Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào năm Hoàng Thái thứ mười ba,trong một ngôi nhà nhỏ hoang sơ hẻo lánh, có một người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi đang ngồi một cách thất thần trong sự cô đơn, Hắn là Tiêu chiến,đã từng là một minh chủ võ lâm mà mọi người nể phục nhưng vì ngu muội hắn đã mất hết tất cả, Hắn ngồi đấy và nhớ lại một thiếu niên xinh đẹp luôn nở nụ cười trước mặt hắn, luôn đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ và gọi hắn một cách nhẹ nhàng " Chiến Ca "

Vào ba mươi năm trước, hắn là Minh chủ võ lâm đầy uy quyền khiến mọi người đều nể phục. Còn y , Vương Nhất Bác , y là cửu hoàng tử được vua cha và mọi người sủng ái nhất, khi còn nhỏ y đã rời cung để đi theo một vị thần y để học . Trong một lần đang đi chữa bệnh cho người dân trong vùng, y đã thấy hắn trong tình trạng bất tỉnh và vết thương đầy máu. Với bản tính lương thiện của mình, y đã cứu hắn một mạng. Nhưng khi tỉnh lại, Tiêu chiến lại nhìn thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp đang ngồi cạnh giường nhìn mình, ban đầu hắn có chút bất ngờ nhưng dần dần cũng mở miệng hỏi

" cho hỏi cô nương là ai , cô là người đã cứu ta sao "

Nàng ta cười lạnh trong lòng nhưng không để lôm ra ngoài chỉ mỉm cười mà nói với hắn

" ta thấy ngươi bị thương nên đã mang ngươi về đây, tại sao ngươi lại ra nông nỗi này "

Tiêu chiến cười nhẹ nhìn nàng ta không biết đang nghĩ cái gì, nàng ta thấy vậy thì cũng không hỏi thêm

" thôi , ngươi nghỉ ngơi đi , ta ra ngoài trước "

Sau đó hắn ở cùng với Thượng Quan Sam một thời gian và hắn đã dần động tâm trước ả. Hai người ân ái tình sâu cho đến khi hoàng đế hạ chiếu gả Cửu hoàng tử cho hắn, ban đầu hắn nhất quyết từ chối nhưng vì không làm gì được nên đành phải cưới Vương Nhất bác

Đám cưới diễn ra một cách xa hoa tráng lệ nhưng hắn không hề vui chút nào, nhìn Vương nhất bác trong khăn voan mà hắn thấy sao mà thật kinh tởm , đêm Tân hôn, hắn chỉ vào một chút rồi đi ra, để lại Vương nhất bác cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo

Mười mấy năm trong cuộc hôn nhân là những năm mà Vương nhất bác buồn tủi nhất, nhìn người y yêu tay trong tay với một nữ nhân khác.

Sau đó chính biến nổ ra, có một người muốn phản và lật đổ hắn, Tiêu chiến lúc này mới biết được ai mới là người thật lòng với hắn, người mà hắn yêu nhất nhẫn tâm phản bội hắn, bên hắn chỉ còn lại Vương Nhất Bác mà thôi

Trên đường nhỏ cách kinh ba mươi dặm, một con ngựa đen chở hai người phi qua, móng ngựa hất tung lớp tuyết đọng trên mặt đường, khi hai người đã đi xa mới chầm chậm rơi xuống.

"Chiến ca , ngựa chở hai người không chạy xa được... Thả đệ xuống... và mau chạy đi....."

Giọng nói của người phía sau hơi yếu ớt, nhưng vẫn ôn hòa như ngày thường.

"Không được, ngươi bị thương nặng như vậy, để ngươi lại trên tuyết, chỉ chốc lát sẽ mất mạng!"

Tiêu chiến lau vụn băng trên mặt, kẹp chặt bụng ngựa tiếp tục phi nước đại. Khi nãy vừa ra khỏi lao đã ý thức được đám người này bất thường, nếu như giải hắn đến nước Nguyên , ít nhất cũng phải chữa trị cho Vương nhất bác đang trọng thương, lại chẳng nói lời nào xua hai người đi. Nếu không phải hắn giết một tên quan binh cướp ngựa thì sợ là vừa ra khỏi thành đã đầu lìa khỏi cổ rồi

"Thân thể đệ đã không chịu được nữa rồi, sớm muộn đều là chết, huynh mau thả đệ xuống!"

Người phía sau đã bắt đầu sốt ruột, con ngựa này chẳng phải danh câu gì, chở hai người chạy xa như vậy đã bắt đầu thở dốc rồi, còn tiếp tục thế này, sợ là cả hai đều không sống được.

"Không, muốn chết thì cùng chết!"

Tiêu chiến hứng gió lạnh nói lớn, người này là người mà hắn được hoàng đế ban chiếu , bị hắn sủng thiếp diệt thê, lạnh lùng suốt mười mấy năm, kết cục là người theo hắn vào đại lao, thay hắn đỡ một đao, chỉ có vị nam thê đã bị hắn oán hận suốt mười mấy năm này!

"Là ta có lỗi với ngươi, nếu như lần này có thể sống sót, chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời ngươi."

Tiêu chiến vỗ về người phía sau, một tay nắm dây cương, một tay siết chặt dây thừng buộc giữa hai người. Đi tới năm dặm nữa là Tuyết Nguyệt thành, phía đó có một con đường nhỏ, khi đi săn hắn thường đi, thông thẳng đến Phong Nguyệt Sơn, vào núi rồi thì sẽ có chỗ ẩn nấp.

"Khụ khụ khụ..."

Vương nhất bác nói chuyện trong gió, cho nên hứng phải gió lạnh, ngã lên lưng Tiêu chiến ho mạnh, máu đỏ chảy xuống từ đôi môi trắng bệch. Hắn đỡ thay Tiêu chiến một kiếm trong lao, nội tạng bị thương, xóc một cái lại đau một lần, bây giờ vì rét lạnh, miệng vết thương đã không còn cảm giác, chỉ là đã đến mức hộc máu... Không khỏi cười khổ, thả lỏng dựa vào lưng Tiêu chiến

"Ở phía trước!"

Phía sau có tiếng vó ngựa, đao kiếm leng keng, lại thêm tiếng hô hào hỗn loạn, từng tiếng từng tiếng như bùa đòi mạng.

Tiêu chiến quất một roi vào mông ngựa, liều mạng xông tới Thành

"Vút~" Tiếng tên sắt xé gió lao đến sau lưng, hắn nghiêng người tránh, người phía sau cũng bị hắn kéo nghiêng theo.

"Ôm chặt ta!"

Tiêu chiến hô lớn.

Hai tay vương nhất bác ôm lấy eo Tiêu chiến , dán chặt cả người vào lưng hắn, phối hợp với hắn.

"Vết thương có đau không?"

Tiêu chiến kéo mạnh dây cương giúp ngựa nhảy qua một tảng đá lớn, khi đáp xuống quay đầu lại hỏi một câu.

"Không... đau..."

Tiếng trả lời càng lúc càng yếu.

"Nhất bác, đừng ngủ!"

Tiêu chiến nhíu mày, sốt ruột gọi,

"Qua khỏi Phong Nguyệt là Di lăng , ở đó có thuộc hạ cũ của ta, nhất định có thể giúp chúng ta qua được lần truy sát này!"

An ủi y , đồng thời cũng là cổ vũ bản thân, bị giam  lâu như vậy, quần áo trên người lại phong phanh, chịu được đến hiện tại hoàn toàn là nhờ ý chí đang kiên trì.

"Hí~" Con ngựa bên dưới đột nhiên hí lớn rồi phát cuồng. Tiêu chiến đá mạnh vào bụng ngựa, ôm lấy cả người vương nhất bác nhảy ra. Bình tĩnh nhìn lại, không biết ai đặt bẫy thú ở đây, đã kẹp trúng chân ngựa.

"Huynh cứ để ta lại đây đi."

Vương nhất bác cố giữ tỉnh táo mà nói.

"Đã đến thành rồi, bên dưới là đường dốc xuống, ta cõng ngươi!"

Hắn nhìn quanh, một bên là vách đá thẳng đứng, một bên là sườn dốc cây cối um tùm, ở đây chỉ có một con đường, nếu để bọn họ đuổi kịp sẽ phiền phức. Không nói thêm lời nào, cõng y lên vai chạy vào khu rừng trên sườn núi.

"Nhất bác ngươi có từng hận ta?"

Tiêu chiến đưa tay lau vết máu trên môi y , lần đầu tiên trong đời nhìn kĩ người này, thê tử hắn minh môi chính thú, đến lúc này mới phát hiện, hắn đẹp hơn tất cả cơ thiếp trong phủ, không yêu kiều quyến rũ như nữ tử, là vẻ đẹp tuấn tú mang theo cái cứng cỏi cao ngạo của vị hoàng tử được hết mực sủng ái này . Hôm nay, phản chiếu trong đôi mắt đẹp của hắn là khuôn mặt đầy râu của mình, thật mỉa mai, những lần nhàm chán trò chuyện trong ngục, mới phát hiện người này là tri kỷ khó gặp một đời, suốt mười mấy năm, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều tốt đẹp.

"Sao lại không hận? Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm thành thái tử, không phải buồn bã vì ngươi ."

Nhất bác là tên của hắn, người này trước nay chưa từng gọi hắn như vậy, y cười nhẹ, chầm chậm đưa tay lau đi vết máu trên mặt tiêu chiến

"Nhưng cũng không thể trách huynh , huynh là một người có bản lĩnh, là ta hại huynh không thể sống cùng người ngươi yêu

"Ha ha ha, có bản lĩnh? Có bản lĩnh gì chứ? Một đời này ta sống hồ đồ như vậy, chưa từng có một ngày dễ chịu, hôm nay nghĩ lại, thật đúng là quá sức sai lầm... Ha ha ha ha..."

Tiêu chiến ôm chặt người trong lòng, ngửa mặt cười dài, nghĩ lại mình một đời vì một người lợi dụng mình , lại sa vào cảnh ăn cháo đá bát, sủng thiếp diệt thê, cuối cùng người không rời không bỏ lại là vị nam thê bị hắn bỏ quên suốt mười mấy năm này, Đáng tiếc, đáng buồn, cuối cùng vẫn chỉ là một trò cười!

"Ta sống một đời... chẳng qua... cũng chỉ là một trò cười... nhưng ta không hối hận...."

Hơi thở Vương nhất bác yếu dần

"Nếu có... kiếp sau... xin đừng.... Gặp lại "

Dứt câu, một hơi thở cuối cùng cũng không thể cố gắng nổi, đôi mắt đẹp dần khép lại, những ngón tay thon dài cũng rơi xuống tảng đá xanh đen, không còn sinh khí. Không biết tuyết đã bắt đầu rơi từ khi nào, hoa tuyết rơi trên hàng mi dài của hắn, bị hơi thở của Tiêu Chiến hòa tan, hóa thành giọt nước lăn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww