Chương 5 Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 5_1
LƯU NIÊN TỰ THỦY
Edit: Siêu nhân Mít

chương 5: đoạn tuyệt quan hệ

Mí mắt hơi mỏng, như cảm nhận được sức nóng từ ánh mặt trời , nhẹ nhàng run rẩy một chút, chậm rãi mở ra. . . . . .

Bên ngoài cửa sổ sát đất là một mảnh sáng ngời, có thể nhìn thấy hoa lan ngoài ban công, lại đúng mùa nụ hoa đang hé nở, từng tán lá tự nhiên đâm tỏa nhiều hướng mà vẫn tinh tế, xanh um tuyệt đẹp.

Dựa theo ánh sáng ngoài trời mà quan sát, cũng không cần coi giờ, đã biết không còn sớm nữa. Bất quá anh cũng không ngại, dù sao chẳng có công tác gì, cũng không có việc phải làm, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, đúng là cuộc sống của kẻ được người ta nuôi dưỡng.

Kỷ Huy thoải mái duỗi toàn thân trên giường, trợn tròn mắt  cả ngày trời, nằm nhiều đến mức phía sau lưng có cảm giác lên men đến nơi rồi, mới chậm chạp rời giường, rửa mặt đánh răng, bàn chân trần dẫm trên tấm thảm nặng trong phòng, anh tựa như con mèo, đi lại cũng chảng phát ra thanh âm.

Ngoài trừ phòng tắm và phòng bếp, cả căn nhà đều được trải thảm, cho dù mùa đông, cũng có thể cứ chân trần đi trên đất mà khong lạnh. Trừ bỏ phòng tắm cùng phòng bếp, chỉnh gian nhà trọ đều phô thượng thảm, cho dù mùa đông, cũng có thể đi chân trần đi ở mặt trên mà không hề thấy lạnh.

Gian nhà trọ gọn gàng ngăn nắp, không trang hoàng xa hoa, cũng không có gì tinh xảo tuyệt mỹ. Lưu Niên mặc dù có tiền, nhưng không phải người sống xa hoa, chỉ thanh cao mà nhã nhặn.

Cho nên căn nhà tựa như con người cậu, ấm áp, hữu dụng, mọi chỗ đều phù hợp. Như phòng bếp thiết kế đơn giản thuận tiện, đến sofa mềm mại làm người ta ngồi xuống chỉ muốn ngủ gà ngủ gật, rồi phòng ngủ tràn ngập sắc màu ấm cũng khiến tâm trạng con người bình tĩnh.  . . . . .

Ở đây lâu, thực dễ sinh cảm giác yêu mến nơi này, nhưng cũng vì thế… càm giác này làm Kỷ Huy theo bản năng có chút bất an, đúng là chán phiền chẳng nói nên lời.

Căn nhà trọ nằm trên khu phố chính của khu dân cư cao cấp, nghe nói là sở vụ cấp cho cậu ta. Hướng thật tốt, đông ấm hạ mát, hiện tại những căn hộ thế này chỉ sợ anh có muốn đến cả ngàn vạn lần cũng chẳng được, thật khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.

Bất quá người như anh, đỏ mắt cũng không làm nên chuyện gì, vẫn là ngoan ngoãn nhận thức  chênh lệch đi, so sánh thật hay mà.

Từ nhỏ đến lớn, anh thường xuyên bị người lấy ra so sánh với cậu em họ Cố Lưu Niên. Trên thực tế, bởi vì khác biệt quá lớn, chỉ cần nhắc tới cậu em họ chung một mái nhà của mình, sẽ nghe được có người ngạc nhiên mà thốt lên “Anh thật sự là anh họ Cố Lưu Niên sao? Cậu ấy lợi hại như vậy, sao anh thì mỗi lần thi đều đứng chót? Cũng là Thật là kém nhiều quá, nhiều quá”, hoặc là trêu chọc đầy thiện ý “Nếu anh có được một phần mười thông minh như Cố Lưu Niên thì tốt rồi”. . . . . .

Về lâu về dài, nghe nhiều cũng chỉ chết lặng. Mặc kệ Cố Lưu Niên đối với mình tốt đến thế nào, ở trước mặt cậu, sự tự ti mà nội tâm cố che dấu vẫn lưu lại, làm cho tình cảm của anh với cậu càng phức tạp, một lời khó nói hết.

Ngáp dài một cái, Kỷ Huy lê gót đến nhà bếp không nhiễm một hạt bụi. Lấy cước bộ  trầm trọng  na đến phòng bếp không nhiễm một hạt bụi. Rõ ràng ngày hôm qua không ăn cái gì, vậy mà không có chút cảm giác đói khát.

Nhưng vạn nhất bị cậu phát hiện ra anh lại không ăn điểm tâm, nam nhân phát hiện hắn lại không ăn điểm tâm, khẳng định không tránh được một phen lải nhải với tận tình khuyên bảo. Kỷ Huy vẫn là thân dài quá cổ, tìm coi có gì ăn tạm không. . . . . . Quả nhiên, trong lò vi ba có đĩa há cảo còn nóng.

Hâm nóng lại chút, đem lấy ra, Kỷ Huy thực không biết đang nuốt vị gì . Kỳ thật hương vị không quá tệ, nhưng lại cho quá nhiều bột ngọt. Lưu Niên này, về mặt bếp núc luôn có phần ngu ngốc, món này chắc cũng do cậu ta mua từ nhà hàng dưới lầu. Ở nhà cậu đã bao lâu rồi, hai tuần hay ba tuần?

Kỷ Huy chưa từng xuống bếp làm cơm lần nào. Anh chỉ nhớ rõ mình liều mạng chơi điện tử, tổ đội đánh quái giết người, lại bị giết chết đi  sống lại, rồi lại tiếp tục tổ đội giết quái. . . . . .

Đến khi mệt không chịu được, liền lăn ra ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục chơi. Sau đó Lưu Niên bắt ép anh ăn một chút này nọ, duy trì nhu cầu dinh dưỡng cơ bản cho thân thể.

Mấy tuần rồi, anh chỉ nhớ rõ mình cư lặp lại chơi điện tử —— ngủ —— ăn —— chơi điện tử, tuần hoàn như thế, chẳng muốn nghĩ gì khác. Bởi vì chỉ cần tưởng tượng, đầu liền đau đến muốn nổ tung.

Để chống lại những ý nghĩ làm mình phát điên, anh sẽ không ngừng chơi, ngủ không sâu, ăn lại càng ít, khiến bản thân mệt mỏi không chịu nổi, xanh xao vàng vọt..

Hai mắt vì sử dụng quá độ mà một màu quầng thâm phiến đen, không thể nhìn ánh mặt trời. Ánh nắng quá sáng sẽ làm mắt anh rơi lệ không ngừng, rất giống quỷ hút máu ban ngày ẩn cư ban đêm mới hoạt động.

Sau khi cha mất, anh bên ngoài thì biểu hiện là một cá thể độc lập, nhưng nội tâm lại như quỷ dữ. Cha anh đảm nghiệm chức vụ xưởng trưởng, cũng là người cha tốt trong nhà, gia đình so với sự nghiệp, anh chỉ sắp ở vị trí thứ hai.

Trong trí nhớ Kỷ Huy, chẳng có nhiều hình ảnh cha anh, ngay cả những tiếp xúc cha con hàng ngày cũng ít ỏi đến đáng thương. Chỉ nhớ rõ cha anh toàn tâm toàn ý với nhà xưởng, sớm đi tối mịt mới về.

Về đến nhà, cha lại ít khi hỏi đến, chuyện của Kỷ Huy Kỷ Minh, hết thảy đều do mẹ anh định đoạt. Thường phải đến khi mất đi, mới thấy tầm quan trọng của mỗi người.

Cha trong nhà là trụ cột, ông không giống mẫu thân đối đãi khác biệt, cũng không lấy Kỷ Huy ra so sánh với ai cả. Kỷ Huy mỗi lần thi đều đứng chót, ông cũng chỉ gật gật đầu, thái độ luôn đôn hậu “Lần sau cố gắng tốt hơn”.

Ông không biết, thái độ này, đối với Kỷ Huy ngay lúc đó mà nói, có bao nhiêu an ủi cùng duy trì. Hiện tại cha đã mất, như cây trụ chống đỡ cả tòa tháp của anh sụp xuống, cả người anh lập tức suy sụp theo.

Còn có phần mặc cảm tội lỗi trí mạng. . . . . . Biết rõ mẹ anh lấy mình ra hả giận nhưng Kỷ Huy có nhiều khi không nhịn được suy nghĩ, khi đó mình không bất hòa với mẹ, sớm một chút về giúp cha mẹ chiếu cố mọi việc, có thể hay không tránh được tai họa bất ngờ này?

Dù sao anh cũng đã học lái, nếu có anh bên cạnh, cha tất yếu sẽ không cần tự mình lái. Cho nên kẻ đáng ra phải chết là anh, chứ không phải cha anh. Anh sống trên đời này cũng dư thừa, có anh hay không, trái đất vẫn xoay tròn, người nhà cũng đâu có ai để ý. Không như cha, anh là sự đả kích của gia đình, thật nên bị hủy diệt.

Nếu biết sớm, anh nhất định sẽ trở về, nhất định không để cha phải tự mình lái xe đi, dù người chịu chết thay là chính mình anh cũng không sợ. Dù sao bàn thân anh với nhân sinh cũng không còn thú vị, chưa từng có ý thức sinh tồn mạnh mẽ.

Nhưng mà, tai sao người chết lại là người cha đáng kính trọng của anh, mà không phải kẻ phế vật như anh, loại cặn bã xã hội này. Anh tội lỗi chất chồng như thế, cũng khó trách mấu thân vì thế mà hận anh, mắng anh là đao phủ sát hại cha, hết thảy đều là tội lỗi từ anh mà ra cả!

Nghĩ đến đây, dạ dày nhất thời kịch liệt co rút. . . . . . Kỷ Huy che miệng lại, vọt tới phòng tắm, ộc một tiếng, đem toàn bộ thức ăn phun ra. Ho khan kịch liệt một hồi, mới miễn cưỡng ngừng nôn mửa. Anh xử lý sạch sẽ uế vật, tùy tiện vớ áo khoác, Lắc lắc lắc lắc rồi đi ra ngoài. . . . . .

Rẽ vào ngõ nhỏ thứ hai từ phía sau nhà, Kỷ Huy đi đến một quán game nhỏ. Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, bên trong lại giống bàn ti động, âm u ẩm ướt. Chủ quán là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, sớm đã biết Kỷ Huy, vừa thấy anh liền nhiệt tình chào hỏi, dẫn anh đến vị trí máy anh vẫn hay ngồi.

Kỷ Huy đăng nhập vào trò chơi quen thuộc, tiến vào thế giới ảo. Ở nhà trọ của Cố Lưu Niên cũng có thể chơi game online, máy tính cấu hình tốt lại có đường truyền tốc độ cao, nhưng thật sự rất im lặng, lặng im đến mức anh sợ rằng mình sữ làm ra chuyện gì ngu xuẩn.

Mặc dù quán game không khí thực tồi, bốn phía tràn ngập mùi hôi chân, còn có hơi thở phả vào mặt khiến người ta buồn nôn, nhưng trong hoàn anh huyên nào hỗn tạp này, anh lại có cảm giác được cứu thoát.

Đánh đánh, dần dần hai mắt biến thành màu đen, đầu cháng váng não căng ra, trước mắt một mảnh mơ hồ. . . . . .Thể lực Kỷ Huy chống đỡ hết nổi, không thể không ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một chút, ai ngờ cũng không biết bất giác đi vào giấc ngủ. . . . . .

“A Huy. . . . . . A Huy. . . . . .” Thanh âm chợt xa chợt gần, bướng bỉnh lay động ý thức anh.

“A Huy. . . . . .” Bả vai bị người nào đó nhẹ nhàng lay động, Kỷ Huy nhíu một chút mày, mí mắt cay xè. . . . . . hình ảnh mơ hồ dần dần thành hình, gương mặt nam nhân quen thuộc hiện lên trong mắt.

Đôi mắt sâu thẳm cơ trí, mũi thẳng bờ môi góc cạnh rõ ràng, hợp thành ngũ quan vô cùng anh tuấn.

Đại khái là do nghề nghiệp, trên người cậu vừa có nét thâm trầm mà đầy mị lực, lại không thiếu sự kiên cường chính trực, khiến người ta gần đầu gặp mặt không hiểu sao đã nảy sinh hảo cảm và tin cậy.

“A Niên, cậu tan tầm rồi?” Kỷ Huy dụi dụi mắt, cậu biết anh hay đến nới nay, nếu trong nhà không có ai, tám chín phần mười là tìm được anh ở đây.

“Trở về ngủ đi, đừng ở đây nữa, dễ cảm mạo.”

“Ờ.” Kỷ Huy đứng lên.

“Anh cả ngày đều ở đây chơi điện tử?”

“Ừ.”

“Không đi chỗ khác sao?”

“Không có.”

“Sắc mặt anh nhìn thật không tốt, có ăn cơm cho tốt không?” Cậu lo lắng nhìn anh. Ánh mắt tràn đầy ôn nhu thâm thúy, thật khiến cho người ta sợ hãi, nhưng lại chẳng sinh cảm giác chán ghét.

“Có, có ăn há cảo cậu mua rồi.”

“Đó là bữa sáng, cơm trưa đâu?”

“Cơm trưa? Lúc anh thức dậy cũng đã là buổi chiều .” Kỷ Huy vò vò mớ tóc lộn xộn.

Người kia bất đắc dĩ mà thở dài, “Nói qua bao nhiêu lần, cơm nhất định phải ăn đúng giờ, nếu không dễ mắc bệnh đau bao tử. Hiện tại anh nhất định đói bụng, đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn cơm chiều.” Dứt lời cậu hướng ra phía ngoài đi, Kỷ Huy yên lặng đi theo  sau. . . . . .

Nam nhân mặc áo gió màu đen, nách kẹp bao công văn, quần áo, khí chất, phẩm chất, đều là hạng nhất chẳng thể soi mói. Đi qua ngỏ nhỏ lại hẹp, đột nhiên thấy thân hình cậu thật cao lớn.

Ngọn đèn chiếu trên người cậu, khiến cơ thể như tản mát ra thứ ánh sáng chẳng thể lí giải nổi.

Cậu đi giữa dòng người, giống như vật sáng, hấp dẫn mọi sự chú ý. Không ít người nhìn trộm cậu, nhưng trong mặt cậu ấy, lại vĩnh viễn chỉ có một người.

“Anh muốn ăn gì?” Nam nhân lộ ra nụ cười ôn nhu, thay cậu mở cửa xe.

“Tùy.”

“Dẫn anh đi khách sạn quốc tế nếm thử tay nghề đầu bếp trứ danh Hongkong  được không?”

“Tùy.”

“Ăn xong, chúng ta dạo phố để anh mua vài món quần áo được không? Tôi dẫn anh đi mua chút quần áo thường ngày, cả quần áo khi có dịp lễ cần mặc đến, có đồ để thay đổi đi?”

“Tùy cậu!”

Câu trả lời rất lãnh đạm, Cố Lưu Niên cũng không cho rằng anh ngỗ ngược. Cậu sớm đã quen loại khẩu khí này của Kỷ Huy, chỉ mỉm cười, khởi động xe.

Kỷ Huy đặt tay trên cửa kính xe, chống cằm, quan sát một lượt cảnh sác ngoài cửa sổ mà thấy chán đến chết.. . . . . .

Hiện tại chính mình, rất giống sủng vật bị người kia nuôi dưỡng đi. Chủ nhân với anh ngàn y trăm thuận, ôn nhu che chở, chỉ thiếu điều mỗi ngày đem cơm đút tận miệng anh, nhưng anh lại lãnh đạm không muốn cùng cậu nói những câu vô nghĩa.

Cuộc sống của cậu, so với anh sai lệch quá nhiều. Giờ, thanh danh của cậu ở thành Bắc Kinh này đã  là luật sư cao cấp tinh anh, trong khi anh thì có nhà cũng không dám về, việc làm không có, khác gì sâu mọt xã hội.

Tuy rằng là anh em bà con, nhưng hai người bọn họ, trừ bỏ huyết thống, chẳng có câu chuyện đề tài chung nào của địa phương có thể cùng bàn luận.

Cậu, ngay từ đầu chính là bông hoa hồng hướng về ánh mặt trời mà chậm rãi vươn tới, còn anh, lại là cái bóng ma bé nhỏ trong vòng tối phía sau mặt trời.

Như trời đất khác biệt, tuy rằng từ nhỏ đã thành thói quen, cũng không biết vì sao, hôm nay anh phá lệ cảm thấy thực bực bội, tựa như trên vách tường loang máu một con muỗi, chói mắt cực kỳ.

Nam nhân hoàn mỹ như vậy, mọi thứ đều tốt, bề ngoài hay năng lực đều nổi bật, công việc danh giá, vì cái gì phải nuôi dưỡng loại phế vật?

Cho anh ăn uống, mua quần áo mặc không nói, còn chu cấp cả tiền tiêu vặt, sao giống như cung kính phật tổ vậy?

Cậu thậm chí còn đưa anh thẻ tín dụng, mà mật mã là ngày sinh của anh, anh có quẹt vài lần, cũng đại khái biết bên trong có bao nhiêu tiền.

Anh chưa từng được ai yêu sủng quá như quá vậy….. Không, là ngoại trừ anh ra, chưa từng có ai được cậu sủng ái hơn anh. Bất quá quay đầu ngẫm lại, người này luôn chiếu cố anh những khi anh mệt mỏi, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Nhớ lại ba năm trước đây, những năm tháng hoang đường cậu và anh thời đại học ở chung, Kỷ Huy không khỏi bật cười.

“Nghĩ gì vui vẻ vậy?” Cố Lưu Niên nhìn anh một cái.

“Tôi cười hồi đại học đó, chúng ta có không ít chuyện hoang đường, hiện tại ngẫm lại thật khờ. . . . . .” Thật sự, càng nghĩ càng ngốc, Kỷ Huy nhếch môi, chờ nghe Cố Lưu Niên cười phụ họa, ai ngờ đợi thật lâu, mới nghe được âm thanh thản nhiên của người ấy “Phải không?”

Không khí có chút xấu hổ, Kỷ Huy không biết nên đáp lại như thế nào. Đúng rồi, anh rốt cục nhớ tới, chính mình từng là bị cáo.

Tuy rằng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không giống sự thật, nhưng nếu trí nhớ của anh chưa bị suy yếu, anh đúng là từng nghe người ấy biểu tình thật sự chân thực mà nói ba chữ “tôi thích anh”.

Tưởng tượng đến đây, liền như đứng đống lửa, ngồi đống than. May đã tới khách sạn, Kỷ Huy lập tức mở chốt an toàn, tránh tầm mắt cậu, xuống xe trước.

Có đôi khi anh thật sự cảm thấy mình thực là cầm thú, mà càng cầm thú chính là, người thân cận nhất đối tốt với anh nhất trên đời, vì anh mà làm bao nhiêu việc, nhưng anh chẳng những không cảm động, ngược lại còn cảm thấy thật phiền.

Đúng vậy, đây chính là nỗi bực tức không thể nói lên lời.  Đối với tâm tình “lòng lang dạ sói” của bản thân, Kỷ Huy cảm thấy có điểm khó có thể chấp nhận, nhưng kì quái là anh cũng không có mặc cảm tội lỗi.

Cảm giác với người này, ngày ngày ở bên nhau càng thêm….xa xôi, cũng phức tạp mà rối rắm. Vừa ỷ lại vừa chán ghét, vừa lưu luyến lại cũng muốn rời xa; mang khát vọng muốn làm bạn, rồi lại không thể chịu đựng được khi đầu ngón tay khẽ thân mật chạm nhau.

Tâm tình mâu thuẫn này chỉ có thể lấy từ “méo mó” để hình dung, anh tựa như người mắc bệnh nan y của thế kỷ, cam chịu mà vùi đầu trong cát. Chỉ cần nghĩ đến đây, là cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn quản. . . . . .

Là trốn tránh sao? Có lẽ vậy, anh chính là. . . . . . Chính là không muốn làm đầu mình đau thêm, càng nghĩ sẽ càng đau đến nứt toác ra!

Mang theo bao lớn bao nhỏ, cùng cậu trở lại nhà trọ, liếc mắt một cái liền thấy một dáng nữ thon thả đứng lặng bên cửa.

“Hiểu Mai?” Kỷ Huy lắp bắp kinh hãi. Từ khi anh đến trụ ở nhà Cố Lưu Niên, cả người đắm chìm trong trò chơi, mọi việc đều miễn cưỡng, ít chủ động liên hệ với Khương Hiểu Mai.

Nếu bình thường, cô nàng đã sớm đại quang phát hỏa, nhưng kì quái chính là, nàng ta chẳng những không tức giận, ngược lại những khi rảnh liền chủ động chạy tới tìm anh.

Có bạn gái “Nhiệt tình săn sóc” như vậy, lẽ ra anh phải thực cảm động, nhưng Kỷ Huy lại cười không nổi. Bởi vì anh biết, đối phương là “Túy ông ý không ở rượu” (túy ông chẳng say bởi rượu).

“Kỷ Huy, anh cuối cùng đã trở lại?” Khương Hiểu Mai nhãn tình sáng lên, cười duyên tiến đến đón. Cô nàng chủ động khoác tay Kỷ Huy, nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Lưu Niên, “Lưu Niên, trông anh dạo này vẫn khỏe a.”

“Cô cũng vậy.” Cố Lưu Niên mỉm cười, áy náy nói: “Cô đợi lâu chưa? Thực xin lỗi, tôi cùng A Huy ăn xong cơm chiều lại đi mua vài món quần áo, cho nên mới về chậm. Cô nên gọi di động cho A Huy, như vậy chúng ta có thể về sớm hơn một chút.”

“Không có a, em vừa tới không bao lâu, liền đoán được các anh đi dạo, cho nên muốn chờ một chút cũng không việc gì.” Khương Hiểu Mai thông tình đạt lý mà nói.

“Vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.” Cố Lưu Niên lịch sự mở cửa cho nàng ta.

“Cám ơn.” Khương Hiểu Mai cười tươi như một đóa hoa.

Thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người “Mặt mày đưa tình” , Kỷ Huy vốn dĩ sắc mặt không tốt, giờ lại thêm vài phần tối tăm. Bước vào cửa, anh cũng không để ý tới Khương Hiểu Mai, một người chui vào phòng ngủ, mở máy tính lên. . . . . .

Khương Hiểu Mai không vào theo, ngược lại ở phòng khách cùng Cố Lưu Niên tán gẫu  “Lưu Niên, gần đây công tác thế nào, công việc có bề bộn không? Bình thường phải chú ý thân thể a.”

“Công việc ở sở vụ vẫn luôn như vậy, tăng ca thêm giờ là chuyện thường, tôi cũng thành thói quen . Cô khát nước rồi, có muốn dùng trà xanh . . . . . .”

“Cám ơn. Anh bận bịu vậy….sao có thời gian dành cho bạn gái?” Tiếng Khương Hiểu Mai cười khẽ vang lên thập phần vui vẻ, Kỷ Huy di con chuột loạn xạ trên màn hình vi tính, sự giá lạnh và khó chịu trong lòng dâng cao, càng ngày càng lớn. . . . . .

“Cho nên hiện tại tôi vẫn là người cô đơn thôi.” Âm thanh Cố Lưu Niên mang vài phần tự giễu.

“Điều kiện của anh tốt như vậy, người theo đuổi chắc là rất nhiều nha?”

“Có sao? Tôi không rõ lắm. . . . . .”

“Anh a, cũng không buồn để ý chung quanh đi.” Khương Hiểu Mai cười duyên nói: “Bất quá đàn ông như anh em gặp qua cũng không ít, một lòng chỉ lo công tác, rõ ràng chỉ số thông minh rất cao, nhưng chuyện tình cảm lại thực ngốc. Thường thường phải có phụ nữ chủ động làm thân, mới hiểu được nguyên lai đối phương thích anh đó.”

“Kỳ thật cũng không hẳn vậy. . . . . .”

“Ồ, ý anh là gì? Nói như vậy, chẳng lẽ anh đã có người trong lòng rồi? Là ai a?” Khương Hiểu Mai tiếp tục gợi chuyện Cố Lưu Niên, hoàn toàn đã quên bạn trai chính quy của mình đang ở trong phòng ngủ.

Kỷ Huy không khỏi nhíu mày, cảm giác buồn buồn lại dâng lên. Khương Hiểu Mai vừa xinh đẹp lại hay chuyện, có thể hiểu tâm tư người khác, Kỷ Huy ngày trước bị hấp dẫn chính bởi tính hoạt bát của nàng, nhưng hiện tại cảm thấy sự hoạt bát ấy gần như thất thố.

Có phụ nữ nào chẳng để ý đến bạn trai của chính mình, ngược lại chỉ lo tán gẫu hào hứng đến nóng bỏng cùng em họ của bạn trai chứ?

Từ lần mang nàng về ra mắt cha mẹ rồi gặp Cố Lưu Niên, Khương Hiểu Mai như phát hiện ra tân đại lục, không ngừng ghé vào lỗ tai anh tán thưởng khí chất cùng cử chỉ tao nhã của người kia.

Một hai lần không có gì, dù sao giống như cậu em họ làm mình nở mày nở mặt, nhưng số lần ngày càng nhiều hơn, Kỷ Huy mới hiểu sự tình không đơn giản chỉ có vậy.

Hơn nữa sau khi anh đến ở nhà trọ của Cố Lưu Niên, Khương Hiểu Mai khi rảnh rỗi liền qua lại, dần dà về sau chẳng để ý anh, một lòng quấn quít lấy Cố Lưu Niên nói chuyện phiếm. . . . . .

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, bạn gái của chính mình, ánh mắt đã tập trung hết lên người cậu ta rồi, so với quan tâm anh chỉ sợ nhiều hơn gấp trăm lần.

Kỷ Huy biết chính mình không thể so sánh với Cố Lưu Niên, đó là trời đất khác biệt. Nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, Khương Hiểu Mai trước mặt anh lại làm trò ấy,  công khai câu dẫn em họ của mình, càng ngày càng rõ ràng.

Trước kia anh một mực nhẫn nại, mở một mắt nhắm một mắt, nhưng lòng người đều có giới hạn, hôm nay là chạm đến giới hạn tận cùng của anh rồi.

Lúc này, phòng khách lại vang lên  một trận cười, nụ cười duyên của Khương Hiểu Mai càng khó nghe hơn, Kỷ Huy rốt cuộc nhịn không được, vọt đứng dậy, bước nhanh đến phòng khách, một phen cầm tay Khương Hiểu Mai, hướng phòng ngủ mà thẳng tiến. . . . . .Đang hồi tán gẫu cao trào, Khương Hiểu Mai lắp bắp kinh hãi, một bên giãy dụa, một bên chất vấn: “Kỷ Huy, anh làm gì thế? Đừng kéo em, cổ tay đau quá. . . . . . Anh buông ra. . . . . . Nhanh buông!”

Khí lực của nữ nhân sao có thể so với nam nhân, cho dù anh cũng không cường tráng. Kỷ Huy giơ  chân  đá thật mạnh cửa phòng, dùng sức, đã đem cô nàng đẩy lên giường.

“Anh điên rồi, Kỷ Huy, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Trên giường Khương Hiểu Mai giãy giụa, vừa sợ lại vừa giận. Kỷ Huy luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, ngay cả nói chuyện cũng không lớn tiếng, sao có thể đối xử với nàng thô lỗ như thế.

“Làm gì? Lão tử  muốn làm cô!” Kỷ Huy thô lỗ nói, đi đến bên giường, bắt lấy cánh tay nàng đang vung loạn xạ, lạnh lùng nói: “Cô không phải đến thăm tôi sao? Chúng ta thật lâu rồi không thân thiết , đến đây cùng thân thiết một chút đi. . . . . .”

Dứt lời, anh liền cúi người hôn lên cổ nàng, nhưng môi còn chưa đụng tới, chợt nghe”Bốp” một tiếng giòn vang, hai má nhất thời truyền đến cảm giác đau nóng . . . . . Khương Hiểu Mai ra tay không nhẹ, Kỷ Huy che mặt, chậm rãi quay đầu đi. . . . . .

“Kỷ Huy, anh phát điên cái gì? Lưu Niên còn ở nhà đấy!” Khương Hiểu Mai hét ầm lên.

“Là vì nó còn ở nhà, cho nên tôi mới phải làm!” Kỷ Huy lạnh lùng nhìn nàng, “Chẳng lẽ cô không phải của tôi sao? Hay là, nó mới là đối tượng đích thực của cô? Chính cô nói đến thăm tôi, nhìn xem, căn bản không nói được với tôi đến ba câu, lại cùng nó tán đến không ngừng? Cô nói, rốt cuộc là tới thăm tôi, hay là đến thăm nó?”

Khuôn mặt Khương Hiểu trắng bệch, vừa buồn bực, lại bị nói đúng tâm tư, thanh âm bỗng nhiên trở nên lanh lảnh, “Tôi chú ý cậu ấy thì sao? Đúng vậy, anh nói đúng rồi, cậu ấy mới nên là đối tượng của tôi. Tôi không hiểu vì cái gì, cùng là đàn ông, lại họ hàng thân thích, cậu ấy cái gì cũng tốt, còn anh thì ra cái dạng hỗn đản này.

Anh tự nhìn anh đi, từ sau khi ba anh mất, anh đến phản ứng cũng chẳng có, khác gì cái xác không hồn? Anh năm nay đã hai bảy tuổi, việc làm không sự nghiệp không. Hiện tại gia đình anh, cả nhà xưởng toàn bộ đều dựa vào Cố Lưu Niên chăm sóc.

Anh tính toán sau này làm gì? Dựa vào cậu ấy cả đời? Chung sống cả đời với đàn ông chẳng có toan tính sự nghiệp như anh, tôi căn bản không muốn nghĩ đến!”

“Muốn chia tay cứ việc nói thẳng, không cần nói những lời êm tai ấy” Kỷ Huy cười lạnh : “Cô ngay từ khi mới quen tôi, còn không biết tôi là người thế nào sao, chẳng lẽ thời điểm ấy, tôi có sự nghiệp sao? Chẳng qua khi đó A Niên còn chưa xuất hiện, nhưng đợi nó xuất hiện rồi , so sánh ra, tôi chẳng bằng bùn dính ở gót chân.

Điểm ấy tôi rõ hơn ai hết, cho nên cô thay lòng đổi dạ cứ nói thẳng, không cần tìm nhiều lí do. Đối với loại phụ nữ hai lòng như cô, tôi cũng không có hứng thú giữ lại. Bất quá có chuyện, tôi phải nói cho cô biết  . . . . .” Trong lòng đầy âm u và ác ý, anh thầm nghĩ đem mọi chuyện phơi bày hủy diệt hết thảy!

“Cô có thích nó cũng vô dụng, nó là đồng tính luyến ái, chỉ thích nam nhân. Mặc kệ cô đối xử nó tốt đến đâu, nó cũng sẽ không đoái hoài cô!” Nhìn thấy đối phương khiếp sợ trợn to mắt, trong lòng Kỷ Huy tráo dâng khoải cảm và ác ý.

Xem đi, tên nam nhân hoàn mỹ trong mắt cô, kỳ thật chính là đồng tính luyến ái!

Nhưng về phương diện khác, ý thức được chính mình chỉ có dùng thủ đoạn này, mới có thể chửi bới cậu, trong lòng không khỏi thập phần trống rỗng, cảm thấy chính mình thật sự đê tiện.

“Anh nói dối!” Khương Hiểu Mai hiển nhiên không tin.

“Tôi nói dối? Nó ngay ngoài kia, cô có thể tự mình hỏi nó.”

“Kỷ Huy, cậu ấy là em họ anh, anh không cần tùy tiện hủy danh dự của cậu ta thế. Đừng tưởng anh dùng cái lí do buồn cười ấy, có thể khiến tôi tin. . . . . .”

“Là thật.” Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của cậu, thân hình cao lớn, trầm mặc dựa vào cạnh cửa. Tầm mắt cậu thản nhiên dừng lại trên người anh, dường như sinh mệnh nặng nề đến không thể thừa nhận .

Trong một khắc bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt Kỷ Huy khẽ run rẩy.
Unknown vào lúc 09:20
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro