Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ngọc nhanh chóng đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ tới mang tai, hệ thống này là muốn giết chết cậu sao?

Cậu cũng không phải đồng tính luyến ái, tại sao phải công khai trước mặt mọi người?!

Hơn nữa nếu có công khai cũng không thể nào là Giản Tùy Anh!

Không được, nhất định phải rời khỏi đây! Trong ba phút này tốt xấu cũng có thể chạy đến một nơi xa hơn.

Giản Tùy Anh bị Lý Ngọc ôm cũng cảm nhận được cậu bây giờ đang gấp muốn chết, anh lại không phải kẻ ngốc, nhất định là do lời kịch tiếp theo không tiện nói trước mặt nhiều người.

Xét thấy hiện tại anh và Lý Ngọc là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, Giản Tùy Anh quyết định ra tay giúp cậu, anh dùng khí thế của một người anh trai nói với Lý Ngọc : "Đi thôi"

Giản Tùy Anh vòng tay qua eo Lý Ngọc, không chút nghĩ ngợi mang theo Lý Ngọc rời khỏi sân bóng rổ, vừa ra tới bên ngoài hai người thậm chí chạy như điên.

Tốc độ hai người chạy như muốn đi đầu thai, khiến Giản Tùy Lâm sinh ra nghi ngờ lớn, sau khi chào bạn cùng lớp, hắn cũng tiến tới đi phía sau, nhưng Giản Tùy Lâm dù có cố gắng liều mạng chạy đến đâu cũng không đuổi kịp Lý Ngọc, cuối cũng vẫn bị bỏ lại phía sau.

Thẳng đến khi hai người chạy đến một nơi vắng vẻ, Lý Ngọc đột nhiên ngồi xổm xuống.

Nói cho cùng đây cũng là lần đầu tiên Lý Ngọc bị sét đánh, cái loại đau đớn kịch liệt này làm cho cậu đổ mồ hôi lạnh, cậu ngước mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai khác, Giản Tùy Lâm vẫn còn ở phía sau chưa đuổi kịp đến, tranh thủ nói ra lời kịch.

"Giới thiệu với mọi người, đây là...bạn trai tôi, Giản Tùy Anh"

Giản Tùy Anh : ???!!!

"Fuck..." Thảo nào Lý Ngọc tiểu tử này thà bị sét đánh chứ không chịu nói ra...

Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn Giản Tùy Anh, bọn họ rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệp gì vậy!

[Giản Tùy Anh lấy điện thoại ra, nhờ bạn cùng lớp giúp chụp ảnh tốt nghiệp |0/10| ]

Nhiệm vụ lần này cả hai người đều hiển thị cùng một văn bản, Giản Tùy Anh nhìn qua nhìn lại, xung quanh chỉ có Giản Tùy Lâm vừa đuổi đến, bộ dạng như muốn tắt thở đến nơi.

"Tiểu Lâm tử, đến giúp anh cùng Lý Ngọc chụp 10 tấm ảnh"

Giản Tùy Lâm : ???

"Anh...Sao anh lại đột ngột muốn chụp ảnh vậy?" Giản Tùy Lâm cảm thấy giữa anh trai và Lý Ngọc nhất định là có chuyện gì đó, từ lần trước gặp mặt cũng đã thấy lạ rồi.

Nhưng điều khiến Giản Tùy Lâm cảm thấy kỳ quái nhất là, Lý Ngọc chưa bao giờ nhắc đến Giản Tùy Anh với hắn, như thể hai người thật sự chỉ là những người xa lạ.

Hơn nữa Giản Tùy Lâm cảm thấy Lý Ngọc dường như có chút thích hắn, đến cùng là vì cái gì mà hai người vừa gặp mặt đã làm ra những cử chỉ kỳ lạ như vậy, Giản Tùy Lâm muốn biết quá nhiều.

Hắn tiếp nhận điện thoại, ánh mắt nghi ngờ quét tới quét lui hai người, cho đến khi Giản Tùy Anh không kiên nhẫn mà thúc giục : "Nhanh lên!"

Giản Tùy Lâm giơ điện thoại di động lên chụp cho họ vài tấm hình, nghĩ là đã được rồi nhưng Giản Tùy Anh lại tỏ ra không hài lòng, hắn bất đắc dĩ phải chụp lại, sau khi chụp hơn chụp tấm, Giản Tùy Anh mới buông tha cho hắn.

[Nhiệm vụ lần này đã kết thúc, cảm ơn bạn đã cố gắng]

Hai người thở phào nhẹ nhõm, Lý Ngọc lập tức đem chìa khóa xe trên tay trả lại cho Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh lại đưa ngược lại cho Giản Tùy Lâm : "Em trước lái xe lại đây"

Giản Tùy Lâm biết rõ đây là Giản Tùy Anh muốn đẩy hắn đi, hắn nhìn Lý Ngọc thật sâu rồi cầm chìa khóa xe rời đi.

Giản Tùy Anh cho rằng anh cần phải vui vẻ trò chuyện với Lý Ngọc một chút, chuyện này ảnh hưởng đến cả hai người vô cùng lớn, không liên quan đến việc anh thích Lý Ngọc hay Lý Ngọc nghĩ gì về anh, chuyện này đem hai người cột cùng một chỗ, phải giải quyết.

"Giản ca, chúng ta nhất định phải giảm bớt những cuộc gặp mặt không cần thiết" Lý Ngọc hiển nhiên biết ý Giản Tùy Anh. Cậu buông xuống sự xấu hổ vừa rồi, nghiêm túc thảo luận cùng Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh gật đầu : "Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi"

Lý Ngọc nói thêm : "Hơn nữa chuyện này không thể nói cho người khác biết, đơn giản là nói không nên lời"

Thật ra Lý Ngọc đã từng nghĩ qua đem chuyện này nói cho Giản Tùy Lâm, nhưng thời điểm khi cậu mở miệng, đột nhiên trở nên ngây ngốc, nhìn tờ giấy không biết viết gì, điều này làm cho Lý Ngọc vô cùng phiền muộn.

Giản Tùy Anh dùng chân đá đá mặt đất, nói : "Em cũng ít cùng Tiểu Lâm tử tới lui đi"

Lý Ngọc : "Tại sao?"

Giản Tùy Anh khẽ cười một tiếng : "Em không nhận ra rằng mỗi lần chúng ta va vào nhau, điểm giao nhau đều là Tiểu Lâm tử sao?"

Lý Ngọc im lặng, phải thừa nhận rằng năng lực suy đoán của Giản Tùy Anh rất cao, anh rất giỏi trong việc tập trung vào những điểm mấu chốt"

Giản Tùy Anh nói thêm : "Bắc Kinh quá lớn, chỉ cần chúng ta tận lực tránh một chút có lẽ cũng không đến mức luôn đụng phải, nhưng đó không phải là biện pháp lâu dài. Anh sẽ tìm cách giải quyết"

Lý Ngọc gật đầu, Giản Tùy Anh quan hệ tốt, anh có thể tìm ra giải pháp. Lý Ngọc phát hiện Giản Tùy Anh có vẻ rất khác so với trong ấn tượng của cậu, anh thành thục, đáng tin cậy và lớn lên rất ưa nhìn cùng tên bắt nạt hồi bé khác xa.

Lý Ngọc cho rằng mình thật sự nên giữ một khoảng cách với Giản Tùy Lâm, nếu xác suất ban đầu cậu và Giản Tùy Anh va chạm là 30%, sau đó cộng thêm hệ số của Giản Tùy Lâm, khả năng bọn họ gặp nhau sẽ trở thành 70%.

Mặc dù rất thích Tùy Lâm, nhưng cậu lại càng không nguyện ý vì Tùy Lâm mà phải cùng Giản Tùy Anh đối mặt hệ thống ác ma này.

"Giản ca, vất vả rồi"

"Ừ"

.....

Sau ngày hôm đó, Giản Tùy Anh cố tình tránh mặt và giảm liên lạc với Giản Tùy Lâm, anh biết rõ Lý Ngọc cũng vậy.  Giản Tùy Anh bí mật hỏi thăm, dạo gần đây Lý Ngọc chưa bao giờ gặp Giản Tùy Lâm bên ngoài trường học, để không gặp phải anh.

Thông qua bạn bè, Giản Tùy Anh đã tìm được một vị đại sư rất đáng tin cậy tên là Tịch Không, nhưng vị đại sư này hiện đang bế quan, không thể gặp được, vì vậy vấn đề cầu cứu chỉ có thể tạm gác lại.

Cũng may chiến lược trốn tránh của hai người đã thành công ở một mức độ nhất định. Mãi cho đến khi Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Giản Tùy Anh đều chưa gặp qua cậu.

Trước kỳ thi đại học, Giản Tùy Anh cũng gửi một tin nhắn cho Lý Ngọc, tiếp thêm động lực cho cậu, Lý Ngọc lễ phép đáp lại, cảm ơn.

Ngay khi Giản Tùy Anh nghĩ rằng mọi thứ đang dần tốt hơn, hệ thống đã cho anh một cú knock out.

Vào ngày hôm sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Giản Đông Viễn sống chết muốn Giản Tùy Anh đến đón Giản Tùy Lâm, Giản Tùy Anh rơi vào đường cùng không còn cách nào khác phải đi, bất quá lần này anh có một ý tưởng, anh sớm nói cho Giản Tùy Lâm, anh sẽ đợi ở nửa con đường bên ngoài phòng thi.

Giản đại thiếu gia cảm thấy kế hoạch này quá mức hoàn hảo --- nhưng rồi ở đây anh gặp được Lý Huyền.

Giản Tùy Anh : "..."

Lý Huyền không phát giác gì, y thậm chí còn nhiệt tình theo sát Giản Tùy Anh lễ phép chào hỏi.

Giản Tùy Anh trong nội tâm cười khổ, nhưng ngoài mặt lại cùng Lý Huyền như anh em thất lạc nhiều năm, vui vẻ khách sáo một trận, hơn nữa lúc nói đến Lý Ngọc, Giản Tùy Anh lại nhiệt tình khen ngợi Lý Ngọc.

Nói đến đây Giản Tùy Anh đã muốn chạy trốn, bởi vì anh nhìn thấy có một học sinh đang đi về hướng bên này.

Thế nhưng đây là kỳ thi đại học trên đường xe tới xe đi, muốn nhanh chóng rời khỏi thật không dễ dàng, huống chi bây giờ anh còn chưa đón học sinh đã rời đi, Lý Huyền nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.

Ở nơi này còn do dự, chỗ rẽ liền nhìn thấy hai người đi tới, vẻ mặt nhu hòa mỉm cười của Giản Tùy Lâm và một khuôn mặt cay đắng của Lý Ngọc.

Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc trong tuyệt vọng, hai người đồng thời trong đầu vang lên giọng nói như bùa đòi mạng của hệ thống.

[Đinh, những nhân vật quan trọng Lý Ngọc và Giản Tùy Anh đã được phát hiện, nhiệm vụ mở ra]

Giản Tùy Anh nhíu mày, trước đây mỗi lần đều là anh mở miệng trước, nhưng lần này trước mắt không có xuất hiện bất kỳ lời thoại nào, anh nghĩ rằng lần này là Lý Ngọc bắt đầu trước.

Quả nhiên Lý Ngọc mang theo vẻ mặt nặng nề đi tới hướng anh trai nhẹ gật đầu rồi cất lời : "Anh thời gian dài như vậy, đều ở đây?"

Giản Tùy Lâm : Trời ơi, lại đến nữa rồi !!!

Lý Huyền bối rối, đây rõ ràng là trên đường cái, ai sống ở chỗ này được?

Giản Tùy Anh khoé miệng giật giật, lại là cái gì nữa đây??

Lý Huyền : "Em nói khùng điên gì vậy? Đây là anh Giản, con trai trưởng Giản gia, sao em lại không chào?"

Lý Ngọc phớt lờ anh trai mình, cậu đi đến đem túi hồ sơ đựng văn phòng phẩm của kỳ thi đại học cho Giản Tùy Anh : "Giản ca, anh không nhìn thử một chút sao? Đối với anh không có chỗ nào bất lợi"

Giản Tùy Anh cầm lấy túi văn kiện, trán đầy dấu chấm hỏi, cái này mẹ nó có gì tốt để xem?

Quan trọng hơn là Giản Tùy Anh nhìn dòng chữ trước mặt mà không nói nên lời.

Anh trái lo phải nghĩ, thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng hơn : "Tôi không nhìn và cũng không muốn nhìn, cậu cùng Giản Tùy Lâm có đấu đến chết đi sống lại cũng không liên quan đến tôi"

Giản Tùy Anh khẩu khí trêu tức, nhìn vào như đang nói đùa, Lý Huyền mỉm cười phụ họa theo : "Kỳ thi đại học chỉ cần chênh lệch một phần liền ngươi sống ta chết hahaha, Tùy Anh, cậu thật hài hước"

Giản Tùy Anh cười khan hai tiếng, thấy biểu hiện của Lý Ngọc rất không tốt, Giản Tùy Lâm bước đến đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ước chừng một phút đã qua, Lý Ngọc ngữ khí nghi ngờ hỏi anh trai mình : "Anh gọi anh ấy là gì?"

Lý Huyền : ?

Lý Ngọc : "Anh vừa mới gọi anh ấy là gì?

Lý Huyền đứng hình mất năm giây rồi cười nói : "Tùy Anh, em không phải cũng biết anh Giản tên là Tùy Anh sao? Còn hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy?"

Giản Tùy Anh đang loay hoay ở một bên, màn hình ảo trước mặt anh hiện bốn chữ to : "Cậu quản cái rắm"

Làm thế nào để có thể nói một cách tự nhiên hơn đây?

Chần chừ nửa ngày, anh vỗ vai Lý Ngọc cười đắc ý : "Cậu quản cái rắm hahahaha"

Hàm ý đây là chuyện của anh và anh trai cậu, cậu chỉ cần gọi tôi một tiếng anh Giản là được rồi.

Vốn tưởng rằng đây đã là đỉnh điểm của sự xấu hổ rồi,  không nghĩ tới vẻ mặt của Lý Ngọc không hề thả lỏng chút nào, nhìn chằm chằm Lý Huyền, như thể đã từ bỏ vùng vẫy dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại, Lý Ngọc tiến lên hai bước đến gần Lý Huyền.

Cậu hét lớn : "Anh là cái thá gì? Anh cũng xứng gọi anh ấy như vậy?!" Trong nháy mắt mọi thứ đều yên tĩnh lạ thường, Lý Ngọc gắt gao nhắm mắt lại, cậu không muốn đối mặt với cảnh tượng này...Cậu vừa mới thi xong đại học, vì cái gì phải hứng chịu sự trừng phạt tàn khốc này? Rốt cuộc là vì sao hả?

Lý Huyền : .....

Giản Tùy Lâm : .....

Giản Tùy Anh sờ trán, anh thực sự muốn bay khỏi trái đất ngay lập tức...

------------------------

Ngọc Ngọc : Giản ca, nếu anh muốn đi hãy mang em theo cùng, đừng bỏ em lại một mình.

Giản Giản : Đi, anh đưa em đi trốn, chúng ta đi đăng ký nhập cư sao Hoả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro