Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nắng, mưa đến là một ngày buồn!

Một ngày mưa, nắng đến là một ngày vui!

Một ngày cậu đến, tình yêu đến là một ngày vui!

Một ngày tình yêu đến, nhưng cậu chưa thể sẵn là một ngày rất buồn!

Hạt sương long lanh đọng lại trên tán lá, tích động nặng trĩu rơi xuống thành hạt. Chú chim nhỏ lon ton đứng hót trên nhánh cây ven cửa sổ trong không khí khá yên ắng, làm nên không gian buổi sáng sớm mai thật dịu dàng và trong lành. Chiếc áo mưa sau một đêm vẫn nằm gọn gàng và ngay ngắn trên sào. Nó bị ướt vào hôm qua nhưng nay đã khô. Còn người hôm qua bị ướt, hôm nay cũng đã khô, nhưng thêm cái cảm lạnh.

Sổ mũi, nghẹt mũi, sốt là những gì mà tôi cảm nhận được sau một giấc dài. Cũng ì chúng mà hôm nay tôi phải nghỉ học. Khá tiếc cho một ngày không được gặp cậu ấy!?

Tôi xếp gọn gàng lại chiếc áo mưa, cất giữ nó lại trong tủ.

Nằm chán nản, tôi nhớ đến cậu, nghĩ đến câu nói của cậu ngày hôm qua.

Đại loại là:

"Nếu mày bện thì tao bỏ mặc mày luôn!"

Tôi ngây thơ, ngu ngốc nghĩ thầm.

"Có khi nào thật không nhỉ? Nhưng mà chắc không đâu! Cậu chỉ hù mình thôi!"

Mỉm cười nói với những suy nghĩ ngây thơ, tôi ngồi dậy và xuống nhà. Cùng lúc ấy, Lan Hương và Dũng đến.

"Con chào dì"

"Con chào dì ạ!"

"Này là Dũng, bạn học chung lớp với con, Khởi luôn đó dì."

"Ừ. Dì chào hai đứa. Tìm Khởi hả con? Nó ở trên phòng đó!"

"Dạ."

Tôi vang lên tiếng, mặc dù chưa đến.

"Mẹ ơi con đói quá rồi! Mẹ nấu xong cháo chưa?"

Tôi ngáp to. Khi hai người họ, tôi ngạc nhiên, xấu hổ.

"Ủa?"

"Tao đến cho mày mượn tập chép bài với lại hỏi thăm mày."

Nhìn sang Dũng, cậu nhướng mắt với tôi, tôi bĩu môi đáp trả.

"Lên phòng tao chơi đi."

"Nhưng mà mày không ăn hả? Mày đói mà?"

"Thôi! Để chút nữa ăn. Cũng ko đói lắm đâu!"

Tôi nói rồi đi trước dẫn đường, nhưng vẫn nhớ nhanh tay rót hai ly nước mang lên mời bạn.

Dũng vừa uống cốc nước, cậu vừa quan sát khắp căn phòng. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi căn phòng của tôi lại đơn giản đến vậy.

Cậu đưa tay, sờ vào trán tôi một cách rất bất ngờ, khiến tôi ngạc nhiên.

"Làm gì vậy?"

"Vẫn còn nóng!"

"Thấy mày vậy chắc cũng khỏe rồi nên khỏi hỏi thăm khách sáo vậy!" Hương rất tỉnh.

"Bạn tốt dễ sợ!"

"Haha"

Hương nói rồi bước đi lấy tập để cho tôi mượn.

Dũng nhìn tôi, nắm kéo tay tôi nhanh chóng để vào đó một mảnh giấy nhỏ. Tôi nhanh chóng hiểu ý gì, và cất giấu nó đi.

Cậu chỉ tay về gói bánh của ngày hôm qua.

"Bệnh thì nên ăn nó!"

"Biết rồi! Biết rồi!"

"Nè, Khởi nay có mấy môn này nè. Mày chép lại đi rồi chiều tao học thêm ghé lấy. Giờ tao phải về rồi, về trễ lại bị la."

Hương mang cặp vào vai, chuẩn bị về.

"Dũng ở lại đây chơi nha, tao về trước."

"Khoan đã! Thôi tao cũng phải về!"

"Sao không ở lại chơi? Tao bận nên về sớm thôi!"

"Tao cũng bận."

"Bận gì?" Tôi hỏi cậu.

"Tao cũng phải về ăn cơm, để mày ăn nữa. Ai cũng đói rồi!"

"Ờ. Vậy thôi về đi. Bữa khác đến chơi."

Tôi theo họ, xuống tiễn hai cậu về. Khi nhìn hình bóng họ khuất dần, tôi nhanh chóng chạy lên phòng đọc "mảnh giấy bí mật" ấy.

Trong đó là những nét chữ nguệch ngoạc, xấu xí nhưng quen thuộc với tôi:

"Có áo mưa còn bị cảm, không có chắc nằm la liệt giường quá!"

Tôi liên tục lật lại mặt trước rồi mặt sau, cảm thấy có một cái gì đó lạ lắm. Hình như thiếu thiếu cái gì đó...

Tại sao chỉ có bao nhiêu đó thôi ư?

Không phải là lời lẽ quan tâm, ân cần sao?

Có khi nào miếng giấy ấy đã bị ai đó đánh cắp?

ĐỒ VÔ DUYÊN!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory