Nghiện Mùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Nghiện mùi

Tác giả: 小尘

Dịch: Góc nhỏ của Shmily

-----------

(1/5)

Tôi mắc một căn bệnh suy nhược chỉ có thể chữa khỏi bằng mùi của kẻ thù không đội trời chung.

Một giây trước còn lạnh lùng nhìn hắn, một giây sau đã không nhịn nổi mà vươn cổ: "Cho tôi ngửi cậu một chút, có được không?"

Hắn cười khẽ nói: "Chậm thôi, sẽ không có ai giành với em."

1.

Tôi mắc một chứng bệnh lạ: Nghiện mùi.

Bắt đầu từ khoảng một tháng trước, tôi phát hiện ra rằng mình không thể cưỡng lại được với mùi hương của kẻ thù không đội trời chung với tôi - Trần Quân Nghi.

Nếu tôi không được ngửi nó trong một thời gian, tôi sẽ suy nhược cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nhưng như tôi vừa nói đó, hắn ta là KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG  với tôi.

Là cái loại mà tôi ghét cay ghét đắng ấy!

Tôi là thủ khoa khoa tiếng Trung, còn hắn là thiên tài khoa Vật Lý.

Hai chúng tôi mang trong mình mối huyết hải thâm thù truyền kiếp, ngay từ đầu năm nhất đã giành giật lấy đủ loại danh hiệu, giải thưởng, không ai nhường ai.

Cả trường đều biết rằng Trương Vãn và Trần Quân Nghi không hợp nhau.

Vì vậy, khi tôi cảm thấy mình đang dần trở nên phụ thuộc vào mùi hương của hắn, tôi đã bị sụp đổ trong nháy mắt.

Tôi đã đi khám bác sĩ rất nhiều lần, nhưng họ không thể tìm ra được vấn đề là do đâu, và cứ thế, cơ thể tôi càng ngày càng yếu đi.

Tôi chỉ nói bí mật này với người bạn thân nhất của tôi - Triệu Chiêu.

Một ngày nọ, Triệu Chiêu gọi điện cho tôi và kêu tôi nhanh chóng tới phòng tập thể dục.

Vào thời điểm đó, tôi đã phải vật lộn để nói: "Cái cơ thể rách nát bây giờ của tớ, tập thể dục sẽ chỉ càng nhanh chết sớm mà thôi."

"Nhưng Trần Quân Nghi đang ở đây!"

Vèo.

Mười phút sau, có một cô gái yếu ớt đứng ở trong phòng tập thể dục.

Tôi không nhìn thấy Trần Quân Nghi.

Triệu Chiêu nói là hình như hắn đã đi vệ sinh rồi.

Nhưng áo của hắn vẫn còn ở đây.

Chiếc áo phông nằm trên máy chạy bộ, trước khi tới gần nó, tôi đã có thể ngửi thấy mùi hương khiến tôi hưng phấn.

Để tôi giải thích chút nhé, tuy Trần Quân Nghi rất chó, nhưng hắn lại ưa sạch sẽ, dù có chơi thể thao thì cơ thể cũng không có mùi mồ hôi.

Chỉ có mùi thơm của bột giặt và mùi hương thuộc về cơ thể của hắn mà thôi.

Nhàn nhạt, có chút dịu lạnh.

Mà tôi lại bị phụ thuộc vào mùi cơ thể của hắn.

Giống như một kẻ sắp chết đói cuối cùng cũng nhìn thấy thức ăn, tôi vươn móng vuốt của mình về phía máy chạy bộ...

Lý trí trong đầu đang gào thét: Đừng! Biến thái quá rồi! Trương Vãn, mau để nó xuống!

Nhưng tôi lại không thể kiềm chế được.

Tôi cầm áo của hắn lên, không nhịn được, đưa lên chóp mũi hít một hơi thật sâu!

Ah ~ sống rồi!

Như vừa được hồi sinh vậy, cảm giác thật yomost ~

Tôi say sưa ngửi áo của Trần Quân Nghi.

Cho tới khi giọng nói khiến tôi chán ghét vang lên: "Trương Vãn, cậu đang làm cái gì đấy?"

Tôi nhìn lên.

Trần Quân Nghi đang kinh ngạc sửng sốt nhìn chằm chằm vào tôi.

Rất rõ ràng, hắn đã thấy hết rồi.

2.

Chiếc áo phông của Trần Quân Nghi đang ở trong tay tôi.

Có thể kết luận rằng hắn đang không mặc áo.

Phải nói rằng, cơ bắp của anh chàng này thật sự rất đẹp, hơn nữa còn săn chắc, rất vừa miệng.

Nhưng tôi không có thời gian để đánh giá tỉ mỉ.

Tôi xấu hổ tới mức tóc gáy dựng đứng lên, kéo Triệu Chiêu bỏ chạy.

Sau khi chạy thoát, tôi phàn nàn với cô nàng: "Sao cậu không nhắc tớ?"

"Tớ có nhắc mà! Tớ gọi cậu khàn cả cuống họng đấy! Cậu say mê tới nỗi không thèm để ý tới tớ gì cả!"

"Xong rồi Chiêu Chiêu ơi, Trần Quân Nghi sẽ nghĩ gì về tớ đây?"

"Chắc là... nghĩ cậu rất biến thái đi?"

Tôi gào càng to hơn.

Triệu Chiêu thở dài sâu kín: "Giờ cậu gào còn hơi sớm đấy."

Cô nàng chỉ chỉ tôi, bất đắc dĩ nói: "Cậu cầm áo của hắn ra đây làm cái gì hả, giờ thì bảo hắn về KTX kiểu gì?"

Mẹ nó???

Vừa rồi tôi chạy nhanh quá, quên trả áo cho hắn rồi...

Giờ mà tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch được tội lỗi này quá!

Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã mua chuộc Triệu Chiêu bằng một tuần uống trà sữa free để cô nàng đi trả áo hộ tôi.

Tôi ngồi trong KTX hồi hộp chờ đợi.

Khi cô nàng vừa về, tôi đã lập tức dán tới lo lắng hỏi: "Cậu có nói như tớ bảo không đấy?"

"Tớ nói như cậu bảo mà, nói với hắn là gần đây Trương Vãn có đang che giấu điều gì đó. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mong cậu có thể tha thứ cho cậu ấy, đừng để trong lòng làm gì."

"Tốt lắm. Thế hắn trả lời thế nào?"

"Hắn nói..."

Triệu Chiêu bắt chước giọng điệu do dự của Trần Quân Nghi.

"Cái gì? Rốt cuộc cậu ta cũng phát hiện ra đầu óc mình có vấn đề rồi sao?"

Tôi: ...

Trần Quân Nghi, tên khốn!

Thật trùng hợp, đúng lúc này, Trần Quân Nghi lại nhắn một tin WeChat cho tôi.

"Trương Tiểu Vãn, tôi có quen một bác sĩ tâm thần đấy, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?"

Giọng hắn rất trầm rất ấm, bọn con gái trong trường đều khen giọng hắn như cái loa siêu trầm, nhưng vào tới tai tôi thì nó không khác gì giọng vịt đực cả.

Đặc biệt là âm cuối còn có vẻ lười biếng nữa.

Tôi lập tức nhớ tới đôi mắt lúc nào cũng lơ đễnh của hắn.

Tôi: "Con trai ngoan, con để dành bác sĩ tự xem cho mình đi."

"Vậy tại sao hôm nay cậu lại ngửi áo tôi? Có phải cậu thích tôi không?"

Tôi trợn mắt, suýt chút nữa là phi thẳng cái điện thoại vào thùng rác.

Nhưng cái danh thủ khoa khoa tiếng Trung và chủ tịch câu lạc bộ văn học của tôi đâu phải chỉ để trưng.

Tôi nhanh chóng bịa ra một lý do: "Là do ông đây thích mấy em giai khác trong phòng tập thể dục của cậu, nhưng tiếc là ông đây lấy nhầm áo được chưa."

Trần Quân Nghi: "?"

Tôi không buồn nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Trần Quân Nghi: "Trương Vãn, mắt cậu không tốt có phải không, không phải tôi là người đẹp trai nhất trong phòng tập thể dục sao?"

3.

Khoa Lý và khoa Văn tương đối cách xa nhau.

Tôi đã rất tự hào là mình không hề tìm tới Trần Quân Nghi.

Kết quả là cơ thể tôi ngày một tồi tệ hơn, đến nỗi mà phải mất nửa ngày để đi được 100 mét.

Vào thứ sáu, tôi lê tấm thân yếu ớt của mình tới lớp học tự chọn.

Khi tôi đang hấp hối, tôi lại chợt ngửi thấy mùi hương thu hút.

Trần Quân Nghi ngồi xuống trước mặt tôi.

Hắn rất cao, chỗ ngồi chật chội khiến hắn phải co lại đôi chân dài, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy tư thế ngồi của hắn rất phóng khoáng, lại còn tự do.

Hắn vừa xuất hiện, cả lớp im phăng phắc.

Bởi vì môn tự chọn này có tên là: Nghiên cứu về thành phần và hiệu quả của mỹ phẩm.

Cho nên hầu hết sinh viên trong lớp đều là con gái.

Tôi chọc hắn: "Cậu cũng học lớp này á hả???"

"Tôi mới chuyển tới, nghe nói giáo viên này giảng khá hay."

Hắn nghiêng đầu ra sau trả lời tôi.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy yết hầu gợi cảm cùng với xương quai xanh hơi lộ ra từ đường viền cổ áo của hắn.

Cùng lúc đó, một mùi hương nước xả vải xộc vào trong mũi tôi.

Tôi nuốt nước bọt, không thể kiểm soát được.

Nó thực sự rất dễ nghiện.

Cơ thể tôi lập tức như được nạp điện.

Mùi của tên chó này thơm quá...

Sao con trai mà lại có thể thơm tới vậy chứ?

Thực ra tôi biết mùi của Trần Quân Nghi rất nhạt, ngay cả Triệu Chiêu cũng nói là không ngửi thấy gì cả.

Nhưng căn bệnh kỳ lạ của tôi dường như làm cho hào quang trên người hắn khuếch đại hơn.

Sau đó toàn bộ tiết học, tôi hoàn toàn không nghe được giáo viên giảng cái gì.

Tôi cảm thấy như có một cái móc câu cứ không ngừng câu lấy tôi.

Tôi nhịn không được vươn cổ ra, muốn ngửi gần một chút, gần một chút.

Trần Quân Nghi dường như cũng đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Rất gần.

Gần tới mức... chỉ cần một trong hai chúng tôi động một chút là có thể hôn nhau luôn.

Cả hai ngây người nhìn nhau.

"Trần Quân Nghi! Trương Vãn! Hai em làm cái gì vậy!" Giáo viên gầm lên, "Muốn yêu đương thì đợi hết giờ! Lớp học không phải là chỗ để hai anh chị yêu đương!"

Tôi vội đứng dậy: "Em xin lỗi thầy! Nhưng mà thầy hiểu lầm rồi, bọn em không có yêu đương!"

"Vừa rồi hai anh chị suýt hôn nhau đấy, còn chối à?!"

Bị thầy giáo mắng là chuyện bình thường.

Nhưng bị hiểu lầm là gian díu mập mờ với Trần Quân Nghi lại là một việc lớn!

Hơn nữa, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi!

Tôi lo lắng: "Thầy, thầy có thể coi thường nhân cách của em, nhưng không thể coi thường mắt nhìn người của em được. Cho dù em có phải đi tu thì cũng sẽ không có chuyện ở bên Trần Quân Nghi đâu."

Trong những trường hợp như thế này, tôi và Trần Quân Nghi sẽ đấu võ mồm thêm vài lần.

Tôi nghĩ lần này sẽ giống như những lần trước, hắn sẽ K.O tôi sau vài nốt nhạc.

Nhưng thật bất ngờ, hắn lại không nói gì cả.

Chỉ liếc mắt nhìn tôi.

Thật kỳ quái mà.

Đêm hôm đó, chủ đề: [Có phải Trương Vãn và Trần Quân Nghi đang hẹn hò hay không? Họ suýt nữa đã hôn nhau trong lớp học đấy] đã được đăng trên diễn đàn trường.

Tôi cảm thấy mình như bùng nổ!

Tôi đã thề với Triệu Chiêu rằng dù tôi có "chết đói" đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ cần Trần Quân Nghi "nạp năng lượng" cho mình.

Tôi đã làm theo đúng những gì tôi thề, và tôi đã phải nghiến răng kiên trì trong nửa tháng.

Tôi chưa chết, nhưng lại yếu ớt như một hồn ma vất vưởng, cái loại mà hễ nhìn thấy ai là muốn nhào tới gặm luôn ấy.

Nửa tháng sau, cuối cùng tôi cũng gặp lại Trần Quân Nghi.

Hắn đang chơi bóng rổ, và tôi tình cờ đi ngang qua sân.

Nhưng không ngờ, cơ thể bị "thiếu hụt" lâu ngày lại gây ra tác dụng phụ.

Hắn tùy tiện vạch áo lau mồ hôi.

Tôi, nhìn thẳng vào hắn, và rồi bị chảy máu mũi.
(2/5)

4.

Tôi bị chảy máu mũi sau khi kẻ thù của tôi vén áo lên.

~ Nhìn có mất mặt không cơ chứ, lậy Chúa?!

Điều kỳ quặc hơn nữa là Trần Quân Nghi đúng lúc quay người lại rồi nhìn thấy tôi.

Hắn nhìn thấy hai vết máu chảy ra từ hai cái lỗ mũi của tôi!

Đến khi tôi nhận ra sự ẩm ướt trong hốc mũi thì đã quá muộn rồi.

Trần Quân Nghi chơi bóng rổ = giải phóng hormone = đổ mồ hôi = mùi hương em bay xa.

Còn tôi giống như bệnh nhân được truyền quá nhiều chất dinh dưỡng, cơ thể một lúc không chịu đựng nổi quá nhiều "dinh dưỡng" nên bị chảy máu mũi.

Tôi đang ở trong phòng tắm, vừa rửa mặt vừa mắng Trần Quân Nghi.

Cho tới khi có tiếng động phát ra từ phía sau.

"Đừng mắng nữa, tôi sai rồi."

Không biết Trần Quân Nghi đến đây từ lúc nào.

Người hắn vẫn nhễ nhại mồ hôi, hơi thở gấp gáp, khiến tôi cảm thấy toàn thân bủn rủn.

Đáng chết.

Mặc dù cơ thể của tôi phụ thuộc vào hắn, nhưng tâm trí tôi đang từ chối nó một cách gay gắt!

"Cậu sao thế?"

Tôi rất lùn, Trần Quân Nghi cúi đầu nhìn tôi từ trên cao: "Có cần tới phòng y tế không?"

"Không cần, chỉ là chảy máu mũi thôi."

"Sao tự nhiên cậu lại chảy máu mũi?' Hắn hỏi, "Là vì tôi à?"

Tôi lườm hắn, "Bớt tự luyến đi."

"Ò." Trần Quân Nghi cười khẽ.

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vén áo lên, cơ bụng săn chắc hiện rõ trước mắt tôi.

Tôi nghi ngờ là chuyện vừa rồi có liên quan tới cái này.

Tầm nhìn của tôi bị chặn lại, điều này đã khiến máu mũi tôi chảy ra.

"Làm cái trò lưu manh gì đấy? Cẩn thận tôi thiến cậu đấy."

Trần Quân Nghi vô tội: "Tôi chỉ... hơi nóng mà thôi, như thế này dễ thở."

Tôi nhìn đi chỗ khác, nhưng khóe mắt tôi vẫn không có liêm sỉ mà liếc qua.

Khụ khụ.

Cơ thể săn chắc quá, chẳng trách nhiều cô gái thích hắn như vậy.

"Tên mà cậu thích..." Hắn đột ngột nói, "... cái người mà cậu phải tới tận phòng tập thể dục để tìm ấy, hắn ta tập thế nào? Tỷ lệ mỡ và cơ trên người là bao nhiêu?"

"Sao tôi biết được."

Nó vốn đâu có thật.

Nhưng tôi lại nhìn thấy khao khát giành chiến thắng trong mắt Trần Quân Nghi.

Tôi đã quá hiểu hắn ta. Bản chất thì chúng tôi đều là những người sĩ diện. Tôi biết thừa là hắn ta chỉ muốn giành chiến thắng.

Vì vậy, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, mỉm cười nói, "Nhưng nhìn bề ngoài thì anh ấy đẹp trai hơn cậu."

Sắc mặt Trần Quân Nghi tối sầm lại.

Tôi rất vui vẻ vì mình đã chiến thắng trong lần đọ sức lần này.

Nhưng sau khi trở về KTX, tôi lại trở nên bồn chồn không yên.

Trong đầu tôi chỉ toàn là thân hình rắn chắc của Trần Quân Nghi.

Triệu Chiêu đang đi hẹn hò với bạn trai của cô nàng, nhân tiện nhắn một tin WeChat tới hỏi tôi.

Cô nàng hỏi tôi đang làm gì, sao lâu như vậy mà vẫn chưa rep tin nhắn của mình.

Tôi lơ đãng gõ: "Tớ đang nghĩ xem, sờ cơ bụng sẽ có cảm giác gì?"

Năm phút sau, điện thoại rung lên.

Trần Quân Nghi: "?"

... Mẹ ôi, nhắn nhầm người rồi.

Vừa định nói gì đó để cứu vớt hình tượng.

Trần Quân Nghi đã nhắn tiếp: "Đoán xem."

Trần Quân Nghi: "Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, anh Trần của cậu không phải người keo kiệt, lần sau cậu có thể chạm vào nó."

5.

Mọi người phải biết rằng Trần Quân Nghi đã quen với việc trêu chọc tôi.

Tôi không để tâm tới lời nói bông đùa của cậu ta chút nào.

Và tôi cũng không thể ngờ được rằng sẽ còn có cái gọi là "lần sau".

Vào ngày diễn ra hội thao, câu lạc bộ văn học của chúng tôi đã phải cạnh tranh với câu lạc bộ thiên văn để giành địa điểm.

Bàn ghế của chúng tôi nằm sát cạnh nhau, những tấm áp phích cũng được xếp đầy ở phía trước.

Thành viên hai bên cũng khá quen thuộc với nhau, dù sao thì cũng từng tranh giành các giải thưởng hoạt động tập thể và vinh danh câu lạc bộ xuất sắc từ năm đầu tới năm cuối luôn mà.

Khi bầu không khí được đẩy lên cao nhất, tôi đã không để ý tới sợi dây vướng dưới chân mình để chuyền áp phích cho những sinh viên năm nhất ở hàng sau.

Tôi bị vấp, và té ngã trên mặt đất.

Trần Quân Nghi đột nhiên xuất hiện.

Hắn đứng trước mặt tôi, cố gắng nắm lấy tay tôi.

Nhưng hắn lại loạng choạng mấy bước, cuối cùng lại bị tôi đẩy cho ngã sấp xuống đất.

Áo thun trơn của hắn được vén lên một đoạn.

Mà tay của tôi, lại đang thò vào bên trong, ấn ở trên cơ bụng của hắn.

Xúc cảm là lạ.

Hơi thở hỗn loạn.

Tôi chỉ biết cứng đờ nằm ở đó.

Trần Quân Nghi nhỏ giọng nói: " Một giây."

"Hai giây."

"Ba giây."

"... Trương Vãn, cậu còn muốn sờ bao lâu nữa."

Tôi nhanh chóng lùi lại, nhận ra rằng hắn đang thực hiện lời hứa với tôi - cho phép tôi "chạm vào nó".

Nhờ một cú vồ ếch...

Mà tôi đã chạm vào "nó" trong gần bốn giây?

Tim tôi đập nhanh tới nỗi không dám nhìn thẳng, lí nhí nói cảm ơn với hắn.

Thanh âm của Trần Quân Nghi tràn đầy ý cười, hạ thấp giọng: "Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi đỡ được cậu hay là cảm ơn tôi để cho cậu chạm vào nó?"

Tôi: "..."

Chó chung quy vẫn là chó.

May mắn thay, thành viên của hai bên đã không nhìn thấy rõ một màn nhạc đệm này.

Với tư cách là chủ tịch hiệp hội Thiên văn, Trần Quân Nghi đang chỉ huy các thành viên trong câu lạc bộ dọn dẹp đồ đạc.

Triệu Chiêu chậc lưỡi: "Anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn vì cậu mà chê đàn em của tớ, Trương Vãn, mùa xuân của cậu tới rồi."

"Thôi đi."

Tôi vặn lại, nhưng lòng vẫn hơi rối bời.

Tuy nhiên.

Tối hôm đó.

Trần Quân Nghi đã để cho tôi biết rằng hắn còn có thể chó hơn thế nữa.

Hắn gửi một tin nhắn WeChat cho tôi, "Tự dưng tôi có một suy nghĩ."

"Sủa."

"Hôm nay cậu cố ý chạm vào tôi sao?"

Mắt tôi gần như là trợn trắng dã.

Tôi: "Dạ dạ dạ."

Sau đó tôi gửi cho hắn một phong bì màu đỏ chót.

Tôi: "Đã trả tiền, cảm ơn vì sự hiếu khách của bạn nhé."

Trần Quân Nghi: "50 tệ? Tôi trong lòng cậu chỉ đáng giá từng này thôi à??"

Tôi: "Đây là giá gấp 10, lần sau sẽ chỉ còn 6."

Ngay sau khi tôi gửi đi, tôi liền nhận ra rằng câu này có gì đó sai sai.

Sao lại có lần sau nữa rồi?

Nhanh chóng thu hồi tin nhắn lại.

Nhưng ngay sau khi tôi thu hồi, hắn đã gửi tới một tin: "OK."

6.

Lại là một tiết học tự chọn khác, nhưng Trần Quân Nghi không có tới.

Tôi đã không gặp hắn một tuần rồi, lý do là vì tôi bị ốm.

Lúc đầu còn phải hít sâu thở đều để chuẩn bị đối phó với hắn, nhưng cuối cùng hắn lại trốn học.

Tôi ủ rũ liếc nhìn trang web chính thức của trường.

Đột nhiên thấy cách đây một tuần có một bài đăng.

[Trần Quân Nghi, học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường chúng ta đã tham gia trại huấn luyện cho cuộc thi Vật Lý toàn quốc, hôm nay đã lên đường...]

Ồ, vậy là hắn đã đi rồi à.

Thảo nào mà cả tuần nay tôi không thấy ai.

Trại huấn luyện sao?

Phải ở đó bao lâu chứ?

Chắc là ít nhất cũng phải một tháng đi??

Tôi có còn sống được tới lúc hắn quay về không đây??

Tôi đột nhiên cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.

Sau khi thảo luận với Triệu Chiêu, tôi quyết định nhờ bạn cùng phòng của Trần Quân Nghi "lấy trộm" cho tôi một bộ quần áo của hắn.

Khi tôi nói ra yêu cầu này, cậu ta đã nhìn tôi tới ngu người.

Như thể tôi là một tên biến thái vậy.

... Chà, ừm thì theo một cách nào đó thì tôi đúng là biến thái thật.

Nghĩ thì nghĩ vậy, cậu ta vẫn giúp tôi lấy.

Trần Quân Nghi rất ưa sạch sẽ, trong KTX của hắn sẽ không có quần áo bẩn.

Giặt sạch rồi cũng được, mặc dù mùi nhạt hơn nhiều nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, bạn cùng phòng của hắn vừa quay đầu đã mách lẻo với Trần Quân Nghi ngay lập tức.

Trần Quân Nghi gọi cho tôi: "Trương Vãn, cậu mượn quần áo của tôi?"

"Ừa..." Tôi lấy ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn, "Bạn cùng phòng của tôi muốn quay một bộ phim ngắn, nhờ tôi đóng giả con trai."

"Sao cậu lại mượn quần áo của tôi?" Hắn hỏi, "Con trai trong lớp cậu đâu?"

"À, tôi nghĩ là quần áo của cậu đẹp hơn."

Trần Quân Nghi như đang cười.

Người thông minh như hắn, đương nhiên là còn lâu mới tin vào cái lý do vớ vẩn này của tôi.

"Trương Vãn, cậu đang cố gắng làm cái gì vậy? Xịt keo vào quần áo của tôi hả?"

"Không có nhá! Tôi không trẻ con như thế."

"Ừ." Hắn hạ giọng, dịu dàng tới không ngờ, "Lì xì 50 tệ, còn chưa đủ trẻ con sao?"

Tôi: "..."

"Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu thôi, một cái không đủ mặc thì để bạn cùng phòng của tôi đưa thêm cho cậu." Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói bằng cái giọng lười biếng đó, "Cậu nói đúng, quần áo tôi đẹp hơn, cho nên cứ mặc của tôi đi, đừng mặc đồ của thằng khác."

Sau khi cảm ơn hắn, tôi hỏi: "Vậy bao giờ cậu đi học lại?"

"Sao thế? Nhớ tôi à?"

"Tôi nghiêm túc đấy."

"Tháng sau."

Ôi má ôi, lâu thế.

Nỗi buồn của tôi không phải không có lý do.

Quần áo không thể làm giảm bệnh của tôi được.

Chỉ có thể kéo dài được một tuần.

Mùi càng ngày sẽ càng nhạt đi, tôi sẽ không còn "lấy được chất dinh dưỡng" từ nó nữa.

Tôi sẽ trở nên gầy gò, đôi mắt trũng sâu cho mà xem.

Hôm đó là vào một ngày lễ nhỏ.

Tôi lên đường đi ngàn dặm tìm chồng... tìm dưỡng chất.

Tôi lấy cớ để tới Trường Sa.

Trại huấn luyện của Trần Quân Nghi ở chỗ này.

Hắn đón tôi ở nhà ga.

Đây cũng là lúc tôi được bổ sung một khoản lớn sau nhiều ngày thiếu hụt.

Tôi sợ mình sẽ lại bị chảy máu mũi lần nữa.

Nhưng không ngờ lần này lại xuất hiện một tác dụng phụ khác.

Cơ thể của tôi, ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Trần Quân Nghi, đã không thể kiểm soát được...

Chạy nhanh tới, và ôm chầm lấy hắn.

(3/5)

7.

Trần Quân Nghi chết lặng.

Tôi cũng chết lặng.

Tôi sẽ không buông tay cho tới khi cơ thể tôi đã hít đủ "hơi".

"Cậu, cậu, cậu đừng nói gì cả! Nghe tôi giải thích trước đã!"

Tôi cũng biết rõ lúc này chắc chắn mặt tôi đang đỏ như cà chua Tân Cương.

"Hửm... cậu thật gian xảo."

Trần Quân Nghi đang sờ gáy mình.

Đây là hành động trong vô thức của hắn khi hắn đang bối rối.

Hai tai hắn đỏ ngầu.

"Cái ôm này là tôi đại diên cho toàn trường, phải, là toàn trường..." Tôi vắt óc suy nghĩ, "Tôi thay mặt giáo viên và học sinh trong trường đến thăm cậu, họ nhờ tôi ôm cậu một cái để động viên, cố gắng giành được điểm cao..."

"Sao tôi không nghe thầy nói gì nhỉ?" Trần Quân Nghi lấy điện thoại ra, "Để tôi gọi hỏi trường xem."

"Đừng hỏi!"

Tôi rất tuyệt vọng.

Hắn sẽ không bỏ cuộc nếu chưa thể vạch mặt tôi được có đúng không?

Cũng may, khóe miệng Trần Quân Nghi cong lên, ngoan ngoãn cất điện thoại đi: "Được rồi, tôi không hỏi nữa. Trương đại biểu muốn ăn gì đây? Hôm nay tôi được nghỉ đấy."

Thế cho nên cả ngày hôm ấy, tôi luôn ở cạnh Trần Quân Nghi.

Hơi thở của hắn bao phủ lấy tôi 360 độ, đó là một nguồn năng lượng mà tôi chưa từng được hưởng.

Sau đó, khi Trần Quân Nghi phải tới lớp, tôi liền tận dụng mọi thời gian nghỉ ngơi của hắn để xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Tóm lại, chỉ cần tan học là sẽ luôn nhìn thấy tôi ở bên cạnh hắn ta.

Vài ngày sau, đám người trong trại huấn luyện đều biết về Trương Vãn tôi.

Họ hiểu lầm tôi là bạn gái của Trần Quân Nghi, nhưng tôi cũng không buồn đi giải thích cho từng người một làm gì, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Kỳ lạ thay, Trần Quân Nghi cũng không tỏ ra chán ghét với sự tiếp xúc động chạm của tôi.

Hắn đưa tôi đi ăn đi uống, còn giới thiệu với tôi với các bạn học ở trong trại.

Có một lần, tôi đang ăn cái bánh mà hắn mua cho tôi, ngoạm cả một miếng lớn.

Hắn bĩu môi dè bỉu: "Trương Vãn, bộ dạng ham ăn tục uống của cậu sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh trường chúng ta đấy."

Tôi bận nhai nên ngó lơ hắn.

Hắn đột nhiên rút khăn giấy ra, lau đi mảnh vụn bên khóe miệng tôi.

Động tác mềm nhẹ, không giống như là hắn của bình thường.

Tôi ngạc nhiên suy nghĩ, không phải là thay đổi giới tính rồi đó chứ?

Một giây sau, Trần Quân Nghi nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không muốn trường mình mất mặt."

... Được rồi.

Tôi cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn tu một ngụm.

Trần Quân Nghi do dự như có chuyện muốn nói.

"Cậu làm sao thế?"

"Không sao... cậu cứ từ từ ăn, nếu thích thì mai tôi sẽ mua tiếp cho cậu."

Nhưng rõ ràng tai hắn đã đỏ hết cả lên rồi.

Cho tới tận khi hắn trở về lớp học, tôi mới nhận ra.

Tôi vừa uống nước của hắn!

Cũng đồng nghĩa với việc... hôn gián tiếp.

8.

Âu mai gót!

Tôi đã hôn gián tiếp với Trần Quân Nghi!

Điều tồi tệ nhất là... tôi thế mà lại không cảm thấy quá chán ghét...

Mà thậm chí, tôi còn có cảm giác hơi hồi hộp.

Chuyện gì đang xảy ra vậy!!

Tôi lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lên.

Ngày hôm sau.

Tôi lại đi ăn với Trần Quân Nghi, và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hắn và một bạn học cùng lớp trong trại huấn luyện.

Cậu bạn kia hỏi: "Cậu với Trương Vãn là thế nào vậy?"

"Kẻ thù."

"Hờ hờ, thế sao cô ấy cứ bám theo cậu suốt ngày thế?"

Trần Quân Nghi nói một cách rất thờ ơ: "Ai biết được, chắc là bị điên đấy."

Đó là cách mà hắn hay đốp chát lại tôi.

So với hắn thì mỏ tôi còn hỗn hơn cơ.

Nhưng mà chẳng hiểu sao, lúc này tôi lại cảm thấy chua chát.

Sau này nghĩ lại, chắc là cái giá phải trả cho một cô gái EQ thấp.

Tôi ngừng nghe, thu dọn hành lý rồi quay trở lại trường học mà không nói một lời.

Trần Quân Nghi phát hiện ra tôi đã biến mất, vì vậy hắn lập tức gọi cho tôi. Hắn nói hắn đã mua cho tôi rất nhiều bánh với rất nhiều vị khác nhau.

Tôi nói với hắn là tôi đã lên tàu rồi.

Hắn sửng sốt mất một lúc: "Vậy... cậu nhớ cẩn thận, về trường rồi thì nhắn lại cho tôi."

Khoảng thời gian tiếp theo đó, Trần Quân Nghi không có quay lại trường, vì vậy tôi đã nhân cơ hội này để tránh mặt hắn.

Đó có thể là do lòng tự trọng của tôi.

Hắn khinh thường tôi, cho nên dù tôi có thành quỷ thì cũng không muốn dây dưa với hắn.

Và... đúng là tôi đã gần như trở thành một con ma.

Tôi yếu ớt hơn bao giờ hết, xanh xao và gầy rộc.

Tôi đã gặp đủ loại từ bác sĩ cho tới lang băm, nhưng không ai có thể chữa khỏi cái căn bệnh lạ lùng này của tôi.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt.

Triệu Chiêu rất lo lắng cho tôi. Bởi vì nhìn tôi giống như có thể hẹo bất cứ lúc nào vậy.

Ngày diễn ra lễ hội của câu lạc bộ, cô nàng liền mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài chơi, nói là muốn nâng cao tinh thần.

Loại tinh thần nào có thể thúc đẩy được một người sắp chết như tôi chứ?

Tôi không biết rằng hôm nay là ngày câu lạc bộ của chúng tôi đối đầu với câu lạc bộ thiên văn để giành địa điểm một lần nữa.

Thành viên hai bên cãi nhau ỏm tỏi.

Còn tôi thì nằm liệt như chết ở bên cạnh, không nói được lời nào.

Tôi đang suy nghĩ về cái khoản tiền khổng lồ trong thẻ cơm của mình, không biết là nên trả lại cho trường hay là chuyển nhượng luôn cái thẻ cho Chiêu Chiêu đây...

Đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc khiến tôi phát điên.

Trần Quân Nghi gạt đám đông sang một bên, gõ gõ vào cái bàn trước mặt tôi, giọng hắn có vẻ hơi khó chịu.

"Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"

9.

Mắt tôi trở nên trong veo.

Thính giác trở nên nhạy bén.

Chân tay bỗng nhiên sung sức.

Tôi ngước lên nhìn Trần Quân Nghi, người không biết đã quay trở lại trường từ lúc nào kia.

Các bạn ôi, đây đúng thật sự làn sóng bổ sung dữ dội nhất sau những ngày tháng trống rỗng của tôi.

Có tác dụng phụ!

Nhưng các bạn thử đoán xem, lần này sẽ là gì?

Tôi thật sự không ngờ rằng, ông trời lại đối xử với tôi tốt như vậy.

Tôi thực sự đã gào tên của Trần Quân Nghi!

Nước mắt tôi rơi xuống không thể kiểm soát được, nó y như lỗ hổng bị dò gỉ vậy.

Trần Quân Nghi choáng váng.

Ban đầu hắn chất vấn tôi bằng một giọng nói tức giận.

Nhưng bây giờ, hắn liền cảm thấy hoảng loạn!

Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Trần Quân Nghi, hu hu hu sướng thế nhở!!

"Cậu, cậu, cậu sao thế? Sao cậu lại khóc? Tôi không có mắng cậu đâu, đừng khóc!"

Tôi càng khóc to hơn.

Hắn lúng túng: "Trương Vãn, này, đừng khóc nữa được không, ahhhh! Cậu sao thế? Tôi cho cậu đánh tôi nhé?"

"Tôi, tôi..."

Tôi khóc nhiều tới mức nói không nên lời.

Ngược lại, trông còn thê thảm hơn trước nữa.

Trần Quân Nghi suy sụp tới mức vò đầu bứt tóc.

"Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, ban nãy tôi không nên chọc giận cậu, trước kia cũng không nên chọc giận cậu, tôi xin lỗi cậu có được không, cậu đừng khóc nữa nhé? Phòng học hôm nay cũng nhường cậu, cậu..."

Thành viên hai bên đều kinh ngạc.

Tôi nghĩ là Trần Quân Nghi đã làm điều gì đó có lỗi với tôi.

Tôi không dừng lại cho tới khi cơ thể đã hấp thụ đủ "chất dinh dưỡng".

Đôi mắt sưng to như quả óc chó.

Khi chúng tôi trở về KTX, Trần Quân Nghi đi theo sát đằng sau tôi với Chiêu Chiêu.

"Trương Vãn."

Hắn lo lắng nhìn tôi."

"Cậu muốn đánh tôi lúc nào cũng được, lúc nào cậu gọi tôi cũng sẽ tới, tôi sẽ không đánh trả, chỉ cần cậu đừng giận nữa là được."

Tôi lắc đầu: "Không cần."

Thực sự là không cần thiết.

Tại sao tôi phải đánh hắn chứ? Tôi có khóc vì bị bắt nạt đâu, thực tế là tôi bắt nạt anh ta còn nhiều hơn ấy chứ.

Nhưng có vẻ như tôi từ chối càng khiến Trần Quân Nghi buồn hơn thì phải.

Hắn trở nên ủ rũ hẳn.

Lúc toi đi lên lầu, tôi thấy hắn vẫn đứng như tượng gỗ ở bên dưới.

Đèn đường kéo dài ra bóng dáng của hắn.

Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi đã ngừng chiến tranh lạnh.

Lý do là Trần Quân Nghi đã đơn phương ngừng gây rối với tôi.

Mỗi buổi học tự chọn, hắn đều ngồi trước mặt rồi nói chuyện với tôi rất cẩn thận.

Còn tôi, tôi sẽ tận dụng cơ hội đó để bổ sung "dinh dưỡng".

Sự cân bằng mong manh này kéo dài trong nửa kỳ.

Một sự kiện bất ngờ xảy ra.

Liên tiếp xảy ra những vụ ném quần áo trong sân thể dục của trường.

Để tìm ra kẻ tình nghi, hội sinh viên đã điều tra camera giám sát.

Và do đó.

Hình ảnh tôi cầm quần áo của Trần Quân Nghi đã được lan truyền ra.
(4/5)

10.

Ban đầu nhà trường muốn bảo vệ tôi trước khi có kết quả điều tra chính thức.

Nhưng tôi không biết là ai đã tiết lộ thông tin giám sát.

Ngay lập tức, tôi trở thành kẻ bị tình nghi lớn nhất.

Không thể đổ lỗi cho bọn họ được, bởi vì khi tôi ngửi quần áo của Trần Quân Nghi, ánh mắt tôi quả thực chính là... sáng lấp lánh và rất say sưa.

Tóm lại, nhìn thế nào cũng giống như một tên biến thái.

Tôi khóc chết mất, từ khi tôi mắc phải căn bệnh lạ này, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả.

Triệu Chiêu thấy tâm trạng của tôi không tốt, cho nên liền đưa tôi đi leo núi ở vùng ngoại ô để giải khuây.

Nhưng ai biết được, tôi còn có thể gặp được Trần Quân Nghi ngay cả khi đã leo lên trên núi rồi.

Lại còn... gặp cả bạn cùng lớp của hắn nữa chứ.

Hôm nay khoa Vật Lý có một buổi dã ngoại, hầu như cả lớp hắn đều đến.

Khi họ thấy tôi, ánh mắt họ khá là tế nhị.

Chỉ có một con đường để lên núi mà thôi, tôi thậm chí còn không biết chui vào đâu để trốn nữa.

Leo được nửa đường thì trời đổ mưa, nhiệt độ giảm mạnh.

Mọi người túm tụm lại vào trong đình trú mưa.

Nói một cách đúng đắn thì tôi thực sự quen biết khá nhiều người của khoa Vật Lý bọn họ.

Nhưng mà hôm nay lại chẳng có ai thèm tới nói chuyện với tôi cả.

Có vẻ như họ sợ tôi, dù sao thì bây giờ tôi cũng phải gánh cái danh "biến thái" mà.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, khi gió lạnh thổi qua, tôi hắt hơi một cái.

Lúc này, rất nhiều người cũng cảm thấy được cái lạnh như tôi.

Trong số đó có một cô gái mà theo như tôi được biết thì dường như cô ấy là hoa khôi của khoa Vật lý, đang đứng trước mặt Trần Quân Nghi, dịu dàng nói:

"Quân Nghi, tớ lạnh quá, hôm nay tớ không mặc nhiều quần áo lắm, khăn của cậu làm bằng len sao? Trông ấm ghê."

Nghe chưa.

Trần Quân Nghi liếc cô ấy: "Ừ ấm lắm."

Sau đó cởi chiếc khăn quàng cổ ra.

Hoa khôi mừng thầm, sau đó vươn tay muốn nhận.

Nhưng giây tiếp theo, Trần Quân Nghi đột nhiên quay lại.

Hắn quấn cái khăn vòng quanh cổ tôi, quấn chặt tới mức mùi thơm và nhiệt độ độc nhất thuộc về hắn bao vây lấy chóp mũi tôi.

"Lên núi mà không biết mặc nhiều vào, lạnh chết cậu thì ai tranh giải quốc gia với tôi đây?"

Giọng điệu của Trần Quân Nghi không kiên nhẫn lắm.

Má tôi đỏ lên.

Trong chốc lát, mọi người đều kinh ngạc nhìn chúng tôi.

"Quan hệ của hai người là sao vậy?" Có người bạo dạn hỏi.

Trần Quân Nghi rũ bỏ vẻ lười biếng thường ngày, nghiêm túc nói: "Trương Vãn là bạn gái của tôi."

11.

"Trương Vãn là bạn gái của tôi."

"Đừng hiểu lầm cậu ấy nữa."

"Cậu ấy không phải biến thái, cậu ấy chỉ trêu chọc tôi bằng cách ngửi quần áo của tôi mà thôi."

Giọng nói của Trần Quân Nghi rất nhẹ, nhưng vô cùng chắc chắn.

Tôi hơi choáng váng, những người khác cũng vậy, và phải mất một thời gian khá lâu để tôi có thể tiêu hóa được những lời hắn ta nói.

Những người bạn ngại nói chuyện với tôi bắt đầu chào hỏi tôi như mọi ngày, còn pha trò trêu chọc hai chúng tôi nữa.

Nhân lúc người khác không để ý, Trần Quân Nghi hạ giọng nói nhỏ với tôi: "Tôi không thích nhìn cậu bị hắt nước bẩn, chúng ta diễn kịch đi, có được không?"

Tôi gật đầu.

"Nhưng trước tiên cũng phải xin lỗi cậu, không phải cậu có người mình thích rồi sao? Việc này có thể ảnh hưởng tạm thời tới việc cậu theo đuổi anh ta đấy."

"Tôi không có."

"Cái gì?"

"Tôi không có thích ai cả, lúc trước là lừa cậu thôi."

Đôi mắt của Trần Quân Nghi đột nhiên sáng lên.

Tôi nói: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi."

"Cảm ơn gì chứ."

Hắn xoa đầu tôi rồi cười một cách sảng khoái.

Tôi như bị trúng đạn, tim đập loạn nhịp.

Tại sao trước đây tôi không nhận ra chứ, Trần Quân Nghi thực sự rất đẹp trai đó.

Lúc mưa tạnh, chúng tôi cùng nhau xuống núi.

Đường núi trơn trượt, không dễ đi chút nào.

Tôi đi phía sau cùng, thận trọng bước từng bước một.

Triệu Chiêu đứng ngoài hóng chuyện cũng không quên bồi thêm vài câu:

"Ây da đường trơn ghê, Trần Quân Nghi, sao cậu không dắt bạn gái cậu đi? Bé cưng của khoa chúng tôi mà có bị ngã thì cậu lấy gì để bồi thường đây hả?"

Cô nàng vừa dứt lời, các sinh viên đi đằng trước đều quay lại nhìn chúng tôi một cách hứng thú.

Tôi vội vàng xua tay: "Không, không cần, tôi có thể..."

Thế nhưng Trần Quân Nghi đã đưa tay về phía tôi.

Trong trường hợp này...

Tôi bước tới và đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn.

Hai chúng tôi nắm tay nhau cùng đi.

Lúc đầu còn thấy ngượng ngùng, nhưng sau đó lại dần quen hơn.

Đợi cho tới khi xe bus tới.

Chiêu Chiêu mỉm cười nhảy lên xe, nói với lại với bọn tôi ở sau lưng: "Nhắc nhở hữu nghị, chúng ta đã đi bộ 20 phút trên con đường bằng phẳng."

Tôi giật mình rút tay ra.

Tối hôm đó, tin tức truyền ra nói tôi với Trần Quân Nghi đang hẹn hò.

Có người bình luận nói đùa ở bên dưới: "Ngửi quần áo chắc là sở thích của mấy người yêu nhau đi, chậc chậc chậc chậc."

Hai ngày sau.

Kẻ trộm quần áo đã bị bắt.

Tôi nghe nói là chính Trần Quân Nghi đang đợi đối phương cắn câu.

Tôi biết chuyện này là khi nó được đăng công khai trên diễn đàn trường.

Chiêu Chiêu hào hứng chạy vào KTX: "Trương Vãn, Trần Quân Nghi nghiêm túc sao? Nhìn bài đăng của cậu ta trên diễn đàn đi."

Tôi mở điện thoại ~

"Chào mọi người, tôi là Trần Quân Nghi. Thủ phạm ăn cắp quần áo trong phòng tập thể dục của trường chúng tôi đã bị bắt. Xin hãy chia sẻ thông tin này và trả lại sự trong sạch cho bạn gái của tôi, Trương Vãn."

12.

Phần bình luận bên dưới như sắp nổ tung.

Một số người rối rít xin lỗi.

Một số người đang gào thét thật ngọt ngào.

Triệu Chiêu thuộc về vế sau.

Cô nàng bắt sóng với đám người trong khu bình luận rất nhanh, nói rằng cô nàng đang rất high.

Một số người nói rằng đây là câu chuyện tình yêu ngàn năm có một của ban nghệ thuật và ban khoa học của trường chúng tôi.

Sau đó không lâu, chủ đề thảo luận [Con của Trương Vãn và Trần Quân Nghi sẽ theo văn học hay là khoa học đây?] lập tức được bùng lên. Thậm chí còn có người nhàm chán tới nỗi mở cả vote...

Tâm trạng bị đè nén bao ngày của tôi bỗng nhiên được hóa giải.

Phản cảm ơn Trần Quân Nghi.

Hắn rất chính trực, tôi nghĩ mình nên nói cho hắn biết bí mật của tôi.

Tôi hẹn Trần Quân Nghi ra ngoài nói chuyện.

Trong quán cafe của trường, chúng tôi ngồi đối diện nhau.

"Trần Quân Nghi, tôi có một chuyện muốn nói với cậu, về lý do tôi lại ngửi quần áo của cậu."

"Cậu nói đi."

"Thực ra là tôi bị mắc một căn bệnh lạ... bla bla..." Tôi kể hết mọi chuyện ra.

Trần Quân Nghi tỏ ra hết từ ngạc nhiên rồi tới cau mày và khó hiểu, bây giờ lại trở thành một biểu cảm vô cùng phức tạp.

Tôi biết, người bình thường rất khó để hiểu được vấn đề này.

Hơn nữa, hắn còn là một sinh viên khoa Vật lý nữa.

Trần Quân Nghi hỏi về "tình trạng" của tôi, tôi cũng trả lời hắn từng câu một.

Cuối cùng hắn hỏi: "Có phải chỉ có mùi của tôi là có tác dụng?"

Tôi bực bội: "Ò, tạm thời thì tôi chưa tìm ra được biện pháp nào khác. Thực sự xin lỗi, ở một khía cạnh nào đó, tôi thực sự là một người bất bình thường."

Tôi nghĩ là hắn sẽ mắng tôi sau khi nghe thấy như vậy.

Nhưng... hắn lại cười.

Hở?

Có vẻ như hắn cười thật.

"Cậu cười cái gì?" Tôi hỏi.

"Cậu nghĩ là tôi đang bịa chuyện à?"

"Không, tôi tin cậu mà."

Làm ơn đi, hắn có thể đừng cười nữa có được không!

Tôi ủ rũ: "Biết thế đã không nói với cậu."

"Không, cậu nên nói với tôi sớm hơn mới đúng."

Trần Quân Nghi nói, "Vì tôi là người duy nhất có thể giúp cậu, lẽ ra cậu nên nói với tôi sớm hơn. Tôi sẽ luôn xuất hiện để thỏa mãn cậu."

Nói thì dễ lắm.

Nhưng mà thực sự thì hắn rất hào phóng. Kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện này với Trần Quân Nghi, hắn luôn lượn lờ ở trước mặt tôi mỗi ngày.

Thư viện, nhà ăn, sân bóng... tôi có thể gặp hắn 800 lần một ngày, hơn nữa hắn còn mời tôi đi ăn tối với đủ loại lý do khác nhau nữa.

Thỉnh thoảng, tôi gặp được hắn sau tiết học buổi tối.

Hấn hỏi tôi đã ăn chưa, tôi nói chưa.

Hắn cười nói thật trùng hợp, hắn cũng thế.

... Nhưng tôi thấy rất rõ mẩu bánh mì hắn cắn dở rồi nhét ở trong gặp.

Hầu như tối nào hắn cũng tiễn tôi về KTX.

Nói hoa mỹ là vì sợ tôi sẽ bất ngờ ngất xỉu trên đường về.

Thường thì khi về KTX, tôi sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, và tôi vẫn sẽ thấy hắn đứng ở đó, vẫy tay chào tôi rồi mới rời đi.

"Không khỏe thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào."

Trước khi tắt đèn, hắn luôn gửi một tin nhắn WeChat như vậy.

Ngay cả Chiêu Chiêu cũng nói, chúng tôi không khác gì mấy cặp yêu nhau cả.

Vì để tỏ lòng biết ơn, tôi cũng muốn làm gì đó cho hắn.

Trần Quân Nghi muốn tôi mang nước tới xem hắn thi đấu.

Lần đầu đi tôi mang hơn chục chai nước, ai cũng có phần.

Kết quả là mặt Trần Quân Nghi tối sầm lại.

Sau đó hắn không vui nói: "Trương Vãn, lần sau cậu có thể chỉ mang nước cho một mình tôi có được không?"

"Hả? Sao thế?"

"Mọi người đều đã có bạn gái, cậu như vậy sẽ khiến mấy cô bạn gái của bọn họ hiểu lầm đó."

Thật sao? Nhưng lúc tôi đưa nước, mọi người đều rất vui vẻ mà nhỉ?

Tôi chưa yêu đương bao giờ nên không biết quá nhiều về nó, vì thế nên cũng ậm ừ cho qua.

Lại là một tuần họp club tới.

Câu lạc bộ Văn học với câu lạc bộ Thiên Văn lại cãi nhau.

Về vấn đề như nguyên tắc này, Trần Quân Nghi với tôi vẫn như mọi khi, sẽ không ai nhường ai cả.

Tôi: "Sao câu lạc bộ Thiên Văn của cậu không ra ngoài ngắm sao đi, sao cứ ở trong phòng mãi thế?"

Hắn: "Câu lạc bộ văn học của cậu cũng cứ ru rú trong lớp làm gì, có chuyện gì à? Thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài đi dạo chứ?"

Lúc hai chúng tôi đấu khẩu, những người khác chỉ im lặng và đứng quán sát.

Câu lạc bộ Văn học sợ tôi tức giận lên thì sẽ chia tay với hắn.

Hội Thiên văn thì lại sợ chủ tịch của bọn họ sẽ mất vợ.

Vì thế, họ thống nhất mặt trận và bắt đầu hòa giải với nhau.

Tóm lại, không khí bây giờ khá hòa hoãn.

Nhưng họ không biết rằng.

Trong lúc cãi vã không có ai chú ý...

Trần Quân Nghi ghé sát bên tai tôi nhẹ nhàng hỏi:

"No chưa?"

(5/5)

13.

Tôi thừa nhận là mình đã bị trêu chọc.

Giọng điệu pha chút ý cười của hắn cùng với âm cuối hơi trầm xuống, du dương đến mức khiến tôi khó có thể cưỡng lại được.

Tuần thi cuối cùng sắp kết thúc.

Đối mặt với kỳ nghỉ hè, tôi gặp một chút rắc rối.

Trần Quân Nghi là người địa phương, còn tôi thì lại là người miền nam.

Nghỉ hè gần một tháng liền, tôi phải làm gì với căn bệnh này của mình đây?

Vào ngày tôi trở về, Trần Quân Nghi tiễn tôi tới nhà ga.

Hắn đưa cho tôi rất nhiều quần áo.

"Quần áo này chưa giặt, nhưng cũng không bẩn đâu, lúc cần cậu có thể lấy ra ngửi."

"Cảm ơn cậu, đồ chưa giặt là tốt nhất."

... Cái cuộc hội thoại này, nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?

Ai không biết còn tưởng tôi biến thái thật.

Tôi nhét đống quần áo này vào trong vali.

Bỗng nhiên, có cái quần nhỏ rơi ra khỏi túi.

CALVIN KLEIN màu xám!!!

Tôi hóa đá tại chỗ.

"Trần Quân Nghi!! Kể cả tôi có chết vì bệnh đi nữa thì cũng không bao giờ thèm quần nhỏ của cậu đâu nhá!!"

Hắn vội vàng nhét quần nhỏ vào trong túi.

"Chỉ... chỉ là vô tình bị bỏ vào thôi! Nhưng mà nó được giặt sạch rồi!"

"Đừng có ngụy biện, đồ biến thái."

"..."

Cuối cùng tôi liền vội vã lên xe.

Ngay khi rời xa khỏi hắn, cảm giác yếu đuối quen thuộc lại quay trở lại.

Tôi có hơi lo lắng, những bộ quần áo này có thực sự đủ cho tôi dùng trong một tháng không đây?

Trên thực tế.

Câu trả lời chắc chắn là không đủ!

Kỷ nghỉ còn chưa trôi qua được một nửa, quần áo của Trần Quân Nghi đã bị mẹ tôi phát hiện.

Bà ấy nghi ngờ nhìn trái ngó phải: "Vãn Vãn, những bộ quần áo này..."

"Mẹ! Đây đều là quần áo của con, kiểu của con trai tôi, dạo này đang thịnh thành mốt oversize mà."

Mẹ tôi khó hiếu lôi ra một cái áo sơ mi trắng.

"Vậy cái áo sơ mi này cũng là của con hả?"

"Dạ, dạ... dạ đúng."

"Con mặc váy đấy à?"

Tôi: "..."

Mẹ, mẹ là đang chê con lùn có phải không?

"Quên đi, mẹ không hiểu nổi thời trang của chị nữa rồi."

May mà bà ấy không truy hỏi nhiều.

Nhưng, lúc tôi vắng nhà, bà ấy đã mang chúng đi giặt...

Mùi hương của Trần Quân Nghi nhạt đi.

Ngay cả khi tôi đưa chiếc áo len của hắn lên mũi để ngửi thì tôi cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của nước xả vải mà thôi.

Tôi muốn khóc, nhưng lại không khóc ra nước mắt được.

"Thuốc giải độc" duy nhất đã hết, cơ thể ngày một sa sút.

Mẹ tôi không biết lý do nên đưa tôi đi khắp các bệnh viện để khám, nhưng các chỉ số lại rất bình thường.

Bà ấy không còn cách nào khác ngoài việc mua thuốc bổ cho tôi uống, nhưng chúng còn khiến tôi yếu ớt, chảy máu mũi, thậm chí còn nổi cả mụn...

Không thể như vậy được, tôi đã nhờ Trần Quân Nghi gửi thêm quần áo cho tôi.

Trần Quân Nghi cười khẽ: "Nhìn đi, nếu cậu cầm cái quần CK của tôi thì đã không như vậy rồi."

Tôi: "Huhu, tôi đã thế này rồi, cậu còn nói đùa được nữa. Cậu có phải là con người không vậy?"

Cơ thể tôi đã không suy yếu như vậy trong một khoảng thời gian dài rồi.

Sức mạnh tinh thần của tôi rất yếu, cho nên tôi suýt đã khóc lên khi nghe thấy mấy lời lảm nhảm của hắn.

Trần Quân Nghi vội dỗ dành.

Cuối cùng, sau khi hắn hứa sẽ gửi rất nhiều quần áo tới cho tôi thì tôi mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Tôi còn chưa tỉnh giấc thì đã nhận được điện thoại của hắn.

Hắn nói, chuyển phát nhanh tới rồi, đang ở dưới nhà tôi, yêu cầu tôi ký tên xác nhận.

Khi tôi lê cái thân xác mệt mỏi của mình xuống cầu thang, tôi còn nghĩ là: Chuyển phát gì mà nhanh thế.

Lúc cửa nhà được mở ra.

Gió lạnh phương nam thổi vào, mang theo mùi hương quen thuộc.

Trần Quân Nghi đứng trước mặt tôi nở một nụ cười lười biếng nhưng rạng rỡ.

"Bất ngờ chưa! Chất dinh dưỡng của cậu tới rồi đây!"

14.

Hắn đã đi ô tô cả đêm để tới đây, đầu tóc bù xù như tổ quạ.

Nhưng hai mắt của hắn chứa đầy ánh sáng.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn, mọi mơ hồ trong lòng đều tan biến.

Tôi lao tới ôm chầm lấy hắn.

... Cũng không phải là lần đầu tôi ôm hắn.

Tôi vùi đầu vào hõm vai hắn, hít một hơi thật mạnh.

Trần Quân Nghi cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ về tôi.

"Chậm thôi, sẽ không ai giành với cậu."

Hít đủ rồi, tôi xấu hổ buông tay ra.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Đừng lo cho tôi, nhìn xem sau khi thiếu tôi, cậu trở nên xấu xí biết bao nhiêu kia kìa."

Tôi che mặt: "Xấu?"

"Không sao." Hắn nói, "Trước giờ vẫn xấu mà."

"Trần Quân Nghi!"

"Tôi sai rồi, đùa chút thôi!" Hắn nói xong lại dỗ dành tôi, "Để tôi nói lại nhé, Trương Vãn là đẹp nhất! Thật đấy! Cậu là người đẹp nhất trong lòng tôi!"

Đột nhiên, tôi cảm giác như có người đứng đằng sau mình.

Quay đầu lại, mẹ đang xách túi rác nhìn tôi đầy hứng thú.

Khi đó, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để nhét Trần Quân Nghi vào trong đó.

"Mẹ! Mẹ nghe con giải thích!"

"Mẹ hiểu mà," Mẹ tôi mỉm cười nhìn Trần Quân Nghi, "Chàng trai, cái áo len của cháu trông quen ha."

Đương nhiên.

Vì bà ấy đã nhìn thấy một cái có kiểu dáng tương tự.

Vừa mới giặt xong mà.

Trần Quân Nghi đứng ngay ngắn lại nhìn mẹ tôi: "Chào dì! Cháu là bạn cùng lớp của Trương Vãn, cháu tên Trần Quân Nghi."

"Dì đã nghe nói về cháu rồi," Mẹ tôi nói, "Cháu là người đứng đầu khoa Vật lý có phải không? Năm ngoái Vãn Vãn nhà dì không được chọn là thủ khoa của thành phố, nghe nói là do cháu đã đoạt mất của nó."

Trần Quân Nghi: "... Dạ, nhưng cậu ấy đã được chọn vào năm nay, cháu đã thua rồi ạ."

À.

Mẹ tôi nồng nhiệt mời Trần Quân Nghi vào nhà chơi.

Gia đình chúng tôi có vẻ rất quan tâm tới thành tích thi Vật lý của hắn.

Lúc khen hắn còn không quên đá sang tôi.

"Vãn Vãn nhà dì từ nhỏ đã không thích khoa học rồi. Tiểu Quân, cháu vừa vặn có thể bù đắp lại cho nó."

Tôi: ?

Dạ, con không cần thiết phải giỏi khoa học đâu thưa mẹ!

Mẹ tôi nhiệt tình giữ Trần Quân Nghi ở lại nhà tôi.

Nhưng chẳng phải chỉ có bạn trai tôi mới có cái đãi ngộ này sao?

Cuối cùng, Trần Quân Nghi (dưới sự áp bức của tôi) đã quyết định ra bên ngoài thuê khách sạn.

Chỉ một đêm mà thôi.

Tôi ôm chăn lăn qua lăn lại, trong đầu chỉ nghĩ tới hình ảnh sáng nay của hắn.

Sao lại có một người mà chỉ cần đứng đó thôi cũng như thể thu hút mọi hào quang chiếu vào người như vậy nhỉ?

Chắc mai phải đi hỏi hắn xem nó có liên quan gì tới điểm Vật lý hay không?

Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại rung lên.

Trần Quân Nghi: "Tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, vừa vặn đang ở dưới nhà cậu, nếu chưa ngủ thì ra nói chuyện chút nhé?"

Hẳn là "vừa vặn".

Tôi lập tức lật người mặc quần áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trong đêm đông của Tần Hoài, chúng tôi đi một vòng từ trường học về tới nhà mà vẫn không biết nói gì.

Cuối cùng, hắn nói với tôi: "Tôi không thể ở Nam Kinh quá lâu, chiều mai tôi phải về rồi."

Tôi đột nhiên "ồ" lên một tiếng trống rỗng.

"Tôi chỉ lo cho bệnh của cậu thôi, không có tôi thì cậu phải làm sao."

"Ừm, tôi cũng vậy."

"Có "thuốc" khác chữa không?"

"Bác sĩ không chẩn được bệnh của tôi, làm sao có thể có thuốc được..."

Tôi không nói gì, chỉ dừng lại.

Trần Quân Nghi vẫn đang đợi câu tiếp theo của tôi.

Nhưng tôi lại nhìn đôi môi mỏng mềm mại của hắn rồi nuốt nước miếng.

"Trần Quân Nghi, hay là cậu hy sinh một chỗ trên người để chữa bệnh cho tôi đi..."

Hắn hỏi: "Chỗ nào?"

"Hôn."

Hắn: "?"

Chắc tôi điên rồi.

Lấy hết can đảm, tôi giả vờ bình tĩnh nói: "Anh trai, anh có muốn hôn em không?"

15.

Trần Quân Nghi sửng sốt mất ba giây mới hoàn hồn lại.

Hắn không có nói là muốn hay không mà lại trực tiếp ôm lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là "xả lũ"...

Hơi thở của hắn như thác rũ, ập vào não và cơ thể tôi một cách dữ dội.

Tôi trở nên sung mãn hơn bao giờ hết, và dường như tôi có một nguồn năng lượng và sức mạnh vô tận.

Chúng tôi, hai con chó độc thân, cả hai đều không có kinh nghiệm hôn nên rất là trúc trắc.

Nhưng chúng tôi lại hôn nhau rất lâu, không ai muốn buông đối phương ra.

Mãi cho tới khi cảm thấy như đã nạp đầy năng lượng, tôi mới miễn cưỡng đẩy hắn ra.

Môi hắn sưng đỏ, và tôi đoán là mình cũng thế.

"Phải nói sớm chứ." Giọng Trần Quân Nghi có chút khàn khàn, "Hy sinh sắc đẹp vì em là điều mà anh luôn mong muốn."

Tim tôi đập loạn lên.

Trần Quân Nghi lại nói: "Em thấy sao? Hôn có đỡ hơn không?"

"Không có tác dụng, chẳng cải thiện được tý nào." Tôi nói dối, "Có lẽ anh sẽ gặp rắc rối trong tương lai đấy."

"Tuyệt quá." Trần Quân Nghi cười, "Anh không sợ rắc rối, Trương Vãn, anh thích em, làm bạn gái anh nhé."

Tôi, tôi đã nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó, tầng giấy mỏng manh này sẽ bị chọc thủng.

Nhưng không ngờ nó lại nhanh và trực tiếp như vậy.

Bạn biết đó, tôi là một người rất nhút nhát, kiềm chế và khá tế nhị mà.

Vì vậy, tôi đã trả lời hắn rằng: "Được! Em cũng thích anh!"

16.

Hôn quả nhiên là có tác dụng.

Sau khi Trần Quân Nghi rời đi, tôi đã tràn đầy năng lượng trong một tuần liền.

Nhưng vào ngày đi học lại, tôi vẫn nhào vào lòng hắn rồi khóc òa lên.

Thậm chí còn muốn theo hắn vào trong WC nữa.

Không lâu sau khi khai giảng, tôi nhận được thông báo.

Bài thơ tôi gửi học kỳ trước đã giành được giải thưởng.

Thật trùng hợp, Trần Quân Nghi cũng giành giải nhất trong cuộc thi Vật lý.

Lễ trao giải của chúng tôi được tổ chức vào cùng một ngày và cùng một địa điểm.

Chỉ có một bức tường ngăn cách giữa hai khán phòng.

Chúng tôi đã thống nhất là ai xong trước sẽ tham gia lễ trao giải của bên kia.

Khi tôi đang đứng trên sân khấu, tôi đột nhiên nhìn thấy Trần Quân Nghi đang giơ cao bằng khen đứng ở xa xa vẫy tay với tôi.

Chúng tôi nhìn nhau cười.

Tình yêu đẹp là thế đấy, mỗi người một phương, cổ vũ nhau, xứng đôi vừa lứa.

Sau buổi lễ, tôi nhìn thấy hắn đang nói chuyện với một người bạn cùng lớp.

Đó là cậu bạn đã nói chuyện với hắn hồi còn ở trong trại huấn luyện.

Cậu bạn đó đoạt giải nhì, còn tới chúc mừng tôi với Trần Quân Nghi.

Cậu nói: "Chúc mừng anh Trần cuối cùng cũng theo đuổi được bạn gái."

Tôi: "Hả?"

"Cậu không biết sao, có lần tôi hỏi hắn về cậu..." Sau đó cậu đã kể lại cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện.

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

Hóa ra sau khi Trần Quân Nghi nói là tôi "không thông minh", hắn còn nói thêm một đoạn ở sau.

... "Nhưng tôi thích cô ấy rất nhiều. Thích cô ấy đã hai năm rồi. Vì cô ấy mà tôi đã đăng ký học môn liệu trình mỹ phẩm đấy. Nghe có buồn cười không? Nhưng tôi biết cô ấy không thích tôi, tôi sợ là nếu tôi tỏ tình thì thậm chí tới kẻ thù cũng không phải nữa. Mới vừa nãy thôi, cô ấy đã thay đổi một chút cảm xúc vì tôi... Cậu nói xem, tôi có nên nắm bắt hay không?"

Thật không thể tin được.

Hóa ra Trần Quân Nghi cũng có lúc vướng vào rắc rối về tình cảm.

Người gây rối cho hắn không ai khác lại chính là tôi.

Đó là một điều vô cùng tuyệt vời.

Sau đó, Trần Quân Nghi và tôi đều được đề nghị học cao học.

Tôi thấy hắn còn lặng lẽ vote cho "Khoa học" trong cuộc bình chọn [Con của Trương Vãn và Trần Quân Nghi sẽ học văn học hay khoa học]

Vì vậy, tôi đã lặng lẽ bỏ phiếu cho "Văn học".

Sau này, chúng tôi phát hiện rằng chúng tôi càng ở gần nhau thì bệnh của tôi càng nhanh khỏi.

Vì vậy, dần dần, tôi không còn yếu đuối nữa.

Nhưng thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, sau khi thức cả đêm, Trần Quân Nghi sẽ cảm thấy hơi trống rỗng.

Chúng tôi chưa bao giờ tìm ra nguyên nhân căn bệnh của tôi.

Đó là do tâm lý hay là trò đùa của số phận?

Dù sao thì cũng không còn quan trọng nữa, nó đã dần dần lặng lẽ tốt lên.

Trước khi tốt nghiệp thạc sĩ, chúng tôi kết hôn.

Các sinh viên từ câu lạc bộ văn học và câu lạc bộ thiên văn đều đến.

Họ rủ nhau uống rất nhiều.

Nhưng cuối cùng chả hiểu sao lại cãi nhau.

Trận cãi nhau này không còn liên quan tới việc giành địa điểm nữa, mà là - liệu đứa trẻ của chúng tôi sẽ học văn hay lý.

Vậy, con của tôi và Trần Quân Nghi là sinh viên nghệ thuật hay sinh viên khoa học?

Tôi cũng không biết.

Điều này sẽ được thời gian trả lời.

Tôi chỉ biết rằng vào lúc này, tôi đang nắm chặt lấy tay của Trần Quân Nghi.

Hơi thở trên người hắn không đổi, vẫn luôn khiến tôi rung động,

Tương lai sau này, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.

Đây là câu trả lời đẹp nhất của bài kiểm tra của thanh xuân.

(End)
------------

Page: Góc nhỏ của shmily

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hauhuoc