Em Và Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Em và anh (P01/05).

Page: Cố Bắc Như Sơ
__________

Tôi mắc phải một căn b ệnh không hôn sẽ đau thắt ng ực, thỉnh thoảng b ệnh sẽ tái phát nhưng chỉ có hôn oan gia Nam Triệt thì b ệnh tình của tôi mới thuyên giảm.

Mới giây trước chúng tôi còn đang quắc mắt nhìn nhau, giây sau tôi đã nước mắt lưng tròng mơ màng túm lấy cổ áo anh rồi nói: "Hôn tôi đi, được không?"

Anh ngạc nhiên nhướng mày, khẽ cười rồi hỏi: "Hôn thế nào cũng được à?"

1
Tôi và Nam Triệt đã là oan gia từ cái thuở còn "ph á làng ph á xóm".

Chuyện này cũng phải nhắc tới bố của hai đứa. Từ nhỏ đến lớn hai ông đã luôn bị mang ra so sánh với nhau.

Ai cũng muốn giành phần thắng, chẳng ai muốn đứng thứ hai.

Từ hồi cấp hai họ đã bắt đầu so bì với nhau. Lúc còn cắp sách đến trường thì so điểm số, so giải thưởng. Khi đi làm thì so sự nghiệp, so thu nhập, so gia đình.

Đợi đến khi tôi và Nam Triệt ra đời thì lại để cho chúng tôi "đấu" với nhau.

Hồi nhỏ, nếu tôi điểm kém hơn Nam Triệt, bố sẽ đăng ký cho tôi đi học thêm.

Kỳ nghỉ vui vẻ của tôi cứ thế kết thúc, bởi vậy tôi rất gh ét Nam Triệt - kẻ đầu têu hại tôi th ảm hại như thế.

2
Ngày biết điểm thi đại học, bố tôi mừng như đ iên.

Bởi vì tôi thi được 676 điểm, chắc suất đỗ vào đại học Z - một ngôi trường top đầu.

Tôi cũng vui như mở cờ trong bụng, bởi vì lúc thi xong tôi đã bóng gió hỏi thăm Nam Triệt.

Anh chán nản nói: "Thi không tốt lắm."

Cũng có nghĩa là cuối cùng tôi và anh cũng không còn học chung một trường nữa.

Tôi sẽ không phải ngắm bản mặt đáng ghét đó của anh nữa.

Bố tôi lập tức gọi điện cho bố anh, ông nói kháy: "Anh Lý đấy à, con trai anh cũng biết điểm thi đại học rồi chứ, tôi nói cho anh nghe, lần này Sơ Sơ nhà tôi phát huy tốt nên mới thi được 676 điểm! Xem ra chỉ đành học ở đại học Z thôi."

Công nhận giọng điệu của bố tôi nghe rất gợn đòn.

Giọng bố Nam vọng ra khỏi loa ngoài: "Hả? Gì cơ? Có 676 điểm thôi à, haiz, đúng là không cao lắm."

"Con trai tôi cũng vừa mới tra điểm xong, bao nhiêu điểm ấy nhỉ? Tôi có tuổi rồi nên trí nhớ kém lắm, con trai, con nói lại cho bố nghe coi con thi được bao nhiêu điểm."

Một giọng nói lười biếng từ đầu dây bên kia vọng tới: "686 điểm."

"Ừ đấy, 686 điểm, xem ra con trai của tôi cũng phát huy không tồi, học tạm trường đại học Z vậy." Bố Nam Triệt nói bằng giọng đầy điệu tiếc nuối nhưng từng con chữ lại như xát muối vào trái tim người khác.

Tôi và bố như hoá đá.

Thế là tôi tức giận bèn nhắn tin cho Nam Triệt.

Tôi: "Chẳng phải cậu nói thi không tốt sao! Chơi tôi đấy à!"

Tôi: "Tức á."

Dễ ợt: "Không thi được 700 điểm còn không phải là thi kém sao?"

Dễ ợt: "Không nói nữa, hẹn gặp cậu ở đại học Z."

Ngón tay của tôi sắp làm bàn phím bắn ra l ửa, tôi có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hiện tại của Nam Triệt.

Chắc hẳn anh đang lười biếng ngồi đó, mỉm cười, thản nhiên, ra vẻ đáp trả tôi đang tức đ iên người.

Tại sao!

Tại sao ngay cả lên đại học rồi mà tôi vẫn không thể thoát được anh!

Trời sinh "Sơ" sao còn sinh "Triệt"!

3
Có một tin tốt, tuy tôi và Nam Triệt học chung một trường đại học nhưng cũng may anh học khoa Luật còn tôi thì học khoa Trung văn, hai viện cách nhau rất xa, khai giải được một tháng rồi mà chúng tôi cũng chưa hề chạm mặt.

Tôi thật sự hy vọng bốn năm đại học sắp tới sẽ không gặp lại anh nữa, cứ là người xa lạ hiểu nhau nhất thế này đi.

Nhưng bạn cùng phòng của tôi lại không nghĩ như thế.

"Á á á á! Các bạn yêu, hôm nay có cuộc thi bóng rổ đấy. Khoa CNTT đấu với khoa Luật, các cậu đoán xem khoa Luật có ai?" Điềm Điềm cầm điện thoại, cười run cả vai.

Qua Qua luôn là người thích náo nhiệt bèn hỏi: "Ai đấy ai đấy, có trai đẹp à!"

Chị đại của phòng Đao Đao nhướng mày nói: "Nhìn dáng vẻ mê trai đó của Điềm Điềm, chắc hẳn là có hotboy khoa Luật Nam Triệt rồi. Đâu phải mấy cậu không biết từ hôm khai giảng sau khi cậu ấy nổi tiếng trên cfs trường Điềm Điềm đã bắt đầu chú ý đến từng động tĩnh của cậu ấy rồi."

Điềm Điềm mỉm cười vui vẻ, chớp mắt nói: "Anh nào đẹp trai tớ cũng để ý hết, sao nào, có muốn đi xem chung không?"

"Đi thì đi, dù gì cũng rảnh rỗi." Qua Qua và Đao Đao đồng ý ngay.

"Sơ Sơ, cậu có đi không?" Điềm Điềm quay qua hỏi tôi.

Tôi không thèm đi gặp oan gia Nam Triệt đâu nhé, đen đủi.

Tôi xua tay: "Tớ..."

Còn chưa kịp nói hết câu, tự dưng trong đầu xuất hiện một giọng điện tử.

"Debuff: B ệnh đau thắt ngực, đếm ngược thời gian 30 phút."

"Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 5 giây."

Cái quái gì vậy?

Đến lượt tôi là nữ chính trong truyện hệ thống rồi sao?

4
Giải pháp này nghe vẻ rất b iến th ái, bảo tôi hôn oan gia sao?

Hừ, dù hôm nay Khúc Chi Sơ tôi có bị đau đến c h ế t, nh ảy từ tầng năm xuống tôi cũng không thèm đến sân bóng rổ đâu!

5
"Eo ơi! Sơ Sơ ơi, cậu có trông thấy không, Nam Triệt lại ghi được ba điểm nữa rồi, đẹp trai c h ế t mất!" Điềm Điềm lắc tay tôi như đ iên, kích động đến mức sắp hét toáng lên.

Nhưng trong tiếng gào thét của mọi người, quãng giọng cao của cô ấy cũng chẳng thấm tháp vào đâu.

Tôi bịt tai, tránh xa cô ấy một chút.

Nhìn dáng người to cao, làn da trắng đến phát sáng trong đám con trai có làn da bánh mật, đen nhẻm trên sân bóng rổ, tôi lại thấy hơi chột dạ.

Khụ, tôi chỉ đơn thuần tới xem trận đấu bóng rổ giữa các nam sinh với nhau thôi chứ không phải sợ thật.

Vả lại tôi cũng không tới xem Nam Triệt, tôi đến để xem...

Chàng trai mặc áo bóng rổ màu trắng số tám khoa CNTT vừa mới chuyền bóng cho đồng đội vừa hay bị tôi nhìn thấy, anh ấy đang nhìn tôi mỉm cười rồi vẫy tay.

Hả? Anh ấy cũng đang ở đây sao.

Tôi hơi ngạc nhiên, cũng vẫy tay lại.

Ờm, đúng vậy, tôi tới để xem anh ấy, không liên quan gì đến Nam Triệt hết.

Còn chưa kịp buông tay xuống, Nam Triệt mặc bộ đồ bóng rổ màu đen đã nhìn theo anh chàng số tám, sau khi nhìn thấy tôi thì sững sờ rồi lạnh lùng quay mặt đi.

Cảm giác tức giận quen thuộc bỗng chốc ùa về.

Anh như thế là sao đây? Chê tôi hả, tôi còn chưa chê anh xui xẻo đâu!

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm.

"Sơ Sơ, sao trông cậu như muốn ăn t ươi n uốt s ống người ta vậy." Qua Qua ngồi bên cạnh sợ hãi nói.

"Đâu có đâu có, ban nãy tớ nhìn thấy con côn trùng đáng ghét nhưng đã bị tớ đập c h ế t rồi." Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi cười nói.

Đao Đao nháy mắt với tôi: "Này, trai đẹp nãy mới vẫy tay với cậu là Hứa Gia Hoà có chút tiếng tăm trong khoa CNTT phải không, nói thật đi, sao hai người lại quen nhau, có quan hệ gì."

Tôi xua tay, giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, hồi khai giảng anh Hứa là tình nguyện viên có xách vali cho tớ, trên đường nói chuyện với nhau vài câu nên tiện thể add wechat luôn, bình thường cũng không hay nói chuyện."

"Ồ, vậy sao." Qua Qua và Đao Đao quay qua nhìn nhau rồi ngân giọng.

Đúng lúc này Điềm Điềm hét toáng lên: "A a a! Nam Triệt và Hứa Gia Hoà sao vậy, tự dưng bắt đầu ghi điểm như đ iên! Trai đẹp đấu nhau sao, thích ghê!"

Tôi cũng đưa mắt nhìn về phía sân bóng.

Chỉ thấy Nam Triệt nhanh nhẹn đưa bóng qua người nhưng lại bị Hứa Gia Hoà cản lại, bầu không khí gần như hơi căng thẳng, tia lửa trong mắt bọn họ bắn ra tung toé.

Đột nhiên, Nam Triệt di chuyển, Hứa Gia Hoà lại chặn ở bên trái nhưng không ngờ lại bị động tác giả của anh đ ánh l ừa.

Mọi người nín thở quan sát, Nam Triệt đưa bóng về phía rổ, nhảy lên, một tay bắt lấy cái rổ, tư thế bỏ bóng rất đẹp.

"Bảnh quá!"

"A a a giỏi ghê."

Tiếng hoan hô, gào thét phát ra từ bốn phía.

Mà tiêu điểm của mọi người, đôi mắt của Nam Triệt vẫn đen như mực, không có lấy một gợn sóng, như thể việc đưa bóng vào rổ chả là gì với anh vậy.

Hừ ra vẻ.

Tôi bĩu môi.

Lúc quay về đội, Nam Triệt đưa mắt nhìn tôi.

Anh đang khiêu khích tôi.

Tôi không chịu yếu thế nhìn lại.

Đúng lúc này, giọng điện tử lại văng vẳng bên tai.

"Đếm ngược thời gian, 10, 9, 8, 7, 6, 5..."

Người tôi run lên.

Không phải chứ, đến thật sao?

Sau khi đếm ngược thời gian về 0, tim tôi như bị trăm ngàn mũi kim ch âm vào, đau đến nỗi không sao thở nổi, trước mặt tối sầm.

Tôi ôm ng ực, ngã xuống cùng với tiếng hét của mọi người.

Đau quá...

"Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 5 giây."

Giọng điện tử lạnh lùng lặp lại giải pháp.

"Sơ Sơ, Khúc Chi Sơ! Cậu đừng làm bọn tớ sợ!" Bạn cùng phòng hoảng hốt gọi tên tôi.

Sự bất thường bên này thu hút sự chú ý của mọi người, tôi thấy Nam Triệt quăng bóng xuống đất rồi sa sầm mặt mày chạy về phía tôi.

"Khúc Chi Sơ!"

Anh quỳ một gối xuống bên cạnh tôi, trong đôi mắt đen láy đó là nỗi sợ, không còn dáng vẻ hăng hái như lúc chơi bóng nữa.

Tôi cảm nhận được Nam Triệt đang ôm tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi.

"Giải pháp..."

Thật sự rất đau, tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình ngẩng đầu rồi hôn lên đôi môi anh.

Rất mềm.

"!"

Mắt Nam Triệt gợn sóng, giống như có hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng vậy.

Cơn đau như thuỷ triều rút xuống, tôi nghe thấy tiếng mọi người hít thở.

Hu hu, không ngờ tôi lại hôn oan gia của mình.

Tôi không có nguyên tắc.

Chắc chắn Nam Triệt sẽ nghĩ tôi thầm thương tr ộm nhớ anh, chắc hẳn anh sẽ vô cùng đắc ý!

Đang lúc suy nghĩ linh tinh, ý thức của tôi bỗng rơi vào một khoảng không tối tăm.

6
Đợi đến khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong trạm y tế của trường rồi.

Trái tim còn đang đập thình thịch, như thể cơn đau như nghẹt thở chỉ là ảo giác vậy.

Tôi thấy một bóng người đang ngồi bên cạnh giường.

Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Nam Triệt đang lười biếng ngồi trên ghế, không duỗi ra được trông hơi tội.

Anh vẫn đang mặc bộ đồ bóng rổ màu đen, làm nổi bật làn da trắng phát sáng của anh, lúc này anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ lười biếng.

Hình như cảm nhận được tôi đang nhìn mình, Nam Triệt ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy gương mặt anh, tôi lại vô thức nhìn vào đôi môi anh.

Cái cảm giác mềm mại, ấm áp đó vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí, không sao xua tan được.

"Khúc Chi Sơ, cậu đỏ mặt gì chứ?" Nam Triệt nhướng mày, như cười như không nhìn tôi.

Tôi quay ngoắt mặt đi, sau đó kéo chăn lên che mặt, tự dưng lại không dám nhìn anh: "Tôi nóng."

Nam Triệt nhìn thẳng vào mặt tôi, giống như đã nhìn thấu tôi nhưng cũng không hỏi nữa.

"Giờ cậu đã thấy đỡ hơn chưa? Bác sĩ bảo cậu không có gì đáng ngại."

"Đỡ hơn nhiều rồi." Tôi gật đầu nói.

"Trước lúc ngất đi cậu thấy khó chịu ở đâu? Bác sĩ không kiểm tra ra được vấn đề, có thể cần phải đến b ệnh v iện khám lại." Hiếm khi tôi thấy anh ôn hoà như thế.

Tôi chớp mắt.

Hơi kỳ lạ.

Giữa tôi và Nam Triệt, xưa giờ hai đứa cứ nói với nhau được một hai câu là lại cãi vã.

Không phải anh mỉa mai tôi thì cũng là tôi châm chọc anh.

Bây giờ thấy anh quan tâm tôi như thế tôi lại không thích ứng kịp

"Thì hơi tức ng ực một xíu, đợi hôm nào rảnh tôi sẽ đi khám..."

"Cậu đừng nói chuyện này cho mẹ tôi biết." Tôi vội nói thêm.

Tuy bố tôi và bố anh là oan gia nhưng kỳ lạ thay mẹ tôi và mẹ anh lại rất thân thiết.

Hai người họ đều rất quan tâm đến chúng tôi.

Tôi có linh cảm dù tôi có đến b ệnh v iện thì cũng không khám ra được b ệnh này, cũng không nên để người nhà phải lo lắng không đâu.

Nam Triệt bật cười: "Cũng được."

Những ngón tay thon dài của anh đang tuỳ ý nghịch chiếc điện thoại, đôi mắt đen như hũ nút nhìn tôi chằm chằm: "Nhưng trước hết cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi biết tại sao cậu lại hôn tôi."

"Thích thầm tôi đấy à?"

...
[Zhihu] Em và anh (P02/05).
__________

"Thích thầm tôi đấy à?"

7
Câu nói cuối cùng của Nam Triệt đã tự động bật cái chốt móc mỉa của tôi, là phản ứng có điều kiện suốt ngần ấy năm qua.

"Cậu ư?" Tôi phì cười, khinh khỉnh nhìn anh từ đầu xuống tận gót chân.

"Tôi nói cậu nghe này, làm người thì cũng đừng tự tin thái quá, mặt cậu cũng chỉ tàm tạm thôi, nào có xứng với tôi. Nếu không phải khi đó nhìn nhầm người tôi cũng chẳng thèm hôn cậu đâu."

Vừa mới dứt lời, tim tôi như hẫng một nhịp, vô cùng hối hận.

Trời và đất đều có thể chứng giám, tôi chỉ quen thói độc mồm độc miệng với Nam Triệt, vô tình chứ không phải muốn cười nhạo anh.

Nếu đắc tội với anh thật, lỡ sau này hệ thống lại debuff với tôi, người hoá giải vẫn là anh chẳng phải tôi xong đời rồi sao.

Đang yên đang lành thì bị tôi chế nhạo một phen, đôi mắt Nam Triệt tối sầm nhưng nụ cười trên môi anh lại không hề biến mất.

Anh không nghịch điện thoại nữa mà chỉ tay vào người mình rồi bảo: "Sao cậu có thể nói dối mà không biết ngượng, bảo gương mặt này của tôi trông tàm tạm được nhỉ."

Vẫn còn tự luyến được như thế, xem ra anh không giận rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại đ ộc miệng nói: "Tôi thật sự không hiểu tại sao một kẻ tự luyến như cậu lại có lắm cô mê như điếu đổ như thế, tôi thấy anh Hứa còn đẹp trai hơn cậu nhiều đấy."

Được rồi, câu này là tôi nói dối.

Anh Hứa đẹp thì có đẹp nhưng lại thiếu chút gì đó như ở Nam Triệt, tôi không biết gọi nó là gì nhưng tóm lại khi hai người họ đứng cạnh nhau trông Nam Triệt hút mắt hơn cả.

Tất nhiên, tôi không thể công nhận tên oan gia này bảnh trai được.

"Ồ?" Anh thốt lên một tiếng, nhướng mày nhìn tôi: "Cậu nhìn tôi ra Hứa Gia Hoà? Cậu muốn hôn anh ta à?"

Nam Triệt nghiêng người sáp lại gần tôi rồi cười mỉa: "Khúc Chi Sơ, hôm nào tới b ệnh v iện kiểm tra cậu tiện thể ghé qua khoa mắt đi, tôi lo cho mắt cậu lắm đấy."

Anh đang móc mỉa nói tôi m ù sao.

"Cậu bớt quản tôi đi."

"Được, tôi không thèm quản cậu, cậu lên diễn đàn trường giải thích rõ ràng đi, dù sao thì chuyện này cũng là "hiểu lầm"." Anh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Nhưng tôi lại bị thu hút bởi mấy từ "Diễn đàn trường".

Tôi không hiểu mô tê nhìn anh rồi hỏi: "Diễn đàn gì cơ? Sao phải giải thích?"

Nam Triệt đưa điện thoại cho tôi, khoanh tay trước ngực, tựa người ra phía sau rồi hất cầm ra hiệu cho tôi đọc.

Tôi tò mò nhìn màn hình điện thoại thì thấy trên đó có một bài viết.

Tiêu đề được in đậm: "Ngạc nhiên chưa, không ngờ Miss viện với Mr viện lại làm ra chuyện này ở sân bóng!"

Tiêu đề khiến tôi không khỏi hoài nghi chủ bài viết này là sinh viên ngành báo.

Tôi vừa chửi thầm vừa đọc tiếp.

Bức ảnh full HD đập thẳng vào mắt khiến tôi ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Ai chụp ảnh này vậy!" Tôi không khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Tất nhiên nhân vật chính trong bức hình là tôi và Nam Triệt đang mặc bộ quần áo bóng rổ, vừa hay lại bắt được hình ảnh tôi đang tái mét mặt mày sáp lại gần hôn anh, nhìn từ góc độ này trông ánh mắt của Nam Triệt có chút gì đó dịu dàng.

Trai tài gái sắc, bế công chúa, hôn, ba yếu tố này cũng đủ để khiến bài viết đạt được lượng tương tác rất cao.

Bình luận phía dưới còn khiến tôi nghi ngờ cuộc đời hơn.

"Hu hu hu, là ai ship đó, tôi không nói đâu!"

"Ở sân bóng! Hình như lúc đó hoa khôi đến xem hotboy viện chơi bóng thì thấy khó chịu trong người, cũng không có ai dám chạy đến tuỳ tiện đỡ cậu ấy dậy, hotboy viện đang chơi bóng bỗng lao thẳng về phía đó rồi bế công chúa, sau đó hoa khôi đã hôn cậu ấy, ôi c h ế t mất thôi!"

"Mạn phép hỏi một câu, đôi trai tài gái sắc này là ai vậy? (Tôi hơi nhà quê)"

"Hoa khôi khoa Trung văn Khúc Chi Sơ và hotboy ngành Luật Nam Triệt!"

"CP *Khúc Khuỷu mãi đỉnh!"

(*) 折 trong khúc khuỷu đồng âm với 辙 trong Nam Triệt.

"Chèo đi chị em ơi! Chắc chắn ngoài đời bọn họ là người yêu, tôi mặc kệ!"

Tôi: "..."

Cạn lời.

Đâu ngờ có một ngày có người lại ship tôi và oan gia thành một đôi chứ? Hơn nữa không ai cảm thấy cái tên của CP này vừa nghe đã thấy BE rồi sao?

Tôi nhíu mày định trả lời lại bình luận "người yêu thật" kia, mới gõ được chữ đầu tiên trong câu "hiểu lầm thôi" thì đã bị một bàn tay thon dài c ướp mất.

Tôi vô thức muốn giành lại nhưng lại bị Nam Triệt giơ tay nhẹ nhàng tránh được.

"Lấy điện thoại của cậu mà giải thích." Anh nhướng mày nói.

Tôi hoàn hồn, suýt chút nữa quên mất đó là acc của anh.

Đang định lấy điện thoại mình ra, tôi lại nghe thấy Nam Triệt nói bằng cái giọng kỳ quái: "Không cần giải thích nữa."

"Tại sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Vì đã xác nhận rồi."

Tôi: "?"

8
"Cậu nói thế có ý gì?" Tôi nhíu mày nhìn Nam Triệt.

Đôi mắt anh càng thêm sâu, tự dưng lại đưa điện thoại cho tôi xem: "Nghĩa trên mặt chữ đấy."

Tôi cầm điện thoại nhìn chằm chằm, đột nhiên trong phần bình luận của cái câu "chắc chắn ngoài đời bọn họ là người yêu" tôi đang định trả lời kia lại có thêm chữ "đúng vậy".

Tôi vốn định trả lời là "Hiểu nhầm thôi", kết quả vừa mới gõ được chữ đầu tiên* thì đã bị Nam Triệt lấy mất điện thoại rồi.

(*) Câu Hiểu lầm thôi tiếng Trung là "是个误会".

Điều khiến người ta thấy nghẹt thở nhất chính là, ID hiển thị "Nam Triệt".

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi câu trả lời này đã leo lên top, bên dưới là một hàng dài bình luận "Chính chủ đã xác nhận, thuyền của chúng ta đã cập bến!"

Tôi ngơ ngác nhìn Nam Triệt.

Người nào đó giải thích: "Chắc lúc tôi lấy lại điện thoại lỡ tay ấn vào nút đăng."

"Không, vấn đề là ai lại dùng tên thật của mình đăng ký trên diễn đàn trường!" Tôi ủ rũ nói.

Anh vô tội chớp mắt bảo: "Tôi rất thật thà."

"Ngày trước cậu ph ạm lỗi rồi đổ vấy cho tôi sao tôi không thấy cậu thật thà như thế." Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Làm sao bây giờ, ai cũng nghĩ chúng ta là người yêu của nhau rồi, giờ tìm người xóa bài cũng chẳng kịp nữa."

Không ngờ Nam Triệt lại nhún vai, như đang hóng chuyện của người khác: "Này, lúc đó là cậu nhận nhầm người nên đã hôn tôi, tự làm thì tự giải quyết đi."

Tôi chột dạ, tất cả là tại debuff.

"Nhưng hiện tại là hai chúng ta đang bị hiểu lầm, cậu không sợ tôi sẽ ngáng vận đào hoa của cậu sao?"

Mắt Nam Triệt hơi sáng lên, anh chậm rãi nói: "Muốn còn chẳng được."

Tôi như hoá đá.

"Tạm thời tôi chưa muốn yêu ai, có một cái bia đỡ đạn miễn phí như cậu cũng tốt." Anh ngừng lại mấy giây rồi bổ sung thêm.

Không ngờ anh lại lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.

Tôi bị giọng điệu kia của anh kích thích, ban nãy suýt chút nữa tôi đã hiểu lầm câu muốn còn chẳng được của anh thành anh có ý gì đó với tôi, chắc hẳn là do nụ hôn kia đã khiến đầu óc của tôi rối bời.

Tôi và Nam Triệt là oan gia từ khi còn rất nhỏ, sao anh có thể có ý với tôi được.

"Cậu không muốn yêu nhưng tôi thì muốn, tôi sẽ tự nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện này, bia đỡ đạn, cậu tìm người khác đi." Tôi không kiềm chế được, lạnh lùng nói.

Nam Triệt như cười như không, trầm giọng bảo: "Cậu muốn yêu ai, Hứa Gia Hoà à?"

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại ib cho quản trị viên xoá bài đăng, trả lời cho có: "Không liên quan đến cậu."

"Được." Anh đáp.

Tôi đang bận gõ chữ nên không thấy được vẻ mặt anh.

Sau đó là tiếng chân ghế ma sát với mặt sàn, Nam Triệt quay người rời khỏi phòng y tế.

"Quái lạ, cậu giận gì chứ." Tôi lẩm bẩm.

Bài viết đã bị xoá, chỉ mong sẽ ít người hóng chuyện đi một chút.

"Tít tít tít." m báo tin nhắn vang lên liên tục.

Không cần đoán cũng biết là bạn cùng phòng của tôi.

Mở ra đọc, quả nhiên bọn họ đều đang chất vấn tôi tại sao lại không giới thiệu Nam Triệt cho họ biết, thậm chí còn lén lút hẹn hò.

Tôi trả lời cùng một khuôn: "Trước kia là bạn nhưng không thân lắm, khi đó bất cẩn nên mới chạm môi cậu ấy thôi."

Điềm Điềm trả lời ngay tức khắc: "Tớ ship nhiệt tình như thế mà cậu lại nói với tớ là không thân! Tớ cho cậu thời gian một tuần, lập tức cua đổ Nam Triệt, không ai được để CP của tớ BE! Nói rồi đấy!"

"Cậu ngang ngược quá."

Tôi không quan tâm sau đó cô ấy nhắn gì nữa.

Bởi vì tôi bất ngờ phát hiện ra Hứa Gia Hoà cũng nhắn tin cho mình.

Anh Hứa: "Em Khúc, em thấy đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi ạ." Tôi lịch sự trả lời.

Không ngờ anh ấy lại quan tâm đến tôi.

Bất ngờ là anh ấy cũng rep ngay: "Vậy thì tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé."

Tôi gửi một cái meme hình mèo "đã rõ", cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây nhưng Hứa Gia Hoà lại nhắn.

Anh Hứa: "Em với Nam Triệt là... người yêu à?"

Tự dưng nhớ lại tuần trước lúc trò chuyện với Hứa Gia Hoà, tôi còn nói mình đang độc thân.

Thế là vội vàng giải thích: "Không phải, trước kia bọn em là bạn, đó chỉ là sự cố thôi."

Anh Hứa: "Thì ra là thế."

Anh Hứa: "Chẳng phải lần trước em bảo muốn xem phim thể loại kịch tính sao, vừa hay tuần sau có chiếu một bộ, em có muốn đi xem với anh không?"

"Ồ, là bộ phim rất hot Phá Không phải không, được được, em muốn đi xem nó từ lâu rồi." Tôi vui vẻ đồng ý.

Trước đó tôi đã hỏi bạn cùng phòng, kết quả thứ bảy tuần sau ai cũng bận, tôi còn đang đau đầu vì không có ai đi xem cùng mình đây này.

Anh Hứa: "Vậy thứ bảy tuần sau gặp nhau nhé."

9
Gần đây đêm nào tôi cũng nằm mơ, tôi mơ thấy Nam Triệt, hơn nữa còn rất chân thực.

Giọng điện tử rất hay xuất hiện trong giấc mơ, lần nào debuff cũng đau thắt ngực, giải pháp lúc nào cũng là hôn Nam Triệt.

Thậm chí thời gian hôn lần sau còn dài hơn cả lần trước.

Mới đầu Nam Triệt rất ngạc nhiên khi tự dưng tôi hôn anh nhưng sau rất nhiều lần, khi tôi vừa mới đến gần anh, nhắm hờ mắt thì anh đã ôm lấy cổ tôi, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của tôi rồi dịu dàng mơn trớn.

Lần nào tôi cũng bị hôn đến nỗi nghẹt thở rồi bừng tỉnh.

Người nóng hầm hậm, tim đập thình thịch.

Kỹ thuật hôn của Nam Triệt trong giấc mơ rất đỉnh, hơn nữa cảm giác còn rất chân thực.

Vì những chuỗi giấc mơ không thể nói rõ thành lời này dẫn đến việc tôi vừa nghe thấy cái tên Nam Triệt đã tự dưng đỏ mặt.

Suy nghĩ linh tinh cả ngày cũng không ổn.

Thế là tôi chọn ngày được nghỉ đến bệnh viện kiểm tra tim, quả nhiên mọi thứ bình thường.

Debuff khiến tôi như cái bánh đa ngâm nước.

"Nếu sau này lại xuất hiện debuff, giải pháp vẫn là hôn Nam Triệt thì làm sao bây giờ?" Tôi lẩm bẩm.

Tuy mấy hôm nay giọng điện tử không còn xuất hiện nữa, gọi nó nó cũng không có phản ứng nhưng đâu ai biết một lúc nào đó nó lại đột nhiên xuất hiện chứ.

Hơn nữa kể từ cái lần chia tay trong không vui ở phòng y tế lần trước, tần suất tôi đi đường bắt gặp Nam Triệt tăng vọt một cách rõ rệt.

Ngày trước một tháng không chạm mặt nổi hai lần mà dạo này cứ dăm ba ngày lại gặp nhau bốn năm bận.

Thỉnh thoảng mọi người xung quanh còn nhìn ngó, bàn tán về chúng tôi.

Tôi thấy hơi xấu hổ.

Còn Nam Triệt lại đút hai tay vào túi quần, không có động tĩnh gì, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của tôi anh lại lạnh lùng ngoảnh mặt đi.

Như thể đang nhìn một người xa lạ.

Chẳng hiểu sao tôi lại thấy khó chịu trong lòng.

Chẳng lẽ debuff còn có h ậu d i ch ứng?

...
[Zhihu] Em và anh (P03/05).
__________

Thỉnh thoảng mọi người xung quanh còn nhìn ngó, bàn tán về chúng tôi.

Tôi thấy hơi xấu hổ.

Còn Nam Triệt lại đút hai tay vào túi quần, không có động tĩnh gì, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của tôi anh lại lạnh lùng ngoảnh mặt đi.

Như thể đang nhìn một người xa lạ.

Chẳng hiểu sao tôi lại thấy khó chịu trong lòng.

Chẳng lẽ debuff còn có h ậu d i ch ứng?

10
Chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy.

Tôi hẹn Hứa Gia Hoà nửa tiếng nữa gặp nhau ở cửa Bắc trường rồi bắt xe đến rạp chiếu phim.

Vừa mới trang điểm xong, Điềm Điềm hốt hoảng chạy từ bên ngoài vào, nắm chặt bả vai tôi rồi hét lớn: "Có người trên diễn đàn trường nói dạo này Lạc Uyển ngành vũ đạo rất thân thiết với Nam Triệt, vừa rồi người ta còn chụp được ảnh hai người họ sóng bước, nói chuyện vui vẻ cùng đến thư viện nữa đấy! Sơ Sơ ơi, cậu có tình địch rồi! Còn không ra tay, Nam Triệt sẽ bị người ta cuỗm mất đấy!"

Tôi sững sờ.

Tôi đã từng gặp Lạc Uyển, cô ấy là một người đẹp cao cao gầy gầy, rất có khí chất, không ngờ bây giờ cô ấy và Nam Triệt lại dính líu đến nhau.

Là cô ấy theo đuổi Nam Triệt, hay là Nam Triệt theo đuổi cô ấy?

11
"Điềm à, Nam Triệt thật sự không phải gu của tớ, không ngoa khi nói rằng thậm chí cậu ấy còn khác xa gu của tớ nữa." Tôi cụp mắt thu dọn đồ trang điểm, trả lời.

"Hu hu hu, lẽ nào CP Khúc Khuỷu của tớ còn chưa kịp bắt đầu đã phải BE rồi sao..." Điềm Điềm buồn bã nói.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã xốc lại tinh thần: "Nếu Sơ Sơ thật sự không có ý với Nam Triệt, sau này tớ cũng không xúi cậu nữa."

Nghe thấy cô ấy nói như thế, tôi cũng yên tâm được phần nào.

Lúc nào cũng có người nhắc đến tên của oan gian trước mặt tôi, còn trong tình trạng tôi luôn mơ thấy anh, tội sợ một ngày nào đó mình nnhất thời bị ma đưa lối quỷ dẫn đường tôi sẽ nảy sinh tình cảm với Nam Triệt thật mất.

Đang định trả lời thì giọng điện tử lại đột nhiên vang vọng trong đầu.

"Debuff: Đau thắt ngực, thời gian đếm ngược 10 phút."

"Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 10 giây."

Lại là giải pháp này! Thời gian đếm ngược chỉ có 10 phút!

Thật sự không phải là đang chỉnh tôi đấy chứ?

Tôi hoảng loạn, nắm chặt cánh tay Điềm Điềm rồi hỏi: "Trên diễn đàn trường có nói Nam Triệt đang đâu trên thư viện không?"

Điềm Điềm bị tâm trạng lo lắng của tôi ảnh hưởng, nhanh chóng xem lại: "À để tớ xem xem... tìm thấy rồi! Ở khu A trên tầng ba thư viện!"

Cô ấy vừa mới dứt lời, tôi lao như bay ra ngoài, tốc độ chỉ kém thần Tô* chạy 100m thôi.

(*) VĐV điền kinh Tô Bính Thiêm.

Điềm Điềm trợn tròn mắt nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa rồi lẩm bẩm: "Chẳng phải cậu bảo không có ý gì với Nam Triệt sao..."

Chạy được ba bốn phút tôi đã không chạy nổi nữa, nhưng tôi còn chưa thấy bóng dáng thư viện đâu.

Làm ơn, nhất định phải kịp...

Thời gian chẳng thèm đoái hoài đến lời khẩn cầu của tôi, vẫn tàn nhẫn trôi qua từng giây từng phút.

12
Khi chỉ còn lại một phút, tôi ra sức chạy về phía thang máy ở tầng một thư viện.

Không ngờ thang máy lại vừa mới đi lên.

"Không còn kịp nữa rồi."

Tôi thở hổn hển chạy như đ iên trên cầu thang đi lên tầng, bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người qua đường.

Hai chân tê rần, gần như không còn sức, cuối cùng tôi cũng tìm được khu A.

Nam Triệt đâu rồi?

Tôi lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Nam Triệt trong phòng tự học đông kín người.

Lần đầu tiên tôi khao khát nhìn thấy gương mặt bình thường mình hay né tránh đến thế.

"Thời gian đếm ngược, 10, 9..."

Thời gian đếm ngược thôi thúc khiến đồng tử của tôi đột nhiên co lại, sải bước nhanh chóng tìm anh giữa đám đông.

"8, 7..."

Hai bóng người bên cửa sổ ở ngã rẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.

Nữ sinh xinh đẹp như hoa ngồi cạnh cửa sổ sáp lại gần chàng thanh niên ngồi bên cạnh, mỉm cười xán lạn chỉ tay vào đề bài trên quyển sách đang mở.

Tuy tôi chỉ nhìn thấy gáy của người đó nhưng vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay đó là Nam Triệt.

"3, 2, 1..."

Lúc chỉ cách Nam Triệt vài bước chân, thời gian đếm ngược kết thúc, cơn đau ập tới đúng như dự đoán.

"Á..."

Tôi đau đớn thốt lên, nước mắt sinh lý không chịu nghe lời tràn ra khỏi hốc mắt.

Như cảm nhận được, Nam Triệt quay đầu lại, thấy tôi đang khóc như mưa, vẻ mặt vốn đang lười biếng bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Anh há miệng, hình như muốn nói gì đó nhưng tôi không còn quan tâm được nhiều nữa, tiến lên, ôm lấy cổ anh rồi hôn xuống.

Cảm xúc mềm mại ấm áp từ đôi môi truyền tới, trong lúc ý thức mơ hồ tôi gần như nghe thấy tiếng thở dốc của Nam Triệt.

Con đau "thấu trời" từ từ biến mất, còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên tôi cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm đang tiến vào trong khoang miệng.

Sau khi nhận ra đó là thứ gì, tôi hoảng hốt trợn tròn mắt.

Nam Triệt lại... lại dùng lưỡi?

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh đã thu lại.

Đợi sau khi tôi và Nam Triệt tách ra, đôi mắt đen như mực của anh nhìn lướt qua đôi môi tôi.

Anh quay đầu lại, khàn giọng nói với Lạc Uyển: "Tôi có việc gấp, đi trước đây."

Sau đó, trước mặt Lạc Uyển Nam Triệt kéo tay tôi rời đi, cũng không ngoảnh đầu lại mà dẫn tôi còn đang trong trạng thái sốc toàn tập ra khỏi phòng tự học.

...

Đợi đến khi hoàn hồn, tôi mới nhận ra mình đã bị Nam Triệt đưa đến hồ nước có rất ít người lui tới.

Anh nắm tay tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, đôi mắt dài hơi híp lại.

"Giải thích."

"Hả, giải thích gì cơ." Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh.

Chỉ muốn giả ngu để qua được cửa ải này.

Nam Triệt mím chặt đôi môi mỏng, nhếch lên như cười như không nói: "Lần trước cậu nói không khỏe nên mới nhận nhầm người, còn lần này thì sao?"

"Đừng có bảo tôi là cậu lại nhận nhầm người nữa nhé, chẳng lẽ tôi và Hứa Gia Hoà là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm sao?"

Tôi nắm chặt góc áo, cúi đầu không nói gì.

Lần này tôi nên giải thích thế nào đây, nói anh là thuốc giải bệnh đau ngực của tôi sao?

"Hôn cũng đã hôn, không giải thích cũng không chịu trách nhiệm, Khúc Chi Sơ, cậu coi tôi là gì?" Nam Triệt lạnh lùng nói.

Biết anh đang giận, tôi cố gắng khống chế cơn hoảng loạn trong lòng rồi nói: "Tôi tuyệt đối không có ý đấy, lúc đó khi nghe thấy bạn cùng phòng nói cậu đang ở thư viện với Lạc Uyển, tôi cũng không kịp nghĩ nhiều bèn chạy thẳng tới..."

Dù gì nếu khi đó tôi do dự thêm một giây, rất có thể tôi đã bị đau cho đến c h ế t trên đường rồi.

Nam Triệt sững người, sau đó đột nhiên bật cười: "Cậu ghen đấy à?"

"Tôi..."

Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện giọng điện tử bất thường kia cho anh nghe, dù sao thì kiếm cớ mãi cũng không phải là kế sách lâu dài.

Tôi đang định lên tiếng giải thích thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Mở khoá màn hình ra xem, trên đó hiển thị...

"Anh Hứa? Hứa Gia Hoà?" Nam Triệt từ từ ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi quên mất mình vẫn còn cuộc hẹn ở cửa Bắc với Hứa Gia Hòa.

Điện thoại lập tức biến thành củ khoai nóng bỏng tay, tôi hoảng hốt.

Nam Triệt: "Nghe đi, mở loa ngoài."

Dưới cái nhìn của anh, tôi run rẩy bấm nút nghe máy.

"Sơ Sơ, phim sắp chiếu rồi, em vẫn chưa đến cửa Bắc sao." Giọng nói trong trẻo của Hứa Gia Hoà từ đầu dây bên kia vọng tới.

Nam Triệt bỗng trở nên lạnh lùng.

Anh lười biếng cất tiếng, còn kèm theo cả sự mỉa mai: "Khúc Chi Sơ, không ngờ trước khi hẹn người ta đi xem phim cậu còn dành chút thời gian đến hôn tôi nữa đấy. Bận rộn thật."

13
Tôi còn chưa kịp giải thích, Nam Triệt đã quay người bỏ đi.

Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, hậu d i ch ứng của debuff khiến tim tôi nhoi nhói.

"Em Khúc, chẳng phải em bảo mình và Nam Triệt không phải người yêu sao?" Điện thoại vẫn chưa tắt, Hứa Gia Hoà đã nghe thấy tất cả.

Tôi im lặng, cũng không biết nên giải thích chuyện này với anh ấy thế nào.

"Xin lỗi anh, em không thể đi xem phim với anh được, anh tìm người khác đi."

Không đợi anh ấy trả lời, tôi đã cúp máy cái rụp.

Đầu óc vô cùng hỗn loạn.

Hứa Gia Hoà lại nhắc đến quan hệ giữa tôi và Nam Triệt, tự dưng tôi lại nhận ra hình như anh Hứa có tình cảm với mình.

Nhưng qua chuyện vừa mới xảy ra, anh ấy sẽ chỉ thấy tôi là một trap girl, bắt cá hai tay.

Dù tôi chỉ coi anh ấy như bạn bè, không hề có ý gì khác.

14
Tôi lại trở về với cuộc sống lâu ngày không gặp Nam Triệt.

Nhưng cái tên của anh lại luôn xuất hiện bên cạnh tôi, dù sao thì anh cũng luôn xuất hiện ở các bài đăng viral trên diễn đàn trường.

"Chuyện nụ hôn ở thư viện" quả nhiên hot, ngày hôm đó đã có không ít người nhìn thấy tôi nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới cưỡng hôn Nam Triệt.

Dưới bài đăng còn có cả ảnh tôi khóc sướt mướt cưỡng hôn Nam Triệt.

Có điều ánh mắt của nam chính lại khác hẳn lần trước, theo như cách nói của cư dân mạng thì là:

"Hu hu hu, ánh mắt này của Nam Triệt có chút gì đó phức tạp, tôi luôn cảm thấy anh ấy đang ờm... mọi người đều hiểu mà."

Phần bình luận bên dưới toàn là:

"Thớt lầu trên đang nói gì vậy, tôi không hiểu lắm 👉🏿👈🏿."

"Tôi cũng không hiểu 👉🏿👈🏿."

...

"Chỉ có một mình tôi muốn biết rốt cuộc Nam Triệt có đưa lưỡi của mình ra không à, nhìn kỹ phóng to bức ảnh lên thì tôi luôn cảm thấy..."

"Thớt lầu trên, không phải có mình bà đâu."

Tôi đọc được mà đỏ mặt tía tai, bởi vì tôi biết...

Anh thật sự dùng lưỡi.

15
Những bài viết đó khiến tôi thỉnh thoảng lại nhớ đến cảm giác khi hôn Nam Triệt.

Mềm mềm, ấm áp.

Sau đó lại bất giác nhớ tới bóng lưng khi anh quay người rời đi, tôi luôn cảm thấy hiu quạnh.

Trong mắt tôi, tôi hôn oan gia là bất đắc dĩ nhưng Nam Triệt sẽ nghĩ thế nào?

Có phải anh nghĩ tôi vừa có hành động thân mật quá mức oan gia với anh vừa hẹn hò với đàn anh vẫn đang âm thầm theo đuổi mình.

Sau khi đặt mình vào vị trí của anh để suy nghĩ.

"Quá khốn nạn." Tôi bất giác cảm thán một tiếng.

Nhưng tôi vẫn luôn không hiểu, oan gia từ nhỏ bị tôi cưỡng hôn hai lần, phản ứng của Nam Triệt có hơi kỳ lạ, không phải phản ứng chán ghét nên có, thậm chí anh còn dùng lưỡi.

Nhưng nói tới tức giận, hình như quả thật kết cục cuối cùng trong cả hai lần đều là tan rã trong không vui, anh ngoảnh mặt bỏ đi.

Tôi luôn cảm thấy hình như thứ khiến anh tức giận không phải cái tôi đang nghĩ? Gần như anh đều tức giận vì lời giải thích của tôi.

Sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định mạo hiểm, mặc cho bị Nam Triệt coi thành kẻ đần hoặc là tên l ừ a đảo, giải thích đầu đuôi câu chuyện với anh.

"Tuy có thể cậu không tin nhưng sự thật là tôi đang mắc phải một căn bệnh đau thắt ngực, chỉ có hôn cậu bệnh tình mới thuyên giảm."

Sau khi gõ xong dòng chữ tôi lại thấy xấu hổ.

Lý do này quá hoang đường, là phát ngôn của kẻ l ưu m anh.

Ngẩng đầu lên nhìn gương, tôi thấy mắt mình trong gương lấp lánh, gương mặt ửng hồng.

"Trời ạ, bây giờ da mặt mình mỏng thế này rồi sao." Tôi đưa tay lên sờ mặt rồi lẩm bẩm.

Tức thật, trước đây tôi ngắm trai đẹp, ngắm sáu múi còn chẳng buồn đỏ mặt.

Giờ thì vừa nhắc tới hôn là mặt đỏ tim đập thình thịch.

"Debuff còn ảnh hưởng đến cả hormon bài tiết của thận nữa sao?"

Tôi cảm thán dạo này mình quá bất thường, đồng thời gửi đi tin nhắn tôi đã soạn sẵn.

Khung thoại bên kia đột nhiên xuất hiện dấu chấm than đỏ tươi, làm đau đôi mắt tôi.

"Cậu ấy... xoá bạn mình rồi sao?" Tôi không dám tin.

Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho anh nhưng lại nghe thấy một giọng nói: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Tôi như hoá đá, bỗng hiểu ra, anh cũng chặn số của tôi rồi.

Cái lần chúng tôi cãi nhau to nhất, Nam Triệt cũng chưa từng chặn bất kỳ số liên lạc nào của tôi.

Lần này anh chặn tất cả như thể đã hạ quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với tôi

[Zhihu] Em và anh (P04/05).
___________

Lần này anh chặn tất cả mọi thứ, giống như đã hạ quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với tôi vậy.

16
Lúc này tôi cũng không rõ mình đang có tâm trạng gì, cứ thẫn tha thẫn thờ nhìn mình trong gương.

"Sơ Sơ, cậu đã đọc bài trên diễn đàn chưa. Quá hoang đường, ai cũng bảo sau khi Nam Triệt bị cậu đá thì quay qua hẹn hò với Lạc Uyển rồi." Điềm Điềm sáp lại gần, tức giận, bất bình nói: "Hai người là bạn bè trong sáng, tớ có giải thích rồi mà bọn họ không tin."

Tôi ngẩn ngơ một lúc lâu mới tiêu hoá được ý trong câu nói của Điềm Điềm, hỏi cậu ấy: "Nam Triệt và Lạc Uyển hẹn hò rồi sao?"

"Thật ra tớ cũng không rõ lắm, nhưng trên diễn đàn trường đồn thế, còn có người tung được ảnh chụp l én dạo này Nam Triệt và Lạc Uyển hay đi cùng nhau nữa, có vẻ như rất thân thiết."

Điềm Điềm mở ảnh cho tôi xem.

Có rất nhiều bức ảnh, có ảnh bọn họ đi ăn với nhau, có ảnh tự học trong thư viện.

Có ảnh Nam Triệt đang giảng bài cho Lạc Uyển, ngón tay trắng nõn thon dài cầm cây bút, còn cả vẻ mặt lười biếng, không hề mất kiên nhẫn hay ghét bỏ.

Ngày trước lúc anh giảng bài cho tôi, hở chút là cau mày rồi nhìn tôi kiểu "Cái này mà cũng cần tôi giảng cho à."

Đầu tôi bỗng chốc trống rỗng.

Bọn họ yêu nhau thật sao?

Thế nên bởi vì tôi hôn Nam Triệt trước mặt cô ấy nên anh mới chặn tôi?

17
Một ngày nọ trong tiết lý thuyết văn hoá, tôi cứ thơ thẩn nhìn chằm chằm bục giảng, tay chống cằm, thở dài thườn thượt.

"Bạn nữ mặc áo vàng ngồi hàng thứ hai, bài giảng của cô tẻ nhạt lắm sao, mới có năm phút em đã thở dài trên dưới mười lần rồi." Giảng viên đứng trên bục giảng đẩy gọng kính, nói móc.

Mặc áo vàng ngồi hàng thứ hai.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy dài màu vàng mình đang mặc trên người, bấy này tôi mới nhận ra cô đang nhắc đến mình, vội đứng dậy xin lỗi: "Không phải, không phải, không phải ạ, cô giảng bài của cô rất sinh động, thú vị, chỉ là em đang cảm thán văn hoá của mình quá nông cạn, không bằng được một phần vạn của cô."

"Được rồi, được rồi, em ngồi xuống đi. Ngoài đọc sách ra các em cũng có thể học cách đối nhân xử thế của em này." Giảng viên cười nói.

Mọi người cũng cười vang.

Tôi sờ sống mũi, xấu hổ ngồi xuống.

Xấu hổ quá.

Dạo này trên lớp cứ hở chút là tôi lại thẫn thờ, thở dài thườn thượt, bởi vì tôi rất sợ giọng điện tử ấy lại xuất hiện.

Chưa nói đến việc hình như bây giờ Nam Triệt đang cố tình tránh mặt tôi mà cho dù có gặp được anh, tôi nên lấy lý do gì hôn anh đây?

Anh sẽ nghĩ tôi thế nào? Lạc Uyển nữa? Người ta sẽ nghĩ sao.

Tôi không có tư cách hôn anh.

Dù có giải thích, cũng chẳng có mấy ai tin.

Tôi rất sợ đau, bệnh đau thắt ng ực phát tác thật sự rất đau.

Nhưng bây giờ tôi đã làm mất thuốc giải mất rồi.

...

Tiếng chuông tan học vừa điểm, mọi người đã lục tục đi ra khỏi phòng học.

Tôi được giảng viên giữ lại "giao lưu" vài phút. Mấy cô bạn cùng phòng chạy đến sân vận động trường trước rồi.

Sau khi kết thúc tôi cũng đi đến sân vận động, đang là giờ nghỉ trưa, mặt trời chói chang, đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây ở sân vận động, tôi không nhìn thấy ai.

Tôi đeo air.pods nghe nhạc, cúi đầu giẫm lên cái bóng do ánh mắt trời chiếu xuống qua từng tán lá.

"Debuff: Đau thắt ng ực, thời gian đếm ngược 5 phút."

"Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 15 giây."

Giọng điện tử chợt vang lên trong đầu, tôi như c h ế t lặng, đứng ch ôn chân tại chỗ.

Làm sao bây giờ, chỉ trong năm phút ngắn ngủi tôi không thể nào tìm được Nam Triệt đang, số liên lạc cũng bị anh chặn hết rồi.

Không, dù anh có ở đây, tôi cũng không thể giống như hai lần trước, không do dự mà hôn anh được.

Bởi lẽ Nam Triệt đã có người yêu.

Mặt tôi trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng đang là buổi trưa, nắng gắt nhưng tôi lại thấy lạnh như thể đang ngâm mình trong hồ nước đá vậy.

18
Từng giây từng phút trôi qua, tôi cứ đứng im tại chỗ không biết phải làm sao.

"Thời gian đếm ngược 10, 9, 8, 7..."

Giọng nói máy móc tàn nhẫn thông báo thời gian đếm ngược.

Thời gian chưa hết nhưng tôi đã cảm nhận được cơn đau thắt ngực.

Nỗi sợ giống như thuỷ triều nhấn chìm tôi, nước mắt lăn dài, chảy xuống gò má trắng bệch rồi rơi xuống.

"Nam Triệt."

Tôi vô thức thốt ra cái tên ấy.

"3, 2, 1, 0..."

So với hai lần trước, lần này đau thấu trời xanh.

Tôi đau đớn cuộn người lại, cắn chặt răng, miệng bật ra những âm thanh rên rỉ đau đớn, ánh mắt hoảng sợ, không có tiêu cự.

Đau quá... không ai có thể cứu được tôi.

Lúc này tôi tỏ tường đến thế.

"Khúc Chi Sơ."

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên tôi.

Là ai?

Bóng dáng từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, đến khi bước tới cạnh tôi, anh lại gọi thêm lần nữa.

"Khúc Chi Sơ!"

Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn qua làn nước mắt, đối diện là đôi mắt đen láy, mang theo hoảng sợ và lo lắng.

Nam Triệt?

Đôi môi hé mở, tôi gọi tên anh nhưng lại không thành tiếng.

"Tôi đây." Anh khẽ trả lời.

Anh quỳ xuống muốn giơ tay chạm vào người tôi nhưng lại không dám, sợ tôi sẽ càng đau hơn.

Tôi ra sức nắm lấy tay áo anh.

Giọng nói thều thào gần như không nghe thấy: "Cậu... hôn tôi được không."

Nam Triệt hết sức ngạc nhiên.

Tôi đau quá.

Khi đó, tôi không nghĩ được gì cả.

Tôi muốn thuốc giải.

19
Ngón tay lành lạnh nâng cằm tôi lên, Nam Triệt cúi đầu hôn lên đôi môi c ắt không còn giọt m áu của tôi.

Cơn đau thấu trời xanh từ từ biến mất, tôi giống như con cá sắp c h ế t được người ta thả trở về biển, như được sống lại lần nữa.

Hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi, tôi run rẩy mở mắt ra nhìn hàng mi dài của Nam Triệt đang rủ xuống.

Ánh mặt khéo xuyên qua các kẽ lá hắt lên mí mắt và sống mũi của anh.

Tim tôi như hẫng mất một nhịp.

Nụ hôn trong mơ và hai lần trước cứ lặp đi lặp lại liên tục.

C h ế t rồi, tự dưng tôi lại thích vẻ đẹp trai của oan gia, làm sao bây giờ.

"Được... được rồi..." Tôi khẽ đẩy tay Nam Triệt ra nhưng anh không nhúc nhích.

Hôn nữa sẽ mất lịch sự lắm.

Nam Triệt ngước mắt lên, tôi thấy được dục vọng ở trong đôi mắt anh.

Cảm nhận được sắc mặt đã hồng hào hơn thấy rõ của tôi, anh bỗng chốc hiểu ra nhưng vẫn không chịu buông tôi ra mà giơ tay giữ gáy tôi, cạy mở hàm răng, môi lưỡi quấn chặt vào nhau, thô lỗ cướp đi hô hấp của tôi.

"Ưm..." Tôi hoảng hốt thốt lên.

Bây giờ không phải là mơ, Nam Triệt đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, anh đang trao cho tôi nụ hôn sâu.

Bức ảnh anh và Lạc Uyển ở bên nhau trên diễn đàn trường đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Áy náy, tức giận cộng thêm chua xót như đang lấp đầy trái tim tôi.

Tôi đẩy mạnh anh ra.

"Xin lỗi, thật ra tôi có thể giải thích mọi chuyện, nhưng cứ tiếp tục thế này... thật sự có lỗi với Lạc Uyển." Tôi càng nói càng nhi nhí.

Trời đất ơi, tôi đang làm cái quái gì vậy.

Nam Triệt chậm rãi sờ lên đôi môi ướt át, giọng nói trầm trầm pha chút khàn khàn: "Liên quan gì đến Lạc Uyển."

"Không phải hai người đang hẹn hò sao?"

Anh nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực, trầm giọng gọi tên tôi: "Khúc Chi Sơ."

"Có."

Như thể quay trở lại cái lúc chạy nước rút ôn thi đại học anh giảng bài cho tôi, anh cứ gọi cả họ lẫn tên của tôi như thế khiến tôi vô thức thẳng sống lưng.

"Lẽ nào trong mắt cậu tôi là một thằng tồi đã có bạn gái còn đi hôn người khác sao?"

"Hả, chẳng lẽ không phải." Nói xong, tôi lập tức bịt miệng, vô cùng hối hận.

Cứu với, tôi xin thề tôi không hề có suy nghĩ đó, chỉ là đáp trả anh theo thói quen thôi.

"Thói quen tốt" được oan gia nuôi dưỡng qua nhiều năm.

Nam Triệt tức quá hoá cười: "Tại sao cậu lại nghĩ tôi và Lạc Uyển có mối quan hệ đó."

"Là vì... trên diễn đàn trường có rất nhiều ảnh hai người ở bên nhau, ai cũng nói hai người đang hẹn hò." Tôi ăn ngay nói thật.

"Cậu thà tin mấy lời đồn linh tinh đó chứ không chịu hỏi thẳng tôi à?"

Tôi không cầm lòng được, buột miệng: "Nhưng cậu chặn tôi rồi, tôi không tìm được cậu."

"..."

Anh cúi đầu, khẽ nói: "Là lỗi của tôi."

Tôi hoài nghi có phải mình đang hoang tưởng không.

"Gì cơ?"

Chẳng lẽ Nam Triệt đang nhận lỗi?

"Chặn cậu là lỗi của tôi, khi đó tôi không được lý trí, nhưng hôm sau tôi đã add lại cậu rồi, còn nữa, tôi và Lạc Uyển không có quan hệ đó." Anh trịnh trọng nói lại lần nữa, giải thích với tôi.

Lần đó sau khi biết anh đã chặn mình, tôi cũng không thử liên lạc lại với anh nữa.

Không ngờ anh lại add lại tôi.

Nhưng tôi vẫn thấy rất lạ: "Lúc đó tôi còn tưởng vì Lạc Uyển nên cậu mới chặn tôi, nếu hai người đã không phải người yêu, tại sao cậu lại làm thế?"

Chúng tôi đấu đá hơn chục năm nay, không phải nói kết thúc là kết thúc được.

"Khúc Chi Sơ, rốt cuộc tại sao cậu lại thi đỗ đại học Z vậy." Nam Triệt nghi ngờ nhìn tôi.

"Ngốc lắm."

Tôi: "?"

20
Đang định đáp trả, Nam Triệt đã kéo tôi đứng dậy, rất tự nhiên nắm tay tôi đi đến chỗ ghế dài rồi ngồi xuống.

Tôi ngẩn người nhìn anh.

Anh lại thở dài rồi nói một câu: "Đồ ngốc."

"Tôi đang hỏi cậu, cậu không được c ông k ích tôi." Tôi tức giận nói.

"Nếu người mà cậu thích từ rất lâu đột nhiên cưỡng hôn cậu, cậu còn chưa kịp vui mừng cô ấy đã bảo đó chỉ là hiểu lầm, lẽ nào cậu không buồn, không giận sao?"

Tôi giật mình.

Nam Triệt cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong đôi mắt.

"Ngày nào tôi cũng đoán xem cô ấy đang nghĩ gì nhưng lại không có được câu trả lời, thậm chí còn phải trơ mắt nhìn cô ấy và một người đàn ông khác không biết từ đâu mà đến ngày càng thân thiết..."

"Nhất thời bị cảm xúc chi phối, làm ra vài chuyện sai lầm để rồi hối hận cũng là chuyện bình thường thôi mà."

Anh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt như có ánh sáng.

Tôi hiểu ý Nam Triệt, tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch vang văng vẳng bên tai.

"Hay nói một cách khác, tôi thích cậu, ghen tuông nên mới làm ra một vài chuyện mất lý trí nhưng giờ tôi đã biết sai, cũng rất hối hận."

Nam Triệt vuốt ve gò má của tôi, sáp lại gần rồi khẽ nói.

"Đồ ngốc, đã hiểu chưa."

Tôi như bị đ ầ u đ ộ c, gật đầu.

Nhưng có một số nghi vấn vẫn chưa giải quyết dứt điểm, tôi nhanh chóng phản ứng lại.

"Vậy... vậy tại sao cậu với Lạc Uyển lại thân thiết như thế?"

Anh cụp mắt mân mê ngón tay tôi, thản nhiên nói: "Tôi dạy kèm tiếng Anh cấp bốn cho cô ấy, năm trăm tệ, bao qua."

Năm trăm tệ?

Nghe được lý do có phần khác thường này, phản ứng đầu tiên của tôi lại là...

"Cậu có mối ngon kiếm được tiền như thế mà không chịu giới thiệu cho tôi? Đúng là." Tôi thốt lên.

Nam Triệt cười khẩy: "Tôi dùng tên thật trên diễn đàn trường chỉ vì muốn tăng thêm độ tin cậy khi đăng bài, hơn nữa tôi cũng đăng trên trang cá nhân ba ngày, cậu có đọc đâu?"

Hả...

Tôi nhớ lại cái hồi vừa mới tra điểm xong, hay tin Nam Triệt thi điểm cao hơn tôi, lại đọc được dòng chữ ra vẻ của anh trên trang cá nhân "Không thi được 700 điểm, du lịch cho khuây khoả thôi", trong lúc tức giận tôi đã cài đặt không xem trang cá nhân của anh nữa.

Sau này quên béng mất, cũng không sửa lại.

Hình như phát hiện ra vẻ mặt chột dạ của tôi, Nam Triệt híp mắt lại: "Khúc Chi Sơ, đừng nói là cậu ẩn tôi sẽ."

"Sao cậu có thể trách tôi được, ai bảo cậu luôn ra vẻ trên đó cơ." Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Chứ không phải do tôi ghen tị đâu.

"Ăn ngay nói thật mà là ra vẻ cái gì?" Anh nhướng mày, giọng điệu khinh thường.

Anh có muốn nghe mình đang nói cái gì không, giọng nói này thái độ này còn chưa đủ ra vẻ hay sao?

Nhưng tôi cũng không dám nói ra suy nghĩ thật của mình, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

Thấy tôi không nói gì, Nam Triệt lại nói: "Hơn nữa, đâu phải tôi chỉ thêm cho một mình cô ấy, cũng chưa bao giờ ở riêng với cô ấy, dạy kèm 1x1 làm gì có giá này. Cậu nhìn những bức ảnh kia xem, nếu không phải do cậu không nhìn kỹ thì cũng bị người ta cắt mất rồi.

"Nếu cậu không tin tôi có thể cho cậu xem tin nhắn giữa tôi và Lạc Uyển, còn cả những người tôi dạy kèm khác nữa."

Anh nhướng mày, làm bộ như định móc điện thoại ra.

Tôi vội giữ tay anh lại: "Tôi tin, tôi tin."

Với hiểu biết của tôi về Nam Triệt, anh không bao giờ nói dối.

Ngoài những lúc nói dối để vu oan giá hoạ cho tôi ra.

Không ngờ tất cả đều là hiểu lầm.

"Cậu hỏi xong chưa." Anh ngước mắt nhìn tôi.

Tôi gật đầu.

Nam Triệt vuốt ve bàn tay tôi, ngưa ngứa, anh trầm giọng hỏi: "Giờ tới lượt tôi, đây là lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại muốn hôn tôi?"

Anh không nhìn tôi, dáng vẻ lười biếng nhưng hàng mi dài run run đã để lộ ra đáy lòng đang gợn sóng lúc này của anh.

Trước đó tôi đã biết anh sẽ hỏi mình chuyện này, thế là tôi kể lại chuyện giọng điện tử cho anh nghe.

Vốn tưởng anh sẽ rất ngạc nhiên nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh đến thế.

"Hai lần trước đó, tôi phát hiện ra lúc cậu chủ động hôn tôi trông sắc mặt rất nhợt nhạt nhưng khi hôn xong thì lập tức trở nên hồng hào, ít nhiều tôi cũng đoán được điều bất thường trong đó."

"Tôi chỉ muốn hỏi một điều liên quan đến nó." Anh nhìn tôi trân trân.

"Chuyện gì?"

"Chỉ tôi mới giải được debuff hay người khác cũng làm được?"

21
Tôi chưa nghĩ đến vấn đề này bao giờ, tuy mấy lần gần đây đều là Nam Triệt nhưng đâu ai biết được sau này thế nào.

"Đến giờ thì chỉ có một mình cậu thôi."

...
[Zhihu] Em và anh (P05/05).
__________

(*) Vui lòng không gọi bạn là sốp, bạn cực kỳ không thích, xin cảm ơn.

"Chỉ tôi mới giải được debuff hay người khác cũng làm được?"

21
Tôi chưa nghĩ đến vấn đề này bao giờ, tuy mấy lần trước đều là Nam Triệt nhưng đâu ai biết được sau này sẽ thế nào.

"Đến giờ thì chỉ có một mình cậu thôi."

Nam Triệt nheo mắt nói: "Cũng có khả năng là người khác."

"Là cậu thì còn tàm tạm, lỡ như..." Tôi chớp mắt.

Còn chưa kịp nói hết câu tôi đã bị anh lập tức cắt ngang: "Là tôi còn tàm tạm? Tốt hơn nữa là Hứa Gia Hoà à?"

Đang yên đang lành sao lại lôi Hứa Gia Hoà vào! Chẳng phải tôi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh rồi sao!

Tôi cất cao giọng: "Chẳng phải tôi đã nói với cậu tôi chỉ coi anh ấy là bạn bè trong sáng sao! Vả lại kể từ cuộc điện thoại lần trước chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau nữa."

Vừa mới nói dứt câu, đột nhiên điện thoại của tôi rung lên.

Không phải chứ...

Tự dưng tôi lại có một linh cảm chẳng lành.

Mở ra nhìn, không ngờ lại là Hứa Gia Hoà lâu ngày không liên lạc.

Mặt tôi kiểu một lời khó mà nói hết.

Nam Triệt như cười như không nhìn tôi: "Rát mặt chưa?"

Hơi hơi.

"Em Khúc, về chuyện lần trước anh thật sự xin lỗi, anh không có tư cách chất vấn em bằng giọng điệu đó, em có thể cho anh một cơ hội được đứng trước mặt nói xin lỗi em không?" Anh nhìn màn hình điện thoại rồi đọc to tin nhắn của Hứa Gia Hoà.

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem sẽ trả lời thế nào thì đã bị một bàn tay thon dài giằng mất chiếc điện thoại.

Vô thức muốn giành lại nhưng lại bị anh dùng một tay đẩy đầu ra.

Chỉ thấy Nam Triệt ấn vào nút voice chat: "Gặp mặt xin lỗi thì không cần, gặp anh xong cô ấy lại phải mất cả buổi để dỗ bạn trai, bớt chút việc cho cô ấy đi."

"Bạn trai?" Tôi ngạc nhiên thốt lên.

"Anh đây."

Anh cười cười nhìn tôi, hình bóng của tôi lấp đầy trong đôi mắt đen láy đó.

Tôi thấy mặt mình nóng ran, tim đập thình thịch, cụp mắt, tự dưng không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh.

"Cậu... cậu cũng không thể giành điện thoại của tôi như thế được." Đầu óc tôi đang rất rối bời, cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Trong lúc vô thức tôi đã mặc nhận Nam Triệt là bạn trai của mình.

Anh mỉm cười, rất hiếm khi tôi thấy anh mừng ra mặt như thế.

"Vẫn chưa gửi mà." Nam Triệt trả lại điện thoại cho tôi, quả nhiên anh vẫn chưa gửi.

"Chuyện của cậu, cậu tự giải quyết, tôi sẽ không xen vào."

Tôi thấy lúc Nam Triệt nói ra câu này, trông anh rất bảnh.

"Quay lại chuyện của chúng ta đi." Nam Triệt ngước mắt, đôi mắt anh như tỏa sáng: "Khúc Chi Sơ, cậu có muốn học kèm miễn phí 1x1 khoá tiếng Anh cấp sáu có giá 5000 tệ không?"

Tôi hiểu ý anh, hai tai đỏ bừng.

Nhưng vẫn không sửa được cái thói bốp chát.

"Miễn phí thì có gì tốt đâu."

C ứ u!

Nam Triệt không hề nương tay bẹo má tôi, vừa tức lại vừa buồn cười nói: "Cậu dị ứng với lãng mạn à."

22
"Làm oan gia suốt ngần ấy năm, bốp chát quen rồi." Tôi xấu hổ sờ sống mũi.

"Đơn giản, tôi có thể sửa thói quen này giúp cậu."

"Sao cơ... ưm..."

Nụ hôn đến một cách bất chợt khiến những lời muốn nói không cánh mà bay.

Nam Triệt khàn giọng bảo: "Bốp chát một lần, hôn năm phút."

23
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng tôi vẫn không thể tin được chuyện mình và oan gia từ nhỏ đã trở thành người yêu.

Lạc Uyển đăng bài giải thích chỉ là hiểu lầm trên diễn đàn trường, nhân tiện còn quảng cáo luôn cho khóa học cấp bốn của Nam Triệt.

"Anh Nam ra tay, tôi có tiếng Anh cấp bốn."

Tôi rất nghi ngờ có phải Nam Triệt cố tình nhờ cô ấy q uảng cáo không.

Tôi cũng nói rõ ràng mọi chuyện với Hứa Gia Hoà, chỉ giấu nhẹm mỗi chuyện giọng điện tử.

Anh Hứa là một người rất tốt tính, người gì đâu mà vừa dịu dàng, lý trí lại còn đẹp trai.

Nhưng tiếc thay, ai bảo một cây cải trắng như tôi lại bị con heo Nam Triệt ủi mất trước chứ.

Nghĩ tới đây, tôi chống cằm nhìn anh bạn trai đang nghiêm túc nghe giảng bên cạnh.

Khuôn mặt đẹp trai, sống mũi cao thẳng, góc hàm bén đ ứt tay.

Haiz, cũng không thiệt.

Tôi thầm gật đầu.

"Khụ... Nữ sinh mặc áo trắng búi tóc ngồi hàng ghế thứ tư, nếu tôi đoán không nhầm thì em học khoa Trung Văn phải không. Tôi biết người yêu em rất bảnh nhưng nếu đã đến đây dự thính thì ít nhất em cũng phải chú ý đến lão già như tôi một xíu chứ."

Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Giọng nói quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc.

Tôi vô thức nhớ tới trải nghiệm ở tiết học lý thuyết văn hoá lần trước, đơ người ngẩng đầu lên nhìn. Chẳng phải giảng viên đang đứng trên bục giảng là giảng viên môn lý thuyết văn hoá của tôi sao?"

"Em xin lỗi thầy, em sẽ nghiêm túc nghe giảng." Tôi khóc không ra nước mắt.

Thầy mỉm cười hoà ái, cũng không làm khó tôi mà tiếp tục giảng bài.

Nam Triệt ngồi bên cạnh cười run cả vai.

Tôi cười khẩy, vô tình bẹo vào phần thịt trên cánh tay anh rồi vặn một vòng.

Lúc này anh bị đau kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu thôi cười nhạo tôi.

Nghe giảng một lúc tôi mới biết thì ra môn Lịch sử pháp lý của ngành luật lại là lớp do giảng viên môn Lý thuyết văn hoá của tôi dạy, sao có thể trùng hợp như thế chứ!

Nếu không phải do đề phòng giọng điện tử đột nhiên xuất hiện, tôi cũng không muốn đi học cùng Nam Triệt đâu!

Bởi vì dạo này chúng tôi cứ như hình với bóng nên bây giờ trên diễn đàn trường toàn là...

"CP Khúc Khuỷu là thật đấy!"

24
Biến oan gia thành bạn trai cũng rất tuyệt.

Tuy mỏ anh hôn nhưng lại rất hiểu tôi.

Chỉ cần một ánh mắt anh cũng hiểu tôi đang cần gì.

Lúc đi ăn cùng nhau, tôi vừa nhìn miếng th ịt bò trong bát Nam Triệt, còn chưa kịp mở miệng anh đã cầm đũa lên...

Và rồi ăn hết số th ịt bò còn lại.

Ăn sạch sành sanh.

"Đừng có hòng." Anh ung dung cười nói.

Tức á, tức á.

Tôi xin được rút lại câu đầu tiên, biến oan gia thành bạn trai không tuyệt tẹo nào.

"Đồ nhỏ mọn, đồ nhỏ mọn." Tôi tức giận cầm đũa chọc vào bát cơm.

Anh bình tĩnh nói một câu: "Em có thể tức giận nhưng đừng lãng phí lương thực."

...

Còn ăn gì được nữa, tôi tức no rồi.

Tôi giận dỗi.

Vừa bước chân ra khỏi nhà hàng đã phi như bay, hòng bỏ lại Nam Triệt ở phía sau.

Nhưng đi được vài bước anh và đôi chân dài của anh đã nhanh chóng đuổi kịp tôi.

Tôi tăng tốc, vẫn như thế.

Lại tăng tốc.

Anh kéo tay tôi lại, giọng nói trầm trầm pha chút vui vẻ: "Khúc Chi Sơ, em không biết sau khi ăn xong không được vận động mạnh à, nếu em chạy 800m với tốc độ này, còn sợ không qua nổi sao?"

Tôi dừng bước, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn anh, hừ một tiếng: "Em không nói chuyện với đồ nhỏ mọn."

"Debuff: Đau thắt ngực, thời gian đếm ngược 10 giây."

"Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 20 giây."

Này, nhất định phải xuất hiện lúc tôi đang giận sao?

Tôi còn đang cãi nhau đó? Cãi nhau, có hiểu không!

Có thể là do gương mặt méo xệch của tôi, Nam Triệt thông minh cũng đoán ra được gì đó.

Anh kéo tôi đến một con ngõ vắng người qua lại.

Vào giây đếm ngược cuối cùng, đôi môi căng mọng sáp lại gần.

Không có cơn đau, chỉ có thương tiếc vô bờ bến.

"Không nói chuyện với đồ nhỏ mọn nhưng có thể hôn mà." Anh nói nhỏ bên tai tôi.

25
Một học kỳ nhanh chóng trôi qua, cuối cùng kỳ nghỉ đông tôi mong chờ cũng đã đến.

Tôi và Nam Triệt đi tàu cao tốc về nhà, tay trong tay, lúc sắp đi đến khu chung cư thì đột nhiên dừng bước.

"Em vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm." Nam Triệt đưa vali cho tôi, xoa đầu tôi rồi cười nói.

Tôi cười vô tri: "Em cũng nghĩ thế."

Nói xong, tôi bèn quay người đi trước.

Đù à, tôi sợ mình mà ở lại đó thêm một lúc nữa thì sẽ bị người quen nhìn thấy mất.

Bởi vì từ nhỏ bố tôi và bố Nam Triệt đã như nước với lửa, giờ chúng tôi mà dám công khai hẹn hò, sợ là họ sẽ không đồng ý mất.

...

Về đến nhà, tôi gọi một tiếng: "Bố ơi, mẹ ơi, con về rồi đây."

Mẹ Phương chạy từ phòng ngủ ra, hớn hở nói: "Cuối cùng Sơ Sơ cũng về rồi, mau để vali xuống đi, nặng thế này lát mẹ bảo bố mang vào phòng cho."

"Tôi là cu li sao?" Bố Khúc mặc tạp dề đi từ phòng bếp ra, giọng điệu oán trách nhưng lại cười rất vui.

"Bố là tốt nhất." Tôi cười khúc khích.

"Khéo nịnh."

Tuy miệng nói như thế nhưng bố vẫn cầm vali của tôi rồi kéo về phòng.

Mẹ Phương nắm tay tôi ngồi trên sô pha rồi nói: "Nom Sơ Sơ của mẹ này, đã gầy..."

Mẹ nhìn kỹ lại gương mặt được Nam Triệt vỗ béo qua từng ngày của tôi, đột nhiên nghẹn lời.

"Nom xem, bị lạnh thành thế này rồi."

Tôi bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ không cần cố chấp thế đâu ạ."

"Xem ra ở đại học con sống rất tốt, mẹ cũng yên tâm được phần nào."

"À phải rồi, mẹ đi gọi cả nhà bác Lý hàng xóm sang đây ăn tối, con với Triệt ở trường thế nào? Vẫn liên lạc với nhau chứ." Mẹ Phương nhìn tôi rồi hỏi.

"Bình thường ạ... chúng con không học cùng một ngành nên cũng ít khi nói chuyện với nhau." Tôi mở to mắt nói dối, nhưng thật ra lại rất chột dạ.

Không chỉ bình thường mà còn như hình với bóng nữa.

"Vậy tối nay đợi thằng bé qua đây, hai đứa ngồi lại nói chuyện với nhau kéo gần khoảng cách, sau này có xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, Triệt là một đứa trẻ rất đáng tin."

"Vâng ạ, vâng ạ." Tôi nói.

Cứ như thế, anh bạn trai tôi không gặp hơn một tiếng đồng hồ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Thậm chí anh còn lén lút nháy mắt với tôi nữa.

Trên mâm cơm, tôi và Nam Triệt mắt đi mày lại, bố mẹ hai đứa ngồi bên cạnh trò chuyện rất rôm rả.

"Anh Lý, anh thấy món phật nhảy tường này thế nào?" Bố Khúc hỏi.

Anh Lý, cũng chính là bố của Nam Triệt.

Tôi biết mọi người muốn hỏi gì, đúng vậy, Nam Triệt theo họ mẹ.

Bác Lý cũng không nghĩ nhiều, trả lời: "Em dâu nấu đấy à, ngon y như ngoài hàng."

Bố Khúc bật cười: "Quá khen quá khen, thật ra là do tôi nấu đó, anh không biết nấu chứ gì."

Sắc mặt bác Lý bỗng chốc thay đổi: "Ờ, cũng tàm tạm."

Hai người đàn ông hơn năm mươi tuổi ấu trĩ lại bắt đầu tranh cãi xem ai mới là người nấu ngon hơn.

Tôi và Nam Triệt quay qua nhìn nhau, trong mắt đều là bất lực và lo lắng.

Hai ông bố tị nạnh nhau từng chuyện nhỏ nhặt thế này thật sự sẽ đồng ý cho chúng tôi yêu nhau sao?

So với họ, mẹ Phương và mẹ Nam lại vui vẻ hơn nhiều.

Hai người cười hớn hở, nói đủ thứ trên đời

...

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai ông bố lại tranh nhau rửa bát trong bếp.

Cũng không biết hai mẹ đã đi đâu.

Tôi và Nam Triệt ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, không ai quan tâm tivi đang chiếu cái gì.

Chúng tôi ngồi cách nhau một đoạn, ở giữa là chiếc áo phao của Nam Triệt.

Mà dưới chiếc áo phao này là đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau của chúng tôi.

"Giống như đang vụng trộm vậy, rất kích thích." Tôi lí nhí.

"Thì ra em thích kiểu này, lần sau chúng ta có thể thử." Nam Triệt nheo mắt, nở một nụ cười đầy mờ ám.

Tôi vội lắc đầu: "Không được, không được không được..."

"Debuff: Đau thắt ngực, thời gian đếm ngược 3 giây."

"Giải pháp: Hôn Nam Triệt trong vòng 25 giây."

"Thời gian đếm ngược 3, 2..."

Tôi trợn tròn mắt.

Không còn kịp nữa!

Không nhiều lời, tôi nhào về phía Nam Triệt, đè anh xuống rồi hôn lên môi anh.

Hai đứa nhìn nhau.

Anh ôm eo tôi, ánh mắt cười nhạo như thể đang nói: "Miệng nói một đằng dạ nghĩ một nẻo."

Tôi xấu hổ đỏ mặt, cái giọng điện tử đáng c h ế t!

"Á, mẹ không nhìn thấy gì cả, hai đứa cứ hôn tiếp đi." Hai mẹ đi từ phòng ngủ ra chứng kiến tất cả, sau khi ngạc nhiên hô lên một tiếng thì nhanh chóng quay về phòng.

Tôi và Nam Triệt ngạc nhiên nhìn nhau.

Bị ép phải công khai!

26
Chuyện đã đến nước này, tôi và Nam Triệt chỉ đành thành thật khai báo chuyện hai đứa đang hẹn hò.

Hai mẹ hết sức vui vẻ, chỉ có hai ông bố là đang sa sầm mặt mày.

"Tôi chỉ có một đứa con gái cưng thôi."

"Tôi cũng chỉ có một thằng con trai cưng thôi."

"Của hồi môn năm trăm nghìn."

"Tiền sính lễ năm trăm năm mươi lăm nghìn"

"Thế tôi sáu trăm nghìn."

"Tôi sáu trăm năm mươi lăm nghìn."

Ai mà ngờ được, nhà người ta chỉ mong bớt chút tiền sinh lễ và của hồi môn còn hai nhà chúng tôi lại đang tranh nhau so bì xem ai bỏ ra nhiều hơn.

Cũng may chuyện tôi và Nam Triệt lo lắng không xảy ra, thậm chí còn đi thẳng tới bước bàn chuyện đám cưới, mong sao chúng tôi có thể kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.

Tôi lén lút chọc vào eo Nam Triệt: "Em không muốn kết hôn khi còn quá trẻ đâu, em còn chưa chơi đã."

Anh nắm lấy ngón tay tôi, nói nhỏ bên tai tôi.

"Em muốn chơi kiểu gì, anh chơi với em."

Hết.
___________ Page: Cố Bắc Như Sơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hauhuoc