Chinh Phục Con Trai Nhân Vật Chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đặt gạch -

[ CHINH PHỤC CON TRAI NHÂN VẬT CHÍNH ]

Tác giả: 麻薯团子
Đề cử: Vài câu chuyện
Trans: Meii

Văn Án:

Lúc tôi xuyên sách, mạch truyện chính đã gần đến hồi kết rồi.

Vì tương lai tươi sáng của chính mình, tôi quyết định cưa đổ con trai nhân vật chính.

Vấn đề ở đây là cậu con trai nam nữ chính, Cố Tây Châu, mới có bốn tuổi rưỡi.

Còn tôi, tôi học cùng lớp mẫu giáo với nó.

Sau đó, nó thành cái đuôi nhỏ của tôi, cướp nụ hôn đầu của tôi, còn đưa con heo đất của nó cho tôi giữ luôn.

1.
“Nặc Nặc, cậu hôn tớ một cái đi.”

Nhìn cục bông nhỏ quá đỗi xinh xắn trước mặt, Tống Nghi Thu rơi vào trầm tư.

Cô hối hận rồi, ban đầu cô nghĩ rằng sẽ có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng khi cậu nhóc mềm mại này cứ gọi “Nặc Nặc” không ngừng, cô thấy rất phiền.

Có lẽ là thấy Tống Nghi Thu không đáp lại mình, cục bông nhỏ cau mày kéo chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng tiến tới và hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Tống Nghi Thu.

Hôn xong tên nhóc này mới hài lòng mỉm cười.

Tống Nghi Thu vuốt nửa bên mặt bị tên nhóc kia hôn, nhíu mày khó chịu, uy hiếp cậu: “Cố Tây Châu, cậu không được gọi tớ là Nặc Nặc, cũng không được phép hôn tớ!”

“Tại sao?” Cố Tây Châu ngơ ngác xoay đầu sang một bên.

Nghe vậy, Tống Nghi Thu thẳng thắn nói tiếp: “Bởi vì chỉ có bạn trai tớ mới có thể làm như vậy.”

“Vậy tớ muốn làm bạn trai của Nặc Nặc.”

“Không được!”

Tống Nghi Thu không chút do dự từ chối, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.

Thấy cô bé kháng cự mình như vậy, Cố Tây Châu cảm thấy rất tủi thân, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt kéo lấy cô và đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt sắp tuôn ra ngoài.

Cố Tây Châu muốn ôm cô gái nhỏ này, nhưng vì phép lịch sự nên cậu rưng rưng nước mắt hỏi: “Nặc Nặc, tớ có thể ôm cậu không?”

Nhìn bộ dạng nức nở của Cố Tây Châu, trong lòng Tống Nghi Thu ít nhiều cũng có chút áy náy. Cô nâng cằm nhìn cậu, giả bộ không quan tâm: “Vậy được rồi, chỉ được ôm một lát thôi.”

“Ừ.”

Cố Tây Châu rưng rưng ôm lấy Tống Nghi Thu.

Hai đứa bé cộng lại chưa đến mười tuổi cứ vậy ngồi ở bậc cầu thang nhà trẻ, một trong hai đứa còn nước mắt đầm đìa, trông rất đáng thương.

Thật sự rất khó mà nhịn cười.

Cố Tây Châu dựa vào người Tống Nghi Thu, bỗng nhiên đôi mắt của cậu bị gió thổi đau, cậu lại bắt đầu tủi thân hứ một tiếng: “Nặc Nặc, mắt của tớ đau quá, cậu thổi cho tớ được không?”

Tống Nghi Thu nghiêm túc xoay mặt qua, bàn tay nhỏ bé nâng mặt Cố Tây Châu lên, chu môi nhẹ nhàng thổi vào mắt cậu bé.

Mà bàn tay nhỏ bé của người trong cuộc Cố Tây Châu đang nắm lấy vạt áo cô bé, thấy cô chu môi, không chút do dự liền hôn lên.

Một tiếng “chụt” vang lên, đột nhiên xung quanh rơi vào im lặng.

2.

Tống Nghi Thu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tây Châu lên, thấy mình bị cưỡng hôn liền bóp chặt mặt cậu, mặt sắp đỏ bừng cả lên. Cố Tây Châu rên rỉ, nước mắt vừa khô lại bắt đầu trào ra ngoài.

“Nặc Nặc…ư…đau quá…”

Cố Tây Châu theo bản năng muốn đẩy Tống Nghi Thu ra, nhưng lại sợ cô ngã nên là cố gắng nhịn đau.

Nước mắt cậu rơi lã chã trên mu bàn tay mũm mĩm của Tống Nghi Thu, thấy cậu đau dữ dội, cô mới buông tay ra.

“Ai bảo cậu hôn tớ.”

Tống Nghi Thu bày ra vẻ mặt khó chịu.

“Nặc Nặc dễ thương quá, tớ không nhịn được nên mới hôn.”

Cố Tây Châu vừa lau nước mắt, vừa nói.

Nghe vậy, Tống Nghi Thu liền đứng lên, một tay chống eo, một tay chỉ vào Cố Tây Châu, hung dữ nói: “Cậu cướp đi nụ hôn đầu của tớ, cậu có tin tớ gọi ba tớ đến đánh cậu không!”

Tống Nghi Thu không bao giờ ngờ rằng nụ hôn đầu của mình lại bị một thằng nhóc mới bốn tuổi rưỡi cướp mất.

Mà cô đã ở chung với một đứa trẻ lâu như vậy, xem đi, bản tính trẻ con của Tống Nghi Thu đã được đánh thức.

Một bên Cố Tây Châu cũng đứng dậy theo, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu: “Nụ hôn đầu là cái gì?”

“Nụ hôn đầu chính là…”

Tống Nghi Thu giải thích được một nửa thì dừng lại.

“Tớ mặc kệ, dù sao đi nữa thì cậu cũng không thể hôn người khác!”

“Nhất định, nhất định, sau này tớ chỉ hôn Nặc Nặc thôi.”, Cố Tây Châu gật đầu lia lịa.

Chút thời gian ít ỏi sau bữa trưa cứ vậy đã bị lãng phí, một lát sau, giáo viên nhà trẻ tìm đến: “Nặc Nặc, Tây Châu, chúng ta phải đi ngủ trưa rồi.”

Vừa nói xong, cô ấy liền đi tới, mỗi tay dắt một đứa đi vào phòng.

Nhưng không ngờ Cố Tây Châu lại giãy giụa, không để cô giáo dắt tay mình.

Chỉ thấy vẻ mặt búng ra sữa nghiêm túc chạy đến bên Tống Nghi Thu, nắm tay cô nói với cô giáo: “Cô không được dắt tay Tây Châu, chỉ có Nặc Nặc được dắt Tây Châu thôi.”

Sau đó thay đổi sắc mặt, khuôn mặt mềm mại đáng yêu nhìn vào Tống Nghi Thu: “Tớ chỉ cho cậu dắt tay tớ, đi ngủ thôi.”

Cô giáo: …

Tống Nghi Thu: …

Vốn tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng Cố Tây Châu lại mặt dày, kiên quyết muốn ngủ cùng Nặc Nặc.

Cậu ôm lấy cô bé nhỏ vào lòng không buông, nước mắt chảy đầy mặt, khóc nức nở:

“Không muốn, không muốn, em muốn ngủ cùng Nặc Nặc, hu hu hu.”

Tống Nghi Thu bị tiếng ồn làm đau đầu, thấy cô giáo luống cuống tay chân, cô liền đẩy Cố Tây Châu ra:

“Tớ không thể ngủ cùng cậu.”

Cô bé vừa mở miệng, tiếng khóc ngay lập tức dừng lại nhưng vẫn thút thít.

“Muốn… muốn ngủ cùng nhau.”

“Cậu là con trai, tớ là con gái, không thể ngủ chung!”

Cho đến khi Tống Nghi Thu ra tay, tự mình dỗ Cố Tây Châu đi ngủ, mọi chuyện mới kết thúc.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, Tống Nghi Thu khẽ thở dài.

“Nuôi chồng thật khó.”

3

“Nặc Nặc...”

Lúc này, bạn nhỏ Cố Tây Châu lại rơi nước mắt (*). Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt Cố Tây Châu, vẻ mặt không nỡ, “Nặc Nặc, tớ không muốn đi.”

(*) 掉金豆子: Rơi hạt đậu vàng, nghĩa là trẻ em khóc và rơi nước mắt. Đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng có nghĩa là trẻ em/ người quan trọng với bạn là một “cục vàng”, nếu làm cho người đó khóc thì tức là đã ‘làm rơi hạt đậu vàng’ vì nước mắt rất quý, không thể nào tự nhiên mà khóc được. Cũng có người giải thích là trẻ em là một kho báu quý giá, nếu để trẻ em khóc thì sẽ mất tiền, và cũng là cách nói để ‘cầu may mắn’,...

Cố Tây Châu không muốn đi, nhưng Tống Nghi Thu lại muốn, cô mệt muốn ch.ế.t rồi.

Mỗi ngày vào đúng giờ này màn kịch đẫm nước mắt lại bắt đầu.

Kể từ khi cô quyến rũ, à không. Từ khi cô và Cố Tây Châu trở thành “bạn”, mỗi lần tan học, trước khi hai người chia tay, Cố Tây Châu đều khóc một trận.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nữ chính (*) trong truyện, thật sự có chút bội phục Cố Tây Châu.

(*) Mẹ Cố Tây Châu.

“Dì Hứa.”

Tống Nghi Thu ngoan ngoãn gọi cô ấy.

Nhìn thấy cô bé mình thích, Hứa Thư cười đáp, “Nặc Nặc.”

Cố Tây Châu bảo Tống Nghi Thu đừng nhìn mình, lại ôm lấy cô khóc rống lên, “Cậu sẽ nhớ tớ chứ!”

“Không được khóc.” Tống Nghi Thu lấy tay lau nước mắt cho cậu: “Tụi mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà.”

“Nhưng tận hai ngày..”

Cố Tây Châu tỏ vẻ bất mãn.

“Vậy thì gọi điện thoại.” Tống Nghi Thu giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.

Đợi đến khi Cố Tây Châu rời đi, Tống Nghi Thu ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi ba đến đón.

Ba của Tống Nghi Thu là Tống Tuyển, vì công ty có chút vấn đề nên đến muộn một chút.

Cũng cho Tống Nghi Thu thời gian tuyệt vời để suy nghĩ lại về chuyện xảy ra.

Hiện tại, nội dung của cuốn tiểu thuyết cũng sắp kết thúc, con trai nam nữ chính cũng đã bốn tuổi, có thể thấy rõ mọi thứ đã diễn ra muộn hơn.

Ban đầu khi cô mới xuyên tới đây cũng có chút bối rối, nhưng sau hai ngày trầ.m cả.m (*), cô đã hồi phục sức sống và ăn thêm tận hai bát cơm.

(*) Emo ( Emotional ), một từ lóng tiếng Trung để nói là hiện tại đang rất buồn rầu, trầm mặc,... “我emo了”. Nghĩa tương đương với câu đùa “Tao đang trầ.m cả.m đây” bên mình.

Không phải chỉ là xuyên sách thôi sao, xin lỗi chứ đầu năm nay cô đọc truyện xuyên sách hơi bị nhiều nhé?

Cùng lắm người ta đều cùng nam chính hoặc nhân vật phản diện gì đó yêu đương, nhưng bây giờ nam chính đã làm cha rồi, sao mà được chứ. Đương nhiên không chỉ có nam chính, còn có những nhân vật quan trọng khác.

Vì thế, vì hạnh phúc sau này của mình, Tống Nghi Thu quyết định đem số phận của mình đặt hết lên người con trai của nam nữ chính.

Nghe nói mọi ưu điểm của nam nữ chính đều được kết tinh(*) trên người con cái của họ, khi Tống Nghi Thu nhìn thấy Cố Tây Châu cũng bị kinh ngạc một phen.

(*) Tinh hoa hội tụ, phụ nữ gất iuuuu

Ôi, người xưa chưa bao giờ lừa tôi.

Quả nhiên không sai, Cố Tây Châu rất ưu tú, ưu điểm đầy người, lại có dung mạo tuyệt sắc như vậy, trưởng thành không biết sẽ hại bao nhiêu cô gái phải say đắm.

Nhưng rõ ràng, có thể khẳng định nhân phẩm của con trai nam nữ chính rất tốt, nếu sau này thành người yêu, chà, rất thích hợp để kết hôn nha.

Sau đó, Tống Nghi Thu bắt đầu kế hoạch chinh phục bạn nhỏ Cố Tây Châu.

Ban đầu, Cố Tây Châu rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng về sau khi quen dần, cục bông nhỏ dần dần biến thành cái đuôi nhỏ của Tống Nghi Thu.

Cô phát hiện, Cố Tây Châu thực sự rất dính người.

Vẫn là cái bộ dạng đó, không chỉ dính người mà còn thích khóc.

Nhưng cũng hết cách, có trong tay rồi cũng không bỏ được. Vì cậu ta mà chính mình cũng trở nên ngốc nghếch.

Nghĩ tới đây, Tống Nghi Thu nghe thấy cô giáo gọi tên mình và nói là phụ huynh đến đón.

Sau đó, Tống Nghi Thu nhìn thấy ba mình.

Hai ngày nay, Tống Tuyển rất bận nên lơ là con gái, lần này làm xong công việc trước thời hạn liền đến đón cô con gái bảo bối của mình.

Lúc nhìn thấy Nặc Nặc, Tống Tuyển liền nóng lòng muốn ôm con gái vào lòng, muốn hôn cô.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Nặc Nặc ngăn lại, “Ba, ba đừng hôn con.”

Chỉ có Cố Tây Châu được hôn thôi…

Tống Quân rất buồn vì con gái không cho mình hôn!

"Nặc Nặc, đợi ba xong hết việc lần này rồi ba sẽ chơi với con được không?” Ông không nhịn được liền dỗ dành con gái mình.

Ai ngờ Tống Nghi Thu hoàn toàn không để ý đến điều này, cô ghét bỏ lắc đầu và dứt khoát cự tuyệt: "Không cần, ba mau về nhà đi, về cho Tiểu Đào ăn."

Tiểu Đào là bé cún Golden Retriever (*) mà Tống Nghi Thu nuôi.

(*) Còn gọi là chó săn lông vàng, giống chó có kích thước trung bình, thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, và rất thông minh… Ở bên mình có vài người gọi vui là ‘Gâu Đần’ (Golden)

Lòng Tống Quân đổ mưa. Hiện tại ở trong lòng con gái mình, anh ta còn không bằng một con chó.

"Yên tâm, còn có mẹ con mà, Tiểu Đào sẽ không c.h.ế.t đói đâu.", Tống Quân tử tế nhắc nhở.

Không nói thì không sao, vừa nói xong Tống Nghi Thu liền im lặng. Vài giây sau, cô vỗ vai Tống Quân thúc giục: "Ba, về nhà mau! Đừng để mẹ cho Tiểu Đào uống bia!"

"À, à, à, đúng...đúng rồi…" Tống Quân vỗ đầu.

“Ây da, ba quên mất chuyện này. Về nhà thôi!"

Vừa về đến nhà, Tống Nghi Thu đã chạy thẳng đến phòng khách, chỉ thấy Tư Ninh mẹ cô đang nằm bịch trên sô pha, cười mất hết hình tượng.

Trên bàn nào là vỏ hạt dưa, túi đồ ăn vặt, hoa quả và rác bày đầy ở trên đó như một ổ rác. Không những vậy, trên bàn còn có mấy chai bia.

Tống Nghi Thu không để ý nhiều bởi vì cô nghe thấy tiếng từ nhà vệ sinh truyền đến.

Lúc này, Tống Nghi Thu biết mọi chuyện đã muộn…

Cô chạy như bay đến nhà vệ sinh và thấy bé cún của mình đang nằm bò nôn mửa trên bồn cầu.

Và hình như sắp ngã…

Đúng vậy, không nhầm đâu. Tiểu Đào đã bị Tư Ninh chuố.c say, hiện tại đang nôn thốc nôn tháo…

Tống Nghi Thu bất đắc dĩ đi tới, đỡ đỡ để cho cún con nôn thoải mái.

Xem dáng vẻ này có vẻ đây không phải lần đầu.

Thấy có người đứng trước cửa nhà vệ sinh, Tống Nghi Thu quay đầu lại, thấy Tư Ninh ngượng ngùng: "Nặc Nặc, mẹ không nghĩ tửu lượng Tiểu Đào lại kém như vậy."

"Mẹ, đây không phải lần đầu."

"Mẹ biết, nhưng lần này là Tiểu Đào muốn uống mà."

Tống Nghi Thu đau đầu, gặp phải người mẹ như vậy chắc chỉ có mỗi cô.

Thấy Tống Nghi Thu im lặng, Tư Ninh vội vàng hôn cô một cái rồi nhỏ giọng nói:

"Đừng giận mà, tối nay mẹ cho con ăn gà rán nhé."

"..."

"Thêm một chai coca nữa!"

"Chốt."

5

Buổi tối, Tống Nghi Thu và Tư Ninh đều không ăn quá no, bởi vì đều để bụng ăn gà rán.

Thấy vậy, Tống Quân trông đầy ghen tị: "Chẳng lẽ đồ ăn ba làm lại không thơm như gà rán hả?"

Tư Ninh muốn mắng nhảm một câu, nhưng nghĩ lại, quên đi, không lại tổn thương trái tim chồng mình mất.

"Chồng à, trong nhà hết bia rồi, nhưng mà em muốn uống."

Không còn cách nào khác, Tư Ninh chỉ có thể dùng cách này để đuổi Tống Quân đi, không thì không biết Tống Quân còn muốn phàn nàn tới khi nào.

Tống Quân im lặng vài giây, vẻ mặt không đồng ý nhìn cô: "Không được uống."

"Chồng ơi~~~" Tư Ninh làm nũng.

"Được rồi, lát nữa sẽ mua cho em sau."

"Cảm ơn chồng yêu, em yêu anh nhất."

Tống Nghi Thu: "..."

Buổi tối, Tống Nghi Thu lại nhìn thoáng qua bé cún, thấy nó đang ngủ say mới yên tâm rời đi.

Sau đó liền bị Tư Ninh kéo đi ăn gà rán.

Ngày hôm sau, Tống Nghi Thu tỉnh dậy thì đã bảy giờ rồi, ngơ ngác một lúc mới ngồi dậy mặc quần áo.

Sau khi tắm rửa xong và ăn sáng với Tống Quân, cô quyết định đi dạo với Tiểu Đào.

Vì sao không đi với Tư Ninh? bởi vì người mẹ ruột của cô còn chưa rời khỏi giường.

Tư Ninh là một con người lười biếng, công việc của cô là ở nhà viết tiểu thuyết, mỗi ngày phải hơn mười hai giờ trưa mới có thể rời giường.

Có lẽ một cô gái lười nhác như vậy, cũng chỉ có Tống Quân nâng niu coi cô ấy là bảo bối.

Nhưng trước khi Tống Nghi Thu đi ra ngoài, trong nhà đã có ai gọi điện thoại đến. Tống Nghi Thu vừa đoán đã biết là ai.

Còn có thể là ai ngoại trừ bạn nhỏ Cố Tây Châu chứ.

"Alo." Tống Nghi Thu mở miệng nói trước.

Vừa nghe giọng nói quen thuộc từ bên kia điện thoại, Cố Tây Châu lập tức trả lời:

"Nặc Nặc, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Cố Tây Châu: "Nặc Nặc, cậu có nhớ tớ không?"

Tống Nghi Thu: "Không nhớ lắm."

Cố Tây Châu thất vọng: "Nhưng tớ rất nhớ..."

Nghe Cố Tây Châu tủi thân, Tống Nghi Thu liền cảm thấy không ổn, cảm giác là giây tiếp theo Cố Tây Châu sẽ khóc.

Nếu lúc này Tống Nghi Thu xuất hiện ở trước mặt Cố Tây Châu sẽ phát hiện trực giác của mình rất chuẩn, bởi vì Cố Tây Châu hiện tại hốc mắt đã đỏ bừng, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Bởi vì Cố Tây Châu biết, Nặc Nặc không thích cậu khóc.

"Nặc Nặc." Cố Tây Châu uỷ khuất nói.

"Cố Tây Châu!"

"Nặc Nặc..."

"Cố Tây Châu, không được khóc!"

"Được rồi." Nước mắt đã bắt đầu rơi.

Không đợi Tống Nghi Thu lên tiếng an ủi, cô đã nghe Cố Tây Châu nức nở nói: "Không phải, Nặc Nặc, tớ không muốn khóc, nhưng không kiềm chế được..."

Tống Nghi Thu: "..."

Cho đến khi Cố Tây Châu khóc đến sưng mũi, bị câu chuyện của Tống Nghi Thu chọc cười, thì mọi chuyện mới kết thúc.

Sau khi cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp của cô bé trở nên nghiêm túc, đột nhiên cô bĩu môi, mắt rưng rưng.

Cái này thật là... thật khó dỗ.

Tống Nghi Thu nghĩ ngợi rồi giơ tay lau khô nước mắt.

Cảm xúc của trẻ con thật sự rất dễ bị ảnh hưởng, Tống Nghi Thu nghĩ thầm.

Thật lâu sau, Tống Nghi Thu mới thoát khỏi cảm xúc đó và dắt cún nhỏ đi dạo.

6.

Mấy ngày tiếp theo, cứ đúng giờ là Cố Tây Châu lại gọi điện thoại đến, cho đến khi nhà trẻ mở cửa vào  thứ hai, Tống Nghi Thu vừa vào lớp đã bị ôm chầm lấy.

Tống Nghi Thu mặt không chút thay đổi khi bị bạn nhỏ Cố Tây Châu ôm chặt không buông, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ cô.

"Nặc Nặc, Nặc Nặc, chào buổi sáng." Cố Tây Châu cười thỏa mãn nói.

Tống Nghi Thu đẩy cậu ra, mặt không biến sắc nói: "Chào buổi sáng."

Cố Tây Châu không buồn khi bị đẩy ra, thay vào đó lại nắm lấy tay Tống Nghi Thu, kéo cô đến chỗ ngồi rồi đắc ý cười nói: "Nặc Nặc, tớ mang quà cho cậu."

"Cái gì?"

"Cậu xem nè." Cố Tây Châu vừa nói vừa lấy quà ra.

Tống Nghi Thu nhìn sang, chỉ thấy Cố Tây Châu lấy từ trong cặp sách căng phồng của mình ra một con heo đất vàng.

Cậu đem con heo vàng đẩy tới trước mặt Tống Nghi Thu, vỗ cái ngực nhỏ của mình và khẳng định: "Đây là tiền riêng của tớ, giao cho Nặc Nặc đấy."

Tống Nghi Thu: "Tớ không cần."

"Không được." Cố Tây Châu nghe xong liền trở nên nóng nảy.

"Sao có thể không cần chứ? Bố tớ cũng đưa hết tiền riêng cho mẹ tớ, tại sao Nặc Nặc lại không cần?"

"Tớ không thể nhận." Tống Nghi Thu kiên trì.

"Muốn... Nặc Nặc muốn..." Lại thấy Cố Tây Châu sắp rơi nước mắt.

Tống Nghi Thu cảm thấy đau đầu, sao sáng sớm đã khóc rồi?

Đứa trẻ này được làm từ nước à? Sao lại có nhiều nước mắt như vậy?

"Mẹ cậu có biết cậu muốn đưa tiền cho tớ không?" Cuối cùng Tống Nghi Thu hỏi.

Nghe vậy, Cố Tây Châu ấm ức gật đầu: "Biết."

Nói xong còn đẩy heo vàng lên trước mặt Tống Nghi Thu.

Sáng sớm hôm nay, Cố Tây Châu đã nhờ mẹ giúp lấy heo vàng từ trên cao xuống.

Lúc đó Hứa Thư cũng hỏi, Cố Tây Châu ngoan ngoãn trả lời là muốn tặng cho Tống Nghi Thu.

Hứa Thư rất thích Tống Nghi Thu, lại thấy con trai mình quấn quýt người ta không buông, còn muốn đem tiền của mình đưa cho con gái nhà người ta, cảm thấy dở khóc dở cười.

Cuối cùng còn cười giúp Cố Tây Châu nhét con heo vàng vào cặp sách, đến cửa nhà trẻ còn cẩn thận vỗ vỗ vai Cố Tây Châu.

"Cố lên con trai, mẹ tin con!"

Nghe xong, khoé miệng Tống Nghi Thu giật giật, mẹ người ta cũng đồng ý rồi, bây giờ mình trả lại cũng không ai nhận.

Cùng lắm thì sau này đối xử với Cố Tây Châu tốt một chút.

Mode tình yêu thực dụng - Nghi Thu online.

Vì thế, Tống Nghi Thu "miễn cưỡng" nhận lấy heo vàng nhỏ.

Thấy mình đã nhận con heo vàng nhỏ của Cố Tây Châu, Tống Nghi Thu "sang chảnh" lấy từ trong cặp sách ra một hộp chocolate lớn và đưa cho Cố Tây Châu.

Đứa nhỏ bốn tuổi rưỡi ngơ ngác ôm hộp chocolate lớn đứng ở đó,mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Nặc Nặc của cậu cũng có quà cho cậu.

Trông thấy Cố Tây Châu cười hề hề ngốc nghếch còn quên không nói lời cảm ơn, Tống Nghi Thu kiêu ngạo hất cằm.

"Có gì đâu, chỉ là đáp lễ thôi."

Nhưng lại không phát hiện ra khoé miệng mình đã cong vút lên…

Đó là tâm trạng của người tặng con heo vàng, nhưng khi Tống Quân tới đón con gái tan học về nhà, nhìn thấy con gái đi thì tay không mà về lại ôm heo vàng, thì lại là một loại tâm trạng khác.

Ông ôm con gái vào lòng và hỏi: "Nặc Nặc, sao con lại có con heo vàng này vậy?"

"Cố Tây Châu cho con."

Lại là Cố Tây Châu! Trời ạ, cải trắng nhỏ mình nhà mình sắp bị heo húc đến nơi rồi! (*)

(*) Ở TQ có một thuật ngữ là “好白菜被猪拱了”có nghĩa là cải trắng tốt bị heo ủi, thường dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp thường bị lừa bởi những tên cặn bã. Ở đây ông bố nói Cố Tây Châu là heo tức là đang nói Cố Tây Châu là mấy tên cặn bã nhăm nhe cướp con gái rượu của mình :,>

Lúc đi siêu thị mua đồ con gái cũng nhắc đến Cố Tây Châu, Tống Quân cảm thấy mình sắp phát nổ rồi.

Con gái không thích mình nữa, sẽ thích Cố Tây Châu, con gái không cần mình nữa.

Ông rất muốn hát cho mình nghe bài "Cải trắng nhỏ".

Cải trắng nhỏ, trên ruộng vàng...

NGOẠI TRUYỆN:

Cuối tuần, Tống Nghi Thu đi mua sắm với Tống Quân. Lúc đi tới khu đồ ăn vặt, Tống Nghi Thu dừng lại và ngẩng đầu lên nhìn Tống Quân:  "Ba, chúng ta đi mua khoai tây chiên đi."

Tống Quân: "Được."

Cuối cùng lại đẩy một xe toàn là đồ ăn vặt, Tống Nghi Thu rõ ràng rất hài lòng.

Lúc đi ngang qua quầy bán chocolate, Tống Nghi Thu dừng lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ vào một hộp chocolate đắt tiền trên giá cao nói: "Ba, con muốn ăn chocolate này."

Đối với con gái, Tống Quân từ trước đến nay chưa từng từ chối, liền lấy hộp chocolate ném vào xe đẩy.

"Yên tâm, ba con có rất nhiều tiền."

Tống Nghi Thu biết nhà mình có rất nhiều tiền, nên cũng không do dự mà lấy hộp chocolate.

"Cố Tây Châu thích chocolate của hãng này." Tống Nghi Thu lẩm bẩm.

Không ngờ lại bị Tống Quân nghe được.

Một bụng đầy giấm (*) ào lên, lại là thằng nhóc Cố Tây Châu kia. Mỗi ngày gọi điện thoại cho con gái cũng thôi đi, bây giờ con gái còn nhớ thằng nhóc đó thích cái gì nữa.

(*) ghen, chua xót

Lúc tính tiền, Tống Nghi Thu lấy hộp chocolate ra, hơn nữa còn nói với Tống Quân: "Ba để con tự trả tiền là được rồi."

Tống Quân: "..."

Tống Nghi Thu không nhận ra điều bất ổn của Tống Quân, suốt dọc đường đều rất vui vẻ ôm hộp chocolate kia, trong lòng suy nghĩ đi đến nhà trẻ sẽ đưa cho Cố Tây Châu.

Nghĩ đến việc Cố Tây Châu sẽ hạnh phúc, Tống Nghi Thu liền cảm thấy thoải mái trong lòng.

Đúng vậy, cô tự mua tặng Cố Tây Châu là được rồi. Chỉ có cô mới có thể mua cho Cố Tây Châu, người khác không thể được.

7.

“Cố Tây Châu, cậu bị điên hả?!” Tống Nghi Thu la lên rồi che đôi môi đang sưng tấy của mình vì nụ hôn vừa rồi của cậu bé.

Mà người trong cuộc Cố Tây Châu vẫn chưa hài lòng liếm môi, cười ngây ngô: "Nặc Nặc, cậu tức giận sao?"

"Vớ vẩn!"

"Vậy tớ cho cậu hôn lại tớ, được không?"

"..."

Nghe đến đây, Tống Nghi Thu thực sự hối hận đến mức đau cả đầu, Cố Tây Châu hiện tại đã không còn là cục bông nhỏ của mười một năm trước nữa rồi.

Mười một năm qua cả hai chưa từng xa cách, suốt ngày cứ dính lấy nhau, vì thân thiết nên hai nhà cũng quen biết nhau, cuối cùng trở thành bạn bè.

Về Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu, hai gia đình luôn coi trọng việc tiến từng bước một nên đều khá thoáng về hai đứa.

Đó là lý do mà Cố Tây Châu dám to gan trực tiếp Tống Nghi Thu.

Mà lúc nãy Cố Tây Châu và Tống Nghi Thu vừa làm chuyện đó xong.

......

Tống Nghi Thu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi mà cô vẫn bị cậu bé này ôm trong lòng, đầu vùi vào cổ cô.

Cố Tây Châu mười lăm tuổi đã cao hơn Tống Nghi Thu một cái đầu, dung mạo và khí chất cũng ngày càng xuất chúng hơn.

Ở trường cấp 3, danh tiếng của Cố Tây Châu đã khiến cho không ít bạn nữ yêu thầm, nhưng vị thiếu gia cao quý và thanh lịch đó chỉ quan tâm đến một người duy nhất là người yêu từ nhỏ của mình, Tống Nghi Thu.

Không phải là nói Tống Nghi Thu không tốt, đương nhiên cô ấy rất tốt, ngoại hình và gia thế của cô ấy hoàn toàn xứng đôi với Cố Tây Châu. Nhưng chính tình cảm thiên vị của Cố Tây Châu đã khiến nhiều cô gái tức giận trong lòng.

"Cố Tây Châu, buông tớ ra, tớ muốn đi ngủ."

"Ồ." Cậu không buông tay.

"Cố Tây Châu!"

"Được rồi." Cậu buông ra.

Cố Tây Châu ôm eo của Tống Nghi Thu, cùng cô ngủ trên giường, nhẹ nhàng nói: "Nặc Nặc, ngủ đi."

Tống Nghi Thu: "Cậu về đi, ngày mai bắt đầu đi học rồi đấy Cố Tây Châu, cậu có thể đừng lăn qua lăn lại  nữa được không?"

"Được rồi." Cố Tây Châu tủi thân, cúi người hôn Tống Nghi Thu một cái rồi xuống giường.

Trước khi đi lại sửa lại chăn cho Tống Nghi Thu rồi mới yên tâm rời khỏi.

Đúng giờ ngày hôm sau, Tống Nghi Thu bị Tư Ninh kéo ra khỏi giường.

Tống Nghi Thu dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Mẹ, sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy?"

"..."

Tư Ninh nhẫn nhịn chịu đựng.

"Mẹ là mẹ của con, con gái của mẹ hôm nay đi học, người làm mẹ này phải có trách nhiệm chứ?”

Cô ấy nói tiếp: "Mau lên, Tây Châu đang đợi con ở phòng khách đó."

Nói xong, cô ấy rời khỏi phòng.

Tống Nghi Thu sửng sốt, sau đó bắt đầu thay quần áo và tắm rửa.

Ra khỏi phòng liền thấy chàng trai tuấn tú đang mỉm cười nhìn cô.

“Nặc Nặc.”

Cố Tây Châu vui vẻ chạy đến, cầm lấy áo khoác trong tay Tống Nghi Thu.

“Cậu không cần chờ tớ.”

Tống Nghi Thu nhéo nhéo mặt cậu ấy.

Cậu bé không những không chống cự mà còn dụi dụi vào tay Tống Nghi Thu với vẻ mặt ngây thơ.

"Đi ăn sáng thôi." Cố Tây Châu nói xong liền kéo Tống Nghi Thu ngồi vào bàn ăn.

Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Tống Nghi Thu ngẩn người, sau đó liền thấy Tư Ninh mang tạp dề từ phòng bếp đi ra.

“Ăn đi.” Tư Ninh nói.

Tống Nghi Thu: "Là mẹ làm ạ?"

"Không phải. Tây Châu mang tới đó."

Nghe vậy, Tống Nghi Thu theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Cô đã nói rồi, mẹ cô sao có thể chịu khó như vậy chứ.

Tống Quân mấy ngày nay đã đi công tác, Tư Ninh vẫn luôn đặt đồ ăn ngoài về ăn.

Trường cấp 3 chia lớp dựa theo điểm số, cũng may là Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu được xếp vào cùng một lớp.

Khi mới vào lớp, cả hai đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn, còn có thể nghe thấy một vài lời bàn tán.

8.

Tống Nghi Thu không muốn gây sự chú ý, cô nhanh chóng nhìn thấy vị trí bên cửa sổ và chuẩn bị đi tới đó.

Vừa đi được một bước đã bị ai đó kéo cổ tay lại, vừa quay đầu liền thấy Cố Tây Châu nhăn mày, bất mãn nói: "Nặc Nặc, hai chúng ta nhất định phải ngồi cùng nhau."

Tống Nghi Thu giật mình dừng lại, áy náy gãi mũi. Thật lòng mà nói, cô ấy thực sự không nghĩ rằng sẽ ngồi chung bàn với Cố Tây Châu, dù sao hai người đã quen nhau từ hồi mẫu giáo, ngồi chung bàn với nhau hơn mười năm, cô thật sự rất muốn đổi bạn cùng bàn.

Cô mỉm cười, chậm rãi nói: "Tớ muốn ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ bên kia."

"Tớ đi cùng cậu."

"Không cần, tớ muốn đổi bạn cùng bàn."

"Cái gì?"

Nghe vậy, Cố Tây Châu dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Tống Nghi Thu. Một lát sau, chàng thanh niên hạ mí che đi thần sắc trong mắt, ấm ức nói: "Tớ biết rồi, Nặc Nặc, cậu ghét tớ nên không muốn ngồi cùng bàn với tớ nữa đúng không?"

"Tớ không có!"

Tống Nghi Thu vừa nói vừa đi đến chỗ ngồi mà cô thích, phải thấy thoải mái rồi mới tiếp tục chiến đấu với Cố Tây Châu được.

Cố Tây Châu rất biết lợi dụng nhan sắc của mình để đạt được mục đích. Bây giờ lại thấy Nặc Nặc không còn muốn ngồi cùng bàn với mình, trong lòng như bị một bức tường chặn lại khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Thấy Nặc Nặc sắp xa khỏi tầm mắt của mình, Cố Tây Châu đương nhiên không cam lòng.

Nếu muốn trong mắt Nặc Nặc chỉ có mình, thực ra rất đơn giản, chỉ cần…

Cậu ấy ngước đôi mắt đã đỏ ửng lên, cố kìm những giọt nước mắt để nó không rơi xuống, "Nặc Nặc, cậu không cần phải nói như vậy, tớ biết cậu chỉ muốn an ủi tớ, tớ hiểu rồi, tớ sẽ không làm phiền..."

Lời nói còn chưa dứt, Tống Nghi Thu đã phải bất đắc dĩ kéo Cố Tây Châu ngồi xuống, liên tục nói: "Được rồi, tớ không có ý đó, lại đây ngồi đi, tớ chỉ muốn cậu là bạn cùng bàn của tớ thôi."

Ừ, chỉ cần...giả bộ đáng thương là được rồi…

Cố Tây Châu đã hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên rất vui mừng.

Anh lau nước mắt, nắm chặt lấy tay Tống Nghi Thu, trông như một con thỏ trắng nhỏ vui vẻ: "Ừm, cảm ơn Nặc Nặc, cậu là nhất."

Kệ đi, ở trước mặt vợ thì trà xanh một chút có sao đâu?

9.

Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Chị Nghi Thu, Cố Tây Châu, thật trùng hợp, chúng ta học cùng lớp nè!"

Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một chàng trai đang mỉm cười chạy về phía mình.

Đường Hạo Nam chạy đến và ngồi phía sau Tống Nghi Thu.

Gặp người quen tất nhiên khiến cô cảm thấy rất vui, vừa mới nở nụ cười thì Cố Tây Châu đã đưa tay che miệng cô lại.

Tống Nghi Thu: "..."

Cô ấy còn chưa nói, Cố Tây Châu đã rũ mi xuống, ấm ức nói: "Tớ xin lỗi, Nặc Nặc, tớ biết tớ không nên như vậy... "

Nghe đến đây, thái dương của Tống Nghi Thu lại giật giật. Thấy cậu ít nhiều cũng đã chân thành xin lỗi, nhưng mà nếu cậu ấy buông luôn bàn tay đang nắm chặt dưới bàn ra thì càng tốt.

Tống Nghi Thu: "Không sao."

Nói xong, cô ấy quay đầu hỏi Đường Hạo Nam: "Kỳ nghỉ của cậu thế nào?"

Nghe chị đại hỏi, Đường Hạo Nam lập tức mở miệng trả lời: "Chị Nghi Thu, chị không biết đâu, kỳ nghỉ em đã đi rất nhiều nơi, trời ơi, tuyệt cú mèo luôn í..."

Cậu ấy bắt đầu tự độc thoại.

Về việc Đường Hạo Nam nhận Tống Nghi Thu làm chị đại của mình, thật sự chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Đường Hạo Nam thời trung học rất nóng tính nên nhiều người không ưa.

Một buổi chiều sau khi tan học, Đường Hạo Nam bị một đám người bao vây.

Nhìn mấy người trước mặt, Đường Hạo Nam liền thấy rất phiền, mấy người này đã bắt gặp Hạo Nam lúc cậu ta đi một mình, lúc đó một mình cậu ta chắc chắn sẽ không thể nào đánh lại họ.

Hôm nay nhẹ thì có thể trầy xước về nhà, nặng thì ngày mai người nằm trên giường bệnh chính là cậu ta.

Cậu ta thầm suy tính nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.

Còn chưa kịp nghĩ xong, cậu ta đã thấy đám người kia lao về phía mình. Không còn thời gian để quan tâm chuyện khác nữa, cậu chỉ đành cắn răng đ.á.nh lại bọn họ, được bao nhiêu thì được!

Khi sắp không trụ được nữa, Đường Hạo Nam  thấy một cô gái cầm điện thoại chạy lại, bĩnh tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây ngay.”

Nghe thấy từ ‘cảnh sát’, nhóm người kia hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng bị mấy người bạn của Tống Nghi Thu đến sau chặn lại trong con hẻm nhỏ.

Không bao lâu cảnh sát đã đến, Tống Nghi Thu đến đồn cảnh sát lập biên bản rồi đi ra, mấy chuyện sau đó cô cũng không quan tâm lắm.

Nhưng ai biết được, ngày hôm sau Đường Hạo Nam đến gặp cô và khăng khăng nhận mình là đàn em của cô, Tống Nghi Thu không còn cách nào khác đành phải chấp nhận cậu ta.

Thực ra, việc này cũng là trùng hợp thôi, bởi vì lúc đó Nghi Thu đang đi chơi bida với một nhóm bạn.

Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Là ai thì cũng sẽ làm vậy thôi, cô không thấy đây là chuyện gì cao cả lắm.

Cô ấy đã rất khó khăn để giấu Cố Tây Châu lẻn ra ngoài đi chơi một mình. Kết quả là vì sự việc này mà Tống Nghi Thu đã được Hiệu trưởng tuyên dương trong buổi chào cờ hôm thứ Hai, Hiệu trưởng còn cứ khen đi khen lại làm cuối cùng Cố Tây Châu cũng biết chuyện.

Đêm đó, Tống Nghi Thu đã bị Cố Tây Châu ‘nhắc nhở’ mấy lần, thậm chí cậu ấy còn hung dữ đe dọa Tống Nghi Thu, bảo cô sau này ra ngoài chơi phải ‘mang’ theo cậu ấy đi cùng.

Nhớ đến đoạn này, mọi người trong lớp cũng đã đến đủ.

Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên, nhìn bề ngoài rất dễ mến và trên thực tế quả thật như vậy.

Thầy ấy đã tự giới thiệu trước, khi nghe nói cũng là họ Tống, Tống Nghi Thu liền nhăn mày.

Tiếp theo đương nhiên là màn tự giới thiệu của học sinh, bắt đầu từ hàng đầu tiên gần cửa sổ về phía sau, mọi người bắt đầu lên bục giảng giới thiệu bản thân.

Nhìn từng bạn trong lớp tiến lên giới thiệu, người thì ngại ngùng người thì sôi nổi.

Rất nhanh đã đến Tống Nghi Thu, cô thong thả bước lên bục, sau khi đứng yên liền mỉm cười.

Ánh nắng chiếu vào càng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Da trắng nõn, tóc xõa vai, dáng người thon gầy, mặt như toả nắng.

Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Xin chào mọi người, mình tên là Tống Nghi Thu, Tống trong Tống Ngọc, tên bắt nguồn từ một bài thơ…”

Nói xong, cô ấy quay người, viết lên bảng đen một bài thơ:

“Giang không vi hữu thụ, thiên viễn bất hợp thu." (*)

(*) 江空微有树,天远不宜秋: Sông trời chỉ có lẻ tẻ vài cây, không phù hợp với mùa thu. Câu thơ này miêu tả cảnh quan của sông trời và ánh xa xôi của mùa thu. "江空微有树" có nghĩa là "sông trời chỉ có một ít cây", ngụ ý rằng không có nhiều cây trong khu vực này. "天远不宜秋" có nghĩa là "không phù hợp cho mùa thu xa xôi", ngụ ý rằng cảnh quan này không tạo ra sự hoài niệm và lãng mạn như những gì ta mong đợi từ một cảnh quan thuở thu. Tóm lại, câu thơ này diễn tả sự thiếu vắng của cây xanh trong khu vực sông trời và ánh xa xôi không phù hợp cho cảm giác hoài niệm và lãng mạn của mùa thu.

Nói xong, cô ấy bình tĩnh bước xuống bục, dáng vẻ thanh tao của cô ấy cũng làm phấn chấn tinh thần các bạn trong lớp, họ nhao nhao vỗ tay tán thưởng.

Mà Cố Tây Châu đang ngồi xuống híp mắt lại, trên môi hiện lên một nụ cười. Chỉ là vẻ mặt lại lộ ra chút kiêu ngạo, nhìn đi, đó là Nặc Nặc của cậu ấy đó, của cậu ấy.

Khi Tống Nghi Thu quay lưng về phía ánh sáng bước tới, Cố Tây Châu sửng sốt, lúc đó, cậu thật sự cảm thấy cô chính là mỹ nhân cổ đại bước ra từ trong tranh cổ, nhẹ nhàng thướt tha, trong sáng như tuyết.

10.

Tống Nghi Thu trở về chỗ ngồi, Cố Tây Châu liền nhịn không được, lại gần cười hỏi: "Nặc Nặc, tên của cậu là ‘Giang không vi hữu thụ, thiên viễn bất hợp thu’, vậy cậu biết tên của tớ là gì không? "

"Của cậu hả?"

Tống Nghi Thu nghĩ đến nam nữ chính trong tiểu thuyết nguyên tác đặt tên Cố Tây Châu theo nội dung của một vở kịch, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy thật sự biết nha.

"Tên của cậu rất giống với bài《Tây Châu Khúc》."

(*) 西洲曲: Mình sẽ để lin.k bài hát phía dưới cmt nhá.

Nói xong, Tống Nghi Thu đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời.

"Gió nam hiểu lòng thiếp, thổi mộng đến Tây Châu."

(*) 海水夢悠悠, 君愁我亦愁, 南風知我意, 吹夢到西洲:  Biển như mộng thăm thẳm, Chàng sầu thiếp cũng sầu, Gió nam hiểu lòng thiếp, Thổi mộng đến Tây Châu ( Nguyên tác ‘Tây Châu Khúc’ )

Nhìn khuôn mặt của Tống Nghi Thu, tim của Cố Tây Châu lại nhói lên.

Một lúc sau, cậu nắm chặt tay Tống Nghi Thu, tay đan vào tay cô, ấm áp nói:

"Ừm, chúng ta ngay cả tên cũng xứng đôi."

Tống Nghi Thu: "..."

Những năm cấp 3 của cả hai bắt đầu từ đây, vì sự xuất sắc và ngoại hình nổi bật của bản thân nên cả hai đều thu hút được một lượng fan không nhỏ.

Nhưng người thu hút nhiều sự chú ý nhất chính là tên mù quáng theo đuổi Tống Nghi Thu.

Ngô Trạch, một tên côn đ.ồ của Lớp 11/16, đã liên tục nghiêm túc theo đuổi Tống Nghi Thu hai tuần qua, không cần nói cũng biết lần nào cũng bị Tống Nghi Thu lạnh lùng từ chối.

Nhưng trong mắt Ngô Trạch, đó chẳng qua chỉ là trò chơi tình ái mà thôi, cô ấy chỉ đang giở trò cố tình từ chối rồi sau đó mới đồng ý để giữ giá chứ gì.

Hắn ta cũng nghe nói rằng Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu rất thân thiết, hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ và có khả năng sẽ thành đôi.

Ngô Trạch nghe xong liền không thể chịu được, sau khi tan học liền vây chặn Cố Tây Châu.

Mà trùng hợp hôm đó là ngày Cố Tây Châu phải trực nhật, vì vậy cậu ấy đã bảo Tống Nghi Thu về trước.

Thực ra, Cố Tây Châu cũng biết là Ngô Trạch hai ngày này sẽ đến tìm cậu kiếm chuyện, bởi vì đàn em của cậu ta thấy Cố Tây Châu cũng sẽ cảnh cáo cậu tránh xa Nghi Thu một chút.

Vì thế, Cố Tây Châu rất phản cảm, thậm chí có lần còn nghĩ đến việc trở mặt với Ngô Trạch, nhưng để duy trì hình tượng ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Tống Nghi Thu, cậu không còn cách nào khác ngoài  nhịn xuống.

Nhưng bây giờ Ngô Trạch đã tìm tới cửa, cậu chắc chắn không thể ngồi yên.

Ngô Trạch chặn Cố Tây Châu trong một con hẻm nhỏ, đi bộ vài phút phía trước là phố ẩm thực.

Lúc này, Ngô Trạch nhìn Cố Tây Châu với vẻ khinh thường.

"Chỉ có mày thôi sao? Tao khuyên mày tốt nhất nên tránh xa Tống Nghi Thu ra!"

Nghe vậy, Cố Tây Châu nhướng mày, "Gì?"

"Tao nói mà mày không hiểu sao?! Người tao nhìn trúng không đến lượt mày cướp đâu, vì thế tao khuyên mày tốt nhất nên bỏ ý định này đi."

“Người nên nghe câu này là mày đấy.” Cố Tây Châu lạnh giọng cắt ngang, mặt lộ vẻ buồn cười nhìn mấy người trước mặt.

Lúc này, Cố Tây Châu hoàn toàn đang đứng đối diện với mấy người kia, một thân một mình, không ai giúp đỡ, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ, thậm chí có chút khinh bỉ.

Trước mặt Tống Nghi Thu là một người người ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, tàn ác, làm mấy người kia suýt chút nữa không kìm được mà định bỏ chạy.

Ngô Trạch khi nhận ra đàn em của mình bị áp lực của Cố Tây Châu đe dọa mà lùi lại, trong lòng khó tránh được cảm giác tức giận.

Chỉ thấy hắn nhìn sang chửi Cố Tây CHâu: "Cố Tây Châu, mày ra vẻ cái quái gì? M.ẹ n.ó, hôm nay tao không cho mày đi bệnh viện tao sẽ theo họ của mày!"

Ai mà ngờ! Cố Tây Châu chỉ nhẹ nhàng nhướng mi, biểu cảm trở nên lạnh băng. Cậu mở cái miệng nhỏ, chậm rãi nói:

"Hét cái đếch gì mà hét, lỗ tai của tao không có vấn đề."

11.

"Chị Thu, chị mau tới con hẻm nhỏ bên cạnh phố ẩm thực đi, Cố Tây Châu đang đ.á.nh nhau với người ta kìa!", Đường Hạo Nam run rẩy lấy điện thoại gọi cho Tống Nghi Thu.

Đường Hạo Nam cũng đang một mình đi mua đồ ăn ở phố ẩm thực, nhưng chưa đến đã nghe thấy tiếng đ.á.nh nhau trong con hẻm nhỏ trước mặt, với tinh thần chính nghĩa, cậu hăng hái muốn đi xem tình hình thế nào để ‘ra tay tương trợ’.

Không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn đã giật mình, người kia, đó không phải là người anh em Cố Tây Châu của cậu sao!

Nhìn thấy Cố Tây Châu một mình đàn áp mấy người kia, Đường Hạo Nam cảm thấy đau thay cho bọn chúng.

Đường Hạo Nam đã từng nhìn thấy Cố Tây Châu đ.á.nh nhau rồi, dáng vẻ tàn ác đó thật sự khiến ai cũng phải hoảng sợ.

Không được, không thể báo cảnh sát, nếu không Cố Tây Châu sẽ gặp rắc rối mất, nếu phía trường học phát hiện ra có thể sẽ bị kỷ luật.

Người duy nhất ngăn cản được Cố Tây Châu chỉ có thể là Tống Nghi Thu. Mỗi ngày cậu ấy đều làm nũng bên cạnh cô.

Sau khi báo tin qua điện thoại xong, Đường Hạo Nam bất chấp xông lên quyết một trận sống ch.ế.t với bọn chúng, dù sao cũng không thể đứng nhìn anh em của mình bị đ.án.h được!

Lúc Tống Nghi Thu nhận được điện thoại, cô đang làm bài tập, khi nghe nói Cố Tây Châu đ.á.n.h nhau với người khác liền tái cả mặt, trong nháy mắt cô lập tức cầm áo khoác chạy ra ngoài. Tống Nghi Thu không lo Cố Tây Châu bị đánh vì Cố Tây Châu từng học Taekwondo, mà cô sợ chuyện đ.á.nh nhau nếu bị phát hiện sẽ gặp rắc rối.

Cô vội vã chạy đến con hẻm nhỏ đó, nhìn thấy cuộc chiến đã sớm kết thúc. Cố Tây Châu thì đang ngồi dựa lưng vào tường thở hổn hển. Trên mặt và tay đều dính m.á.u, đôi mắt đằng đằng sá.t khí nhìn đám người Ngô Trạch đang nằm lê lết đối diện.

Đường Hạo Nam dựa vào Cố Tây Châu, nhìn cậu với sự ngưỡng mộ, khâm phục. Cảnh tượng có thể nói là rất đặc sắc.

"Cố Tây Châu!" Tống Nghi Thu cau mày quát.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Cố Tây Châu ngẩn người ra, sau đó giống như một chú cún nhỏ hoảng loạn quay đầu nhìn Tống Nghi Thu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Nghi Thu chợt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Tây Châu đầy sự hoảng sợ và hoang mang.

Vài giây sau, Cố Tây Châu chống tường đứng lên, vội vàng đi đến trước mặt Tống Nghi Thu, vươn tay muốn ôm lấy cô.

Nhưng cậu nhớ ra khắp người mình toàn vết bẩn, lại chậm rãi buông tay xuống, nhẹ nhàng gọi:

"Nặc Nặc".

Tống Nghi Thu chứng kiến toàn bộ hành động của Cố Tây Châu, trong lòng lại nhói đau.

Tại sao mới không gặp một chút mà Tây Châu lại khiến bản thân trở nên thế này chứ!

Cô nắm lấy tay cậu, bĩu môi nói, "Có đau không..."

Nghe vậy, Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn Tống Nghi Thu, cười nói: "Không đau."

12.

"Nặc Nặc, cậu nhìn tớ này." Cố Tây Châu tủi thân, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn Tống Nghi Thu.

Cô vờ như không nghe thấy, thuận tay lật một trang tiểu thuyết trong tay, đúng lúc xem đến đoạn nam nữ chính làm chuyện đó(*) với nhau.

(*) Chuyện gì thì mn biết rùi đó =))))

Mũi tên đã lên dây, Tống Nghi Thu phấn khích nhếch khoé miệng lên, còn chưa kịp xem xong đã bị cướp mất.

Tống Nghi Thu không nói một lời tiến lên giật lấy "Cố Tây Châu!"

Sau khi lấy lại được, cô lo lắng xem tiểu thuyết có bị làm sao không.

Cố Tây Châu: "..." Càng đau lòng hơn.

"Nặc Nặc."

Cố Tây Châu tiến lên, ôm Tống Nghi Thu vào lòng, hạ giọng dỗ dành: "Sao cậu không an ủi tớ?"

Vừa dứt lời lại không cho Tống Nghi Thu cơ hội đáp lại, cậu liền hôn lấy cô liên tục.

Cố Tây Châu ngồi trên sô pha mềm mại, Tống Nghi Thu ngồi trên eo cậu, một tay đặt ở sau gáy cô, một tay nhéo nhéo da thịt mềm mại ở trên eo cô, có ý muốn đưa tay vào.

Tống Nghi Thu giật mình, lập tức đẩy Cố Tây Châu ra, lại bị cậu ôm chặt lấy, cả người nằm gọn trong lòng chàng trai ấy.

Cô nghe thấy nhịp tim của cậu, lại bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía quyển tiểu thuyết trong tay, chẳng lẽ nó hỏng rồi sao?

Thấy nó còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà Cố Tây Châu nghe thấy tiếng Nghi Thu thở dài còn tưởng rằng cô đã tha thứ cho mình, lại mặt dày cúi người hôn lên má cô một cái nữa.

Trước khi xuyên sách, Tống Nghi Thu Chính là một người thích đọc tiểu thuyết, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới cấp mười, sau khi xuyên sách cô vẫn rất thích đọc tiểu thuyết, mà trong nhà còn có mẹ là tiểu thuyết gia rất nổi tiếng.

Cuốn mà Tống Nghi Thu đang xem là cuốn tiểu thuyết mới xuất bản của Tư Ninh, rất khó để có được chữ kí đặc biệt của bà ấy.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tống Nghi Thu không khỏi lộ ra nụ cười, cô đi cửa sau đó, là mẹ ký giúp cô.

Để Cố Tây Châu không quấy rầy mình đọc tiểu thuyết, Tống Nghi Thu chỉ có thể tập trung vào cậu ấy trước.

Không còn cách nào, trước hết phải dỗ dành vị đại ca này đã.

Vì thế, Tống Nghi Thu ngoan ngoãn để mặc cho Cố Tây Châu hôn mình, không phản kháng gì.

Đợi đến khi ánh mắt cậu hiện lên vẻ thích thú, Tống Nghi Thu mới nâng mặt Cố Tây Châu lên.

"Đánh nhau với Ngô Trạch xong cũng hết giận rồi, tâm trạng rất tốt nhỉ."

Cố Tây Châu: "..." Đúng là tốt thật.

Thấy cậu không trả lời, Tống Nghi Thu cũng biết trong lòng Cố Tây Châu nghĩ gì, thế nên nụ  cười càng dịu dàng hơn.

"Vui vẻ rồi thì về nhà tắm rửa đi ngủ đi, sáng mai còn đi học."

Cố Tây Châu: "..."

13.

Tống Nghi Thu giải xong đề cuối cùng, đặt bút xuống dụi dụi mắt.

Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cái cốc, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tây Châu bất đắc dĩ nhìn cô: "Nặc Nặc, cậu uống nước nóng đi."

"Cám ơn." Tống Nghi Thu khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu thấy vậy thở dài, vờ nắm tay cô gái mà cậu yêu.

"Thầy Tống cũng hay thật, thế mà lại dựa vào thành tích để xếp bạn cùng bàn."

Nghe vậy, Tống Nghi Thu càng vui vẻ hơn.

Bây giờ họ đã lên lớp 11 rồi, năm lớp 10 có thể nói là tràn đầy sức sống, đủ loại cặp đôi gà bông xuất hiện, khi đó dựa theo thành tích có thể lựa chọn chỗ ngồi theo ý thích.

Cũng vì vậy mà để cho không ít cặp đôi trẻ tìm được sơ hở.

Nhưng vẫn bị thầy Tống - chủ nhiệm lớp 11 phát hiện. Sau khi phân khoa xong, Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu cũng rất có duyên, tiếp tục đi theo thầy Tống.

Mà lúc này, thầy Tống cũng động lòng, loại bỏ phương thức xếp hạng ngàn năm không đổi, đột ngột chọn hình thức một điểm cao ngồi cùng một điểm thấp.

Đương nhiên, Cố Tây Châu và Tống Nghi Thu đã bị tách ra.

Hai người đều là học sinh có thành tích xuất sắc trong lớp, đương nhiên không thể ngồi cùng nhau.

Lần này, Cố Tây Châu ngồi cùng một học sinh nữ vừa chuyển đến.

Vì lý do này, Cố Tây Châu đã đến chỗ thầy Tống xin đổi bạn cùng bàn khác. Nhưng không có ai phù hợp cả nên thầy Tống không đồng ý.

Không có cách nào khác, Cố Tây Châu chỉ có thể nhịn đến khi tan học, đợi sau khi về đến nhà sẽ lại ôm lấy Tống Nghi Thu khóc lóc kể lể.

Nghĩ đến đây, Tống Nghi Thu hiếm khi chủ động lại dùng ngón út gãi gãi tay Cố Tây Châu, thành tâm tỏ vẻ an ủi.

Cảm nhận được lòng bàn tay mình nhúc nhích, Cố Tây Châu ngẩn ra, sau đó nhếch môi cười cười.

Chỉ là hai người ngồi cùng với nhau chưa được bao lâu, đã bị một giọng nói cắt ngang.

"Cố Tây Châu, hai người các cậu đang nói chuyện gì vậy, tớ có thể tham gia với không?"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, sắc mặt Cố Tây Châu trầm xuống, cậu không muốn nói chuyện với người đó.

Ngược lại, Tống Thu Nghi lại hào phóng trả lời: "Không có nói chuyện gì hết."

“...” Được chưa, mất cả hứng nói.

Người đến không ai khác chính là Khổng An Hân, bạn cùng bàn mới của Cố Tây Châu.

Nhìn Khổng An Hân đang chớp mắt trước mặt, Tống Nghi Thu lại cảm thấy đau đầu. Vào ngày đầu tiên Khổng An Hân chuyển tới, cô ta đã chú ý đến Cố Tây Châu, hơn nữa còn kiên quyết theo đuổi bằng được cậu, về phần cố chấp có lẽ còn hơn cả Ngô Trạch.

Sau vụ đ.á.n.h nhau hồi lớp 10, Ngô Trạch không có gan theo đuổi Tống Nghi Thu nữa. Mà Khổng An Hân này lại là một cô gái, nếu Cố Tây Châu ra tay với một cô gái, Tống Nghi Thu nhất định sẽ không thể chịu được.

Cố Tây Châu luôn trực tiếp từ chối sự theo đuổi của Khổng An Hân, mặc dù các bạn học bên cạnh đều nói cho Khổng An Hân biết Cố Tây Châu thích Tống Nghi Thu và hai người họ đã bên nhau rồi.

Nhưng Khổng An Hân lại lắc đầu và khinh thường nói: "Thế thì sao chứ, yêu nhau thì cũng có thể chia tay, kết hôn cũng có thể ly hôn, sao mình không thể theo đuổi được?"

Bạn học dùng đủ mọi cách nhưng cũng khuyên không nổi, lại còn bị cô ta làm cho tức gần c.h.ế.t, một thời gian sau cũng không có mấy người đến nhắc nhở cô ta nữa.

Bây giờ Khổng An Hân lại nở nụ cười ngọt ngào ( thảo mai ), khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ta như được chiếu sáng.

"Cố Tây Châu, trưa nay cậu có muốn ăn cơm cùng tớ không?"

14.

Nghe vậy, Tống Nghi Thu vô thức nhướng mày, nhìn sang phía Cố Tây Châu bên cạnh.

Tống Nghi Thu rất lý trí, cô cũng không muốn diễn cảnh kiếp chồng chung, như vậy chẳng những vô ích mà còn biến mình trở thành một người con gái chanh chua.

"Không." Cố Tây Châu nhíu mày.

"Khổng An Hân, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cậu."

"Nhưng mà..." Không An Hân nhất thời trắng bệch, mở miệng nhưng không nói gì.

Thấy cả hai đều không lên tiếng an ủi mình, cô ta đột nhiên cảm thấy mình như một tên hề, mặt dần đỏ bừng lên.

"Tớ, tớ có làm gì sai đâu mà sao cậu lại hung dữ với tớ như vậy, tớ có chỗ nào thua kém Tống Nghi Thu chứ!"

Khổng An Hân hai mắt đỏ ửng, tia lửa dồn nén bấy lâu trong nháy mắt đã bùng phát.

"Không thích chính là không thích, sao lắm chuyện thế!"

Cố Tây Châu hiện tại chỉ cảm thấy rất đau đầu, sợ rằng mình quá hung dữ sẽ làm Tống Nghi Thu chán ghét.

Khổng An Hân từ trước đến nay bởi vì có nhan sắc xinh đẹp nên luôn được người ta xếp hàng theo đuổi, thích kiểu con trai nào cũng có, trước kia đều là người khác không biết xấu hổ mà theo đuổi cô ta, từ khi nào lại đến lượt cô ta bị sỉ nhục như vậy?

Lúc này nhìn Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu, Khổng An Hân càng cảm thấy hành vi lúc trước của mình ngu xuẩn như thế nào, bọn họ đều là người trong lòng của nhau, chỉ có mỗi mình là mặt dày.

Còn điều gì có thể làm trái tim một thiếu nữ tan nát hơn việc bị người mình thích từ chối ngay trước mặt cô gái khác cơ chứ? Hơn nữa, cô gái kia còn là người yêu của Cố Tây Châu.

Khổng An Hân tính tình kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không cúi đầu nhận sai.

Cô ta hếch cằm lên với đôi mắt đỏ hoe, “Cố Tây Châu, tôi thực sự đã nhìn nhầm cậu rồi! Tôi sẽ không bao giờ tới tìm cậu nữa!”

Nói xong lại liếc cậu một cái rồi xoay người rời đi.

Cố Tây Châu: “…” Bộ đầu óc có vấn đề à?

Thấy vậy, Tống Nghi Thu khẽ thở dài một tiếng, kéo Cố Tây Châu lại.

“Chúc mừng cậu, người ta hoàn toàn nản lòng với cậu rồi.”

Cố Tây Châu chậm rãi trả lời một câu: “Cảm ơn.”

15.

Chuyện này đã lan ra khiến không ít người biết được, đa số mọi người cũng phát hiện Khổng An Hân không quấn lấy Cố Tây Châu nữa, mà lại thấy cô ta đi cùng với một chàng trai kẹo ngọt khoá dưới, chuyện này cứ thế mà lắng xuống.

Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu cũng tạm thời thả lỏng tâm trạng và chuyên tâm vào việc học.

Xuân qua thu tới, thu qua đông lại tới, năm này qua năm khác, hai người họ cũng đã trưởng thành được mấy năm.

“Cố Tây Châu! Có phải cậu ăn dâu tây tớ mới mua hôm qua không?”

Tống Nghi Thu nhìn tủ lạnh trống không mà máu dồn lên não.

Tống Nghi Thu ngày càng xinh đẹp, đôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên khiến lòng người tê dại, tim đập không ngừng.

Thấy không ai trả lời, đôi môi đỏ mọng của của Tống Nghi Thu khẽ nói: “Được rồi, tớ về nhà đây.”

Cô vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tây Châu đang hoảng hốt túm lấy cô ôm vào trong ngực.

“Đừng đi mà, dâu tây là tớ ăn, lát nữa tớ sẽ đi mua đền cho cậu.”

Nghe vậy, Tống Nghi Thu quay đầu lại, thấy Cố Tây Châu đang liếc mắt lén nhìn mình, sống mũi cao cao đang cọ vào cổ cô.

Tống Nghi Thu thấy ngứa ngáy trong lòng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay người đàn ông ấy, đóng tủ lạnh một cái “cạch” rồi ra ngồi trên ghế sô pha.

“Mẹ tớ vừa nhắn tin, bảo tối nay chúng mình cùng tới ăn cơm.” Tống Nghi Thu chậm rãi nói.

Nghe vậy, Cố Tây Châu gật đầu, cả người ngồi sát cạnh Tống Nghi Thu, “Nặc Nặc, khi nào thì cậu mới gả cho tớ?”

“…” Tống Nghi Thu nhướng mày, “Vậy phải xem khi nào cậu đủ tuổi kết hôn. Tuổi kết hôn hợp pháp của con trai là 22 tuổi, cậu còn hai tháng nữa cơ.”

Cố Tây Châu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng ta có thể ra nước ngoài…”

Tống Nghi Thu mặt không biến sắc: “Tự đi đi, tớ đợi hai tháng.”

“Vâng...”

Hiện tại, hai người đều đã dọn ra khỏi nhà, mua một căn hộ ở trung tâm thành phố rồi sống chung với nhau.

Vừa về đến nhà, Tống Nghi Thu đã nhận ra sự nhiệt tình của mẹ cô.

“Nặc Nặc, mau mau đến xem cuốn tiểu thuyết vừa mới xuất bản của mẹ đi.”

“Dạ.” Dứt lời, Tống Nghi Thu đã cầm quyển  tiểu thuyết lên.

Cố Tây Châu: “Dì.”

Tư Ninh ngẩng đầu nhìn Cố Tây Châu, lộ ra nụ cười, “Đến rồi à.”

“Vâng.”

Nói xong, Tư Ninh và Tống Nghi Thu cùng ra sô pha ngồi, Cố Tây Châu rất tự giác đi vào bếp.

Vừa đeo tạp dề lên, cậu đã thấy Tống Quân bận rộng trong bếp một hồi rồi, sau khi cậu chào một tiếng liền chạy lại giúp đỡ.

“Ông Cố hôm qua đã tới tìm ta, nói xem xem, lão già này nhất định đã lén lút luyện cờ rồi đúng không.” Tống Quân cười ha hả nói.

Ông Cố chính là ba của Cố Tây Châu.

16.

Nghe Tống Quân nói, Cố Tây Châu chỉ cười cười rồi tiếp tục xử lý đống hải sản trong tay.

“Mẹ, nếu mẹ thật sự không có linh cảm thì viết câu chuyện về tình yêu của mẹ và ba đi.”

Tống Nghi Thu vừa nói vừa xoa đầu bé cún Golden Retriever.

Chú chó lông vàng này không phải là Tiểu Đào, Tiểu Đào đã qu.a đ.ờ.i vì tuổi già rồi, đây là con của tiểu Đào, Chubby.

Nghe Tống Nghi Thu nói vậy, Tư Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hừm, con nói đúng. Ngày kỉ niệm kế tiếp mẹ sẽ tranh thủ đem cái này làm quà tặng ba con.”

“Được đó ạ.”

Đ.á.nh c.hế.t Tống Nghi Thu cũng không ngờ là lúc ăn cơm, Cố Tây châu sẽ đề cập tới chuyện kết hôn. Càng không ngờ là bố mẹ cô cũng sốt ruột như Cố Tây Châu.

“Ừ, Tây Châu nói đúng, chuyện này ta cũng đã nói qua với ông Cố rồi, ông ấy cũng rất sốt ruột.”

Nghe vậy, Cố Tây Châu mỉm cười, dưới bàn nắm chặt lấy tay Tống Nghi Thu, cảm thấy cô muốn bó.p cổ mình đến c.hế.t rồi.

Tống Nghi Thu: “…”

Sau khi trở lại căn nhà mà hai người sống chung, Cố Tây Châu liền ôm lấy Tống Nghi Thu từ phía sau, phả hơi thở ấm áp lên cổ cô, khiến cho Tống Nghi Thu cảm thấy rất khó chịu, “Nặc Nặc…”

Cậu thấp giọng gọi tên cô, khiến cô mất cảnh giác, vành tai Tống Nghi Thu đỏ bừng lên, chỉ có thể giãy giụa thoát khỏi vòng tay của cậu.

“Cố Tây Châu, mau rửa mặt đi ngủ đi. "Tống Nghi Thu nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Cậu rũ mắt xuống, mái tóc che đi d.ục vọng đang sục sôi trong mắt, chỉ cúi đầu đáp một tiếng.

Cứ nghĩ rằng mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, nhưng ai biết được dụ.c v.ọng ấy lại bộc phát lúc nửa đêm.

“Cố Tây Châu! Cậu làm gì vậy? Bỏ tay ra!”

Tống Nghi Thu khống chế tính tình của mình, đá.n.h c.h.ết cô cũng không ngờ Cố Tây Châu lại lẻn vào phòng mình lúc nửa đêm.

“Nặc Nặc, chúng mình đã lâu không làm rồi.”

Người đàn ông đó nói xong liền ngậm lấy vành tai Tống Nghi Thu.

“…”

Lần đầu tiên Cố Tây Châu ‘ăn thịt’ (*) là vào ngày sinh nhật 21 tuổi của anh, đến nay Tống Nghi Thu vẫn nhớ như in nỗi đau của ngày đó.

(*)Khai trai: Người trước kia ăn chay, nay đổi sang ăn mặn, gọi là Khai huân ( bắt đầu ăn mặn ). Ở đây có nghĩa là lần đầu tiên làm chuyện đó của Cố Tây Châu là năm 21 tuổi.

Đến ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn hai giờ chiều rồi, từ đó số lần hai người ngủ chung cũng giảm bớt, chủ yếu là Tống Nghi Thu sợ Cố Tây Châu không kiềm chế được.

Và đó cũng là lần cuối cùng hai người làm ‘chuyện đó’…

Tống Nghi Thu rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Cố Tây Châu, trong đầu chỉ có hai chữ:

"Toang rồi…”

Quả nhiên vừa dứt lời Cố Tây Châu đã đè lên người cô, hai cánh tay chống hai bên Tống Nghi Thu, giữ chặt cô trong không gian chật hẹp đó.

Tống Nghi Thu bị ép nhìn về phía Cố Tây Châu, trong mắt người đàn ông kia là dục vọng không giấu được, chỉ liếc một cái Tống Nghi Thu liền quay đi chỗ khác.

Người đàn ông nắm lấy cằm rồi hôn lấy cô.

Tống Nghi Thu bị hôn đến ngạt thở, theo bản năng muốn phản kháng, lại bị cậu đè ở trên giường, các ngón tay đan vào nhau, Tống Nghi Thu buộc phải chấp nhận tất cả.

17.

Gió thổi qua ngọn cây, cành cây ngoài cửa sổ rung rinh phát ra tiếng động khe khẽ.

Chắc gió chưa chơi đủ, nó cứ thổi qua cành, làm cành cây cứ khẽ rung lên khiến tiếng động cũng trở nên lớn hơn.

Ánh trăng non thẹn thùng trốn sau những đám mây, thỉnh thoảng lại muốn hé ra nhìn cảnh tượng mập mờ này.

Không nhớ rõ hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn như thế nào, chỉ là khi lấy lại tinh thần thì hai người đã ra khỏi Cục Dân chính, trong tay là một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

Tống Nghi Thu nheo mắt, thấy Cố Tây Châu thỏa mãn nhìn cô rồi đột nhiên nhào tới ôm cô vào lòng.

“Nặc Nặc, hôm nay là sinh nhật hạnh phúc nhất của tớ.” Cố Tây Châu thấp giọng hoan hô.

Đúng vậy, bởi vì Nặc Nặc cuối cùng cũng là của cậu rồi!

Nhìn Cố Tây Châu như vậy, Tống Nghi Thu đột nhiên mỉm cười, có lẽ lựa chọn đúng đắn nhất trong đời cô chính là "quyến rũ" Cố Tây Châu.

Cô khẽ thở dài, nắm chặt tay Cố Tây Châu nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”

“Ừ, chúng ta về nhà!”

Trở về ngôi nhà chỉ có hai người bọn họ, một ngôi nhà tràn đầy ấm áp và hạnh phúc. Đoạn đường phía trước còn rất dài, chúng ta có thể đi từ từ...

Hai cô gái đi ở ven đường vẻ mặt hâm mộ nhìn hai người cách đó không xa, hai người một nam một nữ, dáng vẻ đều xuất chúng đang nắm chặt tay trong tay bước đi ở bên kia đường.

Như thể có thể nghe được cuộc nói chuyện vừa ngọt ngào vừa giản dị của hai người.

“Nặc Nặc, ngày cưới của chúng ta định khi nào tổ chức vậy?”

“Cậu muốn khi nào?”

“Cái này phải theo lời ba mẹ. Nhưng dù thế nào đi nữa thì kết hôn cũng nhất định không được để cậu thấy mệt.”

"Đồ ngốc, đừng nói nữa!"

“Ừm… Vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu thế?”

“… Đừng nói nữa...”

“Nhưng mà…”

“Im miệng!”

“Vâng.”

Hai người nói rất bình thường, nhưng lại làm cho người ta vừa nhìn đã có thể nghe thấy tình yêu ở trong đó.

Một cô gái mang theo vẻ mặt ngưỡng mộ kích động nói: “Hâm mộ chết đi được!”

“Đúng đúng đúng, nhưng ngưỡng mộ chứ đừng nên đố kị với người khác mà hãy dựa vào đó mà tự hoàn thiện bản thân mình để trở nên ưu tú hơn, vậy thì tương lai mới tốt đẹp được!”

Nghe được lời khuyên của bạn bè, cô gái mỉm cười thở dài, "Cậu nói đúng.”

Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình, đừng nản lòng, ngày tháng còn dài như vậy, sẽ luôn có kỳ tích xuất hiện.

( Hoàn chính văn )

NGOẠI TRUYỆN: CỐ TÂY CHÂU, TỐNG NGHI THU

˚✧₊⁎Những đứa trẻ⁎⁺˳✧༚

1.

Cố Tây Châu nhìn đống cà rốt trong bát mà rơi vào trầm tư, bàn tay nhỏ bé của cậu nâng cằm, vẻ mặt u sầu.

Khi nhìn các bạn nhỏ xung quanh ăn từng miếng cà rốt được thái hạt lựu, lông mày nhỏ của cậu nhíu lại. Trong lòng không hiểu vì sao cà rốt khó ăn như vậy mà bọn họ lại thích ăn.

Tống Nghi Thu nhíu mày ngước mắt nhìn Cố Tây Châu tay không động đậy. Cô nháy mắt vài cái, dùng đũa gắp một miếng cà rốt đưa vào bát Cố Tây Châu.

“Ăn.” Cô nhẹ giọng nói.

“Nặc Nặc!", Cố Tây Châu khóc không ra nước mắt, “Tớ không thích ăn cà rốt.”

“Hả?”, Tống Nghi Thu nghe vậy ngẩng đầu, “Không thích ăn sao?”

“Ừ ừ.” Cố Tây Châu gật đầu mãnh liệt.

Cậu bé đỏ mặt, có lẽ vì có chút xấu hổ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, lông mày cùng ánh mắt tinh anh vô cùng.

Tống Nghi Thu rũ mắt xuống, lúc lâu sau cô "ồ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cố Tây Châu có chút bất an nhìn cô bé, nhìn cô ăn từng miếng cà rốt, sau đó lại bình tĩnh uống một ngụm canh. Toàn bộ quá trình chưa từng nhìn cậu một cái.

Sau đó, cả buổi chiều Cố Tây Châu thấy Tống Nhất Thu không nắm tay cậu, cũng không tìm cậu để chơi cầu trượt nữa.

Cố Tây Châu rất uể oải, cả người đều không có tinh thần.

Suy nghĩ một chút, liền phát hiện mọi chuyện đều xảy ra sau khi cậu không ăn cà rốt.

Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn về phía cô bé đang chơi đùa vui vẻ với Tống Nghi Thu.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô bé kia hình như là người ăn nhiều cà rốt nhất.

Cậu lau sạch nước mắt trên mặt, chạy tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Tống Nghi Thu khóc thút thít, "Nặc Nặc, tớ sai rồi, lần sau tớ nhất định sẽ ăn cà rốt, cậu đừng nghỉ chơi với tớ nữa, được không?"

Tống Nghi Thu: "..."

Chà, lạnh nhạt Cố Tây Châu để cho cậu ấy ăn cà rốt là một phương pháp rất hữu ích nha.

Vì thế cô nâng cằm lên, "Được.”

Cố Tây Châu về nhà, đến bữa cơm tối đã nhìn chằm chằm đĩa cà rốt trên bàn năm phút đồng hồ, lại chậm chạp không động đũa.

Nhưng trong đầu cậu đều là hình ảnh buổi chiều Tống Nghi Thu lạnh nhạt với mình, thế nên cậu nhắm mắt nghiến răng, gắp một miếng cà rốt nhét vào trong miệng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thư mà nuốt xuống.

Hứa Thư biết con trai mình ghét cà rốt đến nhường nào, nhưng hôm nay cậu lại ăn cà rốt, cô phát hiện ra con trai mình đã trưởng thành rồi!

Cô nhẹ giọng hỏi: "Con trai, cà rốt có ngon không?”

Cố Tây Châu khẽ gật đầu, vị cà rốt cũng không khó ăn như cậu nghĩ, “Dạ ngon.”

Nặc Nặc thích những đứa trẻ thích ăn cà rốt.

Hôm sau, khi cậu ăn cà rốt ở nhà trẻ, mắt Cố Tây Châu phát sáng nhìn Tống Nghi Thu, “Nặc Nặc, tớ thích ăn cà rốt lắm đấy!”

Nói xong cho luôn miếng cà rốt vào miệng.

Cố Tây Châu nhìn Tống Nghi Thu, trong lòng rất vui vẻ, bởi vì Nặc Nặc thích cậu như vậy, cho nên cô nhất định sẽ chơi với cậu , sau đó lớn lên sẽ làm vợ của cậu!

2.

Vẻ mặt Tống Nghi Thu trở nên phức tạp khi nhìn câu hỏi có tiêu đề là: "Bạn trai đã giúp bạn nuôi lớn thứ gì?”

Tống Nghi Thu theo bản năng cúi đầu nhìn ngực mình.

Tống Nghi Thu: “…”

Đúng vậy, ngực của Tống Nghi Thu là do Cố Tây Châu nuôi lớn, hơn nữa còn bắt đầu phát triển hơn từ lúc dậy thì.

/*Tui đọc mà tui khờ luôn mấy ní ơi :))))))*/

“Nặc Nặc, ăn nhiều đu đủ một chút đi, đu đủ ăn rất ngon đó nha.” Cố Tây Châu 12 tuổi mang theo nụ cười chân thành tha thiết.

“Tớ không muốn ăn đu đủ, tớ thích ăn táo.” Tống Nghi Thu nhướng mắt, lười nhác nói.

“Được.” Cố Tây Châu gật đầu, “Ăn đu đủ đi, ăn xong tớ sẽ gọt táo cho cậu.”

“Được.” Tống Nghi Thu nói xong dùng tăm cắm một miếng đu đủ ăn, Cố Tây Châu thế mà cười phá lên trong sung sướng.

Khi ấy, Tống Nghi Thu cũng không biết chuyện gì xảy ra với cô, cô chỉ thấy thỉnh thoảng cậu lại cho mình ăn đu đủ, mỗi ngày một chai sữa, một ít đồ để giữ gìn sức khỏe.

Cho đến một ngày, Tống Nghi Thu cùng bạn cùng phòng từ ký túc xá đi ra, nhìn thấy Cố Tây Châu dưới bóng cây, cô liền chạy tới.

Cố Tây Châu đỡ lấy Tống Nghi Thu, đưa sữa trong tay cho cô rồi dịu dàng nói: “Sữa này, cậu đừng quên uống đấy. Mỗi ngày một chai, sẽ cao lên.”

Tống Nghi Thu cầm tay cậu, mở miệng nói: “Tớ thấy tớ đủ cao rồi, tớ rất hài lòng. Tớ không cần phải uống mỗi ngày một chai nữa.”

Cố Tây Châu im lặng một lát, “Uống sữa tốt cho sức khoẻ…”, giọng điệu rất sượng của cậu làm cho Tống Nghi Thu cảm thấy có điều gì mờ ám bên trong.

Nhưng cô cũng không hỏi thẳng mà chỉ gật đầu, "Mau đi học đi, nếu không sẽ muộn đấy.”

Dứt lời, Tống Nghi Thu tạm biệt rồi đi tìm bạn cùng phòng.

“Chà, bạn trai cậu lại đưa sữa cho cậu à.” Bạn cùng phòng trêu ghẹo nói.

Nghe vậy, Tống Nghi Thu chỉ mỉm cười.

Bạn cùng phòng chỉ vào sữa trong tay Tống Nghi Thu, cười nói: "Bạn trai cậu thế này là có ý đồ đen tối đấy.”

“Sao cơ?" Tống Nghi Thu khó hiểu.

Thấy vậy, bạn cùng phòng cười một cách xấu xa, "Cậu ấy không phải thường xuyên đưa cho cậu đu đủ với sữa bò sao?”

"Nó có thể giúp cho ngực của cậu lớn lên đấy, đồ ngốc!"

Tống Nghi Thu đã đoán được điều gì đó khi nghe bạn cùng phòng hỏi vậy, nhưng khi cô ấy thực sự nói ra lại khiến Nghi Thu xấu hổ đến đỏ mặt.

Trách không được tại sao hồi nãy Cố Tây Châu lại im lặng lâu như vậy. Tống Nghi Thu thề rằng khi trở về cô nhất định sẽ dạy dỗ Cố Tây Châu một trận.

Kiên trì đợi đến khi tan học, Tống Nghi Thu chào tạm biệt bạn cùng phòng.

“Cố Tây Châu!” Tống Nghi Thu gọi cậu.

“Hả?”

“Đu đủ, sữa! "Tống Nghi Thu gằn ra từng chữ, “Có phải đúng như tớ nghĩ không?”

“Cậu nói với tớ là để cho cao hơn, nhưng thật ra là để cho ngực lớn hơn phải không?”

“...”

Cố Tây Châu kéo Nghi Thu vào lòng, “Cậu thông minh thật đấy.”

“Không, tớ không thông minh chút nào. Nhiều năm như vậy mà đến bây giờ tớ mới biết, cậu rất lợi hại đó.”

Tống Nghi Thu suýt chút nữa cười lớn vì tức giận, “Cố Tây Châu, ý cậu là sao chứ?”

“Giúp cậu đó.”

“Giúp tớ? Cậu đang khoe khoang thành tích với tớ à?”

“Không…”

Chuyện này cứ vậy mà qua đi, bây giờ nhớ lại, Tống Nghi Thu chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô nhìn Cố Tây Châu trong bếp, mỉm cười.

"Nặc Nặc, em ăn đu đủ không?" Bên tai đột nhiên truyền đến một câu nói quen thuộc.

“Không ăn!”
( Hết )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hauhuoc