Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ Nhật, ngày 26/3, cuối năm lớp 10,

Đó là một ngày lễ, và ngày lễ năm ấy cũng ngay vào ngày chủ nhật cuối tuần. Nhân cơ hội đó trường đã tổ chức hội vui chơi gồm nhiều trò chơi mang tính bổ ích cho việc học và việc chuẩn bị cho kì thi quan trọng còn lại cuối năm. Đó cũng là dịp bạn bè và thầy cô thêm khăng khít, thêm niềm vui. Ngày ấy cả lớp đi đủ, trừ tôi vì tôi còn bận phải đi học thêm.

Ngày hôm sau, khi vừa đến lớp, Dũng dằn mặt tôi với chiếc cặp của cậu và cậu mỉa mai tôi:

"Ham học quá hé! Lúc nào cũng thấy học thôi!" Giọng cậu có vẻ như muốn tôi nhận lỗi vì mình đã sai.

"Thích!" Tôi nhẹ nhàng nhưng ngang ngược, tiếp tục loanh quanh ôn bài không thèm đếm xỉa đến mặt cậu.

"Học cho lên lớp là được rồi..."

"..."

"Sau này lớn lên, khi mày nhớ lại nhũng ngày này thì điểm số không làm cho mày cười đâu. Chỉ có kỉ niệm với bạn bè mới làm mày cười thôi!"

Cậu nói rồi bỏ đi, tôi vẫn không nhìn lấy cậu một cái, nhưng từng chữ trong câu nói của cậu tôi đều rất lắng nghe và suy nghĩ. Chắc có lẽ sau này tôi mới thực sự thấm câu nói ấy.

Thời gian cứ thế lặng thầm trôi, một ngày, một tuần rồi một thán, đưa chúng tôi đến ngày nhận kết quả của một năm học dài.

"Kết quả học kì 2 này cô thấy có một vài em đã có tiến bộ và rất đáng khen, đặc biệt là Dũng, cô rất hài lòng về em!"

Cả lớp vỗ tay tuyên dương cậu, tôi cũng rất tự hào vì điều đó.

Chúng tôi nhận phiếu kết quả trên tay. Tôi ngó sang cậu, cậu giấu nó đi không co tôi xem.

"Giỏi quá ha! Được cô khen hơn cả tao luôn!!! Ghen tị quá đi à!"

"Hahaha"

Tôi cười trông thật hạnh phúc.

"Khởi!" Hương gọi tôi.

"Hả?"

"Chút đi ăn chè không? Tan học vẫn còn sớm mà."

"Ok. Cũng được!"

"Rủ thằng Dũng đi với."

"Rồi."

"Dũng, đi ăn chè không? Tụi nó rủ kìa."

"Có!!!!"

Tan học, chúng tôi cùng nhau đi đến quán. Bầu trời trong xanh với ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng. Cơn gió hè khẽ khàng lướt qua đôi mắt, khiến lòng này bỗng trở nên thật nhẹ nhàng, bay bổng không còn áp lực của điểm số, không còn nhũng ngày thức khuya dậy sớm học bài. Một mùa hè nữa lại đến rồi! Nhưng hè cũng buồn vì một điều gì đó!

Chúng tôi ghé lại quán quen, nơi từng chứng kiến bao ồn ào, nhũng trận cười nghiệt ngã, những trò đùa bá đạo của chúng tôi.

"Dì Trân ơi! Cho tụi con bốn li chè đậu, một thập cẩm đi dì!"

"Rồi."

Mỹ Ngọc hỏi:

"Khởi, cho xem phiếu điểm của mày với, học giỏi quá à!!"

"Nè." Tôi đưa cho Mỹ Ngọc.

"Nhìn mà đã mắt ghê á, toàn điểm cao chót vót!"

"Hương khùng, nghỉ hè chắc tao nhớ mày nhiều lắm." Hữu Thừa chợt nói, câu nói của cậu khiến chúng tôi phì cười vì độ ngọt ngào.

"Im đi!"

"Mày có nhớ tao không?"

"Ai thèm nhớ cái mặt khó ưa của mày chứ!"

"Bô tao đẹp trai thế này mà mày không thấy sao? Tao đâu có khó ưa."

"Đã xấu rồi còn khùng!"

"Nè nè, hai tụi bây lấy cái bàn đó ra ngồi riêng đi. Tao thấy lạc lõng quá!"

Dì Trân mang chè ra.

"Dì Trân ơi nhìn sáu li chè này dì có thấy gì không dì?" Ngọc chống cằm, giọng đầy tâm sự.

Dì Trân ngạc nhiên:

"Thấy gì Ngọc?"

"Con thấy lạc lõng quá! Năm..."

"Thôi dì nên đi vô đi dì. Nó bị khùng đó dì, không cần phải quan tâm đâu." Lan Hương kéo dì vào.

"Haha"

"Nói nghe nè, nghỉ hè tụi bây có đi chơi đâu không?" – Lan Hương.

"Không!"

"Không luôn!"

"+1"

"Thế còn mày, Dũng?" Tôi hỏi cậu.

"Chắc là... không!"

"Hè của ai cũng không đi chơi nhỉ? Nghỉ hè tao cũng phải đi học thêm, không có được rảnh như tui bây!" Tôi thở dài than thở.

"Tao cũng có gì hơn mày? Nghỉ hè là tao không có được cho tiền, mà còn phải giữ em, nấu cơm, giặt đồ nữa. Riết rồi hè nào tao cũng sợ!" – Mỹ Ngọc.

"Hè của tao thì lại không có một cái gì để làm. Suốt ngày cứ nằm đó, chán lắm!" – Hữu Thừa.

Hóa ra ai cũng có nhũng khó khăn, nhũng câu chuyện của riêng mình. Vậy mà từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ mùa hè của mình là mệt mỏi, là chán nhất. Khổ của tôi chắng là bao so với nhiều người, tôi nên biết trân trọng những gì mình đang có thì hơn!

Tan tiệc, chúng tôi đi về.

Trong cái nắng của mùa hè oi ả, chúng tôi mỗi người một vẻ đang trên đường về. Dũng có chút gì đó là lạ, không như mọi hôm hoạt náo hay làm tôi vui cười. Dũng im lặng, không khí im lặng, chiếc xe vẫn cứ xoay đều hướng về phía trước.

Dũng dừng lại trước nhà, để tôi xuống rồi chạy mất đi không một lời tạm biệt. Thái độ của cậu làm tôi cảm thấy khó chịu và bất an, không biết bản thân mình có làm điều gì khiến cậu không hài lòng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory