Chương 5 Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 5_2
Kác với vứt đi, bộ này chương nào cũng dài đến ớn, cắt ra mà vẫn chết Mít nhà ta.
————————————————————————————————–
“Lưu Niên, Kỷ Huy nhất định đang nói giỡn đúng không? Hai người là đang cãi nhau, nên anh ấy mới nói linh tinh như vậy. . . . . .” Khương Hiểu Mai cười cười nói.
“Anh ấy  nói đều là thật sự. Tôi chỉ thích nam nhân, đối với nữ nhân một chút hứng thú đều không có, điều này khác gì đồng tính luyến ái.” Cố Lưu Niên chậm rãi nói, thanh âm rất nhẹ, nhưng thực rõ ràng.
Từng từ từng từ người ấy nói ra, như cái đục đục vào đáy lòng anh, càng lúc càng sâu. Kỷ Huy cảm thấy Cố Lưu Niên đang nhìn anh, lại như không  nhìn đến. Anh không dám nhìn thẳng vào người ấy, chỉ có thể hơi hơi cúi đầu. Thực con mẹ nó kỳ quái a, rõ ràng bởi vì ghen tị mới phát ngôn như thế, đến khi cậu tự thừa nhận, kẻ hô hấp không thông lại chính là mình!
“Các ngươi. . . . . . Cùng nhau đùa giỡn tôi vui lắm sao?” Trong mắt Khương Hiểu Mai ánh lên sự khinh thường cùng tuyệt vọng, sắc mặt từ hồng thành trắng, lại từ tráng chuyển sang xanh. Nàng một phen đẩy Kỷ Huy, xông ra ngoài. . . . . . Liên tiếp tiếng giày cao gót giòn tan vang lên rồi biến mất, sau đó là sự yên lặng đến phát điên người.
“Anh không đuổi theo cô ấy sao?” Cố Lưu Niên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, ánh mắt cậu vẫn là ôn nhu, nhưng đáy mắt lại lộ ra chút áy náy.
Kỷ Huy giật giật, ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt người ấy, “Tôi sẽ không giải thích đâu.”
“Anh không cần giải thích, đây đều là sự thật.” Trong âm thanh trầm tĩnh của người ấy, nghe không ra hỉ nộ ái ố. Không biết giới hạn của cậu là thế nào, giống như vô luận anh có làm sai bất cứ chuyện gì, cậu đều có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng cũng chính điểm này không hiểu sao lại làm cho Kỷ Huy nôn nóng.
“Cậu không cần luôn giả bộ người hiền lành . . . . . .” Ngực buồn bực đến  khó có thể hô hấp, dạ dày từng trận quặn đau,  Kỷ Huy to tiếng, “Muốn mắng tôi liền mắng đi, muốn đánh tôi cũng động thủ đi, cậu không phải cha mẹ tôi, cũng không có ghia vụ phải nuôi dưỡng tôi!”
“Tôi chỉ là muốn chăm sóc anh. . . . . .”
“Tôi con mẹ nó cũng không phải thằng nhóc ba tuổi, tôi có thể chiếu cố chính mình!” Kỷ Huy hung hăng giơ tay nói: “Đủ rồi, Cố Lưu Niên, quá đủ rồi, tôi phải về nhà tôi!” Nói xong anh đi đến bên tủ quần áo, một hồi lôi ra, đem quần áo chính mình nem hết lên giường. . . . . .
“A Huy, đừng như vậy. Nhà xưởng đã ngừng hoạt động, mẹ anh cũng lên sống thành phố nơi Kỷ Minh học, nhà anh giờ làm gì còn ai, để tôi chăm sóc anh, được không?” Cố Lưu Niên một phen cầm cổ tay anh, da thịt chạm nhau, nóng như bàn ủi. Trong lòng Kỷ Huy nhịn không được chửi ầm lên, “Cút, cút ngay, đừng có chạm vào tôi!”
Phản ứng kịch liệt như thế, làm người ấy giống như chạm phải nọc rắn độc, vội thu tay. Biết lời nói của mình đã làm tổn thương đối phương sâu sắc, nhìn bộ dáng muốn chạm vào nhưng lại không dám của cậu, hèn mọn đến mức đáng thương. Dạ dày cuộn lên cơn đau, Kỷ Huy lảo đảo, thân thể đã lâu không ăn uống nghỉ ngơi tốt, suy yếu chẳng có lực chống đỡ, cám thấy trời đất quay cuồng. . . . . . .
“A Huy, anh làm sao vậy?” Tiếng Cố Lưu Niên lo lắng quanh quẩn bên tai, muốn bảo cậu không cần gấp gáp, không cần nói chuyện lớn tiếng như vậy, nhưng toàn thân lại suy yếu đến ngay cả một thanh âm cũng không thể phát ra, thân thể mềm nhũn, gục trong vòng tay ôm ấp ấm áp của người ấy. . . . . .
Đêm khuya, trong bệnh viện thành phố.
Kỷ Huy nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mu bàn tay cắm đầy ống truyền dịch dinh dưỡng. Cố Lưu Niên ngồi bên giường bệnh, mắt không chớp nhìn anh.
Tay anh lộ ra trên giường, Cố Lưu Niên nắm lấy, nhẹ nhàng nâng lên. Da thịt tiếp xúc, cảm giác tay anh lạnh như băng như sương, trong lòng lại đau đớn. Muốn đem bàn tay anh nắm lấy mà sưởi âm, nhưng lại tưởng tượng đến thái độ bài xích khi ấy, liền từ bỏ.
Nếu là trước đây, cậu chắc sẽ liều lĩnh,  gắt gao cầm tay anh, nhưng hiện tại bọn họ không còn là những thiếu niên ngây thơ nhiệt huyết, đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Từng tiếp xúc gần gũi, sống cuộc sống như những  người yêu nhau, có thể ăn món ngon từ tay anh nấu, ôm anh trong ngực cùng xem tivi, có thể chung một chén nước anh một ngụm mình một ngụm, thậm chí có thể thân tình mà âu yếm cơ thể người ấy. . .
Hiện tại nghĩ lại, nhịn không được hoài nghi những chuyện ấy có phải sự thật. Từ sau khi bác trai mất đi,  anh ấy giống như chẳng còn nở nụ cười. Trong lòng Cố Lưu Niên đau đớn, người mình yêu gần trong gang tấc nhưng cậu không cách nào vươn tay, gắt gao ôm anh vào ngực, thay anh xóa đi mọi bi thương.
Chính lúc ấy, Kỷ Huy giật giật, chậm rãi mở to mắt. . . . . .
“Anh tỉnh rồi, cảm giác thế nào?” Cố Lưu Niên cúi người thân thiết hỏi.
“Tôi đang ở nơi nào?” Kỷ Huy mờ mịt nhìn bốn phía.
” bệnh viện thành phố. Anh vì thiếu máu và dinh dưỡng nghiêm trọng, bất ngờ té xỉu, gần đây có chịu ăn uống cho tốt không?”
Khẩu khí người kia trở nên nghiêm khắc, Kỷ Huy không khỏi hạ mí mắt, “Có ăn a.” Kỳ thật vừa rồi cùng cậu ăn cơm chiều, anh thừa dịp vào toilet, đem thức ăn gì đó nôn  hết ra. Trong lòng anh cũng hiểu được làm như vậy thế nào cũng có vấn đề, nhưng dạ dày anh chỉ là không thể chứa nổi thức ăn dư thừa như vậy.
“Ừm, A Niên, cậu đưa tôi về lại nhà cũ đi.” Phòng bệnh chỉ có mình anh là bệnh nhân, im lặng đến đáng sợ. Âm thanh thốt ra mơ hồ quanh quẩn, nội tâm mệt mỏi trống rỗng, từng chút từng chút tích tụ lại.
“Anh biết là tôi sẽ không đáp ứng mà.” Cố Lưu Niên trầm giọng nói.
“Vì cái gì không để tôi về?” Kỷ Huy nhìn cậu, không thể lí giải nổi, “Trên đời này người đáng thương hơn tôi đầy ra đấy chó lạc mèo lạc cũng không thiếu, cậu tâm địa thiện lương vậy, nhặt chúng nó về nuôi, so với nuôi tôi càng bớt phải lo lắng.”
“Anh sao có thể so như chó mèo lạc được? Anh là anh, độc nhất vô nhị.”
Kỷ Huy bỗng nhiên bật cười, “Biết không, chính bởi vì cậu luôn như vậy, cho nên tôi mới chán ghét, chán ghét muốn chết, tôi thật sự chán ghét cậu chẳng khác nào âm hồn không tiêu tan theo sát bên người. . . . . .”
Liên tiếp ba từ”Chán ghét” , đôi mắt Cố Lưu Niên trở nên ảm đạm.
“Cậu có phát hiện ra không? Chỉ cần cậu bên cạnh, tôi liền đặc biệt không có gì hay ho. Trước kia chẳng có đến một bằng hữu, bởi vì tất cả mọi người bị cậu hấp dẫn; hiện tại lại là bạn gái sắp bàn chuyện hôn sự, vừa thấy cậu liền thay lòng đổi dạ.
Cậu chính là con trời, sinh ra hoàn mỹ, lớn lên thành tinh anh trong xã hội khó lường này, cho nên cậu sẽ không hiểu tâm tình của loại phế vật như tôi đâu. Cậu càng đối tốt với tôi, càng làm tôi cảm thấy bi thảm.
Tuy rằng tôi chẳng ngại bị người ta so sánh, nhưng có điều nó như cái kính chiếu yêu vậy, luôn nhắc nhở tôi sự tồn tại của mình xấu xí tới cỡ nào. Cho nên A Niên, tôi van cầu cậu, tha tôi, buông tha tôi, cử để tôi một người tự sinh tự diệt đi. . . . . .”
Kỷ Huy chắp hai tay tạo thành chữ thập, giơ trước trán, hướng cậu mà vái thật sâu. Nội tâm Cố Lưu Niên đau đớn, tình cảnh này giống như trước đây, khi cậu ép anh để mình kèm học, anh cũng vái cậu mà cầu xin như vậy. Trong mắt người khác, việc toàn tâm toàn ý vì họ, đáng ra phải nhận được sự cảm kích.
Thật trớ trêu, cuộc đời lại có khi lặp đi lặp lại quỹ đạo ấy. Cậu không nghĩ tới, sự tồn tại của mình, với Kỷ Huy đúng là một loại kích thích phản diện, nếu có thể, cậu tình nguyện chính mình trẻ nên bình thương một chú, như vậy có thể hay không thoải mái cùng anh bên nhau?
“Chúng ta hai kẻ, một trời, một vực; một phượng hoàng, một con gà. Chỉ có huyết thống chung nhau thôi, cho nên A Niên, đừng khăng khăng một mực nữa.” Kỷ Huy ngẩng mặt lên, lại cúi mặt vái, bộ dáng có chút buồn cười, nhưng Cố Lưu Niên lại cười không nổi.
“Vô luận như thế nào, tôi không thể trơ mắt nhìn anh một người lưu lạc bên ngoài.” Cố Lưu Niên nhìn anh, nói giọng khàn khàn: “Tôi sẽ không cho anh rời xa tôi!”
“Cho dù biết rõ tôi chán ghét cậu?” Gương mặt Kỷ Huy tái nhợt, có vẻ lãnh đạm cô độc.
“Đúng vậy.” Cố Lưu Niên chậm rãi nói, mân mê môi.
“Vì cái gì cậu cứ phải làm chuyện trái ý trời? Buông tay chẳng phải là càng thoải mái?” Kỷ Huy lớn tiếng nói, hoàn toàn không thể lý giải tính chấp nhất của người kia.
“Đó là bởi vì tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Âm thanh sắp bật ra, lại bị cậu dùng hết khí lực mà gắt gao giũ lại, bóp chết ngay ở yết hầu. Nỗi lo sợ tràn về, nhưng lửa thiêu trong lòng đau đớn.
Bởi vì”Tôi thích anh” , “Tôi yêu anh” , “Tôi muốn cùng anh một chỗ” . . . . . .Những lời này hướng người khác nói, có lẽ làm họ động lòng mà lệ nóng viền mi mắt, nhưng với Kỷ Huy, lại là cấm kị. Cậu đã vi phạm lệnh cấm ấy một lần, hạ hai người từ thân thiết thành kẻ xa lạ, hiện tại thật vất vả mới có thể gần gũi chăm sóc anh, sao cậu dám nói ra dọa anh chạy mất?
“Chúng ta là anh em. . . . . .” Cố Lưu Niên kiên quyết, cuối cùng buông ra câu trả lời.
“Cậu. . . . . . Thực con mẹ nó hết hy vọng!” Kỷ Huy thô lỗ mắng một câu, thở phì phì quay đầu đi.
Giờ khắc này anh thật sự rất hận cậu! Hận cậu cố chấp, hận cậu không buông tay, hận cậu liều chết không buông, thậm chí hận cậu cẩn thận chăm lo cho mình . . . . . .
Anh hận chính mình buổi sáng trợn mắt mở mắt đã có thể nhìn thấy cậu, hận chỉ có mình một mình tàn tạ sống, hận vận mệnh không công bằng làm cuộc đời anh tan nát. . . . . .
Hết thảy mọi chuyện anh đều hận, hận đến nghĩ muốn hủy diệt tất cả! Nhưng cùng người ấy, sự ấm áp rộng lớn bao quanh, lại cho anh cảm giác được cứu vớt. . . . . .
Anh càng thống hận bản thân thế mà mâu thuẫn biến thái! Kỷ Huy nhắm mắt lại, phía trước một mảnh hắc ám, sâu trong hốc mắt có cảm giác nóng rát, chua xót, đủ tư vị hỗn tạp.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhỏ như không thể nghe thấy, đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng vươn xoa đỉnh đầu anh.
Lòng bàn tay lộ ra nhiệt lực kiên định, ấm áp dị thường, chỉ nhẹ chạm, rồi như sợ anh phản đối, lập tức thu về.
Bỗng muốn bàn tay đầy tin cậy ấy dừng lại trong chốc lát, rồi nói lại chẳng nên lời, Kỷ Huy giống như đứa nhỏ bốc đồng, xoay người lại, quay lưng về phía người kia, làm ra vẻ chán ghét!
“Tôi đã về.” Cố Lưu Niên mở cửa nhà trọ, đổi giày đi vào phòng khách, đem áo khoác treo lên giá, phát hiện Kỷ Huy không có ở phòng khách, bèn hướng tới cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
“Kỷ Huy?” Đi đến trước cửa, mới nâng tay định gõ cửa, chợt nghe bên trong vang lên tiếng cười vui sướng, động tác cậu không khỏi cứng đờ. Kỷ Huy trong phòng có người? Hơn nữa. . . . . . lại là phụ nữ . . . . . .
“A. . . . . . đừng. . . . . . Dùng sức. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .” Dần dần, tiếng cười vui vẻ trở nên khoa trương, ngày một cao vút.  Là tiếng phụ nữ đang rên rỉ, đứt quãng, còn lộ ra tiếng rên đầy khoái hoạt, đứt quãng, cón lộ ra niềm vui sướng mê người. Nếu cậu nghe không sai, đây hẳn là “hoạt động chỉ dành cho người lớn” mới phát ra những âm thanh như vậy.
Cố Lưu Niên nắm chặt tay, huyệt Thái Dương đập thình thịch căng cứng, gân xanh nổi lên . . . . . . Sự xúc động bản năng của cơ thể  làm cậu hận không thể một cước đá văng cửa phòng, may mà trong đầu cón lại một tia lỹ trí cuối cùng giữ cậu lại.
Cậu  bỗng nhiên quay đầu, vội đi xuyên qua phòng khách, ra đến cửa sổ ban công sát đất, gắt gao đem bản thân nhốt bên ngoài. . . . . .
Nếu còn lưu lại, cậu không biết cử chỉ của chính mình sẽ điên cuồng đến thế nào! Hai tay ghì chặt vào thành bảo vệ chắn ngoài ban công, Cố Lưu Niên đè thấp người, cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất, cố hít thở thật sâu. . . . . .Nỗ lực đem cơn đau điên cuồng và lửa giận đang chảy trong mạch máu từng chút, từng chút áp chế đi. . . . . .
sau khi từ bệnh viện trở về, Kỷ Huy so với trước kia càng suy sút, lạnh nhạt, suốt ngày nhốt mình trong phòng, trong mắt giống như cậu không hề tồn tại. Hai người bình thường trao đổi ít đến đáng thương, chỉ cần cậu không chủ động mở miệng, anh cũng không buồn nói.
Cố Lưu Niên không hề oán hận, ngược lại so với trước kia càng ôn nhu cẩn thận, giống như nâng niu đồ trân bảo dễ vỡ. Mặc kệ Kỷ Huy với cậu có bao nhiêu thành kiến, chỉ cần không ly khai, vẫn ở trong phạm vi tầm mắt cậu, cậu cũng chẳng lo anh kiên trì oán hận mình.
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, Kỷ Huy thế nhưng lại cùng người đàn bà khác làm trong chính nhà mình. . . . . .
Ngón tay ghì chặt trên thành lan can đã trắng bệch, Cố Lưu Niên hận mình giờ phút này hai mắt không mù, tai không thông, như vậy cậu có thể coi như không nìn, không nghe, cái gì cũng không biết đến.
“Tốt lắm, cô có thể đi rồi.” Kỷ Huy lãnh đạm đối diện với gương mặt ửng hồng của cô gái, cúi người từ tủ đầu giường rút ra một cọc giấy bạc, ném lại.
Cô gái cầm lấy tiền, ước lượng, lộ ra vẻ hài lòng, tươi cười “Cảm ơn anh nha”
“Còn không đi?” Kỷ Huy liếc nàng.
“Không cần vô tình vậy chứ, mới 『 xong xuôi 』 liền đuổi người ta ra đường. Người ta kêu mỏi miệng đến phát khát nha, không thể mời em chén nước uống sao?” Cô nàng nũng nịu nói, dựa vào nửa người trên trần trụi của Kỷ Huy, cánh tay trắng mịn mơn man trên ngực anh.
“Chút tiền ấy còn chưa đủ cho cô mua nước uống? Nếu không cút lần sau tôi đổi người .” Kỷ Huy giận tái mặt.
“Được rồi được rồi, đi thì đi. Lần sau có sinh ý tốt như vậy, nhớ nhất định phải bảo em nha, em sẽ phối hợp tốt với anh, Kỷ  tiên sinh thân mến à.” Cô nàng cười kiều mỵ, đem tiền cẩn thận nhét vào bộ ngực cao ngất, vỗ vỗ, mới từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
Kỷ Huy cũng đứng lên, khoác áo sơ mi vào, mở cửa phòng, tiễn nàng ta về. Cô nàng mang vào đôi giày cao gót, xoay người ôm lấy anh, hôn anh  một cái thật kêu, sau đó cất giọng ngọt lịm mà lớn tiếng nói: “Yêu quá đi, mà anh lớn quá chừng, làm cho em thật thỏa mãn. Em về trước, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho anh. Em yêu anh, không được quên đâu đấy!” Dứt lời mới lắc lắc mông, phong tình vạn chủng rời đi.
Kỷ Huy đóng cửa lại, chậm quá xoay người. . . . . .
Cửa sổ sát đất trong suốt có thể nhìn xuyên thấu, hình bóng cậu cao lớn dựa vào lan can, đưa lưng về phía anh. Làn khói thuốc mờ nhạt tràn ngập không gian, ánh hoàng hôn trong buổi hoàng hôn, như khắc tạc lên người cậu những nét tang thương. Kỷ Huy tiến lại gần, mở cánh cửa sổ sát đất, gió từ ngoài len vào, mang theo một chút cảm giác man mát.
Thấy động tĩnh, bả vai người ấy hơn hơi rung, nhưng chỉ một chút, cũng không quay đầu lại. Cậu tiếp tục hút thuốc, rít từng hơi từng hơi, vừa nặng nề vừa khó khăn. Vội vàng như muốn đem tất cả luồng khí độc hại ấy hút hết vào phổi, khiến tim Ký Huy như bị cái gì đó nhéo mạnh.
Không biết qua bao lâu, người ấy mở miệng phá tan sự im lặng “Bạn gái mới của anh?” Cậu vẫn đưa lưng về phía anh, không quay đầu lại.
“Ừ.” Kỷ Huy hai tay buông thõng, đôi mắt phiền muộn, nhìn chằm chằm bờ lưng rộng lớn của người ấy.
“Quen nhau khi nào?”
“Hôm trước.”
“Nhanh như vậy đã trên giường ?” Tiếng cậu không phải không có chua xót.
“Chúng ta cũng không phải trẻ con.” Kỷ Huy lạnh lùng nói.
Người ấy trầm mặc thật lâu, sau mới nhẹ giọng nói: “Chú ý an toàn, khi làm nhớ mang bao. ”
Tim đột nhiên như bị  xé rách, một cơn đau bất ngờ truyền đến, làm Kỷ Huy không nhịn được lớn tiếng “Cô ấy là Lam Hân, người đáng yêu như tên vậy.  Cô ấy không như những cô gái bừa bãi trước kia tôi quen, cô ấy có công việc ổn định, làm nhân viên văn phòng, Hôm trước tôi đi dạo ở cửa hàng bách hóa, vô ý đụng phải cô ấy, thế mới thành quen biết.
Cô ấy tính tình tốt, vóc dáng xinh đẹp, tôi là nhất kiền chung tình. Cô ấy không như Khương Hiểu Mai, thích tôi, với tôi toàn tâm toàn ý, cho dù có gặp cậu cũng không thay lòng đổi dạ, tôi là lần đầu tiên có cảm giác yêu đương như thế này. Thích một người thật tốt, cả ngày muốn ở cùng nhau, mà đầu óc cũng chỉ nghĩ đến nàng. . . .”
Thao thao bất tuyệt, nói dối như nước chảy mây trôi. Không biết là muốn làm tổn thương người khác, hay là tổn thương chính mình, mà cũng có thể cả hai đều đau khổ, Kỷ huy chính là không thể dừng lại, chỉ có thể dùng lời nói như thanh kiếm sắc.
“Anh thích cô ấy…..Phải không?” Người ấy thấp giọng nói.
“Đương nhiên!” Kỷ Huy lớn tiếng nói: “Vẫn là nữ nhân tốt nhất, làn da bóng loáng, tính cách đáng yêu ôn nhu, ở cùng các nàng thực nhẹ nhàng, cái gì cũng không phải nghĩ nhiều. Nếu có một ngày kết hôn , các nàng còn có thể sinh con cho mình, duy trì hậu thế, tôi cũng phải nghĩ cho gia đình. . . . . .”
“Đủ rồi!” Nam nhân trầm giọng ngắt lời anh, bỗng nhiên xoay người, “những điều anh nói tôi đều biết, anh không cần nhiều lời!”
Hai người bốn mắt chạm nhau, Kỷ Huy cả người chấn động. Từ đôi mắt đen sâu thẳm của người ấy, tỏa ra hơi thở thống khổ.
Liếc mắt nhìn đến, giống như không thể thừa nhận sự thật, người ấy lập tức gục đầu xuống, tránh ánh mắt anh, ngón tay run rẩy, đem nửa điếu thuốc còn dở ngậm lên miệng, dường như hết hơi này sẽ chẳng còn nữa, cứ thế liều mạng mà hút. . . . . . .
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay mái tóc đen, ngũ quan anh tuấn rực rỡ dần dần mơ hồ trong ánh hoàng hôn buông phủ không gian . . . . .
Kỷ Huy kinh ngạc nhìn cậu, nhìn cậu một điếu lại một điếu liều mạng hút, này mỹ nam hoàn mỹ trong mắt người khác, vậy mà chỉ vài câu nói dối đơn giản của anh có thể làm cậu tan tác đến sắp đổ gục, nhìn trong mắt cậu ngập tràn nỗi thống khổ quen thuộc.
Thấy cơ hồ khó mà hô hấp nồi, nhưng rõ ráng đau khổ như thế đấy, anh cũng không thể dừng việc làm tổn thương cậu!
Cậu là người duy nhất trên thế giới này đối tốt với anh, toàn tâm toàn ý, chẳng hề mong hồi báo, tình cảm lại là thuần túy nhất.
Nhưng anh chẳng những không đáp lại, ngược lại không ngừng làm tổn thương cậu, cầm đao kiếm mà chém bừa bãi trên con người không hề có chút phòng bị ấy. Biết rõ làm thế là không đúng, nhưng không thể ngừng được hành vi tàn nhẫn này.
Gần đây, Kỷ Huy ban đêm luôn gặp ác mộng. Ở trong mộng, anh là đứa trẻ bị giam giữ giữa sa mạc, cậu trong tay cầm thần kiếm, là vương tử anh dũng tiến đến giải cứu anh.
Cậu vượt qua mọi chông gai, thật vất vả mới tiếp cận được anh, nhưng vì lí do gì không biết, anh đoạt lại kiếm từ tay cậu, một nhát đâm thật sâu vào ngực đối phương . . . .
Máu cậu phun ra tựa như suối chảy, nhiễm đỏ cả vùng đất dưới chân anh.
Anh cảm thấy mình như điều khiển được vùng đất hắc ám dưới chân, tham lam hấp thu tiên khí từ máu cậu, hấp thu năng lượng ấm áp từ cậu, rồi từng chút từng chút một cường tráng lên.
Cậu mất máu càng nhiều, bị thương càng nặng, anh lại càng mạnh mẽ hơn. Khi cậu đến cuối cùng máu cũng chảy cạn ,tiêu biến trong gió, anh cũng đủ sức mạnh, tựa như ác ma khẽ liếm máu tươi vẫn còn sót lại trên môi, nhe răng cười vang thiên địa . . . .
Kỷ Huy hét to một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra khắp thân, trái tim kinh hoàng không ngừng. cảnh tượng trong mộng chân thật quá, hại anh một thời gian không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nhân tính thật sự đáng sợ! Nếu ngay cả người duy nhất trên đời đối xử tốt với anh, anh cũng muốn hủy diệt, thì anh còn có hi vọng gì nữa? Nhưng chính là anh không thể dừng lại, giống như tẩu hỏa nhập ma, phải muốn bằng mọi cách thương tổn cậu, mới có thể giữ mình đứng vững ở nơi này.
Đã từng chịu thương tổn sâu đậm, giờ phút này trả thù hay không có thay đổi được gì, chỉ sợ anh cũng chẳng phải kẻ vô tội.
Kỷ Huy cảm thấy mình có khác gì mẹ mình đâu, không phân biệt xanh đỏ đen trắng mà cứ gây tổn thương cho người thân yêu nhất.  Đó có phải di truyền? Có phải anh đang dần biến thành một con người hoàn toàn khác?
Càng nghĩ càng đau lòng khó chịu, Kỷ Huy nhịn không được tiến lên từng bước, nắm bả vai người ấy, đầu ngón tay bấm thật sâu vào da thịt . . . . . Cậu chỉ mặc áo sơ mi mỏng, trong gió đêm lại lạnh đến thấu xương.
Trên người cậu nồng đậm mùi khỏi thuốc, toàn cơ thể đột nhiên vì động tác của anh mà nháy mắt trở nên căng thẳng.
Khoảng cách gang tấc, gần gũi làm cho người ta tuyệt vọng.
“Mang tôi về nhà cũ đi?” Lần thứ hai, Kỷ Huy đưa ra thỉnh cầu ấy.
Cố Lưu Niên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn anh, không nháy mắt. Đông tử sâu thẳm, phản chiếu hình dáng đơn bạc của bản thân, trái tim Ký huy từng trận co rút.  . . .
Cho dù như vậy. . . . . . Cho dù trong đôi mắt này giờ đây tràn ngập nỗi thống khổ, anh vẫn nhìn thấy được tình yêu!
Anh thề, đây là tình yêu sâu sắc nhất, đau khổ nhất, ôn nhu nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất đời anh! Lệ nóng cơ hồ tràn ra khóe mi, Kỷ Huy gắt gao cắn chặt hàm, dùng sức đến mức ngũ quan đều hơi vặn vẹo, mới áp chế những giọt nước mắt dư thừa.
“Anh đói bụng?” Âm thanh người ấy khàn khàn đến đáng sợ, cậu không trả lời vấn đề của anh, mà tự hỏi tự đáp “Tôi mua đồ ăn mang về, có thịt bò với lươn và cơm trên bàn, còn có cả chocolate đen anh thích ăn nhất.”
Rôt cuộc vấn đề của người này nằm ở đâu? Kỷ Huy nhìn sâu trong đáy mặt cậu, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm, sâu lắm, nhưng đại đương không thấy đáy.
“Cố Lưu Niên, vẫn những lời ấy, tôi sẽ không cầu xin cậu lần thứ ba.” Kỷ Huy cắn răng nói.
“Ngày mai phản biện ở tòa án, tôi có rất nhiều văn kiện phải chuẩn bị. Anh ăn trước đi. Ban công lạnh, đừng đứng lâu bên ngoài, cẩn thận cảm mạo.” Ngoảnh mạt làm ngơ lời anh nói, cậu lui về phía sau từng bước, rời xa anh, đi vào thư phòng.
Kỷ Huy nhìn theo bóng dáng ấy, vẫn không nhúc nhích.
Ban đêm, người ấy vẫn ở thư phòng, làm việc tới rạng sáng. Buổi tối theo thường lệ bị ác mộng làm bừng tỉnh, Kỷ Huy trằn trọc, đến phòng bếp uống nước, phát hiện thư phòng đèn còn sáng, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn thời gian, đồng hồ báo thức rõ ràng chỉ ba giờ sáng.
Ở trước cửa thư phòng đứng ngốc nghếch hồi lâu, anh vẫn không có dũng khí gõ cửa.
Nằm trên sofa ngoải phòng khách, anh cứ nhìn mãi ánh đèn từ thư phòng hắt ra, đoán xem người ấy rốt cuộc đang làm gì, bất tri bất giác ngủ mất. Sau khi tỉnh lại, trời đã sáng trắng, trên người anh đắp một tấm chăn mỏng, nhà không có một bóng người, người ấy không biết đã đi làm từ khi nào.
Dần dần yêu thích phương thức “Ngược đãi” người ấy, Kỷ Huy chẳng cần kiêng nể, thường xuyên mang Lam Hân về nhà trọ mà mây mưa, lại chuyên chọn tầm Cố Lưu Niên tan ca.
Anh cố ý phát ra tiếng gầm lớn đầy tình cảm, khiến cậu dù ở đâu trong nhà cũng nghe được tiếng, lại còn trước mặt cậu làm trò, cùng cô nàng khanh khanh ta ta như keo như sơn; anh thậm chí còn lớn tiếng bàn luận phương thức xxoo, thể hiện ra mình có bao nhiêu mê muội cô nàng. . . . .
Người ấy với loại đề tài này chỉ im lặng không nói, mặc anh khua môi múa mép cũng không ngắt lời, chỉ là càng ngày tan tầm càng muộn, rỏ ràng có ý tránh né anh.
Nhưng cùng ở dưới một mái hiện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu đã gặp, vẫn có khi tránh mặt không được, cậu chỉ trốn ngoài ban công hút thuốc, chờ anh chấm dứt.
Mỗi khi Kỷ Huy tiễn Lam Hân xuống lầu, quay đầu lại, là có thể nhìn thấy ban công lầu sáu, bóng dáng người ấy lặng im, giống như một pho tượng.
Cách nhau xa xôi đến thế, chẳng có thể nhìn rõ biểu tình của đối phương, nhưng vì cái gì, ánh mắt ôn nhu ấy, như có thể xuyên qua biên giới sinh tử, nhẹ nhàng bao phủ thân hình anh lạnh như băng? Lúc này, Kỷ Huy phải vận hết mọi khí lực mới có thể xoay người, miễn cưỡng chặt đứt trăm ngàn mối ràng buộc.
Ban ngày không có việc, Kỷ Huy liền bồi Lam Hân đi dạo phố, dùng thẻ tín dụng của cậu, mua cho nàng hết bao lớn đến túi nhỏ. Những hóa đơn thanh toán giữ lại, trực tiếp đưa cậu kí, cũng mặc kệ anh tiêu xài có bao nhiêu hoang phí, cậu không một câu chất vấn, mỗi tháng đều đặn đưa tiền cho anh chi tiêu.
Chỉ cần anh muốn, dù có tiêu tốn miệng ăn núi lở, cậu cũng không nề hà, cho dù biết rõ đều là mượn tay anh, rồi cũng chuyển hết sang cho người yêu anh thôi.
Không có điểm yếu, tìm không ra điểm yếu của người ấy. Chỉ sợ có tung ra bao nhiều quyền cước, đều là đánh vào bị bông, Kỷ Huy đã chán ghét kiểu tra tấn đối phương này lắm rồi, đồng thời cũng là tra tấn chính mình.
“Tôi phải kết hôn .”
Chợt nghe câu tuyên cáo, Cố Lưu Niên có chút ngạc nhiên, chỉ cảm thấy bên tai ong ong tác hưởng, làm cho cậu không xác định điều mình nghe được có phải là sự thật.
“Cái gì?” Cậu nhịn không được hỏi.
“Tôi phải kết hôn .” Kỷ Huy ngồi ở sô pha, vươn tay ôm Lam Hân. Tay anh đạt ở thắt lưng nàng, người ngồi sau vẻ mặt vui sướng, xòe bàn tay mảnh khảnh, hướng Cố Lưu Niên mà khoe chiếc nhẫn kim cương lóng lanh hào quang đến chói mắt, ánh sáng ấy đập vào mắt làm cậu đau đớn.
“Xem nè, là Kỷ Huy mua cho tôi, có đẹp hay không?” Lam Hân cười duyên nói.
“Rất được. . . . . .” Cố Lưu Niên nhìn thấy hai người bọn họ, nửa ngày, mới miễn cưỡng lên tiếng, “Chúc mừng .”
Chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, âm thanh phun ra khô khốc, không có một tia hơi nước. Nhưng thời điểm này, cậu vô luận thế nào cũng chẳng thể lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Con đường này, đi đến cuối cùng, tiếp theo là gì đây?
“Hôn lễ khi nào thì tiến hành? Đã nghĩ hay chưa muốn tổ chức kiểu nào, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu? Tính toán mời bao nhiêu người? Đã báo cho mẹ anh và Kỷ Minh chưa? Bác trai nếu còn tại thế………. bác nhất định sẽ rất vui mừng. . . . . .”
Cố Lưu Niên lẩm bẩm nói, càng nói càng giống lầu bầu, ánh mắt như không có tiêu cự rõ ràng , “chi phí anh không cần lo lắng, tôi sẽ hỗ trợ. . . . . . đồng nghiệp của tôi có vị bằng ữu, chuyên môn cung cấp dịch vụ hôn lễ, hôm nào tôi giới thiệu mấy người làm quen?”
“Không cần. Chúng tôi đã thương lượng rồi, nhà Lam Hân ở thành phố A, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cô ấy về nhà cha mẹ, chúng tôi đăng kí kết hôn ở địa phương.” Kỷ Huy ôm Lam Hân, phát ra tiếng cười chói tai, “Nếu đã định ra đến đây, chúng ta nghĩ mau một chút, kết hôn sớm chút, cũng có thể sớm một chút sinh con. . . . . .”
“Ui chao, sinh con xong dáng người biến dạng nhiều lắm, em không thèm đâu.” Lam Hân bỉu môi hướng Kỷ Huy làm nũng.
“Anh phải rời khỏi nơi này?” Cố Lưu Niên nói giọng khàn khàn.
“Đúng vậy, phải cùng Lam Hân sinh sống thôi, tôi cuối cùng không thể cả đời dựa vào cậu chăm sóc.”
“Tôi không ngại. . . . . .”
“Chính là tôi sẽ ngại.” Kỷ Huy rất nhanh ngắt lời cậu, “Lam Hân cũng sẽ để ý, đúng không?”
“Đúng vậy, Lưu Niên, anh đã thực chiếu cố chúng tôi, bất quá, chúng tôi một khi kết hôn xong, phải tự nuôi sống chính mình, không thể đến già vẫn như loài ký sinh trùng bây giờ a.” Lam Hân dùng sức gật đầu, lại quay qua Kỷ Huy nở nụ cười. Động tác ăn ý thân mật, Cố Lưu Niên thấy nội tâm từng trận co rút đau đớn.
“Phải không? Tôi hiểu rồi.” Cố Lưu Niên im lặng.
“Đúng rồi, A Huy, em nghĩ chỉ cần sinh hai đứa là được rồi, một nam một nữ, thật tốt a. Một thì có điểm tịch mịch, ba lại nhiều quá, em sợ chúng ta nuôi không nổi.”
“Hai cũng tốt, bất quá có thể sinh bao nhiêu cứ sinh thôi, anh thích trẻ con mà. Chuyện nuôi gia đình em không cần lo lắng, anh sẽ tìm việc làm.”
“Anh cho em là heo sao, hai đứa là đủ rồi.”
“Em lẽ nào không giống heo sao? Mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, ôm thấy nặng nặng a.”
“Chê em béo? Anh chết chắc rồi!”
“Được được, là anh nói sai. . . . . . A. . . . . . Không cần véo đùi anh, thật sự đau quá. . . . . . Mau buông tay. . . . . .”
Mặc hai người thân mật liếc mắt đưa tình, Cố Lưu Niên lặng yên không một tiếng động bước vào thư phòng. Một khi bóng dáng cậu biến mất, sự vui vẻ ngụy trang trên mặt Kỷ Huy trong nháy mắt biến mất, anh gắt gao lau miệng, gương mặt lãnh đạm âm trầm làm người ta sợ hãi.
“Cô có thể xuống dưới .” Anh một phen đẩy Lam Hân vẫn ngồi trên người mình ra.
“Thôi thì thôi, thực mất mặt, qua sông đoạn cầu.” Lam Hân bĩu môi, không cam lòng đứng dậy, nhìn thoáng qua thư phòng đóng chặt, hạ giọng nói: “Này, cậu ta có tin không?”
Kỷ Huy liếc mắt trừng nàng một cái, cầm lấy cánh tay của nàng, kéo đến cửa. . . . . .
“Không cần đẩy, tôi tự đi được.”
“Gặp lại sau.”
“Anh vừa rồi không phải nói muốn kết hôn với tôi sao, sao trở mặt  vô tình nhanh thế?”
Lam Hân trêu chọc nói, nhìn vẻ mặt tối tăm của Kỷ Huy, chậm rãi thu lại nụ cười, trong ánh mắt toát ra một tia thương tiếc hiếm thấy “Tôi nói này, tuy rằng tôi không muốn nhiều chuyện, nhưng trên đời này không có mấy người có thể may mắn như anh, gặp được đối tượng ôn nhu thế. Anh a, nhiều ít gì cũng thành thực với cậu ta chút đi, nếu không người hối hận nhất định sẽ là anh, nhất định thế!”
“Cút!” Kỷ Huy mặt không thay đổi nhìn nàng vài giây, đóng sầm cửa thật mạnh.
Sau cánh cửa vẫn im lặng, tận đến khi hoàng hôn hoàn toàn bao phủ căn phòng, Kỷ Huy mới như tỉnh mộng, không tiếng động đi về phía thư phòng. . . . . .
Đã đến nước này, chắc sẽ hoàn toàn buông tha mình thôi! Sau này cuộc sống sẽ  hoàn toàn bất đồng; anh như trước yên phận làm tầng lớp tiểu thị dân dưới đáy, chơi bời lêu lổng không lý tưởng; cậu lại tiếp tục làm luật sư cao cấp, rồi sẽ kết hôn với một cô gái  thông minh xinh đẹp, xứng đôi làm thê tử, phu xướng phụ tùy, ngọt ngào mỹ mãn mà sống.
Nhân sinh vốn nên đơn giản thế, anh đã chán chường , mệt mỏi, không muốn tiếp tục đứng bên người ấy nữa, mình méo mó, mình đáng chán, nhưng vì sao tưởng tượng đến thái độ lúc vừa rồi của người ấy, trong ngực đau đớn như bị xé rách?
Nguyên lai nghĩ muốn phất tay áo rời đi, rốt cục vẫn là không thể tiêu sái, Kỷ Huy nhấc tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. . . . . . Một màn khói dày đặc đập vào mặt.
Mặc dù đã ở đây một thời gian không ngắn, nhưng Kỷ Huy chưa lần nào đặt chân vào thư phòng. Trong phòng không bật đèn, thật tối, hai mặt vách tường bày đầy sách, phần lớn là những bộ sách chuyên về tư pháp dày như cục gạch, mang đậm phong cách cổ xưa.
Nhìn lờ mờ, người ấy đang đứng trước giá sách phía tây, tay phải cầm điếu thuốc, tay trái giữ một khung nho nhỏ, cúi đầu chăm chú nhìn, khóe môi hơi hơi cong, trong mắt lại toát ra sầu não vô tận.
“Đang nhìn gì?” Kỷ Huy nhịn không được đi qua.
Nghe thấy tiếng anh, người ấy quay đầu, đem khung hình đặt lại giá sách “Không có gì, Lam Hân đã về?”
Kỷ Huy lách qua người cậu, vươn tay về phía cái khung “Cho tôi xem?”
“Là ảnh chụp chúng ta trước đây.” Cố Lưu Niên ngăn cản không kịp, chỉ có thể để mặc anh.
“Cậu làm sao có nó?” Kỷ Huy ngạc nhiên nhìn chằm chằm bức ảnh “Chụp khi nào? Tôi sao hoàn toàn không có ấn tượng? Khi đó chúng ta mấy tuổi? Năm tuổi, sáu tuổi? Oa, nhìn qua rõ ngốc, hai tên nhóc mập mạp. Nhất là cậu, một chút cũng không giống khí chất bây giờ.”
“Hôm quay về thăm ba mẹ, lật xem sách hồi nhỏ, vô tình nhìn thấy, nên cầm theo.”
“Vẫn là trẻ con tốt nhất, vô ưu vô lo, cái gì cũng đều không hiểu, làm gì cũng đều thật vui vẻ.” Kỷ Huy hoài niệm vuốt ve tấm ảnh đã ố vàng.
“Đúng vậy, hiện tại nghĩ lại,  những ngày thơ ấu ấy, là những ngày hạnh phúc nhất của tôi.”
“Thơ ấu của tôi là ác mộng.” Kỷ Huy thản nhiên nói. Anh biết vận mệnh bất công, cũng không oán hận người khác, chỉ là những kí ức thời thơ ấu, nếu có thể, anh chỉ muốn đem nó diệt trừ vĩnh viễn.
“Thật xin lỗi.”
“Không liên quan đến cậu.” Kỷ Huy nhún vai.
“Tôi vừa rồi chỉ là. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Kỷ Huy khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu.
“Vừa rồi anh nói cho tôi biết việc kết hôn, bởi vì rất đột ngột, tôi thật sự không biết nên nói gì, nhưng hiện tại tôi muốn hoàn toàn tỉnh táo lại . . . . . .” Cố Lưu Niên phả ra một cụm khói thật sâu, bàn học giờ ám toàn khói thuốc,  tay nắm chặt.
Ngực Kỷ Huy cứng lại, không biết cậu một mình trong thư phòng yên lặng này đã hút bao nhiêu thuốc rồi.
“Tôi còn thiếu anh một tiếng chúc phúc. Vô luận như thế nào, A Huy, tôi mừng thay cho anh. Anh rốt cuộc cũng đến được lúc này, nếu bác trai còn sống, người nhất định cũng sẽ rất vui vẻ. ”
Cố Lưu Niên thần sắc bình tĩnh, đó là cơn đau thấu xương đau đã tiêu tan.
“Mấy ngày nay, không biết làm sao, tôi hay nghĩ lại chuyện quá khứ.  . . .” Cố Lưu Niên lẳng lặng nhìn Kỷ Huy, “Khi đó chúng ta tuổi rất nhỏ, tận mắt nhìn anh bị đòn hiểm, khóc rất thương tâm, tôi đã nói , sau khi lớn lên, tôi nhất định phải cho anh hạnh phúc. Mua chocolate cho anh ăn để lấy lòng, mua nhà đẹp cho anh ở, lại cả xe hơi phong cách, khiến anh cả đời tâm tư đều vui vẻ. Anh biết không, bộ dạng anh khi cười lên, đơn thuần cực kỳ, đáng yêu cực kỳ, tôi luôn muốn nhìn anh như vậy, nên đã lấy đó làm mục tiêu đời mình. Từ đó về sau, đều đắm chìm trong giấc mơ mình là Đồ Long dũng sĩ, cứu vớt anh thoát khỏi giấc mộng khổ ải, chẳng nhìn rõ sự thật đâu nữa. . . . . .”
Đại khái cũng hiểu chính mình có điểm khoa trương, Cố Lưu Niên trong ngực tự giễu một tiếng cười.
“Tôi từng thề với chính mình, mặc kệ như thế nào, tôi cũng không rời xa anh, sẽ không bỏ rơi anh, nhất định cùng anh ở đến già, yêu anh đến sông cạn đá mòn. Tôi biết đây là điều cấm kỵ đạo đức, anh cũng không muốn. Với tôi mà nói, bất hạnh chính là đem lòng yêu  một nam nhân, mà nam nhân này lại là anh họ của mình. Nhưng mà, tình cảm nên là chuyện của hai người, tôi lại cứ một mình vọng tưởng, dọa anh, thương tổn  anh, tôi thật sự thực có lỗi. . . . . .”
Nói tới đây, Cố Lưu Niên bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, tôi biết anh không muốn nghe những lời này. Hành vi hoang đường thời đại học, anh nhất định rất hối hận, sau này cứ coi như lời điên khùng trong cơn say, ngàn vạn lần không cần để trong lòng. Kỳ thật nói nhiều như vậy, tôi chỉ là muốn nói với anh, sở dĩ kiên trì giữ  anh ở đây, cũng không phải vì thỏa mãn chính mình, lại càng không có ý định trói buộc anh, mà là không yên lòng. Tôi sợ anh một mình bên ngoài sẽ chịu khổ, cho nên tình nguyện để anh oán hận, cũng không chịu buông tay. . . . . .”
“Bất quá hiện tại không quan hệ nữa , anh đã có Lam Hân, không hề cần tôi. Nhìn ra được, anh thật yêu nàng, cô ấy cũng là người phụ nữ không tồi, đem anh giao cho nàng, tôi có thể yên tâm. Tôi nghĩ, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!” Nói xong, Cố Lưu Niên thản nhiên tươi cười.
Là lời chúc phúc từ nội tâm, không có nửa điểm miễn cưỡng. Giờ khắc này buông tay, cũng không còn đau đến tê tâm liệt phế. Kỳ thật tình cảm của cậu cũng thực đơn thuần, hi vọng anh vui vẻ, hi vọng anh có người chăm sóc, yêu thương, đừng một mình sống cuộc sống lộn xộn như trước, như vậy cậu có thể an tâm .
Từ trước đây rất lâu rồi, cậu đã biết, mình không thể làm anh hạnh phúc, nhưng người khác có thể. Cho nên, nếu người khác có thể đem lại cho anh những niềm vui bình thường của cuộc sống, cậu cũng thật vui mừng.
Tuy rằng buông tay sẽ đau lòng, nhưng cậu có thể nhẫn nại, phải, cậu phải nhẫn nại.
Chẳng nên trách mình yêu quá sớm, lại từng yêu quá sâu!
“A Huy, vô luận anh ở nơi nào, ở cùng ai, tôi đều hy vọng anh vui vẻ, cho nên. . . . . .” Cố Lưu Niên nhìn đối phương, chân thành nói: “Anh nhất định phải sống thật tốt, đừng làm tôi lo lắng nữa.  Có việc gì, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, dù anh ở đâu, thành phố nào, tôi sẽ tới giúp. Bất quá, nếu không quan trọng, tôi sẽ không chủ động liên lạc, vì tôi không muốn lại quấy rầy cuộc sống của anh.”
“Vậy còn cậu?” Kỷ Huy run rẩy môi hỏi. Theo lời người ấy đã sắp đến lúc xa nhau. Tưởng tượng từ nay về sau họ hai người hai phương trời, anh có cảm giác không thể hô hấp, tuy răng đây chính là kết quả mình một lòng mong đợi.
“Tôi? Không biết nữa, có lẽ cứ một mình như vậy mà sống, có lẽ sẽ gặp người nào đó, cùng ai đó chung sống. . . . . . Ai biết được, tùy duyên đi. Nhưng mà tôi cũng sẽ tốt thôi, cố gắng công tác, còn cuộc sống thật sự , anh đừng bận tâm.”
Cúi đầu nhìn đối phương, đôi mắt Cố Lưu Niên ôn nhu như nước, chỉ là nơi sâu nhất trong đôi đồng tử lại lộ ra sự đau thương.
ỐI TA YÊU ANH CÔNG NÀY GHÊ, EM THỤ NGỐC CHỈ LÀM KHỔ ANH CÔNG.PHẦN SAU HAY. ĐÁNG XEM NHA.
Unknown vào lúc 09:21
1 nhận xét:

Unknown00:12 30 tháng 8, 2021
HAYYYY

Trả lời



Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro