Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, mây trời đều đẹp và trong lành một cách bình yên. Có cơn gió mang hương vị của mùa xuân chạy qua người tôi đi về phía cuối con đường. Tôi mỉm cười, lòng nôn nao khi chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến Tết. Vị xuân tôi bắt đầu cảm nhận được.

Tôi đến trường khi sức khỏe đã ổn sau một ngày nghỉ ngơi. Tôi không phải là một học sinh yêu lớp, yêu trường tới mức chỉ xa một ngày là nhớ, là muốn quay lại. Nhưng tôi thích và muốn đi học vì tôi ghét phải nằm một chỗ khó chịu trên giường bệnh, và vì tôi muốn gặp một người thêm một chút nữa, thêm nhiều lần nữa.

Tôi đến cửa lớp thì thấy Tú bị Nam và Tiến đẩy mạnh và va vào tôi. May mắn là cả hai không bị ngã. Cậu luýnh quýnh xin lỗi tôi không ngừng:

"Xin... lỗi Khởi! Tôi không cố ý, tại mấy bạn..."

"Mấy bạn làm sao? Mấy bạn đẩy mày có đúng không?" Nam – một trong hai đứa ngạo mạn nói. Câu nói mà làm Tú sợ co rúm người.

"Thôi, không sao đâu Tú! Quần cậu bị bẩn lắm kìa!"

"À, à, cảm ơn Khởi!"

Tôi nói rồi đi về chỗ của mình. Dũng đã vào trước tôi, cậu ngồi chỗ của mình. Tôi nhìn cậu, cậu lại nháy mắt tôi.

Không gian của lớp lúc này đáng ra phải là một không gian im lặng hoặc ít nhất là không quá ồn ào nhưng vì tiếng cười cợt và van xin nên nó không còn là một không gian trật tự nữa. Tôi không thể ngồi yên khi thấy Tú – một người yếu đuối và hiền lành, vì lỡ rung động với Nam và thổ lộ tình cảm ấy mà cậu đã phải gánh chịu một hậu quả đau đớn và đau đớn hơn cả là khi chính người mình thích giễu cợt, xem thường, tiếp tục bị hai thằng đấy đùa cợt, cậu bị họ bứt những cúc áo của mình. Mọi người trong lớp thấy và nghe hết tất, nhưng có bạn đã quá quen với hình ảnh này đến mức không nhìn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, có bạn thì ngồi đấy vừa xem vừa cười. Tôi nhìn sang Dũng, xem cậu có bị vô cảm không thì thấy cậu đang cắn móng tay và tập trung nghĩ về một điều xa xôi nào đấy. Góc nghiêng khi cậu nghiêm túc, đăm chiêu rất tuyệt vời và nam tính.

Tôi không thể chịu nổi nên lên tiếng:

"Tụi bây có thấy mình còn yếu đuối, đàn bà hơn cả nó không? Hai đứa tụi bây chỉ ăn hiếp được nó thôi, như vậy thì hay ho lắm hả? Có ngon thì hai đứa mày đi qua kiếm chuyện với thằng Khánh (hổ báo nổi danh khắp trường nhưng rất khí phách. Chúng tôi từng học chung cấp hai) ấy!"

"Tao giỡn với nó, có giỡn với mày không? Nhiều chuyện làm gì?"

"Tụi mày nói đó là 'giỡn' à? Vậy là giỡn theo phong cách của con gái từ những người nhận mình là con trai à?"

"Làm như nó bồ mày! Đi ăn sáng thôi mày, đói bụng rồi!" Tụi nó nói rồi định quay lưng đi thì...

"Nó làm sao là bồ của thằng Khởi được! Nó là của thằng cha mày đó!" Dũng gay gắt.

Tôi nắm tay Dũng kéo đi vì dự đoán mọi chuyện sẽ không dừng lại một cách đơn giản, nhưng cậu gạt ngang tay của tôi, sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào vì hai tên đó.

"Mày vừa nói gì vậy thằng mất dạy không cha?"

"Mày nói ai mất dạy không cha? Mày có ngon thì nói lại nữa đi!"

"Tao nói mày đó thằng Dũng mất dạy không cha!" Nam chỉ thẳng vào mặt cậu và nói. Dũng đấm vào mặt cậu liền ngay sau câu nói của Nam.

Tôi bất lực nhìn mọi người mắc sai lầm, bản thân không đủ sức ngăn cản. Tú thì chỉ biết ôm đầu, co ro một góc trong tường. Còn Tiến hùa theo Nam, cả hai cùng nhau đánh Dũng.

Mọi người đu bông, lòng tôi càng bất an. Nếu cứ như thế này thì sớm muộn gì thầy cô cũng sẽ đến, và Dũng sẽ bị hạ hạnh kiểm. Tôi hét lên thật lớn:

"Cô chủ nhiệm đến rồi!"

Mọi người hoảng hốt nhanh chóng giải tán vì xem đánh nhau cũng bị phạt như tội đánh nhau nhưng ánh mắt ai nấy đều rất hùng hổ nhìn đối thủ mà mặt của họ đều bầm giập. Nắm tay Dũng, kéo cậu chạy đi.

Hét lớn một lần nữa:

"Cố lên!" Vừa hét tôi vừa nắm tay Dũng chạy đến khu ao sen gần cổng trường, nơi ít bạn học.

Dũng dừng lại, bỏ tay tôi ra khỏi cổ tay cậu ấy, ánh mắt vẫn còn hăng nhìn đi nơi khác, tránh ánh mắt tôi.

"Dũng, hạnh kiểm học kì hai là hạnh kiểm cả năm. Dũng có muốn lên lớp không?" Lúc này, tôi biết mình không nên trực tiếp trách mắng cậu.

"Tao biết mình đang làm gì."

Tôi bước người qua, đối diện cậu. Cậu vẫn né tránh ánh mắt tôi và có vẻ không muốn tôi nhìn thấy cậu ngay lúc này.

"Đau lắm không?" Tôi đưa tay lên những vết bầm trên gương mặt cậu.

"Tao đi về, hôm, nay tao không muốn học." Cậu nói rồi ngang nhiên đi về phía cổng trường.

"Dũng." Tôi gọi lớn.

Cậu quay lại:

"Vậy còn cặp của mày thì tính sao?"

"Mang nó ra cho tao đi!"
"Chờ tao một chút!"

Tôi chạy thật nhanh lên lớp lấy cặp của cậu rồi cũng thật nhanh nhẹn quay lại nhưng khi quay lại thì cậu đã đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory