Chương 10: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khắc trước, tiền thính.

Điền Chính Quốc nói với Thích Mộc Nguyệt, hôm nay lúc hoàng hôn, khi mặt trời xuống núi cũng là lúc gặp mặt tại tiểu đình sau núi ở Kỳ Lân phong, y có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói.

Thấy Thích Mộc Nguyệt đồng ý, trong lòng Điền Chính Quốc vừa hưng phấn vừa khẩn trương, theo thói quen tìm kiếm hình bóng hồ ly, chỉ thấy nhóm linh thú đều chạy đến tiền viện, tiểu hồ ly của y cư nhiên sán lại gần nai trắng, không biết đang nói chuyện gì.

Điền Chính Quốc nhăn mày.

Mộ Nhất Hàng cũng phát hiện, không biết nai trắng nhà mình đang nói chuyện gì với linh hồ của Điền Chính Quốc.

Nụ cười của y không thay đổi, trong lòng lại hạ quyết tâm, trở về phải hỏi nai trắng xem nó hàn huyên chuyện gì với hồ ly của Điền Chính Quốc.

Lúc này, Thích Vô Tận bỗng nói: "Tất cả mọi người lại đây, có chuyện cần nói."

Chúng đệ tử đều nhìn lại. Hạ Vô Cùng vuốt cằm, cười nói: "Đầu tháng sau, ta cùng tiểu sư thúc của các ngươi sẽ dẫn dắt tám nội môn đệ tử của Vô Cực kiếm tông xuống núi lịch lãm trong khoảng một tháng. Trong lần lịch lãm này, có vài quy định."

"Thứ nhất, đệ tử phải nghe theo sắp xếp, không thể tự tiện hành động.

Thứ hai, lần lịch lãm này cũng chính là bài kiểm tra, người xuất sắc nhất sẽ được thưởng hậu hĩnh.

Thứ ba, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, kiếm chủ sẽ không giúp đỡ các ngươi.

Nói cách khác, việc này hoàn toàn dựa vào các ngươi, có thắc mắc gì có thể hỏi, nhưng ta cùng tiểu sư thúc các ngươi sẽ không dễ dàng giải đáp. Chính là vậy, còn câu hỏi gì không?"

Chỉ một thoáng, thần sắc mọi người thay đổi mấy lần, ngươi xem ta ta nhìn ngươi, sắc mặt khác nhau.

Điền Chính Quốc tiến lên một bước, nói: "Ta có câu hỏi."

Thích Vô Tận gật đầu. Điền Chính Quốc nói: "Sư thúc có thể nói cụ thể lịch lãm và khảo hạch là gì không?"

Hạ Vô Cùng phe phẩy chiết phiến, thản nhiên nói: "Chưa quyết định."

Mọi người: "...".

Thấy Điền Chính Quốc hỏi xong, Hoắc Tài vội vã tiến lên hỏi: "Xin hỏi hai vị sư thúc, phần thưởng là bảo vật gì?"

Hạ Vô Cùng liếc cậu một cái, ý cười không giảm: "Cái này hả... Dù sao thì cũng không phải vàng bạc châu báu."

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Tài cứng đờ, ngẩn người mới chắp tay lui ra. Hoắc Nguyên Bảo đứng bên cạnh cũng đỏ mặt.

Hạ Vô Cùng nói: "Hôm nay ta chỉ báo trước cho các ngươi một tiếng, nội dung khảo hạch cùng phần thưởng, lúc lịch lãm sẽ công bố."

"Hoắc Nguyên Bảo."

Cả người Hoắc Nguyên Bảo run lên, nói: "Vâng, sư thúc."

"Sau khi trở về đừng quên báo cho Hoắc Lĩnh." Hạ Vô Cùng nói,

"Mấy ngày nay cậu vội vàng chữa bệnh cho linh thú, trên người lại đột nhiên bị thương, tình cờ lại đúng hôm họp ở Kỳ Lân phong. Các ngươi là sư huynh đệ, là đồng môn thân thiết, phải giúp đỡ lẫn nhau."


"... Vâng." Mặt Hoắc Nguyên Bảo càng đỏ hơn.

Hạ Vô Cùng nói như vậy, Thích Vô Tận thu hết thần sắc của mọi người vào trong đáy mắt.

Nàng không nói gì, ánh mắt lại dừng trên người Điền Chính Quốc một lát, thấy Điền Chính Quốc ngẩng cao đầu, sắc mặt thản nhiên, mới bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.

Hạ Vô Cùng cười tủm tỉm: "Tính từ ngày hôm nay, mọi người có một tháng để chuẩn bị, tranh thủ tu luyện càng nhiều càng tốt."

"Như thế này đi. Các ngươi để linh thú về, tới giáo trường cùng ta, cùng nhau luận bàn kiếm pháp." Hạ Vô Cùng gõ lên chén, "Đồng môn thân thiết mà."

"..."

Mọi người nghe xong, vốn dĩ đang hi hi ha ha liền an tĩnh lại. Khẩn trương nhất chính là Hạ Lực cùng Thích Thủy Yên, tuổi bọn họ nhỏ nhất, bình thường lại ham chơi, thiếu tự tin với việc luận bàn hoặc lịch lãm.

Sắc mặt Điền Chính Quốc không thay đổi, giống như đã đoán trước. Mộ Nhất Hàng vẫn tươi cười như trước, không hề lo lắng.

Sắc mặt Hoắc Tài không tốt lắm, Hoắc Nguyên Bảo cúi đầu, cả mặt giống như bị chưng chín.

Thích Mộc Nguyệt đã sớm đoán được sẽ có ngày này, cực kỳ bình tĩnh. Nhưng khi nghe sư thúc nói Hoắc Lĩnh bị thương, nguyên nhân không rõ, nụ cười của nàng nhạt đi, khẽ liếc Điền Chính Quốc, nhắm mắt lại.

Vào lúc tâm tư của mọi người khác nhau ----

"Gâu ẳng ẳng!"

Tiếng chó sủa từ đằng xa truyền tới, càng ngày càng gần, cắt ngang sự trầm mặc của mọi người. Chỉ thấy linh khuyển của Hạ Lực giở trò lưu manh chạy như điên, phóng thẳng tới chỗ Thích Mộc Nguyệt!

"Than Than!!" Hạ Lực vội nói, "Dừng lại!"

Thích Thủy Yên kinh ngạc: "Miệng nó ngậm gì vậy?!"

Linh khuyển không nghe lời cậu, chi sau dùng sức dẫm, hai chi trước chuẩn bị đặt lên bả vai Thích Mộc Nguyệt.

Thích Mộc Nguyệt gặp qua không ít sóng gió, nhưng vẫn là tiểu thư khuê các, không nhịn được lộ vẻ mặt xấu hổ cùng kháng cự, bối rối lùi về sau vài bước.

"Gâu gâu!"

Than Than không víu được, há miệng, một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt rơi trên mặt đất, màu vàng tươi tắn, mùi thơm ngào ngạt.

Mọi người thở phào một hơi, Hạ Lực xông lên phía trước, đập lên đầu Than Than: "Ngươi đừng dọa sư tỷ!"

Than Than quay đầu ngao ô một tiếng, khinh bỉ nhìn Hạ Lực.

Thích Thủy Yên cũng chạy tới, nhặt hoa lên: "Là huyên thảo(1)?" Nàng đi về phía Thích Mộc Nguyệt, muốn đưa hoa cho Thích Mộc Nguyệt, lại thấy sắc mặt Thích Mộc Nguyệt ửng đỏ, lắc đầu lui lại mấy bước.

"A Nguyệt, làm sao vậy?"Thích Vô Tận thấy nàng phản ứng kỳ quái, hỏi.

Thích Mộc Nguyệt hít sâu mấy hơi, biểu tình nghi hoặc: "Thưa sư tôn, không, không sao ạ."

Thấy vậy, hai tay Điền Chính Quốc siết chặt thành quyền, kiềm chế xúc động muốn dìu Thích Mộc Nguyệt: "Sư muội đừng sợ, chắc là linh khuyển này thích muội, muốn tặng hoa cho muội."

Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một trận xôn xao. Tất cả linh thú lúc nãy còn chơi ở tiền viện đều vọt vào trong, khổng tước cùng trọng minh điểu ngậm một bông hồng bay vào trong, dừng trên vai chủ nhân nhà mình,

Nai trắng cũng ngậm một cây dành dành trắng như tuyết, nhảy về phía Mộ Nhất Hàng, ngay cả tẩu giao, dưới móng vuốt cùng túm một nhánh kim tiền thảo nửa tươi nửa héo, chậm rãi bay về phía Hoắc Tài.

Tất cả mọi người đều vui vẻ cười rộ lên, sắc mặt Thích Mộc Nguyệt cũng trở nên tốt hơn. Chỉ có Hoắc Nguyên Bảo cùng Hạ Lực là khác, người trước vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, cúi đầu nhìn chậu cá trong lòng mình, mím môi; người sau liếc đóa hoa nhỏ màu vàng, giận dỗi vỗ đầu chó: "Đáng lẽ ngươi phải tặng cho ta chứ!"

Chó lớn vô tội gâu gâu hai tiếng.

Bỗng nhiên, một con hồ ly đỏ như lửa chui ra từ một góc nào đó, dẫm trên mái hiên, tốc độ nhanh đến mức khó có thể bắt được.

"A Hanh!" Điền Chính Quốc nghĩ hồ ly cũng muốn tặng hoa cho mình, dang tay muốn đón, Kim Thái Hanh lại nhanh như chớp chạy về phía trước, nhảy xuống cột ----

"A Hanh?" Thích Vô Tận đón được hồ ly, thấy tiểu hồ ly cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, nhả xuống một bông hoa sen băng điêu tuyết trác.

Điền Chính Quốc: "..."

"Tặng cho ta sao?" Biểu tình vạn năm băng sơn của Thích Vô Tận tan ra, lộ ra một nụ cười.

Kim Thái Hanh gật đầu, lắc lư đuôi, dáng vẻ rất đắc ý.

Hạ Vô Cùng bên cạnh gõ chiết phiến: "Của ta đâu!"

Kim Thái Hanh ngao một tiếng với Hạ Vô Cùng, ý là miệng cậu không ngậm được đóa hoa thứ hai.

Tặng hoa xong, cậu lập tức nhảy xuống đầu gối Thích Vô Tận, chạy đến chân Điền Chính Quốc cọ cọ, ngựa quen đường cũ bò lên vai đại boss


Điền Chính Quốc nhíu mày: "Hừ, tại sao ngươi..."

Kim Thái Hanh cắt lời y: "Ngao ô ~"

Điền Chính Quốc dừng một chút, nhớ lại một canh giờ trước tiểu hồ ly vừa tặng y một chiếc lá phong. Nghĩ như vậy liền thấy tốt hơn, y ôm hồ ly vào lòng, nhéo cái má thịt của nó.

Kim Thái Hanh nằm trong lòng Điền Chính Quốc, trái tim đập bịch bịch bịch ---- cảm thấy xấu hổ!

Đời trước cậu chưa từng tặng hoa cho ai, đời này vì đại boss, muốn chắp nối quan hệ xã hội, bán moe bán sự sủng ái cũng không tệ.

Dưới sự lãnh đạo của Kim Thái Hanh, nhóm linh thú đến đây như một làn gió mới, cắt ngang không khí nghiêm trọng khi nãy.

Hạ Vô Cùng nhìn trái nhìn phải, thở dài: "Tại sao kiếm chủ lại không có linh thú, quy định này thực sự không hợp lý."

Thích Vô Tận liếc cậu một cái, khẽ đung đưa tuyết liên trong tay.

"..." Hạ Vô Cùng vung tay, khép lại chiết phiến. Cậu đứng lên, nói: "Được rồi, nhóm linh thú tự đi chơi đi, những người khác tới giáo trường cùng ta!"

"Vâng." Tất cả mọi người ôm linh thú của mình đi ra ngoài, Thích Mộc Nguyệt cùng Thích Thủy Yên cho phép linh thú bay,

trọng minh điểu cùng khổng tước nối đuôi nhau bay ra ngoài, husky cùng nai trắng không lập tức chạy đi, mà lại bắt đầu đuổi nhau.

Điền Chính Quốc vẫn ôm hồ ly, không lập tức thả cậu đi.

"Sau khi về ngươi ở yên đó, đừng chạy lung tung. Giữa trưa ta trở về nhìn ngươi."

Kim Thái Hanh gật đầu, vừa lúc cậu cần thời gian nghĩ bước tiếp theo.

Đúng lúc này, Hoắc Tài lén nhìn xung quanh, xác định không ai nhìn cậu, mới lén lút tới bên cạnh Điền Chính Quốc, hạ giọng: "Sư huynh."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu, nói: "... Các ngươi làm?"

Kim Thái Hanh lập tức dựng lỗ tai, đuôi ngừng đong đưa.

Hoắc Tài: "Vâng, sư huynh. Ngươi, ngươi bị Mộ sư thúc quản chế, chúng ta cũng không khách khí với cậu."

Cậu làm tư thế chém cổ, "Vốn có thể trừng trị cậu, nhưng cậu càng ngày càng giảo hoạt, chạy đến phía sau núi cứu con cá chạch sắp chết kia, trốn chúng ta."

Sắc mặt Điền Chính Quốc không thay đổi: "Hạ sư thúc đã biết."

"Chắc ccậu là do cậu mách lẻo!" Hoắc Tài nheo mắt, nói: "Đúng là muốn chết."

"Lịch thi sắp tới, ta muốn dẫn A Hanh đi tu luyện, sợ là không có thời gian chỉnh cậu." Điền Chính Quốc sờ lưng hồ ly, nói: "Cứ thả lỏng đi, nếu cậu còn dám khiêu khích, ta tuyệt đối không tha cho cậu."

Hoắc Tài gật đầu, bộ dáng răm rắp nghe lời.

"Tuy nhiên..." Điền Chính Quốc nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, Hoắc Lĩnh không đến hẳn có nguyên nhân khác."

Hoắc Tài cười nhạo: "Sư huynh anh minh. Cậu muốn đến cũng không đến được."

"Hửm?"

"Ha ha ha ha. Bây giờ, chắc ccậu cậu đang ở trong bẫy kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, dù sao sư phụ thường xuyên bế quan, không quản được cậu, ta xem cậu có thể chống đỡ đến khi nào!"

Điền Chính Quốc vuốt cằm: "Làm không tồi."

Kim Thái Hanh: "..."

Cậu nghe xong nhưng không xù lông là bởi cậu đang chờ cốt truyện này. Cậu nhớ rõ trong nguyên tác Điền Chính Quốc sẽ xui khiến hai anh em họ Hoắc khi nhục Hoắc Lĩnh nghiêm trọng hơn,

nhưng cậu quên, "bạo lực vườn trường" không phải vừa bắt đầu sau lần gặp mặt này!

Từ khi diễn ra đại hội thử kiếm, Điền Chính Quốc đã sai khiến hai anh em họ Hoắc làm không ít chuyện xấu. Về sau Điền Chính Quốc bị vạch trần, bị phạt, tạm thời không thể chỉ đạo, nhưng hai huynh đệ kia vẫn bắt nạt Hoắc Lĩnh, triệt để thực hiện chỉ đạo của Điền Chính Quốc.

Đang nghĩ ngợi, cánh tay ôm cậu thả lỏng, Điền Chính Quốc đặt cậu trên mặt đất, nói: "Ta đi đây. Lặp lại lần nữa, đừng chạy lung tung."

Kim Thái Hanh gật bừa, đôi mắt màu hổ phách đối diện với Điền Chính Quốc, không thấy bất kỳ áy náy hay bất an.

Bên trong dự kiến.

Kim Thái Hanh dời mắt, vểnh đuôi, không nói rõ được cảm thụ trong lòng ---- rõ ràng đây là cục diện rối rắm đang chờ cậu dọn dẹp, rõ ràng từng hành động cử chỉ của Điền Chính Quốc chính là của nhân vật phản diện, nhưng ngạc nhiên là, trong lòng cậu vẫn chưa hoàn toàn hết hi vọng với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói, sắp lịch lãm, muốn nắm chắc thời gian cùng mình tu luyện, không có thời gian để ý tới Hoắc Lĩnh. Trăm phương ngàn kế tìm cách mưu hại, bắt nạt đầy độc ác trong nguyên tác, lại không hề xuất hiện.

Đây cũng ngoài dự tính.

Có lẽ nó đang chứng minh rằng cốt truyện đang dần thay đổi?

Trong tầm mắt, hình bóng nhóm thiếu niên đi xa dần. Nai trắng cùng husky cũng ngừng đuổi nhau, chạy ra ngoài.

Kim Thái Hanh thầm ngẫm lại đoạn đối thoại giữa hai người ----

Việc cấp bách đương nhiên là cứu nhân vật chính ra, ngăn cho mọi chuyện dần trở nên nghiêm trọng. Kim Thái Hanh nhớ rõ trong nguyên tác Điền Chính Quốc tỏ tình lúc hoàng hôn, lần đầu tên nhóc đó tỏ tình nên cực kỳ hồi hộp, chắc ccậu sẽ không để ý cậu chạy đi đâu. Hành hiệp trượng nghĩa trước, rồi đánh "uyên ương" sau, chờ cậu xong việc ở chỗ nhân vật chính, trở về sẽ tiến hành bước tiếp theo ---- phá hỏng lần tỏ tình này!

(Than Than!) Kim Thái Hanh hô.

Chó lớn vẫn cho cậu mặt mũi, nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới: (Làm sao vậy sen cũ?)

Móng vuốt Kim Thái Hanh đẩy mặt chó dán xuống đất: (Đi, theo ta tới chỗ này!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro