Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây có lẽ là lần đầu tôi phiêu lưu mạo hiểm leo cây như thế này. Trước đây tôi cũng từng rất muốn leo một lần trong đời cho biết nhưng chưa từng có cơ hội. Thật may mắn là tôi đã được trải nghiệm ấy!

"Hái mau lên, thừ người ra đó làm gì?" Dũng ngước lên nhắc nhở tôi.

"Rồi! Rồi!"

"Cẩn thận đó!"

Tôi tập trung hết sức lực, một tay nắm chặt nhánh cây chắc chắn, chú ý bước chân, và với tay hái những chùm nhãn ngọt ngào. Là những chùm trái cây đầu tiên do chính tay tôi thu hoạch nên trong lòng có một cảm giác rất mới mẻ, thích thú!

Tôi cười tươi rói khi trên tay là chùm nhãn vừa hái được.

Tôi ngước xuống:

"Nè. Chụp nè!"

Cậu hứng tay, khéo chụp chúng.

Nhưng...

Chẳng may tôi quá vội vàng và "thiếu tay" để giữ nên tôi bị ngã. May mắn là cậu nhanh chóng ôm tôi lại, để tôi ngã lên người cậu. Cả hai ngã xuống nền đất, tôi may mắn không sao vì đã có cậu che, nhưng còn cậu thì không biết có ổn không.

Tôi tỉnh táo, đứng phắt dậy chẳng cảm nhận được gì mà lo lắng cho cậu.

Người cậu giờ đây, nửa thân đầu thì ở dưới ao bùn, nửa thân còn lại thì may mắn trụ vào thân cây giữ lại nếu không đã lọt mương. Tôi dùng hết sức mạnh lôi chân cậu lên bờ. Nhưng đó là hành động ngu, vì như vậy nên đầu cậu bị va quẹt rất nhiều.

Tôi không thể nhịn cười khi nhìn thấy gương mặt cậu sau hành động ngu của tôi

"Có...sao...không?" Tôi bật cười trong lúc lo lắng, quan tâm Dũng.

"Sao mày cười? Lúc nãy còn làm mặt căng thẳng, lo cho người ta lắm mà?"


Tại buồn cười chứ bộ...cười trước cái đã...với lại nhìn mày tao mắc cười quá haha. Mày không sao đâu! To yên tâm rồi!

"Sao biết tao không sao? Tao đau lắm đây nè." Cậu lấy tay của tôi đặt lên ngực trái cậu.

Tôi không hiểu ý của hành động ấy là gì nhưng nhanh chóng rụt tay về, vẻ mặt tỏ ra rất ngượng, quay đi nơi khác. Đến giờ, khi hoàn hồn, tôi mới cảm nhận được nhịp trái tim của mình bỗng trở nên khác lạ. Chẳng biết có phải con tim ấy đập nhanh vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không hay đập nhanh vì cậu ôm và giữ tôi, vì cậu nắm tay tôi đặt vào nơi trái tim cũng không theo nhịp của cậu!?

"Có sao không?" – Hương.

"Không! Không sao!"

"Nhìn mày bẩn quá! Tao cũng vậy đây nè!" Hữu Thừa.

"Nhờ phúc của Khởi cả!!!" Dũng làm tôi nhột.

"Thôi hay ra sông tắm, để đồ lại một góc ở đây đi, tắm rồi hẳn ăn." (thiếu suy nghĩ dễ sợ)

"Tao thích tắm sông lắm! Đi thôi!!!" – Lan Hương.

"Tắm sông hả?" Ngọc Nga.

"Ừ. Tắm không?"

"Không! Toàn đĩa không, tởm lắm!"

"Vậy thì mày ở đây một mình đi, ma nó cắn mày, mày có thấy ngôi mộ ở đằng đó không? Hôm nay người lòng đất sẽ về thăm hỏi mày đó!!" Hữu Thừa hù Ngọc Nga.

"Tao tắm nữa!!!"

"Haha"

Mọi người bỏ đi trước.

Dũng vẫn ngồi đó, tôi vẫn đứng đó giả vờ đang ăn nhãn. Dũng nắm lấy tay tôi, có ý kéo ậu đứng dậy, nhưng lực mà cậu cần, trong lúc không chuẩn bị sẵn, tôi không có đủ. Vì thế không kéo được cậu đứng lên còn làm tôi bị kéo về hướng của cậu, vào lòng cậu.

"Thích thế này à?" Cậu nhẹ nhàng, nhưng lúc này đáng ghét lắm.

"Khùng hả! Bỏ ra đi!" Tôi nhận thấy sự ấm áp nhưng vẫn thật lòng không thích hành động không rõ ràng này.

Cậu chưa chịu buông tôi, trây trét gương mặt bùn sình của cậu vào lưng áo, cổ, tóc của tôi để trả thù. Đến khi vừa lòng. Hả dạ thì mới chịu buông tha cho tôi.

Tôi đứng dậy chạy nhanh đi. Cậu cũng thật nhanh đứng phắt dậy đuổi theo tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory