Chương 4 Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 4_2
LƯU NIÊN TỰ THỦY
Edit :Siêu Nhân Mít
Bêta : Đăng Như

           “A Huy.” Cố Lưu Niên đi về phía ấy. . . . . .
            Cậu ta không thay đổi, một chút cũng đều không.
            Thật sự là khó có thể tin, năm tháng dường như không lưu lại nhiều dấu vết trên con người ấy. Vẫn là dáng người mảnh khảnh, biểu tình lãnh đạm, đôi mắt vẫn thản nhiên có chút tối tăm, hiện giờ trong mắt còn có chút thế tục cùng lưu manh nữa.

             Tóc tai trên đấu cậu ta lù xù vừa khô vừa vàng, rối bời lộn xộn, nhìn qua là biết chỉ đến những tiệm làm tóc rẻ tiền. Cậu ta trên người mặc duy nhất áo dài tay màu xám cùng quần bò ống dài, dài tới mức như kéo lê thê trên mặt đất, trên chân còn mang một đôi giầy vải đã lấm tấm bẩn bụi.
             Cách ăn mặc tầm thường thậm chí có chút lôi thôi, so với bọn thanh thiếu niên đầu đường xó chợ cũng không khác biệt là mấy, nếu lẫn trong đám ấy, sợ rằng Cố Lưu Niên chỉ liếc qua cũng không nhận ra được.
            “Đại soái ca (anh chàng đẹp trai), vài năm không gặp, cậu biến đổi hơi nhiều đấy nha.” Kỷ Huy nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực lên, trên mặt không có chút khúc mắc của quá khứ, giống như hết thảy mọi việc chưa từng phát sinh.
            “Tôi thay đổi sao?” Cố Lưu Niên ảm đạm cười, nội tâm dâng lên nỗi tịch liêu trong ôn nhu. Quá khứ rõ ràng như tạc, tình cảm dành cho cậu ta cũng chưa từng thay đổi. Thật vất vả gặp lại, mà sao như cách thiên sơn vạn thủy.
            “Nói như thế nào nhỉ. . . . . . Giờ trông giống như phần tử tinh anh trong TV. Nhìn xem trên người cậu từ áo đến quần, ngon lành quá, đều là hàng hiệu đúng không! Quả nhiên có tiếp thu tri thức hiện đại bốn phương, trông cũng khác người thường .”
Kỷ Huy vuốt cằm, cười lưu manh: “Về sau chúng ta đều phải dựa vào đại luật sư cậu rồi, nổi tiếng rồi uống rượu cũng đừng quên lưu một phần cho tôi đấy. . . . . .”
            Cố Lưu Niên không khỏi cười khổ.
            “Có phải A Niên qua không? Tới rồi sao còn chưa vào nhà? ” Xa xa nghe tiếng bác gái, Cố Lưu Niên vội vàng cất tiếng đáp: “Cháu đến đây.” Sau đó, cùng Kỷ Huy một trước một sau, bước vào phòng khách.
            Không khí trong phòng một mảnh lo lắng, bên bàn ngồi vây thành vòng tròn lớn, bên cạnh là mẹ cậu, bác trai và bác gái, còn có. . . . . .Ngồi cạnh bác gái là một thiếu nữ trẻ tuổi. . . . . . đang chậm rãi cười với Cố Lưu Niên. . . . . .
            “Đến đây,  anh giới thiệu một chút.” Kỷ Huy đi qua, ôm bả vai cô gái, cười nói: “Đây là bạn gái của tôi Khương Hiểu Mai, đây là người anh mới vừa kể em nghe, đại luật sư —— em họ anh Cố Lưu Niên.”
            “Xin chào, đã sớm nghe Kỷ Huy nhắc tới anh.” Khương Hiểu Mai chân thành đứng lên, hướng Cố Lưu Niên mỉm cười.
            Nàng có mái tóc màu nâu quăn, dáng người thon thả, so với những cô gái phong trần kết giao cùng Kỷ Huy trước kia hoàn toàn không giống.
           Nàng tuy không phải cô gái ngây ngô nơi vườn trường, nhưng lại xinh đẹp hào phóng, xem ra lần này Kỷ Huy là nghiêm túc.
            Cố Lưu Niên cảm thấy cổ giống như bị một bàn tay tiều tụy gắt gao bóp chặt,  nhất thời khó thở, nhưng vẫn cố tươi cười, thấp giọng nói: “Xin chào, thật vinh hạnh quen biết.”
            Hàn huyên một hồi, mọi người nhất nhất an vị. Cố Lưu Niên ngồi bên cạnh Kỷ Huy, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện tán gẫu, không khí thực hòa hợp, quá khứ tựa hồ chưa từng tồn tại.
            Đêm tĩnh lặng như không một tiếng động, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, nhưng cậu ấy của ngày hôm qua, cùng với người giờ phút này đang miệng cười như hoa mà tán gẫu bên cạnh cậu, cơ hồ là hai người hoàn toàn khác nhau.
           Với Kỷ Huy mà nói, những năm tháng cùng cậu em trai ấy cho nhau những “an ủi”, người ấy hẳn là đã xấu hổ mà quên đi, Cố Lưu Niên rất rõ ràng điểm này, nhưng không cách nào khống chế tâm tình mình.
            “A Niên, khi nào thì cậu đem bạn gái về ra mắt? Đỡ phải mợ suốt ngày nhắc tới.” Kỷ Huy cầm trong tay chai bia, đổ đầy ly đưa tới trước mặt cậu.
            “Trước mắt em bận công tác,cũng không vội. . . . . .”
            “Dù bận cũng phải có bạn gái chứ, ai cũng đều giống như con, chẳng lẽ tất cả mọi người không kết hôn ?”
              Mẹ cậu vừa nghe nói vậy, liền oán giận mở lời, “A Niên, con cũng đã trưởng thành . Nhìn xem Tiểu Huy nhà ta, bạn gái cũng không biết đã qua mấy người. Chỉ có con, đông chọn tây lấy, đến bây giờ tìm khắp nơi cũng không ra.”
            “Mợ, chuyện quá khứ không phải nói lại nữa.” Bị nhắc tới thành tích trước kia, Kỷ Huy cầu xin tha thứ mà vừa cười nói vừa cầm tay Khương Hiểu Mai đang đặt trên bàn. Trong mắt Cố Lưu Niên, cảnh ấy chỉ làm cậu cảm thấy dạ dày dâng lên cơn nóng như bị bỏng. . . . . .
            “Con a, khả năng tìm kiếm con gái so ra quá kém Tiểu Huy, con phải hướng anh con mà thỉnh giáo học tập.” Mẹ cậu thở dài.
            “Mợ yên tâm, cháu nhất định đem các kiểu kỹ năng, hết thảy dốc túi truyền dạy cậu ấy.” Kỷ Huy cợt nhả nói.
            “Ôi chao, em cũng đừng quá bận tâm, A Niên điều kiện tốt như vậy, em còn sợ không có cô nàng nào theo sao? Thủ khoa tốt nghiệp đại học, tài cao còn ra nước ngoài học nữa, hiện tại làm việc ở hội luật sư lâu năm nổi danh, bộ dạng lại anh tuấn như vậy, chị nghĩ là các cô gái thường muốn theo còn không được. Là nó ánh mắt rất cao, lại thêm là đàn ông cũng không cần vội, “hơn- ba mươi tuổi mà có sự nghiệp thì chả khác gì kim cương, càng lớn càng có giá ” Bác gài cười an ủi mẹ Cố Lưu Niên.
            Đại khái là tuổi nhiều hơn, bác gái thấy mạnh mẽ quá cũng không hay mà dần thu lại, trở nên hòa ái hơn. Im lặng quan sát, phát hiện thấy thái độ bác gái đối với Kỷ Huy có thể nói chuyển biến lớn, ngữ khí dịu đi, thậm chí có lúc hàm ý dung túng lấy lòng.
              Nghe nói Kỷ Huy ở thành phố Q sau khi tốt nghiệp, nhận được “mệnh lệnh” của  mẹ bắt cậu ta về nhà kế thừa xưởng nhựa, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết ở lại thành phố Q làm việc vặt.
              Bác gái tuy rằng không phải không có tức giận, cuối cùng vẫn phải nghe theo. Có lẽ từ thời điểm ấy, hai người họ khi ở chung, thái độ bác gái có chút thay đổi.
              Trái lại Kỷ Huy, vẫn thản nhiên như trước, thậm chí còn có lúc cùng bác gái đối chọi gay gắt. Nhưng bác gái chẳng những không nổi giận lôi đình, ngược lại còn nhịn xuống dưới, chuyện này so với trước kia là điều không thể tưởng tượng.
              Sớm biết có ngày như hôm nay, cần gì phải căng thẳng như lúc trước? Nếu lúc trước bác gái đối đãi cậu ta yêu thương một chút, công bằng một chút, Kỷ Huy sẽ không biến thành cái bộ dạng quái gở tối tăm ngày hôm nay.
            Hiện tại mất bò mới lo làm chuồng, thời gian hay không có thể hồi vãn được?
            Bác gái thổi tắt những ngọn nến, cắt bánh ngọt sinh nhật xong, tất cả mọi người tụ lại ở phòng khách tán gẫu.
           Cố Lưu Niên ngồi ở sô pha phía tây, Kỷ Huy và Khương Hiểu Mai ngồi ở sô pha giữa, hai người gắt gao âu yếm. Không biết Kỷ Huy nói cái gì buồn cười mà nàng cười run rẩy hết cả người, cả người ngã vào Kỷ Huy, hơn nửa ngày đều thở không nổi.
            Kỷ Huy liền ôm nàng, trên mặt lộ ra nét tươi cười thập phần hiếm thấy, thỏa mãn mà đơn thuần, giống như khi còn thiếu niên ngày ấy được ăn chocolate đen vậy.
            Cố Lưu Niên đứng lên, không tiếng động rời khỏi phòng khách. Đi vào trong vườn, cậu sờ sờ túi áo, lấy ra một điếu thuốc, giống như đem tất cả sương khói hít vào phổi, hung hăng rít mạnh từng hơi. . . . . .
            “Cậu học hút thuốc ?”
            Cố Lưu Niên quay đầu, là Kỷ Huy, “Vâng, việc ở sở vụ thường xuyên phải tăng ca, bất tri bất giác tập hút, để nâng cao tinh thần.”
            “Xem ra cậu cũng không phải trăm phần trăm là đứa nhỏ tốt rồi, còn nhớ không? Trước kia còn lên mặt chính nghĩa bảo tôi không cần hút thuốc, không nghĩ tới, tôi bỏ rồi, cậu ngược lại lại nhiễm.” Kỷ Huy đứng bên cạnh cậu, Khương Hiểu Mai không ở đây, chắc vẫn còn trong phòng khách.
            “Cai thuốc là chuyện tốt.” Cố Lưu Niên thành thật nói.
            Kỷ Huy nở nụ cười, “Vậy sao cậu không cai?”
            “Tôi không có biện pháp khống chế.”
            “Sao? Cậu cũng có chuyện không có biện pháp khống chế sao?” Kỷ Huy tò mò dõi theo cậu.
            “Kỳ thật có rất nhiều chuyện, tôi cũng chưa có biện pháp mà khống chế.” Cố Lưu Niên nghênh đón ánh mắt đối phương, không trốn tránh, thản nhiên nói: “Tôi cũng không phải thánh nhân.”
            Biểu tình Kỷ Huy hơi hơi thay đổi, cậu ta thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn nhìn mũi chân chính mình, ho nhẹ một tiếng, “Sao không tìm cô bạn gái? Nghe nói cậu giờ sống một mình, cậu chắc cũng sẽ không nấu cơm, ăn cái gì đây? Trong nhà có phụ nữ vẫn hơn.”
            Cậu ta hiển nhiên cố lảng tránh, lúc này khó có thể mở miệng nói chuyện cũ, vẫn là nên quên đi,  có điều so sánh ra, nếu cả hai còn có thể coi như không có việc gì, một lần nữa làm quay về huynh đệ thì tốt.
            “Công tác thật sự bề bộn nhiều việc, không rảnh lo lắng việc này.”
            “Con gái theo cậu khẳng định xếp được thành một bó to đi? Tôi mà là cậu, liền nhắm ngay một cô thật xinh đẹp.” Kỷ Huy nhếch miệng cười nói. Cậu ta so với trước kia cảm giác hoạt bát hơn một chút , có phải là vì đã nếm qua vị tình ái?
            “Ánh mắt anh thật không tồi, Khương Hiểu Mai rất được, cử chỉ cũng hào phóng.” Cố Lưu Niên nói tự đáy lòng, trong ngực cố nhịn xuống cảm giác tịch mịch.
            Không có cậu, Kỷ Huy cũng có thể hạnh phúc. Trước kia vẫn nghĩ mình chính là dũng sĩ Đồ Long, chỉ có cậu, mới có thể giải cứu cậu ta khỏi cô độc khi bị giam hãm trên tòa tháp cao kia, mang lại cho cậu ta hạnh phúc đời người.
            Cậu là cứ như vậy thật sự tin tưởng , cơ hồ lâu ngày thành một loại tín ngưỡng. Kỳ thật không phải, không có cậu, người ta có khi càng hạnh phúc.
            Mãi đến sau này, Cố Lưu Niên mới dần dần lĩnh ngộ, mà sự lĩnh ngộ này mang theo đau đớn tận tâm can. Cậu quá cố chấp với giấc mộng cứu vớt cậu ta, tự tiện cấp cho mình tấm áo khoác nhiều màu sắc.
            Kỳ thật cũng không có ai, có thể chân chính trở thành cứu cánh của người khác. Không có cậu ngày ngày, cậu ta vẫn sống tốt. . . . . . Không, là rất rất tốt. Cậu không phải dũng sĩ Đồ Long gì, mà là cơn ác mộng không thể chối bỏ của cậu ta.
            “Là vậy sao, tôi cũng cảm thấy, Tiểu Mai là cô gái đứng đắn nhất tôi từng kết giao. Nàng điều kiện tốt như vậy, lúc trước theo đuổi nàng, tôi cũng không dám tin tưởng nàng  đáp ứng. Dù sao người giống như tôi, không mấy cô gái sẽ thích đâu.” Được cậu tán dương, Kỷ Huy thật cao hứng, sờ sờ đầu.
            Đau đớn nhợt nhạt lan tràn trong cõi lòng. . . . . .
            Nghĩ muốn nói cậu ta không cần tùy tiện hạ thấp chính mình, cậu ta là người cậu yêu thương nhất, trên người có rất nhiều ưu điểm người khác nhìn không, cứ như vậy xem nhẹ chính mình, cậu sẽ bất bình, sẽ đau lòng.
            Nhưng mọi chuyện đã như hiện giờ, làm sao dãm đem những lời si ngốc ấy nói ra? Cậu ta đã có người yêu xinh đẹp, cậu có lẽ cũng nên học buông tay. Yêu một người không phải là hy vọng người đó hạnh phúc?
           Chỉ cần cậu ta vui vẻ, bất luận là ở với ai, cậu nên thỏa mãn .
            “Ha hả. . . . . .” Tựa hồ nghĩ đến chuyện gì thú vị, Kỷ Huy nhếch môi  “Vừa rồi vẫn là lần đầu tiên nhìn bộ dạng cậu bị mắng. Biết không, cậu như vậy, ở trong lòng mọi người thân thích, chính là thiên thần, cơ hồ mười phần toàn bộ mười phần mỹ mãn. Mỗi lần ba mẹ giáo huấn tôi, đều đem cậu ra tán dương, sau đó đem tôi phê phán một bài văn dài là kẻ không đáng giá, làm cho tôi không nâng nổi đầu dậy. Cũng không nghĩ đến, cậu thế mà cũng có ngày bị mọi người giáo dục phê bình. Lại ở cái sự tình kiếm bạn gái bại dưới tay tôi, mọi người đều nhất quyết sống chết nhanh chóng tìm cho cậu một cô bạn gái mà đàm luận tưng bừng, ha ha. . . . . .”
            Tiếng cười lang lảnh, quanh quẩn giữa bầu trời đêm yên tĩnh, Cố Lưu Niên miễn cưỡng cười, “So về điểm này, anh từ nhỏ vốn vẫn giỏi hơn tôi.”
            “Đúng vậy, cuối cùng cũng có cảm giác hòa nhau một lần.” Kỷ Huy đắc ý nhìn cậu cười, “Cậu a, cũng tìm bạn gái đi, đỡ cho mợ suốt ngày lo lắng quan tâm.”
            Cố Lưu Niên gật gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng xem sao.”
           “Lúc này mới chỉ là nói thôi!” Kỷ Huy sang sảng mà vỗ vai cậu, “A Niên, nói cho cậu một bí mật nhỏ, mới trước đây, tôi đối với cậu chính là vừa yêu vừa hận. . . . . .”
            Cố Lưu Niên tâm đầu nhất khiêu (đầu óc cùng tâm can bị khơi dậy ??), “Vì cái gì?”
            “Cậu thật đúng là không tự có cảm giác? Cậu rất vĩ đại chói mắt , khiến cho người bên cạnh cậu, ai ai cũng đều giống con cóc, mà anh đây, còn lại là con cóc xấu nhất trong đám cóc ấy. Kỳ thật khi cùng cậu ở một chỗ, tôi đều có cảm giác tự ti, cậu đại khái không có chú ý đâu.”
            “Hoàn toàn không có. . . . . .” Cố Lưu Niên trầm mặc . Cậu một chút cũng không chú ý tâm tình của Kỷ Huy, nguyên lai cậu hóa ra lại mang lại áp lực lớn đến thế cho người ấy.
          “Kỳ thật cũng không có gì, thoải mái một chút, đừng bày ra sắc mặt trầm trọng như vậy.” Kỷ Huy cười cười.
           “Này mấy năm qua, tôi ở thành phố Q  có hỗn độn có bình yên, đi làm công, kết giao bằng hữu, bên ngoài xem ra có vẻ náo nhiệt, nhưng trong lòng cũng rất cô độc.
          Bất quá ở một mình cũng tốt, rốt cục suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Hết thảy đều là vận mệnh, có người sinh ra đã có hết mọi thứ : gia đình ấm áp, cha mẹ yêu thương ; cũng có kẻ, sinh hạ đã bị kẻ khác kinh thường, bị người vứt bỏ. Cho nên hâm mộ hào quang của người khác là không cần thiết, mình được sinh ra, trải qua chuyện gì, hay là muốn gì đều tự mình giải quyết.”
            “Kỳ thật. . . . . . cũng những người kia có được hết thảy, thường thường là từ hai bàn tay trắng.” Cố Lưu Niên chậm rãi nói.
            “Đó là bởi vì cậu rất biến thái đấy!”
            Những lời này vừa thốt ra, cả hai người đều sửng sốt. Vẫn là Kỷ Huy hồi tỉnh tinh thần trước, vội vàng khỏa lấp cười ha ha, “nói giỡn thôi, nói giỡn thôi.”
            “Có lẽ anh đúng.” Cố Lưu Niên khẽ nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Tôi cũng sẽ tự mình tỉnh lại thôi.”
            “Cậu có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi.” Kỷ Huy hồi phục sắc mặt. Hai người đều có ý ám chỉ một chuyện, rồi lại đều không muốn nói toạc ra.
                Đều đã trưởng thành người lớn, lại ba năm không gặp lại, cũng đều lăn lộn trong xã hội học được không ít chuyện, không còn vẻ trẻ con ngây ngô mà lỗ mãng nữa, vậy cũng tốt, có nhiều chuyện cũng không nên nói toạc ra làm gì.
             Quá khứ hàm hồ, thôi hãy để cho nó một đường lui, mà dần chìm vào quên lãng.
            “A Huy. . . . . . A Niên. . . . . .” Tiếng bác gái gọi từ trong nhà vang lên.
            “Vào đi thôi.” Cố Lưu Niên nói.
            “Ừ, cũng được.” Kỉ Huy gật đầu. Hai người lại như hai huynh đệ, cùng sóng vai đi về phòng khách.
            Thật vất vả mới có dịp tụ họp, mọi người tán gẫu hưng phấn, tận đến mười giờ  tối mười điểm, Cố Lưu Niên cùngvà  cha mẹ mới đứng dậy cáo từ.
             Phát hiện chiếc xe mới, Kỷ Huy nhìn Cố Lưu Niên đầy hâm mộ mà tán thưởng một hồi. Cố Lưu Niên cùng mọi người nói lời từ biệt.
             Chậm rãi lái xe từ sân ra, trong khoảnh khắc, Cố Lưu Niên thấy hình ảnh trong kính chiếu hậu, Kỷ Huy nắm chặt tay Khương Hiểu Mai, vẻ mặt thỏa mãn, hướng cậu vẫy tay tạm biệt. . . . . .
             Ngực đau xót, cậu thu lại tầm mắt.
            Cha mẹ ở ghế sau trò chuyện, “Bạn gái Tiểu Huy cũng được lắm, tuy rằng nhìn qua so với Tiểu Huy hơi lớn hơn một chút, bất quá hai người rất có khả năng lên duyên vợ chồng. Đứa nhỏ này rốt cục cũng được như ngày hôm nay, không dễ dàng a.”
            “Đúng vậy, nói không chừng rất nhanh có thể uống rượu mừng của Tiểu Huy. Phải không, A Niên?”
            “Vâng, đúng vậy.” Cố Lưu Niên thản nhiên nói.
            “A Niên, phía sau xe con là gì thế?” Mẹ cậu ngồi ghế sau dường như tựa vào vật gì, với tay sờ sờ, lấy ra một hộp vuông được bọc gói tinh xảo
            “Là chocolate, loại khá nổi tiếng, ba mẹ nếm thử chút đi.” Đây là chocolate đen cậu đặc biệt mua riêng, vốn định cho Kỷ Huy, nhưng sau một hồi, hiểu được hai người bọn họ đang ý đậm tình sâu, cậu lại từ bỏ ý định.
             Sợ cậu ta nghĩ mình vẫn hướng cậu ấy tình cũ khó quên, càng sợ làm cho cậu ta thêm phức tạp.
            “Được, hương vị cũng không tệ lắm, con cũng ăn một viên nhé?” Cha mẹ vừa ăn vừa nói chuyện, vẫn còn hưng trí lắm. Cố Lưu Niên chuyên tâm lái xe, không có nói nữa.
(Còn tiếp)
Unknown vào lúc 09:17
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro