Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vào nhà, việc đàu tiên tôi làm đó là phơi lại ngay ngắn chiếc áo mưa ấy. Chiếc áo mưa đặc biệt!

Chiếc áo mưa nằm gọn gàng trên sào, tôi cứ thẩn thờ nhìn chúng, mắt và miệng cứ không ngưng cười tủm tỉm.

Tôi hắt hơi liên tục.

"Sao không chờ mưa tạnh rồi hẳn về? Mau thay đò đi Khởi, con còn đứng đó làm gì? Cảm lạnh cho bây giờ."

"Dạ...con biết rồi." Tôi lại hắt hơi.

Tôi lon ton chạy đi tắm, xuống nhà ăn trưa rồi bắt đầu một giấc ngủ.

Mưa bên khung cửa sổ vẫn đang rả rích, tiếng mưa như tiếng lòng ai đó đang thổn thức, tiếng mưa làm xua đi những bình yên trong tâm hồn.

Tôi lên giường, mỉm cười nhớ đến hình ảnh "đẹp trai" ấy, rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ khi bản thân đã bắt đầu thấy có chun chút khó chịu trong người.

Màn đêm buông xuống, gia đình tôi lại quay quần bên nhau sau bữa cơm.

Tôi đang coi chương trình mà mình yêu thích, chương trình này chỉ phát sóng một lần một tuần.

"Khởi, con qua dì Năm mua cho ba gói thuốc đi con!"

"Hút thuốc không tốt đâu! Ba đừng hút nữa!" Tôi trả lời ba nhưng mắt vẫn chăm chăm vào màn hình ti vi.

"Đi mua cho ba đi Khởi!" Ba năn nỉ tôi khi tôi lười biếng.

"Nhưng mà con đang coi TV mà? Cương trình này hay lắm chỉ phát một lần một tuần thôi. Con không thể bỏ lỡ được. Hay ba chờ con xem xong đi, đến 7h thôi!?"

"Vậy thì con đi nhanh rồi về coi tiếp. Đi đi Khởi, ba cho con tiền mua bánh.

Tôi có chút lưỡng lự.

"Tại con muốn giúp ba thôi nên mới đi đó."

"Ba biết! Ba biết!"

Tôi nhận tiền rồi hí hửng chạy nhanh qua dì Năm mua thuốc cho ba.

Đi ra đến cổng thì bất ngờ gặp Dũng. Tôi bước đến, ngạc nhiên hỏi:

"Sao giơ này đứng đây? Tìm tao hả? Sao không gọi tao ra?"

Cậu không trả lời, chỉ đưa cho tôi một gói chỉ toàn là bánh và đồ ăn vặt mà tôi thích.

"Tốt vậy? Cho tao à? Hí hí. Phải tốt vậy chứ."

"Tao chỉ tiện đường đi qua đây thôi. Có mua cái này nhiều quá không ăn hết nên định cho mày."

"Ohhhh. Ra là vậy!" Tôi "ngu ngốc" tin cậu mà thất vọng ra mặt.

"Không vui hả?"

"Không phải!"

"Vậy không thích hả?"

"Không phải! ...Nhưng mà sao lại mua nhiều vậy, để dư?"

"Lúc nãy thấy thích nên mua nhiều, giờ thì không thích, không muốn ăn nữa. Không ăn thì thôi trả lại tao mang về!"

"Có ai ngu vậy đâu!! Đồ ngon mà!!"

Tôi cười, cậu cũng cười vui vẻ khi tôi thích nó. Cả hai mất đi sự thất vọng hay hồi hộp.

"Nhưng mà nè, vậy có kì hông?"

"Hả?"

"Thì...cứ nhận đồ không hoài, kì lắm! Hay tao gửi tiền trả lại mày nè, coi như tao mua lại đi. Dù mày nói mày không thích nhưng mà nó vẫn còn nguyên mà?" Tôi đưa cậu tiền mà ba tôi đưa để mua thuốc. Không biết bao nhiêu phải trả, cũng không biết phải trả bao nhiêu!

"Tao về!" Cậu lạnh lùng bỏ ngoài tai những điều tôi nói.

Tỉnh bơ đạp xe đi, nhưng tôi chay theo nắm lại.

"Nè, khoan đã. Đến đây chỉ để cho đồ vậy thôi hả?" Tôi nghĩ là phải còn gì đó nữa thì cậu mới đến.

"Không! Vào nhà đi!"

Nói rồi, cậu chạy đi. Được khoảng vài mét thì cậu dừng lại có điều muốn nói.

Cậu quay lại, nói to:

"Khởi, mình làm hòa nhá?" Cậu căng thẳng, nghiêm túc.

"Thôi thì miễn cưỡng đồng ý vậy. Cảm ơn nhe!!"

Cậu mỉm cười, không còn vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng như lúc nãy. Cậu đạp xe đi, hình bóng cậu khuất dần sau cuối con đường. Tôi cứ đứng trông theo mãi.

Tôi quay vào nhà ....Nhưng mà.....hình như ...có cái gì đó ...không ổn!!!!

Ba nhìn tôi, xòe tay ra:

"Thuốc của ba đâu?"

"Chết! Con quên rồi!!! Để con đi mua liền!!!!" Tôi chạy ngay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory