Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm thứ ba mươi hai đời Vĩnh Hòa, Thiên Đô.

Thời tiết dạo gần đây càng ngày càng nóng, những chiếc lá vừa mới rụng khỏi cây lập tức khô héo khi vừa chạm đất.

Mặc dù có chút cường điệu, Trác Dực Thần nằm trên chiếc ghế tựa mát mẻ cũng không muốn cử động. Cả ngày nay y chưa hề xuống đất.

Công tử Trác gia đang có một cuộc sống thoải mái, ở đây có thể ngồi dưới bóng cây uống nước đá mà Đại yêu vừa đem đến để giải nhiệt.

Trác Dực Thần nhướng mi, đẩy chiếc cốc nhỏ đến gần miệng: "Ta không uống nữa, trời sao vẫn còn nóng vậy. Ta thật ghen tị với lũ yêu các ngươi, mùa hè không nóng, mùa đông cũng không lạnh."

Ly Luân nhìn cuộc sống tươi đẹp của mình với thức ăn trên tay, hắn cúi người trước gốc cây và nói: "Ta vẫn ghen tị với Trác công tử hơn. Ta chăm sóc ngươi chu đáo như vậy. Ta thì sao? Ta dạy ngươi cách giải nhiệt. Hay ngươi cũng dạy ta nhé?"

Trác Dực Thần nhìn hắn: "Là thật hay giả, ngươi đừng lừa ta."

Ly Luân bước tới, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác: "Ngươi có thể không học được thủ thuật của yêu, nhưng ta mùa đông tự nhiên ấm áp, mùa hè mát mẻ, ngươi ôm ta một cái đi? Có lẽ sẽ không thấy nóng nữa?"

Trác Dực Thần ngồi dậy, nhào vào lòng Ly Luân.

Đại yêu sửng sốt một chút, không ngờ y lại ôm lấy hắn.

Trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hụt hẫng, Ly Luân giơ tay lên ôm lấy Trác Dực Thần.

Nếu so sánh, Trác Dực Thần nhỏ hơn rất nhiều, trong vòng tay được hắn ôm chặt, thật sự trông giống như một chú chim nhỏ.

"Ân, thật sự rất hay." Tiểu Điểu cảm thán.

"Ngươi ôm ta chặt chút nữa sẽ thấy mát hơn." Đại yêu cũng siết chặt tay hơn.

Kể từ khi ký yêu khế, Ly Luân gần như luôn ở trong Trác phủ. Ngoại trừ ngày Ly Luân phải chịu phản ứng dữ dội cứ sau nửa tháng, hầu như những ngày còn lại đều ở Trác phủ, có thể coi như hoàn thành nghĩa vụ của mình.

Tuy nhiên, ở Tập Yêu Ti còn có nhiều chuyện xảy ra hơn, hoặc là yêu quái hoành hành ở đâu đó, hoặc là xuất hiện những trường hợp kỳ lạ. Trác Dực Hiên bật đến mức choáng váng, anh cũng không ở lại Trác phủ trong một khoảng thời gian dài.

Cách đây không lâu, nghe nói trên núi Vân Vụ, Sùng Vũ doanh và Tập Yêu Ti đã cùng nhau bắt được một tiểu yêu, cuối cùng họ đã gây ồn ào vì công lao. Tất nhiên, Tập Yêu Ti không phải là kẻ kiêu ngạo chiếm đoạt công lao, cuối cùng cũng không nhận.

Trác Dực Thần tức giận nhìn chằm chằm vào nhà, ước gì mình không thể giúp được gì cho ca ca. Y đã nỗ lực luyện tập trong khoảng thời gian này và có thể dễ dàng bắt được một tiểu yêu.

Thỉnh thoảng Tiểu Điểu cũng có chút sẩy tay, Ly Luân sẽ đến dỗ dành y.

Trác Dực Thần tựa cằm lên vai Ly Luân, dùng tay ôm lấy eo hắn. Không bao lâu sau, nhiệt độ đã dịu xuống, cơn nóng trong lòng cũng giảm đi một chút.

"Đã lâu không có tin tức gì từ ca ca, có chuyện gì đã xảy ra sao?"

Cảnh tượng Trác Dực Hiên cầm Vân Quang kiếm đuổi yêu khắp nơi hiện lên trong đầu Ly Luân, hắn vội vàng lắc đầu: "Làm sao có thể? Ca ca ngươi là một người bận rộn, có thể đi đâu lâu được? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn nhớ ca ca mình?"

Trác Dực Thần động đậy, rút khỏi vòng tay Ly Luân: "Việc này có liên quan gì? Nếu ngươi rời đi, ta cũng sẽ nhớ ngươi."

"Ta sẽ không đi đâu cả." Ly Luân mím môi, sau đó nghĩ tới điều gì đó, đổi chủ đề, "Nhưng có lẽ ta thực sự phải ra ngoài một lát."

"Phải làm gì?"

"Sẽ không nói cho ngươi biết."

"Vậy khi nào ngươi sẽ quay lại?"

Ly Luân nhìn trời: "Có lẽ lúc ngươi đang ngủ ta mới về, nhưng nếu trễ hơn thì sẽ là sáng mai."

Bây giờ đã quá giữa trưa, thực sự không còn bao lâu nữa là trời tối.

Trác Dực Thần giữ vẻ mặt bình tĩnh, cầm áo khoác trở vào phòng.

"Ngươi tốt nhất là nên giữ lời."

Trác Dực Thần khá tức giận, mãi cho đến khi ngồi xuống cũng không quay đầu lại, không nghe thấy giọng nói nào đáp lại, liền vươn cổ nhìn ra ngoài.

Ở đâu đó vẫn còn có người.

"Hừ, cây hòe xấu xa, nói đi liền đi!"

Cơ thể Trác Dực Thần lại bắt đầu nóng lên, y bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ, lại nhớ đến hơi ấm vừa rồi.

....

Đêm khuya buông xuống, mọi thứ đều im lặng.

Trác Dực Thần tỉnh lại, không biết mình ngủ quên từ lúc nào, đứng dậy uống một tách trà thảo mộc trong bóng tối để làm ẩm cổ họng.

Y thắp một ngọn đèn. Y đi quanh sân và không tìm thấy gì. Có vẻ như trời vẫn chưa sáng.

Trác Dực Thần có chút thất vọng nằm trước cửa sổ ngắm trăng, thầm nghĩ xem khi trở về sẽ mắng Ly Luân như thế nào.

Ngay khi y chuẩn bị ngủ thì cánh cửa lại cọt kẹt.

Trác Dực Thần lập tức tỉnh lại, vui vẻ đi tới nhìn xem, liền phát hiện cửa chỉ là bị gió thổi bay.

Y đóng cửa lại, đôi mắt đỏ hoe khi quay người lại, vô tình đụng phải bộ ngực lạnh lẽo và thoải mái.

"Có chuyện gì vậy? Ngươi sắp khóc vì nhớ ta?"

Ly Luân nói ra những lời trêu đùa với vẻ mặt ác ý, thấy Trác Dực Thần có vẻ rất buồn bã, hắn thu hồi vẻ mặt, nói: "Đừng khóc, chẳng phải ta đã về rồi sao?".

Vừa nói hắn vừa lật tay trái ra, trong lòng bàn tay có một cây non nhỏ.

"Hôm nay là sinh thần của ngươi."

Thân thể Trác Dực Thần nhất thời cứng đờ, quên mất hôm nay là sinh thần của mình. Y nhìn lên cây non và hỏi: "Đây là gì vậy?"

Ly Luân nói: "Đây là cây hòe, tặng ngươi làm quà sinh thần."

Cây hòe?

Đồng tử của Trác Dực Thần run rẩy: "Ngươi... của ngươi?"

Ly Luân cười: "Thứ ta đưa cho ngươi đương nhiên là của ta."

Trác Dực Thần vội vàng đẩy lùi: "Không, ta không muốn."

Cây hòe, đúng như tên gọi, là rễ của cây hòe.

Hoa, cây rời xa rễ sẽ sống không lâu..

Huống chi chính là cây hòe của Đại yêu, thứ này chính là huyết mạch của hắn. Chỉ cần rơi vào tay ai khác sẽ có người lợi dụng điểm yếu của hắn để giết hắn.

Ly Luân trầm mặc một hồi, Trác Dực Thần nhịn không được, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, lo lắng hỏi: "Ngươi có bị thương không?"

Thấy Ly Luân vẫn không lên tiếng, Trác Dực Thần không khỏi trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đã đi đâu?"

Ly Luân nói: "Khi ta trở về Đại Hoang, ta chỉ muốn lấy đi đồ của mình, nhưng những lão già đó không cho ta đi."

Người trong miệng hắn nhất định phải có sức mạnh phi thường.

Ly Luân giả vờ khó chịu, che đậy trong lòng: "Cho nên, nó là mạo hiểm tính mạng để quay về, cứ nhận lấy đi."

Để xoa dịu Ly Luân, Trác Dực Thần chỉ có thể cầm nó bằng cả hai tay. Nhưng ngay khi y lấy được rễ cây hòe, thứ đó đã biến mất.

Ly Luân thấy vậy lập tức đứng thẳng: "Được, cứ cầm lấy."

Sắc mặt Trác Dực Thần tức giận đến trắng bệch: "Ngươi lừa ta!"

Ly Luân phủ nhận: "Ta không có, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Nếu ngươi không nói lời cảm ơn, ta cũng sẽ quên điều đó. Thậm chí còn không có một tách trà để làm ấm miệng sao?"

Nghe vậy, Trác Dực Thần tức giận rót cho hắn một tách trà.

"Cái này vẫn còn một chút ít." Ly Luân hài lòng nhấp một ngụm, chậm rãi giải thích: "Đừng tức giận, ta đưa cho ngươi thì cứ giữ lấy, để lại cho ngươi sẽ an toàn hơn. Từ giờ trở đi, chỉ có ngươi mới có thể giết ta."

"Khụ, khụ, khụ! Cái gì mà rường sinh bất lão?" Trác Nhất Thần nghiêm túc nhìn hắn: "Ta đánh không lại ngươi, ngươi thích thì để, muốn lấy về thì tự mình lấy đi. Ta thật sự không hiểu ngươi. Các ngươi đều là yêu quái như vậy sao?"

"Trông như thế nào?"

"Con người cả tin."

"Ngươi khác biệt, ngươi cũng không cả tin." Lý Luân thật sâu nhìn y: "Dù sao mạng sống của ta là của ta, ta muốn chết cũng được, muốn sống cũng được, ta nguyện ý trao cho ngươi, không có gì là hối tiếc."

"Lại nói nhảm gì nữa rồi!" Trác Dực Thần bước tới, nhưng lại vấp phải chân ghế, loạng choạng ngã vào người Ly Luân.

Ly Luân bị y đè xuống, hai tay vòng qua eo y: "Đây là phần thưởng sao? Tiểu Trác đại nhân?"

Trác Dực Thần muốn đứng dậy, lại bị bàn tay to lớn nào đó giữ lại, chỉ có thể duỗi thẳng cổ để mặt họ không chạm vào nhau: "Buông ra, ta đi ngủ đây!"

"Ngươi định ngủ à?" Sắc trời trở nên mờ nhạt, Ly Luân dùng tay còn lại đè lên cổ Trác Dực Thần, thở hổn hển: "Nhưng trời đã sáng rồi."

Trác Dực Thần không kịp cử động, cắn vào cổ hắn để trả thù, khiến miệng y đầy máu.

Ly Luân đau đớn, theo bản năng buông tay ra, để cho Tiểu Điểu trốn thoát.

Nhìn dấu răng trên cổ hắn, Trác Dực Thần không khỏi đỏ mặt, nhưng cũng không khỏi khí thế nói: "Ai bảo ngươi bắt nạt ta!... Nhưng vì ngươi đến tặng quà cho ta, ta sẽ không tranh cãi với ngươi!"

Nói xong, y quay người bỏ đi.

Giống chạy đang trốn hơn.

...

Trác Dực Hiên trở về vào cuối mùa thu.

Vừa bước vào Trác phủ, anh đã nhìn thấy Trác Dực Thần đang ngồi trên người Đại yêu, cả hai nghiêng người không biết đang làm gì.

"..."

Trác Dực Hiên rời đi.

Có lẽ anh hơi choáng váng vì quá mệt mỏi.

Trác Dực Hiên đang uống trà trong sân, nhưng tâm trí anh không ở đây cho đến khi nhìn thấy Ly Luân đi ra với vết răng còn mới trên cổ.

Còn Trác Dực Thần thì đi theo phía sau chửi bới.

"..."

Ly Luân phớt lờ y và rời đi.

Trác Dực Thần tức giận, nhanh chóng uống hai ngụm trà.

Trác Dực Hiên nhân cơ hội nói: "Các người..."

Trác Dực Thần vỗ bàn: "Ca, hắn ức hiếp ta!"

"..."

Nhìn thì không giống Trác Dực Thần chịu thiệc, lại trông giống như Đại yêu đã bị ức hiếp.

Thấy ca ca không nói gì, tưởng anh không nghe thấy, Trác Dực Thần tiến lại gần nói: "Ca, hắn bắt nạt ta, huynh đi đánh hắn đi."

Trác Dực Hiên ánh mắt phức tạp: "... Tiểu Thần, đệ đã lớn rồi."

"Ah?"

"Mặc dù đã ký kết yêu khế, nhưng cũng không thể quá hà khắc."

"Ah??"

"Ca ca không nói nhiều nữa, ta cũng biết đệ có chừng mực."

"...Ca, huynh hiểu lầm rồi."

Gần đây Đại yêu luôn cố tình trêu chọc người khác.

Đúng là Đại yêu đáng ghét!

Trác Dực Thần vốn cho rằng hắn bị "ép" kí yêu khế, thật đáng thương, nhưng bây giờ xem ra....

....

Trận tuyết đầu mùa rơi đầy trời.

Nắng mùa đông buồn chán, trời đất bao la, cây cối ngoài nhà bị gió bắc đung đưa, gió thấp thổi thẳng vào lưới cửa sổ.

Cú đánh khiến Trác Dực Thần rùng mình, y dựa vào Ly Luân một cách rất tự nhiên, cơ thể hắn thực sự rất ấm áp.

Ly Luân trong lòng vui mừng nhưng không lộ ra ngoài miệng: "Ngươi thật là cố chấp, mùa hè sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, ta phải làm sao bây giờ?"

Trác Dực Thần bất mãn nhếch môi: "Ngươi chưa từng cảm nhận được, làm sao biết cảm giác như thế nào? Đây là vinh dự của ngươi."

Vừa nói, y vừa tiến lại gần.

Ly Luân hơi cúi đầu, hắn thật sự nhịn không được phá hỏng ấm áp: "Vậy ngươi ở lại thêm một chút, lát nữa ngươi rời đi cũng không sao."

Lại là khoảng thời gian nửa tháng nữa.

Tuy nửa tháng Ly Luân phải ra ngoài một lần nhưng Trác Dực Thần chưa bao giờ hỏi hắn đi đâu làm gì, mà chỉ nói hắn phải cẩn thận.

Trác Dực Thần ngồi thẳng, không nhìn Ly Luân: "Vậy ngươi mau đi đi. Nếu muộn, ta sẽ không để ngươi rời đi."

Ly Luân không có cự tuyệt, xoay người rời đi: "Vậy ngày mốt ta sẽ trở lại."

Sau khi Ly Luân rời đi, Trác Dực Thần hừ một tiếng: "Hắn đúng là, thật sự đã đi rồi."

Trong lòng y cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.

Khi ở cùng Trác Dực Thần, Ly Luân không tiện để mắt tới Sùng Vũ doanh, cho nên hắn đợi nửa tháng trở về Hòe Giang cốc mới nhìn một chút.

Hắn đang đi xuống phố, đám đông thưa thớt và có chút xa lạ.

Tuy trời lạnh hơn một chút nhưng không phải mọi cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín và người đi bộ hối hả bước đi.

Đột nhiên, mây đen kéo tới và một cơn bão ập đến.

Xung quanh Ly Luân có một hào quang màu đỏ và đen bất thường.

Đó là ác linh!

Ly Luân nhắm mắt lại, theo phương hướng đi tới Tập Yêu Ti.

Ở đó máu đỗ thành sông.

Hắn lập tức cảm thấy như chân mình chứa đầy chì, bởi vì trong sân, yêu quái tràn ngập ma lực và giết chết một người bằng một tay hóa ra chính là Chu yếm!

Ly Luân kinh hãi, gọi gã bằng tên người: "Triệu Viễn Chu!"

Triệu Viễn Chu nghe được thanh âm này nhìn sang, đầu đau như búa bổ.

Chẳng lẽ ma lực của gã lại mất kiểm soát?

Ly Luân không nói một lời, tiến lên ngăn cản, nhưng đã bị ma lực mạnh mẽ dị thường của Triệu Viễn Chu đẩy lùi.

Triệu Viễn Chu tạo ấn bằng cả hai tay, cố gắng cứu vãn tình thế khốn khổ này khi cơn gió từ lòng bàn tay thổi đến, hai lòng bàn tay hướng vào nhau, không để ai thoát ra. Một tiếng sấm bị bóp nghẹt.

Động tác của Triệu Viễn Chu khựng lại, như đã lấy lại được chút ý thức, miễn cưỡng dừng tay. Nhìn khung cảnh hỗn loạn rồi ngã xuống đất.

Ly Luân tiến lên một bước, tay vừa đưa tới giữa hai lông mày, Triệu Viễn Chu đột nhiên tóm lấy cổ hắn ném xuống đất.

Ma lực của hắn đang mất dần, Lý Luân thầm nguyền rủa. Đúng là xui xẻo không bao giờ đến một mình, và chúng đã tình cờ đuổi kịp hắn trong thời kỳ nửa tháng của hắn!

"Chu Yếm, Triệu Viễn Chu, ngươi sẽ hối hận...!"

Ly Luân dùng một tay tập hợp ma lực còn sót lại, hung hăng đánh vào tim Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu hiển nhiên không để ý liền lùi lại vài bước.

Gã đã bình tĩnh lại một chút rồi.

Lợi dụng lúc này, Ly Luân khó khăn đứng lên, trong lòng đau nhức, nhìn quanh một lượt các thi thể, cuối cùng nắm lấy cổ áo Triệu Viễn Chu, hỏi: "Trác Dực Hiên đâu?"

Triệu Viễn Chu tỉnh lại, hai mắt trống rỗng: "Ta..."

"Ta hỏi ngươi Trác Dực Hiên ở đâu!?"

Có vẻ như gã không nhớ.

"Ta nói cho ngươi biết, trở về nơi Đại Hoang của ngươi đi."

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu lần cuối rồi chạy ra ngoài.

Nếu Trác Dực Hiên không có ở đó, có lẽ amh đã trốn thoát.

Nếu Trác Dực Thần biết những chuyện này, dù thế nào đi nữa y cũng sẽ lo lắng.

Mây đen tan đi và tuyết lại bắt đầu rơi.

Trác Dực Thần tỉnh dậy từ giấc mơ nhiều lần và rất bối rối. Cho đến khi có tiếng gõ cửa ngoài nhà.

Bàn tay y đang rót trà khựng lại.

Trước đây không có ai gõ cửa của y cả.

Mở rộng chân, Trác Dực Thần khoác lên mình một chiếc áo choàng lớn, đi đến mở cửa.

Người tới trên người có chút vết thương, mặc quần áo của Tập Yêu Ti, lúc này mắt người kia đỏ hoe, trên tay đang cầm thứ gì đó.

Đó là một vật thể dài được bọc trong tấm vải dính máu.

Trác Dực Thần khó khăn mở miệng: "Trương đại nhân, đây là...?"

Trương đại nhân bắt đầu khóc: "Công tử, đây là Vân Quang kiếm của Trác thống lĩnh!" Dừng lại, nhắm mắt và nói ngay lập tức "Yêu Ti đã bị tấn công, chỉ huy và Trác thống lĩnh đã mất tích và chỉ tìm thấy Vân Quang kiếm ở ngoại ô."

Người kia đột nhiên giơ kiếm, quỳ xuống: "Công tử nén đau thương. Tập Yêu Ti không có người lãnh đạo, xin hãy phụ trách đại cục!"

Trác Dực Thần run rẩy lùi về phía sau một bước: "Đại cục? Đại cục là thế nào? Chỉ với một thanh kiếm...?"

Trương đại nhân mong chờ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Quang kiếm không có phản ứng..."

Họ không thể tiếp tục.

Trác Dực Thần hai mắt đỏ bừng, cầm lấy kiếm, giọng điệu bình tĩnh, không buồn cũng không vui: "Ta hiểu rồi, ngươi có thể đi."

"Công từ..."

Cánh cửa được đóng.

Thiếu niên mười sáu tuổi dựa vào cửa, không dám rơi một giọt nước mắt nào.

Phụ thân và huynh trưởng của y đã ra đi, và y là người duy nhất còn lại phải chịu trách nhiệm về đại cục. Nhưng ai sẽ dạy y đây?

Đi qua hành lang, trong khoảng sân nhỏ, dưới gốc cây hồng.

Trác Dực Thần dường như đã dùng hết sức lực để đến được đây. Y quỳ dưới tuyết, bông tuyết rơi khắp người.

Y cầm kiếm chỉ dám nức nở nhẹ nhàng.

"Ca sợ lạnh, mặc quần áo vào sẽ không cảm thấy lạnh."

Vừa nói vừa cởi áo choàng, quấn chặt Vân Quang kiếm.

Ca ca là kẻ lừa gạt, huynh đã hứa dạy kiếm thuật cho ta.

Phụ thân cũng như vậy, cũng đã nói dối, đồng ý cởi giáp về quê.

Trác Dực Thần nhắm mắt quỳ trong tuyết, không biết bây giờ là đêm gì.

"Cạch cạch--"

Hơi thở nghẹn lại. Hắc y xuất hiện trước mặt Trác Dực Thần.

Ly Luân từ trong tuyết trở về, nửa quỳ trên mặt đất, giơ tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần hiển nhiên là choáng váng, ngay sau đó, y nhào vào trong ngực hắn, thân thể run rẩy.

Ly Luân ôm lấy y, nuốt một ngụm máu tươi, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức, nhưng vẫn ôm chặt lấy Trác Dực Thần: "Ta về rồi, không khóc."

Vừa dứt lời, thiếu niên đã kìm nén nước mắt bấy lâu cuối cùng cũng bật khóc.

Khóc đến mệt mỏi, Trác Dực Thần tựa vào trong ngực Ly Luân mà ngủ, nhưng thân thể lại không ổn định.

Ly Luân đưa Trác Dực Thần về, thay quần áo sạch sẽ và lau chùi Vân Quang kiếm cẩn thận trước khi ra ngoài.

Dường như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, cơn đau xé lòng trào ra như thủy triều. Ly Luân che đậy trái tim mình, khó nhọc thổ huyết từng bước đến phòng bên cạnh. Hắn dùng sức mạnh còn sót lại để lật ngược lệnh cấm cửa, rồi yên tâm ngã xuống đất.

Có lẽ bởi vì hôm nay chạy lung tung nên phản ứng dữ dội hơn bình thường, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo, Ly Luân liền ngủ mất.

....

Qua một đêm, mọi thứ đã thay đổi.

Tập Yêu Ti không có thủ lĩnh và bị tổn thất nặng nề.

Trác Dực Thần đã tỉnh lại từ lâu, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà không muốn đứng dậy, Ly Luân cũng không có khuyên nhủ y, rốt cuộc y phải tự mình đưa ra quyết định.

Trước sân đột nhiên vang lên tiếng động, thị vệ và thị nữ kinh ngạc kêu lên, còn có tiếng vó ngựa.

Trác Dực Thần lập tức đứng dậy, mặc quần áo đi đến trước sân, không quên nói với Ly Luân ở phía sau: "Đừng tới đây."

Trước sân lúc này đã chật kín người, cửa mở, một đám kỵ binh xếp hàng trước Trác phủ, mọi người đều đến xem.

Bộ áo giáp sắt buộc vào ngựa là biểu tượng của Sùng Vũ doanh.

Ly Luân trong bóng tối nheo mắt lại.

Chân Mai - người Sùng Vũ doanh không biết tại sao lại bước ra khỏi thư phòng trong biệt phủ, trên tay cầm mấy cuốn sách: "Chào, Trác đại nhân."

Đó là thư phòng của ca ca y.

Trác Dực Thần hạ tay nhéo đùi để giữ bình tĩnh: "Chân đại nhân, ngài đang đột nhập vào nhà riêng của ta?"

Nghe vậy, Chân Mai giả vờ như biết, sau đó cười mấy tiếng, lại che miệng, vẻ mặt có lỗi nói: "Thật xin lỗi, ta đã mất bình tĩnh, ta quên mất Trác gia còn có chuyện phải làm. Trác đại nhân, ta không có đột nhập riêng, Sùng Vũ doanh nhận được chỉ thị từ phía trên đến lấy đồ. Hy vọng Trác đại nhân không làm ta khó xử."

Lời vừa dứt, Trác Dực Thần đã tát người kia một cái: "Cái gì? Ngươi đến đây để lấy gì? Đây là nhà của ta, tìm đâu ra thứ ngươi muốn!"

Y đưa tay giật lấy tập sách từ tay Chân Mai: "Chân đại nhân, xin ngài hãy giữ miệng cho sạch sẽ. Ta còn trẻ và thiếu hiểu biết, không biết "chủ nhân" là ám chỉ ai?"

Chân Mai đang tức giận muốn nói, Trác Dực Thần lại cắt ngang: "Ai phụ trách Tập Yêu Ti, không đến lượt ngươi. Đây là Trác phủ, ở đây không đến lượt ngươi hành động liều lĩnh! Ngươi dẫn đầu nhóm người này, còn đột nhập vào nhà của ta, ta có thể giết chết ngươi tại đây theo luật lệ của vương triều!"

Nói xong, Vân Quang kiếm rút ra khỏi vỏ, áp vào cổ Chân Mai. Cùng lúc đó, một nhóm kỵ binh bên ngoài biệt phủ vung kiếm.

Ta chắc chắn ngươi sẽ được nếm thử.

Đột nhiên, Chân Mai mỉm cười, đẩy lưỡi kiếm ra, lùi lại một bước: "Tay cầm kiếm còn run. Công tử, ngươi đang hù dọa ai?"

Nói xong, gã cảm thấy bụng đau, bị một trận gió mạnh đá ngã xuống đất, cửa nhà lập tức bị một trận gió đóng lại, cắt đứt tầm nhìn bên ngoài.

Ly Luân túm cổ áo Chân Mai kéo lên: "Mở mắt chó ra nhìn rõ ngươi đang nói chuyện với ai!"

Nhìn rõ người trước mặt, Chân Mai hiển nhiên là giật mình, sau đó mới hiểu ra, nhìn Trác Nhất Thần phía sau: "Trác phủ quả nhiên là cấu kết với yêu ma."

Ly Luân lại ném gã xuống đất, sau đó kéo người lên: "Đừng tưởng rằng ta không dám chạm vào ngươi. Tên họ Chân kia, ngươi đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu ở Sùng Vũ doanh. Ngươi cho rằng chủ nhân ngươi lợi hại lắm sao? Tin hay không ta sẽ biến ngươi thành vũng máu ngay lập tức."

Chân Mai giả vờ bình tĩnh: "Ly Luân, ngươi không dám giết ta. Chẳng phải là đúng lúc tìm được lí do để bắt ngươi hay sao?"

Ly Luân tà ác cười. Hắn giữ Chân Mai lại, đá vào đầu gối gã, bắt gã quỳ trước mặt Trác Dực Thần: "Không sao, ta muốn ngươi sống đau đớn hơn là chết, ngươi có thể hỏi gia gia của ngươi, đại nhân là thế nào? Ta là yêu phải không? Ta cũng đã nghĩ ra nhiều cách tra tấn trong nhiều năm nhưng chưa có ai thử cả."

"Tốt, ta đoán ngươi là người tàn nhẫn."

Chân Mai không đứng dậy được, gã cũng biết tính cách của Ly Luân. Nam nhân có thể uốn có thể duỗi, nên lập tức thay đổi sắc mặt nói: "Trác công tử, đại nhân rộng lượng không nên nhớ lỗi kẻ tiểu nhân này. Xin để ta đi."

Sắc mặt Trác Dực Thần không thay đổi: "Trở về nói với chủ nhân của ngươi, ta còn chưa chết, Tập Yêu Ti vẫn còn ở đây, nếu hắn muốn làm gì, có thể thử một lần. Ta sẽ cùng hắn đi đến kết thúc!"

Ly Luân nháy mắt ném Chân Mai ra ngoài.

Trác Dực Thần thở phào nhẹ nhõm, lùi lại, được Ly Luân đỡ lấy.

"Đáng lẽ ngươi không nên ra ngoài."

"Không sao, hắn ta không dám làm gì ta đâu."

Những người ở sân trước vẫn chưa giải tán, họ đang tụ tập lại và nói về điều gì đó, trên khuôn mặt họ là sự do dự và sợ hãi.

Trác Dực Thần tiến về phía trước mấy bước, đẩy Ly Luân ra phía sau, nghiêm túc nói: "Một số chuyện các vị hẳn là biết, ta cũng sẽ không giấu giếm mọi người. Điều ta muốn nói là Trác phủ còn ngày nào, ta đảm bảo rằng không ai gặp nguy hiểm. Vừa rồi các vị cũng đã thấy, Sùng Vũ doanh bắt nạt kẻ khác, chúng ta phải đoàn kết."

"Về phần huynh ấy" Trác Dực Thần liếc nhìn Ly Luân: "Các vị nhất định có lo lắng. Ta hứa, huynh ấy sẽ không làm tổn thương ai."

Trong đám người có người nhỏ giọng hỏi: "Lời ngài nói chúng ta tin làm sao..."

Trác Dực Thần tự nhiên nghe được: "Yêu khế của hắn ở trong tay ta. Nếu hắn dám hãm hại ai, ta sẽ tự tay giết hắn!"

Nếu đã nói thế thì cũng không còn ai dám thắc mắc nữa..

Tất cả họ tin tưởng sự chính trực của Trác công tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro