Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân trường lai vào cảnh nhộn nhịp cho mỗi ngày đến trường.

Tôi hòa trong dòng người ấy đến lớp nhưng miệng vẫn không thể ngừng ngáp ngắn, ngáp dài vì cơn buồn ngủ còn chưa dứt.

"Haizzz..."

Cậu nhìn tôi ngáp dài mà cười vui vẻ.

"Không có gì vui hết!" Tôi xấu hổ.

"Trong hộc tủ mày có gì kìa!" Dũng chỉ tay về hướng đó.

Tôi cúi xuống xem có thứ gì bên trong.

Cầm trên tay một bịch bánh mì tươi và chai nước suối, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Ý nghĩa của nó là gì?" Tôi vừa nói vừa xé vỏ, ăn sáng.

"Hôm nay có trả bài không?" Dũng đánh trống lảng sang chuyện khác.

"Hôm nay có kiểm tra, có học bài không?"

Cậu không trả lời, chỉ nhìn với ánh mắt ngây thơ, vô số tội và lắc đầu.

"Bỏ đi!" Mặc dù là cậu không học, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng vì cậu có quan tâm và thẳng thắn.

Tôi nói rồi bỏ đi xuống bàn của Lan Hương.

"Khởi, ngày mốt là bắt đầu nghỉ lễ rồi, đi chơi đâu không?"

Tôi có nghe được giọng của Lan Hương nói bên tai nhưng chuyện mà tôi quan tâm là hành động của Tú đối với Dũng ở bàn trên. Nó rất là khả nghi!

"À, hả? Mày nói gì Hương?"

"Tao nói mốt đi chơi không?"

Nghe nói đến đi chơi, Ngọc Nga xắn ngang:

"Tết tây Hương định đi đâu chơi hả? Cho Nga đi chung với được không, Hương?"

"Được chứ! Càng đông càng vui mà! Nhưng mà..."

Bạn học Hữu Thừa cướp lời Lan Hương:

"Tao đi nữa!"

"Không bao giờ!" Nga và Hương đồng thanh trả lời.

"Tai sao? Mày nói càng đông càng vui mà?" Cậu thật tình muốn đi chung.

"Tại tao ghét mày đó!"

Thừa im lặng, không biết phải trả lời như thế nào cho câu trả lời vừa rồi của Hương.

Tiếng trống vào tiết vang lên.

"Ghét của nào trời trao của ấy nhe con!" Tôi nói rồi chạy về chỗ ngồi.

Nga cũng ngay sau đó về chỗ ngồi của mình, ổn định vào tiết học.

Tôi không ngăn nổi sự tò mò của mình mà hỏi Dũng.

"Dũng, lúc nãy thừng Tú nói gì với mày vậy?"

"Cũng không có gì quan trọng!"

"À, ừ...!" Tôi muốn hỏi thêm, muốn biết mọi thứ mà hai người đã nói với nhau nhưng không thể...

Giờ kiểm ta 15' trước kì nghỉ lễ Tết đã đến, chúng tôi ngồi ngay ngắn và nghiêm túc làm bài.

Thật không may, tôi vô tình làm rơi cây bút xanh xuống nền gạch và đó đã bị đứt mực, không viết được nữa.

Tôi lo lắng, hoảng hốt khi không thể gọi bạn mà mượn bút vì cô rất khó khăn, cũng không còn viết để viết khi tôi chỉ có một cây xanh và một cây đỏ. Hết cách, tôi đành cố đè và viết với cây bút đã hư ấy.

Trong phút chốc ấy, gương mặt tôi mang đậm nét lo lắng, sợ hãi cố viết ra từng chữ. Thì cậu đột nhiên giật lấy cây bút của tôi, thế chỗ bằng cây bút của câu, rồi làm vẻ như chưa có chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cắn viết và nhìn vào đề.

Tôi cứ thẩn người ra đo mà ngạc nhiên nhìn cậu.

"Làm bài đi!" Cậu nói rất khẽ, mắt vẫn hướng vào bài làm.

Tôi quay trở lại, tập trung làm bài. Thật may là vừa kịp thời gian.

"Cả lớp dừng bút, nộp bài ra đầu bàn."

Cậu đưa giấy làm bài nộp qua cho tôi, tôi thấy trên đó có rất nhiều đáp án sai. Nhân lúc cô không để ý, còn bận phải đi thu bài của những dãy khác tôi đánh liều nhanh chóng sửa lại đáp án trắc nghiệm giúp cậu để cậu không phải bị điểm dưới trung bình. Và thật may là mọi chuyện suôn sẻ.

Đưa bài, nộp cho cô, tôi thở phào nhẹ nhõm. Xoay qua nhìn thì thấy cậu ấy đang nhìn tôi chằm chằm.

"Chuyện gì?"

"Không cần phải làm vậy đâu!"

"Tại tao sợ mày ở lại lớp đó! Cố gắng học đi Dũng! Tao còn muốn học chung vớ mày thêm hơn hai năm nữa!"

"Tao hiểu rồi! Qua nghỉ lễ tao sẽ cố gắng học! Tao hứa đó, vì mày thương tao mà, phải không?"

"À... ừ... Phải rồi!" Tôi vỗ vai câu một cái "chát".

Thời gian trôi qua mau, kéo tiếng trống ra chơi vang lên.

Tôi đang cất tập sách vào ngăn bàn, sau đó định sẽ xuống chỗ Lan Hương bàn chuyện đi chơi thì...

"Dũng ơi, cho... mình mời... cậu đi ăn coi như một lời cảm ơn được không?" Tú.

Tôi cố nán lại để lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Không cần đâu! Mày cứ đi ăn đi! Cũng đừng nghĩ nhiều đến chuyện hôm qua." Cậu có vẻ hơi lạnh nhạt nhỉ?

"Nhưng mà mặt cậu bị bầm vì bảo vệ mình, mình cũng nên chịu trách nhiệm về điều đó."

"Mày chỉ cần mạnh mẽ lên, biết tự bảo vệ mình là đủ rồi. Không cần phải lo cho tao đâu! Đi đi!"

Tú mỉm cười vui vẻ sau câu trả lời của Dũng. Tôi cũng quay đi, trề môi ớn lạnh.

"Hay đi về vườn nhà tao đi! Chỗ đó mát mẻ, không chật chội lại nhiều trái cây lắm!" - Thừa.

"Tao đồng ý!" Giọng của Lan Hương.

"Thôi! Mát đâu không thấy chứ tao thấy nắng với lại hôi lắm!" – Nga.

"Vậy thôi mày ở nhà đi, tụi tao đi là được rồi! Không có mày đôi khi còn vui hơn!" – Hữu Thừa làm Nga ức chế.

"Mày..."

"Định đi đâu hả?" – Tôi.

"Đi về vườn nhà thằng Thừa chơi, mày chịu không?"

"Chịu, chịu! Tao thích câu cá lắm!"

"Rồi! Khởi mà xuống đó là khỏi về luôn, ở đó cá nhiều lắm luôn tha hồ mà câu!" Thừa vui vẻ khoe chỗ vui.

"Thiệt không?"

"Vậy thôi đi liền đi !!!!" Tôi đùa.

"Ở đâu chui ra vậy? Đang học đó!" Nga nhắc nhở.

"Tao đùa chút thôi mà.

"Vậy thôi tao không đi đâu, tụi bây đi đi!" Ngọc Nga nói rồi bỏ về chỗ của mình.

"Rủ đông đông đi, đi đông cho nó vui. Nhỏ đó không đi kệ nó, tiểu thư quá mà!" – Thừa.

"Dũng!" Tôi gọi to. "Đi chơi không?"

"Đi! Tao chở mày!"

Cậu trả lời xong, khiến ánh mắt của ba chúng tôi bỗng trở nên mơ hồ. Dường như câu trả lời ấy nó còn nhiều điều khúc mắc ở điểm nào đó.

"?? Chưa biết đi đâu mà nó cũng đi à?"

"Chắc thằng đó ham vui?" Tôi trả lời cho qua.

Ngọc Nga nghe Dũng trả lời, liền hớn hở chạy qua đổi ý.

"Thôi, tao đổi ý rồi! Tao đi nhe! Ở nhà cũng buồn, thôi đi cho vui!"

Chúng tôi phì cười, hiểu chuyện gì đang xảy ra, va vì sao cậu ấy lại đổi ý như thế.

Ngoài ra chúng tôi còn rủ thêm được Mỹ Ngọc và Tuấn Trung đi cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory