Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa hôm ấy là một buổi trưa đẹp. Mây trời trong xanh, ánh nắng giòn tan vàng tươi. Hòa trong không gian ấy, là sự náo nhiệt, vội vã của không khí tan trường.

Tôi nhấc từng bước nặng nề hòa vào buổi trưa hôm ấy. Người tôi vẫn cứ thế, vẫn còn rất khó chịu và mệt mỏi.

"Khởi, mày xin cô đổi chỗ đi! Tao thấy thằng Dũng mất dạy quá à, còn dám bắt mày chép bài nữa chứ!"

"Đừng có nói vậy!" – Tôi mệt mỏi, không muốn nói chuyện nhưng phải trả lời nhỏ.

"Mày sợ nó hả? Có gì đâu mà sợ chứ? Đừng có để nó điều khiển mày!"

"Hương, mày ở lại học thêm đi, tao về trước!"

"Tao cũng định nói. Để tao đưa mày về!"

"Thôi, mày ở lại học đi, tao không khỏe nhưng tao về được!" – Tôi không muốn làm phiền đến nó.

"Tao đưa mày về cho yên tâm!"
"Tao nói mày đi học đi, từ đây về nhà có gần đâu lại còn đi xe đạp chứ có phải xe máy!" – Tôi cương quyết không muốn làm phiền tới Lan Hương.

"Nhưng..."

"Mày mà để tao đi xe đạp chắc tao mệt thôi rồi say nắng chết giữa đường luôn!"

"Vậy mày về thế nào?"

"Tao qua quán bên lộ để kêu xe ôm. Nếu không có xe ôm thì tao mượn điện thoại điện về nhà."

"Ừ. Vậy cũng được!"

"Mày đi ăn đi, trễ là hết đồ mày thích đó!"

"Ừ, chiều về tao ghé thăm mày!"

Chúng tôi mỗi người mỗi hướng. Dũng ngồi trong quán, thấy tôi, cậu nhướng mày thay cho một lời chào hỏi.

"Dì Chín, có xe ôm không dì?"

"Ổng mới đưa khách đi rồi con"

"Đưa khách đi rồi sao dì? Vậy có về ngay không?"

"Dì cũng không biết nữa, con nhồi chờ đi, chắc về liền mà!"

"Dạ thôi! Để con gọi mẹ."

"Ừ!"

Tôi quay lưng, bước đi đến trường cấp hai (trường cấp hai ở phía trước, trước lộ còn trường cấp ba phải đi vào hẻm, trước đây cả hai từng là một.)

Dũng chạy xe đạp đuổi theo tôi.

"Khởi!" – Cậu gọi to.

Tôi chạy lại phía sau theo tiếng gọi.

"Mày kêu xe ôm đúng không?"

"Phải! Có gì không?"

"Xe ôm đây!"

"Xe ôm?"

"Ừ!"

"Nhưng mà là xe máy ôm, không phải xe đạp ôm."

"Đã không có rồi mà còn lựa chọn nữa! Lên mau đi, tao lấy giá rẻ cho! – Cậu nói kèm theo nụ cười, nụ cười chói hơn cả ánh nắng trên cao đối với tôi. Tôi đứng thẩn thờ vì say nắng, nhưng là nắng phát ra từ nụ cười của cậu ấy. Cậu kéo tay tôi:

"Lên mau đi!"

"À, ừ!"

"Nhà mày ở đâu?"

"Đi...( chỉ đường)"

Cậu vừa chạy vừa nói:

"Hôm nay có học thêm không?"

"Có, nhưng mà không khỏe nên nghỉ!"

"Chắc tiếc lắm hé! Tại hôm nay không học được mà." – Cậu trêu tôi.

Tôi mỉm cười, cậu nói tiếp:

"Mai nghỉ đi! Khỏe hẳn hoi rồi hẵng đi học, chứ hôm nay cũng có học được gì đâu!" Tôi nghe được tiếng cười vui sau cậu nhưng thực sự quan tâm dành cho tôi chắc rằng là thật lòng từ một người bạn.

"Biết rồi! Lúc sáng... cảm ơn!"

"Có gì đâu, bạn bè mà."

"Hihi!" Chúng tôi cùng cười.

Cả hai im lặng ở quãng đường còn lại. Tôi cũng muốn chủ động bắt chuyện để phá vỡ bầu không khí cứng nhắc ấy, nhưng cũng chẳng biết nói gì nên đành yên lặng giữ hơi.

"Đến rồi! Nhà ở đây!"

Cậu dừng xe lại.

Tay ôm chiếc nón bảo hiểm của chú hàng xóm lúc sáng còn chưa gửi lại, đứng đối diện Dũng, tôi nói với cậu ấy:

"Chờ tao một xíu."

Cậu ngồi trên xe đạp, chống chân chống xuống.

"Mày làm gì?"

"Thì tao kêu mẹ ra trả tiền, sáng đi học gấp quá nên không mang theo! Chờ một chút, để tao vào nhà kêu mẹ.

"Lại đây!" Dũng bảo tôi.

"Làm chi?" Tôi ngạc nhiên, khó hiểu khi thấy nét mặt cậu cười cười.

"Thì lại đây."

Tôi bước lại gần cậu. Đôi mắt tôi ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu buông tay ra khỏi tay cần xe đạp, chân chống vững phía dưới. Cậu đánh nhẹ vào đỉnh đầu tôi, nói:

"Ngốc nè! Mày tin người thật đấy!"

Tôi tròn xoe đôi mắt nhìn cậu.

"Mày xem tao là xe ôm chứ không phải bạn à? Bạn thì chở về dùm chứ làm gì mà ấy tiền hả?"

"À." Tôi mỉm cười ngây ngô khi nhận ra ý cậu muốn nói.

"Nè, lúc sáng tao nói mày chép bà Hóa bù cho tao là nói chơi đó nha!"

"Ừ, tao biết rồi! Cảm ơn vì đã đưa về! Vào trong uống cốc nước hãy về?"

Lúc này tôi vẫn đang đứng mặt đối mặt với cậu chỉ là khoảng cách nó gần hơn lúc nãy. Cậu đặt hai tay lên vai tôi, xoay nó về phía sau làm cả người tôi phải di chuyển theo. Dũng nói:

"Thôi vào trong để mẹ đưa đi khám bệnh đi. Nhìn mày không còn chút sức sống kìa." Cậu nói rồi quay xe, chạy đi mất. Tôi đứng nhìn Dũng đến khi bóng cậu ấy dần khuất nơi cuối con đường.

"Khởi, trả lại chú cái nón con!" Chú hàng xóm về và thấy tôi trước cổng tay cầm chiếc nón.

"Dạ con xin lỗi! Lúc sáng con trễ nên vội vàng quá!" Tôi bước đến gửi chú lại chiếc nón rồi bước thẳng vào nhà.

Lấy tay mẹ đặt lên trán:

"Con mệt quá!" Tôi than thở, đôi tay, đôi vai buông lơi.

"Cho con chết luôn! Lúc sáng mẹ đã bảo rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory