Chương 4 Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 4_3

LƯU NIÊN TỰ THỦY
Tác giả : Bạch vân
Edit : Đăng Như

Món quà thứ 2 cho những nàng thích buồn : Niên ca- Huy ca

Hơ hơ, cái này là nàng Mít bận quá ta thay nàng ấy edit, nếu ko được lưu loát các nàng thông cởm.

            “I’ve seen you cry,I’ve seen you smile.
            I’ve watch you sleeping for a while. . .
            Goodbye my lover,goodbye my friend.
            You have been the one. You have been the one for me.
            Goodbye my lover,goodbye my friend.
            You have been the one. You have been the one for me.”
            Trong tiếng nhạc làm bạn, Cố Lưu Niên nhíu mày, mang theo biểu tình yên lặng , bình tĩnh chăm chú nhìn về phía trước chỉ một mảnh đen kịt. . . . . .
            Chân trước mới vừa bước vào”Tả ngạn ca-fe quán” , còn chưa kịp quan sát xung quanh, đã nghe thấy tiếng gọi sang sảng “Cố Lưu Niên, bên này bên này!”
Theo tiếng gọi quay lại, ngồi phía trái có một cậu trai mắt to mày rậm đang hướng mình phất tay, Cố Lưu Niên mỉm cười, đi qua, “Chờ lâu chưa? ”
            “Đến muộn, phạt cậu mời khách.” Ổ Hưng Hoa không khách khí nói. Đại khái là vừa tan tầm đã chạy tới đây, cậu ta vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, lại thêm cà vạt tròn rõ đứng đắn, đã có vài phần khí chất trầm ổn, không còn là cậu nhóc thời đại học tếu tếu táo táo nữa rồi.
              Sau khi tốt nghiệp, Ổ Hưng Hoa vào làm cho một công ty quốc tế nổi danh. Tuy rằng nghề nghiệp cũng không phải rất đúng với chuyên ngành, nhưng đối với kẻ trời sinh tính tình khiêu thoát.  Cứ như hầu tử đang ngồi một chổ không yên mà cố nói, cái nghề quan tòa với luật chẳng hề phù hợp với hắn, tiến vào các doanh nghiệp có lẻ thích hợp hơn, sự thật cũng chứng minh đích xác là như thế.
            “Không thành vấn đề, đến phía trước đã nói là ta thỉnh .” Cố Lưu Niên cười nói, ánh mắt rơi xuống Ổ Hưng Hoa đối diện cô  gái có gương mặt khá  thanh lệ, “Đồng Đồng, đã lâu không gặp , cậu thế nào?”
            “Mình  tốt lắm, cậu thì sao , Cố Lưu Niên?” Đồng Đồng mỉm cười nhìn thấy hắn. Nàng mặc một bộ váy màu trắng thanh lịch, cùng với một ít đồ trang sức trang nhã, cùng khí chất của nàng thập phần thích hợp.
            “Ta còn lão bộ dáng a.” Cố Lưu Niên ngồi vào Ổ Hưng Hoa bên cạnh, một ly lấy lễ. Sau khi tốt nghiệp đại học , các sinh viên tản ra, có người về quê hương, có tiếp tục ra sức học cao học, cũng có những người trụ lại thành phố để lập nghiệp.
            Ở thành phố B số người cùng cậu vẫn kiên trì giữ liên lạc số lượng không nhiều lắm, Ổ Hưng Hoa cùng Đồng Đồng đó là một trong số đó. Vốn địa điểm ba người công tác cách nhau cũng không xa, lúc nhàn hạ , bọn họ vẫn thường tụ tập uống ca-fe, tâm tình mấy sự kiện xảy ra gần đây.
” Đồng đại tiểu thư, khi nào thì cậu có thể để chúng tôi thưởng thức tư thế oai hùng của cậu ở quan tòa a ? ”
           Bên tai vang đến câu hỏi của Ổ Hoa Hưng như vậy. Sau khi tốt nghiệp, Đồng Đồng thông qua cuộc thi tuyển nhân viên công vụ của viện tư pháp, tiếp nhập vào bản thị pháp viện.
            Từ một thư kí nho nhỏ, hiện tại đã là trợ lý thẩm lí và phán quyết viên. Vừa nữ tính, lại phóng khoáng, thanh nhã, dùng thực lực để đi đến hôm nay, tiền đồ như nàng không thể tính được mấy người.
           “ Cậu bây giờ  đến tòa án , là có thể thấy mình được rồi a” Đồng Đồng hé miệng cười.
                   “ Kia không giống, tôi chân chính muốn nhìn là, cậu ngồi ở thẩm lí và trên vị trí phán quyết, giống như bộ dáng nữ vương cao cao tại thượng” Ổ Hoa Hưng cười nói.
                       “ Cái kia chỉ sợ cậu phải chờ một thời gian dài rồi, cậu cũng đừng nên nóng vội a” Đồng Đồng nhìn hắn buồn cười.
            “Tôi có thể không gấp sao, trong triều có người thân mọi sự cũng dễ làm thôi! Cậu sớm sớm chấp chưởng quyền to chức lớn, nếu công ty tôi hoặc tôi mà có tranh chấp gì dính đến pháp luật, cũng có thể tìm cậu đi cửa sau  a.” Ổ Hoa Hưng dỏng dạc nói.
            “ Cậu a, chính mình cũng học pháp luật , còn suốt ngày lợi dụng khe hở mà lếch” Cố Lưu Niên liếc nhìn hắn, “May mắn cậu không làm quan tòa, nếu không xử không ít án sai đi ”
             “Đúng , đúng, Cố đại luật sư, người đây thanh liêm công chính, thiết diện vô tư, tốt lắm đi? Tưởng tôi sợ cậu chắc, thật là, bạn học lâu năm như thế, làm gì mà như muốn ép chết người ta, ngoài pháp luật còn có nhân tình mà” Ổ Hoa Hưng cười hì hì vừa lay lay vai .
          “Uy, đừng có bám dính tôi, còn ra thể thống gì nữa? Cố Lưu Niên tà nghễ nhìn hắn.
           “Sợ cái quái gì chứ, chúng ta đều là nam nhân, Đồng Đồng cũng không ghen , đúng không?” Ổ Hoa Hưng cười nhìn thoáng qua Đồng Đồng, bị nhìn cũng nhếch miệng cười theo.
           “Đúng vậy, các cậu cứ tiếp tục khanh khanh ta ta đi, mình thấy không khí thực tốt lắm”
         Ba người vừa cười vừa nói, giống như quay lại thời đại học, tâm vô tạp niệm, những tháng ngày duy chỉ tinh khiết .
        Một khi bước vào xã hội, mọi chuyện đều quan sát sắc mặt người khác mà nói, phải có chút tâm mắt,thế mới  chẳng sợ đồng sự ở chung không hòa hợp, một bài học cần thiết là chuyện kết thân chẳng có người bằng hữu thật sự nào mà chẳng dính tới lợi ích cùng hiệu quả đem lại cho đôi bên.
       Chính là họ hiểu được điểm này, nên càng phấ lệ quý trọng cái tình bạn này.
           “A, tôi phải đi trước mất rồi, vốn hẹn đồng sự đi đánh tennis. Sân vận động ở sau bãi đậu xe, phải đi sớm qua đó mới được” Ổ Hoa Hưng nhìn đòng hồ, đúng lên.
                   “Được rồi tôi cũng tính về nhà, muốn hay không tôi tiễn cậu qua đó?”Cố Lưu Niên vẫy tay gọi bồi bàn tính tiền , đối với Ổ Hoa Hưng nói.
           “Tiễn cái gì tiễn!” Chân  truyền đến một trận đau nhức, bị đối phương hung hăng đạp một cước, Cố Lưu Niên hơi hơi nhíu mi, không có ra tiếng.
            “Tôi tự mình qua đó được rồi” Ổ Hưng Hoa  vỗ vai Cố Lưu Niên , xuống tay không lưu tình chút nào, cũng thừa dịp Đồng Đồng đi ở phía trước không chú ý, một phen kéo lấy cậu,  ở bên tai nghiến răng nghiến lợi , nói:
            “Cố Lưu Niên, lão tử tân tân khổ khổ vì cậu mà sắp đặt tốt cơ hội, cũng,nhưng đừng có lần nữa lãng phí !” Dứt lời hung hăng đẩy cậu về phía trước, Cố Lưu Niên thiếu chút nữa va trúng  Đồng Đồng. . . . . .
            “Người thật nhiều. . . . . .” Thu thế không kịp, không thể không  hướng hai vai mảnh khảnh Đồng Đồng trụ lại, khoảng cách bị kéo gần, một trận hương thơm bay vào trong mũi. . . . . .
            “Đúng vậy, quán này kinh doanh thật tốt.” Ở lúc hai tay cậu nâng lên giữa không trung , Đồng Đồng ngẩng lên khuôn mặt thanh tú , hướng cậu mỉm cười.
           “Để tôi đưa cậu về” Trong mắt đối phương biểu lộ tha thiết mong chờ, làm Cố Lưu Niên không nở nói ra hai chữ “tái kiến” nghe xa cách kia.
            Thời điểm chia tay, Ổ Hoa Hưng dạt dào hướng cậu chớp chớp con ngươi. Đối với cái “ ý tốt” của người bạn này, Cố Lưu Niên chỉ còn cách cười khổ
             Sau khi lên xe, không khí lại hết sức trầm mặc, Cố Lưu Niên mở nghe một chiếc CD, âm nhạc nhẹ nhàng như ánh trăng hạ xuống trong một đêm yên tĩnh….Đồng Đồng thực im lặng, im lặng lắng nghe trong chốc lát, cười nói: “Cậu thích thể loại nhạc này sao?”        
            “Không hẳn là đặc biệt thích, chỉ tùy tiện nghe một chút thôi.” Cậu không đặc biệt mê luyến thứ gì, lại càng không chấp nhất yêu thích, hết thảy đều khá hời hợt, trừ bỏ……trừ bỏ một người.
            “Cậu a…..”Đồng Đồng nhìn cậu một cái , truê chọc nói: “mỗi lần gặp mặt , đều có cảm giác cậu so với trước càng lúc càng cẩn thận hơn, có phải hay không do làm luật sư càng lâu nó thế?”
            “Có sao không?” Cố Lưu Niên thản nhiên nói, từ chối cho ý kiến. Làm luật sư này một hàng, đích xác phải lục thân không nhận, mang mặt nạ không thể tránh được.
           “Có đôi khi mình nhớ thời gian còn đi học” Đồng Đồng khẽ thở dài: “Từ sau khi tốt nghiệp, liền có cảm giác chúng ta càng ngày càng cách xa nhau…..có thể là do mình đa sầu đa cảm, dù sao thì giờ cũng không so được với khi đó, nhiều việc làm con người ta phân tâm, có chút bất hòa cũng là không thể tránh né được, cho nên mỗi lúc rảnh rỗi mình lại lôi kéo hai người đi uống ca-fe”
            .
             “Chúng ta suốt đời đều là hảo bằng hữu” Cố Lưu Niên thật sự nói .
             “Cả đời này đều là bằng hữu tốt?” Đồng Đồng thì thào lặp lại. Hoàng hôn dần dần dừng lại ngoài cửa xe, đôi long mi run rẩy như cố che dấu điều gì…..
              “Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?” Bắt gặp đối phương thần sắc có chút khác thường, vừa lúc cũng đã đến nhà  cô rồi, Cố Lưu Niên chậm rãi dừng xe ở dưới nhà cô trọ.
             “Đời này chỉ có thể là hảo bằng hữu, có thể làm cái khác được không?”Đồng Đồng nâng lên mí mắt, đôi con ngươi nhẹ mềm như nước, mang theo vài phần ai oán.
           Cố Lưu Niên sợ run vài giây, có  chân tay điểm luống cuống, “Thực xin lỗi. . . . . . Đồng Đồng. . . . . . Tôi. . . . . .”
           Tuy rằng trong lòng ẩn ẩn  phát hiện, Ổ Hưng Hoa cũng một mực bên tai nhắc tới, chính là cậu  cố ý duy trì khoảng cách, làm cho đối phương biết khó mà lui.
          Nhưng mà không nghĩ tới, Đồng Đồng so với cậu nghĩ lại càng cố chấp.
         “Ba năm, cậu không có kết giao vói cô gái nào, mình vốn nghĩ chính mình vẫn còn cơ hội.” Đồng Đồng tự giễu bản thân mà nở một nụ cười, “Chẳng lẻ, cậu còn chưa quên cái người tối trọng yếu vẫn tồn tại trong lòng cậu sao? “
           Kỷ Huy…. Cứ nghĩ đến cái tên này, cổ họn lại bất giác nghẹn lại một trận phát đau rát, Cố Lưu Niên theo bản năng lại rờ vào cái ví tiền trong túi, muốn lấy ra, lại nghĩ đến có điểm không phù hợp, Không tốt cho Đồng Đồng tý nào.
(mọi ng' còn nhớ vì sao sờ túi ko ạ, cái ảnh, cái ảnh đó)
           Vì thế chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, trình ra tư thế cứng ngắc.
             “Đồng Đồng, tôi không phải là một sự lựa chọn tốt đâu” Cố Lưu Niên không có tránh né tầm mắt cô. Vì tốt cho đối phương, cậu cần một lầm nói cho rõ rang.
             “Cậu thật sự vẫn còn yêu cô ấy” Đồng Đồng nở ra một nụ cười xinh đẹp không dấu nổi chua xót trong lòng, “Chính là vì cái gì, chúng mình đến giờ còn chưa có gặp qua cô ấy?”
             Nguyên nhân chính là vì bên cạnh Cố Lưu Niên không hề có cô bạn gái ấy, cô mong chính là như vậy, cố gắng cho mình một cơ hội.
           “Bởi vì tôi cùng người ta đã muốn không có khả năng . Người  ta cũng đã có người yêu, nói không chừng sẽ lập tức kết hôn.”
            Cố Lưu Niên chậm rãi nói: “Từ đầu tới đuôi, chính là tôi yêu thầm cậu ấy, một người tự mình đa tình mà thôi.”
            Đồng Đồng khiếp sợ địa nhìn thấy cậu, một hồi lâu mới nói: “Mình thật sự cũng tốt lắm mà. . . . . . cô ấy rốt cuộc là ai. . . . . .?”
            “Tôi không phải  bạch mã vương tử gì đâu, Đồng Đồng.” Cố Lưu Niên nghiêng người, nhìn thẳng vào cô.
          “Tôi đối với người đó có cảm tình, theo nhân sinh thế tục mà nói, là cấm kỵ , là không thể quang minh chính đại, một khi công bố với mọi người, khẳng định chính là nhận thóa mạ từ mọi người, chính là tôi không cần. Tôi chỉ là muốn cùng cậu ấy cùng một chỗ, người đó chính là vướng bận lớn nhất từ sâu trong lòng tôi.”
            Cố Lưu Niên chỉ chỉ chính mình đích ngực, cười khổ nói: “Từ lúc lúc còn nhỏ , người này hết thảy, cũng đã thành một phần cơ thể của tôi, huyết nhục cùng linh hồn cùng nhau lớn lên. . . . . . Cậu có thể hiểu loại cảm giác này sao không?
           Khủng bố cực kỳ! Nếu nghĩ tới không chút thoải mái, có lẽ ta nên lựa chọn quên đi. . . . . . Có lẽ ta cuối cùng vẫn là sẽ lựa chọn quên đi, có thể sau này sẽ thực sự phai nhạt, chính là tôi đây cũng không biết phải mất bao lâu, càng không biết kết quả sẽ như thế nào.
             Đồng Đồng, cậu là người con gái phi thường tốt, ta không thể cứ để cậu lỡ dở, cậu cũng đừng đem thời gian lãng phí ở trên người tôi, như vậy sẽ tốt hơn.”
            Đồng Đồng cúi đầu, mái  tóc dài buông lơi che đi gương mặt của cô, như đứng trước một trận tử chiến, một lúc sau mới nghe cô thở dài: “Cố Lưu Niên, cậu quả nhiên là thực xứng đáng với chức vị luật sư, không để cho người ta một con đường sống. Mình thật không biết nên cảm tạ cậu, hay là nên hận cậu.”
            “Thực xin lỗi.” Cố Lưu Niên áy náy  nói.
            “Không chỉ nói thực xin lỗi, nên xin lỗi đích xác là mình. Biết rõ cậu đối mình không có cảm giác, vẫn cố chấp  ôm ảo tưởng. Hiện tại thất bại thảm hại, đều là mình gieo gió gặt bảo.”
            “Không. . . . . .”
            “Tốt lắm, đừng nữa nói, mình cái gì cũng  đã hiểu được rồi. Cố Lưu Niên, tái kiến vẫn là bằng hữu.”
            Dù sao cũng là phụ nữ hiện đại , chịu cũng được giáo dục qua trường đại học chính quy, lại là quan toà trong tương lai, biết đại thế đã mất, liền thản nhiên nhận. Giơ tay chém xuống, rõ ràng thanh thoát, đây mới là cách một phụ nữ hiện đại yêu.
            Tốc chiến tốc thắng, người không có lòng ta cũng đành buông tay. Dũng cảm nếm thử, cũng dũng cảm nhận kết cục của nó dù là thắng hay bại, sau đó tiếp tục tìm kiếm tiếp theo đối tượng của chính mình.
            Ai mà  giống cậu, yêu một người tựa như yêu  linh hồn cùng máu, lúc chìm lúc nổi, trải qua giãy dụa, chính là không thoát khỏi đại dương ái tình mênh mông?
            “Đương nhiên, cả đời thật là hảo bằng hữu!”
            Được đến cậu khẳng định  đáp lại, Đồng Đồng thái thái lộ ra lúm đồng tiền. Nhìn theo nàng mặc dù gặp đả kích lại vẫn như cũ tao nhã , Cố Lưu Niên mới khởi động xe rời đi.
            Từ nay về sau bằng hữu là bằng hữu, công sự cùng là công sự. Có rảnh mọi người cứ theo lẽ thường đi ra uống ca-fe nói chuyện phiếm, dấu diếm một tia xấu hổ, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
           Chính là  Ổ Hưng Hoa biết bọn họ cuối cùng “không diễn” , không khỏi bóp cổ tay dậm chân, đau mắng cậu là đồ đầu gổ, trơ mắt để cho một cô gái điều kiện tốt như vậy chạy mất.
            Cố Lưu Niên biết Ổ Hưng Hoa đối Đồng Đồng vẫn có hảo cảm, nghĩ muốn tác hợp bọn họ cùng một chỗ. 
           Chính là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Với lại chuyện tình cảm vốn là một cây làm chẳng nên non,  huống chi khi biết Đồng Đồng thích mình, Cố Lưu Niên càng cố không để lộ những quan tâm, để tránh gia tăng hiểu lầm không cần thiết, chỉ có thể mặc cho hai người tự do phát triển.
            Cố Lưu Niên đối với chính mình mà nói, cảm tình trong cuộc sống cơ hồ là trống rỗng. Tuy rằng bên người không phải không có ai,  người theo đuổi cậu rất nhiều, có nam có nữ. Có một số là khách hàng, có một số là quý bà vung tiền như rác, cũng có những kẻ chỉ là người xa lạ mới gặp lần đầu.
          Trong đó có đủ loại người kiệt xuất, khôi hài tao nhã , chỉ là cậu không đặt tâm ở chổ họ, bởi vì bọn họ không phải là Kỷ Huy.
          Vì thế cậu dần dần thói quen ở một chỗ, sau một ngày bận rộn, thường thường một mình lái xe, chạy đến một ngã tư vắng bóng người, ngâm chính mình trong chút gió lạnh…….
            Bên trong xe giai điệu nhè nhẹ cuốn trôi, đèn đường uốn lượn dần được điểm đăng giống như ngân hà di châu, từ từ rơi xuống.
          Cùng lúc bầu trời nhuộm một màu đen, nếu còn có kiếp sau như trong lời nói, kiếp sau có hay không cùng dây dưa với người kia, lấy một đoạn tình tốt đẹp làm mở đầu cùng kết cục, một lần nữa suy diễn một lần?
            Cậu không biết.
            Sợ chỉ sợ chính mình có quá nhiều lòng tham, cả đời một đời, đời đời kiếp kiếp đều không thể thực hiện.
            Thời điểm nghe được tin dữ , Cố Lưu Niên đang  trên đường đi làm. Nhận được  điện thoại của mẹ mình, không khỏi mặt trầm như nước, lập tức hướng sự vụ xin phép, cấp tốc quay về với ông bà.
            Đuổi tới bệnh viện đã là giữa trưa, cậu ba bước hợp lại hai bước, không đợi hướng đến bệnh nặng, chợt nghe đến từng đợt tiếng khóc chết lòng, trong tâm không khỏi căng thẳng.
           Trong phòng tràn ngập mùi thuốc trộn cùng mùi máu tanh, mẹ cậu, bác gáicùng Kỷ Minh ôm đầu khóc rống, cha cậu cũng ngồi bên cạnh không ngừng khuyên giải ai ủi hai người .
          Trong phòng cấp cứu, hộ tá đem chính chiếc chăn đang đắp che lên gương mặt không thành hình của bác trai, làm cho mẹ cậu cùng bác gái khóc càng mãnh liệt.
         Vừa rồi trong điện thoại mẹ cậu nói, bác trai phát sinh tai nạn xe cộ nghiêm trọng, cùng một chiếc ô-tô tải chở hàng  đi ngược chiều , đầu xe bị biến hình nghiêm trọng.
           Lúc ấy liền cảm thấy được mọi việc không ổn, chính là có nghĩ cũng không dám nghĩ đến phương diện này, bác trai cuối cùng cũng không chống đỡ nổi.
         Trên thực tế, Cố Lưu Niên sau lại biết được, bác trai trên đường hướng bệnh viện, vì đầu bị thương nặng mà đình chỉ hô hấp.
          Ông mới năm mươi sáu tuổi, như vậy bỏ xuống bác gái một mình ,buông tay nhân gian.
         Bác trai bình thường ít ngôn quả ngữ, một lòng lao vào kiếm tiền, cùng thân thích nhưng không có thân mật, nhưng dù sao cũng là cùng  chính mình huyết mạch tương liên , Cố Lưu Niên trong lòng một trận bi thống, không khỏi đỏ ánh mắt.
         Phía bên góc tường tối tăm, có một bóng người co rúm lại ngồi chồm hổm , hai tay ôm đầu gối, đầu thật sâu chôn ở hai chân. . . . . .lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người bác gái cùng Kỷ Minh đang khóc rống , không ai để ý  cái bong im lặng đến quỷ dị của cậu ta.
            “A Huy?” Cố Lưu Niên đi qua đi, nửa quỳ ở bên người cậu ta, tay phải nhẹ nhàng xoa bờ vai của cậu ta. Lúc này mới phát hiện, người cậu ta cứng đờ trơ ra.
            “A Huy, là ta, ta ở bên cạnh ngươi.” Cố Lưu Niên sờ sờ đầu, lại sờ sờ vuốt vuốt cái lưng lạnh lẻo của cậu . Không dám rất dùng sức, sợ không nghĩ qua là, sẽ đem cậu ta vở nát.
            “Đừng khổ sở, tôi sẽ ở cùng anh. . . . . .” Không biết nên nói cái gì, Cố Lưu Niên một lần lại một lần dùng lời này để an ủi.
            Không biết qua bao lâu, Kỷ Huy mới miễn cưỡng ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn những giọt lệ trong suốt. . .
            Tiếp xúc đến ánh mắt của cậu ta trong nháy mắt, giống như phong vân tế hội! Cố Lưu Niên cảm thấy được chính mình cái gì cũng không quản , chẳng sợ giờ phút này trên trời đánh xuống dưới, cậu đều phải cùng người kia cùng một chỗ, chia sẻ cậu ta tất cả buồn vui sầu bi!
            Phản phúc giãy dụa , bất quá là một vì cậu ta đã muốn thương tâm ! cậu mặc kệ ngày mai người ta có thể hay không kết hôn, có thể hay không cùng người khác cùng một chỗ, mặc kệ cảm tình chính mình có hay không được đáp lại.
          Cậu muốn bồi bên người cậu ta, chiếu cố cậu ta che chở cậu ta, tựa như hồi còn nhỏ vậy, vì người khi mà cảng che gió đỡ mưa.
           Nói  cậu si cũng tốt, nói cậu ngốc cũng thế, cậu chính là không có biện pháp bỏ xuống , trơ mắt nhìn cậu ta  một mình ngồi ở trong bóng tối khóc!
            Cậu ta đau lòng đến lợi hại, cũng mềm mại đến lợi hại, cậu không cần  biết dạng này có phải hay không làm việc nghịch thiên , có thể hay không rơi vào thiên phạt, cậu chỉ biết là chính mình phải làm như vậy.
             Không có lý do gì cũng không có cái gì lấy cớ, chính là mang theo tâm ý quyết tuyệt  , mang theo một phần chua xót mà ngọt ngào trong ôn nhu.
            “A Niên. . . . . .” Kỷ Huy giống như một đứa trẻ nhận thức, mờ mịt ngẩn người một lúc lâu, mới từ trong lồng ngực phát ra  thanh âm, nước mắt không tiếng động chảy xuống dưới.
            “Là tôi.” Cố Lưu Niên về phía trước từng bước, quỳ  ôm chặt cậu ta. Kỷ Huy đầu tiên là phát ra tinh tế khóc âm nức nở, toàn thân dần run rẩy  không ngừng, sau đó dần dần thành thanh âm biến lớn, như con lang cô đọc gào khóc khóc rống, tựa như mất đi chủ nhân không khác biệt.
          Cố Lưu Niên vẫn thay cậu ta vuốt lưng, không ngừng vuốt ve mái tóc cậu ta, ghé vào lỗ tai cậu ta mà nhẹ giọng an ủi.
            “Tôi cái gì đều không có . . . . . .” Kỷ Huy nghẹn ngào  nói.
            “Anh còn có tôi, tôi sẽ một mãi bên cạnh anh.”
            “Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ rời anh đi. . . . . .”
            “Tôi sẽ không!” Cố Lưu Niên đích trả lời như đinh đóng cột, sau đó, cậu càng  ôm chặt  lấy người trong lòng ngực , thân hình gầy gò. . . . . .
            Kế tiếp là mọi người bắt đầu xử lí mọi việc: xử lý hậu tai nạn xe cộ , việc  tang sự cho bác trai. . . . . . Bác gái tại vào thời điểm mấu chốt lại ngã bệnh, vội càng thêm loạn.
             Kỷ Minh còn đang học , giúp không được gì; Kỷ Huy tuy rằng đã quay trở về thành phố Q , lại tinh thần hoảng hốt, không thể tái kích thích cậu. Vì thế đại bộ phận sự tình, đều đặt trên người Cố Lưu Niên cùng cha mẹ cậu.
            Cố Lưu Niên ở vụ sở còn có không ít án kiện phải xử lý, cậu mỗi ngày bôn ba ở giữa thành phố B cùng nhà cậu, không đến một tháng, người đã gầy mất một vòng.
            Nhưng này, thân thể  mệt mỏi cũng không tính cái gì, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn đến Kỷ Huy.
            Bác gái được cha mẹ cậu đưa về trong nhà dưỡng bệnh, vì thế Kỷ Huy cũng đi theo lại đây.
           Cậu ta ban ngày đi làm việc, buổi tối ở cùng nhà cha mẹ Cố Lưu Niên ăn cơm. Trên bàn cơm  không khí tương đối trầm mặc, song phương đều tránh đi đề tài mẫn cảm .
          Kỷ Huy sau khi ăn xong , mỗi ngày ân cần thăm hỏi tình hình gần đây của mẹ mình, lại chưa từng bước đến trước cửa phòng bà, đại khái sợ vừa thấy mặt sẽ nghĩ đến bác trai đi.
         Nhưng mà, Cố Lưu Niên vô tình nghe được tiếng gào rít của bác gái , mới biết được sự tình sâu xa không đơn giản như vậy.
            “Mẹ, chuyện ba con cũng có chỗ khó , đối với mẹ. . . . . .” Theo ván cửa hơi mỏng truyền đến , là Kỷ Huy thanh âm suy yếu.
            “Câm miệng! Nếu không vì ngươi, ba ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ta đã sớm gọi ngươi từ  thành phố Q trở về hỗ trợ, muốn ngươi về,  mà ngươi luôn tìm lý do không chịu. Ngươi này không có lương tâm đích xem thường chúng ta, nếu ngươi sớm một chút trở về,  ba ngươi sẽ không  chính mình lái xe xuất môn lại càng không sớm như vậy liền. . . . . . liền. . . . . . Ta như thế nào sinh lại sinh ra loại con như ngươi. . . . . . Ngươi là không phải muốn đem cả nhà giết chết mới vui vẻ chứ ?”
            Bác gái vừa vội lại  tức giận mắng, mang theo khóc nức nở, từng đợt rít gào. Cố Lưu Niên thật sự không thể nhẫn nại, mạnh một phen đẩy cửa ra.
           “Bác gái, người nói hơi quá đáng! chuyện bác trai, ai cũng không nghĩ muốn phát sinh, mỗi người trong lòng đều rất đau lòng, nhưng này không phải lỗi Kỷ Huy, bác đừng như thế , sao có thể đem trách nhiệm đều đổ lên đầu cậu ấy ?”
            “A Niên, cháu không biết đâu, thầy tướng số  nói nó là thiên sát, sẽ giết chết chúng ta một nhà. . . . . . Sớm biết rằng bác sẽ không nên đem nó sinh hạ đến. . . . . .”
            Bác gái khẽ run nắm ta lại, bình tĩnh chỉ vào Kỷ Huy, người đứng phía sau đã là sắc mặt trắng bệch.
            ” Đây là mê tín! Bác gái, đừng nữa như vậy thương tổn Kỷ Huy .” Cố Lưu Niên tiến lên từng bước, đem Kỷ Huy che ở phía sau chính mình , đối bác gái trầm giọng nói:
          “Chính là bởi vì người, cậu ấy mới biến thành loại tính cách âm trầm quái gở như hôm nay , đến bây giờ ngay cả một cái bạn thân đều không có.
           ” Bác gái, Kỷ Huy cùng Kỷ Minh, đồng dạng đều là cốt nhục của bác , vì cái gì bác lại bất công như vậy, đối cậu ấy chỉ mắng cùng đánh đập? Bác đã mất đi bác trai, chẳng lẽ còn nghĩ muốn tái mất đi đứa con của chính mình?”
            Cố Lưu Niên luôn luôn ôn hòa, này  là cậu lần đầu tiên dung khẩu khí nghiêm khắc cùng thân thích nói chuyện. Sắc mặt mẹ cậu hơi hơi thay đổi, vội vàng khiển trách cậu, “A Niên, đừng nói nữa, mợ còn không tới phiên con tới giáo huấn.”
            Cố Lưu Niên hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận, “Thực xin lỗi.”
            “Mẹ, ngươi đừng sinh khí, ta đỡ người trở về phòng đi. . . . . .” Kỷ Huy mở miệng nói.
            “Tránh ra. . . . . . Ta không nghĩ nhìn đến ngươi. . . . . . Ngươi đi cho ta . . . . . . Đi thật xa vào, càng xa càng tốt!” Bác gái đem tất cả tức giận cùng bi thống, tất cả đều phát tiết đến trên người Kỷ Huy.
          Kỷ Huy cùng của nàng quan hệ thật vất vả mới có chút cải thiện, vậy mà bác trai lại mất, đánh thượng  đánh một đòn làm người ta vĩnh viễn không xoay đầu lại được. Cố Lưu Niên thay cậu ta bất bình, lại không hề  có biện pháp.
          Còn như vậy ở chung đi xuống, chỉ biết cho nhau thương tổn, vì thế Cố Lưu Niên cùng cha mẹ thương lượng, đưa Kỷ Huy đến nhà trọ của  chính mình ở thành phố B , chờ bác gái dưỡng thân thể tốt lên một chút, tâm tình dịu đi , tái chậm rãi khuyên giải.
           Kỷ Huy nghe xong, không có phản đối. Vì thế đêm đó, cậu ta liền mang theo một chút hành lý đơn giản, cùng Cố Lưu Niên trở lại nhà trọ.
            “Phòng tôi đã thu dọn sạch sẽ, liền đem nơi này trở thành nhà của anh là tốt rồi, đây là cái chìa khóa.” Cố Lưu Niên đem một chuỗi cái chìa khóa phóng tới lòng bàn tay của cậu ta.
            “Ân.” Kỷ Huy gục đầu xuống, thấp giọng nói.
            “Tóc dài quá, ngày mai ta mang ngươi đi cắt ngắn?” Trên trán tóc mái đã che khuất  đôi mắt của Kỷ Huy, rất muốn lấy tay thay cậu ta vuốt qua, nhưng Cố Lưu Niên khắc chế lại chính mình.
            “Hảo.” Kỷ Huy gật đầu. Tang lễ bác trai đã qua đi một tuần, nhưng mọi người tựa hồ đều còn từ trong bong ma bi thương mà bước ra, vẻ mặt của cậu nhìn qua thập phần mệt mỏi, sắc mặt u ám càng thêm tồi tệ.
            “Ngâm mình trong qua một chút nước nóng, rồi sớm nghỉ ngơi  đi, tôi thay anh đi mở nước.”
            “Cám ơn cậu, A Niên.”
            Cố Lưu Niên dừng lại cước bộ, “Đều là huynh đệ, nói cái gì cảm ơn.” Kỷ Huy ngẩng đầu nhìn  nhìn cậu, mâu quang chợt lóe, không nói gì thêm, lộ ra một nụ cười đơn thuần đến yếu ớt.
            Đã lâu rồi cuộc sống ở chung, lần thứ hai được triển khai. Nhưng là rất kỳ quái, Cố Lưu Niên trong lòng nhưng không có nhiều ít loại tình cảm nhảy nhót, có, chính là một phần yêu đến không oán không hối chôn sâu ở đáy lòng, thật sâu,tâm tình lại bình tĩnh  đến nhợt nhạt cùng mạt ôn nhu .
           Đúng vậy, cậu muốn cùng cậu ta cùng một chỗ, chính là cậu không nghĩ  muốn thương tổn cậu ,lại càng không nghĩ muốn cưỡng cầu người ta.
        Tuy rằng như vậy săn sóc cùng cẩn thận có lẽ là dư thừa, vừa ý đối cậu ta cảm tình vẫn như thế mãnh liệt, lại làm cho cậu không thể vọng đoạn thị phi. Cậu chỉ thầm nghĩ dung toàn lực, hảo hảo bảo hộc người kia,  hảo hảo chiếu cố người kia , làm cho người kia khoái hoạt.
            Có lẽ như vậy thực vất vả, chính là Kỷ Huy, so với cái gì đều trọng yếu!
Hoàn chương 4
P/s : đúng vậy đối với Niên ca Kỷ Huy luôn là trọng yếu nhất. câu này khẳng định đến mấy lần rồi nhỉ?
Unknown vào lúc 09:18
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro