Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dành cả thanh xuân để... kiểm lại môn thể dục!

Tiết học cuối cùng ngày hôm ấy là tiết thể dục. Thể dục là môn học mà tôi ghét nhất nhất nhất chỉ sau mĩ thuật và âm nhạc nhưng cũng may là hai môn ấy đã dừng lại khi tôi lên cấp ba.

Tôi rất ghét thể dục, ghét vì tôi dốt đặc với nó và hầu như tôi đều phải kiểm tra lai nhiều lần mới có thể đạt được điểm đạt. Và một điều đặc biệt hơn thế, tôi hận thể dục vì ông thầy hắc ám, thích dạy võ. Một bài võ không thể áp dụng thực tế, chẳng mấy khác gì bài tập dưỡng sinh của mấy cô chú tập ở công viên.

"Ngày hôm nay, chúng ta sẽ ôn lại võ và sau đó sẽ kiểm tra. Ai không thuộc thì tập đến khi nào thuộc thì mới được về, rõ chưa!?" Cả lớp tập trung, trật tự nghe thầy nói.

Tôi trề môi khinh bỉ bài võ và ông thầy dạy võ thối tha.

"Em trề môi cái gì? Tôi thấy là em hôm nay khỏi về rồi đó Khởi!" Thầy cười nhạo tôi, cả lớp cũng hùa theo thầy.

"Tại nó khó quá mà thầy! Đã khó mà còn nhiều nữa chứ!"

"Khó cái gì mà khó!"

"Cái gì cũng khó! Với lại lúc đầu thầy giảng khó hiểu quá nên em bị mất căn bản, làm em không thuộc. Lỗi do thầy cả!" Tôi ngang ngược.

"Ừ! Em ở dấy cãi tay đôi với tôi đi rồi em tập tới chiều luôn nha Khởiiiii !" Thầy kéo dài chữ "Khởi" khiến tôi nổi da gà, rùng mình, ớn lạnh.

Thầy nói tiếp:

"Mỗi nhóm tìm một chỗ mát và ôn lại. Khi lên chỉ cần có một người tập. sai thì cả nhóm phải tập thể lực và tập lại. Thầy thấy là tội cho mấy em chung nhóm với thằng Khỏi rồi đó, mấy em chắc khỏe lắm mới dám chung nhóm với nó.

"Thầy thấy ghét dễ sợ!" Tôi mắng sau lưng thầy.

Chúng tôi chia nhóm ra lập, mọi người hầu như đã thành thạo chỉ có tôi là chưa ra hồn.

Mọi người đã thuộc rồi nên được nghỉ, còn tôi thì được huấn luyện đặc biệt vì chưa thuộc.

"Mày không thuộc chỗ nào?" Dũng hỏi tôi,

"Chỗ nào tao cũng không thuộc!" Tôi bất lực với chính bản thân mình nhìn cậu.

Cậu tận tình làm mẫu và chỉ dạy, chỉnh sửa giúp tôi từng động tác. Tôi cố gắng từ từ mà học tập theo.

Mồ hôi cả hai đổ ra ướt cả áo trong buổi trưa nắng cực. Các bạn nhìn chúng tôi với đầy sự mệt mỏi cùng theo đó là sự lo lắng, bất an.

"Động tác 20 là vầy..." Miệt mài không ngừng nghỉ trong hơn 20 phút, tôi chưa thuộc thành thạo được phân nửa của bài võ.

Mặc dù khá mệt với buổi trưa nắng nóng, phiền vì phải dạy cho một người cù lần, ngu ngốc như tôi nhưng Dũng vẫn rất tận tâm, chưa hề to tiếng và cậu hay cười khi tôi nhớ động tác. Tôi rất biết ơn vì điều đó! Hình ảnh cậu nhễ nhại mồ hôi tận tâm chỉ dạy tôi từng động tác trong một buổi trưa nắng gắt dưới sân trường đã đi vào trái tim tôi như một điều hiển nhiên, không chỉ vậy đó còn là một hình ảnh đẹp của một thời niên thiếu còn có nhau!

Tiếng thầy thổi còi, yêu cầu cả lớp tập trung.

Tôi thất vọng và cảm thấy có lỗi bước đi, có lẽ vì mình mà cả nhóm sẽ bị phạt.

Cậu vỗ vai tôi.

"Không sao đâu!" Rồi bước đi trước.

Theo sau đó là Tú, một người không mấy tốt lành đến hôm sau tôi mới nhận ra.

"Hi vọng là Khởi sẽ không làm cho nhóm bị phạt thể lực!" Cậu nói với một giọng rất nhẹ nhàng nhưng mang theo đó là sự mỉa mai, xem thường tôi có thể nhìn ra.

Tôi ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy từ chính miệng của cậu – một người mà tôi đã từng cảm thông và lên tiếng giúp đỡ. Nhưng có phải là tôi đã nghĩ quá nhiều!?

"Cả lớp ngồi xuống!"

Giờ kiểm tra bắt đầu.

"Theo thứ tự nhóm một, nhóm một, nhóm hai, nhóm ba, nhóm bốn."

Nhóm của tôi cuối cùng, tôi ngồi bó gối, chú ý thật kỹ những động tác mà các bạn tập để học theo. Nhưng thật sự là bây giờ có học thì đã quá muộn, chẳng thể trách ai được vì đây là lỗi của tôi. Vì nó càng làm ảnh hưởng đến người khác thì càng làm tôi hổ thẹn.

Ba nhóm đầu đã suôn sẻ vượt qua.

"Nhóm bốn, thầy mời nhóm bạn Khởi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory