Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi dừng xe nhay ngắn trước sân nhà. Ai ai cũng ngóng nọ, ngóng kia trước không gian lạ lẫm, lần đầu được đặt chân đến.

"Nhìn mát ghê đó Thừa!" Lan Hương tỏ vẻ vô cùng thích thú.

"Vô nhà thôi!"

Mọi người lần lượt bước vào trong. Nhưng còn tôi vẫn đứng đó, vẫn chăm chú ngước nhìn những chú bồ câu đáng yêu, mủm mỉm đang ăn trưa.

Tôi mỉm cười thú vị khi nhìn chúng, tôi rất yêu thích động vật. Đột nhiên Dũng nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo đi:

"Vào trong thôi!"

Tôi có chút bất ngờ, bước chân loạng choạng bước theo cậu nhưng rồi lại vui vui khi nhìn bàn tay ấy đang siết chặt cổ tay mình. Bàn tay ấy khiến con người này thật thích thú, chìm đắm! Chẳng thể hiểu nổi bản thân mình tại sao lại kì cục như thế!?

"Chào bà ạ!" Chúng tôi lễ phép cùng nhau chào hỏi người lớn.

"Tụi con đến rồi hả?"

Nhìn bà có vẻ rất hối hả và vội vàng.

"Có chuyện gì vậy hả ngoại?" Hữu Thừa cũng nhận thấy điều ấy.

"Bạn của ngoại mới mất, tụi con đến rồi thì ở lại chơi đi, ngoại phải đi liền. Đừng buồn ngoại nhe mấy đứa!"

"Dạ. Vậy ngoại cứ đi đi!"

Bà nói rồi với tay lấy chiếc nón lá, đội vào và nhanh chóng bước đi không kịp đáp cho lời chào hỏi của chúng tôi.

Tôi ngước nhìn theo bóng bà, trông bà là người rất nghĩa khí với bạn bè nhỉ!? Chỉ là ấn tượng đầu tiên, ý nghĩ thoáng qua mang tính chủ quan thôi!

Dũng khều tôi nói nhỏ:

"Nếu mà tao chết mày có khóc không?"

Tôi đánh cậu rồi mới trả lời:

"Muốn biết có khóc không thì chết liền đi!"

"Ha ha. Chắc là khóc rồi!"

"Khùng quá đi!!!!"

Ngọc Nga kéo ghế ra và ngồi xuống:

"May quá!"

"Mày có duyên quá đó Nga!" – Mỹ Ngọc.

"Người ta chết mà mày nói là may mắn. Bộ khùng hả?" Hưu Thùa sỉ vả.

"Ý tao là tụi mình may mắn được tự do hơn khi không có chủ lớn ở nhà."

"Cái may đó chẳng vui tí nào!" Hữu Thừa nói rồi bỏ đi vào nhà trong.

"Nhà có nước không vậy thằng vô duyên?" Ngọc Nga hô to.

"Tao đang đi lấy đây."

"Vậy cho tao một ly nước lạnh!"

"Mày thì không!"

Chúng tôi cười hả hê sau câu nói của Thừa.

Mọi người nhấc ghé và ngồi chung bàn với Nga.

"Dũng ơi! Một chút nữa Dũng chở Nga về được không? Đi với con Hương, Nga mệt quá!" Giọng uốn éo nghe thật kinh tởm và khác xa so với giọng điệu dành cho Thừa, Hương hay tôi.

"Nếu đi với Hương mệt thì đừng về. Ở lại đây đi, tao chở Khởi rồi, không còn chỗ cho mày!" Giọng Dũng rất cương quyết, nghiêm túc, không rõ cảm xúc là gì.

Chúng tôi cười đập bàn, cười ra nước mắt.

Tôi nghiệp Ngọc Nga, mặt nó bị đơ và bị nhục đến không còn đường lui. Tức giận khi mọi người cứ cười mình, đứng dậy đập bàn rồi bỏ đi mặc dù không biết là đi đâu.

Hành động ấy càng khiến chúng tôi cười bể bụng.

Hữu Thừa đưa cho mỗi người một ly nước mát.

"Kệ nó đi! Chút nó cũng phải theo tụi mình, chứ không thì làm sao mà về!?

"Ừ."

"Nhưng mà Thừa, lát nữa mình đi đâu chơi? Chơi cái gì vậy?" Mỹ Ngọc tò mò.

"Chơi ở đây nè, còn chơi cái gì thì một chút biết."

"Ở đây?"

"Ừ."

"Chắc vui!!"

"Mà nè, tụi bây có ai đói không? Có cần ăn trưa sớm không?"

"Hay ăn đi, ăn đi rồi mới có sức chơi. Tao cũng thấy hơi đói rồi!" Tôi đưa ra ý kiến.

"Ừ. Vậy cũng được. Tao cũng hơi đói." – Lan Hương.

"Vậy vô dọn cùng tao, ngoại chuẩn bị đồ ăn xong cả rồi!"

Chúng tôi hí hửng nối đuôi nhau vào dọn cơm. Khi đã dọn xong, Thừa hóng ra vườn gọi ai đó đang giận vu vơ một cách trống không:

"Có ai đói bụng không? Người ta dọn sẵn cho xong hết rồi nè!!!"

Tôi phì cười vì câu nói của Thừa.

Nghe vậy, Nga cô độc một mình đang đùa với chó lon ton chạy vào, hí hửng xem như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó. Cùng nhau làm hòa, cùng nhau ăn trưa, cùng nhau chuẩn bị một bữa trưa linh đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory