19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok kéo Wangho ra khỏi quán bar.

Anh đi rất nhanh, cậu theo không kịp cũng không thoát tay anh, cậu thất tha thất thểu đi theo. Đi đến xe, Sanghyeok có chút say, tay vung lên đẩy tiểu kiều thê đến cửa xe, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu.

Wangho bị đụng rất đau, bụng bị lộ ra, cậu nhanh chóng che lại bụng mình.

Sanghyeok tay chống lên xe, cúi đầu gần cậu, trên mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu, hỏi cộc lốc :"Em thích hắn ta  ? "

"Hay là anh ta thích em?" Anh dùng sức bóp cằm cậu, lưu lại vết đỏ, trong mắt tràn ngập lửa giận :"Em muốn ly hôn, anh còn tưởng em chỉ vì giận dỗi. Sao, là vì anh ta?"

Wangho bị Sanghyeok hắt nước bẩn, tức giận đến nói lắp :"Anh, anh, rõ ràng là anh ngoại tình, chẳng phải anh đồng ý đến nhà đại minh tinh sao..."

Lee Sanghyeok bị chuyện ngoại tình dày vò đến phiền. Men say làm anh không khống chế được cơn giận, anh cười lạnh :"Nếu anh ngoại tình em cũng chẳng cản được đâu. Là một Omega, đừng nhiều chuyện như thế, lo cho chính mình trước đi."

Wangho sững sờ.

Đầu cậu trống rỗng, không kịp phản ứng với lời nói của anh, tim đau như bị dao đâm.

Học trưởng nói không sai, chông cậu không một chút nào tôn trọng cậu.

Cậu nhìn gương mặt anh tuấn làm cậu từng mê luyến, bỗng chốc tuyệt vọng vô cùng, run rẩy chất vấn :"Em là vợ anh, sao anh lại có thể nói những lời này?"

"Nếu không phải ông nội ép buộc anh, em cho rằng anh muốn cưới em à?"

Một câu buột miệng, nói xong liền thấy cậu khóc.

Thể chất Omega yếu ớt, rất mau nước mắt, vốn thường xuyên chịu đựng, đã lâu rồi cậu không khóc.
Lee Sanghyeok hối hận rồi.

Nhưng lời đã nói xong, vì mặt mũi bản thân không cho phép anh rút lời.

Anh chần chừ, duỗi tay lau nước mắt trên mặt cậu :"Dù sao đã kết hôn rồi, cũng không còn thể lựa chọn cuộc sống khác...Em tốt nhất nên tránh xa hắn ta ra , vừa nhìn là thấy không tốt rồi...Em để ý chuyện kia à? Anh đến nhà cậu ta nhưng không phải để gặp cậu ta, cậu ấy là em trai của bạn tốt anh, hiện đang ở tạm nhà bạn anh thôi...Được rồi khóc làm gì, đừng khóc, được không?"

Han Wanghi vẫn còn khóc, tay chân anh luống cuống, quả thật bực mình.

Xung quanh có người đi ngang qua, thấy một màn như vậy liền trừng mắt nhìn anh.

Dám làm Omega của mình khóc đến thương tâm như vậy.

Trán Sanghyeok đổ mồ hôi, không muốn cho người khác nhìn thấy, mở cửa xe nhét cậu vào, bản thân cũng lên xe.
Cửa xe đóng lại, thành công chặn những ánh mắt tò mò.

Wangho không muốn khóc, nhưng cậu quá mệt mỏi.

Khi còn ở cô nhi viện cậu luôn bị người khác xem thường từ đó hình thành nên sự tự ti, kết hôn với Lee Sanghyeok chưa bao giờ được nghe anh khẳng định với mình điều gì,hiện tại lại nghe những lời đó như có hàng ngàn con dao đâm thẳng vào vết thương lòng của cậu.

Cậu tự hỏi chính mình, tại sao lại thích người này được.

Nếu không yêu anh, cậu sẽ không khổ sở như thế.

Khổ sở đến muốn chết.

Thì ra cũng có lúc, lời nói của một người có thể dễ dàng đẩy họ vào địa ngục.

Tỉnh táo hơn, Lee Sanghyeok mới cảm giác lời nói lúc nãy của mình quá nặng, vò đầu bứt tai, kiên nhẫn dỗ dành cậu.

Wangho sụt sịt một lát.

Cậu lau nước mắt, giọng khàn khàn :"Thật xin lỗi."

Sanghyeok nghẹn nửa ngày, một câu xin lỗi làm anh nói không nên lời.

Wangho nói :"Em không nên kết hôn cùng anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro