Chương 8: Si Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Hanh."

"..."

"Tiếp tục liếm, đừng có ngừng."

Thái Hanh bị bắt nuốt mấy ngụm máu người, thiếu chút nữa sặc. Điền Chính Quốc còn sợ không đủ, rút ngón trỏ ra dùng sức bóp bóp, để máu vừa mới bóp được ra đến trước mặt cậu, ý bảo cậu liếm sạch sẽ.

"........" Kim Thái Hanh nghiêm mặt, vươn đầu lưỡi cứng ngắc liếm đến nỗi máu không thể chảy ra được nữa, Điền Chính Quốc mới buông tha cho cậu.

"Ký khế ước cần uống máu liên tục ba ngày." Điền Chính Quốc nói như chuyện đương nhiên, "Đây là lần đầu, ngươi nên uống nhiều hơn chút."

"Còn nữa, uống máu ta rồi thì chính là hồ ly của ta, về sau không được phép gần gũi với người khác, càng không được chưa có sự đồng ý của ta đã đi bậy bạ.

Hơn nữa ban đêm không được chạy lung tung, còn có rất nhiều điều cần chú ý, nhưng ta nghĩ đã, tí nữa sẽ nói với ngươi sau."

"Ngao ngao ngao!" Kim Hanh thấy Điền Chính Quốc đi vào tẩm điện, nhịn không được rêи ɾỉ.

Trời ạ!

Cậu bị bệnh gì mới ở lại cùng nhân vật phản diện tìm đường chết? Có cơ hội không trốn, còn chủ động trở về chui vào ngực người ta, bệnh thánh mẫu hại chết người!

Nghĩ lại lúc nãy cậu dưới quyền uy của đại boss phản diện, bị bắt uống hỗn hợp gồm máu cùng nước bọt của y (...), Kim Hanh cảm thấy thật đau trứng, còn chóng mặt.

Tại sao loại tình tiết cũ rích trong tiên hiệp văn như uống máu này lại xuất hiện trên người cậu?

Cái này có được coi là hôn gián tiếp không? Hay khẩu vị nặng thì là nhân thú?

Dừng, Kim Thái Hanh lạnh hết cả người ---- cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế, khi cậu là con người, Than Than cũng suốt ngày gần gũi cậu liếm cậu, lúc vui còn nhặt đồ ăn thừa của cậu để ăn.

"Mình cần hiểu vị trí của mình." Kim Hanh thầm nghĩ, "Than Than cũng từng hôn gián tiếp với mình. Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Lúc này, Điền Chính Quốc phát hiện hồ ly không theo kịp, xoay người vẫy cậu: "A Hanh, lại đây!"

Đến đây đến đây! Kim Hanh chạy vài bước về phía trước, bỗng cảm thấy không đúng. Khi cậu cử động, thân thể cậu càng ngày càng nóng, một luồng khí nóng từ đầu tỏa ra tứ chi, tản đến chỗ kinh mạch bế tắc, kɦoáı ƈảʍ của tẩy tủy khiến cậu ngũ cảm thanh minh, như lơ lửng trên mây.

Chạy cả một đêm, thắt lưng không mỏi chân không đau, lúc đứng dậy vẫn khỏe mạnh hăng hái, Kim Hanh nghĩ, không hổ là máu của đại boss phản diện.

Cậu thoải mái nhảy qua cửa, liền thấy Điền Chính Quốc dựa vào bàn, tay trái cầm một cái bát màu vàng, tay phải gõ lên bát.

"Này, bát cơm của ngươi."

Kim Hanh nhảy lên bàn gỗ, nhìn bát vàng, cả cái mặt hồ ly đều vùi vào trong đó, đáy bát lập tức phản chiếu mặt cậu, cũng vàng rực, cậu im lặng một lát, nhịn không được dùng răng cắn mép chậu, để lại dấu răng nhạt ----

Vàng thật!

Lại nhìn quanh, này vàng này bạc này châu này báu, khiến cậu hoa hết cả mắt.

Kim Hanh hít mấy hơi sâu, mới thích ứng được đãi ngộ của hoàng thân quốc thích. Vừa lúc cậu chạy cả một đêm khát khô cả cổ, liền ngậm bát vàng nhỏ vẫy đuôi, ý bảo Điền Chính Quốc cho uống nước.

Điền Chính Quốc vươn ngón tay: "Uống máu không?"

Kim Hanh điên cuồng lắc đầu.

Khóe miệng Điền Chính Quốc nhếch lên, cúi thân thể cao quý rót nước cho tiểu hồ ly. Thấy hồ ly uống vui vẻ, Điền Chính Quốc bỗng nói: "A Hanh, nếu ngươi là hồ ly ba đuôi, vậy có pháp lực đặc biệt nào không?"

Kim Hanh ló đầu ra khỏi bát, giọt nước đọng lại trên vùng lông bên miệng, vẻ mặt tang thương mờ mịt.

Cái này cậu không biết thật! Cậu vừa mới xuyên tới hôm qua, không quen thuộc với thân thể hồ ly, thứ hai là trong gần một ngày, cậu trải qua đủ thứ chuyện khiếp sợ, nên không thử thúc dục linh lực trong cơ thể.

"Thử xem." Điền Chính Quốc nói, "Hồ tộc sẽ biết ảo thuật, ngươi lại có màu đỏ, ba đuôi, chắc là biết phun lửa. Khi linh lực mạnh lên, ngươi còn có thể mọc thêm đuôi."

Điền Chính Quốc liệt kê, nói: "Khi mọc đến cái đuôi thứ chín, không già không chết, lên đến đỉnh cao."

Kim Hanh không ngờ hồ ly ba đuôi như mình còn có thể thăng cấp! Cậu vươn đầu lưỡi liếm đi nước quanh cằm, vểnh đuôi, định thử phun lửa.

Điền Chính Quốc ở một bên nhìn chằm chằm, bộ dáng chăm chú trông còn khẩn trương hơn cả Kim Hanh.

Căn cứ theo cách vận khí của tiểu thuyết tu tiên, Kim Hanh hạ thấp trọng tâm, ngưng thần nín thở, dồn khí đan điền, kêu một tiếng thật to ---- "Ngao ô!"

Trong cổ họng xuất hiện một tia lửa, lớn chừng cỡ hạt đậu, cực kỳ đáng yêu, khoan thai chui ra ngoài.

Điền Chính Quốc đang muốn vỗ tay khen ngợi, chỉ nghe "Phụt ----" một tiếng, Kim Hanh không nhịn được hít vào một hơi, ngọn lửa chập chờn, giãy dụa ba giây, tắt ngúm.

Một làn khói trắng mỏng manh bốc lên, Điền Chính Quốc ngẩn người, bỗng nhiên một tay đập bàn, cười to không ngừng: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Kim Hanh: "..."

"Ha ha ha A Hanh, ngươi đúng là linh hồ không đấy!"

"........."

Kim Hanh thầm ai oán, cuộn thành một đoàn, vùi đầu vào đuôi.

Vì sao cậu lại xuyên thành linh hồ yếu như vậy?! Hoàn toàn là vật hi sinh trong hàng ngũ linh thú!

May là đại boss không chê, còn cười vui vẻ như vậy. Quên đi quên đi, ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của ngươi...

Điền Chính Quốc đang cười to, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến giọng nữ thanh thúy: "Sư huynh?"

Tiếng cười im bặt.

Điền Chính Quốc bỗng nhiên tỉnh táo, thoáng chốc ngồi thẳng người, sửa áo, thuận tay phủi phủi hạt bụi không tồn tại trên tay áo.

Sau đó, y không nhìn hồ ly, nhanh chân chạy đến đầu giường, cầm một cái gương đồng soi mặt.

Kim Hanh: "..."

"Là ta!" Điền Chính Quốc để lá phong vào một cái hộp tinh xảo, mặc thêm ngoại bào, vừa buộc lại đai lưng, vừa hô: "Sư muội cứ đến tiền thính ngồi trước, ta lập tức đến đây!"

"Được, vậy ta đi trước. Sư tôn cùng mọi người cũng đã đến."

Kim Hanh nhảy lên cửa sổ, từ song cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng hình màu lam đang đi xa, duyên dáng thướt tha, hiển nhiên là một mỹ nhân.

... Thích Mộc Nguyệt?!

Hai mắt Kim Hanh sáng ngời, đây không phải là nữ chính "khuôn mặt thiên thần dáng người ma quỷ, tập hợp đủ các yếu tố thông minh thiện lương kiên cường dũng cảm" trong truyền thuyết hay sao?!

Trong nháy mắt đó, tình cảm của fan trong lòng Kim Hanh hoàn toàn trỗi dậy. Chờ lúc cậu lấy lại tinh thần, không đúng, hiện tại đối với cậu, Thích Mộc Nguyệt chính lại tai họa!

Nhân vật chính yêu nàng, nhân vật phản diện cũng yêu nàng. Bất luận là ai, chỉ cần tiếp xúc thân cận với nàng, sẽ không thể tự kiềm chế.

Nàng chính là người con gái khiến nhân vật phản diện tâm tâm niệm niệm cả đời trong nguyên tác, đến chết cũng không quên được!

Kim Hanh quay đầu nhìn cái đùi hiện tại của mình, đứa nhóc kia còn đang sửa sang lại dung nhan, bĩu môi với gương đồng.

"..." Muốn chết.

Qua một khắc, Điền Chính Quốc sửa sang xong.

Thiếu niên buộc lại tóc dài, một thân cẩm tú ngân bào, bên hông đeo ngọc bội, đai lưng buộc lại phác họa đường cong cơ thể. Y quay người lại, Kim Hanh liền giật mình.

"Thất thần làm gì, đi." Điền Chính Quốc một tay ôm lấy hồ ly, một tay cầm trường kiếm, nhanh bước ra ngoài tẩm điện.

Tại tiền thính, Thích Vô Tận ngồi bên phải thượng vị, Hạ Vô Cùng ngồi bên trái thượng vị, đưa cho nàng một ly trà.

Hai người phẩm trà, thấp giọng nói với nhau chuyện gì đó, Hạ Vô Cùng mặt mày cong cong, trên mặt Thích Vô Tận cũng hiện lên ý cười cực nhạt.

Ở dưới, đám tiểu bối ngồi thành nhóm, có người dắt linh thú, cũng có người ôm, châu đầu ghé tai, giống như đang thảo luận chuyện thú vị gì.

Điền Chính Quốc còn chưa vào tiền thính, Kim Hanh đã ngểnh đầu kiểm kê nhân số một lần: Tất cả nội môn đệ tử của tứ đại kiếm phái đều ở đây, trừ nhân vật chính Hoắc Lĩnh.

Như vậy cũng dễ hiểu, dựa theo tuyến thời gian của nguyên tác, lúc này Hoắc Lĩnh vừa nhặt được hắc long không lâu, đang tốn tâm tư chữa thương cho tiểu long, hơn nữa cậu đã trở mặt với Điền Chính Quốc, đương nhiên sẽ không tới Kỳ Lân Hanh.

Kim Hanh vừa xuyên thư hôm qua, thay bạch hổ trở thành linh thú của Điền Chính Quốc là chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy đến giờ mới mới thôi đi theo nội dung mới không có trong nguyên tác.

Tất cả đã trở lại đầu mối chính. Ở đây, chính là điểm quan trọng trong "Vô Cực tiên sư"!

Cuộc tụ hội này, Điền Chính Quốc sẽ xui khiến hai anh em Hoắc Tài, Hoắc Nguyên Bảo gây khó dễ cho Hoắc Lĩnh, không giới hạn trong việc vu oan nói xấu, trộm đệm chăn quần áo, lập bẫy, trào phúng cậu không cha không mẹ không tiền không thế, nhốt cậu trong động băng (Điền Chính Quốc ăn miếng trả miếng), một loạt hoạt động "bạo lực vườn trường" nghiêm trọng.

Càng đáng sợ hơn là, Kim Hanh ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc --- sau khi tụ hội, đại boss chạy tới tỏ tình với nữ chính, sau đó... bị từ chối thẳng thừng!

Ai... Thất tình tương đương với việc tiến gần thêm một bước trên con đường hắc hóa.

Kim Hanh đồng tình liếc Điền Chính Quốc như khổng tước xòe đuôi, trái tim cha già mệt quá.

- ---------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Một ngày nào đó về sau.

Điền Chính Quốc: Tiếp tục liếm, đừng có ngừng.

Kim Hanh: Ô, ô ô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro