Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dũng hì hục đèo tôi trên chiếc xe đạp cũ, quá thân quen. Đèo chúng tôi đi qua khoảng thời gian đẹp đẽ đơn thuần, đi qua sự vội vã, lạng lùng của cuộc sống xã hội, đi qua những kỉ niệm tuy đơn sơ, mộc mạc nhưng đáng nhớ.

Một ngày thứ ba, đầu tháng ba – cuối lớp mười.

Tời xanh, mây trắng bay trong cơn gió vẫn còn đâu đó đư vị của mùa xuân vừa qua.

Tôi ngồi ngay ngắn phía sau để cậu đèo đi học. Cảm thấy cuộc sống này thật tự do, thật thoải mái, và an toàn! Phía sau cậu, bên cạnh cậu là nơi an toàn nhất.

Chúng tôi dọc theo hành lang đi đến lớp. Cậu đột nhiên nói trống không:

"Nè!" Lấy từ trong cặp, một bánh mì tươi và một chai nước suối – món quà nhỏ tôi hay nhận của cậu vào bữa sáng.

"Lại muốn nhờ gì nữa đây?" Tôi phải cẩn thận dù cậu là "màu sắc" (chương sau).

"Thì...cảm ơn mày chuyện lần trước thôi! Cầm mau đi!"

"Cảm ơn bạn Dũng đẹp trai, khoai nhỏ!!"

Dũng cười thật tươi vì sự trẻ con của tôi, cùng nhau đón nhận một ngày mới tốt lành và suôn sẻ.

"Khởi, mày làm bài tập hóa chưa?" Lan Hương hỏi tôi.

"Mượn chép hả?"

"Hì hì." Nhỏ cười xấu hổ.

"Nè." Tôi đưa vở xuống cho nó.

Vừa quay lên thì:

"Dũng ơi!" Tú gọi Dũng.

Tôi rống tai lên điều mà Tú sắp sửa làm. Thật tò mò!

Đột nhiên Trung gọi tôi:

"Khởi ơi!"

Tôi không thể tập trung cho chuyện khác, làm bỏ qua tiếng gọi ấy.

"Khởi! Khởi!"

"À...hả?"

"Bài này tao không biết làm, mày chỉ tao với!"

"À...bài này tao cũng không biết làm." Tôi biện lí do để có thể nghe được chuyện tôi muốn ghe.

"Vậy để tao đi hỏi đứa khác, mày làm bài tập tiếp đi!"

"À...ừ.. Xin lỗi nha!"

"Không sao."

Tôi tập trung lại với chuyện quan trọng.

"Này là món quà nhỏ, mong Dũng sẽ nhận, đó là tình cảm của Tú." Câu đưa ra món quà nho nhỏ, được gói cẩn thận, màu xanh xinh xắn.

Dũng không cảm xúc, lạnh lùng từ chối.

"Mang về đi! Tao không cần thứ này đâu. Sau này đừng thế nữa, tao không thích! Đừng phiền!"

"Dũng không cần phải suy nghĩ kĩ sao?"

"Không!"

Tôi thấy vẻ mặt Tú tràn đầy sự thất vọng, mặt cúi xuống. Cậu xấu tính thật nhưng lúc này trông cũng rất đáng thương.

Tiến lưu manh từ đâu đến, cặp vào vai Tú – đôi vai đang suy sụp, thất vọng.

"Thấy chưa! Tao nói thằng Dũng có người yêu rồi mà mày không tin. Đi tỏ tình làm gì không biết!" Tiến đầy vẻ mỉa mai, khó nghe, làm mọi người tò mò, ánh mắt đổ về.

"Dũng không thể nào yêu được thằng Khởi!" Tú không chịu thua.

"Tụi nó chơi bê đê với nhau sao mày nhìn thấy? Nhìn vậy thôi, chứ thằng mất dạy đó cũng bê đê phết ra đó!" Giọng điệu đầy vẻ khiêu khích.

"Mày nói ai mất dạy? Mày nói ai bê đê?" Dũng đứng dậy đập bàn, chỉ thẳng tay vào mặt Tiến. Tình thế ngày càng gay gắt.

"Thì không phải mày sao? Hai đứa con trai nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rồi!" Tiến diễn tả hành động...

"Mày..." Tiến bị ăn ngay cú đấm của Dũng sau câu nói ấy. Dũng đang rất hăng và nóng máu, đang muốn chiến đấu, trong khi Tiến thì luôn khiêu khích. Tôi sợ sẽ có chuyện không hay nên đứng lên giữ chặt cậu.

"Thôi mà Dũng! Nhịn chút đi!!!"

"Kìa kìa...thấy chưa ôm nhau kìa.. Bê đê hèn hạ, có mà không dám nhận!!"

"Tránh ra đi!!"

Dũng hất mạnh tôi qua một bên, khiến lưng tôi va vào cạnh bàn vang lên một tiếng thật mạnh, thật đau.

Tôi bất ngờ về hành động ấy, cũng không đủ sức lực để chống lại lực đẩy ấy nên đành để bản thân bị đau, bị tổn thương.

Mọi người xen vào, can ngăn giữa hai người. Cậu bớt hăng máu, mọi người kéo Tiến về chỗ. Tôi vẫn ngồi yên đó trên nền gạch lạnh lẽo, tôi vừa đau vừa thất vọng đến không thể nói nên lời, không biết mình phải làm gì! Dũng có nhìn đến tôi và có cảm nhận rằng hành động của mình đã quá nên cậu khum xuống, lo lắng đỡ tôi.

"Có sao không? Tao xin..."

"Không cần đâu!" Tôi nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, hất tay cậu, tự mình đứng dậy và phủi sạch tay bước về.

Lòng không ngừng thất vọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory