Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý Ngọc, cậu đang làm cái gì vậy?" Giản Tùy Lâm rất muốn tiến lên đánh cho cậu một trận. Hắn không biết cậu bạn cùng lớp mình bây giờ làm sao, rõ ràng trước kia thoạt nhìn có vẻ thích hắn nhưng giờ lại ôm chặt anh trai hắn không buông.

Lý Ngọc cảm giác mặt mình nóng bừng, liếc mắt nhìn tấm bảng trước mặt. Phía trên hiển thị còn ba phút đếm ngược nữa kết thúc, không hiểu tại sao hệ thống ma quỷ này lại yêu cầu như vậy, nhất định phải ôm chặt Giản Tùy Anh khóc hai mươi sáu phút rưỡi.

Nước mắt không thể tuôn ra khiến Lý Ngọc phải khóc đến nghẹn ngào, cảm thấy rất xấu hổ, cả người như trái cà chua chín, ngay cả Giản Tùy Anh cũng có thể cảm nhận được hơi ấm phả ra từ mặt và cổ.

Giản Tùy Anh cũng không khỏi lúng túng, không biết tiểu tử Lý Ngọc này lớn lên ra sao, ôm chặt anh đến như vậy, anh cảm giác mình sắp bị ôm đến nghẹt thở.

Anh không biết chỉ cần Lý Ngọc buông ra sẽ bị sét đánh, cho nên Lý Ngọc chỉ có thể ôm chặt! Cả hai bây giờ đều vô cùng khốn khổ!

Giản Tùy Anh thực sự không có cảm giác mơ hồ như vừa rồi, anh chỉ muốn nói hét lớn với Lý Ngọc đang ôm anh : Kịch bản của cậu quá hiếm thấy rồi đó!

Mà ở hiện trường còn một người khác, Giản Tùy Lâm, tâm trạng lại không được tốt như vậy, hắn thậm chí còn muốn tiến lên đẩy Lý Ngọc ra, nhưng sau khi bị anh trừng mắt, Giản Tùy Lâm vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Vất vả chống cự cũng qua ba phút cuối cùng, Lý Ngọc lập tức buông Giản Tùy Anh ra, vào lúc này trong đầu họ lại vang lên một âm thanh nhắc nhở : [Nhiệm vụ này đã được hoàn thành, cảm ơn bạn đã cố gắng]

Giản Tùy Anh và Lý Ngọc nhìn nhau, rất có cảm giác như anh em một nhà.

"Anh, hai người vừa rồi...." Ánh mắt Giản Tùy Lâm phức tạp, Lý Ngọc sẽ không yêu Giản Tùy Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?

Giản Tùy Anh sốt ruột xua tay : "Không có gì, vừa rồi Lý Ngọc nghĩ đến chuyện buồn, anh an ủi cậu ấy một chút mà thôi, em đừng quản nhiều như vậy, đi ăn cơm"

Trải qua trò hề này, cả ba người đều lơ đễnh khi ăn cơm, Giản Tùy Anh cũng không còn tâm tư tiếp cận Lý Ngọc nữa, chỉ sợ trong lúc gạ gẫm lại xuất hiện thêm mấy câu thoại ma quỷ nào đó, đứa nhỏ này mặc dù dựa theo sở thích của anh lớn lên nhưng Giản đại thiếu gia cũng cần mặt mũi!

Lý Ngọc nhìn cũng không dám nhìn đến Giản Tùy Anh, quá xấu hổ, bản thân lại ôm người ta khóc đến nửa tiếng!

Sau khi ăn cơm xong, Giản Tùy Anh rời đi, cùng Lý Ngọc tách ra, hệ thống một điểm phản ứng cũng không có, anh cũng tận lực tránh gặp mặt Lý Ngọc. Tuy rằng cơ duyên này tốt, thế nhưng dù sao hệ thống này cũng quá bí ẩn, Giản Tùy Anh nghĩ tốt hơn hết là không nên động vào nó.

Cũng may khi hai người trò chuyện trên điện thoại sẽ không ảnh hưởng đến hệ thống, sau khi thêm thông tin liên lạc với Lý Ngọc, Giản Tùy Anh thỉnh thoảng sẽ gửi cho cậu vài tin nhắn. Đáng tiếc Lý Ngọc lại rất khách sáo và xa cách. Cách màng hình điện thoại Giản đại thiếu gia cũng không thể quá phận, hơn nữa anh lại không thể không nghĩ đến người nhà Lý gia, mọi chuyện cứ như vậy tiếp tục trong một khoảng thời gian.

Giản Tùy Anh gần đây có một dự án rất bận, chẳng những không có thời gian đi tìm Lý Ngọc cũng không có thời gian về nhà, anh cảm giác bản thân sắp quên đi cậu thiếu niên khiến mình động tâm, chỉ tiếc không như mong muốn, cơ hội vẫn phải tới.

......

Giản Đông Viễn thuận theo mục đích để con trai cả và con trai út thường xuyên liên lạc, đồng thời yêu cầu Giản Tùy Anh đến trường đón Giản Tùy Lâm về nhà ăn cơm.

Giản Tùy Anh đem xe đậu tại bãi đỗ xe, mang theo chìa khóa đi đến sân bóng rổ, khi nhìn thấy Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc đứng cùng nhau, Giản Tùy Anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành...

[Đinh! Các nhân vật quan trọng đã được phát hiện, Lý Ngọc, Giản Tùy Anh, nhiệm vụ mở ra]

[Đưa những thứ trong tay cho Lý Ngọc và nói : "Chúc mừng em tốt nghiệp"]

Lý Ngọc mắt phải nhảy lên kịch liệt, cậu nhìn thấy Giản Tùy Anh cầm chìa khóa xe đi tới.

“Anh, anh đến rồi?” Giản Tùy Lâm rất cao hứng, nhưng nghĩ đến Lý Ngọc đứng bên cạnh, cùng hành vi thân mật lần trước của hai người bọn họ, Giản Tùy Lâm lại không vui như vậy, trong lòng hơi có chút buồn bực, bước đến chặn Giản Tùy Anh cùng Lý Ngọc chào hỏi.

Nhưng Giản Tùy Anh ngoại trừ lời thoại của mình ra không thể nói những câu khác, anh bước nhanh đến đứng bên cạnh Lý Ngọc.

Các bạn cùng lớp xung quanh cùng các bạn nữ đang xem thi đấu không ngừng cảm thán vóc dáng và khí chất của Giản Tùy Anh, không nghĩ tới sau khi Giản Tùy Anh dừng lại, anh liền ném chìa khoá xe vào tay Lý Ngọc.

Lý Ngọc mơ hồ nhìn vào chìa khóa trong tay, muốn đem trả lại cho Giản Tùy Anh, nhưng hệ thống không cho cậu ném lại.

Giản đại thiếu gia nhìn quanh bốn phía một cái, do dự vài giây rồi nói : "Chúc mừng em tốt nghiệp"

Người xem Giản Tùy Lâm : "Hả? Anh ơi, bọn em còn hai tháng nữa mới tốt nghiệp mà..."

Giản Tùy Anh nhướng nhướng mày, không nói chuyện, anh bây giờ đang chờ Lý Ngọc trả lời

Lý Ngọc sắc mặt kịch liệt biến hóa, nhìn chìa khóa xe trong tay, thập phần rối rắm mở miệng : "Anh lại còn mua hoa gì nữa"

Khán giả tại hiện trường : ???

Lý Ngọc có phải mắt cậu có vấn đề không? Hoa ở đâu ra?

Lý Ngọc xấu hổ đến toàn thân muốn biến thành con tôm luộc, cậu đương nhiên có thể nhìn ra đây là chìa khóa xe chứ không phải hoa, thế nhưng nhất định phải nói lời này...

Trước mặt mọi người, Giản Tùy Anh vứt bỏ thể diện của chính mình, mặc dù rất muốn từ chối, nhưng nếu đột nhiên bị điện giật ngã xuống đất không dậy nổi, Giản đại thiếu gia chỉ cảm thấy càng mất mặt hơn.

Hai người máy móc mà trao đổi hai câu thoại :

"Hợp cảnh thôi"

"Cảm ơn anh"

Giản Tùy Lâm thấy hai người thực sự đang tán gẫu, vội vàng chạy tới: "Anh, ba kêu anh đón em sao? Vậy đi thôi?"

Thành thật mà nói, Giản Tùy Anh chưa bao giờ muốn đồng ý với Giản Tùy Lâm nhiều đến như vậy, anh cũng rất muốn rời đi! Nhưng màn hình trước mặt lại hiển thị bốn ký tự lớn!

Mày ! Mắt ! Truyền ! Tình

Giản Tùy Anh và Lý Ngọc nhìn nhau, nhưng không có tình yêu nào được truyền đến, bối rối nhanh chóng lan ra.

Cũng may hệ thống cho rằng nhìn nhau cũng là trêu ghẹo, sau khi hai người nhìn nhau 30 giây, rốt cuộc nhiệm vụ cũng biến mất.

Cuối cùng thì Giản Tùy Anh cũng có thời gian để nói với Giản Tùy Lâm, "Anh nói chuyện với Lý Ngọc một lúc rồi chúng ta quay về."

Lý Ngọc vừa nghe lời này, liền biết ngày hôm nay còn chưa kết thúc, người chung quanh vây xem một điểm nhiệt tình cũng không có, còn không đi nhanh lên, bọn họ đều đang nhìn cậu và Giản Tùy Anh.

Đã qua vài giây chỉ nghe thấy Giản Tùy Anh ở đằng kia hỏi, "Lý Ngọc, đây đều là bạn học của em sao? Lớp em nhiều người như vậy?"

Lý Ngọc nuốt nước miếng một cái trả lời : "Không chỉ lớp em còn có các bạn từ trường khác đến"

Giản Tùy Anh lạnh nhạt nhìn lại, Lý Ngọc lại đang xoắn xuýt.

Mắt thấy thời gian đếm ngược sắp đến, Giản Tùy Anh tranh thủ hướng cậu nháy mắt mấy cái, nếu không làm nhiệm vụ sẽ bị sét đánh nha!

Lý Ngọc chật vật cả buổi, thân ảnh cao lớn đi tới, Giản Tùy Anh có thể nhìn thấy khối cơ bắp cường tráng bên trong qua lớp quần áo ướt đẫm mồ hôi của cậu, mùi mồ hôi của Lý Ngọc rất gợi cảm.

Nhưng mà chuyện này vẫn còn chưa xong, Lý Ngọc còn thật sự đưa tay ôm lấy eo anh!

Giản Tùy Anh : !!!

Lý Ngọc tâm trạng không tốt lắm, cậu bây giờ có thể so sánh như tia chớp từ trời quang, cái kịch bản quái quỷ gì đây?!

Lý Ngọc tuyệt đối không bao giờ có thể nói ra những lời như vậy, nhưng nếu không nói, cậu sẽ bị sét đánh mất...

Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc không rõ vì sao, phát hiện sắc mặt đứa nhỏ này đã thay đổi như thể cậu đã phải chịu một đòn đả kích nào đó.

Lý Ngọc chỉ muốn thoát khỏi hiện trường! Cứu mạng!

Chỉ thấy trước mắt hiện lên một cái bảng trên đấy viết rõ ràng rành mạch : [Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của tôi, Giản Tùy Anh]

Lý Ngọc : Đăng xuất khỏi trái đất thôi

--------------------------

Lý Ngọc : Em có sai với ai đi nữa, em có làm cái gì đi nữa. Nếu có phải trả giá, em cũng xin chấp nhận trả giá





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro