18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí xung quanh ép Wangho đến thở không nổi, cậu có chút sợ hãi.

Cậu thật sự không chịu được nữa.

Sanghyeok quay lại nhìn cậu, thấy cậu ngủ không yên định bước qua, Wangho bỗng ngồi dậy làm áo khoác anh rớt xuống đất.

Cậu nâng tay che mặt, lạc giọng :"Em đi ra ngoài một chút."

Anh còn chưa kịp mở miệng, cậu đã bỏ bước đến cửa.

Ông chủ nói :"Không ngờ Omega nhà cậu tính tình cũng khó chiều thật đấy."

Nghĩ đến vành mắt cậu hơi đỏ, Alpha bực mình :"Không biết gần đây phát điên gì nữa."

"Lo làm gì, chỉ cần chờ đến kì động dục là xong, lúc đó khéo lại khóc lóc van xin ấy chứ", ông chủ nhìn anh, tỏ vẻ là người từng trải, "Omega ấy à, bướng bỉnh vậy thôi, đến kì động dục là mềm lại ngay."

Lee Sanghyeok đang say rượu nghe được lời này, nhíu mày, đáy mắt ánh lên tia chán ghét, nhàn nhạt xem gã như không tồn tại.

Học trưởng ngồi cách đó không xa vẫn luôn nghe họ nói chuyện, thấy cậu rời đi có chút lo lắng, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Wangho đi không xa, nơi này là quán bar, Alpha lại rất nhiều cậu lại không quen thuộc đường nên không có can đảm đi xa.

Cậu đứng cuối hành lang, lấy tay mở cửa sổ, một trận gió lạnh thổi đến làm cậu càng khó chịu.

Nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy người đang đến là học trưởng, vội vàng lau mắt.

Học trưởng thấy mắt cậu đỏ lên, tìm khăn tay đưa cho cậu.

Wangho lắc đầu không muốn nhận. Khăn tay của học trưởng, đương nhiên sẽ có tin tức tố của hắn, cậu đã có chồng không thể nhận.

Học trưởng cũng kịp nhận ra, nhanh chóng thu khăn tay về, do dự hỏi :"Cậu có cần anh giúp gì không?"

Wangho biết học trưởng có ý giúp, nhưng vẫn lắc đầu :"Cảm ơn anh."

Học trưởng thở dài :"Anh là người ngoài đúng lí không được xen vào, nhưng anh vẫn muốn khuyên cậu, cậu còn trẻ sẽ có rất nhiều lựa chọn khác cho bản thân, việc gì phải dây dưa cùng một Alpha không tôn trọng mình."

Wangho khổ sở cúi đầu, còn đang suy nghĩ nên nói thế nào để cứu vớt hình tượng của Alpha nhà mình, giọng nói tức giận của Sangheok vang lên.

"Anh hiểu tôn trọng Omega thế à, vậy có hiểu được nên tôn trọng một Omega đã có Alpha chưa?"

Lee Sanghyeok càng nghĩ càng lo cho cậu, không yên tâm cậu ở một mình.

Lần trước ở nhà hàng, cậu nói đi vệ sinh kết quả hơn nửa ngày chưa quay lại, anh xoay người lại thì không thấy tăm hơi, chạy khắp nơi tìm kiếm, giờ bar còn loạn hơn nhà hàng, lỡ như cậu đi lạc thì xem như xong.

Không ngờ lại thấy cậu ở cùng học trưởng.
Thậm chí còn nghe được hắn khuyên Omega của anh ly hôn.

Mà Omega của anh lại không phản bác, im lặng đồng ý.

Trời sinh Alpha cao ngạo, luôn có dục vọng chiếm hữu đối với Omega mà mình đánh dấu, không có Alpha nào có thể chấp nhận Omega gần gũi với Alpha khác, càng đừng nói Alpha khác có ý đồ khuyên nhủ Omega của mình chấp thuận ly hôn.

Lee Sanghyeok bị chọc giận đến điên rồi.

Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Wangho, hệt như chỉ cần chậm một chút sẽ nhào lên cắn đứt cổ :"Lại đây."

 Cảm giác được anh đang tức giận, cậu sợ hãi che bụng, lùi về sau vài bước.

Hành động vừa rồi càng làm kích thích anh.

Hai ba bước tiến đến đã túm lấy tay cậu.

Học trưởng chắn trước mặt Wangho, hắn nhíu mày :"Tuy rằng tôi là người nói bậy, nhưng những lời vừa rồi là sự thật. Nếu anh tôn trọng cậu ấy, sẽ không bao giờ đối đãi với vợ mình như vậy."

Lee Sanghyeok nhìn về phía hắn, gằn từng chữ :"Thì sao, quản được không?"

Học trưởng không dao động :"Anh xúc động như vậy sẽ làm tổn thương cậu ấy."

Sanghyeok hít một hơi thật sâu, đột nhiên túm chặt cổ áo hắn :"Đây là chuyện của tao với vợ tao, không muốn chết thì câm mồm."

"Tránh xa Omega của tao ra !"

Wangho phát hoảng, nhìn họ sắp muốn đánh nhau, vội vàng giữ chặt tay áo học trưởng :"Học trưởng, em không sao."

Cậu cảm giác Lee Sanghyeok đang nhìn tay nắm áo học trưởng, sợ đến mức rụt tay lại, nhỏ giọng:"Thật sự không có gì đâu mà."

Học trưởng nhíu mày :"Nhưng mà..."

"Anh đừng lo lắng", cậu cố nén sợ hãi, đi đến bên người Sanghyeok ,"Anh ấy là Alpha của em."

Theo bản năng Alpha không thể nào động tay với Omega của mình.

Học trưởng không còn gì để nói, đành phải gật đầu.

Wangho nhẹ nhàng túm tay áo Sanghyeok, giọng mềm mại như dỗ dành :"Đừng đánh nhau mà, được không?"

Núi lửa như bùng nổ bỗng được nguồn nước ấm áp dập tắt, triệt để áp xuống.

Anh nhìn hắn, cảm xúc muốn giết người tiêu tan hơn phân nửa.

Ánh mắt cảnh cáo nhìn thẳng học trưởng, ôm lấy cậu nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro