Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày thứ ba, của năm 2000+

Những ánh nắng ban mai dịu nhẹ đầu tiên của một ngày dần hé lộ. Lăn tăn chạy qua ô cửa sổ, ánh nắng sáng chạy vào phòng tôi. Tôi mệt mỏi thức dậy sau một đêm lại tiếp tục khó ngủ. Tỉnh dậy không phải vì đủ giấc, mà tỉnh do mệt mỏi quá, cả người thật nặng nề không thể ngủ được nữa. tôi ngồi dậy, tay vỗ lên trán đẻ xoa bớt cơn đau đầu. không muốn bước ra khỏi giường, hay chính xác hơn là không thể bước nổi, cả người như vác thêm tấn sắt. tôi muốn xỉu tại chỗ khi nhìn thấy chiếc đồng hồ đến 6h35( 10' nữa vào học). Có lẽ chiếc đồng hồ báo thức đã không thể đánh lại cơn mệt mỏi của tôi nen đành ngậm ngùi mà chịu im lặng. Tôi vội bật tung lên, ngồi dậy và vệ sinh thật gấp gáp. Cùng lúc ấy, mẹ gõ cửa và bước vào.

"Khởi, chưa xong nữa hả con? Ba đang chờ kìa!"

Tôi vừa đánh răng gấp rút vừa trả lời

"Mẹ... kiu... ba... đi... trước đi! Mẹ bắt xe ôm dùm con, con trễ rồi!"

"Ừ." Mẹ nói rồi xuống nhà kêu ba đi trước, và gọi xe ôm bác hàng xóm. Mẹ lại lên phòng tôi:

"Mẹ kêu rồi! Con xong chưa?"

Tôi vội lấn đường của mẹ, chạy xuống nhà.

"Quên áo khoác nè Khởi."

"Thưa mẹ con đi học!"

"Hay nghỉ đi, nhìn sắc mặt con không ổn tí nào!"

"Ổn mà! Ổn mà! Đi thôi chú!"

Vội vã là thiếu sót, vội vã là bỏ quên. Bác dừng xe lại trước cổng trường, tôi vội đến mức không kịp đưa lại bác nón bảo hiểm, bác thấy tôi vội quá cũng không kêu đòi lại.

Tôi chạy một mạch đến lớp, càng chạy càng thấy mệt dữ dội và chóng mặt. Giờ này là vào tiết nên chắc cô chủ nhiệm cũng tới lớp rồi.

"Xin lỗi cô! Em đi trễ!"

"Vào đi! Đừng đi trễ nữa, lần đầu cô tha."

Hai tiết đầu nặng nề lê lết trôi qua, tôi không tài nào tập trung với sức khỏe của mình hiện tại .

Tiếng trống tan tiết vang lên, giải thoát con người tôi.

"Hương, lên đây tao nói nghe" – Tôi gọi nhỏ.

"Đợi tao chút!"
Ngọc Nga gọi lên tôi:

"Khởi, chiều mai rảnh không?"

"Có chuyện gì à?"

"Mai sinh nhật tao, mày đến nha! Đây là thiệp mời!"

Lịch sự nhận tấm thiệp từ Nga. Nhưng chắc là tôi sẽ không đi vì sức khỏe và tôi còn phải đi học thêm.

"Dũng cũng đến nha mày!?"

"Chưa biết! Cậu trả lời với vẻ lạnh lùng, khó chịu và không thích.

"Có mời tao không Nga?" – Thừa đùa với cậu ấy.

"Mời cả lớp trừ bản mặt mày!" – Cả hai rất nghịch nhau.

Hương lên:

"Mày kêu tao có gì hà Khởi?"

"Mày có nước không? Cho tao chút đi!"

"Ừ."

Nhỏ đi về chỗ lấy nước rồi đưa tôi.

"Sát vô, tao ngồi với!" – Nhỏ lấy tay đẩy tôi vào trong khi tôi đang uống nước.

"Ngồi ở bàn trên đi, đang còn trống mà."

"Không thích."

Hương ngồi xuống, đẩy tôi vào giữa. có lẽ vì vậy mà Dũng bỏ đi. Hương nói lớn tiếng khi thấy cậu bỏ đi, kiểu khó chịu:

"Muốn đuổi người ta hay gì vậy? Ngồi có chút làm ghê!"

Cậu có là nghe nhưng không mấy quan tâm.

"Mày nay sao đi trễ vậy Khởi?"

"Dậy trễ!"

"Mày bệnh hả? Nhìn mày thấy không ổn cho lắm!" – Nhỏ đưa tay lên trán tôi. Tôi gạt ngang tay nó:

"Không có, mày về chỗ đi!"

Nhỏ về lại chỗ của mình và tôi cũng thế. Nằm gục lên bàn và tranh thủ ra chơi để nghỉ ngơi nhưng sao không thấy đỡ lên tí nào.

Tôi hiu hiu ngủ, cậu ấy về chỗ khi nào tôi cũng không biết.

"Khởi!" – Cậu gọi tôi.

Tôi khó khăn mở mắt và ngóc đầu dậy.

"Chuyện gì?"

"Trong hộc tủ của mày có gì kìa?"

Tôi ngó xuống thì thấy trong ngăn tủ có bánh mì tươi và một chai nước suối. Tôi thản nhiên ăn uống khiến cậu ấy nhìn tôi mãi.

"Chuyện gì? Muốn ăn hả? Cho nè!"

"Không có thắc mắc, ngạc nhiên gì hết hả?"

"Cảm ơn!" – Tôi nói trống không và không nhìn đến cậu.

"Không có gì!" – Cậu cười tươi.

Tính ra cậu cũng là tuýp người dạng ít nói, tinh tế trùng với hình tượng, mẫu người mà tôi quý mến. trái ngược so với những ấn tượng ban đầu của tôi với cậu ấy, trái ngược với lời mà Lan Hương đã nhận xét về cậu. Đúnglà chúng ta không thể đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài hoặc chưa tiếp xúc nhiều với họ.

*Tiếng trống vào học*

Thầy vội vã bước vào lớp.

"Đọc bài 10 cho thầy, một chút vào thầy hỏi đó. Thầy có việc bận, chờ thầy một chút. Thầy đi, tôi gối đầu lên tay của mình để ngủ. Được một lúc thì cậu ấy cất tiếng, giọng nhẹ nhàng nhất từ trước tới giờ tôi nghe được từ cậu:

"Bệnh sao không nghỉ đi?"

"Không được!"

"Không học một ngày cũng có ở lại lớp đâu!? Mà nếu có ở lại thì tao xin cho, lo gì!?"

Tôi mỉm cười vì câu nói của cậu. Thầy trở vào, tôi ngồi dậy ngay ngắn bắt đầu tiết học.

"Khởi, đọc rồi trả lời câu số một dùm thầy."

*Đọc*

"Dạ thưa thầy......" – Tôi không biết trả lời vì tôi vẫn chưa đọc bài.

"Em sao vậy Khởi? Nãy giờ em làm cái gì?"

"Dạ em xin..." – Giọng tôi thều thào vì mệt và cảm thấy có lỗi.

Dũng đứng phắt dậy, khiến tôi và tất cả mọi người đều ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu.

"Nãy giờ em bắt bạn chép bài tập Hóa cho em ạ"

Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu ấy.

"Ừ! Hay lắm! Dứng đó cho tôi, Khởi ngồi xuống!"

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống. Được ngồi nhưng trong lòng không vui, tôi ngước nhìn cậu ấy bằng đôi mắt đáng thương cho bản thân mình. Đây là trách nhiệm của tôi. Tôi không thể là một người trốn tránh trách nhiệm như vậy. Đạp chân xuống đất, tôi sẽ đứng lên để nhận lỗi của mình nhưng cậu kịp lấy tay ép vào vai tôi xuống.

"Đừng! Mày không khỏe mà, ngồi đi! Khỏe rồi chép bài hóa bù cho tao! Hhihi!"

Tôi vui vẻ nhìn cậu bằng một đôi mắt khác, đó không còn là đôi mắt khinh thường, khó chịu hay lạnh lùng, không quan tâm. Cậu không phải là người xấu như Hương nói, cũng không giống như cách mà cậu đã thể hiện. Cậu tinh tế, rộng lượng và tốt tính. Tôi đã xem cậu là bạn, và không còn thấy phiền nữa khi có cậu làm bạn cùng bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory