Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ đó, không khí trở nên căng thẳng, khó chịu. Nhiều lần tôi thấy Dũng có ý muốn bắt chuyện, xin lỗi nhưng tôi đều không cho phép.

Bầu trời tháng ba bỗng đóng lại tối sầm, mây đen hùng hồn kéo đến, che mất đi ánh mặt trời của buổi trưa tan trường.

Hạt mưa nhỏ dần dần rơi xuống, bắt đầu phủ ướt cả sân trường. Tôi lém lỉnh nhìn trộm bầu trời rộng lớn bên ngoài, thở dài có chút vui lòng, vì ít ra cũng có ông trời luôn đồng cảm, và chia sẻ nỗi buồn với tôi.

Dũng ngồi bên phải ôi, nếu muốn nhìn qua cửa sổ, ánh mắt phải đi qua nơi đó. Cậu nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, ngớ ngẩn mơ hồ, vì cậu tưởng tôi đang mải mê nhìn cậu ấy và cười tủm tỉm trong khi vừa nãy trông tôi có vẻ rất đáng sợ.

Tôi sụp mặt xuống, quay lên tập trung vào bài giảng, không để tâm đến cậu.

Mưa bên ngoài to dần, to dần. Tôi không lén nhìn nữa nhưng cũng có thể nghe thấy và cảm nhận được qua tiếng mưa, qua vị mát mẻ của không khí mưa.

Tiếng trống trường vang lên, khép lại một ngày học mệt mỏi, khó chịu. Tôi nhanh chóng thu dọn thật mau và không đợi ai cả. Nếu như bình thường là phải chờ cậu và cả hai cùng về chung.

Dũng đuổi theo tôi, siết giữ tay tôi thật chặt và tôi kéo đi. Cổ tay tôi rất đau vì cậu nhưng có cố vùng vẫy, có muốn thoát thì cũng không thể được. Vì sức lực của cậu là sức lấn át người khác.

Đến nơi giữ xe, cậu buông tay tôi. Cổ tay tôi vừa đỏ vừa đau, tôi thật muốn đánh lại cậu để trả thù.

"Đứng đó! Chờ tao!" Cậu ra lệnh.

Tôi tỏ ra không nghe thấy, mà quay đi nơi khác. Ánh mắt tôi đón nhận những cơn mưa đầu mùa, hai tay tôi khoanh lại vì chút lạnh của mưa buồn.

Tôi vẫn cứ đứng đó, không phải là vì tôi nghe lời cậu mà vì tôi chẳng biết phải đi về đâu vào lúc mưa to thế này.

Tôi bỗng giật mình vì Dũng. Cậu cùm vào người tôi một chiếc áo mưa được chuẩn bị trước đó. Tôi tỏ ra khó chịu, phản đối nhưng bị cậu nghiêm nghị giữ tôi lại và mang vào. Điều ấy càng làm tôi khó chịu.

Thật lòng tự ái, vì một chút giận dỗi vu vơ lấn át nên tôi mới tỏ ra khó chịu với Dũng nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái tình mà cậu dành cho tôi. Cậu sẵn sàng ướt người để mang cho tôi chiếc áo mưa!

Cậu leo lên xe, một chân chống xuống đất, kéo tay tôi ám hiệu hãy lên xe và cậu sẽ đi qua trời mưa để đưa tôi về.

Tôi chần chừ, không chiu lên.

"Đừng giận nữa! Mau lên xe đi!"

Tôi chần chừ lại để suy nghĩ bản thân mình cần làm gì ngay lúc này. Sau một phút, tôi đã đưa ra quyết định của mình, quyết đinh ấy đã dẫn đến sự xấu hổ, có lỗi cho ngày hôm nay nhưng nếu không có nó, tôi sẽ không thấy được tình cảm cậu dành cho tôi nhiều đến mức nào. Tình cảm? Tình bạn, tình người, hay tình yêu tôi đều rất trân trọng!

Tôi bỏ đi một mạch thẳng về phía trước, đi vào trong mưa. Có lẽ câu trông nhìn tôi với con mắt rất ngạc nhiên và tức giận nhưng chính tôi mới là người có quyền đó.

Tôi vừa đi vừa cởi chiếc áo mưa ấy, đến một chiếc thùng rác, ném nó vào. Đó là sự sĩ nhục lớn tôi dành cho cậu!

Cậu có lẽ rất tức giận, nhưng vẫn còn kiên nhẫn để lo lắng cho tôi.

Tôi vẫn cứ lì lợm đi trên vỉa hè, đi trong mưa để về nhà dù nó cách đây khá xa. Cậu chạy thật chậm sau đó, kiên nhẫn bảo tôi lên xe.

"Lên xe mau đi! Tao đưa về nè!" Giọng cậu nhẹ nhàng và ấm áp trong mưa.

Tôi có nghe nhưng không xem trọng lời ấy, ngang ngược mà bỏ đi tiếp.

"Ướt là bị cảm đó! Lên xe đi Khởi!" Cậu vẫn kiên nhẫn.

"..."

"Mưa lớn quá kìa! Lên xe đi, cảm là mệt lắm đó!"

"..."

"Lên xe đi rồi giận dầm mưa bị bệnh rồi lấy sức đau mà giận?"

"..."

"Không lên phải không?" Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tôi dừng lại. Nhìn thẳng vào mặt cậu, hô to:

"Tao không cần mày nữa! Mau cút đi!"

Cậu vô cùng tức giận:

"Được! Không thèm tao nữa chứ gì? Mày cứ đi bộ mà về đi, chết luôn đi!!!" Cậu rất dữ tợn.

Đây là lần đầu tiên cậu tức giận với tôi nhiều đến thế, cũng là lần đầu cậu dùng ánh mắt hét ra lửa để nhìn tôi. Tôi chợt nhận ra mình yếu đuối, không đủ kiên định để đáp trả lại sự dữ tợn ấy của cậu. Tôi thành thật sợ và không muốn nhìn thấy cậu trông đáng sợ ấy thêm một lần nào nữa! Tôi sợ cậu sẽ ghét tôi mất!

Rồi, cậu đạp nhanh bỏ đi về phía trước, bỏ lại tôi nơi này hối hận tiếp nối hối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory