Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Dương Vi bị Kỳ Tiếu Ngôn đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mà sờ qua di động, đã thấy là 7 giờ.

Trong lòng hơi ngạc nhiên, Dương Vi kỳ quái nói: "Đồng hồ báo thức như thế nào không kêu?" Cô nhớ rõ mình vẫn luôn đặt báo thức lúc 6 giờ 40, không có cài lại bao giờ.

Kỳ Tiếu Ngôn dáng vẻ nhìn như đã rửa mặt xong, đứng ở mép giường nhìn cô: "Đồng hồ báo thức quá ồn ào, anh sợ dọa đến em, từ sau vẫn là để anh gọi em thức dậy."

Dương Vi chớp chớp mắt nhìn anh, không có phát biểu ý kiến.

"Nhanh lên thôi, cơm sáng đã làm xong." Kỳ Tiếu Ngôn nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Dương Vi chậm rì rì mà bò dậy, từ tủ quần áo chọn ra một chiếc váy liền thân màu lam hải quân kẻ sọc, mặc lên trên người. Sau khi rửa mặt xong cô đi đến phòng ăn, trên bàn có một bát cháo yến mạch, một bát canh trứng, một cốc sữa bò.

Dương Vi kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nhướng mày nhìn anh một cái: "Thật là phong phú? Anh hẳn là mất nhiều thời gian để nấu?"

"Bấy nhiêu đồ cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn cũng bày đồ ăn giống như Dương Vi, chẳng qua số lượng so với cô nhiều hơn một chút. Anh lại đẩy một ly nước chanh đang còn ấm đến cho cô: "Đây là đặc biệt chuẩn bị cho em, giảm bớt nôn nghén."

Dương Vi nhận lấy nước chanh nhấp một ngụm, trong lòng vô cùng thoải mái. Loại cảm giác này tựa như tiểu nha hoàn xoay người một cái liền trở thành nương nương.

Dương Vi lần này cũng chưa có buồn nôn, ăn uống ngược lại so với quá khứ tốt hơn không ít. Kỳ Tiếu Ngôn vốn dĩ lo lắng Dương Vi không ăn được nhiều, vậy nên làm bữa sáng cho cô số lượng cũng tương đối ít, nhưng với tình huống hôm nay thì chắc ngày mai có thể chuẩn bị nhiều hơn được rồi.

Dương Vi sau khi ăn uống no nê, lại vào nhà tắm chải tóc. Thời điểm khi trở lại, một bên tóc đen bị cô kẹp lại phía sau tai, nhìn qua thời thượng nhưng lại có vẻ hơi buồn cười. Cô nhìn Kỳ Tiếu Ngôn chớp chớp mắt hỏi: "Đẹp không?"

"Rất đẹp!" Kỳ Tiếu Ngôn cúi đầu hôn hôn cô, lôi kéo tay cô hướng cửa đi đến: "Không nhanh lên liền sẽ đến muộn."

Dương Vi đi theo anh ngồi trên xe, sau khi Kỳ Tiếu Ngôn khởi động xe: "Khi nào tan tầm anh tới đón em."

Dương Vi nghĩ nghĩ: "Như vậy có phải hay không sẽ bất tiện?"

Dù sao Kỳ Tiếu Ngôn cũng rất bận rộn, hơn nữa Đại học Đế Đô cùng nơi cô làm việc cũng không phải là gần.

"Không sao, anh hôm nay sẽ cùng lãnh đạo trường học bàn luận một chút." Nói tới đây, Kỳ Tiếu Ngôn cảm thấy cũng nên đề cập đến tình huống của Dương Vi với trường học một chút. Vậy lát nữa vẫn là nên gặp tổ trưởng nói chuyện.

Tổ trưởng là một người đàn ông trung niên, bề ngoài nhìn qua thuộc về loại ôn nhu trí thức, nhưng kỳ thật chính là tính tình táo bạo, thời điểm mắng người đặc biệt lớn tiếng. Dương Vi trong tiềm thức là có chút sợ hắn ta, giống như thời điểm khi còn đi học sợ giáo viên chủ nhiệm. Tuy nhiên giáo sư Kỳ hoàn toàn không có loại băn khoăn đó, anh một bên tập trung cùng tổ trưởng nói chuyện.

"Cái gì, cô giáo Dương mang thai?" Tổ trưởng ngạc nhiên đến nỗi lời nói có chút lớn tiếng làm không ít người qua đường quay đầu nhìn lại, ngay cả bác bảo vệ ngoài cửa cũng đem lỗ tai dựng càng thẳng.

Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, cho nên hy vọng trường học có thể chiếu cố cô ấy một chút." Tiểu học học sinh cùng đại học không giống nhau, là độ tuổi hoạt bát hiếu động, Kỳ Tiếu Ngôn trong lòng thật sự có chút không yên tâm.

Người tổ trưởng này tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng đối đãi với mọi người vẫn là tràn ngập nhân ái: "Kỳ tiên sinh yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ bảo vệ cô giáo Dương thật tốt, không cho cô ấy làm việc nặng nhọc."

Dương Vi trong lòng có chút 囧, tuy nhiên càng 囧 còn ở phía sau. Tổ trưởng vào thời điểm tiết tự học, tự mình chạy đến lớp năm ban hai, nói năng có khí phách mà tuyên bố nói: "Các bạn học, cô giáo Dương của các em đã mang thai, cho nên các em ngày thường nên nghe lời một chút, không cần chọc cô ấy tức giận, cũng không cần ở hành lang cùng trong phòng học cãi nhau ầm ĩ, nếu là đụng vào cô giáo Dương, các em chỉ có thể đem chính mình bồi thường cho cô ấy, cô ấy còn không nhất định sẽ nhận."

Các bạn học nghe thầy tổ trưởng nói xong, tập thể trầm mặc một lúc, mới ồn ào lên, đều dùng ánh mắt mười phần tò mò mà đánh giá Dương Vi. Dương Vi cảm thấy áp lực có chút lớn, thầy tổ trưởng đi tới vỗ vỗ vai cô: "Cô giáo Vương tháng sau sẽ trở lại, đến lúc đó cô cũng có thể thoải mái hơn rồi."

Dương Vi gật gật đầu đáp lại, liền đi theo tổ trưởng quay trở về văn phòng.

Lương Minh Hạo cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, cô giáo Dương không phải đã ly hôn sao? Như thế nào còn có thể mang thai? Đứa trẻ là của ai?!

Cậu bé ở trong lòng oán giận thầy tổ trưởng nói chuyện không nhấn mạnh trọng tâm, lén lút lấy điện thoại từ trong cặp ra sau đó cùng cậu nhắn tin: "Cậu ơi, cô giáo Dương mang thai, cuối cùng cậu vẫn là thất bại : )"

Phương Thừa Nhiên: "..."

Hắn nhìn tin nhắn này rồi trầm mặc một lúc lâu, vẫn là nhịn được không có gọi cho Dương Vi xác nhận.

Chuyện Dương Vi mang thai đã truyền đi khắp trường. Cô giáo Diêu sau khi hết tiết, ôm quyển sách tiếng anh chạy như bay đến bên người Dương Vi: "Tôi nghe tổ trưởng nói cô mang thai, thật vậy không?"

Dương Vi mấp máy môi dưới có chút khô trả lời: "Đúng vậy."

Cô giáo Diêu ngồi xuống bên cạnh Dương Vi, có chút kích động mà nắm lấy tay cô: "Đứa trẻ là của ai?"

Dương Vi hạ khóe miệng, đáp: "Kỳ Tiếu Ngôn."

Cô giáo Diêu kinh ngạc mà mở to hai mắt, nhìn Dương Vi hơn nửa ngày mới nói: "Chính là... Anh ấy không phải thích đàn ông sao?"

Dương Vi: "..."

Dương Vi ho khan một tiếng, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Cô lần trước nói cùng người khác đi xem mắt, kết quả thế nào?"

Cô giáo Diêu đắc ý mà nhìn Dương Vi, chớp mắt vài cái: "Tôi tìm được một người không yêu thích vận động bên ngoài mà là cái khác."

Dương Vi có chút tò mò: "Cái gì?"

"Chơi mạt chược."

Dương Vi: "..."

Cho nên cuối cùng hai người thuận lợi mà phát triển trở thành... Bài hữu?

Cô vẫn là đem《 Binh pháp Tôn Tử 》trong ngăn kéo đi cho đi.

Buổi chiều Kỳ Tiếu Ngôn đúng giờ tới đón Dương Vi tan tầm, về đến nhà lại cẩn thận làm cơm chiều. Dương Vi đang ở trong phòng khách, Kỳ Tiếu Ngôn sau khi đem đồ ăn để lên trên bàn, đi đến bên người cô hỏi: "Em đang xem cái gì?"

"A, cái này." Dương Vi ngẩng đầu, đem thứ cầm trong tay đưa cho Kỳ Tiếu Ngôn: "Lúc trước có người đưa cho em tờ rơi, nói là phòng học cho bố mẹ."

"Phòng học cho bố mẹ?"

"Đúng vậy, chính là phòng học trải nghiệm cảm giác làm bố mẹ, chuyên môn hướng dẫn bố mẹ làm thế nào dạy dỗ con cái." Dương Vi nhìn anh: "Em lúc trước vốn dĩ định báo danh, tuy nhiên cái chương trình học này yêu cầu hai người cùng nhau tham gia."

Kỳ Tiếu Ngôn nhìn tờ rơi một hồi: "Nhìn qua cũng không tệ lắm, có vẻ rất đáng tin." Anh đem tờ rơi đặt ở trên bàn trà, thuận tiện dùng tay chống thân thể khom lưng dựa sát vào cô: "Anh tham gia cùng em."

Dương Vi cười một chút: "Vậy lát em sẽ báo danh."

"Được rồi, hiện tại đi rửa tay ăn cơm."

***
Vào ngày chủ nhật, giáo sư Kỳ ăn mặc trang trọng một chút, còn mua trà Phổ Nhị bố Dương thích nhất, cùng Dương Vi đi tới Dương gia giống như đi tới chiến trường.

Dương Vi trước đó đã đề cập qua chuyện này với mẹ cô, cho nên hôm nay người trong nhà đặc biệt đầy đủ, ngay cả Dương Minh cũng chạy về xem náo nhiệt.

Dương Vi ngồi nghiêm chỉnh nhìn bố mẹ, vô cùng nịnh nọt mà kêu một tiếng: "Mẹ ~"

Mẹ Dương cho cô một cái ánh mắt biểu thị bà cũng không giúp được gì, hôm nay là bố Dương toàn quyền quyết định. Kỳ Tiếu Ngôn đem hộp quà đóng gói tinh xảo trong tay đưa tới trước mặt bố Dương: "Bố..."

"Ai là bố cậu!" Kỳ Tiếu Ngôn mới nói một chữ, đã bị bố Dương thô bạo mà ngắt lời: "Cậu cùng Vi Vi của nhà chúng tôi đã ly hôn, không cần gọi bậy."

Kỳ Tiếu Ngôn vẫn là giơ hộp quà trong tay, sắc mặt không đổi nói: "Con hôm nay tới chính là cùng mọi người nói chuyện này, con cùng Dương Vi tính toán phục hôn."

"Cậu nói phục hôn liền phục hôn, cậu cho rằng Vi Vi nhà chúng tôi là cái gì!" Bố Dương từ trên sô pha đứng lên, sắc mặt khó coi mà nhìn Kỳ Tiếu Ngôn.

Kỳ Tiếu Ngôn đem hộp quà trong tay đặt lên bàn, nhìn thẳng bố Dương: "Lúc trước ly hôn quả thật là chúng con quá xúc động, lần này chúng con là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới phục hôn, sẽ không lại qua loa giống như trước kia."

"Suy nghĩ cặn kẽ? Tôi nghĩ cậu là đi cùng nữ minh tinh suy nghĩ cặn kẽ đi!" Bố Dương lời nói vừa dứt cũng là bắt đầu động tay đánh tới. Trong khoảng thời gian ngắn gà bay chó sủa, Kỳ Tiếu Ngôn cũng không dám đánh trả, chỉ có thể ngồi im không nhúc nhích, Dương Vi ở một bên nhìn đến sốt ruột, vội vàng bảo vệ đầu giáo sư Kỳ, cô sợ bố Dương thật sự đem người đánh đến choáng váng, nói không chừng quốc gia sẽ tìm nhà bọn họ tính sổ.

(Đại loại anh Ngôn của chúng ta chính là bảo vật quốc gia ấy, đánh anh bị thương đến mức choáng váng đầu óc thì sẽ bị nhà nước tìm đến tính sổ ấy -.-)

"Bố! Bố đánh anh ấy đến chết thì đứa trẻ trong bụng con làm sao bây giờ!"

Một câu nói xoay chuyển toàn bộ cục diện, bố Dương cùng mẹ Dương đều kinh hãi mà nhìn cô. Dương Minh ngồi ở một bên trên sô pha giật giật khóe miệng, chị cũng là giỏi quá đi, xem mấy bộ phim truyền hình rồi nghĩ ra được phương pháp này?

Bố Dương sau khi sửng sốt một chút, cũng thật mau hồi phục tinh thần: "Trong bụng con có đứa bé? Con cho rằng loại chuyện này bố sẽ tin?"

"Thật sự, tên đều nghĩ kỹ rồi, gọi là Kỳ Ngôn Bảo!" Dương Vi đem đồ vật trong túi mình lấy ra: "Bố xem, đây là giấy từ bệnh viện, đây là đơn thuốc bác sĩ cho con, mỗi ngày đều uống, còn có cái này, là hộ sĩ cho con sổ tay thai phụ."

Cô đem toàn bộ đồ vật đặt ở trên bàn, mẹ Dương nhìn chằm chằm đồ vật trên bàn một hồi, vừa mừng vừa sợ lại nghi hoặc mà ngẩng đầu lên: "Vi Vi, con thật sự mang thai? Chính là các con không phải ly hôn sao? Đây là chuyện khi nào?"

Dương Vi sờ sờ chóp mũi một chút, có chút xấu hổ: "Ách... Chính là có một lần con uống say..."

"Cái gì!" Bố Dương lại nhảy dựng lên, đi đánh giáo sư Kỳ: "Cậu, cái hỗn tiểu tử này! Lại thừa dịp con gái tôi say rượu! Ly hôn cũng không biết hối lỗi, tôi hôm nay đánh chết cậu!"

Dương Vi một bên che chở Kỳ Tiếu Ngôn một bên nói: "Bố, bồ liền không thể bình tĩnh một chút sao! Có cái gì từ từ nói!"

"Bố cùng cậu ta không có gì để nói!"

Bố Dương xuống tay không tính là nhẹ, Kỳ Tiếu Ngôn nhanh tay kéo Dương Vi ra, bảo vệ ở phía sau: "Bảo bảo, em ngồi ở một bên đi, có thể không may đánh trúng em."

Mẹ Dương thấy thế cũng vội vàng kéo bố Dương lại: "Người nào người nấy đều mấy chục tuổi cả rồi, như thế nào còn giống như một đứa trẻ! Có phải hay không muốn Vi Vi xảy ra việc gì ông mới vui vẻ!"

Bố Dương tức giận mà thu tay, đứng tại chỗ thở hổn hển vài hơi, mới cau mày nhìn về phía Dương Vi: "Thật sự muốn gọi là Kỳ Ngôn Bảo?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh