Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lạc trong cơn mưa, lang thang trên con đường dài hun hút. Trong đầu luôn ám ảnh bởi ánh mắt, giọng điệu dữ tợn ấy của cậu dành cho tôi. Có phải tôi mới là người đã sai không? Không thể! - Không hể nào! Tôi không thể nào sai! Tôi cương quyết không nhìn nhận những sai lầm mà mình đã mắc phải. Đó tiếp tục lại là một sai lầm!

Cô đơn trong cơn mưa lạnh lẽo làm tôi lạnh cả người và lạnh cả lòng. Tôi dừng bước lại, khóc tức tưởi, khóc một cách như bản thân mình đã phai chịu nhiều oan ức, tổn thương. Lặng lẽ nhờ những hạt mưa cuốn đi những giọt nước mắt, uốn đi những tự tôn không đáng có, cuốn đi những chuyện không hay của cả hai. Tôi muốn làm lành với cậu, muốn vui vẻ lại với cậu như trước đó!

Cậu quay trở lại, bóng hình quen thuộc ấy dần dần to lớn lên đi theo con đường ngược chiều để đến cạnh tôi. Tôi thôi mếu máo, khóc oan, ngạc nhiên nhìn cậu. Lòng tựu hỏi: "Đây có phải là hoang tưởng? Nếu là cậu thật thì...vì sao?"

Dũng thắng xe lại, không đợi dựng xe lại đàng hoàng, đã bước xuống bỏ xe ngang nhiên đi về phía tôi. Để lại chiếc xe ngã xuống vang lên một tiếng "ầm". Tôi nhìn xe ngã, nhìn cậu không kịp chớp mắt, tôi thật tình không thể hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.

Cậu kéo bàn tay tôi, đặt trên đó là một chiếc áo mới tinh mà cậu vừa mới mua.

"Mang vào đi!" Dũng nhẹ nhàng, hơi ấm từ giọng nói, đủ làm tôi ấm trong cơn mưa lạnh giá này.

Tôi dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều gì đó khiến tôi không thể dịu người, làm hòa với cậu.

"Không cần!" Tôi "ngu ngốc" lạnh lủng rồi bước đi.

Dũng không tức giận, không to tiếng, cậu kéo và giữ tôi lại. Cậu mở áo mưa ra và mang nó vào cho tôi. Với tôi đó là một thái độ bực dọc, khó chịu.

"Về thôi!" Cậu nhẹ nhàng giữ cổ tay tôi, và mong muốn tôi đi cùng cậu.

Cứ đứng yên, tôi không chấp nhận cũng không phản đối.

"Về nhà rồi tao cho mày giận! Muốn giận bao nhiêu cũng chịu, còn bay giờ thì về nhà thôi! Mau lên, về thay đồ kẻo bị cảm đó. Cảm là tao bỏ mặc luôn!"

Tôi mềm lòng, cảm kích, ngoan ngoãn vâng theo lời của cậu ấy. Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy, sự quan tâm ấy một lần nữa khiến trái tim này mãi ghi nhớ, khiến trái tim này lại một lần nữa rung động, khiến tôi có thêm những hình ảnh đẹp đẽ để tương tư, để thổn thức về một người đặc biệt của mình.

Cậu dựng lại xe, phóng lên xe chuẩn bị, chỉ cần tôi lên là có thể xuất phát đi đến điểm dừng.

Phía sau cậu dù là trong mưa, dù là trong khó khăn, tôi vẫn luôn cảm thấy an toàn và ấm áp đến lạ.

Dũng đạp xe từng vòng dưới mưa, mưa làm ướt áo cậu, bám vào da, vào thịt. Tôi ngồi ở phía sau cứ thích thú nhìn chúng bị lộ ra, cười tủm tỉm vì xấu hổ và ngại ngùng nhưng vẫn không thể dừng sự "biến thái" lại được.

"Sao không mua hai cái?"

"Là có lí do riêng!"

"Là lí do gì? Chỉ là không thể mua áo mưa mà cũng không nói được à?" Trong tôi vẫn còn khó chịu.

"Hết tiền!"

Tôi mỉm cười thầm sau câu nói của cậu, cố gắng không đẻ phát ra tiếng vì dù gì cũng phải đang giận cậu.

"Dừng lại đi!!! Dừng lại!"

Cậu ngạc nhiên thắng gấp, theo quán tính tôi ngã về phía trước và ôm hờ eo cậu.

"Có...chuyện gì?" Cậu cũng hơi ngại thì phải.

"À..tao...có tiền, mua thêm một cái đi!"

Cậu không thèm trả lời tôi mà cứ đạp xe đi tiếp.

"Tại sao vậy?"

"Không thích!"

"Hay! Để bị ướt vậy!"

Cậu cố tình thắng lại đột ngột để...tôi theo quán tính mà ôm cậu.

Tôi ngạc nhiên không biết có chuyện gì.

"Đổi ý hả?"

"À... không có gì...Tiện tay thắng lại chơi thôi! Thử thắng để coi có ăn không ấy mà! Ha ha." Cậu cười gian xảo.

Tôi bắt đầu thấy nghi vấn, và hiểu ra ý đồ của cậu. Như tôi đã đoán, sẽ có lần thứ ba, cậu lại đột ngột thắng lại, nhưng lần này không như cậu tưởng vì tôi đã chuẩn bị tư thế trước để không phải ôm cậu (mặc dù tôi cũng rất thích).

"Không có lần thứ ba đâu!"

Cậu cười hà hà rồi đi tiếp.

Dừng lại trước cổng nhà, khi cơn mưa vẫn còn khá to và chưa có dấu hiệu dừng lại.

"Tao về nha!?"

"Khoan đã!"

Cậu ngạc nhiên:

"Có chuyện gì? Muốn đánh tao hả?"

Tôi cởi áo mưa ra định trả lại để cậu mang về khi trời vẫn còn mưa. Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ý và ngăn hành động của tôi lại.

"Vào đi! Lại ướt đó!" Cậu đẩy tôi vào trong, nhanh chóng chạy mất hút.

Tôi đứng theo đó khi bóng hình cậu khuất dần nơi cuối con đường mưa.

Trong đầu cứ mãi vang lên hình ảnh đẹp đẽ ấy về một người đặc biệt. Cảm nhận cuộc đời này thật may mắn, thật "màu sắc", thật vui vẻ khi có người ấy.

"Tôi rất thích cậu!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory