tĩnh.” Kỷ Huy nhìn chằm chằm dưới thân người ấy, gằn từng tiếng nói: “Tôi đời này ghét nhất thiếu nợ người khác, cho nên hiện tại đây là cách duy nhất trả hết nợ!” Dứt lời, anh liền cong mình, đem áo sơ mi lam trên thân cởi ra, hung hăng ném về phía chân giường, cơ thể lộ ra mơ hồ có thể thấy được xương sườn gầy yếu trong lồng ngực.
“Anh muốn dùng thân thể trả nợ?” Cố Lưu Niên nhìn đối phương, khó có thể tin nổi.
“Tôi chỉ có thứ này!”
“Anh đừng như vậy, tôi sẽ không đồng ý!” Cố Lưu Niên chặt chẽ kìm tay anh lại, cánh tay cậu chắc khỏe hữu lực, Kỷ Huy căn bản không thể động đậy.
Thêm vào đó anh làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, ăn uống bất thường, so với nam nhân thể lực cường kiện lại thường xuyên vận động như cậu, sao có thể chống lại. Cự tuyệt đến nửa ngày, cứ giữ chặt tay anh như vậy, bộ dạng anh thật sự xấu hổ cứ đập vào mắt!
Trái tim lạnh lẽo như tảng băng bị người ta vung một đao chém, truyền đến cơn đau nhức nhối, Kỷ Huy tóm chặt lấy vạt áo người kia quát: “Mày….tên này…..nói nghe thì hay lắm, cái gì sông cạn đá mòn, cái gì mà tao là nỗi vướng bận sâu nhất trong lòng, từ đầu đến cuối không phải là mày muốn xáp đến *** tao sao! Giờ ông mày cho mày tùy tiện xáp, mày con mẹ nó còn bày đặt cái vẻ xử nam ngây thơ, nhanh lên đi lão tử đã ngạnh đứng !”
Cố Lưu Niên chỉ cảm thấy đại não ong ong tác hưởng, giống bị một khối đá cứng đập thẳng vào!
Đối phương trong lời nói tuy rằng thô lỗ, nhưng lại nói trúng tim đen. Cậu thề rằng mình không nghĩ muốn níu kéo Kỷ Huy, chỉ cần anh ấy hạnh phúc thì tốt rồi, nhưng trên thực tế, cậu đúng là cũng có chút khát vọng.
Cậu muốn hôn môi anh, âu yếm anh, nghĩ muốn tiến vào thân thể anh cùng anh mãnh liệt giao triền, muốn mang lại cho anh những khoái cảm tiếp xúc da thịt mạnh mẽ nhất. . . . . .
Cậu không phải nhà hiền triết (nguyên văn là không phải Platon, một nhà triết học cổ, học trò của Socrates), cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đâu thể chỉ nhìn tấm ảnh chụp Kỷ Huy mà có thể thỏa mãn bản thân.
Có những khi dục vọng mãnh liệt dâng trào, cậu cũng tự hồi tưởng lại những hình ảnh thời đại học hoang đường khi xưa mà tự an ủi. Trong khoảng thời gian này, hai người sớm chiều ở chung, cậu cũng thực vất vả mới có thể khắc chế chính mình.
Kỷ Huy nói không sai, dù rằng biểu hiện tình yêu có cảm động đến đâu, chỉ cần tồn tại dục vọng trần trụi, tình cảm chẳng thể mãi thuần túy. Dù sau trái tim có bị đối phương dẫm nát dưới lòng bàn chân, cũng là cậu gieo gió gặt bão.
“Tình cảm của tôi đối với anh, là chuyện của riêng tôi, không quan hệ gì tới anh cả, anh đừng mang nó trở thành gánh nặng.” Giọng Cố Lưu Niên đã khàn khàn đến mức đáng sợ.
“Quên con mẹ nó đi! Như thế nào có thể không quan hệ đến tao? Mày muốn tao phải áy náy đến chết, cho dù rời đi, cả đời cũng không thể an tâm sống?!” Tiếng Kỷ Huy vang lên như anh đang ở tận nơi nào rất xa xôi.
“Tôi thật sự không muốn thương tổn anh, lại càng không muốn anh tự làm thương tổn chính mình.”
“Mày đừng có ở đây mà đường hoàng nữa! Cho mày thượng thì thượng đi, cơ hội chỉ có lúc này, không bao giờ….có lần sau, thừa dịp tao bây giờ còn chưa đổi ý!”
“Vậy vì cái gì anh khóc?”
Kỷ Huy nhất định không biết chính mình đã lệ rơi đầy mặt, Cố Lưu Niên vươn tay xoa gò má anh lạnh toát, chỉ cảm thấy đau lòng chẳng thể nhịn, thật sự khó có thể chịu được. . . . . .
“Tao con mẹ nó không khóc, là hạt cát, trong mắt có hạt cát. . . . . .” Kỷ Huy hung hăng lau mặt, sau đó dứt khoát như tráng sĩ tự chặt tay, một phen cởi quần, nhất thời, anh liền hoàn toàn khỏa thân trước mắt người ấy. . . . . .
“Mày không chịu thượng, tao tự làm lấy, chúng ta từ nay về sau thanh toán xong!”
Ánh mắt cậu dừng lại trên gò má đã tái nhợt của anh, cuối cùng thở dài mà buông tay “Như thế nào cũng tốt, chỉ cần anh đừng khóc. . . . . .”
Unknown vào lúc 09:22
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro