17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bận rộn một thời gian, Lee Sanghyeok thở không ra hơi, rốt cuộc cũng có thời gian xử lý mâu thuẫn với vợ nhỏ nhà mình.

Wangho giận anh lâu như vậy, anh thật sự rất bất mãn.

Ghen một chút thì còn có thể gọi là hâm nóng tình yêu, nhưng lâu như vậy thì không biết chừng mực.

Đây cũng là lần đầu tiên anh phải giải quyết chuyện Omega không tin tưởng mình.

Lee Sanghyeok trước kia cao cao tại thượng, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, còn chưa hẹn hò với ai. Hơn nữa trước đây đều là anh được người khác theo đuổi chứ chưa bao giờ có chuyện ngược lại, vợ nhỏ nhà mình trước nay luôn an tĩnh, đem lại cảm giác an tâm cho người khác, hiện tại anh thật không biết nên xử lý thế nào, liền kể hết chuyện cho bạn tốt nghe.

Bạn tốt nghe xong cười như điên, chưa bao giờ tưởng tượng một omega hiền lành nháo lâu như vậy sẽ trông thế nào, còn đòi ly hôn, chia phòng ngủ,làm một Alpha như anh không có cách nào hoà giải.

Bạn tốt thuận miệng nói :"Một Omega luôn thui thủi trong nhà thì biết thế nào được, nếu cậu ấy vẫn không tin thì cứ dắt cậu ấy theo xã giao, chỉ có mắt thấy rõ ràng thì mới có thể tin là mình hiểu lầm cậu."

Lee Sanghyeok cũng nghĩ thế.

Vì thế một buổi tối nọ, anh lôi kéo cậu ra khỏi cửa.

Nghe phải đến nơi đông người, Wangho mũi lập tức nhăn lại.

Cậu thật sự không thích đến nơi ồn ào, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm cậu có thích hay không.

 Chỉ đành che bụng, đi với anh.

Sanghyeok dẫn cậu gặp rất nhiều tai to mặt lớn, trên bàn tiệc ăn uống linh đình, nói nói cười cười, không ngờ học trưởng cũng ở đây.

Học trưởng không thích uống rượu, bị kéo đến kính rượu, mặt đầy u sầu, nhìn thấy cậu liền có chút sửng sốt.

Loại rượu này rất mạnh chỉ có Alpha mới uống được, nhìn cậu như chú thỏ con bị ép chính giữa, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Alpha lại đưa cậu đến đây, hắn nhìn cậu cười an ủi.
Tâm tình Wangho tốt lên một chút, lễ phép cười.

 Nhìn thấy vợ mình đang cười với người khác, mặt anh đen như mực, thấp giọng:"Tốt nhất anh ta nên tránh xa em một chút."

Wangho không hé miệng.

Ấn tượng của cậu với học trưởng rất tốt, học trưởng là một người ôn hoà nho nhã lại còn rất tôn trọng Omega.

Lúc trước Omega bị Alpha kỳ thị rất mạnh, chính hắn là người giúp đỡ cậu.

Học trưởng còn tích cực tham gia vận động đòi quyền lợi cho Omega, là một người rất rất tốt, học trưởng là một người cậu kính trọng.

Lee Sanghyeok hừ một tiếng, vì có đông người nên cố nén giận.

Uống rượu xong, các ông chủ hẹn nhau đến bar, hỏi anh dẫn theo cậu có được hay không.

Anh tỏ vẻ không sao :"Là tôi muốn em ấy trải nghiệm, tùy mọi người thôi."

Bọn họ rất tùy ý, đến quán bar gọi người ra bồi rượu. Học sinh, người mẫu, ca sĩ thậm chí có cả các minh tinh nổi tiếng.
Nhìn thấy họ, Wangho kinh ngạc.

Sanghyeok duỗi tay đặt bên hông cậu, ghé vào tai cậu giận dỗi :"Anh không có lừa em nha."

Nếu anh không dẫn theo cậu có thể sẽ cùng chơi đùa một chút, đương nhiên sẽ không phát sinh điều gì, nhưng không thể phá hỏng bầu không khí.

Bàn chuyện làm ăn, hơn phân nửa là trên bàn tiệc.

Vì tay anh đặt ngay eo nên lông tơ cậu dựng đứng cả lên, theo bản năng liền lấy sức đánh vào tay anh.

"Bang" một tiếng, Lee Sanhyeok sững người. Trước mặt đông người lại bị Omega của mình từ chối, anh cảm thấy rất mất mặt, nén giận nghiến răng nghiến lợi :"Không phải em đều thấy hết rồi sao, còn không tin anh là thế nào!"

Wangho nghĩ đến đại minh tinh trên người có hương của Alpha mình, rũ lông mi, nhỏ giọng:"Vậy anh cũng giống như họ sao?"

Cách đó không xa các ông chủ cùng minh tinh, người mẫu hành động thật khó coi, vài người đã đi thuê phòng.

Lee Sanghyeok cảm thấy hối hận rồi, đột nhiên cảm thấy cho dù mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Anh buông cậu ra, một cái đánh lúc nãy của Wangho đã làm bay biến sự kiên nhẫn của anh, ngồi vào sofa bên cạnh, mặc kệ cậu.

Người yêu cưng chiều quá sẽ lên mặt, nếu cứ cự tuyệt mãi anh không cần bận tâm nữa.

Anh cùng các ông chủ bày trò vui, xung quanh rất ồn ào, Wangho nhắm mắt lại, giờ đây cậu rất muốn được về nhà.

Lee Sanghyeok  liếc nhìn omega nhà mình cho rằng cậu ngủ rồi, nghĩ ngày thường Wangho luôn mặc quần áo rất dày, sợ cậu lạnh liền đắp áo khoác lên người cậu.

Ông chủ bên cạnh cười nói :"Ngạc nhiên thật nha, không ngờ cậu cũng biết săn sóc vợ."

Anh dựa sofa, nhận ly rượu từ tay người mẫu, lười biếng nói :"Nếu em ấy bệnh phải đi khám bác sĩ, người bị mắng đến thối đầu là tôi, phiền toái muốn chết."

Phiền toái.

Hai từ vang bên tai, thấm đến đáy lòng, cảm giác lạnh lẽo siết đến đau.

Lông mi cậu run rẩy, rõ ràng cậu mặc rất dày lại còn được khoác áo của anh, nhưng không hiểu sao vẫn thấy lạnh.

Ông chủ ha ha cười, nheo mắt nương theo ánh sáng trong phòng tối nhìn cậu :"Một người đẹp như vậy, cậu không đau lòng sao."

Lee Sanghyeok nhấp rượu, không trả lời.

"Bất quá," Ông chủ nhìn anh cười ám muội,"Tôi hiểu, đơn thuần thường mau chán, sắc sảo vẫn hơn. Giống như đại minh tinh kia, tôi rất thích."

Ông chủ :"Tôi có xem tin tức, Omega nhà cậu so với đại minh tinh kia, ai đẹp hơn?"

Anh nhàn nhã đáp :"Còn phải nói sao?"

Wangho thở không thông.

"À", ông chủ lộ ra vẻ hiểu rồi, uống một hớp rượu lại bắt đầu lẩm bẩm oán giận :"Omega nhà tôi quá hung dữ, cứ giống như cha mẹ tôi ấy, làm việc bận rộn xong còn phải về nhà dỗ cậu ta. Ngửi thấy trên người tôi có tin tức tố khác sẽ lập tức tra hỏi không ngừng, dò hỏi đến cùng. Haha, không nghĩ thử xem là ai kiếm tiền nuôi sống gia đình? Omega cũng chỉ là Omega, không nhìn rõ địa vị của mình trong xã hội à?"

Lee Sanghyeok hơi say, buộc phải hùa theo :"Đúng rồi."

Cậu mờ mịt mở mắt ra, không hiểu ý nghĩa của bữa tiệc rượu lần này.

Muốn cậu hiểu rõ, anh không bao giờ để tâm đến cậu sao?

Cậu luôn biết mà, vẫn luôn biết điều đó.

Có thể đừng lấy dao đâm vào vết thương của cậu được không?

Rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro